Đường to lối nhỏ ở Ngân Châu Dương Hạo đều thông thuộc, và điều khiến hắn đang khổ tâm nhất chính là khôi phục lại cái phồn vinh của thành ngày xưa.
Đêm đã khuya, tuyết rơi dày, Dương Hạo dẫn theo một đám than binh, tự mình đi tuần xung quanh thành một lượt rồi mới quay về phủ.
Trong nhà, những ngọn đèn lớn nhỏ đã tắt hết, chỉ còn leo lét ánh sáng từ căn phòng của phu nhân. Dương Hạo mỉm cười, cởi áo khoác đưa cho Mục Vũ, giũ giũ đống tuyết bám vào giày rồi tiến về phía có ánh đèn sáng.
Mấy phu nhân đã ngầm hiểu với nhau, trừ khi có ý chỉ đặc biệt của Dương Hạo, còn nếu không thì các nàng cứ thay nhau luân phiên mỗi người để đèn sáng một hôm chờ hắn về. Tuy họ chưa từng nói rõ với Dương Hạo điều này, nhưng Dương Hạo cũng phát hiện ra bí mật này nhanh chóng, chẳng qua là cái đèn lồng đỏ treo cao thôi mà, cái bí mật bé xíu này làm sao giấu nổi chàng.
Đội tuyết đi xuống tận phía cuối hành lang, nơi có căn phòng đang tỏa ra một hơi ấm khó tả. Trong phòng ấm như giữa mùa xuân, Diễm Diễm đang ngồi dưới đèn, một tay cầm bút, một tay cầm bàn tính, tính toán sổ sách, dê bò, lương thực, thuế má. Tiếng lách tách của bàn tính vang ra nghe rõ mồn một, cùng với tiếng tuyết đang rơi bên ngoài của đêm tĩnh mịch tạo thành một thứ cảm giác thú vị.
Vừa nhìn thấy Dương Hạo về, Diễm Diễm vội ghi lại mấy con số rồi hạ bút xuống chào đón hắn. Mùi thơm ấm quấn lấy người hắn, đôi tay ôm chặt vào cổ, Dương Hạo còn chưa kịp nói gì thì đôi môi mềm mại ấm áp của Diễm Diễm đã đặt trên môi hắn.
"Úi chà, cả người đầy tuyết rồi, tuyết rơi nhiều thế sao, cẩn thận kéo bị cảm lạnh, mau thay quần áo ra đi".
Bên ngoài dù tuyết rơi dày, lạnh cắt da cắt thịt nhưng trong phòng lại hết sức ấm áp, lửa còn tỏa ra mùi thơm nhẹ ngây ngất lòng người. Đường Diễm Diễm mặc một bộ đồ màu đỏ hết sức nhã nhặn, bó sát nơi cánh tay, kéo dài sát đất, đúng là một bà chủ nhà. Chiếc áo mỏng không che nổi đường cong quyến rũ nơi người nàng, chiếc đai lưng quấn chặt vòng eo thon như ngọc như ngà.
Tấm thân nóng bỏng như vậy ôm ghì lấy người Dương Hạo đang lạnh như băng, nàng vội vã cuống quýt buông hắn ra xuýt xoa. Dương Hạo cười hà hà nói: "Ta vừa mới cởi áo khoác ra, hôm nay quả thật tuyết rơi dày quá".
Diễm Diễm giúp hắn giũ tuyết ra khỏi đầu và vai, quay ngươi vào buồng lấy dép đi trong nhà cho hắn, thân thể nàng mềm mại trong suốt, cúi khom người như trăng tròn trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo nhìn ngắm mái tóc đen óng của nàng, ngắm cái cổ tròn trịa đầy đặn sau làn áo, dường như bên trong nàng không mặc áo lót. Cơ thể hắn như nóng rực lên, giơ tay ôm chặt lấy tấm eo thon mềm của nàng.
