Chu Tô chậm rãi mở hai mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt cô là vách tường màu trắng, chăn gối cũng màu trắng…Là bệnh viện, cô đã được đưa đến bệnh viện, mơ mơ màng màng nhớ lại đầu đuôi sự tình.
"Chung Ly!" Vừa tỉnh táo lại cô đã nghĩ ngay đến Chung Ly, định bật dậy nhưng vừa động đậy trước mắt liền tối sầm, ngã phịch xuống giường. Cửa bị đẩy mạnh ra, Phương Đại Đồng vội vàng chạy vào dìu Chu Tô lên: "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Không lo mà thương lấy cái thân mình hay sao?"
"Chung Ly…Chung Ly có sao không."
"Em mau nằm ngay ngắn xuống cho anh." Phương Đại Đồng đẩy nhẹ cô ngồi xuống giường, kê gối sau lưng cô còn kéo chăn đắp lên: "Không có chuyện gì, đã được đem vào bệnh viện trước em."
"Có thật không? Anh thấy hả?" Chu Tô lôi kéo tay áo của Phương Đại Đồng vội vàng hỏi.
"Anh dám đem cả sinh mạng mình ra để bảo đảm, hiện tại anh ta đang ở ngay lầu trên, bà cô của tôi ơi, hiện tại có thể yên ổn nghỉ ngơi cho tôi chưa?"
"Tốt rồi…" Chu Tô cau mày, chợt nhớ tới: "Hả? Làm sao anh biết tôi ở đây, còn có Chung Ly nữa?"
Phương Đại Đồng đem cho Chu Tô một ly nước ấm: "Em quên rằng anh đã từng làm việc ở đây hả?" Còn ghé sát tai Chu Tô nói nhỏ: "Cơ sở ngầm của anh ở đây cũng rất khá đấy."
Chu Tô cười nhạt: "Anh nói nghe cứ như cơ quan đặc vụ ấy nhỉ?"
Phương Đại Đồng có vẻ rất vui vẻ, không thèm để ý đến sự giễu cợt của Chu Tô, xoay người ngồi lên mép giường nói: "Thôi được rồi, nói chính sự. Hôm nay, em đến chỗ này làm gì thế?"
"Phương Đại Đồng, nhà anh xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói với tôi câu nào là sao?" Chu Tô cầm cái ly, nhìn làn hơi nóng bốc ra, lượn lờ trong không khí.
"Chuyện của nhà anh thì liên quan gì tới em mà nói chứ?"
"Vốn là không quan hệ, nhưng hễ chuyện gì liên quan đến Chung Ly thì sẽ liên quan đến tôi."
"Không phải em và Chung Ly đã ly hôn rồi hay sao, vậy chuyện của anh ta làm sao lại có quan hệ với em?"
Phương Đại Đồng nắm bắt câu chữ rất nhanh, Chu Tô có chút ứng phó không kịp, chỉ có thể há miệng nhìn anh ta chằm chằm nhưng chẳng nói được câu gì.
Phương Đại Đồng đứng dậy, cầm áo khoác trên ghế sa lon mặc vào nói: "Nói cho em biết, hiện tại đừng suy nghĩ nhiều. Đường là do mình chọn, một khi đã bước đi thì không được phép quay đầu, em nghỉ ngơi đi."
Chu Tô đánh nhẹ Phương Đại Đồng một cái, hắng giọng, làm bộ hỏi vu vơ một câu: "Ừm…Chung Ly thật sự không sao chứ?"
Phương Đại Đồng giương mắt nhìn Chu Tô, sau đó tiếp tục quàng khăn quàng cổ nói: "Em cứ lo cái thân em cho tốt trước dùm anh đi!"
Chu Tô cầm ly, không nói lời nào.
Phương Đại Đồng sửa sang xong y phục, quay đầu nói: "Anh phải đi đây, ông già nhà anh còn chờ. Em tốt nhất cứ nghỉ ngơi cho tốt, Chung Ly chẳng qua chỉ là sức khỏe còn yếu lại mất máu nên mới ngất xỉu, không chết được đâu."
Phương Đại Đồng đi tới cửa, Chu Tô nghĩ thầm anh ta đi cho rảnh nợ, nghe mấy câu mỉa mai của anh ta mà đau hết cả đầu. Nhưng đời luôn không như mong muốn, đã tới cửa Phương Đại Đồng còn nghiêng đầu, không mặn không nhạt nói một câu: "Chu Tô, em đúng là một người phụ nữ khiến người ta không thể thích nổi."
