Mân Huyên kinh ngạc há hốc miệng “Vậy còn thư kí Ôn thì sao? Không phải cậu nói bọn họ đã ở chung sao? Hơn nữa lần trước mình gặp cô ấy, cô ấy còn mời mình đến nhà bọn họ mà…”
Chỉ Dao khoát tay áo, gương mặt vốn hay tươi cười lúc này lại có nét ảm đạm “Cậu không biết rồi… Đối với người như anh trai mình, sự nghiệp luôn luôn được đặt lên hàng đầu. Gần đây mình nghe nói anh ấy đã thâu tóm được thêm vài tập đoàn nữa, giá cổ phiếu của Giản thị cũng tăng ngoạn mục… Nói chung, từ khi được anh mình tiếp quản, Giản thị càng lúc càng phát triển, lớn mạnh…. So với Lạc ca ca, anh mình còn có xu hướng cuồng làm việc hơn nhiều… Haizz, lúc trước anh ấy đồng ý hôn sự của mình và Chính Vũ, nói thẳng ra cũng là bởi vì nhìn vào gia thế nhà Chính Vũ nên mới quyết định như vậy thôi…..”
Đây là lần đầu tiên Chỉ Dao nói nhiều về Giản Quân Dịch cho cô nghe như vậy. Trước đây, Doãn Lạc Hàn cũng đã từng nói với cô rằng Giản Quân Dịch không phải người đơn giản, nhưng giờ ngay đến cả Chỉ Dao cũng nói như vậy, thật sự khiến cô có cảm giác hơi sợ hãi.
“Mà cậu nhắc tới thư kí Ôn làm mình mới nghĩ ra, hôm nay mình tới văn phòng của Hàn, nhưng không thấy cô ấy…” Mân Huyên tự kinh ngạc trước phát hiện của mình “Liệu có phải cô ấy từ chức rồi không?”
“Cũng có thể…” Chỉ Dao gật gù “Dù gì anh mình cũng sắp kết hôn rồi mà… mấy hôm trước váy cưới cũng đã được gửi về từ Thụy Sĩ rồi…”
“Anh cậu sao có thể phũ phàng như vậy được chứ! Cứ thế mà bỏ thư kí Ôn đi sao…” Mân Huyên chợt cảm giác như có một ngọn lửa bốc trên đỉnh đầu.
“Mình cũng biết là quá đáng…” Chỉ Dao khẽ hừ một tiếng “Mình cũng nói anh ấy một trận rồi, nhưng anh ấy đúng là kiểu người cố chấp mà, cho dù mình có nói gì anh ấy cũng không nghe lọt tai… Nhưng mà, mình cảm nhận được ánh mắt của anh ấy có chút khác thường… có lẽ chuyện này không chỉ đơn thuần là hôn nhân chính trị…”
Mân Huyên nghĩ một lát “Có ẩn tình gì chăng?”
“Haizzz… mình cũng không biết nữa! Kệ đi! Dù gì chúng ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, dù có muốn cũng khó mà nhúng tay vào được.” Chỉ Dao nhíu mày, lắc lắc đầu, sau đó kéo tay Mân Huyên tới một cửa hàng khác.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua rất nhanh. Khi Mân Huyên lái chiếc BMV màu bạc về đến cổng Doãn trạch, sắc trời đã ảm đạm.
Cô đem xe giao cho người giúp việc cất vào gara, còn mình thì xách túi lớn túi nhỏ đi vào trong phòng khách. Lấy ra tám chiếc túi quần áo trẻ con, cô mang đến phòng Tiểu Lạc Lạc. Nhìn đứa bé đáng yêu đang ngủ say, cô không khỏi lại cúi đầu hôn mấy cái lên gương mặt hồng hào nhỏ nhắn của nó.
Vài chiếc túi khác là quần áo cô mua cho Doãn Lạc Hàn. Gần đây, cô nhận ra, tuy Doãn Lạc Hàn có rất nhiều quần áo, nhưng lại đều là một màu đen đơn điệu khô khốc, mặc dù hắn mặc rất đẹp, nhưng dù sao cô vẫn muốn nhìn thấy hắn mặc màu khác nữa, vì vậy lần này cô đã cố ý mua thêm vài chiếc áo sơ mi màu trắng cho hắn.
