“Không cần chờ tới ngày mai, hiện tại tôi có thể trả lời rõ ràng cho anh. Tôi
không đồng ý…” Mân Huyên lạnh lùng kéo dài âm cuối, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức
giận mà đỏ bừng lên.
“Không cần chắc chắn như vậy. Em từ chối như vậy là quá sớm.” Hắn nói đầy tự
tin , không tiếng động bước về phía nàng, “Tôi nói rồi, sau ngày mai mới là kì
hạn tôi đưa ra, đến lúc đó em trả lời tôi cũng chưa muộn.”
“Anh không nghe thấy sao? Tôi nói rồi, tôi không đồng…” Nàng thở phì phì tăng
âm lượng, nhưng còn chưa nói xong chữ cuối đã bị hắn cúi người xâm chiếm môi,
trực tiếp tách hàm răng nàng ra, đem đầu lưỡi trơn tuột chui vào miệng nàng, hút
hết ngọt ngào của nàng. Nụ hôn cuồng vọng mà mãnh liệt, tựa hồ đang đưa ra cảnh
cáo với nàng.
Thời gian chỉ ba mươi giây, nàng còn chưa kịp đẩy hắn ra, ngay sau đó, hắn
nhanh chóng tách nàng ra, đứng thẳng dậy, trên cao nhìn xuống.
“Kĩ xảo hôn của em làm người ta khó có thể chịu được.”
“Anh quá đáng!” Nàng liều mạng chùi đôi môi bị hắn cắn đến sưng đỏ, muốn lau
đi hương vị của hắn, lập tức đứng dậy, giơ tay phải định phát tiết lửa giận, còn
chưa đụng được vào mặt hắn đã bị nắm chặt.
Nàng tiến sâu vào đôi mắt thăm thẳm âm u, hắn thản nhiên cười lạnh: “Chưa
từng có nữ nhân nào dám như vậy với tôi.”
Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, cố giãy khỏi tay hắn. Bản chất người này
như ma quỷ tà ác, có thể nghĩ ra việc bắt nàng dùng thứ quý giá nhất đổi lấy
tiền.
Đúng lúc đó, vang lên tiếng đập cửa đều đều, cặp mắt sắc lạnh âm u thủy chung
khóa chặt trên người nàng, hắn hơi hơi nhếch môi.
“Tiến vào.” Cửa bị đẩy ra, Từ Bang xuất hiện trong phòng, trực tiếp nhìn Doãn
Lạc Hàn, thanh âm có chút gấp gáp: “Tổng tài, lão gia đến đây. Trông lão gia rất
tức giận, vì chuyện ngài điều cháu traiChuĐổng đi, lão gia nói nếu ngài không
rút mệnh lệnh, lão gia sẽ…”
“Ông ta sẽ không nhận tôi là con, từ nay cha con đoạn tuyệt quan hệ.” Doãn
Lạc Hàn tiếp lời, “Những lời này ông ta đã nói vô số lần, lần nào tôi cũng hy
vọng là thật.”
“Tôi thấy lão gia thực sự tức giận, đã nói ngài đang tiếp một vị khách quan
trọng, sau đó để lão gia ở phòng hội nghị chờ ngài, phỏng chừng chờ không lâu
nữa, lão gia sẽ xông vào đây.”
“Tôi đi gặp ông ta.” Doãn Lạc Hàn không nhanh không chậm nói, vô cùng thoải
mái đút tay vào túi quần, không chớp mắt bước đến phía cửa, như hoàn toàn bỏ qua
kẻ vẫn ngây ngốc đứng một chỗ- Lăng Mân Huyên.
Đi được nửa đường, hắn chợt xoay người, bạc môi cong lên ác ý.
Bốn mắt chạm nhau, nàng không nhịn được rùng mình một cái, bộ Âu phục Italia
màu đen phản quang may thủ công như giúp khí chất băng hàn kiêu ngạo của hắn bắn
ra bốn phía, khiến nàng cảm giác chính mình như con mồi nhỏ bé, một khi đã rơi
vào cạm bẫy của hắn, sẽ không có cách nào thoát ra.