Dương Hạo không hề để tâm tới phản ứng của quần thần, hắn tỏ ra như không biết chút gì hết. Thế còn chưa vững chắc và lực còn chưa hùng mạnh, hà cớ chi mà phải vội vã, từ khi sinh ra số mệnh hắn luôn bị sắp đặt, nhưng từ giờ trở đi, hắn sẽ nắm giữ số phận của chính mình, làm theo ý mình, từ việc xây dựng nha môn, liên kết các thế lực, đến thâu tóm quyền lực chính trị ngoại giao. Một khi đã quyết thì sẽ thành.
Quan quân lùi về trong tâm trạng thất vọng và nghi ngờ. Bọn họ lũ lượt đi gặp Phạm Tư Kì, Lâm Bằng Vũ, Mộc Ân để tìm hiểu xem Dương Hạo đang nghĩ gì và cùng nhau thương lượng kế sách. Đại giáo đường bỗng trở nên vắng lặng.
Dương Hạo nhìn xuống, chau mày. Có một người mà hắn vẫn chưa nhìn thấy, người này ở Lô Châu có quyền lực rất lớn, tuyệt nhiên không phải là người vô danh, tại sao lại không ra mặt?. Hơn nữa Dù là Mộc Ân hay là nghĩa phụ, trong những lúc nói chuyện kín với nhau cũng không hề nhắc đến. Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
Đinh Thừa Tông!
Suy nghĩ của Đinh thiếu gia, hắn là người rõ nhất. Hắn cũng biết, cả đất Lô Châu này không có ai có thể giúp hắn gây dựng cơ nghiệp tốt bằng Đinh Thừa Tông. Mọi ân oán giờ đã là mây khói. Huynh muội Đinh Thừa Tông đã bí mật giúp hắn rất nhiều việc. Chỉ mong xóa bỏ mọi thù hằn trước kia, vậy tại sao lại không muốn gặp mặt hắn?
Dương Hạo suy nghĩ rất nhiều lần nhưng vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, hắn lắc đầu không hiểu: "Ngài đã bình tĩnh như vậy, thì ta sẽ không quan tâm nữa, nhưng ta không tin, giờ ta đã trở về Lô châu, ngài tránh không gặp mặt ta mà có thể giải tỏa được mọi nghi hoặc, và tiếp tục làm quân sư bí mật của ta.
Hắn phất áo toan đứng dậy, ngước nhìn đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy hai con người đứng im lặng bất động, hóa ra là vợ chồng Kha Trấn Ác.
Dương Hạo cau mày, ngạc nhiên hỏi: " Hiền Thù Lệ còn có việc gì nữa ư?"
Vợ chồng Kha Trân Ác nhìn nhau băn khoăn, Kha Trấn Ác quỳ xuống, Dương Hạo không hiểu gì nói: "Kha Đại nhân, như vậy là sao?"
Hắn lấy làm ngạc nhiên, hai bàn tay bám chặt vào thư án.
Dương Hạo ngồi xuống, mỉm cười đáp: "Kha huynh nói gì vậy, Kha phu nhân với phu nhân Diễm Diễm của ta là bạn khuê môn. Kha huynh lại là người thân cận của ta, chúng ta đã đồng cam cộng khổ, nghĩa nặng tình thâm. Hơn nữa đã vì ta mà làm bao chuyện, công của huynh quả là rất lớn. Bản quan khi không có ở đây, Hiền Thù Lệ, Mộc Bổn và Mộc Ân đã giúp ta rèn luyện binh sĩ, giúp nhân dân Lô Châu tránh được loạn lạc của bốn phương, có thể nói là công lao quá lớn. Những gì mà ta làm cho nhân dân Lô Châu còn kém quá nhiều so với Hiền Thù Lệ, Hiền Thù Lệ công lớn hơn cả lỗi, hà tất có lỗi gì?"
