Ba trăm võ sĩ đeo chéo cung, thắt lưng đeo bội đao, sau lưng có một túi tên đầy, ngồi trên những con chiến mã. Tất cả đều mặc áo giáp và mũ sắt, nhưng họ chỉ có ba trăm người. Dũng sĩ Thác Bạt thị hai bên đường càng lúc càng nhiều, giống như nghìn vạn con sói. Cho dù con sư tử oai hùng dũng cảm nhất đứng trước mặt cả nghìn vạn con sói thì cũng chỉ có thể nhanh chóng vẫy đuôi mà tháo chạy thôi, nếu chần chừ sẽ bị đàn sói đấy xé thành trăm mảnh.
Nhưng chiếc trướng tám góc dưới sự bảo vệ của ba trăm võ sĩ lại rất ung dung nhẹ nhàng tiến vào đông thành Hạ châu. Chiếc cờ hình đầu sói đón gió bay phấp phới, ba trăm võ sĩ không chớp mắt, không để ý đến người bên cạnh.
Tận thống chư tướng thụ soái ngũ châu định nan tiết độ sứ. Đây là phong hiệu được ban cho Lý gia Hạ châu từ thời Đường triều. Trải qua các triều Tấn, Hán, Chu, Đảng Hạng thất thị đã từng được triều đình Trung Nguyên phong cho rất nhiều chức quan, thái soái, thái phó, thái úy, trung thư lệnh, tứ bình vương..., tất cả các chức quan đều là mây khói, là danh hiệu hão, chỉ có tận thống chư tướng thụ soái ngũ châu định nan tiết độ sứ là thực sự có binh quyền trong tay, đại quyền độc lãm.
Chức quan này Lý Di đã từng làm, đệ đệ của hắn là Lý Di Ân cũng từng làm, Lý Di Ân truyền lại cho con trai hắn là Lý Quang Duệ, mà bây giờ, trên tấm cờ đấy lại ghi rõ ràng là Lý Quang Sầm, Lý Quang Sầm chính là con trai của Lý Di, nếu như không phải là do Lý Di Ân chiếm đoạt đại quyền, thúc ép triều đình Trung Nguyên thừa nhân thân phận của hắn, thì vị trí này vốn phải là của Lý Quang Sầm. Nhưng bây giờ Lý Quang Sầm đã về rồi, hơn nữa còn đường hoàng giương đại kì. Ai dám nói hắn không xừng với thân phận này chứ?
Thời gian mấy mươi năm cũng không được coi là quá lâu, người ở bộ lạc Thác Bạt đều biết Lý Quang Sầm là ai, đám trưởng bối thậm chí còn thân thuộc hơn với hắn. Từ sau khi tin tức Lý Quang Sầm vẫn còn sống và đã trở về thảo thuyên tây bắc được truyền ra, thì tên hắn càng được mọi người biết đến. Đặc biệt là kẻ thù của Lý Quang Duệ trải khắp thiên hạ. Hắn không ngừng đánh trận với Chiết phiên, Dương phiên, Thổ Phồn, Hồi Hất, thậm chí là Dã Li, Tế Phong chư thị trong nội bộ Đảng Hạng, đánh đến mức tộc nhân Thác Bạt thị phải chán nản mệt mỏi. Vì thế gần đây rất nhiều quý tộc, thủ lĩnh luôn nhắc đi nhắc lại cái tên cấm kị này. Nhưng tất cả bọn họ đều chỉ ngầm truyền qua lại với nhau cái tên này, chứ không có ai dám công khai bàn tán về nó.
Còn bây giờ, cái tên này đã đường đường chính chính xuất hiện trước mặt họ, đây đúng như một tiếng sét giữa trời xanh, tất cả mọi người đều mang trên mặt vẻ kính sợ, nhìn theo chiếc xe của vương giả đang từ từ đi về phía trước, không có một người nào dám lớn tiếng nói, chứ càng không dám đi sát vào.
