Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 396: Trộm trời

Trong điện Vạn Tuế, rượu tàn thịt lạnh, đèn đuốc chập chờn.

Triệu Khuông Dận ôm bụng dưới, hơi thở mong manh, ánh mặt phẫn nội nhìn huynh đệ cùng một mẹ của mình, sắc mặt lộ ra vẻ vàng vọt kỳ dị.

Triệu Quang Nghĩa khuôn mặt co quắp, mặc dù hắn muốn cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng thủy chung khó mà che giấu được vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi, mặc dù đại ca của hắn đã tới nước này, ngay cả khí lực bò dậy cũng không có, nhưng hắn vẫn không dám tới gần một bước.

Nếu không có đại ca của hắn, Triệu Quang Nghĩa ngày hôm nay có thể vẫn phải sống trong Lạc Dương giáp mã doanh, trong quan phủ chỉ có một chức vị tiểu lại, sống nốt quãng đời còn lại như vậy. Tất cả những gì hắn có lúc này đều là đại ca của hắn truyền cho, sự uy nghiêm của Triệu Khuông Dận đã ăn sâu vào trong xương cốt của hắn, chỉ cần còn một hơi thở, sự kính úy của hắn đối với huynh trưởng thủy chung vẫn còn.

Đây chính là chuyện khiến hắn thấy ảo não nhất, cho dù hắn cảm thấy mình anh minh ngút trời, nhưng chỉ cần nhìn thấy Triệu Khuông Dận, hắn lại bất giác nhớ ra, ở trước mặt hắn còn có một người, chỉ cần còn sống một ngày, sẽ vĩnh viễn đứng trên đầu hắn. Hắn chỉ có thể dùng giọng nói độc ác để che giấu sự ảo não và sợ hãi của mình, ngang ngược gầm lên: "Đại ca, cho dù huynh không có ý giết ta, nhưng chuyện ngày hôm nay, huynh đệ ta cũng tuyệt không hối hận."

Hắn nắm chặt song quyền, phẫn nộ nói: "Ta cũng muốn huynh nhường đệ kính, làm một đệ đệ ngoan, nhưng ta càng muốn được làm một hoàng đế tốt, được ca tụng vạn thế.

Thiên hạ này là ta và đại ca cùng nhau giành được, bằng vào gì mà phải truyền cho nhi tử của huynh, để con cháu của huynh đời đời làm cửu ngũ chí tôn, còn ta và cháu chắt của ta lại phải xưng thần với cháu chắt của huynh?"

Triệu Khuông Dận lẩm bẩm: "Huynh đệ chúng ta... cùng nhau đánh hạ giang sơn."

"Không sai!"

Triệu Quang Nghĩa phất mạnh tay, kích động đến nỗi mặt đỏ bừng: "Đại ca, huynh biết lúc đó là ai ngụy tạo quân tình, nói rằng Khiết Đan xuất binh phạt biên cảnh Chu quốc ta, mới khiến đại ca huynh lĩnh binh xuất chinh được không? Là ta! Là Triệu Quang Nghĩa ta! Huynh biết lúc đó là ai âm thầm thương nhị với bọn Triệu Phổ, Cao Hoài Đức, Thạch Thủ Tín, Vương Thẩm Diễm ở Trần Kiều khoác hoàng bào lên người huynh, đưa huynh lên làm hoàng đế không? Vẫn là ta, là Triệu Quang Nghĩa ta!"

Triệu Khuông Dận trợn trừng mắt, nhìn về phía huynh đệ của của mình giống như là chưa từng quen biết, cho dù tự tai nghe hắn nói ra, ông ta vẫn không dám tin nhị đệ năm đó mới gần hai mươi tuổi, một mực vâng vâng dạ dạ ở bên cạnh mình lại có tâm cơ và thủ đoạn như vậy.

Ánh mắt của Triệu Quang Nghĩa có chút trở nên điên cuồng, miệng run rẩy, nói: "Là ta, đều là ta làm. Đại ca huynh tuy có một thân bản sự, lập được nhiều chiến công hiển hách, có được sự ủng hộ của đại tướng các lộ, nhưng nếu không phải là ta, huynh có thể trở thành khai quốc chi quân hay không? Thế Tông mất sớm, cô nhi quả mẫu nắm triều đình, Phù thái hậu là hạng nữ lưu, hoàng đế thì là một thằng nhãi bảy tuổi, có thể nắm vững được giang sơn hay không? Huynh bị ngốc à? Thứ chỉ trở tay là có được, huynh không đi tranh, huynh mà không tranh, sớm muộn gì nó cũng rơi vào tay người khác."

Triệu Quang Nghĩa lớn gan hơn một chút, bước gần thêm hai bước, gầm khẽ: "Thạch Thủ Tín, tiết điện sứ kiêm điện tiền đô chỉ huy sứ, Trương Lệnh Phong, tiết độ sứ kiêm thị vệ bộ quân đô chỉ huy sứ, chức vị đều tương đương với huynh; Cao Hoài Đức, tiết độ sứ kiêm điện tiền đông tây ban đô chỉ huy sứ, còn có Triệu Ngạn Huy, binh quyền và chức vị của bọn họ đều hơn huynh. Ngoài ra còn có Trương Quang Hoàn, Vương Thẩm Diễm, Hàn Trọng Thải, Lý Kế Huân, Vương Ngạn Thăng, có ai mà không phải là kẻ tay nắm trọng binh, tài cao khí ngạo?

