Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 312: Khách đến

Bích Túc thấy hắn buồn, không khỏi nói: "Đại nhân có ngày hôm nay, còn có gì đau lòng nữa, Chiết cô nương tuy bỏ ngài mà đi, nhưng ngài giờ là quan nhân rồi, phú khả địch quốc Đường gia đại tiểu thư đối xử rất tốt với ngài, cả thành Biện Lương không biết bao nhiêu người mê mẩn cô ấy, muốn cô ấy thành người đàn bà của mình, ngài còn có gì không bằng lòng nữa?"

Nói đến đây, hắn nháy mắt, tiến lên trước nói: "Mọi người đều nói, cô nương Mị Hồ quật, có sức hút mãnh liệt, Oa Oa cô nương là đại đương gia của Mị Hồ quật, nhất định càng giỏi hơn. Không biết giang hồ loan tin rốt cuộc là thật hay giả, hắc hắc, nếu là thật, cũng chỉ có mình đại nhân biết…."

Dương Hạo trầm giọng nói: "Cô ấy giờ gọi là Oa Nhi, người phụ nữ của Dương Hạo ta, không phải đại đương gia của Mị Hồ quật."

Bích Túc cười hềnh hệch nói: "Hic… thuộc hạ không có ý bất kính với Oa Nhi cô nương…"

"Không có ý bất kính?" Dương Hạo trợn mắt nói: "Từ khi ta và ngươi quen nhau, chưa bao giờ nghe ngươi bình phẩm về Tử Du và Diễm Diễm. Hai người nếu nói về tướng mại, không kém Oa Nhi nhỉ? Sao ngươi lại nói đến Oa Oa không kiêng dè như vậy?

Người không biết không có tội, nói rồi thì thôi. Nhưng ta giờ nói cho ngươi hay, mong ngươi có thể nhớ, cô ấy là người phụ nữ của Dương Hạo ta, danh phận thê hay thiếp không quan trọng, nhưng là vợ ta, nàng không phải là thứ đồ chơi mua qua bán lại, không phải là thứ mà người khác có thể bình phẩm như trà như rượu, ngươi hiểu chưa?"

Bích Túc ngượng ngùng cười nói: "Được được được, đại nhân chớ có tưởng thật, Bích Túc đã nhớ rồi."

Ngô Oa Nhi nghe được những lời đó, chua xót, cánh mũi hơi phập phồng, hai hàng lệ bỗng dưng rơi xuống, Chiết Tử Du nhìn nàng, thấy giọt lệ lăn dài trên má, khóe miệng nở nụ cười.

Vào lúc này, ngoài cửa có giọng nói người con gái vang vọng lại: "Xin hỏi, Dương khâm sứ ở đây không?"

Dương Hạo giật mình, vội đứng dậy nói: "Là vị cô nương nào tìm Dương mỗ?"

"Ồ, thiếp là Đặng Tú Nhi, không biết có tiện vào không?"

Dương Hạo vội xua tay Bích Túc: "Đi, mang cơm lại đây, ăn xong chúng ta đi chùa Phổ Quang."

Bích Túc hiểu ý rút lui, Dương Hạo vội cao giọng nói: "Hóa ra là Đặng cô nương, mời vào."

Dương Hạo ra đón Đặng Tú Nhi, cười ha ha nói: "Đặng cô nương, mời ngồi, không biết cô nương tìm bổn quan có việc gì?"

Thân phận Đặng Tú Nhi giờ hơi phức tạp, một phần là con gái của phạm nhân, nếu bị người ta bắt gặp cô gặp riêng Dương Hạo, khó tránh được sẽ có những sự ngờ vực vô căn cứ, mặt khác cô lại là người con gái Ngụy vương Triệu Đức Chiêu ngưỡng mộ, Dương Hạo cũng không tránh mặt, huống hồ đó là đương kim thân vương của triều đình.

"Viện sử đại nhân, hôm nay tôi đến, là muốn gặp nhị… à, muốn gặp Lưu Hướng, Lưu Thư Thần và Lưu Trung, nhưng thị vệ coi giữ và nha sai nói với tôi là phụng nghiêm lệnh của đại nhân ngài, mấy người này phạm tội nghiêm trọng, chưa thấy thủ dụ đích thân đại nhân viết, bất kỳ người nào cũng không được gặp riêng họ, nên… tôi đến xin viện sử đại nhân."

