Bồ Đề Kiếp

Chương 94: Bệnh tương tư

Editor: Vũ Linh

Ta bị lão nói đến mơ hồ. Thực sự ta không có bệnh mà! Mà nếu có thì cũng chỉ là mắt không được tốt thôi. Hơn nữa bây giờ ta đã là thân u hồn, còn có thể bị bệnh gì được chứ?

"Tiểu nha đầu, bệnh giống của ngươi ta đã gặp không ít".

Ta không khỏi nhíu mi hỏi lại, "Ta bị bệnh gì?"

Lão cười hắc hắc, "Đương nhiên là...bệnh tương tư".

Ta ngẩn người, sau đó lại khoát tay bảo lão, "Cái này mà cũng tính là bệnh à? Nhiều lắm cũng chỉ...." Lòng ta hơi nghẹn ngào, "Nhiều lắm cũng chỉ khiến ta hơi khó chịu thôi".

Ngụy Hành Giả tiếp lời, "Ta có biện pháp giúp ngươi không khó chịu nữa, ngươi có bằng lòng thử không?"

Ta nhìn nhìn lão, nếu lão khiến ta buông bỏ được Lạc Trần, quay lại được Ly Hận Thiên, đổi lại là trước kia ta tất nhiên là cầu còn không được, nhưng bây giờ...ta vẫn chưa cứu được hắn thì làm sao bỏ đi được chứ?

"Không cần".

Dứt lời ta liền định đi.

"Aiz...Tiểu nha đầu, ngươi từ từ đã".

"Còn chuyện gì nữa?"

"Tiểu nha đầu..." Lão thở dài, "Ngươi cũng đừng giấu ta, ngươi không phải người ở đây, đệ đệ bên cạnh ngươi cũng rất lợi hại, tuy ta không nhìn ra được nhưng ta đoán được các ngươi có chuyện đang muốn nhờ ta. Ta cũng nói cho ngươi biết, vừa rồi ta cũng chưa chữa khỏi bệnh cho đệ đệ ngươi. Có điều..." Lão lại nhìn Linh Hề cười cười, "Ta có thể nhìn ra, hắn là bệnh giả vờ. Không bằng thế này, chúng ta làm giao dịch đi. Ngươi để ta nghiên cứu chế thuốc chữa khỏi bệnh cho ngươi, còn ta, sẽ giúp ngươi chữa khỏi bệnh cho người kia, thế nào?"

Ta có chút do dự, bất giác nhìn Linh Hề một cái, hắn cũng đang nhún vai. Ta lại nghĩ đến tình trạng hiện giờ của Nam Cung, liền gật đầu đồng ý.

Ngụy Hành Giả dường như rất vui mừng, vội nói muốn đi cùng ta. Nhưng dù sao kia cũng là nơi ở của Linh Hề, đưa lão đi cùng thì e là không thích hợp.

Ta quay sang nói với Linh Hề, "Ngươi về bảo bọn họ đi trước đi, ta lập tức sẽ trở về".

Linh Hề thở dài, vẻ mặt nghẹn uất thật khiến người ta yêu mến.

"Được rồi, được rồi, tiểu tình lang của ngươi vẫn quan trọng hơn". Hắn bất đắc dĩ quay về cung.

Ta lại nói với Ngụy Hành Giả, "Chúng ta về Trú Tiên Thành thôi".

Lão kinh ngạc, sau đó đánh giá ta một phen.

Ta cười cười, "Ngài không cần nhìn nữa, ta thật sự không phải người ở Trú Tiên Thành, nhưng người ta muốn cứu hiện giờ đang ở đó, hắn cũng không phải là người ở Trú Tiên Thành".

Lão có vẻ đã bớt ngạc nhiên đi, thay vào đó là vẻ mặt kinh hỉ, lão gật gật đầu cười nói, "Tiểu nha đầu thật có bản lĩnh, ba nghìn kết giới này, thế mà ngươi lại có thể tùy ý đi lại".

