Bồ Đề Kiếp

Chương 91: Tàn hồn

Editor: Vũ Linh

Tay của ta bị liệt hỏa đốt. Tử Nhã chữa thương cho ta rồi an ủi, "Đừng buồn, trước khi tới đây ngươi cũng biết là mọi chuyện sẽ như thế này mà".

Ta không nói gì, nhìn sang Xuyên Huyền vừa mới dung nhập ba hồn phách xong, ta không nhìn rõ mặt hắn, cũng không đoán được tâm tư của hắn. Nhưng sự trầm mặc của hắn lúc này lại khiến người ta cảm thấy thật thương tâm.

"Chúng ta trở về thôi". Hắn nói.

Tử Nhã gật đầu rồi đỡ ta đi.

Ta trì độn đi theo bọn họ, cảm giác con đường trở nên rất dài, như không có điểm cuối.

Bỗng Tử Nhã ngừng lại nói, "Sao lại thế này?"

Xuyên Huyền cũng dừng lại, giọng điệu nghiêm trọng nói, "E là tàn hồn khác đã phát hiện ra chúng ta, muốn giữ chúng ta lại đây nhưng vì còn kiêng kị linh lực của chúng ta nênkhông dám tới gần, một lúc nữa mà chúng ta vẫn không thể quay về cửa vào thì chỉ có thể ở đây mà tiêu tán hết linh lực, bị tàn hồn kia lợi dụng".

Tử Nhã trách, "Ngươi vốn là tàn hồn, còn sợ cái gì nữa".

Xuyên Huyền thản nhiên quay về phía nàng, "Ta đương nhiên không sợ, ở trong này ta cũng có thể sống sót, đợi chút thời gian thì cũng có người đến cứu, hoặc đợi đến khi tu vi của ta đủ rồi thì có thể tự mình thoát khỏi đây. Linh lực của ngươi hiện giờ không tồi, đợi tàn hồn kia chống đỡ không nổi nữa thì cố gắng mở Tàn Hồn Đạo cũng không phải không thể..."

Lời hắn nói ta cũng hiểu, vì thế ta kéo tay Tử Nhã, "Tử Nhã, sau này không có ta, Xuyên Huyền vẫn có thể tụ hợp ba hồn bảy vía để sống lại đúng không?"

Tử Nhã sau một hồi trầm mặc mới nói, "Tiểu Phật tử, ngươi đừng nghe hắn nói bừa, ta sẽ không bỏ lại ngươi".

Ta lắc đầu, "Các ngươi không cần lo cho ta, vốn ta cũng chỉ là muốn cứu Lạc Trần mà thôi, bây giờ đã như thế...thực ra lại là kết quả tốt. Tàn hôn kia chắc cũng là muốn lưu lại ta thôi, các ngươi mau rời đi".

Tử Nhã tất nhiên là không muốn, vẫn giữ chặt tay ta, trách cứ Xuyên Xuyền, "Mới vừa rồi còn sống chết không rời, lúc này lại vô tình như thrrd. Hay cho cái danh Xuyên Huyền thiên tôn! Thật ra cũng là kẻ sẵn sàng hi sinh người khác để cứu lấy mình. Ta thật sự hối hận, sao lại sinh ra một đứa con vô tâm vô phế như ngươi!" Nàng hừ lạnh, "Muốn đi thì ngươi đi đi, ta còn phải bảo vệ Linh Nhược, nàng vì ngươi làm nhiều việc như thế, ngươi thì tốt rồi, ngoảnh mặt đi liền quên sạch sẽ".

Ta biết Xuyên Huyền không phải không nhớ, ba hồn kia ngưng tụ lại rồi thì trí nhớ của hắn sẽ khôi phục lại được chút ít, nhưng hắn vẫn lạnh lùng như trước, khiến ta không khỏi đau lòng, bây giờ ta sẽ ở đây, để tàn hồn kia ăn ta, đây thật ra cũng là kết quả vô cùng tốt.

"Tử Nhã tiên tử...Ngươi đừng lo cho ta, ta cũng không sống lại được, kỳ thật ta chưa nói cho ngươi, ta còn có một bảo bối nữa. Các ngươi đi rồi thì vẫn có người khác tới cứu ta".

Tử Nhã đương nhiên không tin, "Tiểu Phật tử, ngươi cũng khờ quá rồi, ngươi nghĩ sẽ lừa được ta sao? Dù sao ta cũng lẻ loi một mình, nếu không cũng chả giúp ngươi đâu. Ngươi là con dâu tương lai của ta, sao ta có thể để ngươi gặp chuyện không may được".

Ta nhíu mi, lắc đầu nói, "Tử Nhã...Ta đã có ước định với người khác, không trở thành con dâu của ngươi được, các ngươi mau mau đi đi! Nếu không thì không kịp mất, tóm lại Xuyên Huyền không có ta vẫn sống lại được".

"Hắn lừa ngươi đó! Hoa tai phượng hoàng này bị người ta làm phép lên rồi, nếu không phải ngươi thì không thể dùng nó để cứu Xuyên Huyền được".

