Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 43


 
Chương 43


 
Lục Vãn là một người rất tùy ý, sau khi được mời vài lần, cô suy nghĩ một chút, lát nữa cũng không có việc gì, đi xem trò vui cũng được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao Lục Bất Du nóng lòng muốn thử, đến xế chiều hôm nay, ông anh này cuối cùng vẫn dạy cô một chút kinh nghiệm―― bắn cung.
 
Cô rộng lượng một chút cũng được.
 
Lục Vãn định ngồi xem ở bên cạnh thôi nhưng Hứa Yêu không cho cô thỏa ý nguyện, lôi cô đi ra giữa sân bóng.
 
“Cậu cũng phải không biết chơi, mau tới chơi cùng nhau đi.”
 
Lục Vãn tự nhiên bị kéo ra giữa, cô nhún vai, cười nói: “Cái này không thích hợp lắm đâu, mấy bạn nam các cậu đang chơi, tôi chen lên làm gì.”
 
Mặc dù cô đã thay váy vì vừa nãy học môn bắn cung.
 
“Ôi, cậu cũng không cần khó xử, tôi đâu có coi cậu là con gái.”
 
Lục Vãn: “…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quá đáng lắm rồi nhaaaa.
 
Hứa Yêu cao giọng hỏi ý kiến mọi người: “Lục tổng nói không thích hợp, mọi người thấy thế nào?”
 
Đội bóng rổ đồng thanh: “Đương nhiên là thích hợp!”
 
Khán giả bên ngoài sân càng tích cực hơn.
 
“Thích hợp!”
 
“Lục tổng lên đi!”
 
“Em Vãn xông lên đi!”
 
Hứa Yêu chỉ sợ việc không đủ lớn, lại cười nói: “Trước kia Lục tổng chơi bóng phiêu lắm, mọi người có muốn xem không?”
 
Quần chúng vẫn giữ thái độ nhiệt tình như cũ.
 
“Lục tổng lên đi, đừng có bà thím như vậy mà!”
 
“Tớ muốn xem Lục tổng chơi bóng!”
 
“Muốn xem!”

 
Lục Vãn trừng mắt nhìn Hứa Yêu một cái, việc đã đến nước này, cô có muốn từ chối cũng không thể từ chối nổi.
 
Vậy chơi đại một chút đi.
 
Con gái dậy thì sớm hơn con trai, khi Lục Vãn học cấp hai thì đã cao hơn phần lớn con trai cùng tuổi, vì vậy mỗi lần thi đấu bóng rổ, cô đều tham gia.
 
Dáng người cô đủ cao, tay chân thon dài, chơi bóng giỏi hơn hầu hết các bạn nữ, cũng khá hơn phần lớn các bạn nam.  
 
Lục Vãn đi qua đó, dùng chân móc quả bóng lên rồi đưa tay bắt lấy.
 
Chỉ một động tác này đã biết không phải hạng xoàng, tiếng hoan hô vang lên chung quanh.
 
Lục Vãn ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi tùy tiện ném vào rổ rồi rời khỏi sân, không làm ảnh hưởng đến các cậu tiếp tục chơi.”
 
“Ok.”
 
“Vậy đến đây đi.”
 
Các bạn nam trong đội bóng rổ của trường rất kích động, đây là phúc lợi ư?
 
Lục Vãn đập bóng hai lần, nhanh chóng dẫn bóng rồi bắt đầu vượt người.
 
Dù sao thì cũng không phải là thi đấu thật, mặc dù Lục Vãn nghiêm túc nhưng nụ cười trên mặt không phai.
 
Nụ cười của cô rất có sức cuốn hút, không chỉ với quần chúng vây xem, mà ngay cả thành viên trong đội bóng rổ phải cản người cũng bị hấp dẫn.
 
Bạn nữ vừa xinh vừa đẹp trai lại còn biết chơi bóng, lực hấp dẫn với học sinh thể thao quá lớn rồi.
 