Ta cười khổ, "Mắt ta khi rời khỏi Chi giới quỷ quái sẽ không nhìn được nữa, còn phải phiền lão dẫn đường rồi. Khi nào tới Trú Tiên Thành thì chúng ta sẽ đến chỗ ở của Tử Nhã tiên tử".

Ngụy Hành Giả hô to, "Còn quen cả Tử Nhã tiên tử cơ à? Lai lịch của tiểu nha đầu ngươi không hề nhỏ đâu nhé! Được rồi, ngươi theo sát ta, chúng ta ngự kiếm mà đi".

Ba nghin kết giới phức tạp như thế, nếu đi bằng ngự kiếm không chứng sẽ làm rối loạn trật tự kết giới.

"Không cần lo, kiếm của lão phu cũng không phải là loại bình thường, ngươi cứ đứng vững là được".

Vừa dứt lời, kiếm của lão liền bay vọt ra khỏi Chi giới, tốc độ cực nhanh, trách không được lão hái thuốc nhanh như vậy, hóa ra là nhờ bảo bối này.

Ra khỏi Chi giới quỷ quái, mắt ta lại bắt đầu mờ đi. Không bao lâu sau, Ngụy Hành Giả nói với ta đã vào trong vườn của Tử Nhã tiên tử rồi.

"Linh Nhược..."

Ta nghe được giọng của Tử Nhã, chỉ là lúc này bóng dáng của nàng mờ mờ, ta chỉ có thể phân biệt được hướng đi của nàng.

Ngụy Hành Giả đứng bên cạnh thở dài, "Nha đầu ngươi quả thật là không muốn sống nữa, thế nào mà lại để ba ngọn chân hỏa làm tổn thương mắt của mình vậy...Lão phu cũng không cứu được ngươi, nhưng nếu ngươi đi bắt một người sống tới đây sau đó đổi..."

"Không cần..."

Ta nghe lão nói đến thế đã thấy rùng hết cả mình, vội lắc đầu cự tuyệt.

Lúc này Tử Nhã cũng đã đến bên cạnh ta, nắm tay ta rồi lại quay sang nói với Ngụy Hành Giả, "Làm phiền rồi".

Ngụy Hành Giả gật đầu. Tử Nhã liền sai người dẫn lão đến phòng Nam Cung.

Ta cũng định đi tới đó, nhưng Tử Nhã lại kéo ta qua một bên.

"Chúng ta đừng tới đó góp vui nữa, lão ấy đã đến đây rồi thì Nam Cung nhất định sẽ được chữa khỏi, ngươi cứ yên tâm".

"Ta cũng không phải lo lắng, chẳng qua là muốn đi nhìn Nam Cung thôi".

Tử Nhã ngừng một chút, sau đó kéo tay ta đi về một hướng.

"Đúng rồi, vừa rồi có khách tới đó, không biết ngươi có nhận ra không? Người đó nói mình là thuộc hạ của Nam Cung".

Ta nhíu mi, thuộc hạ của Nam Cung nhiều như thế, là ai được nhỉ?

"Chúng ta tới đó nhìn trước đã".

Tử Nhã đưa ta vào trong một căn phòng, âm thanh một nữ tử thi lễ vang lên.

"Nhi Nhi diện kiến Tử Nhã tiên tử..." Sau đó nàng hơi trầm giọng, "Linh Nhược cô nương".

Hóa ra là Nhiễm Nhi, lúc trước nàng cũng được coi là nữ nhân của Nam Cung. Đến được tận đây để tìm hắn, xem ra nàng cũng thật si tình.

Tử Nhã dắt ta ngồi xuống, sau đó mới nói, "Nhiễm Nhi cô nương này, ngươi có quen không?"