Dương Hạo ngẩn người, nghi ngờ nói: "Ý của cô nương là…"

Đặng Tú Nhi hơi khó xử, lắp bắp nói: "Tôi… đi gặp Ngụy vương thiên tuế, Ngụy vương thiên tuế bảo cha tôi chỉ vì quá tin người thân, là… là…"

"Khụ khụ, cái này ta biết rồi, xin hỏi có liên quan gì đến việc cô nương gặp họ?"

Đặng Tú Nhi thở phào, nhỏ giọng nói: "Viện sử đại nhân đã biết, thì tôi không dấu nữa, Lưu Thư Thần ngầm chiếm, tham ô ngân lượng, không có trướng mục, hắn và cha con Lưu Trung hàng tiền mua bán lương thực lớn, không có bằng chứng gì trên mặt giấy, tôi từ thuyền về, nói với mẫu thân, thu gom toàn bộ tiền tài và đồ đạc châu báu đi cầm cố lấy tiền mặt, bổ sung vào ngân lượng thiếu, nương nhà ta bất đắc dĩ, mấy nhà họ hàng cũng tham ô ngân khố, nhưng lại không có bằng chứng, họ lại bị giải tới đây, người thân trong nhà lại không thừa nhận, cho nên tôi đành đến gặp họ, mong họ có thể…"

"Ồ…" Dương Hạo hiểu ý, trầm ngâm một lát, hắn liền cầm tờ giấy từ trên bàn, rồi cầm bút viết, rồi thò tay vào ống tay lấy ra con ấn, đưa cho Đặng Tú Nhi nói: "Bổn quan biết, nếu truy ngân lượng không có gì, Đặng tri phủ có thể giảm tội, cũng có lợi cho triều đình, phủ Tứ Châu. Bổn quan phá lệ một lần, cô cầm cái này đến đưa cho cấm quân thị vệ."

Đặng Tú Nhi cảm kích vô cùng, vội đưa tay cầm lấy, ánh mắt biểu thị sự cảm ơn, cô cúi xuống nhìn thấy thư pháp vượt bậc của Dương Hạo, không khỏi ngẩn người.

"Đặng cô nương, tôi tiễn cô đi nhé."

"Ô, không dám làm phiền, tôi xin cáo từ." Đặng Tú Nhi thi lễ, toan rời đi, chợt nghe thấy có giọng nói: "Dương viện sử ở nơi này?"

Rồi nghe Bích Túc nói: "Ôi, hóa ra là Trình phán quan, Trình công tào, hai vị đại nhân xin mời vào, vừa đúng lúc có đại nhân ta ở nhà…"

"Trình Vũ, Trình Đức Huyền đến?" Dương Hạo ngẩn người, hắn cầm lấy tay Đặng Tú Nhi, Đặng Tú Nhi giật mình, lo sợ nói: "Viện sử đại nhân, ngài đang làm gì vậy?"

"Chớ lên tiếng!" Dương Hạo mặt lạnh lùng, vội nói: "Mau, cô lập tức trốn đi để họ khỏi thấy, nếu không tôi và cô sẽ gặp rắc rối đấy."

Đặng Tú Nhi thấy Dương Hạo lo lắng như vậy, cũng nghe theo lời hắn, không thể để bị họ bắt gặp, liền lập cập nói: "Tôi… tôi… đại nhân, tôi trốn ở đâu đây?"

Dương Hạo không muốn cho Đặng Tú Nhi gặp Trình Vũ và Trình Đức Huyền, vì họ là người của Tấn vương Triệu Quang Nghĩa, mà Đặng tri phủ là người của thừa tướng Triệu Phổ, hai bên này đấu đá nhau, phân rõ thế lực. Nếu để họ nhìn thấy mình và con gái của Đặng tri phủ gặp riêng nhau thì không hay, nên mới bảo Đặng Tú Nhi tránh.

Đặng Tú Nhi vừa hỏi, Dương Hạo nhìn quanh, chỉ thấy phía bên giường được buông màn có thể nấp, liền nói: "Mau, cô trước tiên là trốn vào giường cái đã, hai người bọn họ nếu không đi thì tuyệt đối không được xuất hiện." Nói rồi phất tay áo cười ha ha đi ra.

