Không khí Đinh gia lúc này giống như cảnh tượng đại tang của Đinh Đình Huấn nửa năm trước. Cửa lớn mở rộng, từ ngoài vào trong đâu đâu cũng chỉ tiền giấy, bạch phiến. Vì Đinh gia muốn chuyển đến Kinh thành, nên những gia đình, những người hầu không muốn từ bỏ quê hương cũng khá nhiều, họ đã bỏ đi, còn những người tự nguyện muốn theo Đinh gia rời khỏi quê hương không nhiều lắm, hiện họ cũng đã đến nhị tiến viện lạc.
Nên khi cửa lớn mở ra, Đinh Thừa Tông, Dương Hạo và một số người nữa xông thẳng tới, đến ngay cả một người trông cửa cũng không có. Trước kia tại Bá Châu đệ nhất Đinh gia phú quý chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Đinh Thừa Tông tuy được biết tình hình của Đinh gia hiện nay qua Dương Hạo, nhưng tận mắt nhìn thấy cảnh điêu tàn như vậy, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Trong nhị tiến viện lạc, người dân lục thị tộc vô cùng phẫn nộ, có người còn không kiềm chế được, đã bắt đầu đập phá, hai người chủ sự của Đinh gia là Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu đều không có ở đấy, Đinh thiếu phu nhân vốn là người của Lục gia, đột nhiên nghe thấy cha vì ức quá mà chết, trong lòng vừa hận vừa thù, đã khóc chết đi sống lại, nhưng chỉ có mỗi Lan Nhi luôn bên cạnh, nhiều lần khuyên giải, Đinh gia cũng không có mấy người đến an ủi. Người của Lục gia nhìn ánh mắt của nàng càng thêm tức giận.
Ngay lúc đó, Đinh Thừa Tông và Dương Hạo đã đến nhị tiến viện lạc, vừa nhìn đâu đâu cũng là người Đinh Lục hai nhà xô đẩy, đánh lộn chửi bới lẫn nhau, bốn huynh đệ lục gia mặc đồ tang lễ, tay cầm gậy tang đứng khóc ở trong sảnh chửi mắng lớn tiếng, Dương Hạo lập tức cao giọng quát: "Tất cả dừng tay!"
Trong tiếng ồn ào, âm thanh đó vang dội bất thường, mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh đó phát ra, chỉ nhìn thấy ba đại hán đứng ở dưới thềm, ở giữa là một hắn trai nho nhã, hai hắn bên cạnh lại vô cùng khôi ngô tuấn tú, mỗi người đều lưng đeo kiếm, nét mặt nghiêm trang, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Chỉ bất ngờ một chút, người của Đinh gia liền nhận ra Dương Hạo, bọn họ lộ vẻ ngạc nhiên, xì xào bàn tán, xác nhận lại là mình không nhận nhầm người, những tiếng bàn luận rì rầm bắt đầu nhiều hơn. Dương Hạo lạnh lùng nhìn quanh, đi cùng hai người thị vệ nhìn sang bên cạnh, chiếc ghế mây ở phía sau bị hai thị vệ che mất dần lộ ra, Đinh Thừa Tông sắc mặt xanh xao đang ngồi trên ghế.
Lần này cả nhị tiến viện lạc tiếng nổ "ầm" phát ra, Đinh Thừa Tông là rể của Lục gia, đa phần những người mà Lục gia mang đến đều quen hắn, vừa nhìn đã biết là hắn, hơn nữa lại đường đường chính chính ngồi ở đó, đôi mắt như muốn phun lửa, rất nhiều người không làm chủ được liền gọi lớn: "Là đại thiếu gia! Đại thiếu gia tỉnh rồi. Đại thiếu gia tỉnh rồi!"
"Trời ơi, là cô gia! Cô gia tỉnh rồi!"
Hai vị đại hán một tay cầm đao, một tay đẩy bánh xe của chiếc ghê mây tiến về phía trước, người của Đinh gia Lục gia dần dần lùi về hai bên, mở một đường cho Đinh Thừa Tông đi.
