Hắn quay sang nhìn Hồ cô nương, tuy vừa vội vừa sợ, khuôn mặt đỏ ửng, mang theo ánh mắt sợ sệt đáng thương như hoa gặp mưa, càng thêm hấp dẫn, nổi lòng háo sắc.
Lưu Trung bị người ta bôi nhọ trước mặt dượng, thực sự hận Hồ lão hán, hắn đưa ra chiêu tuyệt hộ kế, gọi hai người Trương Hưng Bá, Sở Du Khiếu một tên hát mặt đen, một tên hát mặt đỏ, vừa đấm vừa xoa lừa Hồ lão hán đồng ý kí vào, đường đường chính chính đoạt được đất của Hồ gia, đồng thời còn tóm thêm tội hắn mắc nợ lẩn trốn. Việc này có địa phương lý chính làm chứng, cha con Hồ gia và vị hôn phu của con gái Triệu Chứng Tài nếu như mất tích khỏi nơi này cũng không có gì là hậu họa.
Vận mệnh ba người này đã được định đoạt, Hồ lão hán và Triệu Chứng Tài bị nhét vào bao tải, chở đến đê sông rồi lấp bùn lên. Còn Hồ Mộng Phi cô nương thì bị bán cho lầu xanh Dương Châu, mãi mãi không bao giờ ra ngoài. Đây chính là kế của Lưu Trung, giết một người răn trăm người, cửa nha môn mở ra, thanh thiên đại lão gia ngồi đó, xem ai dám đi giải oan.
Nhưng vừa thấy Hồ cô nương khóc như mưa, Trương Hưng Bá tiếc, nếu như bán cô ta đi, thì không nỡ, dù sao Lưu gia đã nói rồi, bán rẻ cho kĩ viện cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền…
Nói là điều tra rõ, nhưng quan lại nhỏ địa phương phần lớn thuộc lòng địa bàn của họ, những viên quan sĩ thân này, lợi ích giữa các quan nhỏ được chia chác, bao che cho nhau, mấy viên quan lớn trong triều đình từ phủ Khai Phong rơi xuống, muốn lấy được chứng cứ phạm tội của họ đâu có dễ.
Vụ án này điều tra mấy tháng, quan lại nhỏ sĩ thân địa phương cố ý gây cản trở, trở nên thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an, chính sự không người xử lý, kinh tế thối nát không chịu nổi, lại tiếp tục điều tra e rằng sẽ càng không thu hoạch được gì, cân nhắc hồi lâu, triều đình đành phải xử phạt tri phủ Ân Tĩnh tiền nhiệm nắm được chứng cứ chính xác, qua loa chấm dứt vụ án này.
Tân nhậm tri phủ Đặng Tổ Dương sau khi nhậm chức, Chu viên ngoại tiếp tục kiện cáo, hy vọng có thể lấy lại đất đai tổ tiên để lại, trừng phạt Châu Vọng Thúc bức tử cha. Khi triều đình phái người xuống Tứ Châu điều tra lại vụ án này, Châu Vọng Thúc lo sợ, bày mưu tính kế, sau khi người mà triều đình điều xuống cũng không làm gì được hắn, hắn lại trở nên kiêu ngạo.
Hắn thấy Chu Hồng Quân còn dám kiện cáo, liền sai người không nể nang gì ra tay đánh, một thời gia Chu gia tai bay vạ gió, không phải hậu viện cháy thì đất vườn ngập nước, trong nhà hôm nay có người ra khỏi cửa bị đánh, ngày mai trước cửa bị người ta hắt đầy máu lợn máu chó, làm cho bọn giúp việc hầu hạ trong Chu gia đều lục tục rời đi.
Chu viên ngoại ngang, thề đưa Châu Vọng Thúc ra công lý, nhưng hắn phát hiện ra rằng Đặng tri phủ tân quan lên nhậm chức còn rất khách khí với hắn, sau đó lại dần dần không gặp hắn nữa. Mỗi ngày đi lên nha môn, Chu viên ngoại luôn bị làm khó dễ, cho dù là nha sai quan nhỏ, đường quan chúa bộ, thấy hắn đều làm ngơ, muốn gặp được Đặng tri phủ thực khó như lên trời.