Hắn nói vậy khiến cho Kha Trấn Ác không biết để mặt vào đâu, ấp úng nói không ra lời. Mục Thanh Hoàn lườm người chồng vô dụng của mình, bước nhanh lên phía trước, quỳ trước mặt Dương Hạo, lấy hết dũng khí nói: "Đại nhân, Mộc Thanh Hoàn xin được nói thẳng. Mộc Thanh Hoàn vốn ở Hạ Phủ Châu, luôn chịu sự quản chế của Phủ Cốc.
Tiểu đệ của Thanh Hoàn cũng phò giúp đại nhân, Mộc Kha Trại ta cũng một lòng phò giúp đại nhân, cũng có ý là để chăm sóc tiểu đệ. Nên vợ chồng ta mới đến Lô Châu, thật lòng rất muốn giúp đại nhân. Nhưng nhà của Thanh Hoàn vẫn ở Phủ Châu, người của Tùy Phong đường đã tìm thấy vợ chồng chúng ta, muốn chúng thông báo nhất cử nhất động ở Lô Châu. Song mẫu của vợ chồng ta vẫn đang ở trong tay họ, nên đâu dám từ chối, nên… nên…"
Kha Trấn Ác lấy hết dũng khí nói: "Nên vợ chồng chúng ta là tai mắt của Phủ Châu, hai năm qua bất kể chuyện gì lớn bé to nhỏ, chúng ta đều thông báo về Phủ Châu, vợ chồng ta đã phụ lòng tin của đại nhân, muốn chém muốn giết, xin đại nhân quyết định."
Nói xong, Kha Trấn Ác rút đao ra, dâng hai tay đưa về phía trước.
Dương Hạo nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên cười to, đứng dậy khỏi thư án, mặt mày tươi tỉnh nói: "Lô Châu từ trước đến giờ chưa bao giờ coi Phủ Châu là kẻ thù, có tin gì của Lô Châu mà không thể để cho Phủ Châu biết. Hai vợ chồng ngươi hai năm qua đã lập không ít công lao cho Lô Châu, công nhiều hơn tội, cũng là do người nhà bị khống chế, chứ không Kha ngươi cũng sẽ không bao giờ làm như vậy, ngươi có nỗi khổ riêng của ngươi, có thể nói thẳng với ta như thế này là ngươi đã coi ta như huynh đệ rồi, sao ta có thể giết ngươi được."
Dương Hạo đưa tay ra đón lấy thanh kiếm của Kha Trấn Ác, tay của Kha Trấn Ác bỗng dưng nhẹ bỗng. "Keng", thanh gươm lại được Dương Hạo cho vào bao đeo bên hông Kha Trấn Ác.
Dương Hạo đỡ hai vợ chồng họ dậy, thản nhiên đáp: "Phủ Châu đối với Lô Châu luôn là người đồng hành, nhưng về nguyên tắc để đề phòng, khi xuất hiện một con mãnh hổ, bất kể là thù hay bạn, phải phòng bị là điều tất nhiên. Kha huynh vì người nhà mà chịu thiệt, bị ép tiết lộ tin tức về Lô Châu, không thể nói là không có lỗi, nhưng ngươi công nhiều hơn tội, Dương mỗ sao dám trách tội ngươi. Nếu có tội thật, cũng là do Dương mỗ không suy nghĩ thấu đáo, khiến cho Kha huynh phải chịu tội, Dương mỗ cũng gánh một phần trách nhiệm."
Kha Trấn Ác là một nam tử hán rất thẳng thắn, nghe được những lời này, cảm động đến tuôn trào nước mắt, ấp úng không biết nói gì mới có thể bày tỏ niềm xúc động của mình.
Dương Hạo cười tươi đáp: "Bản quan trên đường về, đã gặp Chiết đại tướng quân, và xây dựng đồng minh với Phủ Châu. Vài ngày nữa, Chiết đại nhân sẽ đích thân đến Lô Châu, khi đó ta sẽ xin với Chiết tướng quân cho gia quyến của Kha huynh và Kha phu nhân được chuyển đến Lô Châu, ha ha, đương nhiên nếu hai vị đây không muốn rời xa quê hương, Dương mỗ sẽ cho các vị về, tuyệt đối không níu kéo. Quyết định như thế nào là do các vị."