Bốn huynh đệ nhà Lục gia nhìn thấy Đinh Thừa Tông hôn mê bất tỉnh đột nhiên lại tỉnh lại, vô cùng bất ngờ. Lại nói tiếp, bốn huynh đệ này là anh em với Lục Tương Vũ, đối với tỷ phu, muội tế, trong lòng họ vẫn có sự kính trọng. Nửa năm trở lại đây, hắn hôn mê không tỉnh, việc Đinh gia hãm hại Lục gia hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Hơn nữa, bọn họ hiện nay tuy rất hận Lục Tương vũ, nhưng vị Đinh thiếu phu nhân rốt cuộc cũng là người của Lục gia, trước kia họ chưa từng nghe nói những lời nói xằng bậy của Lục Tương Vũ, nhưng sau khi Đinh Đình Huấn chết, Đinh Thừa Tông hôn mê bất tỉnh, Đinh Thừa Nghiệp trở thành trụ cột của Đinh gia, giữa hai người lúc đó không hề có sự đối đầu nào, uy danh dần dần được truyền đi khắp nơi, ngoài Vương Hạ Trang, những người không qua lại với hắn bao giờ như Đinh Ngọc Lạc và một vài đầy tớ trung thành khác vẫn chưa biết sự tình, trong nhà ngoài ngõ đều đã âm thầm truyền ra ngoài. Người của Lục gia dù ít dù nhiều cũng đã nghe nói một ít tin tức. Sẽ không tránh khỏi có một chút xấu hổ đối với vị cô gia này, nếu gặp hắn, bộ dạng vô lễ không còn nữa.
Lục Tương Vũ khóc lóc thảm thiết, bò lê trên đất, Lan Nhi ở bên cạnh liên tục khuyên ngăn cũng không có tác dụng, ngay thời điểm đó, Dương Hạo hét lớn một tiếng, những tiếng bàn tán hỗn loạn đột của cả khu viện lạc đột nhiên tắt hẳn, Lục Tương Vũ cũng không biết là Đinh Thừa Nghiệp vừa nghe tin lập tức trở về hay là Nhạn cửu đến rồi, chỉ là khóc lóc cũng không ngẩng đầu lên, trong lòng có chút hối tiếc đau thương, hai tai không nghe đến chuyện bên ngoài.
Chờ đến khi Đinh Thừa Tông được hai được đại hán đó đưa vào trong sảnh, bốn hướng là những sự tĩnh lặng đáng sợ, nàng mới hai mắt đẫm lệ, kinh ngạc ngẩng đầu. Vừa nhìn lên, Lục Tương Vũ sửng sốt lặng cả người, một khí lạnh bao phủ toàn cơ thể cô ta.
Khi hai vị đại hán đưa Đinh Thừa Tông vào trong sảnh, xoay người đặt hắn xuống, từ đầu đến cuối, Đinh Thừa Tông đều không để ý nhìn người đàn bà đang khóc lóc trong sảnh lấy một lần. Lục Tương Vũ nhìn chằm chằm vào Đinh Thừa Tông, ngay cả đến Dương Hạo đứng bên cạnh Đinh Thừa Tông nàng cũng không nhìn thấy.
Chiếc ghế đã đặt ổn định, ánh mắt Đinh Thừa Tông mới chậm rãi nhìn xung quanh tất cả mọi người trong sảnh, giọng nói trầm xuống: "Ta, đã tỉnh rồi!"
Cả khu viện lạc lặng như tờ, không một ai nói, cũng không một ai nhúc nhích.
Đinh Thừa Vũ lại nói: "Ta đã tỉnh rồi, gia đình này, đương nhiên vẫn là ta làm chủ!"
Tất cả mọi người trong khu viện lạc vẫn không nói lời nào, Lục Tương Vũ đang nằm phục trên mặt đất ở sau hắn cơ thể run rẩy, lập tức dựa vào Lan Nhi muốn đứng dậy, vẻ mặt ả cũng biến sắc. Nhưng cơ thể chỉ đứng dậy được một nửa, trước mắt liền tối sầm lại, đột nhiên bị hôn mi bất tỉnh, xương cốt mềm yếu ngã xuống đất, Lan Nhi không kịp đỡ, sợ hãi gọi: "Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân…..?
Đinh Thừa Tông coi như không nghe thấy gì những chuyện ở phía sau, chỉ trầm giọng nói: "Ai có chuyện gì, hãy nói với ta. Muốn coi Đinh gia ta không ra gì, thì không xong đâu. Tứ vị công tử Lục gia, mời hãy vào trong sảnh ngồi, có chuyện gì chúng ta cùng nói. Những người khác, đi hết ra ngoài cho ta!"