Hắn trời sinh đã có dáng người rất đẹp, lại có khí chất, quả thực là không loại quần áo nào có thể làm khó được hắn. Cô hạnh phúc tưởng tượng ra hình ảnh hắn mặc đồ cô mới mua, vui mừng đến mức cười ra tiếng.
Sau đó, cô treo những món đồ mới mua vào chỗ dễ nhìn thấy nhất trong tủ quần áo của hắn. Xem giờ, phỏng chừng hắn đã về, cô thay quần áo, đi xuống lầu.
Dưới bếp, người giúp việc đang tấp nập dọn bàn cơm. Thấy cô đi xuống, một cô giúp việc cung kính đi đến thưa “Thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Được, tôi biết rồi.” Mân Huyên gật đầu cười “Mọi người vất vả rồi! Giờ mọi người có thể đi được rồi ạ, những việc còn lại cứ để tôi lo.”
Sao Hàn còn chưa về? Cô lo lắng nhìn về phía cửa. Không phải hôm nay, hắn đã nói sẽ dành cho cô một bất ngờ hay sao?
Khoảng mười phút sau, ngoài cửa sáng lóa lên bởi đèn xe. Cô chạy ra ngoài, quả nhiên đã thấy chiếc Lamborghini quen thuộc đang tiến vào.
Doãn Lạc Hàn xuống xe, thong thả đi đến bên cô, hai tay lại giấu ở sau lưng, ra vẻ thần bí “Bà xã thân yêu của anh, em đang đợi anh đó à?”
“Hàn, anh giấu cái gì sau lưng vậy?” Cô ngó nghiêng “Cho em xem nào.”
“Không được, em nhắm mắt lại.” Hắn cười, xoay người chắn không cho cô thấy thứ hắn cầm phía sau.
Cô mím môi cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại “Gì mà thần bí vậy…”
“Giơ hai tay ra.” Hắn dịu dàng nói, sau đó đặt lên tay cô một cái gì đó khá nặng, có mùi rất thơm…
“Là hoa hồng!” Cô vui mừng reo lên rồi mở to mắt, thích thú trước bó hoa hồng lớn vẫn còn đẫm sương mà mình đang cầm trong tay “Đúng là hoa hồng rồi!”
“Thích không?” Hắn ôm lấy eo cô, cúi đầu quan sát biểu cảm của cô “Mấy hôm trước anh đã nói, sau này sẽ tặng hoa cho em mỗi ngày, nhưng lại quên mất, hôm nay tặng một bó thật lớn coi như là đền bù những hôm trước. Từ nay về sau, ngày nào anh cũng sẽ tặng hoa cho em…”
Cô hít một hơi thật dài để cảm nhận hương hoa hồng thơm ngát, hạnh phúc tựa đầu vào trong lòng hắn “Thật ra em vẫn nhớ… vẫn nhớ ngày hôm đón bố, anh nói mỗi ngày sẽ tặng hoa cho em… Nhưng em nghĩ anh bận rộn công việc như vậy, nếu nhắc anh sẽ chỉ càng làm cho anh thêm mệt mỏi, nên em cũng cho qua luôn.”
Hắn nâng cằm cô lên, âu yếm hôn lên môi cô một cái “Xem anh đã cưới được bà xã tốt thế nào này… Em là viên ngọc đẹp và quý giá nhất của anh, tất cả mọi thứ đều không thể đem ra so sánh với em được, nói gì đến công việc!”
Nghe giọng nói ngọt như mật của hắn, cô mỉm cười hạnh phúc “Hàn, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, mình vào trong thôi.”
“Huyên, đây mới chỉ là một bất ngờ thôi, chốc nữa anh sẽ còn có một bất ngờ khác dành cho em.” Hắn trầm giọng thầm thì bên tai cô “Anh cố gắng lấy lòng em như vậy, em cũng phải làm gì để cám ơn anh chứ?”
“Hôm nay em đi dạo phố cùng Chỉ Dao đã mua quà cho anh rồi, cũng coi như là cảm ơn anh đi.” Cô đương nhiên biết hắn lại nghĩ đến chuyện gì, cười khẽ ném lại một câu như vậy, sau đó thừa lúc hắn không chú ý, ôm bó hoa hồng rực rỡ chạy biến vào trong biệt thự.
Nhìn theo thân hình nhỏ nhắn đáng yêu đang chạy lấy chạy để của cô, hắn bật cười, vẫy vẫy tay gọi lái xe Tiểu Khả đi tới, đưa cho hắn một túi hồ sơ.