Chỉ có huynh, chỉ có chiến công và uy vọng trọng quân của huynh mới có thể áp chế được họ, nhưng nếu huynh không làm hoàng đế, còn làm trở ngại tiến trình của họ, huynh biết bọn họ liệu có coi huynh là một vật cản phải một cước đá bay hay không? Trong loạn thế, một anh minh chi chủ đều chưa chắc đã có thể cầm chắc được bảo tọa của mình, huống chi là một thằng nhóc mới bảy tuổi? Ai chịu bán mạng cho hắn chứ, nếu không phải là ta thương nghị với chư vị tướng quân, nâng đỡ huynh lên đăng cơ tọa điện, ngồi lên giang sơn, liệu có Triệu quan gia của ngày hôm nay không? Huynh sớm đã bị người ta thay thế, biến thành một đống xương khô từ lâu rồi!"

Triệu Quang Nghĩa nắm chặt quyền đầu, từng bước tiến lại gần, hung hăng nói: "Rõ ràng người được lợi là huynh, nhưng huynh lại cứ làm ra bộ dạng canh cánh trong lòng, oán hận người bên cạnh bắt huynh phải gánh nỗi oan to lớn này. Đó là hoàng đế mà! Đó là cửu ngũ chí tôn mà! Vì thế, cho dù bị người thiên hạ thóa mạ thì tính là gì chứ?

Ta, ta mới là đệ nhất khai quốc công thần của Đại Tống, nhưng công lao này của ta lại chẳng được nhắt tới. Hiện tại huynh biết rồi chứ? Nếu như không có ta thì không có Triệu quan gia huynh, không có một Đại Tống nhất thống Trung Nguyên! Thiên hạ này vốn nên thuộc về ta! Bằng vào gì mà phải truyền cho nhi tử của huynh?"

Triệu Khuông Dận cười thảm: "Đã như vậy, ngươi sao không nói thẳng ra, ta liền nhường cho ngươi làm hoàng đế. Vậy thì sao chứ?"

Triệu Quang Nghĩa vẻ mặt cứng đờ, không nói gì cả.

Triệu Khuông Dận thở hổn hển, trong mắt lộ ra ý vị giễu cợt: "Bởi vì ngươi biết ngươi không được, có phải không? Bởi vì chỉ có ta mới có thể áp chế được những kiêu tướng tay nắm trọng binh, kiêu ngạo bất tuân đó, còn ngươi thì không được. Trăm phương ngàn kế của ngươi, thủy chung cũng chỉ là vì bản thân ngươi, cái mà ngươi cho ta, lại không phải là thứ mà ta muốn, đại ca ta đây vì sao phải cảm kích ngươi?"

Ông ta mắt lệ chứa chan, nói khẽ: "Nhị đệ, bảo tọa hoàng đế thật là quan trọng như vậy ư? Quan trọng tới mức phải vứt bỏ cả tình thân? Ngươi dùng độc giết chết anh ruột, đoạt bảo tọa đế vương lạnh căm đó. Người thiên hạ sẽ phục ngươi ư? Thủ đoạn này, người độc ác như thế này, có thể trở thành bá chủ một phương ư?"

"Vì sao lại không thể?"

Triệu Quang Nghĩa cười lạnh, kích động đến nỗi cả người run rẩy: "Ta có thể quản lý Khai Phong đâu ra đấy, lại có thể quản lý Đại Tống giống như mặt trời giữa trưa, giết huynh soán vị thì sao? Dương Quảng giết huynh giết cha, tất nhiên là hôn quân vong quốc, nhưng Dương Kiên, Lý Thế Dân thì sao? Dương Kiên chính là đoạt hoàng vị của ngoại tôn tám tuổi; Lý Thế Dân thì càng tâm ngoan thủ lạt hơn, bố trí ám sát huynh đệ ruột thịt. Năm đứa con của Lý Kiến Thành, năm đứa con của Lý Nguyên Cát, đứa lớn mới chỉ hơn chục tuổi, đứa nhỏ còn đang bú sữa, toàn bộ đều bị hắn giết hết, ngay cả em dâu của Tề Vương phi trẻ tuổi xinh đẹp cũng bị hắn chiếm làm của riêng. Hắn thậm chí còn thay đổi sử thư, nói thái tử Lý Kiến Thành và Tề vương Lý Nguyên Cát là gian trá vô năng. vậy thì sao chứ? Hắn là một đại minh quân, thập cổ đế vương."

Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Triệu Khuông Dận, hơi cúi người xuống, da mặt không khống chế được mà run rẩy, nói khẽ: "Nếu lúc đó ở trạm dịch Trần kiền, huynh kiên trì muốn làm một người tốt, làm một trung thần, vậy thì sẽ thế nào? Sẽ có huynh của ngày hôm nay không? Không đâu, huynh hoặc là bị Phù thái hậu giết chết, hoặc là bị chư tướng cùng đường giết chết, làm gì có được Đại Tống khai quốc chi chủ ngày hôm nay?