Đinh Thừa Tông hai chân đã gãy, râu cũng dần dần rụng hết, gương mặt gầy gò nhợt nhạt, cơ thể vô cùng suy nhược, nhưng hắn vừa trầm giọng quát, vẫn có một kiểu phong thái, những người hầu của Đinh Thị gia trong viện lạc theo mệnh lệnh lui hết ra ngoài, những người thân, người trong dòng tộc của Lục gia cũng nhìn nhau, không dám nói thêm lời nào nữa.
Đại thiếu gia của Lục gia nghe thấy Đinh Thừa Tông gọi họ là "tứ vị công tử của Lục gia", trong lòng càng trầm xuống. Hắn nhanh như bay nâng Lục Tương Vũ đang bất tỉnh trên sàn dậy, một tay kia, bảo người trong gia tộc Lục gia lui hết ra ngoài, liền bước hai bước xuống bậc thềm đá, cao giọng nói: "Căn phòng này, chúng tôi sẽ không bước vào nữa. Có vài lời, chúng tôi muốn nói với Đinh thiếu gia, mong Đinh thiếu gia có thể vì Lục gia chúng tôi làm chủ đòi lại công bằng."
Đinh Ngọc Lạc nghe nói về nguyên do sinh bệnh của Lục viên ngoại, người Lục gia vô cùng phẫn nộ với Đinh gia, hôm nay người Lục gia mới xông vào Đinh gia đại trạch khóc lóc ầm ỹ không ngừng. Trong lòng cũng tỉnh ngộ, không biết gia viên đã bị sự phẫn nộ của Lục gia các người phá hủy đến mức độ nào rồi. Nếu không phải là đại ca kịp quay về, và nàng luôn tin tưởng vào năng lực của đại ca, quả thật muốn vứt bỏ tất cả, lập tức quay về một chuyến.
Nghĩ lại đến Đinh Thừa Nghiệp bị giam giữ trong phòng, trong lòng nàng không khỏi càng cảm thấy tức giận, liền quay người bước vào trong phòng. Căn phòng được xây kiên cố, chỉ có chính diện mới có cửa ra vào cửa sổ, Mục Vũ và vài người khác liền bắt Nhạn Cửu và Đinh Thừa Nghiệp nhốt trong phòng. Khi Phương Tài, Tiểu Thanh chạy đến muốn Mục Vũ đi trước, mọi người đều chỉ chú ý đến bên ngoài, ai ngờ trong một thời gian ngắn ngủi này, hai người mắc cùng bệnh vốn rất đáng thương lại xảy ra chiến tranh. Lúc này lại nhìn trộm vào trong phòng, đã nhìn thấy Nhạn Cửu yêu ớt nằm trên đất, Đinh Thừa Nghiệp thất thần ngồi bên cạnh, họ cũng biết Nhạn Cửu bị trọng thương, còn biết hắnta bị ngất đi.
Đinh Ngọc Lạc lại không biết họ có một sứ mệnh khác, cố tình vào trong trách mắng huynh đệ, lại không muốn cho người ngoài nghe thấy, có một chút do dự, bèn nói: "Tiểu Vũ, có nên bảo bọn họ lùi ra xa một chút, ta có lời muốn nói với Thừa Nghiệp."
Mục Vũ biết thân phận của nàng, cũng biết đại nhân nhà chúng ta và nàng là huynh muội cùng cha khác mẹ, không dám làm trái lời, vừa nhớ tới Nhạn Cửu đang hôn mê, nàng lại bước vào, ngay cả tỉnh cũng không thể nói những lời riêng tư với Đinh Thừa Nghiệp, bèn đồng ý lui xuống, và mời bốn vị thị vệ lùi xa hơn một chút, dặn dò: "Người hãy tự bảo trọng."
Đinh Ngọc Lạc gật gật đầu, cất bước đi vào gian phòng, vừa nhìn thấy Đinh Thừa Nghiệp cơn tức giận tự dưng nổi lên, không kiềm chế liền quát mắng: "Đinh Thừa Nghiệp, Đinh gia ta làm sao có thể có đứa con cháu như ngươi, nguyên nhân bệnh tình của Lục Viên ngoại là do ngươi, người của Lục gia đều xông đến đại trạch của Đinh gia chúng ta hỏi tội rồi, ca ca vừa mới tỉnh lại. Sức khỏe còn yếu, còn phải ra mặt giải quyết nghiệp chướng mà cái kẻ bất hiếu như ngươi gây ra."
