Trong động đinh Thái Hoa sơn, ánh trăng nhàn nhạt chiểu nghiêng vào bên trong, hình thành một cột sáng lành lạnh.
Tiêu Diêu Tử đầu quấn khăn, người mặc đạo bào màu trắng, nằm nghiêng trên tảng đá, gối đầu lên tay. lông mi dài cụp xuống, thở rất nhẹ, rất nhẹ, nếu không nhìn, lắng nghe cẩn thận thì quả thực làm cho người ta tưởng hắn đã không còn thở nữa.
Đối diện là một cô nương trẻ tuổi đầu cũng quấn khăn giống Tiêu Diêu, mặc một chiếc áo màu trắng, trên vạt áo có thểu hoa, chiếc váy phía dưới cũng là mày trắng của ánh trăng, dáng vẻ như đang học Trân Đoàn, khuôn mặt trắng nõn nà. hơi nhắm hai mắt lại, trong hơi thở lộ ra vẻ đáng yêu.
Đột nhiên, nàng ta động mi mắt mấy cái, hơi mở ra, nhìn về phía Tiêu Diêu Tử. Trần Đoàn thở lại như thường, bình ôn ung dung, tiểu đạo đồng lè lè lưỡi, sau đó nhanh chóng đứng dậy. đôi chân nhò trắng muốt lặng lẽ đút vào trong đôi giầy dưới đất.
"ừm, khụ khụ!" Trẳn Đoàn đột nhiên ho mấy tiếng. Đạo đồng nhanh chóng nắm xuống, nhắm hai mắt lại. chi còn mỗi đôi chân là chưa kịp phục hồi nguyên trạng, một chán thì buông xuống, một chân thì co lên, một tay thì lại đặt ở trên đầu gối. Dù sao thì đạo pháp của Trần Đoàn cũng coi trọng tùy theo tự nhiên, không yêu cẩu một tư thế nghiêm quy nhất định, như thế này cũng không sao.
Nín thở hồi lâu, tiểu đạo đồng lại một lần nữa mở mắt ra, thì nhìn thấy Trần Đoàn đã lật người lại. quay mặt về phía tường mà ngủ. cô gái nhó không khỏi vui mừng vỗ vỗ ngực. Lại bò dậy. Cẩn thận đi giày vào. giống như một con khỉ con đang ăn trộm đồ. lén lút chuồn ra khỏi động, ra đến bên ngoài cô gái nhỏ đứng trên bậc đá xanh nhìn lên mặt trăng bàng bạc. Tiêu đạo đông cười tinh nghịch, rồi đột nhiên chạy như bay xuống núi.
Đến được nửa sườn núi, tiểu đạo đồng đến một ngôi nhà đá ở bên cạnh đạo quan, tiểu đạo đồng đẩy cửa vào, lớn tiếng gọi: "Mẹ."
Mã đại tầy mở cửa phòng, vui mừng nói: "Cẩu Nhi, sư phụ đã thà cho con xuống núi rồi
à?"
Tiểu đồng chóp chóp mắt, ngoan ngoãn nói: "Vâng, ngày mai là đêm thất tịch, sư phụ nói hai ngày này Câu Nhi không cẩn phái luyện tập vất vả, nên có thể về nhà một chuyến."
Mã đại tẩu liền nói: "Vào đi. vào đi." Rồi bà kéo tay đứa con gái. thương tiếc nói: "ỏi, còn nói là không vất vả sao. chẳng phải là muộn như thế này mới về à. Hai ngày nay nữ khác vào miếu quan âm dâng hương chào bản trái cây. trong nhà còn thùa một số nhãn, táo đò. nha đẩu con thèm thì mau đi ăn thử đi."