Đại ca, người đại gian đại ác chắc gì đã không thể trở thành một hoàng đế tốt, mà một người tốt, chắc gì đã có thể làm được một hoàng đế tốt, làm một người tốt và làm một hoàng đế tốt, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Vì sao huynh sắp chết rồi mà vẫn chưa chịu hiểu vậy?"

Thân hình của Triệu Khuông Dận run lên, đột nhiên dồn hết sức lực còn lại, nắm lấy áo bào của Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa sợ đến nỗi cả người run bắn lên, rụt người lại muốn nhảy ra, nhưng đột nhiên hóa thành chân tay cứng đờ, ngay cả sức để nhảy ra cũng không có.

Triệu Khuông Dận nằm ở đó, mặt ở ngay gần chân hắn, chỉ cần giơ chân lên là có thể đá trúng, nhưng hắn không có gan này, sợ đến nỗi run giọng nói: "Buông ra, huynh buông ra."

Triệu Khuông Dận nắm chặt lấy áo bào của hắn, thấp giọng mà có lực, nói: "Đối xử thật tốt với vợ, con của ta! Ngươi phải... phải đối xử... tốt với vợ con ta."

Triệu Quang Nghĩa vội vàng thoát thân, nói: "Cái mà ta muốn chỉ là hoàng vị, có thể làm gì với họ chứ. Ta... đáp ứng."

Triệu Khuông Dận vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, Triệu Quang Nghĩa bị nhìn cho tim lạnh buốt, không dám phản kháng, thế là vội vàng giơ ba ngón tay lên, hướng lên trời mà thề: "Ta đáp ứng huynh, nhất định sẽ đối đãi tốt với vợ con của huynh, nếu trái lời thề sẽ phải chết nơi hoang dã, thân nằm trong bụng dã thú!"

Triệu Khuông Dận mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nói với giọng gắng gượng nhưng rõ ràng: "Tốt, ta nhớ lời hứa của ngươi, ngươi nếu làm trái lời thề, ta dù làm quỷ cũng tuyệt không bỏ qua cho ngươi!"

Triệu Quang Nghĩa miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Vua không nói chơi!"

Trong lúc nói, hắn vô thức ưỡn ngực lên, lúc này hắn mới ý thức được, hắn đã không còn phải sợ đại ca nữa, càng không cần phải cúi người trước mặt ông ta, đại ca sắp chết rồi, hắn mới là chủ nhân sau này của Trung Nguyên.

"Tốt! Tốt! Tốt!"

Triệu Khuông Dận thở dài, ngẩng mặt nằm trên đất, si ngốc nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Ngày trước xách một cây côn, lang bạt thiên hạ, ta không hề chết. Đầu nhập quân ngũ, bách chiến sa trường, ta không hề chết. Thực không ngờ, giờ đã là hoàng đế, lại bị nhị đệ giết chết!"

Mắt ông ta ứa lệ, gào lên thảm thiết: "Thực sự không ngờ, giờ đã là hoàng đế lại bị nhị đệ giết chết!"

Tiếng rống phẫn nộ này dọa cho Triệu Quang Nghĩa mặt trắng bệch, liên tiếp lui ra sau, không ngờ còn đập cả người vào bàn rượu. Con anh vũ đang bám lên góc vuông trên trần nhà mà ngủ cũng bị tiếng rống này làm cho tỉnh dậy, may mà chim khi ngủ toàn thân thả lỏng, trọng lượng tất nhiên trầm xuống làm căng cơ bắp phần chân, hai móng nắm chặt, cho nên mới không bị rơi xuống.

Đại khái là vẫn còn mơ màng, hoặc là chán ghét tửu khí khắp phòng, con anh vũ rũ rũ lông, giương cánh bay ra ngoài. Triệu Quang Nghĩa đang hoảng hốt không thôi hoàn toàn tậm trung sự chú ý lên người Triệu Khuông Dận, chỉ sợ ông bật dậy đả thương người, không ngờ lại không hề phát giác ra con anh vũ.

Nhưng Triệu Khuông Dận không hề nhảy dậy, sau tiếng rống này, hai mắt ông ta trợn tròn, không ngờ đã tuyệt khí rồi.

Triệu Quang Nghĩa khẩn trương nhìn ông ta, mắt không chớp lấy một cái, một lúc sau hai chân mới nhũn ra, ngột bệt xuống giữa đống bát đĩa, run giọng nói: "Cái mà ta cho huynh, huynh không cần. Cái mà huynh cho ta, ta cũng không cần, huynh không cho ta cái ta cần, vậy thì huynh đệ chỉ đành tự mình lấy vậy. Thiên hạ huynh đã ngồi rồi, cửu ngũ chí tôn huynh cũng làm rồi, huynh còn có gì mà không hài lòng nữa. Huynh... huynh cứ an tâm mà đi đi, từ nay về sao, cái gì nên là của ta sẽ thuộc về ta."

Gió đêm vi vút, khi Dương Hạo quay về tới Ngự nhai thì cả người đã đẫm mồ hôi.