Kha Trấn Ác vô cùng kinh ngạc, hắn ban đầu đi theo Dương Hạo là thành tâm thành ý, sau này do sắp đặt của người nhà nên không còn cách nào khác. Nhưng hắn vốn là kẻ quang minh lỗi lạc, làm một kẻ tiểu nhân đứng trong bóng tối khiến hắn luôn bị dày vò.
Vậy nên khi Tùy Phong ra mệnh lệnh, sai hắn đi nói hết với Dương Hạo, mặc dù biết lành ít dữ nhiều song Kha Trấn Ác vẫn không do dự mà nói thẳng hết, thật không ngờ Dương Hạo lại khoan dung như vậy.
Kha Trấn Ác trong lòng vô cùng cảm động, nhưng vẫn do dự không thể đưa ra quyết định: "Đại nhân rộng lượng như thế này, làm sao Kha mỗ dám không dốc sức dốc lực cho huynh. Nhưng tất cả những gì mà từ trước đến nay ta làm, đại nhân……….vẫn tin tưởng ta sao? Sao lại không lo lắng về ta?"
Dương Hạo cười lớn: "Dương Nghiệp Bảo vốn là nước Hán, khi Triệu quan gia phạt Hán gặp khó khăn cũng vẫn phải viện đến sự trợ giúp về người ngựa của Dương Sùng Ngọc ở Lô châu đó sao? Bọn họ vẫn là huynh đệ, đó chính là nghi người thì sẽ không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ. Trong lòng Dương Hạo, Kha huynh luôn là một trang nam tử hán, đầu đội trời chân đạp đất, trước đây cũng thế, sau này cũng thế., Dương Hạo không những cần đến huynh mà còn không tính đến phân chia binh quyền địa vị, lập công thì được thưởng, luận theo công lớn nhỏ mà ban,tuyệt đối không nuốt lời"
Kẻ sĩ có thể chết vì người hiểu mình, nghe Dương Hạo nói xong những lời này, hai hàng nước mắt hắn giàn giụa, liền quỳ xuống nói: "Như vậy, Kha mỗ cả đời này sẽ hết lòng vì thái úy, đến chết cũng không hối hận"
Dương Hạo tiễn hai vợ chồng họ Kha ra tận cổng nha môn, nhìn bóng bọn họ rời xa, hắn liền nhau mày: "Nha đầu thối, ta vừa trở về đã đi nước cờ này sao? Vừa để thử lòng chân thành vừa để thăm dò. Nếu ta giết bọn họ, sẽ là không có thành ý với Phủ Châu, hơn nữa vừa trở về đã giết tướng quân, mà tội danh lại là nội gián,liệu cái đất Lô Châu còn đứng vững không?
Bọn họ là người của ta, làm những gì, đối với ta có bao nhiêu phần trung thành chẳng lẽ ta ko biết sao? Thật đáng coi thường những tên đàn ông như vậy! Bổn quan đây giơ cao đánh khẽ, như thế này ta lại có thêm được hai kẻ chân thành với ta, vậy chẳng phải các người đình đem rắc rối đến cho ta nhưng lại vô tình tặng ta món của hồi môn lớn sao? haha………."
Nghĩ đến hôm bị Chiết Tử Du truy sát dọc đường, cả dọc đường nói những lời khiến nàng đỏ mặt, Dương Hạo bỗng nhiên cười mỉm.
Hắn đã biết cách đối phó với cô nương Tử Du rồi, cô nương đó nhẹ không ưa, lại ưa nặng.
