Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 618: Thượng binh phạt mưu

"Ngươi tới làm cái gì?"

"Giết người! Đại vương nói rồi, ân oán rõ ràng, có oán phải báo. Dạ Lạc Hất, chỉ có thể chết dưới đao của ta!"

"Xằng bậy, đây là quốc sự!"

"Biết là quốc sự, thần A Cổ Lệ lần này dẫn bản tộc bốn vạn tám ngàn người tới nghe lệnh, xin đại vương ban đại sự tây chinh Thanh Hải hồ quân cho hạ thần."

"Nàng..."

A Cổ Lệ với đôi mắt to quyến rũ tràn đầy sát khí hôi hổi: "Hắn không chỉ là kẻ thù A Cổ Lệ ta, mà còn là kẻ thù của hơn mười vạn dân chúng dân tộc Hồi Hất, thần là tri phủ Cam Châu, Cam Châu đô chỉ huy sứ, thủ lĩnh Hồi Hất, đây là trách nhiệm của ta, xin Đại vương ân chuẩn!"

Mãi lâu sau, Dương Hạo chỉ thở dài.

...

"Nghĩa Hải à, chuyện này, cô đành phải giao cho ngươi."

"Hic..., thần tuân chỉ."

"Ừm, Cam Châu Hồi Hất, vốn là bộ hạ cũ của Dạ Lạc Hất, tuy nói Dạ Lạc Hất bỏ bọn họ đi, lệnh cho đứa con cả A Lý xúi giục chư bộ thủ lĩnh nội chiến, tranh giành đoạt quyền không ngừng, giờ qua một thời gian giảng hòa, dân tộc Hồi Hất Cam Châu dường như không còn tranh giành nhau nữa, nhưng nguy hiểm vẫn rình rập, để cho nàng đi, ngươi cũng phải có phòng bị để tránh sinh biến. Mau chóng chuẩn bị nhân mã ngươi mang đi, đưa A Cổ Lệ gần năm vạn binh mã, cô cảm thấy cũng không yên tâm, ngươi cẩn thận mà làm."

"Thần... biết."

"A Cổ Lệ tính nóng như lửa, là một nữ tử yêu ghét rõ ràng, không để nàng đâm Dạ Lạc Hất, thì nàng vẫn không cảm thấy thoải mái. Ha ha, phần công lao chính tay đâm Dạ Lạc Hất, ngươi nhường cho nàng là được, về sau có khi lại là lập công lớn."

"Ha ha, thần sao lại phải tranh công với một nữ tử như nàng, hơn nữa nàng cũng chỉ muốn chứng minh tấm lòng thôi."

"Há? Tấm lòng gì?"

"Ồ ồ, ý ta là, tỏ vẻ trung thành thần phục Đại vương thôi, khụ khụ."

"Ồ, thế ư? A Cổ Lệ không phải là người cứng nhắc, nàng chỉ muốn bảo vệ tộc nhân của mình thôi, người này trung thành chớ nghi ngờ gì. A Cổ Lệ đi cũng là một chuyện tốt, Dạ Lạc Hất một khi bị chém đầu, có A Cổ Lệ ở đó thu nạp, trấn an tàn quân Thanh Hải hồ dân tộc Hồi Hất sẽ dễ dàng hơn, A Cổ Lệ cũng là cửu họ Vương dân tộc Hồi Hất. Đến lúc đó, tàn cục để cho nàng lo liệu, còn ngươi lập tức dẫn bộ quân phản hồi, lo cho hậu phương, bất đắc dĩ lắm ta mới phải phái viên hổ ngươi tướng đi phía tây, giờ ngươi có thể ra tay, cơ hội cô nắm chắc Quan Trung sẽ càng lớn."

"Vâng "

"Đúng rồi, A Cổ Lệ lo liệu việc quản lý sau này, cần chọn người tốt quản lý dân tộc Hồi Hất, tuyệt đối không để cho thất thoát. Nàng cho dù dũng mãnh như thế nào, thì dù sao cũng là một nữ nhân, đao thương không có mắt, ngươi đến lúc đó hỗ trợ cho nàng, chớ để nàng xảy ra sơ xuất gì."

"Híc..., vâng "

...