Không dễ gặp, nói không đến hai ba câu cũng nhất định có quan nhỏ của phủ nha bưng "công văn quan trọng" mời phủ đài đại nhân ngay lập tức xử lý, vị Đặng phủ đài này chỉ cần một khi rời đi, muốn gặp hắn lần nữa không biết đến bao giờ, một chữ quyết "Buông", khiến Chu viên ngoại lực bất tòng tâm.
Sản nghiệp Chu gia toàn bộ đều không được xử lý, thủ đoạn giết người mềm dẻo đã khiến cho Chu viên ngoại nản lòng thoái chí, tư tưởng kiện cáo dần cũng đã phai nhạt. Nhưng lúc này Châu Vọng Thúc lại không chịu bỏ qua, mỗi ngày đều phái bọn lưu manh vô lại đến gây chuyện, khiến cho gà chó Chu gia không yên thân, đứa con trai của Chu viên ngoại lại bị bọn chúng dụ dỗ đi quan phốc, khiến đất đai, cửa hàng, bất động sản của Chu gia đều bị gán hết, thua sạch sành sanh.
Đợi đến khi Châu Vọng Thúc phái người mang theo bằng chứng con trai Chu gia tận tay điểm chỉ thu nhà thu đất, Chu Hồng Quân mới hiểu được kế này đều do Châu Vọng Thúc đứng sau. Chu gia trong nháy mắt trở nên rách nát, con trai hắn biết mình đã mắc mưu, xấu hổ gặp cha mẹ, luẩn quẩn trong những suy nghĩ ấy rồi tự sát ở sông, Chu viên ngoại Chu Hồng Quân sống an nhàn sung sướng trong một đêm trở thành một tên ăn mày lưu lạc nay đây mai đó, đứa con độc nhất cũng đã tự vẫn, Chu phu nhân lâm bệnh không dậy nổi, ở trong miếu đổ nát không mời được đại phu, cũng không có thuốc uống, cả ngày ngủ trên mặt đất ẩm ướt, khiến cho bán thân bị tê liệt.
Nghe xong những lời lên án của Chu viên ngoại, Bích Túc giận sôi người, hận một nỗi không thể ngay lập tức đi giết Chu viên ngoại, ăn tươi nuốt sống hắn, Dương Hạo nghĩ ngợi hồi lâu, biết hành động theo cảm tính không thành công chuyện gì, trừ phi hắn là một anh hùng hảo hán gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp luôn. Cần có chứng cứ thực, mới có thể đưa kẻ xấu ra pháp luật, lúc này kìm lại ức chế trong lòng, trầm giọng nói: "Chu viên ngoại, ông cũng biết, chỉ dựa vào lời nói của một mình ông là không thể xử được Châu Vọng Thúc. Theo dự đoán của ông cũng không thể phán đoán ra Đặng Tổ Dương có cấu kết với Châu Vọng Thúc, chỗ này ông không thể ở được nữa, ta lập tức sẽ đưa ông đi, tìm một nơi ổn thỏa cho hai vợ chồng ông xong, chúng ta lại bàn tính tiếp, xem có thể tìm được chứng cớ xác thực nào từ họ không?"
Chu viên ngoại nhìn hắn thật lâu, bộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng cũng gật đầu.
Dương Hạo cũng chỉ là người ngoài Tứ Châu, muốn một nơi yên ổn cho vợ chồng Chu viên ngoại, thực sự là không có chỗ nào tốt, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chiếc quan thuyền bên Ngụy vương mới là thế lực quan phủ Tứ Châu và địa phương không đến nơi đó, thế là bèn bảo Bích Túc lập tức đi phái người đến đón vợ chồng Chu viên ngoại đi ngồi thuyền khâm sai, mình đi vào miếu theo bọn họ.