Cứng nhắc một chút là loại đàn ông mà cô nương ấy chưa bao giờ gặp, sẽ khiến cho nàng không có cách nào đối ứng; Mạnh bạo một chút cũng là cách mà nam tử hán không bao giờ dùng với những cô nương có tính cách kiêu kì cao sang như thế này, hai loại nam tử có tính cách này đều là những người mà Tử Du chưa gặp bao giờ, khoảng cách nảy sinh tình cảm, mới lạ thì sâu sắc, hậu nhân quả là không lừa ta.
Ha ha, nếu như môt người hiểu biết, thông minh như cô nương đứng trước một người như công tử đây văn võ song toàn, kiến thức sâu rộng mà biết được vị tiểu tiên nữ trong mắt họ, kì thực trong lòng thích những kẻ thô lỗ, vô lại một chút với họ thì không hiểu liệu những vương tôn công tử đó sẽ kinh ngạc đến mức như thế nào…….
Dương Hạo dường như cảm thấy địa vị, quyền lực và dã tâm ngày càng nhiều, hắn dần dần hiểu ra cách dùng tâm cơ, cũng bắt đầu có dã tâm hung hăng hơn, ngay cả dã tâm chinh phục con thiên nga cô độc xinh đẹp Chiết Tử Du.
Đấu với trời, với đất với Chiết Tử Du vô cùng hứng thú. Tiểu nương tử, còn chiêu gì, nàng mau thể hiện hết ra đi!
Dương Hạo đang suy nghĩ, đắc trí mãn nguyện quay đầu lại, chợt nhìn thấy Mục Vũ đang đứng ngay đằng sau, đang cảm kích nhìn hắn, là người tin cẩn của Dương Hạo, mọi hành động của Phương Tài và vợ chồng Kha Thị đều bị Mục Vũ theo sát.
Dương Hạo không nhắc lại chuyện vợ chồng Kha Thị nữa, hắn vỗ vai Mục Vũ, cười nói: "Giờ ta đã lấy lại được cơ đồ, hà cớ gì ngươi vẫn theo ta? Sư tỉ ngươi Mục Y Kha ở bên nghĩa phụ ta, hãy đi thăm nàng ta đi.
À, phải rồi, nhà người tiện đường đi tìm Lão Lâm, bảo hắn ta chuẩn bị cho ta.một chút, ngày mai ta sẽ lên chùa Khai Bảo, cầu phật Bát Thổ Hoat.
"Tuân chỉ" Mục Vũ đáp lại một tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.
Dương Hạo vội đi ngay vào nhà sau, đến cửa Nguyệt Lượng đột nhiên đứng sững lại, phía trong hậu viện có bốn vị phu nhân, người nào mà có được bốn vị phu nhân xinh đẹp như vậy, có thể xem như có phúc lắm rồi, nhưng…Hậu viện lại bài bố không tốt, vậy thì nhà sẽ chẳng được yên. Oa Oa và Diệu Diệu đều là những người tính tình thùy mị nết na, thông minh lanh lợi. Trước đây thì bọn họ đều lần lượt sống cùng Đông Nhi và Diễm Diễm, cũng chẳng hề có xích mích gì. Nhưng giờ đây, đối diện với Đông Nhi và Diễm Diễm lại không thể tùy ý như trước nữa, cứ phải dòm trước sau, sợ ai đó lại không vui mà làm mất lòng người ta.
Dương Hạo nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục vẫn chưa biết làm sao, trong chuyện trong nhà còn không lo huống hồ đi lo cho thiên hạ? Lo chuyện trong nhà trước đã"
Dương Hạo nhẹ bước theo lối vào hoa viên, ngồi yên lặng một lúc, rồi gọi to: "Người đâu, mời phu nhân ra hoa viên."
Trong lúc đó, người đầy tớ mang một ấm trà nóng đi tới, Dương Khiết nói, âm thanh giòn giã: "Mấy vị phu nhân đang bận tay rồi, bây giờ mời đại nhân uống chén trà trước, rồi xin hãy ngồi đây đợi ".