Đặng Tú Nhi liền chạy vội về phía giường.

Dương Hạo sợ Bích Túc mau mồm mau miệng nói Đặng Tú Nhi ở đây, liền chạy ra đón ở cửa, cười lớn nói: "A ha, hóa ra là Trình phán quan, Trình công tào, cơn gió nào đưa hai vị đến đây thế này, Dương mỗ không đón được từ xa, thứ tội, thứ tội."

Trong phòng, Đặng Tú Nhi vội vàng chạy đến bên giường, hau tay vén màn lên, vừa nhấc chân trèo lên giường, thì có hai con mắt thò ra.

Chiết Tử Du và Ngô Oa Nhi cùng nhìn rồi nói: "Mau lên đây, trốn trong màn này."

Đường Diễm Diễm cuống, muốn nói ra ý kiến của mình, Chiết Tử Du rút bảo kiếm đập nhẹ một cái, nàng vội im lặng.

Khi cô tiễn Dương Hạo đi, hai người trong bụi cỏ lau, tóc tai chạm nhau, là thời khắc rất tuyệt vời, Dương Hạo dơ nói là mông nàng người ta nhìn rất mê người, lời nói của lang quân Đường Diễm Diễm có thể là nhớ kĩ trong đầu.

Ngô Oa Nhi cũng mở miệng, chào Đặng Tú Nhi một câu, nhưng vì lúc này đang nhìn Chiết Tử Du, rồi thấy Dương Hạo khổ khi nhắc đến Chiết Tử Du, đã biết mình đã hiểu lầm nàng, cho dù nàng là vì cái gì mà đến, nàng cũng không có ý hại chết Dương Hạo, Ngô Oa Nhi hiểu nhiều hơn Chiết Tử Du và Đường Diễm Diễm về chuyện nam nữ, đương nhiên là không nhầm.

Giờ Dương Hạo thận trọng như vậy để cô nương Đặng tiểu thư trốn trên giường, nhất định là có lý do gì, Chiết Tử Du sẽ không làm điều bất lợi cho Dương Hạo, lúc này đương nhiên là không làm loạn với Đặng cô nương làm hỏng đại sự, cho nên Ngô Oa Nhi không hẹn mà cùng Chiết Tử Du chào một tiếng.

Trên giường ba người tuy lạ mặt, sự an nguy của cha mình là quan trọng nhất, Đặng Tú Nhi không rảnh nghĩ nhiều, lồm cồm bò lên, ẩn vào màn xong, nhìn kĩ thấy cô gái xinh đẹp, một nam nhi, một mỹ nữ xinh xắn, lúc này mới hỏi: "Cô… các người là ai?"

Oa Nhi hỏi: "Đặng gia tiểu thư?"

"Vâng."

"Hân hạnh gặp mặt."

"Hic…" Đặng Tú Nhi trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "Cô… cô là…?"

"Đặng tiểu thư chớ lo sợ, tôi là… thị thiếp của viện sử đại nhân."

"Ồ, thất kính thất kính." Nói xong lời này Đặng Tú Nhi tự thấy lạ.

Cô liếc mắt nhìn Đường Diễm Diễm một cái, không nhịn được lại hỏi: "Vị cô nương đây là?"

Ngô Oa Nhi vội nói: "Vị này là… phu nhân viện sứ đại nhân."

"A, thất kính thất kính." Đặng Tú Nhi thấy mình khách khí quá, không biết nói gì thêm cho khỏi thất lễ, Ngô Oa Nhi cười nói: "Còn một vị này nữa, cô chớ xem cô ấy cầm kiếm, cô ấy không phải là đi hại người, cô ấy là…"

Chiết Tử Du khẽ hừ một tiếng, Ngô Oa Nhi cười không nói gì, Đặng Tú Nhi nhìn người này nhìn người nọ, chỉ thấy thiếu nữ mặc hồng y kiều diễm để lộ đường cong bộ ngực trắng, không khỏi đỏ mặt, giọng nói lại trong veo, ngọt ngào, rất đáng yêu, khuôn mặt xinh như búp bê, rõ ràng còn là vị thành niên, con gái nhìn còn thích nữa là.