Quả thực là nữ thần!
 
Được rồi, chẳng sợ đối phương là người không thể tùy tiện theo đuổi nhưng bọn họ cũng muốn kiếm cảm giác tồn tại một cách tối đa!
 
Nữ thần dẫn bóng lao tới, mọi người trong đội bóng rổ đều cực kì hưng phấn, làm sao có thể thật sự xông lên dùng hết sức để ngăn căn.
 
Theo lý mà nói, kỹ năng chơi bóng của Lục Vãn kém hơn mấy người bọn họ nhiều nhưng đây không phải là trận thi đấu chính thức.
 
Mặc dù các bạn trong đội bóng rổ là trai thẳng nhưng cũng không phải là kiểu trai thẳng ngu ngốc!
 
Nếu chọc giận đối phương, lần sau người ta không tới chơi nữa thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?
 
Điều này thì mọi người vẫn suy nghĩ được.
 
Kỹ thuật chơi bóng của Lục Vãn thật sự rất tốt, chỉ cần đối phương hơi thả lỏng phòng ngự thì cô có thể dễ dàng dẫn bóng vượt người, động tác như nước chảy mây trôi.
 
Tiếng thét chói tai ở bên cạnh vang lên không ngừng, cả khán đài đều sôi trào.
 
Haley huýt sáo một tiếng, nếu Lục Vãn tham gia đội bóng rổ thì có lẽ đủ loại tài trợ sẽ tăng vọt như bão táp.
 
“Aaaaa!” Giọng nói đứt quãng của một bạn nữ đã thu hút sự chú ý của tất cả bạn học.
 
“Húuuu!” Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng hét hết công suất của một bạn nam đã vang lên.
 
Có bắt đầu, người xem bên ngoài đều gân cổ hét lên.
 
Haley bịt lỗ tai lại, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
 
Mấy người ngu ngốc này, chẳng lẽ khi tiến hành thi đấu xem ai hét to hơn thì lát nữa nhận được phần thưởng là Lục tổng à?
 
Nếu là như thế thì cậu sẽ lái xe phát thanh tới đây.
 
Lục Vãn đến chỗ một người cuối cùng, tìm được thời cơ, hai tay cầm bóng, đầu gối hơi khuỵu xuống rồi bật nhảy về phía trước, đồng thời cổ tay bẻ về phía sau, ném bóng ra ngoài.
 
Quả bóng đã sắp vào rổ thì đột nhiên xuất hiện một bàn tay đánh rơi xuống dưới.
 
Lục Bất Du vững vàng tiếp đất, nhìn Lục Vãn một cách đắc ý.
 
“Ngại quá, em chưa vượt qua anh đâu.”
 
Mọi người: ???
 
Bạn trai, anh đang làm gì thế? Sao anh có thể ngăn cản vợ em ném bóng vào rổ!
 
Sao lại thế này? Bạn trai, anh sẽ làm em rất khó xử đấy!
 
Lục Vãn nhún vai, cũng không cảm thấy thất vọng: “Kém một chút thôi, được rồi, các cậu tiếp tục chơi đi, tôi ở bên cạnh xem thôi.”
 
Bên ngoài yên tĩnh vài giây rồi lại bắt đầu kêu lên.
 
Tống Thiến Thiến: “Thật sự ghen tị với mấy tên nhóc trong đội bóng rổ quá, rốt cuộc cảm giác được Lục tổng nhào tới là như thế nào?”
 
“Huấn luyện viên, em muốn học bóng rổ còn kịp không?”
 
Haley suy nghĩ một chút, Lục tổng không chơi tiếp là đúng, vậy thì các bạn học có thể giữ được giọng nói.
 
Lục Vãn ra khỏi sân, nhận lấy chai nước ai đó đưa qua rồi uống một ngụm, tập trung xem các bạn nam chơi bóng rổ.
 
Chưa kể, Lục Bất Du thực sự không phải là bình hoa, có hai lần như vậy, biểu hiện rất nổi bật.
 