Đinh Ngọc Lạc tức giận không thể dừng lại, còn muốn mắng chửi thêm nữa, Đinh Thừa Nghiệp lại nhào xuống ôm lấy chân năn nỉ, nàng lo lắng đề phòng hỏi: "Ngươi… ngươi đã làm chuyện xấu xa gì rồi?" Lúc đó nàng rất đề phòng, chỉ sợ tên đệ đệ bất tài này lại xông ra ngoài gây thêm chuyện gì nữa thôi.
Đinh Thừa Nghiệp khóc nói: "Tỷ tỷ, đệ từ nhỏ đã không tốt, hay ăn lười làm, không chịu tu chí, quen với giàu sang không chỉ khiến phụ thân tức giận, mà tỷ tỷ cũng thường xuyên dạy bảo đệ. Nhưng huynh đệ tuy không vui vẻ, nhưng không dám làm việc gì trái với đạo trời, làm ngược với luân thường đạo lý, đây tất cả đều là hắn. đều là Nhạn Cửu tên nô tài đầu độc, không hề liên quan đến đệ."
Đinh Ngọc Lạc không biết họ rốt cuộc là làm việc gì, liền hỏi: "Các ngươi đã làm ra chuyện gì, nói!"
Đinh Thừa Nghiệp sững sờ: "Nghe khấu khí của tỷ, dường như những điều được biết không nhiều, phải chăng… đại ca còn chưa kịp thông báo tình hình cho tỷ biết đã vội vàng quay về đại trạch?"
Nếu như vậy, hắn càng có hi vọng có thể tẩu thoát, lúc đó những sự thông minh lanh lợi của hắn được phát huy tối đa, thay đổi giọng điệu, ngập ngừng nói: "Đệ tự biết…. tự biết tội của mình không thể tha thứ, vì thế những việc xấu xừa đáng ghê tởm, quả thực không có mặt mũi nào nói cho tỷ." Vừa dứt lời hắn ngã xuống đất khóc lóc thảm thiết.
Đinh Ngọc Lạc khinh bỉ "Xì" một tiếng, trách mắng: "Ngươi có thể làm được, chẳng lẽ không thể nói ra được ư? Rốt cuộc là có việc gì, nếu không nói ra, đừng mong ta sẽ giúp ngươi."
"Đệ… đệ…" Đinh Thừa Nghiệp lúng túng một hồi lâu, cảm thấy vô cùng xấu hổ nói: "Tỷ tỷ, đệ bất hiếu, bị Nhạn Cửu xúi giục, cùng… cùng tẩu tẩu làm chuyện xấu xa…"
"Cái… gì?" Đinh Ngọc Lạc lại sững sờ, chết lặng, sắc mặt đột nhiên hồng như máu, nàng nhấc một chân lên, đạp cho Đinh Thừa Nghiệp một cái trời giáng, tức giận đến run rẩy tay chân, lớn tiếng quát: "Đinh Thừa Nghiệp, việc đại nghịch loạn luân, vô liêm sỉ như vậy, mà ngươi có thể làm được ư, ngươi có còn là người nữa không?"
"Tỷ tỷ…."
Đinh Thừa Nghiệp còn muốn cầu xin, nhưng đã bị Đinh Ngọc Lạc đạp sang một bên, Đinh Thừa Nghiệp đột nhiên giơ tay lên, hung hăng tự tát mình mấy cái nhớ đời, hành động này không có vẻ gì là giả bộ, làm cho hắn bị chảy máu mũi: "Tỷ tỷ, đệ biết sai rồi. Khi đệ không chú ý, tên nô tài Nhạn Cửu khốn kiếp đã chuốc cho ta uống say, tẩu tẩu… tẩu tẩu lại cố ý níu kéo, đệ nhất thời hồ đồ, mới gây ra tội lớn. Hôm đó, hôm đó…. Đại ca đúng lúc nhìn thấy ta và tẩu tẩu bên nhau, vô cùng uất ức, nên mới bị hôn mê bất tỉnh."
inh Thừa Nghiệp đau khổ nước mắt rơi lã chã, cuống quýt quỳ lạy nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đại ca hận đệ đến tận xương tủy, quyết sẽ không tha cho đệ. Tỷ nếu không cứu giúp, đệ chết không có chỗ chôn thây. Tỷ tỷ, đệ biết tỷ mắng chửi đệ, cũng là muốn đệ nên người, muốn tốt cho đệ. Hôm nay tỷ không cứu đệ, đệ chỉ có một con đường chết mà thôi, tỷ tỷ…"
Đinh Ngọc Lạc nghe xong hai mắt cũng đẫm nước mắt, người em trai trước mắt này, lại chính là em trai ruột thịt của nàng, bình thường dù có bảo đánh bảo giết, rốt cuộc vẫn là một mẹ sinh ra, hôm nay nó làm một việc tày đình như vậy, đại ca nhất định không tha thứ cho nó, người làm chị như ta phải làm thế nào đây?