Dương Hạo ngồi trong phòng, uống no một bụng nước vậy mà bốn vị phu nhân vẫn không xuất hiện, không chịu nổi nữa, liền quay ra hỏi Hạnh Nhi: "Mấy vị phu nhân hiện ở đâu?"
Hạnh Nhi mặt tươi cười nhìn hắn nói: "Lão gia cứ yên tâm. Nhất phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân chút nữa thôi sẽ ra yết kiến lão gia.
Dương Hạo nghe xong toát mồ hôi, may mà không có ngũ phu nhân, nếu thêm Tiểu Phan, chắc hắn đã thành đại nhân Tây Môn rồi. Hắn vội vàng hỏi: "Cái gì mà nhất, nhị, tam, tứ phu nhân, cái này là do ai sắp xếp vậy?"
Hạnh Nhi chớp chớp mắt nói: "Là mấy vị phu nhân tự thương lượng ạ"
Dương Hạo nghi ngờ hỏi: "Đông Nhi, Diễm Diễm, Oa Oa, Miêu Miêu, thứ tự như thế, đúng ko?"
Hạnh Nhi vỗ tay cười tươi: "Lão gia thật anh minh, ngài đoán đúng rồi ạ"
Dương Hạo thở dài một tiếng, nghĩ thầm: "Phá bỏ quan niệm giai cấp phong kiến, gánh nặng đường xa đây"
Hắn đứng dậy, vẫy tay nói: "Đi, đưa ta đi gặp bọn họ"
Hạnh Nhi khó xử đáp" "Lão gia, các phu nhân đã dặn dò, muốn lão gia.."
Dương Hạo trừng mắt nói: "Các nàng ấy dặn dò ngươi chứ không phải dặn dò ta. Ngươi mau đi trước dẫn đường đi, nếu không mai ta sẽ gả ngươi cho tên Mộc Ân thô lỗ đó."
Hạnh Nhi chớp chớp mắt, đáp: "Người mà lão gia nói là Mộc Đoàn Luyện sao? Nô tì nếu được gả cho một vị tướng quân, quả là phúc mấy đời của tiểu nhân."
Dương Hạo mặc nhiên đáp: "Mộc Đoàn Luyện rất thích đánh vợ, hắn đã đánh chết bốn người, đánh đuổi ba người, nếu ngươi đồng ý, ngày mai ta sẽ nói với người nhà ngươi, hy vọng ngươi có thể kiên trì đến lúc chết."
"Hả?" Hạnh Nhi vội vàng xua tay: "Nô tì nghĩ rồi, nô tì muốn hầu hạ lão gia cả đời, không muốn lấy chồng."
Dương Hạo cười to: "Còn không mau dẫn đường?"
Hai người cười nói thật thật giả giả, đi ra khỏi phòng khách, đi qua chỗ ngoặt hành lang, vòng qua hòn non bộ, đi qua vườn hoa, liền đến phòng bếp Tây Sương, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Dương Hạo liền hỏi: "Phu nhân đang bày tiệc rượu sao?"
Hạnh Nhi bĩu môi đáp: "Dạ vâng, phu nhân muốn cho lão gia ngạc nhiên nên dặn nô tì không được nói ra, nhưng lão gia cứ nhất định muốn xem."
Trong nhà có người trên kẻ dưới, có tôn ti trật tự, dường như rất thích hợp với một gia đình thời đại này, rõ ràng thê thiếp đủ cả, còn muốn bình đẳng với nhau nữa, chẳng phải ta tự mình chuốc khổ ư?
Nhìn thấy cảnh tượng đầm ấm sung túc trong bếp, suy nghĩ của Dương Hạo có phần bị lay động. Hắn đi vào trong bếp, bốn vị phu nhân đang tập trung chăm chú không ai để ý hắn đang bước vào. Bỗng có người reo lên một tiếng: " Đại nhân, ngài về rồi sao?"