Cẩu Nhi đáp một tiếng. Mã đại tẩu liền vui vẻ đi lấy chiếc rổ trái cây treo trên tường xuống. Cẩu Nhi liền chạy tới cửa sổ. Lấy một chiếc lộ nhò từ chồ đống chum vại ra, quan sát ti mi, rồi tủm tỉm cười, nhảy nhót nói: "Mẹ ơi. mẹ ơi. Mẹ mau đến đây xem. Bắt đầu kết mạng rồi này."
Khi đến Thất Tịch, dân chúng các vùng khác nhau đều có những cách chúc mừng khác nhau. Cách này của câu Nhi chính là đặt một con nhện vào trong lọ. đợi đến đêm thất tịch thì từ hình dạng của kết mạng tơ của nó mà phán đoán ra là cát lợi hay không, mắt thấy còn nhện đó đang bận rộn chăng tơ. Cẩu Nhi thật sự rất vui mừng.
Mã đại tẩu không nhịn nổi mà cười nói: "Còn phải cần con nói sao. mẹ đã nhìn thấy rồi, nhìn con vui mừng kìa. Mới chưa tới mười tuổi mà đã vội vàng cái gì. Nào. Thử loại táo này xem, giòn lắm đấy."
Cẩu Nhi Cẩm lấy quả táo, đút luôn vào trong mồm, kháng nghị lờ mờ nói: "Không phải, Câu nhi đã mười một tuổi rồi."
Mã đại tẩu nói: "Ai bảo mười một. con gái của ta mà ta không biết sao?"
Cẩu Nhi không phục nói: "Con sinh vào chính nguyệt. Giờ cũng gần tới mười một tuổi rồi."
Mã đại tẩu dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Được được được rồi. Con nói là mười một thì là mười một. Được chưa."
Lúc này. Từ cánh cửa vang lên mấy tiếng, bên ngoài của có một giọng nói lanh lánh kêu lên: "Mã đại tẩu."
"A. Là Tú Nhi tỷ tỷ."
Cẩu Nhi chạy vọt tới của, đẩy cửa ra. mày mày hớn hở nói: "Tú Nhi tỷ tỷ."
Tú Nhi thấy cô gái nhỏ đang ở trong phòng liền vui vẻ thi lễ nói: "Tú nhi tham kiến tiểu sư thúc tổ."
"ỏi trời, không phải đã nói là khi gặp riêng thì không cần phải gọi như thế sao." cẩu Nhi tươi cười kéo nàng ta vào nhà. thấy nàng ta đang ôm một thứ gì đó trong lòng, liền tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Tú Nhi cười nói: "Đây là mahoraga, đây là quà ta tặng cho tiểu sư thúc tổ."
Q
Mahoraga là đồ chơi dành cho những cô bé trong ngày lễ Thất Tịch, là một búp bẻ bằng đất mặc Y phục lá sen, tay cầm lá sen, mỉm cười. Mahoraga lớn nhất cao khoảng ba thước nhỏ thì khoảng bằng lòng bàn tay. đôi mahoraga mà Tú Nhi tặng cho cẩu Nhi cao khoảng một thước, tròng rất đáng yêu. cẩu Nhi tuy ngày ngày đều mong mình lớn thật nhanh, nhung rốt cuộc vẫn mang trong mình một trái tim đứa trẻ, vừa nhìn thấy thứ đô chơi này lặp tức đã yêu thích vô cùng.
Mã đại tẩu nói: "Đặng cô nương, đôi mahoraga này chắc không ít tiền, để cho cô nương tốn kém rồi."
Đặng Tú Nhi mỉm cười nói: "Đại tẩu không cần khách sáo. ở trên ngọn núi này Tú Nhi chi có mỗi mình tiểu sư thúc tổ làm bạn, ngày Thất Tịch đến. tặng một món quà nhỏ có đáng là gì."
Căn nhà này của Mã đại tẩu cũng không phải là lớn. Ngay cả ghế cũng chỉ có một cái. Câu Nhi lưu luyến nhìn đôi mahoraga một hồi. Rồi xách chiếc giỏ lên. nói với Tú Nhi: "Tú Nhi tỷ tỷ, trong phòng hơi ngột ngạt, chúng ta ra sân ngồi ăn táo nói chuyện đi."