Còn về thanh niên cầm kiếm kia, tuy là nam nhi, nhưng còn xinh hơn cả thiếu nữ, môi đỏ răng trắng mày ngài, nếu như giả nữ nhi, thì rất kiều diễm.

Đặng Tú Nhi lại nhìn thêm lần nữa, bị người mỹ nhân áo đỏ đập vào mắt, nằm trên giường, vô cùng quyến rũ.

Phía nam mở cửa hơn phía bắc, nói về giả nam, Giang Hoài cũng thịnh hành hơn miền bắc, vị Đặng cô nương này từ xưa tới nay qua lại với các quan lại phú thân, cảnh phong nguyệt thối nát trong chốn quan thân Giang Hoài cũng đã quen, trên giường Dương Hạo xuất hiện ba người lạ, dù cô có tưởng tượng phong phú cỡ nào, cũng không thể hiểu nổi.

Đặng Tú Nhi đỏ mặt tía tai, trốn vào một góc của giường, thầm nghĩ: "Vị Dương đại nhân này trông nghiêm nghị như vậy, không ngờ lại dâm loạn không tưởng được, trong phòng một người là tiểu mỹ nhân bị trói, một người là vị thành niên, vẻ mặt non nớt ấy cũng bị hắn phá vỡ, chà đạp.

Còn nữa, còn có một nam nhi tuấn tú xinh đẹp hơn con gái, xem ra chính là loan đồng mà các chị em đã từng nói. Nếu như không phải ta đến đây, xem chừng hắn lúc này đang cởi quần áo, hắn và loan đồng kia rõ như ban ngày, hành hạ mỹ nữ bị trói kia. Tên này… tên này thực là khiến người ta ghê tởm…"

Nghĩ đến đây, trời nóng vậy mà Đặng đại tiểu thư cũng phải nổi da gà…

"Ha ha, Dương viện sử, bổn quan và Vũ Tích mạo muội tới chơi, không làm phiền đại nhân đó chứ?"

"Ngài nói gì vậy, hai đại nhân mau mau vào nhà. Mời ngồi… hic." Dương Hạo đặt ấm trà không xuống, nói với Bích Túc: "Mau đi cho thêm nước lại đây."

Trình Vũ vội nói: "Viện sử đại nhân không cần phải khách khí như vậy đâu, ta ngươi đều không phải người xa lạ gì nữa, nói xong việc này thì chúng ta về, không cần phiền phức như vậy đâu."

Bích Túc đứng ở cửa, ngón tay đặt lên môi nhìn ngó xung quanh trong phòng, thầm nghĩ: "Võ thuật cao cường, trong chốc lát, Đặng gia cô nương đã biến đi đâu rồi? Đặng tiểu thư nhanh thật đấy!"

Trên giường hơi động, Bích Túc liếc về phía đó, thầm nghĩ: "Nấp trên giường ư? Đại nhân thông đồng với người đàn bà thực chưa từng có."

Dương Hạo thấy hắn nhìn loạn lên, vội ho khan một tiếng nói: "Ngươi xuống đi, ta và hai vị đại nhân có chuyện muốn nói."

"Ồ, vâng." Bích Túc liếc mắt nhìn hai vị quan này một cách khó hiểu, cúi đầu thành kính lui ra ngoài.

Trình Đức Huyền cúi người dẹp mấy mảnh giấy nhàu nhĩ trên ghế ọp ẹp sang một bên, cẩn thận ngồi xuống, Dương Hạo cười khan nói: "Dương mỗ ở ngoài, lười thu dọn nhà cửa, ha ha, người ta gọi là anh hùng loạn phòng."

Trình Đức Huyền nghe vậy không nhịn được cười, Trình Vũ ho một tiếng, nói: "Dương đại nhân, hai người Trình mỗ mạo muội đến đây, thực ra là có chuyện cần bàn."

Dương Hạo vội nghiêm mặt nói: "Trình đại nhân xin mời."

Trình Vũ liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Vương gia đối xử với viện sứ đại nhân thế nào?"

"Ân trọng như núi."

"Được, thế ngươi đối lại như thế nào với Tấn vương thiên tuế?"

"Một lòng trung thành."