Chiếc xe từ từ đi đến phía trước cổng thành Hạ châu, dừng lại bên cạnh con sông hộ thành, Mộc Ân vội nói: "Mau, mau hạ cầu xuống, mở cổng thành ra."
Thác Bạt Thương Mộc muốn nhắc nhở bọn họ, nếu như bây giờ các bộ lạc nhân lúc Lý Quang Sầm vào thành mà cùng tiến vào theo thì tất sẽ dẫn đến đại loạn, nhưng hắn chỉ ngập ngừng chứ chưa nói ra. Mộc Ân cho người hạ cầu xuống, mở cổng thành. Mộc Khôi liền dẫn theo Mạch Đạo trận sắp xếp đứng thành hai bên ở cổng thành, còn Ngải Nghĩa Hải lại chỉ huy đám mã phỉ chuẩn bị cung nỏ sẵn sàng. nguồn Trà Truyện
Chiếc cầu rầm rầm được kéo xuống, cổng thành ầm ầm được mở ra, ba trăm dũng sĩ đứng cản phía sau, chiếc xe cực lớn đó mang theo sự ngạo mạn ngang nhiên tiến vào thành. Sau đó ba trăm hộ vệ như cá xuôi theo dòng mà vào trong, chiếc cầu lại được kéo trở lại, những dũng sĩ chư bộ Thác Bạt thị ở bên ngoài chỉ đứng yên nhìn, không có một người nào dám bước vào theo.
Cổng thành lại rầm rầm đóng lại, trong cái khoảnh khắc cổng thành được đóng, Trương Phổ với vẻ mặt luôn rất thản nhiên nhưng thực ra lại căng thẳng vô cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới nhận ra rằng mồ hôi đã làm lưng hắn ướt đẫm, thấm qua cả mấy lớp áo.
Lấy được Hạ châu đương nhiên là gian khó, nhưng muốn làm cho thủ lĩnh của chư bộ Thác Bạt thị, quý tộc trong thành thuận theo mình thì càng khó hơn lên trời. Trên thế giới này chỉ có một người có thể làm được. Hắn chính là Lý Quang Sầm.
Lý Quang Sầm tuy là một lão nhân sức khỏe ngày càng yếu, nhưng tác dụng mà một mình ông ta có thể mang đến còn lớn hơn cả nghìn quân vạn mã. Lý Quang Sầm là nghĩa phụ của Dương Hạo, Dương Hạo không thể để nghĩa phụ mình vào chỗ nguy hiểm. Nhưng bất kể là vì đại nghiệp của Dương Hạo hay là vì hoàn thành tâm nguyện của Lý Quang Sầm. Ông cũng phải tức thời tiến vào thành Hạ châu, chỉ có ông ta mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ mà ngoài ông ta ra không ai có thể hoàn thành được. Cho nên, Dương Hạo đã đem chuyện này giao cho đệ nhất tài tướng, văn võ song toàn, đa mưu túc trí của mình là Trương Phổ. Trương Phổ đồng thời cũng là người thủ xướng dẫn binh vượt sa mạc để đến Hạ châu. Tuy kế hoạch bạo gan này đã được Dương Hạo xem xét sửa đổi làm cho nó hoàn thiện nhưng nó dù sao cũng là do Trương Phổ nghĩ ra. Nếu không phải vì trọng trách hộ vệ Lý Quang Sầm thì Dương Hạo nhất định sẽ để hắn lại Hạ châu chủ trì đại cục, hoặc sẽ để hắn thống soái đội quân tập kích Hạ châu, nhưng trong lòng Dương Hạo, sự an nguy của Lý Quang Sầm quả thực vẫn là việc quan trọng hơn tất cả các việc khác, cho nên khi hắn đánh trống khua cờ, ngay cả thuộc hạ thân cận nhất cũng cho rằng Lý Quang Sầm đã được hộ tống về Ngân châu, thì hắn đã phải Trương Phổ ngầm đón Lý Quang Sầm về Hạ châu.