Ngải Nghĩa Hải bĩu môi đi ra thư phòng, một trận gió vù qua đình viện, sáng ở cửa trước, thân binh dắt ngựa đến, Ngải Nghĩa Hải phi thân lên ngựa, áo choàng đem màu đỏ tươi tung bay, đang lúc giục ngựa quay về quân doanh, bỗng nhiên vọt tới mấy chiến mã, chiến sĩ ăn mặc trang phục bộ tộc Hồi Hất, vây quanh một người, là một mỹ nhân mắt hắn sáng lên.

"Ngải tướng quân."

Tiểu mỹ nhân chắp tay thi lễ, Ngải Nghĩa Hải liếc mắt nhìn nàng một cái, mặt dài ra, ôn hoà nói: "Ồ, A Cổ Lệ đại nhân, bản tướng kính lễ."

"Ngải tướng quân không cần phải khách khí."

A Cổ Lệ kéo dây cương, đi sóng vai cùng hắn. Một mùi thơm thoang thoảng xông thẳng vào chóp mũi, ngựa của Ngải Nghĩa Hải hít hà rồi quay đầu hỏi: "Đêm đã khuya, A Cổ Lệ đại nhân còn không quay về doanh nghỉ sao?"

A Cổ Lệ nhướn mũi lên nói: "Nhận được ân chuẩn của Đại vương, A Cổ Lệ muốn cùng tướng quân viễn chinh Thanh Hải hồ, sóng vai tác chiến, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành, A Cổ Lệ muốn cùng đại nhân bàn bạc một chút về cách tấn công Thanh Hải hồ. Ở Thanh Hải hồ có lực lượng tương đối lớn, hơn nữa lão tặc hắn không như Thượng Ba Thiên, còn chẳng tín nhiệm thân tín ấy chứ. La Đan mặc dù có thể lợi dụng, nhưng La Đan và hắn vốn là lợi dụng lẫn nhau, Dạ Lạc Hất không phải không cảnh giác La Đan, đánh Dạ Lạc Hất không thể so bì với đánh Thượng Ba Thiên được".

Ngải Nghĩa Hải không đáp, lắc đầu liếc mắt nhìn A Cổ Lệ.

Ngải Nghĩa Hải xuất thân từ mã tặc, lập công dưới trướng Dương Hạo, ít nếm mùi chiến bại, thái độ lại kiêu ngạo, hắn không háo sắc, cũng kinh thường nữ nhân, thường động đao động thương với nữ nhân, thái độ của hắn khinh khỉnh vô cùng.

A Cổ Lệ thấy hắn không đáp, không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, ngạc nhiên nói: "Ngải tướng quân, tại sao không nói gì?"

Ngải Nghĩa Hải dùng sức nhướn mũi, hừ nói: "Đánh Dạ Lạc Hất không có gì phải bàn cả, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ khởi hành đi về phía tây, đến lúc đó A Cổ Lệ đại nhân, ngươi cho bản tướng quân giáp trận, đợi bổn tướng quân đánh bại Dạ Lạc Hất, đem hắn kéo đến trước mặt ngươi, để cho ngươi chém hắn một đao là được."

A Cổ Lệ không hờn giận, mặt trầm xuống nói: "Ngải tướng quân, ý ngươi là gì? Đại vương nói, có thể hai chúng ta cùng đi Thanh Hải hồ, cũng không nói ai chủ ai thứ, lúc này đây ta mang đến bốn vạn tám ngàn người, nhiều hơn binh của ngươi, ta phải đến giáp trận."

"Phì... phí lời!" Ngải Nghĩa Hải khinh thường: "Đại vương nói? Đại vương còn nói bảo lão Ngải ta hộ tống ngươi chu toàn, không được để bị đau một sợi tóc gáy của ngươi đấy. Nữ nhân các ngươi nào có biết làm gì, huống hồ còn nói là động đao động thương giết địch? Ngươi có thù, thì người đàn ông của ngươi thay ngươi báo thù không phải xong rồi sao, còn cần phải ngươi ra tay?"

A Cổ Lệ mặt cười bỗng chốc đỏ lên, giận mà ghìm ngựa nói: "Ngươi nói người đàn ông của ta là…?"