"Được." Tú Nhi vui vẻ trả lời, chào một tiếng với Mã đại tẩy, rồi đi theo cẩu Nhi ra sân, tìm một tàng đá sạch rồi ngồi xuống.
Bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Đêm hạ thu trong lành, một làn ánh sáng mờ ảo chiếu xuống dòng sông huyền ảo. Mọi thứ hai bên bờ như được thay một chiếc áo màu bạc mới. Hai cô gái nhỏ ngồi chống cằm ngắm nhìn bầu trời xinh đẹp. Bất giác ngẩn ra.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày mai đã là Thất Tịch rồi." Để Tú Nhi thở dài một tiếng.
Cẩu Nhi buông hai tay xuống, cũng thờ dài nói: "Muội lại thấy thời gian trôi thật chậm.
lâu như vậy rồi mà mới qua một ngày Thất Tịch, cũng không biết phải bao lâu nữa mới lớn."
Đặng Tú Nhi đang nghĩ tới cảnh tượng lúc cùng người nhà đón Thắt Tịch, trong lòng đầy thể lương thì lại bị câu nói của câu Nhi làm cho bật cười, nói: "Tiêu sư thúc tô căn cốt cực giai, là kì tài võ học. nếu không tổ sư gia bây giờ tổ sư gia cũng sẽ không để tâm đến việc võ công của tiêu sư thúc tô đã tiên cảnh, nhưng về võ công thì tiêu sư thúc tổ có thể một ngày tiến bộ lên rất nhiều, sao lại phải canh cánh chuyện tuổi tác chứ? cẩn phải biết rằng trẻ con cũng có cái vui của trẻ con. một khi lớn rồi muốn trờ lại cũng không thể được."
Cẩu Nhi có chút xấu hổ. nhưng tâm sự trong lòng nó lại không thể nói cho người khác nghe, chi nói: "Đã bảo rồi mà, khi gặp riêng thì Tú Nhi tỷ tỷ chỉ gọi tên muội là được, không cần phải lúc nào cũng tiêu sư thúc tổ đâu."
Đặng Tú nhi cười nói: "Lễ tiết khòng thể bò, nếu không sư phụ ta biết được sẽ trách tội ta, hơn nữa, ta còn nhờ tiểu sư thúc tổ chi điểm cho kiểm nghệ, chi dựa vào điểm này cũng đã không thể có nửa phần bất kinh rồi."
Cẩu Nhi cười nói: "Nếu như tính toán như vậy thì muội còn phải gọi tỷ một tiếng sư phụ ý chứ. Muội tuy dạy tỷ kiếm thuật nhưng không phải là còn học thi từ ca phú, thêu thùa từ tỷ sao?"
Đặng Tú Nhi lắc đầu thở dài. lờ mờ nói: "Thi từ ca phú, thểu thùa thì có ích gì cơ chứ?" Nàng nhìn về vâng trằng phía chân trời sâu thẳm, cúi đầu nói: "Lại là một đêm Thất Tịch. Nhở lẩn trước cùng người nhà đón Thất Tịch, hình như đã là chuyện của rất lâu về trước rồi, ánh trằng lúc đó cũng sáng văng vặc như đểm nay, nhưng người lúc đó đã xa ta mãi mãi. xa tận chân trời."
Lần này, thiếu nữ nhỏ tuổi vốn không biết mùi vị của buồn tủi cẩu nhi lại gật gật đầu, tán đông nói: "Đúng vậy. Lần trước ngắm trăng cứ như mới là chuyện của hôm qua. Ánh trăng lúc đó cũng sáng giống như đêm nay, nhưng người lúc đó đã cách xa ta."