Diễm Diễm mềm nhũn trong tay hắn, hai tay đánh rơi đôi dép trong nhà xuống đất, nhẹ nhàng nói: "Dương ca ca, thay quần áo trước đã…"
Đôi tay to của Dương Hạo đã thò vào bên trong mân mê đôi nhũ hoa mềm mại, nắm chặt một bên vú. Diễm Diễm quay đầu lại nhìn như trách móc, rên rỉ nói: "Được rồi mà…"
Tuy giọng nói lạnh lùng, nhưng một tay của nàng lại đặt trên tay của Dương Hạo, khiến hắn càng nắm chặt hơn.
Dương Hạo ôm chặt eo nàng, đôi bàn tay to dịch xuống dần rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, tự mình cởi bỏ áo ngoài và nhẹ nhàng nằm lên trên người Diễm Diễm. Hắn hôn lên đôi môi đỏ như quả anh đào chín của nàng, Diễm Diễm mỉm cười hôn hắn, mặc cho hắn hôn lên mắt, lên cổ, lên ngực,.. hòa nhịp cùng những động tác của hắn.
Áo lót được cởi ra, lộ ra đôi gò bồng đảo mềm mại, trong suốt. Đôi vú đẫy đà dần cứng lại và dựng lên, hai đầu v* rất nhỏ giống như hai hạt đậu trong bánh màn thầu, đẹp động lòng người.
Đường Diễm Diễm một tay nhẹ nhàng vờn quanh cổ hắn, rồi trườn nhẹ xuống dưới bụng hắn, cầm nắm vuốt ve, hơi thở bắt đầu dồn dập hổn hển.
Căn phòng sau một hồi tràn ngập tiếng ê a và hơi thở dồn dập đã trở lại yên lặng. Dương Hạo vẫn đang nằm trên Diễm Diễm, tay đặt ở mông nàng, vuốt vuốt cái gối nằm mềm mại như lụa. Đường Diễm Diễm thì đôi mắt khép hờ, mặt vẫn còn hồng đỏ, mồ hôi rịn trên trán và trên cánh mũi. Nàng khẽ nhấc eo lên đẩy Dương Hạo nằm sang bên cạnh, thở nhẹ nhàng và ôm chặt lấy người đàn ông của nàng.
Nàng khẽ liếc hắn, chiếc gối hắn nằm đã ướt rịn hơn nửa, Đường Diễm Diễm càng đỏ mặt hơn, dúi mặt vào lòng Dương Hạo, ngón tay đặt nhẹ nhàng trên mắt hắn, xoa xoa nói: "Chàng ấy à, đúng là thân con lừa. Vừa mới quay về đã thế thì lấy sức đâu ra, "giày vò" người ta khiến người ta… vừa yêu vừa sợ…"
Dương Hạo cười ha hả nói: "Bản lĩnh của nàng vốn không thấp, lại có cao nhân truyền thụ cho, haha, không chịu được nổi hả?"
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo Diễm Diễm vào lòng, kéo chăn đắp kín người cả hai. Diễm Diễm rất tự nhiên mà quay người, cúi xuống phía ngực hắn cắn nhẹ nhẹ. Rồi nàng rời khỏi ngực hắn, cặp mắt long lanh nói:" "Không thể chịu được đâu, đêm nay chàng chỉ thuộc về thiếp thôi, không cho đi đâu hết".
Tuyên bố chủ quyền xong, Diễm Diễm lại dịu dàng cười quyến rũ: "Chàng có thói quen cái gì mà song tu công pháp, đến Oa Oa cũng chẳng thể chịu nổi, thiếp nào có phải là đối thủ của chàng? Có điều… song tu song tu, kể cả là song tu đi nữa thì sao chàng không dạy cho bọn thiếp? Chỉ lo vui sướng cho bản thân thôi".
Dương Hạo tát yêu nàng ta một cái rồi cười đáp: "Nàng không sướng sao? Vừa nãy còn nói to nói nhỏ cái gì mà đòi chết với không chết?"
