Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người nàng, nàng ngồi im như
phỗng, mấp máy môi, không biết nói cái gì cho phải.
“Cháu nghĩ đây là vết muỗi đốt. Mân Huyên cũng không phải giống như đi qua
đêm, vì sáng sớm cháu lái xe đến đây, nhìn thấy cô ấy đang chuẩn bị ra ngoài
chạy bộ.”
Thanh âm của Lôi Thiếu Đằng phút chốc đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh quỷ dị,
Mân Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, lần đầu tiên dùng một ánh mắt khác thường nhìn
hắn, mấy năm nay hắn luôn lạnh lùng đứng xem, giống như chưa bao giờ biết qua
nàng, tận lực mắt mù tai điếc, nhưng lúc này lại…
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng nhìn thấy trong đôi mắt kia có một
tia nhu tình cùng thương tiếc.
Có lẽ vì ngại nói ra nói vào, ba năm nay, Lôi Thiếu Đằng rất ít khi nói
chuyện cùng Mân Huyên trước mặt mọi người, lần này hắn lại chịu mở miệng, hơn
nữa nói rất bình tĩnh. Mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời không nghi ngờ,
chú cũng không tiếp tục truy vấn.
Kế hoạch làm Mân Huyên mất mặt không đạt được, lại không dám cư xử bừa bãi
trước mặt Lôi Thiếu Đằng , Khải Phù thở phì phì, đôi môi đỏ mọng cong cớn, lắc
lắc thắt lưng chậm rãi đứng lên.
“Cha, mẹ, chúng con đi học. Buổi tối con cùng cùng Thiếu Đằng đi ăn tối dưới
ánh nến, không về ăn cơm.”
Ngải Phù lúc nói chuyện, ánh mắt như vô tình dừng trên người Mân Huyên, cố ý
kéo dài câu, rõ ràng là muốn nói cho nàng nghe. Những năm này, những chuyện cố ý
khoe khoang cùng khiêu khích, trong nhà không lúc nào thiếu. Mân Huyện cúi đầu,
cố giữ vẻ lạnh lùng, chậm rãi đi lên tầng.
“Chị, có muốn đi nhờ hay không a? Dù sao xe thể thao của Thiếu Đằng cũng còn
rộng, ghế sau không có ai ngồi.” Thanh âm nũng nịu yếu ớt của Ngải Phù vang lên
sau lưng.
Vịn tay vịn cầu thang dừng lại một lúc, hơi nghiêng người, trước sau như môt
bình tĩnh đáp lại: “Không cần, Ngải Phù, chị đi xe Bus được rồi.”
Trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở ra một hơi dài, nàng vô lực
ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. Hôm nay là một buổi sáng hỗn loạn với nàng,
tỉnh lại mới phát hiện mình đã thất thân với một nam nhân chỉ có gặp qua một
lần, thật vất vả mới an ủi được chính mình, làm chính mình quên đi chuyện ngoài
ý muốn này. Sau trở về lại bị phát hiện dấu hôn, thiếu chút nữa không dấu
nổi.
Hắn vì sao phải nói giúp nàng, nhiều năm lãnh đạm cùng coi thường, tình cảm
dành cho hắn dần nhạt đi, cũng là lúc, hắn đột nhiên đánh vỡ bầu không khí cứng
ngắc. Vì sao?
Ai, nghĩ không ra, nàng vò vò đầu, miễn cưỡng nghiêng người, khóe mắt đảo qua
đồng hồ báo thức đầu giường, đột nhiên nhảy dựng lên, không tốt, lúc nãy chỉ lo
ngẩn người, không chú ý giờ giấc, nhanh nhanh đi học không sẽ muộn.
Vội vàng mở tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi, một cái quần bò, vơ lấy túi, vội
vội vàng vàng chạy xuống cầu thang.
…………………
Mân Huyên ôm sách vở, đi nhanh qua vườn trường, giáo sư dạy tiết đầu là một
ông già tính tình cổ quái, thường xuyên điểm danh, nhất là không chút lưu tình
với sinh viên đi muộn, đuổi thẳng tay.
“Mân Mân… Mân Mân…”
Nàng đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, tạm thời dừng lại, nhìn xung
quanh bốn phía. Nhìn thấy bạn tốt Chỉ Dao đang đứng cạnh bãi đỗ xe, hét gọi
nàng.
Các nàng tuy học cùng một trường đại học, nhưng khoa lại khác nhau, nàng học
khoa Báo chí, ước mơ lớn nhất là sau này là có thể trở thành phóng viên hoặc
biên tập tạp chí, mà Chỉ Dao chỉ đơn thuần nghe theo ý muốn của cha mẹ, học khoa
Quản lí công thương (1), vì cha mẹ nàng hy vọng nàng tốt nghiệp ra có thể hỗ trợ
quản lí công ty nhà mình.
(1) Đây là một ngành học của TQ, hình như VN không có (ta cũng không biết
nữa, ta học kĩ thuật nên không rõ T_T). Có nhiều ngành quản lí lắm, như quản lí
kinh tế, quản lí công thương (công nghiệp và thương mại), quản lí công trình.
Đấy là bên TQ.