Cô gái nhỏ vẫn còn nhỏ khi đó cơ thể bé nhó gẩỵ gò của mình được đại thúc bế. ngực của đại thúc rất rộng rất rộng, cánh tay rất có lực, ghé vào trong lòng đại thúc lại cảm thấy như thể đó là nơi an toàn nhất trên trái đất này. Lẽ nào không phải sao? Khi nó bị người ta bỏ rơi trên thảo nguyên hoang vắng, hai bên là đại quân hung hăng, họ chỉ cần xông tới là trong khoảnh khắc đã có thể dẫm nát nó thành bùn. Trên trời là ánh mặt trời chói lóa, nó ngay cả bò dậy cũng không dám, lúc đó chính là đại thúc đã đột nhiên xuất hiện trước mặt nó. Mặt trời chói lóa không có chỗ trốn, đại quân sát khí đẳng đằng cũng không thể bằng được với một tiếng hét của đại thúc. Khi được đại thúc bế lên, trái tim bất lực của nó thoắt cái đã tìm được điểm tựa.
Đêm đó. trằng cũng tròn như đêm nay. Đại thúc đã nói với nó. ớ phía đông vùng đất rộng lớn có một thành trì không có đêm. ớ đó cho dù là buổi tối nó cũng sẽ không thấy cô đơn. Đêm đó, dưới ánh trăng, đại thúc còn đặt cho nó một cái tên, Mã Diệc.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt họ. Một người chìm trong sự thể lương, một người lại đầy hy vọng trong cõi lòng.
Đặng Tú Nhi thầm cầu khẩn: "Mùng bảy tháng bày. Bái Thất tỷ, Thất tỷ có linh, nhìn thấu lòng hiếu nghía thành tâm của ta. Ban cho ta sự ngộ tính và căn cốt giống như tiểu sư thúc để ta sớm có thể học thành võ nghệ, xuống núi trá thù cho người cha bị hại và người mẹ đã tự tử của ta."
Cẩu Nhi chởp chởp đôi mắt to đen như bảo thạch, cũng nhìn về phía những ngôi sao đang lấp lánh trên bầu trời rồi ngây thơ nghĩ ngợi: "Thất tỷ thật là bi thảm, tỷ ấy có một người mẹ lúc nào cùng cho là mình tốt với con gái, không cho phép tỷ ấy thành thân với người phàm, một năm chi có thể gặp mặt nhau một lân. Nhưng ta còn thám hơn Thất tỷ nhiều, sư phụ gia gia của ta và vương mẫu nương nương đáng ghét giống nhau, thực ra chi Cẩn để cho ta một năm gặp đại thúc một lẩn cũng đủ rồi, thế mà ông ấy không chịu. Nói cái gì mà chỉ có ta mới có thể kế thừa được y bát của ông ấy, nhưng điều ta muốn chi là có thể ớ bên c đại thúc mà thôi, như vậy mới vui. Thắt tỷ tỷ tấm lòng lương thiện nhất định sẽ đồng cảm với Cẩu Nhi, mong Thất tỷ phù hộ. Sớm để ta có thể gặp được Dương Hạo đại thúc, cho dù giống Thất tỷ, mỗi năm chi gặp một lẩn."
"Một năm gặp một lần? Ha ha ha."
Dương Hạo ngẩng cổ lên cười: "Ngọc Đình, đừng nghe tứ tẩu nói cản, đó đểu là thẩn tiên trên trời lừa gạt đám phàm phu tục tử chúng ta đó thôi."
Trong sân có rất nhiều người, ngoài Đông Nhi. Diễm Diễm. Oa Oa, Diệu Diệu và Đinh Thừa Tông, Đinh Ngọc Lạc còn có mấy người thiếp của Đinh Thừa Nghiệp và thứ nữ Ngọc Đình của hắn. Đám người Hạnh Nhi và Tiêu Nguyên đang bận rộn với công việc chuẩn bị hoa quả. tiệc rượu trong đình viện để cả nhà cùng cúng tế nhị tinh Ngưu - Nữ.