Phía trước là hoàng cung nguy nga của Đại Tống, Dương Hạo đột nhiên kéo cương ngựa đứng ở đó.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng: Làm thế nào để thông tri cho Triệu Khuông Dận?

Xông vào cung? Xông vào được không? Cho dù không bị người ta lập tức chém thành thịt băm, nếu như Triệu Khuông Dận chưa chết, vậy thì để có cái ăn nói với hoàng đế và văn võ toàn triều, Dương Hạo hắn cũng chỉ có chết. Nếu Triệu Khuông Dận đã chết rồi, vậy thì lần này chẳng phải là tự chui vào miệng cọp sao? Còn có thể sống sót mà trở ra hay không?

Có thể tìm ai? Có thể đi tìm ai?

Dương Hạo khẩn trương suy nghĩ, Ngụy vương Triệu Đức Chiêu vốn là nhân tuyển tốt nhất, đáng tiếc hắn hiện giờ đang lĩnh binh ở bên ngoài. Triệu Quang Mỹ? Trước giờ mình không có quan hệ với hắn, hắn liệu có tin lời mình nói hay không? Hơn nữa, hắn hiện giờ không có quan chức gì, làm sao mà ngăn cản được Triệu Quang Nghĩa?

Còn có ai nữa?

Dương Hạo gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, đột nhiên nhớ tới người duy nhất có tiếng nói trong triều đình mà hắn quen: La Công Minh. Nhưng lão gia hỏa này gian trá như cáo, lão có chịu ra mặt không? Đây chính là mạo hiểm mất đầu đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Hạo đột nhiên nhớ tới một nhân vậy, thế là liền nghiến răng giục ngựa phóng đi.

Điện Vạn Tuế, màn trướng chợt vén lên, nội thị đô tri Vương Kế Ân lách ra như u linh, hắn vẫn khiêm ti cúi mình, lặng lẽ ngồi xuống cạnh Triệu Quang Nghĩa, liếc Triệu Khuông Dận mặt vàng như nghệ một cái, rồi khom mình với Triệu Quang Nghĩa đang ngây ngốc ngồi đó, nói nhỏ li ti: "Quan gia."

Nghe thấy cách xưng hô này, gương mặt trắng bệch của Triệu Quang Nghĩa hồi phục lại vẻ hồng hào, hắn đã tỉnh lại rồi, từ trên đất bò dậy, xốc lại tinh thần rồi mới hổn hển nói: "Đều chuẩn bị xong rồi chứ?"

Vương Kế Ân cười xiểm nịnh: "Quan gia yên tâm, trên dưới điện Vạn Tuế này, người không liên quan đều sớm đã bị nô tài đuổi ra rồi, những người ở lại đều là người tuyệt đối có thể tin tưởng, còn cửa cung các nơi, nô tỳ cũng đều an bài tốt rồi."

"Được, được. Đây là tiền trình mất đầu, ngươi đối cô... à không, đối với trẫm trung tâm cảnh cảnh, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi đâu, tất cả cứ theo kế mà hành sự."

"Tuân lệnh... à, nô tì tuân chỉ."

Vương Kế Ân cười siểm nịnh dạ một tiếng, hai nghĩa tử của hắn lập tức tiến vào, hai tiểu hoàng môn khênh thi thể của Triệu Khuông Dận dậy, đặt lên giường mềm ở phía sau bình phong, lại quét dọn gian phòng, dựng lại bàn rượu lên, bố trí thành bộ dạng như vừa ăn xong.

Mà Vương Kế Ân thì triệu hồi những nội thị bị hắn đuổi đi về, sau khi tất cả được chuẩn bị thỏa đáng Vương Kế Ân gật đầu với Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa liền cao giọng nói: "Đại ca, huynh đệ say rồi, không uống nữa. Thôi... thôi đệ về đây."

"Ha ha, nhị đệ cứ về đi.. về đi. Hôm sau huynh đệ chúng ta lại ẩm yến tiếp."

Thanh âm này không ngờ lại là thanh âm của Triệu Khuông Dận, người nói là một nghĩa tử của Vương Kế Ân. Tiểu nội thị này học được tuyệt kỹ bắt chước giọng nói rất tuyệt diệu, ngữ khí giọng điệu ồm ồm hào phóng y như Triệu Khuông Dận, còn mang thêm mấy phần hàm hồ vì đã ngà ngà say, bắt chước thực sự là giống như đúc.

Triệu Khuông Dận chân chính thì lúc này nằm trong ngọc cung, thi thể lạnh dần, phía trước có một người, người này đang bắt chước giọng của hắn, nghe mà rợn cả tóc gáy. Nến đỏ đã cháy hết một nửa hắt bóng của bọn họ lên tường, càng lộ ra vẻ đáng sợ u linh như quỷ hồn, nhưng mấy người ở trong cuộc thì rõ ràng là không có cảm giác này.

Triệu Quang Nghĩa diễn kịch xong, liền nhìn xoáy vào Vương Kế Ân một cái, sau đó xoay người bước ra cửa, vừa ra khỏi cửa điện, chân liền lảo đảo, mắt lờ đờ, hai tiểu nội thị vội vang bước lên đỡ.

"Người đâu, mang tỉnh tửu thang tới, hầu hạ trẫm trẫm đi ngủ!"