Đinh Ngọc Lạc ngẩng mặt lên, hai hàng nước mắt lăn dài. Trong lòng Đinh Thừa Nghiệp bỗng rung động, bước lên phía trước định chế ngự nàng, nhưng võ công Đinh Ngọc Lạc không hề thua kém đệ đệ của mình, hắn quả thực không thể nắm chắc được, nếu một chiêu cũng không thể đỡ được, thì những đại hán khôi ngô đang đứng ngoài kia sẽ phá cửa xông vào, khi đó thì đúng là không còn đường sống.
Nghĩ đến đây, hắn không dám làm bừa, chỉ là muốn lấy tình ruột thịt để làm lay động trái tim Đinh Ngọc Lạc mà thôi, nhất thời cảm thấy vừa đau khổ hối hận vừa muốn xin tha thứ, nhớ đến song thân phụ mẫu, những chuyện khi còn thơ ấu, tình cảm không thể nói hết, hắn liền đau khổ nói: "Tỷ tỷ, mẫu thân mất sớm, ta thiếu chút nữa cũng mất mạng, trải qua bao khó nhọc mới quay trở về Đinh gia, khi còn bé, tỷ tỷ thường nắm tay ta ra phía sau của Viện lạc chơi, lớn lên rồi, đệ đệ bất hiếu, lại sinh mâu thuẫn với tỷ tỷ và huynh trường, nay có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Tỷ tỷ, phụ thân mất qua đời rồi, mẫu thân của chúng ta lại ra đi còn sớm hơn, trong cuộc đời này, ta chỉ còn lại mỗi đại ca và tỷ là hai người thân mà thôi, ta đã biết sai rồi, tỷ, người có nhẫn tâm nhìn ta chết không?"
"Phải làm sao, ta phải làm sao đây? Nam nhi có ai chịu được nỗi sỉ nhục như vậy? Đại ca đã tức giận, nói không chừng sẽ…, ta đành khoanh tay đứng ngoài, do đại ca quyết định? Thịt nát xương tan là bị kịch lớn nhất của đời người, cha mẹ ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt."
Đinh Ngọc Lạc cắn răng, ngậm nước mắt quay đi, hất tay nói: "Cút đi, ngươi hãy cút đi thật xa cho ta, phải nhờ đến cha mẹ dưới suối vàng, ta đành phải có lỗi với đại ca, tha cho cái mạng của tên súc sinh như ngươi."
Đinh Thừa Nghiệp mừng rỡ, vừa định đứng lến tháo chạy, nhưng vừa nhúc nhích, dáng đáng thương tội nghiệp đứng khựng lại, sợ sệt nói: " Tỷ tỷ, người của Đinh Hạo đưa tới vẫn còn đang đứng bên ngoài, đệ… đệ nếu bị chặt gẫy xương cốt, thì làm sao có thể tháo chạy được?"
Đinh Ngọc Lạc lo lắng cắn môi, một hồi lâu mới nặng nề dậm chân một cái, hạ giọng quát: "Cái tên súc sinh nhà ngươi, từ nay về sau, nếu còn làm điều gì bất nghĩa, ta tha thứ cho ngươi, thì trời đất cũng không tha cho ngươi, đây là câu cuối cùng ta tặng cho ngươi, ngươi hãy nhớ lấy!"
Vừa nói dứt lời liền bước chân ra ngoài, Đinh Thừa Nghiệp cực kì hoảng sợ, vội nói: "Tỷ tỷ!"
Đinh Ngọc Lạc quay lại nhìn hắn nói: "Đừng gọi ta nữa, hôm nay từ khi ngươi tháo chạy, tình cảm ruột thịt giữa chúng ta sẽ sẽ như một nhát dao cắt làm đôi, từ nay về sau, đừng có mong ta nhận ngươi là đệ đệ nữa! Ngươi hãy chờ đấy!" Nói xong vội vàng đi ra ngoài.