Ngải Nghĩa Hải trừng mắt: "Người ta nói là Đại vương! Ngươi muốn gả cho ta, ta không cần đâu, nữ nhân, nữ nhân cái mông, ai muốn nữ nhân như ngươi chứ. Ta cho ngươi hay, ta đảm bảo lập được quân lệnh trạng ở trước mặt Đại vương, đảm bảo không làm ngươi bị thương, ngươi đừng gây thêm phiền toái cho ta nữa, đến lúc làm thương ngươi, tổn thương trái tim Đại vương, còn chẳng phải vơ xui xẻo vào người ta ư? Lão Ngải ta dại gì?"

A Cổ Lệ mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi nói ai... Ai là người phụ nữ của... của hắn?"

Ngải Nghĩa Hải thực nhìn trái nhìn phải, rầm rì nói: "Nơi này còn có người phụ nữ thứ hai sao?" Nói xong vung roi kéo, nghênh ngang đi, A Cổ Lệ t đứng đờ người ra đấy.

Nàng nhưng không biết Ngải Nghĩa Hải nghe tin đồn ở đâu, thêm mắm thêm muối vào lời nói của Dương Hạo, lòng bỗng nhiên trống rỗng, không hề miệt thị và tức giận Ngải Nghĩa Hải.

Phía sau còn có thị vệ của mình đi theo, A Cổ Lệ không dám quay đầu lại nhìn bọn họ, khuôn mặt nóng ran, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao sáng, đêm nay gió mát thổi nhè nhẹ...

Đêm nay gió thực là lạnh, mùa đông cũng sắp tới rồi.

Năm trước tuyết rơi rất nhiều, không biết trận tuyết đầu mùa đông năm nay khi nào thì đến?

Thượng Ba Thiên bị trói rất chặt, cuộn mình trong thành lũy ở Cửu Dương trại, ánh mắt khờ dại nhìn sao trời, ngốc nghếch không biết mình đang nghĩ gì.

Tiếng bước chân, một đại hán mang theo vài binh sĩ đi tới, dưới cây đuốc, có thể thấy rõ người nọ bộ dáng cao cao, dáng người khỏe mạnh, cái trán rộng lớn, mũi thẳng, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh đen dân tộc Thổ Phiên, tay áo khẽ bay bên hông, thỉnh thoảng bị gió thổi mạnh, đập trường đao vào bên hông. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Đây là Ba Tát, hắn không phải người Hán, hắn cũng dưới trướng Dương Hạo. Thượng Ba Thiên chiêu nạp hắn và Trương Tuấn, Địch Hải Cảnh, Vương Như Phong, và đã từng điều tra lai lịch của bọn họ, xác nhận bọn họ là mã tặc đạo tặc tung hoành Lũng Hữu, nhưng ai biết, bọn họ đã sớm đã là người Dương Hạo, thậm chí còn là cao thủ Ba Thục, Đồng Vũ nổi tiếng giỏi giang, đương nhiên cũng là người của dương hạo.

Dương hạo... Mưu đồ Lũng Hữu ta, rốt cuộc đã ấp ủ bao lâu?

Nghĩ đến đây, Thượng Ba Thiên trong lòng phát lạnh từng đợt, chỉ cảm thấy trên người lạnh hơn.

Hắn đuổi tới Cửu Dương trại, đã yếu lắm rồi, để chứng tỏ thân phận, lập tức tiến vào bảo trại, hắn mong chờ chính là một nồi canh thịt nóng hôi hổi, nhưng hắn nhìn đâu cũng là đội ngũ chỉnh tề, cây đuốc sáng trưng, vô số mũi tên nhọn nhắm ngay bọn hắn, Thượng Ba Thiên chỉ có thể bó tay chịu trói.

"Ai đem Thượng Ba Thiên đại nhân trói như vậy? Trời lạnh, sương xuống, gây tổn hại thân thể, Thượng Ba Thiên đại nhân cũng không phải là người trẻ tuổi gì, thực không hiểu chuyện, mau tìm cho đại nhân tìm thảm phủ thêm vào đi."

"Vâng "

"Ba Tát, ngươi không cần giả từ bi mèo khóc chuột." Thượng Ba Thiên lạnh lùng thốt: "Ta trúng kế các ngươi, ta nhận. Chẳng qua các ngươi cũng không thư thả được bao lâu nữa đâu, đợi cho Tống quốc xuất binh, kết cục dành cho các ngươi sẽ thảm lắm đấy."