Vốn tối ngày mai mới là ngày chính thức tế lễ. Nhưng sáng sớm ngày mai Dương Hạo phải xuất binh chinh phạt. Thất Tịch không chi là ngày lễ tình nhân, mà còn là ngày lễ tình thân, đây là một ngày trọng đại của cả gia đình, cho nên cả nhà đã bàn bạc, chuyển ngày tế lễ sang tối nay. Dù sao đã qua nửa đêm. Lúc này cũng coi như là đã đến Thất Tịch rồi.
Ngọc Đình tuổi còn nhỏ. nên mới qua giờ tý mà đã cảm thấy buồn ngủ, Diệu Diệu liền kéo nó lại gân, kể cho nó nghe câu chuyện Ngưu Lang - Chức Nữ. làm cho nó ngẩn ngơ ra. Đúng lúc Dương Hạo ý rượu đang lên liền không nhịn nổi mà cười lớn.
Diệu Diệu không phục nói: "Các cụ đã tương truyền từ xưa, vốn cũng kể như vậy, thiếp nói có gì là không đúng chứ?"
Dương Hạo nhịn cười nói: "Bắc câu Hi Thước. Thiên Hà tương hội. Đúng không?"
"Đúng thế."
"Bao lâu một lẩn?" "Một năm một lẩn."
"Vậy thì đúng rồi." Dương Hạo làm ra vẻ nghiêm trang nói: "Một ngày trên trời bẳng một năm ở dưới đất. chúng ta ờ đây một năm có một ngày Thất Tịch, thế chẳng phải là trên trời ngày nào cũng gặp mặt nhau hay sao?"
Ngọc Đình như tỉnh ngộ. ngây thơ nói: "Wa. Nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy. nhị ca quả thật là lợi hại, ngay là quỷ kế của thần tiên cũng đoán ra."
Lời nói ngây ngô của đứa trẻ này không những làm cho đám nữ tử đều bật cười mà ngay cả Đinh Thừa Tông cũng không nhịn nôi mà lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt vốn lúc nào cũng nghiêm nghị. xem tại Trà Truyện
Đòng Nhi sắng giọng nói: "Rõ ràng đang là một đêm tốt lành lại bị chàng nói một câu làm cho mất hết cả ý vị. thật là...đám tỷ muội không cần phải để ý đến chàng ấy. Giờ tý đã qua rồi. chúng ta cùng bái nguyệt cầu may thôi."
Đám nữ tử đều đồng thanh đáp lời, rồi quay mặt về phía ánh trằng đang sáng tỏ, tiến tới chiếc bàn đang bày đầy hoa quá và mấy lư hương đang nghi ngút khói. Đám nữ tử tiến lên, vọng nguyệt tế bái. Dương Hạo và Đinh Thừa Tông là nam nhân, những chuyện lễ bái cẩu may này không liên quan đến họ. Hai người nhìn nhau cười, ngâm đưa chén lên chạm một cái rồi cùng uổng cạn.
Đám nữ tử yên lặng cẩu khấn một hồi. Rồi mang chi ngũ sắc ra để xâu vào chiếc kim chin lỗ. Nếu như có thể xâu được sợi chi ngũ sắc qua chín lỗ kim thì coi như là đã nhận được may mắn mà Thất tỷ ban cho. Xâu kim dưới ánh trăng không phải là việc dễ dàng gì, nhưng những cô nương này đểu là những người chân tay nhanh nhẹn, khéo léo. Nên chi một lúc sau Đông Nhi đã kêu lên: "Thiếp xâu qua rồi."
Dương Hạo mừng rỡ. Chạy tới trước để nhìn một lượt. Hạnh Nhi cũng chạy tới mang ngọn đèn đến cho Dương Hạo soi. Sợi ngũ sắc đó quả nhiên đã xuyên vào trong chín chiếc lỗ của cây kim. Lúc này đám người Diệu Diệu. Diễm Diễm cũng ào ào nói: "Thiếp cũng xâu qua rồi."