Khuôn mặt của anh quá đẹp nhưng không ẻo lả, bởi vì vóc dáng rất cao, anh giữ dáng cũng rất tốt. 
 
Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, cuối cùng nhà thi đấu đã yên tĩnh trở lại.
 
Cả người Lục Bất Du đều là mồ hôi, anh cảm thấy rất sảng khoái, cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được chơi bóng một cách vui sướng như vậy.
 
Đối thủ hôm nay đều rất khá, hơn nữa, cũng không nhường nhịn chỉ vì anh là minh tinh.

 
Người quay phim cũng cảm thấy cảnh quay của nhóm này rất tốt, tràn đầy năng lượng của người trẻ tuổi.
 
Bạn cùng bàn của Lục Bất Du quả thực là một kho báu.
 
Anh ta dám cá rằng sau khi chương trình phát sóng, cô gái này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, thân hình chuẩn chỉnh và sang chảnh sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Nói về điều này, dù Lục Vãn chơi với con trai hay con gái thì cô cũng rất tự nhiên thoải mái.
 
―――
 
Đang nghỉ ngơi giữa hiệp, phía trước bỗng xôn xao, hình như lại có người nào đó đi vào.
 
Lục Vãn quay đầu lại, nhìn thấy Trần Niệm Khanh đi tới.
 
Phía sau cậu là một cô gái chưa từng gặp bao giờ, cô ấy buộc tóc hai bên nhìn rất dễ thương.
  
Haley là người thích hóng chuyện, chỉ hận không thể ở luôn bên cạnh ruộng dưa, cậu nhìn theo tầm mắt của Lục Vãn, chủ động cắt dưa: “Cô gái kia tên là Trực Tử, là học sinh trao đổi của trường tuần này, đời thứ ba của tập đoàn tài chính Nhật Bản, gần đây cô ta rất thân với Trần Niệm Khanh.”
 
Trần Niệm Khanh có tính tình lạnh lùng như núi băng, các bạn học khác đương nhiên không dám quá thân cận với cậu.
 
Nhưng người tên Trực Tử này thì khác, sau khi cô ta thể hiện ra mình thích Trần Niệm Khanh thì hàng ngày đều đi sau lưng nam thần, liên tục gọi “anh Niệm Khanh”.
 
Dù sao cũng là học sinh trao đổi ngắn hạn, mọi người cũng chẳng nói gì, cô gái này sẽ không ở lại lâu.
 
Trực Tử biết Trần Niệm Khanh còn độc thân thì càng chủ động hơn.
 
Lục Vãn nghe xong thì bàng hoàng, đầu óc mơ hồ: “Hóa ra Trần Niệm Khanh cũng có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?”
 
Cô nhìn vẻ mặt của người kia, hình như không vui lắm.
 
Haley: “Cậu nói lời này không phải là thừa sao?”
 
Lục Vãn nhỏ giọng: “Vậy tại sao cậu ấy không đồng ý với mình? Mình hoàn toàn có thể làm ngụy trang cho cậu ấy, cậu ấy làm ngụy trang cho mình! Mọi người giúp đỡ lẫn nhau.”
 
Haley: “…”
 
Lục Vãn nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấy cảm thấy mình không trấn áp được tình hình à?”
 
Haley: “Ồ… cũng có thể lắm.”
 
Lục Vãn: “Cậu ấy ghét bỏ mình à?”
 
“Chắc là không phải đâu, có thể là cảm thấy không thích hợp.”
 
Lục Vãn: “Tại sao không thích hợp, mình cảm thấy vô cùng thích hợp!?”
 
Haley cười nói: “Cậu đừng quan tâm, hoặc là cậu có thể chủ động thể hiện ưu điểm của mình.”
 
Lục Vãn suy nghĩ nghiêm túc một lát, cảm thấy cần phải nắm bắt cơ hội.
 