Ta gật đầu, "Tất nhiên là biết, nàng là Nam Cung...là thuộc hạ cực kì trung thành của Nam Cung". Ta nhịn không được lại hỏi Nhiễm Nhi, "Sao ngươi lại tìm đến được đây, sao lại vào được nơi này?"

Nhiễm Nhi cười lạnh, "Ta tất nhiên là vẫn luôn đi theo chủ thượng, chẳng qua người có thể đi vào chỗ ta không vào được, cũng may ta tìm được một mật thất ở trong phòng của người, chỗ đó có cất giữ rất nhiều sách huyền thuật, ta xem được rồi mới có cách vào được đây".

"Hóa ra là vậy..." Tử Nhã thở dài, "Nàng cũng là một phàm nhân, nhưng lại có thể xâm nhập được vào Trú Tiên Thành, hiện giờ trên người cũng bị thương không ít, cũng may ta thấy nàng rồi đưa về đây, nếu để cho người khác thấy được, e là..."

"Nhiễm Nhi đa tạ ơn cứu mạng".

Nhiễm Nhi tựa hồ đang quỳ xuống.

Tử Nhã vội nâng nàng dậy, nhưng người con chưa đứng lên đã nghe thấy tiếng Nhiễm Nhi khóc òa, "Tử Nhã tiên tử, người cho ta gặp mặt chủ thượng đi! Nhiễm Nhi chỉ cần xác nhận chủ thượng an toàn rồi, sau đó sẽ rời đi ngay".

"Chuyên này..."

Ta biết Tử Nhã cũng thập phần khó xử, "Nam Cung hiện giờ đang được điều trị".

"Nhiễm Nhi trầm mặc một lát, lập tức đứng lên hung dữ nói, "Đều là tại ngươi! Đều là tại ngươi làm hại chủ thượng, khiến người không màng tính mạng tới cứu ngươi! Ngươi có cái gì đáng để người phải làm thế chứ? Không xinh đẹp, vóc dáng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, cho dù thân phận của ngươi có chút đặc biệt, chủ thượng cũng chỉ là muốn lợi dụng ngươi mà thôi! Thế mà vì sao? Vì sao người cả ngày bất an, còn thống khổ hơn cả đợt phát bệnh trước kia..."

Nghe Nhiễm Nhi nói năng lộn xộn, khổ sở khóc không thành tiếng, ta không kìm được cũng khóc theo.

"Ngươi lúc nào cũng chỉ một lòng vì tên Lạc Trần kia, lại không hề biết, chủ thượng vì ngươi mà ngay cả tính mạng cũng không cần, tất cả mọi việc người làm đều là vì ngươi. Ngươi đi rồi, người ngày nào cũng thi phép theo dõi tình hình của ngươi, chỉ sợ ngươi có sơ suất gì, người sẽ lập tức tới cứu ngươi. Bây giờ thì hay chưa, người vì muốn cứu được ngươi thoát ra nên mới xông vào Tàn Hồn Đạo quái quỷ kia. Nhưng ngươi một chút cũng không cảm nhận được...Ngươi đối với Lạc Trần là nữ tử thâm tình, còn đối với người khác, ngươi nhiều lắm cũng chỉ là một Phật tử vô tình vô nghĩa thôi..."

Nàng cười khổ đứng lên, bộ dạng giống như bị điên. Nhưng lúc trước ta cũng không phải là Phật tử không hề có cảm giác gì, ta biết Nam Cung đã làm rất nhiều cho ta, cũng biết tình cảm của hắn. Hắn đối với ta như ta đối với Lạc Trần vậy. Thật sự cho đến giờ, ta ước gì Nam Cung...chết đi, chết rồi mới tốt được, như thế sẽ không phải chịu đựng chấp niệm khổ sở nữa, kiếp sau không chừng còn có nhân duyên tốt. Nếu hắn cứ kéo dài như thế, chỉ sợ rơi vào cảnh thương tích đầy mình thôi...

"Nhiễm Nhi..." Ta tiến về phía nàng, "Thực xin lỗi".