Chiếc xe tinh xảo này là do Kế Tự Đường khéo léo chế tạo ra, chiếc xe rất vững chắc, cho dù đường có xóc cỡ nào thì cũng có thể ngồi yên như đi trên đường đất bằng phẳng, ở bên trong giống như một phòng ngủ, rất dễ chịu. Hơn nữa những tấm trướng bao bọc xung quanh xe đều có thể tháo rời ra được, bình thường không cần phải lắp ở phía mặt trên để che tai mắt người ta. Trương Phổ vốn là tướng lĩnh trong quân Lý gia, hắn hiểu biết về bố trí binh lực của họ, quen thuộc tình honhf nội bộ của họ. Bảo vệ Lý Quang Sầm tránh khỏi chỗ hiểm yếu, đi theo hướng tây, quả thật không có ai thích hợp hơn hắn.
Trọng trách lớn như vậy, Trương Phổ đương nhiên sẽ như đứng trước vực sâu, như đứng trên miếng băng mỏng, nơm nớp lo sợ, từng bước phải rất cẩn thận. Cũng may, tất cả đều đã phát triển như kế hoạch đã định sẵn của họ. Lý Quang Duệ quả nhiên đích thân xuất mã, thống lĩnh đại quân đi đánh Ngân châu. Hạ châu đúng như ý nguyện đã giành được vào tay, thủ quân ở các quan ải hiểm yếu biết được Hạ châu thất thủ, lần lượt tháo chạy, đầu quân vào các chư châu khác. Trương Phổ cuối cùng cũng đã đưa được Lý Quang Sầm an toàn trở về Hạ châu.
Vừa đến địa cảnh Hạ châu, lão già này không còn chịu nghe theo sự sắp đặt của hắn nữa, Lý Quang Sầm nhất định đòi bày nghi trượng tiết độ sứ, ông ta muốn đường đường chính chính tiền vào thành Hạ châu, bước lãnh địa mà vốn phụ thân đã truyền lại cho mình. Sự sắp xếp bí mật kín kẽ của Trương Phổ hoàn toàn bị vứt bỏ, thay vào đó là nghi thức nhập thành làm cho người ta phải kinh ngạc.
Trở về thành Hạ châu, nơi mà thủa thiếu thời mình đã phải rời đi. Lý Quang Sầm trở nên hưng phấn khác thường, lưng hắn dựng thẳng lên, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt vốn có chút tiều tụy đã hồng nhuận lên. Khi hắn vừa vào thành thì đám người Thác Bạt Thương Mộc, Thác Bạt Hạo Phong, Mộc Ân, Mộc Khôi liền bước lên trước bái kiến. Lý Quang Sầm chỉ vội vàng đối đáp mấy câu, rồi lập tức hạ lệnh tiếp tục chuyển bánh, đồng thời lệnh cho người cuốn hết các tấm mành che lên, cả chặng đường tham lam nhìn ra ngoài, ngắm nghĩa cảnh sắc, con người thành Hạ châu..., bất giác, đôi mắt ông ta đỏ lên, tràn đầy nhiệt lệ...
"Ta là Lý Quang Sầm, là chủ của Hạ châu, là chủ nhân của định nan ngũ châu, là chủ nhân của Đảng Hạng thất thị, là vương của thảo nguyên tây bắc. Bốn mươi hai năm xa quê hương, giờ ta đã trở lại rồi đây."
Giọng nói của Lý Quang Sầm cứng cỏi mà đầy hào khí, cả khuôn mặt đầy hồng quang, tinh thần rất phấn chấn. Giọng nói của ông ta dao động cả đại đường, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ốm yếu của ông ta nữa, ánh mắt đầy uy nghiêm và đáng sợ, làm cho tất cả những người của Lý thị, thủ lĩnh Thác Bạt thị, đám quý tộc ở trong phòng đều bất giác cúi đầu xuống, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.