Khi Triệu Quang Nghĩa lảo đảo bước ra khỏi tẩm cung, trong cung lại truyền ra thanh âm hào phóng của Triệu Khuông Dận, sau đó trong trướng vang lên tiếng ngáy như sấm, cung nữ, thái giám thị hầu ở bên ngoài đều nghe rõ mồn một.

"Vị tráng sĩ này, ngươi muốn gì?"

Lô Đa Tốn từ trong mộng tỉnh lại, chỉ thấy trong buồng đã sáng đèn, phía trước có một người áo đen che mặt đang đứng, tay cầm kiếm, không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi. Có điều hắn dẫu sao cũng làm quan nhiều năm, vẫn cố giữ được bình tĩnh, vội vàng đẩy nàng thiếp đang ôm ở trong lòng ra, cố gắng trấn tĩnh ngồi dậy.

"Đứng lên, lập tức mặc y phục vào. Ngươi, cút ra xa một chút!"

Người dạ hành đó ồm ồm nói, hắn lật chăn ra, dùng sống kiếm vỗ một cái lên đùi nàng thiếp mười sáu mười bảy tuổi đang hoa dung thất sắc, run lẩy bẩy như cầy sấy đó, dọa cho nữ tử nọ ngã xuống đất, eo phấn cổ tuyết, ngực sữa đẫy đà, dưới lớp áo lót mảng manh như cánh ve như ẩn như hiện, khiến cho nàng ta vội vàng dùng tay che những chỗ xấu hổ mà áo lót không che được.

Lô Đa Tốn biến sắc, trầm giọng nói: "Tráng sĩ nếu muốn tiền tài thì cứ mặc sức mà lấy, nếu là tới ám sát đại thần triều đình, ngươi chắc cũng biết, thiên hạ tuy lớn, nhưng không có chỗ cho ngươi dung thân đâu."

Người dạ hành bật cười một tiếng quái dị, mắt sáng lấp lánh, quát khẽ: "Bản nhân không phải là cần tiền, cũng không cần sắc, mà là tới để đảm bảo tiền trình của ngươi, đảm bảo tiền trình của Đại Tống."

"Cái gì?" Lô Đa Tốn vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc, hỏi: "Tiền... tiền trình gì?"

Triệu Quang Nghĩa quay về phủ, bọn thân tín Tống Kỳ, Cổ Diễm, Trình Vũ, Mộ Dung Cầu Túy, Trình Đức Huyền sớm đã đợi ở Thanh Tâm lâu, vừa thấy Triệu Quang Nghĩa, đám tâm phúc không hẹn mà cùng đứng bật dậy, hai mắt phóng ra ánh sáng khẩn trương nỏng bỏng, nhưng thấy Triệu Quang Nghĩa, nhất thời lại không hỏi ra được nửa chữ.

Triệu Quang Nghĩa thở hắt ra một hơi, nói: "Đại sự đã thành được một nửa rồi, hiện giờ cứ yên lặng chờ tin lành."

Tất cả tâm phúc nghe thấy câu này không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Triệu Quang Nghĩa bước thẳng tới chủ vị rồi ngồi xuống. Thấy trước mặt sớm đã có sẵn một bình trà, liền cầm chén lên rót, miệng bình chạm vào chén trà, phát ra tiếng leng keng rất nhỏ, bàn tay đó không ngờ thủy chung vẫn không giữ được ổn định.

Mọi người đều nhìn nhau, chậm rãi vây lại bên cạnh hắn, Triệu Quang Nghĩa đặt bình trà xuống, cố gắng trấn định lại rồi mỉm cười: "Chuyện đã tới nước này rồi còn khẩn trương làm cái gì. Ha ha, các ngươi đều ngồi xuống đi."

Mọi người dạ một tiếng, mặt miệng đều lộ ra nét cười, chỉ là nét cười đó có chút gượng ép, Mộ Dung Cầu Túy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Thiên tuế, tối hôm nay, Đại hồng lư Dương Hạo từng tới phủ bái phỏng."

Triệu Quang Nghĩa vừa giơ chén lên, nghe thấy vậy không khỏi ngây người, dừng tay lại, nói: "hắn tới làm gì?"

Mộ Dung Cầu Túy nói: "Dương Hạo nói hắn chân cẳng đi đứng không tiện, quyết ngày mai từ quan, hôm nay đặc biệt tới từ biệt thiên tuế."

Nói tới đây, hắn mỉm cười, nói tiếp: "Người này đối với thiên tuế thủy chung như gần như xa, không ra sức vì thiên tuế, hiện giờ đã thành tàn phế mới nghĩ tới đến ôm chân thiên tuế, thực sự là đáng cười. Lão hủ nói thiên tuế sau khi tan triều đã đi gặp Tống đại nhân của huyện Tuấn Nghi, cùng nhau đi tuần thị đường sông rồi, hắn đợi lâu không chờ được nên đã đi rồi."

Triệu Quang Nghĩa nghe vậy liền biến sắc trầm giọng nói: "Bản vương đại sự sắp đến, trong lòng thấp thỏm, khó giữ được bình tĩnh, lúc chiều từng tới Như Tuyết phường, đối ẩm nghe đàn với Liễu đại gia để làm hòa hoãn cõi lòng."