"Thôi đi nào". Diễm Diễm xấu hổ vỗ ngực hắn một cái. Dương Hạo ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nói: "Sư phụ đến rồi đi vội vàng, chỉ dạy được có một chút, dẫu sao cũng không phải là cái để cho các nàng luyện mà. Đợi có cơ hội ta sẽ đi thỉnh giáo sư phụ, nếu không sợ rằng sẽ làm hại đến cơ thể nàng thì không thể vui hết mình, đúng là…"
"Hừ! Nói đi nói lại cũng vẫn là vì bản thân chàng". Diễm Diễm hờn dỗi cắn hắn một cái. Rồi nằm dịch lên trên cạnh hắn, hai chân quấn chặt lấy hắn, mặt áp lấy mặt hắn, nhẹ nhàng hưởng thụ giây phút của riêng hai người, ánh mắt như có nước chảy, cả hai nhẹ nhàng thở như muốn hòa vào nhau làm một.
Rất lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng hỏi: "Mỗi ngày đều phải tính toán như thế có mệt không?"
Diễm Diễm ngái ngủ trong lòng hắn, mơ hồ đáp: "Oa Oa quản lý của hàng, gia súc, ruộng nương, hiệp thương, thiếp chỉ là trợ giúp thôi, chỉ là tính toán sổ sách, chẳng bận lắm".
Nàng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, chần chừ nói: "Có điều…, chúng ta như thế này… có được không? Thực ra Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ, Từ Huyễn, Tiêu Nghiễm bọn họ đều hết sức trách nhiệm với việc kinh doanh, thẩm tra từ trước đến nay vẫn không phát hiện ra sai sót nào. Tục ngữ nói nghi ngờ thì không dụng nhân, dụng nhân thì không nghi ngờ. Chàng cho bọn thiếp đích thân nhúng tay vào những chuyện này có phải là không tin tưởng bọn họ quá không? Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ bọn họ không có gì, nhưng thiếp thấy… Từ Huyễn, Tiêu Nghiễm bọn họ có vẻ không bình thường lắm".
Dương Hạo cười nói: "Quen rồi sẽ thành tự nhiên. Họ hiện giờ không thuận mắt, đợi bọn họ quen rồi sẽ tốt thôi. Không phải là ta không tin tưởng bọn họ, mà là muốn cho các nàng quản lý, thay đổi những thói quen mà bọn họ mang từ Giang Nam đến đây".
Dương Hạo ngửa mặt nhìn bức trướng rồi nói: "Phụ nữ Tây Bắc, kinh thương, làm công, chăn thả, thậm chí là cưỡi ngựa bắn tên trên chiến trường… tất cả mọi thứ đều làm được. So với phụ nữ Trung Nguyên thì vốn là giỏi hơn. Đất Tây Bắc vốn đã quen ba đời di cư đến bộ tộc người Hán, cũng thành thói quen rồi, nhìn không thuận mắt, nhưng cũng không nhiều. Cái này thành quy luật rồi, ta không thể nhân nhượng bọn họ, cho bọn họ cái thói quen cũ của vùng Tây Bắc. Diễm Diễm, Tây Bắc không bằng được với Trung Nguyên, ở đây dân số thưa thớt, nếu như điều này không để cho phụ nữ làm thì cũng không để cho phụ nữ làm. Trời sụp mất một nửa rồi, người nào mà chẳng phải động tay đến?"
Khi đó địa vị của phụ nữ Trung Nguyên không bằng Nam Tống đến tận Minh Thanh, kể cả ở Trung Nguyên thì địa vị của phụ nữ Trung Nguyên trong gia đình cũng rất thấp. Ở khu vực phía Tây và Bắc, lời nói của phụ nữ tuy không có trọng lượng bằng đàn ông, nhưng so với phụ nữ Trung Nguyên thì con cao hơn gấp bội. Diễm Diễm nghĩ vậy bèn gật đầu nói: "Uhm, những lời này quả thật có thể giải quyết một phần rộng lớn, vấn đề dân số không đủ, chàng nói xem phải làm sao, dẫu sao thì người ta cũng không phản đối đâu".
