Tôi hồi hộp đứng ngoài cửa, tay kéo kéo cổ áo. Nhà Tate cách nhà tôi vài con đường, nhìn bên ngoài cũng như các căn nhà khác – ngói xanh, tường trắng, cửa nâu, thảm hoa. Thứ làm tôi tháo mồ hôi là bên trong kia kìa. Chính xác hơn, là bên trong phòng Tate.
Cánh cửa hé mở và Tate thò đầu ra. “Tới rồi hả!” Nó nói lớn, mở toang cửa. Nó mặc áo thun đen và quần short, mặt mày hớn hở như thể tôi đến để biếu nó tấm vé số độc đắc vậy. Như thể tôichính là tấm vé số độc đắc. “Vào đi! Chủ nhật ba mẹ tao đi rồi nên bọn mình có cả ngày để luyện tập…”
“Ớ?” Tôi lắp bắp khi bị nó lôi tuột vào trong. “Ba mẹ mày… không có nhà hả?”
Nó gật đầu, cười tươi như hoa. Có lẽ để che giấu những mưu ma chước quỷ nó sẽ giở ra một khi lên tới phòng nó.
Tôi lẳng tay Tate ra nhanh như chớp và nhắm cửa ra vào mà tiến.
Nhưng, cũng nhanh như chớp, nó chụp lấy vai tôi rồi đẩy về phía cầu thang. “Nói cho mày nghe, Rubin.” Nó vẫn còn cười tươi tắn. “Điều đầu tiên tao muốn làm hôm nay là tập luyện cho mày. Tao có cái này coi bộ hiệu quả đây, nhưng làm trong phòng tao sẽ an toàn hơn là trên đồi hay ở trường…”
Mắt tôi mở to. Thằng này điêu thế là cùng. Nó nói có cái khác an toàn hơn nhưng không phải mền của nó kìa. Và nó còn nói phải làm trong—
“Tới nơi rồi!”
Tate hướng tôi về phía cánh cửa cuối hành lang. Phòng nó nhỏ, vuông vức, sơn màu xanh biển, được tô điểm bởi tủ giường trắng bóc. Hay là, những gì có thể thấy của tủ giường, vì sách vở, áo quần, giấy má quăng tán loạn chồng chéo khắp nơi.
“Ờ thì…” Tate đóng cửa lại sau lưng, ấn tôi ngồi xuống giường. “Nhưng tao có nhét mền và ga giường vô máy đàng hoàng, nên không có… dơ như mày tưởng đâu.”
Mền của nó là mền cotton bình thường thôi, nhưng có màu cam quái đản chỏi với tông trắng và xanh của phòng. Tôi lượm tấm mền nằm nhăn nhúm dưới chân giường đưa lên mũi dè dặt ngửi. Một tổ hợp các thứ mùi xông lên.
Tôi trừng mắt với Tate. “Mày ăn vặt trong này suốt có phải không?” Tôi gắt.
“Mày biết hả?” Nó rên rỉ yếu ớt.
“Mày giặt giũ làm cái của khỉ gì trong khi đồ ăn thức uống cứ để nhễu nhão ra…” Tôi lầm bầm. Nhưng tôi cầm tấm mền lên ngửi lần nữa, lần này nhận ra một hỗn hợp mới – bánh quy, nước trái cây, xà phòng, nước xả, và thậm chí tí ti mùi mồ hôi.
Tôi nín cười.
“Quay lại vấn đề.” Nó bắt đầu lên giọng, có phần tội lỗi. “Cởi áo khoác ra. Bọn mình vào việc đi là vừa…” Nó đảo ra góc phòng, khui nắp cái thùng đang nằm đó.
Tôi tái mặt. “Mày mua cái thùng mắc dịch gì vậy?” Tôi rú lên hãi hùng, tay vò cứng lấy cái áo khoác trên đùi. Nó không thể nào đành lòng vác cái đó về nhà! Đặt chình ình trong phòng nó! Định bụng dùng để hành hạ tôi! Nhất là khi hôm nay tôi cố tình chọn mặc áo ngắn tay để tập luyện và hoàn toàn không có ý định cởi cái gì ra sất!
Nó trợn mắt nhìn tôi.
“Chậc, Rubin.” Nó cằn nhằn đầy thất vọng, quay trở lại cái thùng và lôi ra cục gì bự, vuông, và trắng. “Sao mày biết? Tao định làm mày bất ngờ…”
Nó dựng cái cục đó lên kệ rồi bước sang bên để tôi được tận mắt chiêm ngưỡng.
Là một cái quạt máy.