Ngoại trừ người đánh không sợ, mắng không nghe như Hứa Yêu hoặc là người rất có nghị lực như Tô Nhiêu thì vẫn có người thường xuyên chạy tới tỏ tình với cô.
 
Nam nữ đều có.
 
Một ngày có hai bạn học, một bạn học cần 15 phút, cộng vào là nửa tiếng.
 
Thật là quá lãng phí thời gian rồi.
 
Nhưng Lục Vãn cũng không thể đuổi người ta đi bằng một hai câu.
 
Có thể 15 phút rất dài đối với cô nhưng có lẽ đối phương đã phải cân nhắc rất lâu mới lấy được can đảm để tới.
 
Thái độ từ chối kiên quyết nhưng giọng điệu không được quá cứng rắn.
 
Nếu là con gái thì cứ nói rõ ràng là được, không cần phải mắng người ta đến phát khóc, cô vẫn không chịu được.
 
Tính tình Lục Vãn tốt, dễ gần, bạn học vốn đang do dự cũng đồng thời xông lên.
 
Không cần biết Lục tổng có đồng ý hay không, nếu tỏ tình thì ít nhất sau này sẽ không hối hận!
 
Mỗi ngày lãng phí nửa tiếng để từ chối người khác, một tuần chính là ba bốn tiếng, một tháng là mười sáu tiếng đồng hồ.
 
Nếu dùng để ghi nhớ từ đơn, ít nhất cô có thể nhớ thêm vài trăm cụm từ.
 
Cực kì lãng phí.
 
Lục Vãn đứng lên, đúng vậy, cô phải thể hiện bản thân mới được ―― ví như chơi bóng rổ.
 
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, Lục Vãn đi đến giữa sân xin được chơi lại một lần.
 
Cô dẫn bóng vượt người chỉ mất vài phút mà thôi, không phải vừa khít giờ nghỉ ngơi giữa hiệp hay sao.
 
Đề nghị này đã được đội bóng rổ chấp nhận, mọi người nhìn thấy cô lên lần sân khấu một lần nữa, tất cả lại sôi trào.
 
Lục Vãn tiếp được quả bóng vừa vứt tới, liếc mắt nhìn một vòng cũng tìm được Trần Niệm Khanh rồi.
 
Cô cười với mọi người, đã đến lúc thể hiện thực lực chân chính của mình rồi.
 
Lần này Lục Vãn dẫn bóng vượt người còn mạnh mẽ hơn lần trước, bởi vì dùng hết sức lực nên nhanh chóng chỉ còn lại một người cuối cùng, khi Lục Bất Du tới cướp bóng, Lục Vãn cúi người lách sang bên cạnh.
 
Hai bên đều không chịu nhượng bộ, sau đó liền đụng vào nhau.
 
Lục Vãn háo thắng, sau khi đụng vào Lục Bất Du khiến anh phải lùi lại phía sau, đúng lúc Hứa Yêu đang đứng sau lưng anh.
 
Không biết vì sao lại vấp ngã, hai người đồng thời ngã xuống.

 
Lục Vãn không rảnh để quan tâm đến người bị thương, tận dụng cơ hội này để nhảy lấy đà rồi ném bóng vào rổ.
 
Cú ném ba điểm!
 
Mọi người hoan hô ầm ầm!
 
Lục Vãn đắc ý nhìn về phía Trần Niệm Khanh, thế nào, tôi cũng không tệ lắm đi.
 
Haley che mặt lại, trời đất, không phải thể hiện ưu điểm như thế đâu.
 
…Cũng không phải ở khía cạnh này.
 
Không hổ là Lục tổng!
 
Lục Bất Du ôm bả vai: “Mẹ nó! Em là trâu sao mà khỏe như vậy!””
 
Hứa Yêu bị đè lên người, nói trong đau đớn: “Giờ anh mới biết à? Trước đây cậu ấy cùng dùng sức quá lớn trong khi chơi bóng nên thường xuyên bị kháng nghị.”
 