Hắn dừng một lát rồi lại gằn từng chữ: "Bản vương lúc quay về từng chạm mặt với Dương Hạo."

Mộ Dung Cầu Túy nghe vậy không khỏi ngớ người, lúc sau mới gượng cười, nói: "Thiên tuế sau khi tan triều chưa hề về nhà, cho nên lão hủ tất nhiên không biết được tung tích của thiên tuế. Thiên tuế từ đường sông về, thân thể mệt mỏi, liền tới Như Tuyết phường tiêu khiển một phen, lấp liếm như vậy cũng được mà."

Triệu Quang Nghĩa đột nhiên đứng bật dậy, chắp tay đi đi lại lại trong Thanh Tâm lâu một lúc, đột nhiên dừng bước, quát: "Vũ Tích."

Trình Đức Huyền bước lên trước, ôm quyền nói: "Có thuộc hạ."

Triệu Quang Nghĩa nói: "Ngươi lập tức dẫn người tới phủ Dương Hạo, đem cả nhà..."

Triệu Quang Nghĩa chặt tay xuống, Trình Đức Huyền hiểu ý, gật đầu một cái, quay người bước ra khỏi Thanh Tâm lâu.

Triệu Quang Nghĩa bước tới cạnh cửa sổ, đẩy cửa ra ngắm trăng. Ánh trắng trong sáng như nước, trong lòng hắn lại dậy sóng, lẩm bẩm: "Ngày hôm nay trôi qua chậm quá, mặt trời ngày mai lúc nào mới nhô lên đây?"

Một cỗ kiệu lớn dọc theo ngự nhai kẽo kẹt tiến về phía ngọ môn, tám kiệu phu không ngừng đổi vai, trong lòng thầm kinh ngạc: Bình thương khiêng dễ dàng lắm mà, Lô tướng công hôm nay sao lại biến thành nặng thế?"

Trong kiệu, người áo xanh bịt mặt, đương triều tể tướng Lô Đa Tốn và Như phu nhân Nhược Tửu mà hắn sủng ái nhất chen chúc thành một đống. Nhược Tửu cô nương bị trói gô như cái bánh tét, miệng thì bị nhét vải, đôi mắt đẹp đang trợn to, kinh hãi nhìn người áo xanh ngồi ở giữa kiệu, trong tay cầm một thanh kiếm sắc sáng quắc, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cánh mũ của mũ quan trên đầu Lô Đa Tốn dài gần bằng vương gia, lúc này chỉ có thể ngồi nghiêng, hắn nhìn người áo xanh ở giữa, hỏi khẽ: "Tráng sĩ, ngươi rốt cuộc là ai vậy?"

Người áo xanh ồm ồm nói: "Chớ có hỏi nhiều."

Lô Đa Tốn nuốt bước bọt, lắp bắp nói: "Tráng sĩ, ngươi cầm lợi kiếm, lại che mặt, căn bản không thể tiến vào cung được đâu."

"Ta căn bản không cần vào cung."

Người áo xanh cười lạnh: "Ta chỉ muốn bức ngươi vào cung, ngươi vào cung rồi, chung quy cũng phải có một lý do để ăn nói với quan gia, nói rõ rằng ngươi vì sao đang đêm lại vào cung, phải không? Không cần lo lắng, ngươi không cần phải gánh trách nhiệm gì cả, chỉ cần đem những lời mà ta đã nói với ngươi nói thẳng lại với hoàng đế, có Như phu nhân ở trong kiệu làm chứng cho ngươi, đủ để chứng minh tất cả đều là xuất phát từ sự bức bách của ta, ngươi có được sự nể trọng của quan gia, quan gia cho dù là kiếm được chứng cứ gì từ người ngươi thì cũng sẽ không trách tội ngươi đâu."

Lô Đa Tốn vội vàng ừ một tiếng, ánh mắt liên tiếp chớp động, không biết là đang nghĩ cái gì.

Người áo xanh đó mắt không nhìn nghiêng, nhưng lại rõ tâm tư của hắn như lòng bàn tay, cười lạnh nói: "Ngươi đừng phí công suy nghĩ làm gì, bản nhân kiếm thuật thông thần, ra vào phủ đệ của ngươi như chốn không người, ngươi chắc rõ bản sự của bản nhân rồi. Ngươi dám tính kế linh tinh, bản nhân cho dù là ở trước mặt cấm vệ ngọ môn lấy cái đầu trên cổ ngươi cũng dễ như trở bàn tay thôi, không chỉ ngươi phải chết, ả ta cũng phải chết. Đôi uyên ương các ngươi không còn được hưởng phú quý nhân gian nữa mà phải tới âm tào địa phủ để tiếp tục ân ái đó."

Lô Đa Tốn cả người run bắn lên, vội vàng nói: "Không dám, không dám, chuyện này với nước với vua đều chỉ có ích chứ không có hại. Vô luận là thật hay giả đều không ngại thử một lần, Lỗ mỗ ăn lộc của vua, nhận ơn sâu của vua, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ, sao lại mang tâm tư khác chứ."