Xuyên Huyền khẽ cười, "Sao ngươi biết là không thể?"

Lòng ta như bị kim đâm vào, nhưng hiện giờ chuyện quan trọng là khuyên được Tử Nhã đưa Xuyên Huyền ra ngoài.

"Thôi được, vậy chúng ta thử lại, nếu trốn không được khỏi đây thì tất cả sẽ bi tàn hồn kia nuốt hết vào bụng". Ta nói.

Tử Nhã ngừng một chút, sau đó lại kéo tay ta đi về phía trước.

Đi một lát vẫn không thể tìm được lối ra, tuy nàng dùng phép thuật nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của đám tàn hồn, phép thuật này không thể phá được kết giới của bọn chúng.

"Đúng là cái nơi quỷ quái!" Tử Nhã oán thán.

Lúc này Xuyên Huyền nói, "Hay là ngươi thử đi xung quanh xem, chắc chắn có điểm yếu nào đó".

Tử Nhã đáp ứng, ta liền buông tay nàng ra.

Thừa dịp Tử Nhã đang thi phép, ta quay đầu về phía bóng trắng bên cạnh. Đây có thể là lần cuối ta nhìn được hắn, thế mà vẫn không nhìn được rõ khuôn mặt của hắn.

Ta xoay người nhanh chóng chạy vào trong rừng, không lâu sau truyền đến tiếng gọi của Tử Nhã, ta vẫn tiếp tục chạy, cho đến khi không nghe được âm thanh của nàng nữa ta cũng không dừng lại, vẫn không ngừng chạy. Đến khi sắc trời dần tối ta mới dừng, dựa vào một thân cây nghỉ ngơi.

"Lá gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ..."

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ, bóng dáng kia ở trong bóng đêm lại càng rõ ràng, cũng thật đáng sợ. Ta bỗng cảm thấy rất sợ hãi, nưhng nghĩ lại bị hắn ăn rồi thì nàng cũng sẽ không có cảm giác gì nữa, cũng giống như hồn phi phách tán thôi. Ta hồn phi phách tán, đổi lại là Lạc Trần có thể quay về, đáng giá lắm!

"Phật tử?" Hắn ngồi xổm xuống, âm thanh như bị gió đánh gãy mà trở nên khàn khàn.

Ta mím môi không đáp lại, chỉ dựa vào cây trúc phía sau.

"Ngươi yên tâm, hiện tại ta sẽ không ăn ngươi, linh khí của ngươi còn chưa tan hết, còn phải chờ mấy ngày nữa. Đến lúc đó ta sẽ ăn ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng sợ, một chút cũng không đau đâu".

Ta lười nói chuyện với hắn, nhắm mắt vào giả bộ không nghe thấy gì.

"Tiểu Phật tử, sao ngươi lại không đáng yêu như thế chứ?" Hắn bỗng nghiêng mình ngồi xuống bên cạnh ta, "Ngươi có biết ta ở đã trì độn ở đây bao lâu rồi...Lâu đến mức ta đã quên mất cả thời gian, ta vẫn luôn muốn ra ngoài, nhưng không có cơ hội". Hắn khàn giọng cười, "Kỳ thật ở đây làm gì còn tàn hồn khác, có cũng bị ta ăn mất. Mấy năm nay không có ai để nói chuyện cùng, thậm chí ta cũng chả nhìn thấy bóng dáng khác ở đây. Tiểu Phật tử, cảm giác này thật sự rất khổ sở. Nhưng giờ thì tốt rồi, ngươi ở đây ta sẽ không đơn độc nữa. Đến lúc ta ăn được ngươi, chắc là sẽ có đủ linh lực để lao ra ngoài".

Ta vẫn như cũ không nói câu nào, nhưng người này như muốn đem hết chuyện đã kìm nén bao lâu nay nói sạch ra, hắn cứ lải nhải mãi.

"Tiểu Phật tử, ngươi có biết vì sao ta lại ở đây không?" Hắn hít một hơi, "Chính là vì tên Xuyên Huyền thiên tôn vừa rồi. Vậy mà ngươi còn thích hắn như thế. Ngươi có biết, năm đó hắn vì một người mà nhốt ta vào đây, khiến ta trọn đời hóa thành tàn hồn không thể siêu sinh:.

Ta giật mình, quả nhiên Xuyên Huyền đã có ý trung nhân. Có lẽ người đó chính là Tương Tư.