Còn có, anh có thể đứng dậy khỏi người tôi trước được không? Xương sườn của tôi sắp gãy rồi!
 
Haley nhìn hai người ngã trên mặt đất, vậy mà đại minh tinh đang ngồi trên người trai thẳng ngốc nghếch.
 
Cậu “xì” một tiếng: “Này, hai người… tư thế này ghê tởm quá đi.”
 
Tôi sẽ không chúc phúc cho hai người đâu, dù sao thì mãnh công và mãnh công cũng sẽ không hạnh phúc nổi.
 
Nếu vậy, thụ càng bay loạn khắp nơi, các chị em sẽ không có mãnh nam, không có chỗ dựa.
 
Mọi người: “…”
 
Lại tới nữa rồi! Có nhất thiết phải lái xe trên đường hiểm như vậy không hả?
 
Haley là một tài xế già, trên đời này không có con đường nào mà cậu không thể đi vào được.
 
Lục Vãn ném bóng cho người khác, lập tức đi tới trước mặt Trần Niệm Khanh, cười hỏi: “Thế nào?”
 
Trần Niệm Khanh còn chưa trả lời nhưng Trực Tử ở bên cạnh đã vô cùng kích động.
 
Trực Tử cúi đầu với Trần Niệm Khanh: “Rất xin lỗi anh Niệm Khanh, hôm nay em mới phát hiện ra anh không phải mẫu con trai mà em thích, thật sự rất xin lỗi nhưng mà chúng ta không hợp nhau.”
 
Mọi người: ???
 
Trực Tử ngượng ngùng nhìn về phía Lục Vãn, lại nói: “Em rất thích anh, anh Vãn, vừa nãy, trước khi anh chơi bóng, có phải anh liếc mắt với em không? Ánh mắt của anh cuốn hút quá! Em bị đánh trúng ngay lập tức rồi!
 
Lục Vãn: “…”
 
Đợi một chút, người tôi nhìn là Trần Niệm Khanh cơ mà.
 
Mọi người: ???
 
Đây là tình huống gì thế, sức cuốn hút của nam thần còn không địch lại Lục tổng ư?
 
Người theo đuổi trèo tường ngay tại chỗ hả?
 
Haley: “Ơ… Tôi muốn đính chính lại một chút, tiểu thư Trực Tử à, cậu phải gọi cậu ấy là Vãn-san* chứ không phải là anh Vãn, cậu ấy và cậu đều là con gái đó nha.”
 
*Vãn-san: san là hậu tố để diễn tả sự tôn kính và sự trang trọng khi gọi tên hoặc ám chỉ đến người khác của Nhật Bản, có thể áp dụng cho cả nam và nữ.
 
Mặc dù cậu cũng rất đau lòng vì điều này, nhưng đây chính là sự thật.
 
Trực Tử sửng sốt, nhìn Lục Vãn từ trên xuống dưới, sau khi rối rắm vài giây, cô định nói cô không bận tâm.
 
Nhưng Haley đã tranh nói trước.
 
“Thẳng, Lục tổng là gái thẳng như sắt thép, cậu hết hy vọng đi!”
 
Trực Tử: “…”
 
Haley nhún vai, cạn lời nhìn về phía Lục Vãn.
 
Đúng là không ổn rồi, nhìn xem, Lục tổng, cậu đã làm cái gì đây?
 
Vây Nguỵ cứu Triệu*?
 
Cách mà cậu dùng để giải vây giúp nam thần thật sự là hơi kỳ quặc đấy.
 
*Vây Ngụy cứu Triệu: là một kế sách của Tôn Tẫn, ý chỉ khi địch quá mạnh để tấn công trực diện, thì hãy tấn công vào nơi nào mà quý báu nhất của địch. Phải biết rằng chẳng ai có thể mạnh ở mọi nơi, vậy thì dù là áo giáp cũng có kẽ hở, có một điểm yếu là có một mục tiêu để công kích.