"Lục huynh, gia đình vô phước, có một đứa con cháu bất hiếu như vậy, Đinh Thừa Tông quả thực xấu hổ. Mặc dù thủ quỹ kho bạc bỏ chốn cùng với toàn bộ số tiền là nguyên nhân phát bệnh của lệnh tôn, nhưng Lục viên ngoại tuổi già sức yếu, cũng không có can hệ gì. Hôm nay dù bất luận ai đúng ai sai, số tiền bị thiệt hại của Lục gia, Đinh Thừa Tông tôi sẽ làm chủ, do Đinh gia chúng tôi bồi thường toàn bộ. Ân oán hai gia đình chúng ta, đến đây là chấm dứt, không ai nợ ai, như thế nào?"
Cách một cánh cửa, nghe xong chân tướng mọi việc, Đinh Thừa Tông nhạy cảm tinh tế, đã biết được những lời nói không đúng sự thật của nhà Lục gia, nhưng trầm ngâm không nói gì, liền đưa ra quyết định.
Bốn vị huynh đệ của Lục gia không nhịn được nói: "Sao, nhà Đinh gia các ngươi giàu có, lấy bạc để bồi thường, là muốn đổi lấy một mạng của cha ta ư?"
Đinh Thừa Tông thản nhiên liếc mắt một cái, nói: "Ngươi nói Đinh Thừa Nghiệp sắp đặt muốn hãm hại Lục gia các người, là kẻ đã gây ra cái chết của lệnh tôn, có nhân chứng không? Có vật chứng không? Nếu ngươi không cam tâm, thì hãy đến quan phủ kêu oan đi, nghe theo quyết định của quan phủ, còn nếu muốn gây chuyện thị phi ở Đinh gia ta, thì không bao giờ có chuyện đó đâu. Lục huynh là người hiểu chuyện, có ý kiến gì không?"
Tứ huynh nhà Lục gia có đôi lời muốn nói, nhưng đại ca của hắn đã gạt tay, ngăn đệ đệ của mình, trầm giọng nói: "Việc này không có chứng cứ, tin tưởng Đinh thiếu gia có lý lẽ của mình. Nếu Đinh thiếu gia kiên quyết phủ nhận, viên bồ hòn này, Lục gia chúng tôi đành phải ngậm viên bồ hòn đó thôi. Đinh thiếu gia nếu đã quang minh lỗi lạc như thế, vậy Lục gia chúng tôi cũng không nhiều lời nữa."
Tứ huynh nhà Lục gia vội la lên: "Đại ca, chúng ta không lẽ để như vậy ư?"
Lục lão đại đau đớn nói: "Phụ thân trước lúc lâm trung, luôn tâm niệm không quên gia nghiệp của Lục gia chúng ta. Đinh thiếu gia minh bạch như trăng sáng, quang minh chính đại, đồng ý trả lại tài sản của Lục gia, đã là một việc không gì quý bằng, chúng ta còn muốn đòi thêm gì nữa? Ta tin tưởng cha cũng sẽ tán thành với quyết đinh của ta."
Lục gia lão Nhị lão tam tuy đau khổ vì cái chết của phụ thân, lại nghĩ nếu cứ truy cứu, không có chứng cứ thì vẫn không thể trị được Đinh Thừa Nghiệp, Đinh Thừa Tông buông tay mặc kệ, Lục gia vì thế mà thất bại, sắp đến độ một xu dính túi không có, bèn gật đầu đồng ý, mấy huynh đệ nghĩ thông suốt những điều quan trọng, không nói nhiều lời nữa, lập tức quay đầu đi.
Nhạc phụ đã biến thành Lục viên ngoại, từ nay về sau hai nhà gặp nhau cũng như người dưng, không còn có quan hệ nào, còn có gì để nói nữa? Còn về Lục Tương Vũ, bốn huynh đệ từ đầu đến cuối cũng không muốn đi thăm ả một lần. Trong lòng họ, giữa bốn huynh đệ và Lục Tương Vũ, từ này về sau, cũng giống như người dưng nước lã, không can hệ gì nữa.