Dương Hạo nhìn kĩ thì nhận ra đó là Diệp Đại Thiếu và Diệp Chi Toàn ngồi đó, ba mặt nhìn nhau. Trong góc bếp chất hai đống củi lớn, họ vừa vứt thêm củi vào bếp, mặt nhễ nhại cuốn đầy bụi khói bếp.
"Quan nhân." Đông Nhi vội vàng lau tay đứng dậy, Oa Oa đỡ lấy chiếc môi cơm cho nàng, vừa nhanh tay đảo thức ăn vừa ngoài đầu vui vẻ cười với Dương Hạo.
Đông Nhi nói trách móc: "Các tỉ muội nói phải tự tay làm một bữa tiệc thịnh soạn tiếp đại nhân trở về, còn đặc biệt dặn dò Hạnh Nhi nếu đại nhân có trở lại từ đường thì hãy mời ra ngoài hoa viên nói chuyện, sao đại nhân lại tới đây?"
Dương Hạo hít một hơi rồi cười nói: "Quân tử sao lại không được vào bếp? Ha ha, đại nhân nhà các nàng há không phải là quân tử ư? Đông Nhi, nàng đang mang thai, sao lại làm việc vất vả như vậy?"
Đông Nhi cười nói: " Cũng không có gì ạ" vừa nói nàng vừa xoa tay vào bụng, trên mặt rạng rỡ nét hạnh phúc của người mẹ. Nhẹ nhàng nói: "Thiếp lúc ở Khiết Đan được nhìn thấy những người phụ nữ nơi đây mang thai vẫn cưỡi ngựa săn bắn. Thiếp mới được một tháng, chỉ làm một số việc vặt, không có gì là mệt cả, thưa đại nhân."
Dương Hạo nhìn sắc mặt nàng, quả nhiên khí sắc rất tốt, vừa cười vừa nói: "Vậy thì tốt, nhiều người mang thai chỉ ngửi chút mùi dầu mỡ là đã không chịu được, không giống như nàng, đứa con trai này của ta nhất định sẽ rất gan dạ."
Đông Nhi nghi ngờ nhìn Dương Hạo: "Quan nhân làm sao biết được đó là con trai, không chừng lại là con gái đấy."
Dương Hạo nói: "Con gái thì đã sao, đều là cốt nhục của Dương Gia, dù là con trai hay con gái đều tốt cả mà"
Oa Oa và Diễm Diễm ngưỡng mộ nhìn Đông Nhi ngưỡng mộ rồi lại nhìn Dương Hạo, nhìn đến nỗi hắn thấy nổi da gà, bụng nghĩ mấy nha đầu này chắc đang mong được sinh con cho hắn, phu quân đây vất vả cực nhọc thật không uổng phí, nhưng bụng các nàng chưa phình ra thì đó là do các nàng, nhìn ta làm cái gì?"
Dương Hạo bước tới và ngắm nhìn bàn ăn được bày biện đẹp đẽ, liền tiện tay gắp thử một miếng, từ từ nhai và cảm nhận hương vị của nó, xong hỏi: "Đây là món gì vậy?"
Đông Nhi hai má ửng hồng nói: "Đây là Bát Thao Điểu, đây là tay thiếp làm nhưng do Oa Oa nghĩ ra đấy ạ."
Oa Oa khẽ liếc nhìn Dương Hạo, hỏi: "Có hợp khẩu vị quan nhân không ạ?"
Dương Hạo lập tức gật đầu: " Tay nghề cừ đó, rất ngon"
Ngài bước về phía Oa Oa mỉm cười nói lớn: "Vậy thì có đi có lại, lần này là nàng mời ta, lần sau ta sẽ mời nàng."
" Dạ?" Oa Oa ngớ ra một lúc, rồi lập tức hiểu ra, hai má nàng đỏ lên, mím môi, đầy tính ý nói: " Bữa tối nay như vậy là tốt rồi, đại nhân hãy nhớ lời hứa đấy." nguồn Trà Truyện
Dương Hạo lập tức nói: " Đây không phải là trò đùa, ta sẽ không bao giờ gạt nàng đâu"
Dương Hạo ho lên một tiếng, nhìn bàn đầy thức ăn rồi nói: "Nương tử chuẩn bị món ăn gì cho ta vậy?"