Dương Hạo nhìn một lượt rồi cười nói: "Thật không ngờ những nữ tử chân tay nhanh nhẹn khéo léo lại đều tụ hợp trong nhà của ta. ha ha ha. Đông Nhi bây giờ không được uống rượu, nhưng còn các nàng thì có thể. Nào nào lại đây, một người một chén chúc mừng một chút. Này tiêu Đình, muội uống nước hoa quả thay cho rượu nhé."
Đám nữ tử nhảy nhót tới bàn tiệc rượu, Dương Hạo nhìn Đông Nhi cười, nhẹ nhàng nói: "Trong tất cả mọi người thì Đòng Nhi là người khéo léo nhất."
Đông Nhi hơi nhăn mũi lại, nhẹ giọng nói: "Không phải đâu. là mọi người đều để cho thiếp làm trước mà thôi."
Dương Hạo nghe thấy thế không khỏi bật cười: "Nếu nói như vậy thì cảng không cần Thất tỷ ban tặng may mắn nữa rồi nữ tử trong phủ ta ai cũng đều cơ linh vô cùng."
Đóng Nhi cười khúc khích, liếc nhìn Diễm Diễm, Oa Oa, Diệu Diệu đang vui vẻ uống rượu ở phía bàn rượu, thấp giọng nói: "Đêm nay bái nguyệt họ chẳng để tám tới việc xâu kim cầu may đâu. Bọn họ à, đều đã chuẩn bị để tối ngày mai mới thật sự cầm ra để xâu chi dưới ánh trăng."
Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại phải làm thế?"
Đông Nhi liếc mắt nhìn bọn họ rồi lại nhỏ tiếng nói: "Bọn họ đều đắp một ít đất ở dưới gầm giường, rồi gieo mấy hạt ngô giống, để cho chúng nảy mầm lên. rồi lại đặt một số nhà cỏ, hoa và cây cối làm bằng đất sét ở bên trên, làm giống như điểm xá vậy, đây gọi là "chúng sinh", đợi đến đêm Thất Tịch, xem mẩm non của ai tốt nhất thì đó sẽ là đại cát đại lợi.
Dương Hạo cười nói: "Bọn họ đúng là có đủ nhẫn nại để chơi trò này. Thật sự làm việc nhà e rằng chỉ có nàng, cũng không biết họ sẽ trồng thành thứ gì đây, cái này là để cầu gì vậy?"
Đòng Nhi mỉm cười xinh đẹp nói: "Đây à, người ta gọi là chủng sinh cầu tự. thứ cầu không phải là may mắn."
Dương Hạo nghe xong liền ngần ra. Đòng Nhi lại cười nói: "Đây e là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ lúc này. Quan nhân ngày mai phải xuất binh rồi. Đêm nay cũng coi như là một ngày đại cát, quan nhân đêm nay hãy đến chỗ bọn họ nghỉ ngơi đi."
Dương Hạo lắc đầu nói: "Không được, không được, đêm nay đến chỗ của bất kì ai thì e rằng hai người còn lại cũng sẽ cảm thấy u oán trong lòng."
Đòng Nhi cười nói: "Vậy thì để cả ba người họ cùng hầu hạ đi."
Dương Hạo lắc đầu nhanh như sóng vỗ. nghiêm nghị cự tuyệt, nói: "Như vậy sao được, quá hoang đường. Ta sao có thể làm vậy?
Đòng Nhi liếc nhìn hắn, cười mà như không cười nói: "Quan nhân hòm nay lại đổi tính rồi sao? Sao thiếp nghe nói đại quan nhân nhà ta đã từng làm rất nhiều chuyện hoang đường rồi mà?"
Dương Hạo mặt đỏ cả lên, cười khúc khích nói: "Không phải chứ. chuyện này mà bọn họ cũng kể cho nàng nghe sao. Là Diễm Diễm nói hay là Oa Oa nói? Ta sẽ không tha cho họ đâu."