Lục Tương Vũ dần dần tỉnh lại, âm thanh nghe thấy đầu tiên là vài tiếng gọi ngọt ngào như chim họa mi, sau đó lại là âm thanh của gió thấp thoáng lọt vào tai, dường như mỗi ngày tỉnh dậy, nghe thấy những lời đồn thổi bên ngoài. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi ả khôi phục lại trí nhớ, mở to mắt, đột nhiên ngồi nhổm dậy. Lúc đó mới phát hiện mình đang nằm trên một tấm gỗ cây tùng như đang phát sáng, chương tử môn của hoành lạp môn dường như lấy hết ánh sáng bên ngoài đem vào bên trong trải ra khắp căn phòng, hắn lại ngồi trước chiếc giường, như đang chăm chú vẽ cái gì đó.
Trong chốc lát, Lục Tương Vũ hoảng hốt giống như khi ả quay trở lại ngày cử hành hôn lễ, sáng sớm tinh mơ, e thẹn, vội vàng đứng dậy, hắn lúc đó cũng thường ngồi ở trước phòng sách, đưa cho ả một cây hoa đào. Lúc đó ả còn trong trắng tinh khiết lắm, chỉ biết nét bút mềm mại màu lạc anh rực rỡ của hắn là so sánh với giọt máu hồng đêm qua của ả, vẻ sợ hãi ngượng ngùng lọt vào đôi mắt hắn, liền bị hắn nhìn thấy, như một kiểu trêu đùa khiến ả ngượng ngùng.
Chớp mắt, Lục Tương Vũ tỉnh dậy, nhớ tới hoàn cảnh của mình lúc này, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, ả do dự một hồi, trong lòng nơm nớp lo sợ nói: "Quan…quan nhân.."
Đinh Thừa Tông không quay đầu lại, chỉ có bút trong tay hắn đột nhiên dừng lại, rồi tiếp tục vẽ tiếp. Lục Tương Vũ ngay cả sức để đứng dậy cũng không có, một lúc sau, ả mới lấy hết dũng khí cố bò đến chỗ của Đinh Thừa Vũ, đến nơi chỉ còn năm thước nữa ả lại không dám tiến thêm nữa, quỳ ở đằng xa đầu cúi sát mặt đất, âm thanh run rẩy gọi một tiếng: "Quan nhân, xin hãy tha… tha cho thiếp." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đối với biểu hiện của Đinh Ngọc Lạc, tôi có vài lời. Có người cho rằng Đinh Ngọc Lạc không đủ tàn nhẫn với Đinh Thừa Nghiệp, xem không thấy sảng khoái, chỉ hận một nỗi hai kẻ tiện nhân Nhạn Cửu và Đinh Thừa Nghiệp trông nháy mắt chết quách đi cho rồi. Nhưng, tôi cảm thấy đó mới là máu của loài chó, kẻ YY không có một chút đạo lý. Dứt bỏ cái nhìn của Thượng Đế, Đinh Ngọc Lạc hiện nay đã biết bao nhiêu sự việc? Nếu biết những sai lầm mà Đinh Thừa Nghiệp đã phạm phải, nàng sẽ tàn nhẫn quyết cho tên Thừa Nghiệp này dồn đến chỗ chết không? Hơn nữa, Nhạn Cửu và Đinh Thừa Nghiệp, nhân vật phản diện không hề đáng được thương xót, chỗ nào cũng bị nhân vật chính chế ngự
Đinh Thừa Tông không muốn cho tiểu muội biết những quá xấu xa vừa là để có thể che chở bảo vệ cho muội, vừa là đề những chuyện không hay trong gia đình càng ít người biết càng tốt, đó cũng là tâm bình thường? Ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ đi khắp nơi kêu la? Có cần thiết phải thế không? Dù bên trong lại là người đứng đầu, sớm đã phát hiện sự bất thường của nhạc bất quần, nàng đang nói cho con gái con rể nghe hay đang nói cho những đồ đệ của mình? Đó cũng là trang thái tâm lý hoàn toàn bình thường.
Đinh Thừa Tông tỉnh lại, còn chưa tìm ra chân tướng, nên không hề có sự đố kỵ, không chờ được nữa bèn gọi muội muội đến, nói với nàng: "Đệ đệ của chúng ta và phu nhân ta đã làm chuyện xấu xa, việc hãm hại cha chúng ta hắn hẳn cũng có liên quan, ta còn nghi ngờ hắn có thực sự là đệ đệ của ta không. Hắn là một kẻ không có tính kiên nhẫn, là người không thể giấu giếm lòng dạ? Nếu không biết trước được sự việc, sao có thể ngờ tới Mục Vũ và đám người dưới, Đinh Thừa Nghiệp có bản lĩnh thuyết phục Đinh Ngọc Lạc thả cho hắn đi?