Đông Nhi hớn hở nói: " Hôm nay thiếp đã chuẩn bị Bách Điểu Yến, mời đại nhân thử nhìn xem, đây là bồ câu hầm ngũ vị hạnh, thịt thú rừng hầm cay, canh long phi... đều rất tươi ngon đấy ạ."
Các món ăn làm từ phi điểu một món ăn được người Tống rất yêu quý, và chúng cũng rất đắt. Đây là những món ăn được làm từ những loài chim rất hiếm". Dương Hạo nghĩ tới tấm chân tình của các vị phu nhân, cảm động nói: " Để làm được những món như này phải tốn nhiều công sức lắm phải không?"
Diễm Diễm nói: "Không có gì là vất lắm đâu ạ, biết đại nhân trở về, tỉ muội thiếp rất vui mừng, nghĩ rất lâu mới có được những món ăn này tiếp đãi đại nhân. Đây là chút tấm lòng mà thôi"
Diệp Chi Toàn nhăn mặt nói: "Đương nhiên phu nhân không vất vả gì, lũ chim này đều do thuộc hạ vất vả tìm kiếm, mấy vị phu nhân còn làm tội nô tài, bắt nô tài nấu. Đại nhân, từ trước nô tài chưa từng làm những món này bao giờ."
Đường Diễm Diễm nhìn hắn ta chằm chằm: "Chẳng phải do Lão Lưu Lỗ ốm hay sao? Chưa từng làm thì cũng sợ gì chứ? Mà chẳng phải ngươi đã làm rất tốt sao? Cho thêm ít củi vào, lửa nhỏ quá."
Diệp Chi Toàn nhìn nàng, chẳng nói được gì nữa, lại ngoan ngoan cho củi vào bếp.
Dương Hạo nhìn ông lão, đột nhiên lại nhớ tới Bích Túc liền hỏi: " Bích Túc đâu rồi? Chẳng phải ta đã sai ngươi và hắn cùng trở lại cơ mà?
Diệp Chi Toàn ngẩn ra một lúc: " Đại nhân vẫn chưa nhìn thấy hắn ư? Ồ, thưa đại nhân có lẽ hắn ta đang sau núi luyện khí công, tên tiểu tử này giờ như một kẻ điên vậy, hễ cứ ai có món nghề gì là hắn lại luyện mỗi ngày mà chẳng thèm bận tâm tới chuyện gì, ắt hẳn hắn chưa biết ngài đã trở về Lô Châu."
Dương Hạo trong lòng lắng xuống:"Bích Túc giờ ra sao rồi?" nghĩ vậy bèn vội nói:"Đi, đưa ta đi, chúng ta cùng đến thăm Bích Túc".
Diệp Đại Thiếu vừa nghe thấy vậy đã nhảy lên vì vui mừng. Dương Hạo nhìn sang phía những hiền thê của mình nhẹ nhàng nói: " Ta đi một lát rồi sẽ quay lại"
Các nàng đừng giận ta nữa, chúng ta còn cả một tương lai dài sống cùng nhau.". Đứng trước mặt Diệp Đại Thiếu, Dương Hạo bỗng nói ra những câu nói đầy tình ý như thế làm cho những người có da mặt dày như Oa Oa cũng phải đỏ lên. Cứ nghĩ đến câu " cả tương lai còn dài sống cạnh nhau" làm cho người còn trẻ như Đông Nhi cũng phải nghĩ đến nhiều chuyện linh tinh.