“Tao khuân về từ bưu điện hôm thứ Bảy đó.” Nó ngồi xổm xuống, cắm điện vào. “Tao thấy có chỗ đang bán hạ giá nên tao nghĩ bọn mình có thể… tận dụng cái này. Dĩ nhiên là chỉ tập được ở chỗ nhỏ vầy thôi.” Nó cười bẽn lẽn. “Đúng là hành lang bên dãy thể dục rộng quá mạng…”
Tôi đờ đẫn nhìn cái quạt.
Tate để ý thấy sự chăm chú hết cỡ của tôi. “Mày cũng thấy đây là ý hay phải không?” Nó hăm hở. “Được lắm, bọn mình bắt đầu đi.” Rồi nó bật công tắc.
Đàn sứa hung hãn quen thuộc phóng thẳng ra cưỡng bức tôi.
“Không!” Tôi rống, giơ tay che mặt lại. Nhưng chúng vẫn bu lấy tôi – từng dòng phân tử, từng đàn ruồi nhặng, và cả một ổ đỉa tí hon đang xâm phạm da tôi!
Tôi lặn xuống cái mền an toàn của Tate, run cầm cập và rên rỉ dưới đó mặc cho mớ mùi hỗn hợp len vào mũi. Nhưng phi đội hạt bồ công anh vô hình vẫn tiếp tục đâm đầu cảm tử vào tấm mền, rít lên khúc ca thắng lợi cái thằng tôi đang sợ suýt són đây. Ôi, sao bọn chúng dám! Sao bọn chúng dám!
Tate nhảy phóc lên giường. “Thôi đi, Rubin.” Nó phản đối, bắt đầu giật tấm mền ra nhằm phơi thây tôi giữa trận gió. “Giở ra coi! Mày trùm cái này lên đầu thì đòi tiến bộ kiểu gì!”
“Tate thằng chết dẫm!” Tôi gầm gừ, xô nó ra. “Mày bật số cao nhất có phải không!”
“Không có à nha! Mày nhìn coi, số một nè!”
“Tao không muốn nhìn coi. Tao mà nhìn mày sẽ ụp nguyên cái quạt vô mặt tao!”
Bọn tôi vật lộn, la lối, chửi bới om sòm trên giường như hai thằng nhóc mũi thò lò đang chơi trò hải tặc đánh trận giả. Nhưng đột nhiên Tate giật phăng được cái mền ra khỏi tay tôi, làm tôi ngã ngửa ra giường, đạp luôn nó té chúi nhủi theo.
“Thằng chết tiệt.” Tôi đau khổ rên ư ử.
Tate nhìn tôi một cái, vội vã chống tay nhổm dậy. Vậy là giờ tôi nằm đắp mền trên giường nó, còn nó thì lởn vởn phía trên tôi. Từ bên dưới, tôi thấy tóc nó rũ quanh mặt, bị cái quạt đần độn thổi rối. Càng nhìn tôi càng thấy nó giống ai đó. Hay cái gì đó. Rồi tôi chợt nhớ ra thằng-Tate-khác.
Tôi nuốt nước bọt.
Nó chớp mắt, xong tự nhiên mặt mũi đỏ lựng. “Đừng nhìn tao kiểu đó, Rubin.” Nó yếu ớt nói. “Mắt mày thấy ghê quá…” Nhưng nó chắn mất tầm nhìn lên trần nhà của tôi rồi nên không ngắm nó thì ngắm cái gì bây giờ, ghê hay không ghê kệ chứ, nên tôi vẫn cứ nằm phưỡn ra đó. Sớm muộn gì nó cũng chịu thua.
“Mày cũng là thằng chết tiệt, Rubin.” Nó lẩm bẩm. Đoạn cúi xuống hôn lên môi tôi và tôi đáp lại – đó là lựa chọn duy nhất khi hai mắt tôi đã nhắm tịt.
Tay tôi siết lấy tấm mền, khi lưỡi nó vỗ về cho môi tôi hé ra, và tôi thở nhẹ. Như vầy có phải tốt không, vì toàn bộ gió từ quạt thổi ra đều quất vào mông Tate, còn tôi bị kẹt bên dưới mền của nó, nhưng vẫn an toàn. Và lần này mùi vị của nó biến đổi đặc sắc hơn lần trước nhiều. Này là vị bạc hà của kem đánh răng. Mất rồi, tới vị khác, tôi không xác định được chính xác. Như là bơ. Đường. Mang máng như là—
“Bánh kếp!” Tôi la lớn, đẩy cái mặt Tate ra. Nó loạng choạng ngồi xuống phía chân giường.
“Cái gì nữa đây?” Nó tức tối.