Dương Hạo cười ha hả nói: "Đông Nhi bụng đã to rồi, ta không dám bắt nàng ta lao động. Có điều ta cũng đã xây dựng một đội nữ binh rồi, đợi Đông Nhi sinh xong, đội nữ binh cũng sẽ được thành lập, trừ những lúc khẩn cấp sinh tử nếu không ta cũng sẽ không để các nàng ấy ra chiến trường. Bọn họ chẳng qua chỉ là trông giữ thành trì, bảo vệ trật tự… Việc ấy nữ binh làm được, hơn nữa bọn họ cũng không ngang ngược như nam nhi, tâm tư cũng kín đáo hơn nhiều…"
Hắn còn chưa nói hết nhưng cái tên Đông Nhi được nhắc đến đã khiến Diễm Diễm phải suy nghĩ. Diễm Diễm bò lên người hắn, nũng nịu nói: "Chàng còn nói nữa, tỷ tỷ sắp sinh rồi, bụng người ta vẫn còn chưa có gì, chàng thiên vị".
Dương Hạo không biết nên khóc hay nên cười: "Không phải thế sao? Cái đó cũng trách ta hay sao? Nàng không sinh thì ta có cách gì?"
"Thiếp không biết, chàng là người đàn ông của thiếp, thiếp không sinh được không tìm chàng thì tìm ai? Thiếp cũng muốn sinh cho mình một cục cưng".
Đường Diễm Diễm càng nói càng hưng phấn, hai mắt sáng lên ánh sáng của tình mẫu tử: "Thiếp muốn chàng cho thiếp".
Dương Hạo giật mình nói: "Không phải chứ? Nàng…nàng không được…"
"Có gì là không được, chàng dám khinh thường bản cô nương". Đường Diễm Diễm dùng sức đứng lên, lấy tay kéo Dương Hạo: "Đừng có giả ngơ nữa, mau lên đi".
Dương Hạo lười nhác vòng tay ra gối đầu, nói: "Bản vương gia mới không bị mắc lừa, một lát nữa nàng lại đòi tha cho nàng, lão gia ta đây lại phải quấn chăn đi quấy nhiễu Oa Oa, Diệu Diệu, trời lạnh thế này ta không muốn ra ngoài đâu"
Diễm Diễm lấy lòng nói: "Vậy…người ta dùng cái mà chàng thích nhất…"
"Gì?"
Diễm Diễm ấp a ấp úng nói: "Là…là cái cách gì mà giống cẩu như chàng nói ấy…"
Dương Hạo nhẹ lắc đầu, Diễm Diễm lại cắn chặt môi nói: "Vậy… lần sau thiếp đồng ý với chàng…" Tiếng nàng trở nên nhẹ bẫng, nói như rót mật vào tai Dương Hạo khiến mắt Dương Hạo sáng lên: "Thật chứ?"
Diễm Diễm tức giận đánh hắn một cái: "Đúng là đồ tà đạo, vừa nói thế mắt chàng đã sáng cả lên rồi".
Dương Hạo cười hà hà nói: "Vậy lần này…" Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của Diễm Diễm, Diễm Diễm đã hiểu, nàng đỏ mặt ngồi tại chỗ, hồi lâu sau mới khịt mũi một tiếng. Dương Hạo vui thú hoan hô lên một tiếng, mở tung chăn ra, trần như nhộng nhảy xuống, đi về phía góc tường.
Diễm Diễm mái tóc dài như thác nước, khẽ liếm môi, liếc nhìn thân hình đẹp đẽ cường tráng của hắn, ánh mắt long lanh, bước đến…
Trời đã sáng, Dương Hạo mở to mắt, tiếng tuyết rơi bên ngoài đã dừng. Cúi đầu nhìn xuống, Diễm Diễm vẫn đang say giấc, mặt ửng hồng, xinh đẹp như đóa hải đường, khóe môi còn nở một nụ cười ngọt ngào. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, đang muốn mặc quần áo đi vào trong sân luyện kiếm thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ bên ngoài, Mục Vũ hạ giọng nói: "Đại nhân, đại nhân…"
Dương Hạo vội vàng đứng lên, Diễm Diễm như có bản năng thò tay ôm chầm lấy cổ hắn, đột nhiên tỉnh dậy, thấy Dương Hạo đang mặc quần áo, không nén được liền hỏi: "Trời mới tờ mờ sáng, vẫn còn sớm mà". Nàng thức dậy giúp Dương Hạo mặc quần áo, rồi chợt thấy người không còn chút sức lực nào, nàng vội năm trở lại, tức giận nói với Dương Hạo: "Đều là do chàng giày vò thiếp, đồ xấu xa".