Bích Túc nhận được lệnh đi như bay lên thuyền điều người, hắn cầm tín vật của Dương Hạo, Dương Hạo là khâm sai phó sứ, nghi trượng của khâm sai, cấm quân hộ vệ cũng có quyền điều động, lập tức điều một đội binh đến, họ đến miếu dỡ ván cửa ra, bế Chu phu nhân lên ván cửa đó khiêng rời khỏi miếu Thổ Địa, ai ngờ Trương Hưng Bá dục vọng nổi lên, muốn giờ trò đồi bại, đưa Hồ cô nương vào miếu Thổ Địa và bắt gặp họ.
Vừa thấy khâm sai còn có cấm quân dũng sĩ như sát thần, đám người Trương Hưng Bá hồn bay phách tán. Dương Hạo ngồi ở đại đường miếu Thổ Địa, lúc này "thăng đường xử án", Trương Hưng Bá vẫn còn muốn trốn tránh trả lời qua loa, cho dù bị vị khâm sai này cho vào nhà lao, chờ đoàn người ngựa khâm sai rời khỏi Tứ Châu, có Lưu gia và Châu gia che chở, hắn cũng nhất định được ra.
Nhưng Dương Hạo giờ đang cần tất cả chứng cứ phạm tội có liên quan đến Châu Vọng Thúc, hắn được biết vụ án tranh đoạt tài sản không chỉ đề cập đến Châu Vọng Thúc mà còn liên quan đến cháu ngoại Đặng tri phủ Lưu trung, theo bên cạnh xác minh, Chu viên ngoại nói Đặng Tổ Dương và Châu Vọng Thúc có câu kết với nhau, nào còn dám để họ rời đi.
Ở đây ngoài Trương Hưng Bá và lũ lưu manh của hắn còn có cha con Hồ thị, Triệu Chứng Tài, Trương Hưng Bá muốn che đậy, ba người Hồ lão hán cũng không thể nào dấu diếm thay hắn, Hồ lão hán kể lại ngọn nguồn sự việc xảy ra, Trương Hưng Bá theo lời Sở Du Khiếu bên đó mật báo liền dẫn lũ lưu manh côn đồ Dương Thanh bị hai cấm quân thị vệ cao lớn xách lên như xách gà vứt xuống mặt đất, thể trạng của hắn dường như bị lăn lộn không còn sức lực nữa, đương lúc không còn người đánh nữa, thì nói ra toàn bộ sự việc.
Đến bước đường cùng này, Trương Hưng Bá cũng không che giấu nữa, ủ rũ nói: "Chuyện nhỏ mẫy chục mẫu đất nào có được Lưu Gia và Châu Gia để tâm tới, chỉ là Hồ gia đắc tội với Lưu Gia, Lưu Gia mới đích thân dặn dò, việc này giải quyết ổn thỏa, không cần vội về báo tin, Lưu Gia và Châu Gia hai ngày nay đang bận."
Dương Hạo nghe vậy vui mừng, dặn dò: "Lũ lưu manh này ở trong thành Tứ Châu người quen mặt quá nhiều, nếu đưa chúng đi cùng thì không tiện, các người ở đây nghỉ ngơi, đợi khi trời tối, đưa chúng ra khỏi Nam thành, theo đường vòng lên thuyền. Mấy người các ngươi…"
Hắn chỉ tay vào cấm quân hộ vệ cơ thể không được coi là quá cường tráng, lệnh: "Cởi hết quân phục ra, đổi sang bộ lưu manh, theo bổn quan đi bắt Sở Du Khiếu."
Chu viên ngoại thờ ơ lạnh nhạt, thấy Dương Hạo như vậy mới động lòng, Dương Hạo quay người lại nói với hắn: "Chu viên ngoại, bổn quan muốn lập tức đưa các người lên quan thuyền, nhưng nhiều người thế này động tĩnh quá lớn, không tránh khỏi đánh cỏ động rắn, các người cũng ở đây chờ một chút. Khi trời tốt sẽ theo cấm quân lên đường, bổn quan giờ đi bắt Sở Du Khiếu."