"Xem ra đúng là ngươi không biết". Hắn cười nói, "Thần nữ đó tên là Khuynh Nhan, người cũng như tên, nàng là tuyệt sắc trên thiên giới. Năm đó ta cũng từng khuynh đảo vì nàng, đáng tiếc... Người nàng thích chỉ có Xuyên Huyền thiên tôn. Ta lúc đó đúng là không biết tự lượng sức, còn vọng tưởng đấu với Xuyên Huyền. Cho nên một hôm ta thấy Xuyên Huyền tới đây, ta liền đi theo hắn, muốn phân cao thấp với hắn. Nhưng tu vi của ta sao bằng hắn được chứ, ta cũng chỉ là muốn giành được sự chú ý của Khuynh Nhan thôi. Sau đó rất nhanh ta liền bị thua. Nhưng Khuynh Nhanh lại khóc lóc kể lể với Xuyên Huyền, nói là sợ ta quấy rầy nàng..." Hắn chua xót cười, "Vì thế Xuyên Huyền liền đánh tan hồn phách của ta, khiến ta không thể sống lại nữa".

Ta càng nghe càng cảm thấy không khí xung quanh lạnh như băng, không khỏi co thân lại.

"Ngươi là Phật tử mà lại động phàm tâm, còn vì hắn mà mất hết tu vi. Ngươi thích hắn như thế, hắn cũng chả màng an nguy của ngươi mà rời đi trước. Tiểu Phật tử, xem ra chúng ta cũng coi như là người lưu lạc trong trời đất này rồi. Đáng tiếc, ta không thể giữ ngươi lại, nếu không ta sẽ bị nhốt mãi ở trong này. Nơi này rất đáng sợ, vĩnh viễn không có ai đáp lại ngươi lấy một câu, cảnh sắc xung quanh cũng chưa bảo giờ thay đổi...Có dôi khi ta không biết mình rốt cuộc đang sống hay chết, sợ là đi xuống địa ngục còn dễ chịu hơn là ở đây".

"Cho dù ngươi đi ra ngoài cũng không sống lại được".

"Thì có sao chứ? Ta muốn ra ngoài nhìn ngắm cảnh vật, ta đã quên hết cảnh vật bên ngoài là như thế nào rồi. Mấy năm nay, ta hài lòng nhất là gặp được một, hai người xâm nhập vào đây. Ta sẽ vây khốn bọn họ, sau đó chờ bọn họ tiêu hao hết linh lực. Nhưng ta không ăn bọn họ ngay lập tức, ta đợi cho bọn họ thật sự không chống đỡ được nữa rồi mới ăn hồn phách của bọn họ. Tại thời điểm đó, ý nghĩ muốn sống của bọn họ là cao nhất, chấp niệm như vậy cũng là có lợi nhất cho ta. Ngươi là Phật tử, hồn phách tất nhiên khác với những người khác. Chấp niệm sâu như vậy nhất định có thể giúp ta rời khỏi đây. Ngươi yên tâm, chờ ta thoát ra, không lâu sau sẽ bị quỷ sứ bắt được, đến lúc đó còn khổ hơn so với ngươi. Ngươi xem, Xuyên Huyền kia đối xử với ngươi còn không tốt bằng ta..."

Hắn dứt lời rồi quỷ dị cười rộ lên. Lòng ta lạnh lẽo, không khỏi thở dài, xem ra ta thật sự phải chết ở chỗ này. Ta nhắm mắt ngủ, có khi đến khi tỉnh dậy sẽ không còn đau lòng nữa.

"Tiểu đồ nhi, ngươi làm sư phụ thất vọng quá".

Ta ngẩn người, Nam Cung! Nhưng, sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây? Chắc là ta ảo giác rồi.

"Đồ nhi ngoan, sư phụ tới cứu ngươi đây".

Ta trợn mắt, trước mắt xuất hiện bóng dáng màu tím. Hắn đưa tay ra xoa đầu ta.

"Sao thế? Có thể về nhà rồi, tiểu đồ nhi không vui sao?"

Ta ngẩng đầu, vẫn không nhìn được khuôn mặt của hắn.

"Đừng sợ, sư phụ đến rồi. Sư phụ đưa ngươi ra ngoài".

Nam Cung nói xong liền ôm ta vào lòng. Ta giật mình, vẫn không biết đây là thực hay ảo, quay đầu nhìn bóng dáng màu đỏ kia, chỉ thấy hắn đang ngã trên mặt đất. Không biết Nam Cung đã dùng cách gì để giải quyết hắn.

"Nam Cung..."

"Sư phụ ở đây".

"Nam Cung..."

"Ừm, là ta đây".

"Nam Cung!" Ta ôm chặt hắn khóc rống lên, tuy ta đã chuẩn bị xong tư tưởng chấm dứt cuộc đời này, nhưng bây giờ có người cứu rồi, ta không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Nam Cung cười khẽ, "Được rồi, ngươi muốn khóc cũng đừng có dính lấy lên người ta như thế".

Ta cọ cọ mặt vào vạt áo của hắn lau nước mắt nước mũi, không phục cắn môi, miễn cưỡng gật đầu.

----------------------------------------------------

Ơ sao mình đọc nhiều truyện thấy có cái loại thuốc gì mà uống vào xong quên hết mọi chuyện ý. Sao Nam Cung không kiếm về cho Linh Nhược uống nhỉ, để chị ý quên hết mọi chuyện đi, sau đó vui vẻ ở bên Nam Cung. >.<