Dương Hạo vừa mặc quần áo vừa lắc đầu nói: "Tiểu nhân và nữ tử khó dạy, không phải ta ức hiếp".
Diễm Diễm trừng mắt sẵng giọng: "Chàng nói cái gì? Được, ta sẽ đi nói với Đông Nhi tỷ tỷ, còn có cả Oa Oa, Diệu Diệu nữa".
Dương Hạo đã mặc xong quần áo, đến bên giường cười khanh khách rồi hôn lên má Diễm Diễm: "Đi đi, nói cho bọn họ biết, tiểu nha đầu xấu hổ tự mình không biết lễ tiết, sáng sớm dậy không nổi giường, lại còn oán trách quan nhân, xem bọn họ có cười nàng không".
Diễm Diễm tức giận, cắn chặt răng nói: "Ta muốn bỏ nhà ra đi, ta muốn đi Nhạn Môn quan tìm Lữ tổ, học được bản lãnh trở về trị tội chàng".
"Nói là phải làm nhé, đừng có đãi tai" Dương Hạo đặt tay lên ngực nàng ở ngoài chăn, cười nói: "Ta phải ra ngoài có việc. Nếu như quả thực muốn đi thì nhớ chào nhé, ta sẽ cho người chuẩn bị xe".
Dương Hạo ra khỏi cửa, chỉ thấy Mục Vũ đã ăn mặc chỉnh tề, đứng bên cạnh là Mẫu Y Khả, tay mang theo áo khoác cừu của hắn. Dương Hạo đón lấy mặc lên người, chỉ trông thấy tuyết ngoài sân đã dày đến cả tấc, đâu đâu cũng chỉ một màu trắng, không nén nổi hỏi: "Có chuyện gì khẩn cấp?"
Mục Vũ nói: "Đại nhân, tối qua xảy ra bão tuyết, đè chết rất nhiều cư dân, còn có nhiều người lưu lạc bên ngoài bị lạnh cóng ngoài đường. Mới sáng sớm Phạm đại nhân, Lâm đại nhân, Từ đại nhân, Tiêu đại nhân đã thay nhau đi tuần quanh thành, bảo tiểu nhân đến báo cáo với đại nhân, có nên nấu cháo cứu tế nạn dân không ạ?"
Dương Hạo thầm thấy xấu hổ, hắn chưa từng làm qua việc này bao giờ, những người này quả thực rất chu đáo. Dương Hạo vội nói: "Tất nhiên là cần. Lập tức mở kho nấu cháo cứu tế. Bản quan lập tức đi thăm dò một phen, xem xem tình hình như thế nào".
Dương Hạo vội vàng dẫn theo thị vệ chạy ra khỏi phủ. Trên đường tuyết phủ dày, ngựa không đi nổi, hắn đành dắt thị vệ từng bước từng bước đi, trong lòng nghĩ: "Tuyết lớn thế này đối với dân du mục Trung Nguyên thì không có gì là đáng lo, nhưng đối với dân ở đây thì quả là đem lại nhiều hậu quả. Nạn dân trong thành cũng có hạn, nhưng những bộ lạc ở xung quanh bên ngoài thì e rằng khó mà sinh sống được, ta có nên…"
Hắn vừa đi vừa nghĩ, dùng giác quan thứ sáu của mình hắn có thể cảm giác được những ánh mắt của người dân bên đường trong bóng tối dõi theo hắn, hai người mặc áo da đang đứng từ xa nhìn hắn, đi về hướng đầu đường…
***************
Đêm nay tuyết rơi quả thực rất dày, cũng may thời này không còn phát đạt như thời trước nữa nên đa phần mọi người đều tích trữ lương thực, lương khô, không cần phải ra ngoài vận chuyển. Do vậy giá cả cũng không bị leo thang, cũng không tồn tại những vấn đề như tổ chức vận chuyển…, chỉ cần dọn sạch tuyết là có thể thông hành bình thường, chẩn tế cứu dân nghèo để tránh tái lập lại vụ việc nhiều người chết cóng ngoài đường.