Trình Vũ cười tươi, vỗ "bụp" một cái khen: "Được! Đã như vậy, Trình mỗ có lời thành thực này, nói thẳng cho Dương đại nhân nghe. Dương viện sứ, ngươi không quên sứ mệnh của bọn ta đó chứ?"

Dương Hạo hơi hoài nghi nhìn họ, nói: "Đương nhiên là không quên rồi, Dương mỗ được Tấn vương tiến cử. Lần này đi tuần ở Giang Hoài, giải quyết nỗi lo âu lương thực của Biện Lương, sao vậy?"

Trình Đức Huyền nói: "Không sai, chúng ta để giải quyết nguy cơ lương thực thành Biện Lương, đồng thời cũng là để giữ gìn được uy quyền của Tấn vương. Làm việc tốt, uy vọng của vương gia càng lớn, càng đối đãi tốt với ta ngươi, xem ra viện sứ đại nhân không nghi ngờ gì với vấn đề này?"

Dương Hạo không biết hai người nói vòng vo tam quốc gì, chỉ vuốt cằm nói: "Đó là lẽ thường, không biết hai vị đại nhân rốt cuộc định nói gì?"

"Là thế này." Trình Vũ nghĩ một lúc nói: "Thiên kim tiểu thư Đặng phủ bí mật gặp Ngụy vương thiên tuế, khẩn cầu chuyện Đặng Tổ Dương, chúng ta đã nói với thái phó Tông rồi."

Dương Hạo chợt giật mình: "Ồ?" lập tức im lặng lắng nghe hắn nói, trên giường Đặng Tú Nhi cô nương nép vào một góc giường, lắng tai nghe.

Trình Vũ nói: "Ngụy vương vừa tấn tước, nhiệm chức, khó tránh cử chỉ thất thố, thái phó đi theo, đưa ý kiến khuyên nhủ, Tông thái phó và hai người bọn ta đều có ý kiến giống nhau, đều cho rằng Ngụy vương dựa vào địa vị khâm sai, tư thông với con gái của phạm quan, ý đồ cho hắn thoát tội, đây là việc không ổn lắm."

Dương Hạo chần chừ nói: "Cái này… từ tình hình hiện nay cho thấy, Đặng tri phủ thực sự là bị người ta hãm hại, hắn không có gì sai cả."

"Dương đại nhân hồ đồ quá, trên thế giới này có biết bao nhiêu người sai vương pháp, hại người hại mình? Trình mỗ ở Nam nha mỗi năm thụ lý hàng trăm nghìn vụ án, tên vô tội như Đặng Tổ Dương đầy ra đấy, nhưng phạm pháp là phạm pháp, là một quan bề trên của một châu, dung túng cho người thân làm chuyện ác, chẳng lẽ mình trong sạch thì có thể thoát tội sao?"

Trình Đức Huyền nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Đặng Tổ Dương nếu là một tiểu dân, thì mệnh ai nấy chịu. Nhưng đằng này hắn là một tri phủ, trong đó có biết bao nhiêu lỗ hổng, lấp được trống hay không là trách nhiệm của hắn, mình hắn không phạm pháp sao? Đó không phải là lý do để miễn tội, nếu như coi hắn bằng dân thường thì hắn còn làm tri phủ làm gì?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Dương Hạo biết hai vị này nói đều có lý, cho dù hai người đề cập tới chuyện phạm pháp phải xử lý, nhưng cũng có những chuyện là do ngoài ý muốn, khiến người ta không biết phải làm sao. Nhưng dựa vào tình cảm mà nói, phẩm chất con người Đặng Tổ Dương, trong triều thật hiếm có, nhưng gia cảnh hắn bần hàn, được gia đình phu nhân giúp đỡ, sau khi làm quan muốn trả ân báo đáp, rồi lại bị người nhà lợi dụng, vô tội thành có tội, nhưng nỗi khổ ấy, sau này rất có thể từ một viên quan thanh liêm trở thành vị quan chuốc vạ vào thân.

Dương Hạo chần chừ nói: "Như vậy… ý hai vị đại nhân và Tông thái phó là…?"

Trên giường, tim Đặng Tú Nhi đập loạn lên, chỉ nghe thấy giọng Trình Vũ từ từ nói: "Theo lẽ công bằng mà xét, theo vương pháp mà làm, như vậy mới duy trì được sự uy nghiêm của Ngụy vương, duy trì được kỷ cương triều đình."