Tới ngọ môn rồi, cấm vệ đứng canh ngạc nhiên quát một tiếng: "Giờ thượng triều còn lâu mới tới, đây là vị đại nhân nào mà sao lại đêm khuya tới cửa cung?"

Người áo xanh vung vẩy kiếm trong tay, nói: "Lần này xông vào cung, chuyện thành thì ngươi có công hộ giá, chuyện bại thì là người vì bị thích khách áp nhập cung, nói chung không có hại gì cho ngươi cả, bản nhân có bản lĩnh lấy đầu tướng quân trong trăm vạn quân, cho dù là đứng ở đây, muốn giết ngươi cũng rất dễ dàng, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ."

Lô Đa Tốn nuốt nước bọt, chậm rãi vén một góc rèm kiệu lên, mỹ thiếu Nhược Tửu nép vào góc kiệu, mắt đen lúng liếng nhìn quan nhân của mình, rồi lại nhìn sang tên áo xanh đang ngồi cầm kiếm, lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Lô Đa Tốn thò nửa người ra, vô thức ngoái lại nhìn một cái, người áo xanh lật tay, kiếm sắp đã đặt ngang lên cổ ái thiếp của hắn, dọa cho Nhược Tửu sợ đến nỗi co lại thành một khối, trong con mắt to tròn lập tức ứa lệ, Lô Đa Tốn nghiến răng rồi cả người cứng đờ bước ra. xem tại Trà Truyện

"Ái chà, là Lô tướng gia à. Giờ vẫn là nửa đêm khuya khoắt, ngài hình như thượng triều hơi sớm thì phải?"

Lô Đa Tốn cố nặn ra một nụ cười, vô thức lại nghiêng đầu nhìn rèm kiệu lặng lẽ phủ kín ở đằng xa, nói: "Bản tướng có quốc sự khẩn muốn bẩm tấu với quan gia."

"Cái gì?"

Tên giáo úy gác cửa mặt lộ ra vẻ khó xử: "Tướng gia à, nửa đêm khuya khoắt, cấm cung đã khóa rồi, chưa đến bình minh, không được phép mở. Cái này... tướng gia cũng biết mà."

Lô Đa Tốn cười nhạt một tiếng, nói: "Quy củ là quy củ, quan gia có bao giờ chú ý đến những quy củ chết này đâu? Những năm gần đây, quan gia nửa đêm triệu kiến đại thần cũng không phải là một hai lần. Triệu tướng công lúc xa thường nhiều lần nửa đêm vào cung, sớm đã có tiền lệ rồi, sao đổi thành bản quan thì lại không được?"

Giáo úy đó cười gượng, nói: "Lô tướng gia, Triệu tướng gia nhập cung cũng phải có quan gia hạ chỉ tuyên triệu mới được, Lô tướng gia không được triệu mà tới..."

Lô Đa Tốn nhướn mày, nói: "Bản tướng đã nói rồi, có chuyện vô cùng khẩn cấp nên không thể không tới. Ngươi rảnh rỗi ở đây om sòm với bản tướng, cớ sao không vào cung mà hỏi ý của quan gia đi, nếu làm chậm trễ việc của lão phu, ngươi gánh nổi không?"

Một giáo úy ở bên cạnh âm trầm nói: "Lô tướng gia, có chuyện gấp gì mà phải ngay đêm vào cung thế này? Quan gia hiện giờ đã ngủ rồi, bọn ta chỉ là tiểu giáo gữ cửa, kinh nhiễu bệ hạ, không gánh nổi tội đâu."

Người áo xanh ở trong kiệu vén một góc kiệu lên nhìn tình hình ở ngọ môn, dưới ánh đèn, chỉ thấy tiểu giáo đang nói chuyện chính là người mà hắn thấy có chút quen mặt đó, từng là một thuộc lại làm việc trong Nam Nha.

Lô Đa Tốn híp mắt lại, trầm giọng hỏi: "Quan gia thức khuya dậy sớm, thường xử lý công vụ cho tới tận đêm khuya, ngươi là một tiểu giáo giữ cửa, làm sao biết được quan gia đã ngủ hay chưa?"

Giáo úy đó cười hi hi, nói: "Tối nay quan gia giữ Tấn vương thiên tuế lại ở trong cung ẩm yến, quan gia ẩm tửu với huynh đệ, uống say vừa mới ngủ. Hiện giờ thiên tuế đã rời đi rồi, quan gia làm gì có chuyện chưa ngủ.

Lô Đa Tốn biến sắc, thất thanh nói: "Tấn vương thiên tuế đã đi rồi sao?"

Giáo úy đó nói: "Đi chắc được khoảng một tiếng rồi."

Dương Hạo ở trong kiệu nghe thấy vậy trong lòng không khỏi trầm xuống. Tấn vương đã đi rồi sao? Trừ phi là hắn không hạ thủ ngày hôm nay, Sở Chiêu Phụ hoán phòng mới vào, một ban trực ba ngày. La Khắc Địch nhanh nhất cũng phải hai ngày mới về, trừ ngày hôm nay, ngày mai cũng là thời cơ thích hợp nhất để động thủ. Trời cao phù hộ, chỉ mong hắn vẫn chưa động thủ.