Từ Đích cùng Tiêu Nghiễm đều là những người quản lý chính vụ của nhà nước, lại thêm Phạm Tư Kỳ, Lâm Bằng Vũ làm cộng sự, những việc này họ giải quyết trôi chảy. Chỉ có điều việc mở kho của phủ để cứu tế lương thực cần đích thân Dương Hạo hạ lệnh mới xong.
Dương Hạo đi tuần quanh thành một vòng, thấy công việc dọn tuyết, nấu cháo cứu tế đều đang được cấp tốc triển khai mới yên tâm quay về. Khi hắn quay về đến Đông Thành thì chỉ nhìn thấy Từ Lũ đang chỉ huy dân chúng gia cố nhà cửa, có vài nhà kiến trúc bằng gỗ đang tiến hành tu sửa lại. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vừa thấy Dương Hạo đến Từ Lũ vội đến nghênh đón, chắp tay nói: "Thái úy".
Dương Hạo gật gật đầu, hỏi: "Xem ra mấy gian phòng này sắp sập đến nơi hả? Trước nay chưa từng trùng tu bao giờ, bách tính không biết ở đâu? Có cơm ăn không? Đã chuẩn bị chăn và áo bông chưa?"
Từ Lũ nói: "Thái úy yên tâm, bách tính ở đây đã được chuyển tới Trường Khánh tự rồi, lương thực và chăn ấm cũng đã chuẩn bị đủ, không thể để dân chúng bị chết vì đói lạnh đâu ạ".
Dương Hạo vui vẻ gật đầu, đi song hành bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Đại học sĩ có tài kinh thiên vĩ địa, điều ông đến cái Tây thành nhỏ bé này, làm những việc nhỏ nhặt này quả thực là bạc đãi đại nhân rồi".
Từ Lũ nói: "Chuyện của bách tính không phải là chuyện nhỏ, có thể làm việc gì cho dân là chuyện đáng vui mừng. Nhưng thái úy bận rộn việc quân lại còn phải đi tuần toàn thành vẫn hỏi han tình hình dân chúng, Ngân Châu có được người như thái úy thương dân như con thật là có phúc".
Nói đến đây, hắn đột nhiên nhớ đến năm ngoái có trận đại thủy ở Giang Hoài, nhưng quốc vương lại chỉ chăm lo cầm kỳ thi họa, đánh cờ lễ phật, phải chờ đến lúc Triệu Khuông ra lệnh giúp nạn dân gặp thiên tai, hắn mới bắt đầu mở kho cứu dân, hơn nữa không nói bản thân thương con còn chưa đủ, còn mở kho của mình ra dâng cho Triệu Khuông. Trận đại nạn đó xảy ra khiến nước này bị trừng phạt nặng nề, kết quả là những người đó đều có tiền, mua chuộc thái giám, tăng nhân trong cung, rồi giở trò gian lận, khiến quốc vương hiểu nhầm là ý trời, đến khi phóng thích rồi, hai bên so với nhau không khỏi nhẹ thở dài một tiếng.
Từ Lũ và Tiêu Nghiễm từ trước đến nay tuy không đổi họ, nhưng đã đổi tên để tránh tai mắt của triều đình. Dương Hạo dành được Ngân Châu, đang lấy Ngân Châu và Lư Châu dùng núi nối liền liên tục, khi đó tiếng tăm của hắn đã vang lừng, bốn phương hào kiệt, những người lưu lạc ở khắp nơi đều lũ lượt kéo đến, các nhân thủ tụ tập về dưới trướng, nhưng những trưởng giả đều được đề bạt, sắp xếp phái sứ, do đó không có ai không có ai liên hệ bọn họ với Từ Khóa, Tiêu Nghiễm – những quận công đã chết ở Khai Phong.