Sau núi Khương Trại chính là nơi người Lô Châu bí mật chế tạo vũ khí, cửa vào ở sau núi chính là nơi tộc người nhà Lý Quang Sầm sinh sống. Ngay cả người Khương ở những vùng có núi che chắn khác cũng không có cách nào vào sâu được huống hồ là nhưng lão bá tánh người Hán bình thường. Vì thế nơi bí ẩn này trước nay không có người nào biết. Nhưng khi đi ngang qua Khương Trại, tiến sâu vào trong núi sẽ nhìn thấy một con đường khá bằng phẳng đã được làm từ rất lâu rồi. Đá được xếp thành hàng rất thuận tiện cho việc vận chuyển vũ khí và nguyên liệu.
Trong khe núi người Khương Trại đã cử người canh gác lối ra vào, Diệp Chi Toàn rất thông thạo việc đi lại ở nơi này, hắn ta dẫn Dương Hạo lên núi, chỉ về phía tay trái nói: "Đây là nơi Bích Túc thường luyện võ, bây giờ hắn ta quá si mê võ học đã dựng nhà dưới gốc cổ tùng để ở, không giao du với mọi người, mỗi ngày ba bữa đều do các binh lính trong núi mang tới, hắn ta chỉ ở đó luyện võ, không màng tới thế sự.
Dương Hạo thở dài nói: " Bích Túc vốn là một tên trộm phiêu bạt khắp nơi, không ngờ tình cảm lại sâu đạm như vậy, chỉ là bây giờ trái tim hắn ta chứa đầy thù hận, nếu Thủy Nguyệt trên trời có linh chắc cũng không muốn hắn ta như vậy"
Diệp Chi Toàn gượng cười nói: " Cũng chẳng còn cách nào ta cũng đã nhiều lần khuyên răn nhưng hắn ta chỉ để ngoài tai"
Hai người vừa đi vừa nói đã lên tới chỗ đất có địa hình bằng phẳng, nơi này cây cối thưa thớt chỉ còn một cây tùng lây năm, cỏ mọc phía trên đã bị dẫm ngả về một bên. Trước mặt có một lán gỗ. Phải chặt một cây tùng to khoảng 6 đến 7 người ôm mới dựng được cái lán này.Chiếc lán vừa nhỏ vừa thấp chỉ đủ để che mưa gió, cửa vẫn mở nhưng không có ai ở trong cả.
Diệp Chi Toàn ngạc nhiên nói: "Kì lạ hắn ta đi đâu rồi từ trước tới nay đều không hề rời khỏi đây mà
Dương Hạo bỗng nhiên vỗ vào vai Diệp Chi Toàn, hắn ta liền quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Hạo đang ngước lên phía trên, hắn ta cũng ngửng đầu lên liền mở to mắt kinh ngạc. Ở độ cao khoảng hơn mươi trượng có hai mươi mấy cột trúc dài đặt xen kẽ với những hàng cột nhỏ và ở giữa có vài cây gỗ lớn, có thể thấy rất rõ những cây cột trúc đó rất trong và mịn nhưng lại không có gì trói buộc. một người mặc bộ y phục màu xám có sọc lớn, trong tay cầm một chiếc cung dài đang không ngừng bắn tên ngang dọc lên các cây cột.
Cột trúc rung lên, lúc đó gió thổi làm cột trúc lệch khỏi vị trí, dưới chân hắn ta cũng bị lung lay. Người hắn gầy gò đi đôi giày vải giống như một con vượn đeo con thoi, lúc đó không một chút sợ hãi. Ở độ cao như vậy nếu có sảy chân ngã xuống nhất định sẽ bị tan xương nát thịt. Hai người đứng dưới gốc cây tùng vì thế không dám gọi to chỉ sợ là hắn ta giật mình ngã xuống.Người đó đi trên cây cột như đi trên đường bằng phẳng. Đi lại một hồi lâu rồi bỗng nhiên hắn dừng lại, rồi rất nhanh đưa tên lên bắn. Chiếc tên bay xuyên qua nhiều cây rồi trúng thẳng vào một cây to ở đằng xa, cái cây đó bị mất một miếng vỏ khá to và chảy ra rất nhiều nhựa.