Nhiễm Nhi dường như bị giật mình, Tử Nhã cũng nhất thời không biết nói gì.

"Đợi đến lúc Nam Cung tỉnh lại, ngươi dẫn hắn đi đi. Đi chỗ nào cũng được..." Ta quay sang nói với Tử Nhã, "Tử Nhã, chỗ này của các ngươi có thể làm cho người ta quên đi được chuyện quá khứ không? Nói cho ta đi".

Tử Nhã dừng một lúc rồi mới nói, "Không có, có điều ngươi có thể hỏi Ngụy Hành Giả".

Lúc này ta mới nhớ ra, Ngụy Hành Giả từng nói với ta, hắn có thể chế ra thuốc chữa bệnh tương tư, vậy hắn cũng có thể giúp được Nam Cung.

"Ngươi nói thật chứ?" Nhiễm Nhi đứng dậy nắm lấy cánh tay ta, "Nhưng không có chủ thượng, ngươi..."

"Ta không sao cả, Ngụy Hành Giả rất lợi hại, nhất định có thể chữa khỏi cho Nam Cung. Thân phận của ngươi cũng không thể ở đây lâu, đợi Nam Cung đỡ hơn rồi các ngươi liền quay về nhân gian đi".

"Linh Nhược nói rất đúng, các ngươi cũng không thể ở Trú Tiên Thành lâu được, chỗ của ta cùng lắm cũng chỉ có thể để các ngươi trú tạm thôi. Nhiều người quá dễ khiến người khác hoài nghi".

Nhiễm Nhi đáp lời, lúc này mới buông ta ra.

"Chủ thượng, người ...thật sự có thể chữa khỏi sao?"

Tử Nhã an ủi, "Yên tâm đi, nhất định có thể..."

Nhưng lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có người vội chạy tới, "Tử Nhã tiên tử! Nam Cung công tử..."

Ta lảo đảo cả người, suýt thì khụy xuống, Nam Cung...đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Không nghĩ được nhiều như thế, Tử Nhã liền kéo ta tới phòng Nam Cung, đương nhiên Nhiễm Nhi cũng đi theo.

Vừa tới của phòng của Nam Cung đã nghe thấy giọng Ngụy Hành Giả thở dài, "Tiểu nha đầu, xem ra giao dịch của chúng ta không thành được rồi".

"Không phải lão nói nhất định có thể chữa khỏi cho hắn sao?" Ta chạy tới trước mặt bóng dáng khom khom kia, "Lão lợi hại như thế, sao lại không chữa được...Hơn nữa, lão không phải là còn có dược chuyên trị vết thương do xông vào Tàn Hồn Đạo sao?"

"Nhưng..." Ngụy Hành Giả thập phần uể oải ảo não, "Ta không biết là thân phận của vị công tử này lại đặc biệt đến thế, hơn nữa lại còn trì hoãn thời gian, nên ta...thật sự không còn biện pháp..."

"Không đâu..." Ta lảo đảo đi tới bên giường Nam Cung, tìm kiếm tay hắn.

"Đừng có chạm vào người!" Nhiễm Nhi gạt tay ta ra, khóc lóc, "Chỉ cần ngươi xuất hiện thì chủ thượng sẽ không được sống yên. Ngươi tránh xa ra, không được chạm vào chủ thượng. Chỉ cần cách xa ngươi, chủ thượng sẽ khỏe lên thôi..."

Ta khóc không thành tiếng, cũng không còn hơi sức mà phản bác lại nàng, càng không có dũng khí tiếp cận Nam Cung, chỉ có thể ngồi một bên thương tâm khổ sở.

----------------------------------------------------

Má tác giả, iem tình nguyện nhập vào trong truyện, má cho Nam Cung uống thuốc lú hay làm anh ý mất trí nhớ cũng được, sau đó để iem chăm sóc anh ý cho T.T Má phũ với Nam Cung quá mà :<<