Dương Hạo tự mình đến xem những nạn dân ở Trường Khánh Tự, thấy bọn họ quả nhiên đã được thu xếp ổn thỏa, cơm áo đầy đủ mới yên tâm ra ngoài, tiếp tục cuộc khảo sát của mình. Từ Lũ đứng bên ngoài Trường Khánh Tự, trong cơn gió nhè nhẹ thổi, dõi theo bóng Dương Hạo đang đi khuất dần, mãi cho đến khi bóng hắn khuất dần khuất dần…
Lý Dục muốn hắn theo bên mình củng rời khỏi Biện Kinh, Từ Lũ không chút do dự, hắn không có cái tính cách mãnh liệt như Trần Kiều, khi binh lính đến thành hắn thà lấy thân tuẫn quốc cũng không tố hàng thần, nhưng lòng trung thành của hắn với nước Đường đã bị nghi ngờ. Hắn không chủ động xin chết, nhưng n ếu như quốc vương muốn hắn thế nào hắn cũng không tiếc thân mình, nguyện lao vào bể lửa, do vậy, hắn không do dự mà chạy theo Lý
Dục.
Ở trong cung hoàng gia nửa tháng, hắn bắt buộc phải bỏ đi. Nơi đó không phải là nơi hắn có thể ở lâu dài, trong thời gian nửa tháng, sự đề phòng của Biện Lương đã lỏng lẻo rất nhiều, cũng có cơ hội rời khỏi. Cũng sắp đến mùa thu hoạch, vườn hoàng gia có rất nhiều rau cần người tích trữ, nếu tiếp tục trữ nữa e rằng sẽ bị phát hiện.
Bọn họ thuận lợi trốn ra khỏi thành Biện Lương, không ngờ khi vừa mới vào Tây Bắc lại mất cảnh giác để lộ ra chân tướng, bị người ta nghi ngờ là bọn lái thương buôn lậu và bị khám xét. Với thân phận của họ thì nào dám cho người khác kiểm tra kỹ càng, lúc đó chỉ còn mỗi cách đào tẩu. Dọc đường bị người ta truy đuổi theo sát, họ liền tìm chỗ trốn, quốc vương bị một mũi tên cắm vào sau lưng mà chết.
Lòng nhiệt tình của Từ Lũ tan như bong bóng xà phòng, nếu như quốc vương còn sống thì hắn cũng chưa chắc đã khôi phục lại được giang sơn, huống chi Lý Dục giờ đã chết, với kinh nghiệm của Từ Lũ thì hắn biết chắc chắn một điều rằng Giang Nam đã không thể khôi phục lại vị thế rồi. Mặc dù Lý Trọng Ngụ có thể phát huy được tác dụng hiệu triệu những bộ cũ của Giang Nam, nhưng hắn làm gì có uy lực và thân phận như Lý Dục, một thái tử trước nay chưa từng nắm trong tay quyền vị của hoàng đế, cho dù có được sự giúp đỡ của Dương Hạo để phá vỡ sự thống trị của nhà Triệu thì hắn cũng chỉ nhận được một kết quả mà thôi.
Từ Lũ trong triều Đường là đại thần của Lý La lúc sắp lâm chung, cũng là trọng thần trong triều của Lý Dục, nếu như Lý Dục còn sống thì bất kể bất kể là vì danh tiếng sau lưng hay là giữ lễ tiết của một người như hắn thì hắn đều trung thành với Lý Dục, nhưng Lý Dục đã chết rồi, hắn căn bản không có chút gì gọi là trung thành với Lý Trọng Ngụ, hắn cũng cần phải suy nghĩ đến bản thân hắn và gia đình.
Không hề nghi ngờ, bất kể là đồng ý hay không đồng ý, từ nay về sau hắn đều phải trọng vọng Dương Hạo, nếu như muốn chọn giữa Dương Hạo và Lý Trọng Ngụ thì hắn sẽ nghiêng về phía người có binh có quyền, có khí phách như Dương Hạo làm chủ công. Những suy nghĩ này hắn đã từng nói với người bạn thân của hắn là Tiêu Nghiễm, nhưng trước sau hắn vẫn chưa hề nói quyết định của mình. Dương Hạo so với Lý Trọng Ngụ, thậm chí là so với quốc vương đều giống như những bậc minh quân, nhưng… hắn giờ chẳng qua là một người Tây Bắc, hắn có thật sự có cơ xây dựng một quốc gia hay không?
Đứng một lúc lâu, một trận gió lớn nổi lên làm áo hắn bay phấp phới, Từ Lũ run lên một chặp rồi buông tiếng thở dài, đi về phía đường hầm.