Đòng Nhi cười nói: "Chàng không cẩn phải để ý xem ai nói, dù sao thiếp cũng đã đồng ý rồi, đi hay không đi tùy quan nhân quyết định."
Dương Hạo chi tay vào mũi mình nói: "Phần của nàng quan nhân ta sẽ thay nàng uống là được chứ gì."
Gió đêm thổi thoáng qua mặt, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy đêm nay thật lãng mạn. Một đêm phong nguyệt, một giường phong nguyệt, cái mùi vị đó thật là sung sướng. Hắn uổng đầy một bụng rượu rồi ho khan một tiếng, làm ra vẻ buồn ngủ, nói: "Được rồi, được rồi cũng muộn rồi, mọi người trở về phòng cả đi, nghỉ ngơi sớm đi.".....
Tại Phủ Cốc. nơi ờ của đại thương cồ Lý Ngọc Xương, nơi trước đây mà Đường Diễm Diễm ớ bây giờ đã có một nữ chủ nhân mới: Chiết Tử Du.
Đêm đã khuya, nàng ta vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi dưới ánh đến, chăm chú nhìn thứ gì đó. Nhìn một hồi lâu Chiết Tử Du liền bó chụp đèn ra, đưa bức thư vào gân ngọn nến và đổt. trên khuôn mặt lộ ra một ánh mắt như cười như không: "Người trong đội "Tùy Phong" của chúng ta hoàn toàn không dò hỏi được chút tin tức nào của Ngân châu sao?"
Một người mặc hắc V đứng ở phía trước cung kính nói: "Ngũ công tử. Chúng tiểu nhân đã dùng hết sức rồi, nhung Ngân châu không biết vì sao lại đột nhiên đổi gió, binh sĩ phong tỏa khắp nơi. Tất cả cắm chốt canh phòng từ công thành ra xa tới 30 dặm, nghiêm cấm tuyệt đối tất cả mọi người tới gần. Không, chính xác mà nói là có thể tiến mà không thể xuất. Ngay cả những thứ mà họ thu mua từ Thổ Phồn. Hồi Hất và người Khương Hoành Sơn như dê cừu cũng là đểu phái người đến, giao dịch ớ nơi cách thành trì ba mươi dặm, rồi tự mang hàng hóa về. Cho nên chúng tiểu nhân đã dốc hết sức nhưng cũng không lấy được tin tức gì chuẩn xác. Có điều chúng tiểu nhân đã từng mạo hiểm vượt qua phòng tuyến canh giữ để tiếp cận một chút, hình như bây giờ Ngân Châu đang hăng hái xây dựng các công trình, chỉ là quá nguy hiểm nên không có cách nào lại gần hơn, do thám đó suýt chút nữa đã bị binh sĩ tuần thành bắn chết."
Chiết Tử Du suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như ta đoán không sai thì Dương Hạo cho dù thật sự có bản lĩnh mượn được mười vạn đại quân thì lần này đi e là sẽ đá phái một táng sắt lớn. Ngươi về đi, tiếp tục thăm dò tin tức."
"Vâng, khi nào có tin tức thì có phái báo về Lô châu không?"
"Không." Chiết Tử Du lờ mờ nói: "Ta sẽ đi cùng Dương Hạo tới Ngân châu, nếu như ngươi có tin tức cấp bách thì hãy tìm ta ớ trong doanh trại của Kha Đoàn Luyện."
Đại hán mặc hắc y đó kinh ngạc nói: "Kha Đoàn Luyện giờ đã trung thành với Dương Hạo. sẽ không chịu cho chúng ta lợi dụng đâu. Việc này. Dương thái úy đã từng nhắc trước mặt đại soái ta, đại soái cũng đã đồng ý."
Chiết Tử Du nhíu mày lên. Hừ lạnh một tiếng nói: "Cho dù ta có vào trong quân của hắn thì sao chứ? Hắn dám cản ta sao?"