Lô Đa Tốn nghe nói Tấn vương đã rời đi, trong lòng liền chấn động. Chuyện mưu nghịch soán vị mà người áo xanh đó nói, thực sự là nghe mà khiến tim hắn đập thình thịch.

Thật lòng mà nói, hắn căn bản không muốn chen vào chuyện trong nhà của hoàng thất, hắn đã là vị cực nhân thần (ý nói làm quan tới mức cao nhất( rồi, bất kể là ai đăng cơ làm đế, để ổn định lòng dân xã tắc, tạm thời đều không thể động tới những lão thần như hắn, bằng vào bản lĩnh của hắn, chẳng lẽ không thể giành được lòng tin của tân đế ư?

Nhưng ý nghĩ xấu xa này chỉ có thể chôn sâu ở trong lòng, không biết là một chuyện, biết rồi mà không làm thì lại là một chuyện khác, cho nên dưới sự bức bách của lợi kiếm, hắn mới ỡm ờ tới đây.

Hiện giờ nghe nói Tấn vương đã rời khỏi cung, Lô Đa Tốn lập tức nghĩ rằng, nếu hiện tại cường hành xông vào cung, mà quan gia đang ngủ ngon, hắn nói rõ nỗi khổ, quan gia tất nhiên sẽ không trách tội hắn, nhưng cũng sẽ không nhận được lợi ích gì. Nếu quan gia thật sự đã băng hà, vậy thì hắn hiện tại tự tiện xông vào cung, người hạ chỉ bảo hắn vào là ai? Không vào thì hậu hoạn vô cùng, mà vào thì càng hung hiểm hơn, trừ phi phụ ngịch làm đồng đảng của kẻ soán vị ra, còn không thì kiểu gì cũng mất đầu, cả nhà bị giết, thanh danh một đời trôi theo mây khói.

Lô Đa Tốn tâm tư chuyển động cực nhanh, trong một lát đã nghĩ ra rõ sự lợi hại trong đây, cân nhắc lợi hại được mất, hắn đột nhiên nắm lấy tên giáo úy mặt cười mà da không cười đứng đối diện với hắn, kéo một cái về phía mình, hai người thoáng chốc đã đổi vị trí cho nhau.

Tên giáo úy bị hắn túm liền ngây người ra: Hôm nay Lô tướng gia nhã hứng không cận, định ở ngọ môn chơi đánh vật với ta ư?

Lô Đa Tốn kéo một cái đổi vị trí, rồi rùn người xuống, dùng tên giáo úy che trước người, cao giọng hô: "Trong kiệu có thích khách, trong kiệu có thích khách, chư vị binh sĩ, mau mau bắt lấy hắn!"

"Thiên tuế, thiên tuế!" Trình Đức Huyền thở hổn hển chạy về Nam Nha: "Người của Dương gia đã biến sạch, không thấy một ai cả.

"Cái gì?" Triệu Quang Nghĩa đứng bật dậy.

Cổ Diễm nhíu mày, nói: "Thiên tuế, đại sự quan trọng, một Dương Hạo thì làm được gì? Chuyện này giao cho bọn thuộc hạ đi, lập tức chấp hành kế hoạch thứ hai, khống chế chính thành!"

"Được!"

Triệu Quang Nghĩa nghiến răng cười gằn: "Ta không tin chỉ một Dương Hạo có thể làm hỏng đại sự của ta! Các ngươi lập tức đi làm đi!"

Cổ Diễm, Trình Đức Huyện ôm quyền thưa: "Vâng!" rồi lập tức hối hả chạy ra ngoài.

Lúc này lại có một tâm phúc hớt hải chạy vào, nói: "Thiên tuế, Vương đô tri trong cung tới rồi."

Triệu Quang Nghĩa biến sắc, nói: "Mau mời!"

Còn chưa kịp mời thì Vương Kế Ân đã lên tới Thanh Tâm lâu, vừa thấy Triệu Quang Nghĩa liền nói: "Thiên tuế, chuyện bệ hạ băng hà, trong cung đã biết rồi."

Triệu Quang Nghĩa bước vội lên đón, hỏi: "Nương nương có chủ trương gì?"

Vương Kế Ân nói: "Khóc lóc thảm thiết ở trong cung, nhưng tinh thần chưa loạn, lệnh cho nô tỳ xuất cung, triệu Lô, Lữ, Tiết ba tướng vào cung."

"Hả?"

Triệu Quang Nghĩa vẻ mặt ngưng trọng, cười lạnh nói: "Nương nương làm vậy là sao?"

Vương Kế Ân hạ thấp giọng, gằn từng chữ một: "Bí mật triệu hoàng trưởng tử Đức Triêu hồi kinh."

Triệu Quang Nghĩa ngẩng mặt lên cười lớn: "Giỏi cho một Tống hoàng hậu. Đi! Chúng ta vào cung!"

Trình Vũ, đám người Mộ Dung Cầu Túy vây quanh Triệu Quang Nghĩa lập tức ra khỏi cung, chiến mã ở dưới lâu đã được chuẩn bị đầy đủ, ai lên ngựa nấy, phi nhanh về phía hoàng thành.