Chờ Chu Tô phản ứng kịp, muốn phản kích lại câu gì đó thì Phương Đại Đồng đã sớm không còn ở đây nữa, cái kia câu đến tột cùng là có ý gì?
Chu Tô cảm thấy chuyện Chung Ly và Phương gia sẽ trôi qua trong yên bình, bởi vì mấy ngày kế tiếp, tin tức "Chung Mục" muốn thâu tóm "Hoa Phong" thông qua việc thu mua cổ phiếu cũng đã lắng xuống, hơn nữa “Hoa Phong" cũng từ từ lộ ra sức mạnh ngầm đáng nể, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã ngăn chặn mối nguy to lớn như thế, giá cổ phiếu lại tăng lên một cách chóng mặt, bây giờ trị giá cổ phiếu còn tăng mạnh hơn cả lúc ổn định.
Vài ngày sau, Hà Triệu Hiên nhắn tin tới, chỉ có hai chữ: "Cảm ơn."
Cảm ơn? Cảm ơn cô làm cho Chung Ly buông tha "Hoa Phong" hay là cảm ơn cô khiến Chung Ly hoàn toàn hết hy vọng?
Dù thế nào thì Chu Tô cũng nghĩ, cho đến lúc nhắm mắt chuẩn bị rời xa trần thê cô cũng không bao giờ quên được hình ảnh Chung Ly nằm rạp trên mặt đất, máu trên cánh tay chảy không ngừng nhưng vẫn một mực cầu xin cô đừng đi. Quả thực cô quá cứng rắn rồi.
Được rồi, hãy để mọi việc kết thúc đi, để gió thổi bay quá khứ, bao gồm tất cả ký ức, tình yêu cũng như tính mạng của cô.
Hôn lễ của Chu Nhuế sẽ diễn ra trong vòng vài ngày nữa nhưng mẹ luôn luôn để mắt đến Chu Tô, bà không cho cô đụng tay vào bất cứ chuyện gì mà bà cho là nặng nhọc nên mọi người ai cũng tất bật chuẩn bị, chỉ có cô là thảnh thơi nhất.
Chuyện nhà Phương Đại Đồng bước đầu đã giải quyết xong nên anh ta lại bắt đầu chạy qua chạy lại chỗ cô, anh ta thỉnh thoảng cũng mang cô đi làm mấy liệu pháp trị liệu bằng châm cứu hay xoa bóp nhưng không mấy hiệu quả bởi vì căn bệnh ung thư của cô đã đến giai đoạn tận cùng, triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng. Phương Đại Đồng không nói gì nhưng mặt mày lúc nào cũng nhăn nhó, như có điều suy nghĩ.
Đầu tiên Chu Tô muốn an ủi Phương Đại Đồng vài câu nhưng sau đó lại im lặng bởi vì thật sự cô không còn tam tình nào mà đi an ủi người khác. Cũng tốt! Cuộc sống như thế này rất bình yên, Chu Tô quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, ngồi ở trên ban công suy nghĩ.
Nếu không có sự xuất hiện của mẹ Chung Ly, đoán chừng cuộc sống bình thản như vậy sẽ diễn ra một khoảng thời gian dài nữa.
Lưu Tú Cầm ngồi đối diện với Chu Tô, dùng vẻ mặt xem thường nhìn chằm chằm, sao đó đặt ly cà phê một cái thật mạnh lên bàn: "Xem ra cuộc sống của cô cũng không mấy dễ chịu nhỉ?"
Chu Tô biết tình trạng của mình bây giờ quả thật không tốt nên không nói gì cả mà chỉ gật đầu một cái.
"Chung Ly vẫn khỏe chứ?" Chu Tô vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Hừ…" Lưu Tú Cầm cười lạnh: "Chu Tô, cô là người phụ nữ máu lạnh nhất mà tôi từng thấy từ trước đến nay đấy."
"Không tốt sao?"
Lưu Tú Cầm hít sâu một hơi nói: "Chu Tô, hôm nay tôi tới là để đi thẳng vào vấn đề, cũng không sợ mất mặt, là tới cầu xin cô giúp tôi khuyên Chung Ly mấy câu."