Dương Hạo lắng nghe một lúc sau mới nói: "Hai vị, chính nghĩa nghiêm trị… Dương mỗ không còn gì để nói, nhưng… gánh vác vụ án này không chỉ là một mình Dương mỗ đây, Dương mỗ chỉ phụ trách tìm bắt phạm nhân và hỏi cung, rồi sau đó đem tất tật những gì thu được bẩm báo cho Ngụy vương, Đặng tri phủ có tội hay vô tội, xử phạt ra sao, Dương mỗ… không thể quyết định."

Trình Vũ mỉm cười nói: "Khâm sai sứ quá khách khí rồi, Sở Chiêu Phụ lão ấy tuy làm việc hồ đồ, giáng đại họa tày trời, đó là vì hắn vốn không hiểu và không có học vấn về vấn đề lương thảo tài phú, chứ không phải vì ngu xuẩn, người này có thể làm tam ti sứ lâu vậy, trên con đường làm quan đương nhiên là khôn khéo, việc liên quan đến vương tướng, hắn nhất định sẽ không nhúng tay vào."

Trình Đức Huyền nói: "Ngụy vương thiên tuế ban đầu nhậm chức, vô cùng cương trực, nhưng lại mê mẩn thiên kim Đặng phủ, quyết việc không đúng đắn, nhưng… dù sao cũng là hoàng tử trưởng, là thiên tuế, vạn bất đắc dĩ, Tông thái phó không dám lấy thân phận thầy dạy mà nói hắn."

Trình Vũ lại nói: "Chúng ta đi theo lần này, chỉ với thân phận phụ tá, còn một khâm sai chính là Dương đại nhân ngươi, ngươi cũng là người Nam nha, chúng ta không tới bàn bạc với ngươi thì tìm ai đây?"

Dương Hạo bất đắc dĩ nói: "Ta có thể làm gì đây?"

Trình Vũ mỉm cười nói: "Dương đại nhân có thể làm được rất nhiều việc, một lời nói là một lệnh đưa ra, chỉ cần chứng cứ xác thực, cho dù Ngụy vương có lòng giữ gìn, nào dám mở miệng."

Trình Đức Huyền cũng không chờ đợi nói luôn: "Viện sứ đại nhân, tể chấp bên đó…"

Dương Hạo giật mình, trên giường còn có Đặng Tú Nhi, sợ hắn nói ra bí mật vương tướng tranh đấu, một khi Đặng tri phủ bị trị tội, vị cô nương đó nếu như loan tin ra ngoài, thế thì toi mạng, vương tướng bất hòa mà thiên hạ biết được, sẽ rối rắm mọi việc, không thể để chuyện này xảy ra được, hắn vội ngăn lại: "Phù, trong phòng nóng quá, hai vị đại nhân à, chúng ta ra ngoài sân nói tiếp đi."

Hai người Trình Vũ thấy trong phòng bức bối, lại không có nước uống, bèn đứng dậy theo hắn ra ngoài, Đặng Tú Nhi nắm chặt vào màn, trong lòng lo lắng thấp thỏm: "Họ quả nhiên lấy việc công làm việc tư, muốn đấy phụ thân ta vào chỗ chết, Dương viện sứ có cùng một giuộc với họ không đây? Không thể nào, hắn… hắn chẳng phải biết ý đồ của Ngụy vương thiên tuế sao? Nhưng… hắn là người của Nam nha, hắn có thay đổi ý nghĩ không đây?"

Bên ngoài, Trình Vũ nói nhỏ: "Viện sứ đại nhân, nếu như gian thương Tứ Châu đã bị bắt hết, bọn đạo chích đã sợ hãi, viện sứ đại nhân làm việc này rất tốt. Nếu như theo lý xét Đặng Tổ Dương, thì cứ nghiêm mà trị, để quan lại có tấm gương mà nhìn, việc thu mua lương thực cũng dễ dàng hơn, như vậy sẽ giải quyết được mối lo lương thực của Biện Lương. Viện sứ đại nhân sẽ có đại công đại nghĩa, đừng nói Đặng Tổ Dương đáng bị trừng trị, mà dù có vô tội thật, thì hy sinh một người mà cứu được cả thiên hạ, cũng không hổ thẹn với lòng mình."

