Đại lễ tế thật sự không chút thú vị, một đám người thực hiện nghi thức bái sư rồi cùng nhau quay về phía tế đàn vái ba vái. Chỉ có tên Nam Cung Ngự Thiên lợi hại nhất, hắn chỉ cần giơ quyền trượng im lặng đứng một bên nhìn xuống.
Mãi đến giờ Ngọ, Nam Cung Ngự Thiên và ta mới được rời khỏi đó, quay về Ngự Thiên viên. Ta lưu luyến nhìn Lạc Trần đang đứng cạnh sư phụ của hắn, hắn cũng cười nhẹ với ta, bấy giờ ta mới yên lòng. Lúc đi lên phía trước ta bỗng phát hiện có người quen. Người đó chính là đứa nhỏ trong rừng đào lần trước, hiện giờ nó cũng mặc y phục màu vàng, chắc là cũng bái sư phụ của Lạc Trần làm sư phụ.
“Tiểu đồ nhi đang nhìn gì thế? Có ai đẹp hơn sư phụ sao?” Nam Cung Ngự Thiên quay đầu chớp mắt nhìn ta.
Ta vội chạy tới gần hắn, nhún vai nói: “Tuy ít nhưng không phải là không có“.
“Ồ...Là ai thế?”
“Lạc Trần đó!”
Nam Cung Ngự Thiên cười khẽ, nhìn sang phía Lạc Trần, lại kéo tay ta nói: “Nói bậy! Sau này sư phụ phải chỉ giáo tốt cho ngươi thế nào mới là cái đẹp mới được!”
Nói xong hắn liền dứt khoát dẫn ta đi về phía Ngự Thiên viên.
Lúc tới nơi, Nam Cung Ngự Thiên đưa ta vào trong một căn nhà để dùng bữa. Chỗ này ba phía đều là hồ nước, bao trùm xung quanh đều là núi rừng, cảnh quang thật sự rất đẹp.
“Ngươi quả nhiên rất biết hưởng thụ đấy!” Ta không khỏi than lên một câu.
Nam Cung Ngự Thiên cười nói: “Ngươi thấy không? Ta đối xử với ngươi rất tốt đấy!”
“Hả? Chuyện này có liên hệ gì đến ta?”
“Đồ ngon, đồ đẹp ta đều chia sẻ cho ngươi còn gì...” Hắn chống cằm, bộ dáng trông rất hút hồn, “Tiểu đồ nhi, sư phụ đối với ngươi thế còn chưa đủ sao?”
Ta liếc mắt nhìn hắn, lầm bầm nói: “Vậy sao không để Lạc Trần và ta ở cùng một chỗ chứ?!”
“Hả?” Ta vội lắc đầu, “Sao ta thích hắn được chứ! Hắn có người thích rồi!”
“Hóa ra là vậy, nhưng sư phụ thì chưa có đâu. Vậy không bằng tiểu đồ nhi thích ta đi, sư phụ sẽ đối xử tốt với ngươi hơn hắn gấp trăm ngàn lần.”
“Con người ngươi bị làm sao vậy?” Ta nhìn hắn một lượt, “Không phải là...ngươi có mục đích gì đó chứ?”
Nam Cung Ngự Thiên cười, “Cũng không ngốc nhỉ, ta đương nhiên là có mục đích rồi!”
“Là gì thế?” Tay ta không ngừng gắp đồ ăn cho vào miệng nhai nuốt, lại hỏi hắn: “À...Món này ăn rất ngon, người cứ ngồi đó nịnh nọt ta vài câu, có khi tâm tình của ta tốt lên, liền đáp ứng ngươi thì sao...”
“Ta đang mong ngươi có thể thích ta“. Hắn chăm chú nhìn ta, “Ngươi đáp ứng được không?”
“Vậy thì không được rồi, ta còn lâu mới thích ngươi“.
Hắn vô vị nhìn ta rồi nhún vai, khẽ thở dài, lại dùng đũa nghịch đồ ăn trong bát, “Đúng rồi, món ngươi vừa ăn là phượng tù hoàng, ninh hai con gà đó!”
Ta sửng sốt, vộ phun hết ra.
Nam Cung Ngự Thiên cười, cầm khăn lau miệng cho ta: “Ngươi làm cái gì thế?”
Ta nhíu mi, “Ta không ăn đồ tanh, mặn“.
Hắn dừng một chút, hơi nhíu mi hỏi ta: “Ồ? Vì sao vậy?”
Ta hơi ngẩn ta, chuyện này cũng không thể nói cho hắn biết, đành phải qua loa: “À...Từ nhỏ ta đã như vậy rồi, ăn đồ tanh mặn ắt sẽ bị bệnh“.
Hắn gật đầu, “Ta biết rồi, sau này sẽ sai người chỉ làm đồ chay cho ngươi ăn“.
“Vậy là tốt rồi....” Ta vuốt vuốt y phục, gật đầu nói.