Tôi ngồi dậy, chĩa một ngón tay kết tội vào nó. “Mày vừa mới ăn bánh kếp!” Tôi hầm hầm liếm môi. “Vừa sáng ra đã được ăn bánh kếp!”
Giờ thì mặt thằng kia bực dọc hết sức. “Ừ thì tao ăn đó.” Nó nạt ngang, giằng lấy cái mền ra khỏi tay tôi. “Và tao không có thêm xi-rô.” Rồi nó chụp lấy vai tôi và tiếp tục hôn, làm tôi quên phứt hết cái gì mà tập luyện, quạt máy, và nỗi niềm ganh tị không được ăn bánh kếp của tôi.
Dù gì nó cũng là hiệp sĩ lá chắn của tôi mà.
Tate từ từ dìu tôi ngả xuống giường rồi thả tôi ra một cách dịu dàng cực kỳ. Tôi nghe tách một tiếng và cái quạt hứng chí rồ lên mạnh hơn nữa. Nhưng đám sứa giếp người đệ nhị đó không là cái đinh gì nữa, vì Tate đã trùm tôi kín tới cổ bằng cái mền rúm ró của nó rồi.
“Mày không có tinh thần giúp tao tập luyện gì hết vậy.” Tôi phàn nàn cho có.
“Không phải lúc này.” Nó luồn một tay qua tóc tôi, dùng môi rà rà lên quai hàm và má tôi. “Chút nữa đi…”
“Chút nữa hả?”
“Chút nữa.” Nó thì thầm xác nhận. Ngón tay của nó vờn qua cổ tôi, điệu nghệ như đúng rồi. “Bọn mình có nguyên ngày mà, không nhớ à?”
Thật là tốt bụng, nhắc cho tôi nhớ. “Nguyên ngày…” Tôi lẩm bẩm, trên mặt xòe ra nụ cười ngơ ngẩn khi nó lướt môi lên đó.
“Ừ, Rubin…” Giờ thì ngón tay nó di xuống cánh tay tôi, và chạm vào bàn tay phải của tôi đang lú ra bên dưới mép mền. “Hơn nữa…” Giọng nó thoảng qua bên thái dương. “… Mày không nhận ra tao đã chắn hết mặt cho mày rồi à? Tao có thể tiếp tục chắn chỗ khác cho mày nếu mày muốn, và mày sẽ không bao giờ phải đeo bao tay hay khẩu trang nữa. Không bao giờ phải sợ gió nữa…”
“Không bao giờ…” Tôi lặp lại lời của nó như thằng đần – nhưng thật là một thằng đần bé nhỏ hạnh phúc, được chăm sóc tận tình bởi cậu bé đánh trống có bàn tay khéo léo và đôi môi ấm áp đang nhích từng cen-ti-mét một để che chắn cho tôi. Thật là một ngày hạnh phúc. Thật là một thế giới hạnh phúc.
Lời hứa quyến rũ lạ kỳ của Tate rót vào tai, tôi thả lỏng người, mắt mơ màng khép lại. Nhưng hai mí vừa nhắm tôi đã cảm thấy cả môi lẫn tay nó rời đi, và khi mở mắt ra thì nó đang nhìn xuống, cười gian manh.
“Bắt được mày rồi.” Nó nói, và giật tung tấm mền ra khỏi người tôi.
Khoảnh khắc đó tưởng chừng như quần áo tôi bị xé toạc, để lại tôi nằm xoãi ra đó, kinh ngạc và trần trụi và phơi bày một cách đáng sợ dưới cặp mắt vô liêm sỉ của thằng kia.
Xét về phương diện nào đó, đúng là như vậy thật.
“Thằng chó Tate!” Tôi gào. “Mày lột trần tao vậy đó hả!”
Tôi tung chân sút cho Tate một cú ngay giữa bụng. Nó kêu lên một tiếng ngạc nhiên, loạng choạng, lọt khỏi giường, rơi một cái thình luôn xuống đất.
“Khốn kiếp!” Tôi gào lần nữa, túm lấy tấm mền và cay đắng vùi mặt vào đó, như thể mình vừa bị cưỡng bức bởi người thật chứ không phải đàn sứa hay phi đội bồ công anh vô hình. Vậy mà tôi cứ tưởng bở nó thiệt tình muốn che chắn để tôi thiệt tình tập luyện. “Thằng đểu giả bố láo. Thằng khốn kiếp.”
Nó không chửi đáp.
“Ê Tate, thằng khốn kiếp.” Tôi nạt lần nữa.
Rồi tôi thấy nó dưới sàn, nằm cong khoèo một đống, mắt nhắm nghiền.
“Ô.” Tôi lẩm bẩm, tự nhiên thấy trong lòng hổ thẹn.