Trình Đức Huyền tiến lên một bước nói: "Nam nha ta bất hòa với tể chấp, chúng ta đều biết, mà ngay cả Quan Gia cũng không phải là không hiểu chuyện này. Giờ Triệu Phổ đưa Ngụy vương đến, rõ ràng là làm khó Nam nha ta, tước quyền hành Tấn vương, ta ngươi thuộc Nam nha, một khi Tấn vương thất thế, ta ngươi biết làm sao? Đặng Tổ Dương là người của Triệu Phổ đề bạt, hắn cố tình ngu dốt thế, trì hạ sự dốt nát, hắn còn tưởng là quốc thái dân an. Chỉ cần tội danh hắn rõ ràng, Triệu Phổ có giỏi mấy, dù có là đại thần tiến cử Đặng Tổ Dương cũng phải bó tay.

Lần này lại bất thường, liên quan đến vận mệnh Đại Tống, không chừng làm Quan Gia giận dữ, bãi luôn chức quan Triệu Phổ ấy chứ, mà nếu không bãi quan hắn, thì ít nhiều cũng làm mất sự tin cậy mà Quan Gia dành cho hắn, như vậy thì đối với Tấn vương, ta ngươi chẳng phải sẽ có lợi sao?"

Dương Hạo thầm nghĩ: "Hắn đây muốn ta dìm Đặng Tổ Dương xuống, nhưng ta thì chức trách gì, thậm chí cái gì không cần làm, thẩm vấn phạm nhân lấy chứng cứ, rất nhiều phạm nhân cắn lại Đặng Tổ Dương. Hắn nói không có sai, ta và Đặng Tổ Dương không quan hệ cá nhân, không nói chuyện tứ, xử lý vậy cũng là có lợi cho triều đình.

Mỗi người đều là quân cờ, mỗi quân cờ này không sợ chết, chỉ cần có lợi cho mình thì không phải do dự, quân cờ của Đặng Tổ Dương nếu như cầm để hy sinh, thì các quan mong chờ lắm, nhưng… nhưng ta không nhẫn tâm làm như vậy? Haiz… ta cuối cùng không có tư cách làm chính trị rồi, không làm được việc vô tình, haiz."

Trình Vũ thấy Dương Hạo cúi đầu không nói không rằng, mỉm cười nói: "Tấn vương có ơn tri ngộ với viện sứ đại nhân, rất nể trọng viện sứ đại nhân, viện sứ đại nhân à, ngươi chỉ cần nắm chắc được điều này, việc công việc tư làm tốt, cớ sao không làm? Ngụy vương tuổi trẻ, ít căn cơ, có gì khả thi chứ? Những điều muốn nói chúng ta cũng nói xong cả rồi, làm thế nào, tự viện sứ đại nhân sẽ hiểu, xin cáo từ."

Hai người chắp tay, thi lễ rồi đi, Dương Hạo đứng như trời trồng ở đó, bàng hoàng, nghĩ ngợi vẩn vơ, từ xa có tiếng người: "Tẩu thủy rồi, tẩu thủy rồi…"

Dương Hạo ngẩng đầu nhìn, từ chỗ sân nhìn ra xa, khói đặc cuồn cuộn ở kho lúa, không khỏi giật mình, hắn chạy đến, đột nhiên nhớ trong phòng còn Đặng Tú Nhi, vội gọi với: "Đặng tiểu thư, Đặng tiểu thư?"

Đặng Tú Nhi ngồi ở góc giường, lo lo sợ sợ, đến khi nghe hắn gọi mới hoàn hồn, Dương Hạo thấy có cháy, không chần chừ, chạy đến chỗ màn tím, vừa mới động phải cổ tay trơn mát, hắn liền bỏ ra: "Không xong rồi, kho lúa cần nước, cô cần tránh đi, đợi bổn quan.."

Hắn kéo hết sức mình, quay đầu lại nhìn, người đó bị hắn kéo ra khỏi giường, nếu không phải là thân ngọc thì hắn đã kéo vứt xuống đất rồi, thấy hắn nhầm là Đặng Tú Nhi, Dương Hạo không ngờ lại có người khác trên giường mình, trừng mắt nhìn dáng người, giật mình buông tay, thất thanh kêu lên: "Tử Du?"