Không phải hai người đã ly hôn ư? Tại sao tất cả mọi người đều muốn gọi cô tới để khuyên nhủ Chung Ly cơ chứ? Không ai hiểu cho cô rằng thành trì cô tự vây quanh trái tim mình, cắn răng nói không được liên lụy tới Chung Ly, không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa đây.
"Thật xin lỗi, mẹ, a, gì Lưu, về chuyện của anh ấy cháu e là không thể giúp được gì đâu." Nói xong đứng dậy muốn đi.
"Có phải lúc trước Tần Nhiễm Phong đã từng phá thai vì Chung Ly không chấp nhậ đứa bé đó không?" Lưu Tú Cầm không đầu không đuôi một câu nhưng lập tức khiến Chu Tô dừng bước.
"Đã nói tôi sẽ không vòng vèo, là như thế này, mấy ngày trước ba Tần Nhiễm Phong đến tìm tôi cùng ba chung Ly, ấp a ấp úng nửa ngày mới nói Tần Nhiễm Phong đã từng vì Chung Ly mà bỏ đi đứa bé của Chung Ly và con bé. Hai vợ chồng tôi sau khi nghe xong câu chuyện mới biết Chung Ly và Nhiễm Phong quả thật đã từng . . . Chu Tô, có chuyện như vậy khiến cho vợ chồng tôi cảm thấy thật có lỗi. Thay mặt Chung Ly xin lỗi cô."
Chu Tô hiểu rằng mẹ Chung Ly gọi cô ra đay không đơn thuần chỉ là để xin lỗi mình nên lạnh lùng đáp: "Những chuyện đã qua, chúng ta có nói lại cũng chẳng có tác dụng gì nhưng gì có thể cho cháu biết chuyện phá thai xảy ra lúc nào và cô ấy mang bầu mấy tháng được không?"
Lưu Tú Cầm không muốn trả lời câu hỏi này của Chu Tô nhưng bây giờ bà đang có việc muốn nhờ người ta nên chỉ có thể nén giận trả lời: "Nghe ba Nhiễm Phong nói là mấy hôm trước có phát hiện một tờ giấy xác nhận làm phẫu thuật phá thai của bệnh viện, thời điểm phá thai là nửa tháng trước, cái thai tầm hơn một tháng."
Chu Tô giật mình, hơn hai tháng trước là lúc cô và Chung Ly đang ân ái mặn nồng bên nhau, hơn nữa hơn hai tháng trước, Chung Ly đâu đã làm phẫu thuật mở ga rô, làm sao lại có thể khiến Tần Nhiễm phong mang thai được? Đứa bé kia rốt cục là như thế nào?
Lưu Tú Cầm vẫn nói không ngừng: "Ba Nhiễm Phong cũng thừa nhận, con gái mình có tình cảm với Chung Ly, sau khi phát hiện sự việc ông có hỏi Nhiễm Phong nhưng con bé nhất quyết không nói. Tôi đã hỏi Chung ly nhưng nó cũng trầm mặc không nói. Nhưng Chu Tô…" Lưu Tú Cầm có chút kích động: "Nhà tôi lẫn ba Nhiễm Phong đều là người có chút danh tiếng, nếu như làm cho con gái nhà người ta như vậy, tại sao có thể không phụ trách? Chuyện như vậy, tôi cũng đã nói chuyện với Chung Ly nhưng nó luôn làm bộ không quan tâm." Nói xong liền ngước mắt nhìn Chu Tô, xem cô phản ứng như thế nào.
Chu Tô còn đang đắm chìm trong nghi vấn của mình nào có tâm tình nghe Lưu Tú Cầm nói gì.
"Tôi nói này Chu Tô, cô cảm thấy chuyện này thế nào ?" Bà thử hỏi dò.
"Hả? Cháu?" Chu Tô giật mình tỉnh táo lại: "Ừm…Cháu và Chung Ly dù sao cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa, tốt nhất gì vẫn nên nói chuyện với anh ấy chứ."
"Tôi rất muốn nói chuyện nghiêm túc với nó nhưng nó có thèm để ý đến lời nói của tôi đâu. Mặc dù cô và nó đã ly hôn nhưng tôi biết nó vẫn còn rất yêu cô. Cô xem có thể nói chuyện với nó một chút, khiến nó hoàn toàn cắt đứt tình cảm?"
Thì ra là muốn gọi cô đến làm thuyết khách, thuyết phục Chung Ly cưới Tần Nhiễm Phong.