"Tô Lạc, Ngũ Liễu Thư, Cách La La..., thất thị Đảng Hạng đều đã thuộc về lão phu, Ngân châu, Hạ châu đã nằm trong tay Dương Hạo con trai ta, mọi người sẽ lựa chọn như thế nào?"
Lý Quang Sầm đứng thẳng dậy, dang rộng hai cánh tay ra, cao giọng nói: "Lý thị, Thác Bạt thị, là tộc nhân thân cận nhất của ta, là người thân cùng tổ tiên với ta, mọi người bây giờ có thể chọn làm bằng hữu của ta, tộc nhân của ta, người thân của ta, đồng cam cộng khổ, cùng hưởng phú quý với ta, hay là làm kẻ địch của Lý Quang Sầm ta?"
Ánh mắt đáng sợ của ông ta quét qua cả căn phòng một lượt, giọng nghiêm lại, trầm tiếng quát: "Bây giờ, ta đang đứng trước mặt các vị, các vị có thể thay mặt bộ lạc của mình đưa ra quyết định cuối cùng được rồi! Người nào chọn trung thành với Lý Quang Duệ, ta bây giờ cũng sẽ không làm hại người đó. Người đó có thể lập tức xuất thành, mang theo tộc nhân, tháo chạy càng xa càng tốt, vì ta sẽ không cho phép trên lãnh địa của ta có bất kì kẻ địch nào tồn tại. Người trung thành với ta sẽ cùng hoạn nạn, cùng hưởng phúc với ta, thảo nguyên của ta, sơn cước của ta, sông nước của ta, dê bò tuấn mã của ta đều có thể chia cho mọi người cùng hưởng.
Được rồi, các vị thủ lĩnh, bất kể các vị có biết ta không, hay phụ thân huynh đệ của các vị biết ta thì bây giờ cũng là lúc các vị phải đưa ra quyết định rồi. Trung với ta thì tiến lên đứng trước mặt ta. Người nào không đứng ra thì xin mời lập tức rời khỏi nơi này. Cưỡi lên tuấn mã của mình rời khỏi chỗ của ta. Cẩn thận, khi ta quay lưng lại, người đó hãy chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy sự phẫn nộ như sấm chớp của ta!"
Những thủ lĩnh, quý tộc ở trong phòng đều trải qua một hồi yên lặng suy nghĩ, rồi bắt đầu run rẩy quỳ xuống thuần phục trước mặt Lý Quang Sầm, thề với hắn lời thề hiếu trung, hai nữ nhân ở phòng bên cạnh lặng yên nghe đều thở phào nhẹ nhõm. Họ là một đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa. Bất kì ai vừa nhìn thấy họ đều có thể đoán được hai người đó là tỷ muội với nhau.
Người trẻ hơn một chút mỉm cười nói với người còn lại: "Tỷ tỷ, thế này thì tỷ đã yên tâm được chưa? Lý Quang Sầm đại nhân đúng là chủ nhân thực sự của thảo nguyên chúng ta, lấy được lòng người, thêm nữa giờ ngài ấy đã khống chế được Hạ châu, thủ lĩnh các bộ và quý tộc không thể không cúi đầu trước ngài ấy. Cái gốc của Đảng Hạng nhân chúng ta chính là thất thị Đảng Hạng, thủ lĩnh của thất thị Đảng Hạng phần lớn đã tỏ ra trung thành với Lý Quang Sầm đại nhân, định nan ngũ châu đã có hai châu nằm trong tay Lý Quang Sầm đại nhân rồi. Tỷ không cần phải lo lắng cho Thác Bạt Hạo Phong đại nhân nữa. Lý Quang Duệ không còn cách nào trở lại tính sổ với ngài ấy. Ngài ấy lại còn lập được đại công cho Lý Quang Sầm đại nhân, nhất định sẽ được trọng dụng. Chúc mừng tỷ, tỷ tỷ trải qua gian khổ cuối cùng cũng đã được tương phùng với người trong lòng, ân ái cả đời rồi."