Dương Hạo nghe những lời Lý Quang Sầm nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện xảy ra cũng đã lâu, sắc mặt trở nên khác thường. Trong lòng đang nghĩ liệu đó có phải là chuyện thực hay không, giờ hắn hoàn toàn cũng không biết chắc, ở thời điểm này, không tiện nói liên tưởng của mình cho người khác.
Lý Quang Sầm vừa hỏi, Dương Hạo vội lấy lại tinh thần nói: "Ồ, Hạo Nhi đang nghĩ đến một việc khác, việc tư thôi, không có gì đâu ạ. Nghĩa phụ, độc dược giết người không hiếm thấy, nhưng loại thuốc giết người này lại vô hình, có thể dễ dàng xóa bỏ dấu vết hạ độc của mình, vậy thì khó khăn đây. Thuốc này, có giải được không?"
Lý Quang Sầm vuốt râu cười nói:
"Ca Ca Khâm Đại cả đời chơi đùa với các vị thuốc, hắn thường nói, thiên hạ bất cứ loại độc dược nào, cũng đều có cách chữa, chỉ xem ngươi có tìm được không mà thôi, loại độc không tên này cũng có cách chữa, nhưng…không cần nói ra".
Lý Quang Sầm nhắm nghiền mắt, khẽ cười nói:
"Nếu không có ta cứu mạng hắn, mà ta lại là huynh đệ, người bạn tốt nhất của hắn, thì hắn cũng không nói cho ta biết. Nếu để người ta biết loại độc này có cách giải, thì cho dù tốn bao nhiêu tiền của cũng tìm sẽ cho bằng được. Năm ngoái, có một người Trung Nguyên mua hai liều của hắn, tốn mất hai mươi thỏi vàng đó".
Dương Hạo giật mình ngạc nhiên, vội hỏi:
"Người Trung Nguyên đó là ai?"
Lý Quang Sầm nói: "Ta chỉ nghe hắn thuận miệng nói, nào có để ý là ai, hơn nữa bán thuốc đó là dùng để hại người, quỷ không biết người không hay, chứ ai hỏi họ là ai làm gì".
Hắn ngồi đừ người ra, suy nghĩ gì đó rồi lại nói:
"Hạo Nhi, con…có tâm sự gì chăng? Lẽ nào con thấy có người đã từng trúng độc này rồi sao?"
"Giờ vẫn chưa biết ạ, con chỉ ngờ vực vô căn cứ mà thôi, không có gì đâu ạ".
Dương Hạo bê cái tráp, hỏi:
"Thuốc giải đó, có thể trong bình màu trắng, dùng thế nào ạ?"
Lý Quang Sầm cũng không hỏi, nói:
"Đúng vậy, thực ra giết một kẻ thù rất dễ. Song nếu con có thể hóa thù thành bạn, thì đó mới là tốt nhất. Cách đây không lâu, có người dùng thuốc độc này đi hại một người, rồi lại giải độc cho hắn, từ đó mà nhận được sự tin cậy từ tên kia, hai người trở thành thân thiết.
Trong chiếc bình trắng chính là nước giải độc, thuốc động đặc tính cũng không mạnh, nhưng thuốc giải lại không dễ, thuốc trong bình trắng chia thành năm phần, mỗi ngày một phần, cho người trúng độc ăn vào, nửa canh giờ sau dùng tay đập vào toàn thân hắn, giúp khí huyết giãn ra, phát huy được dược tính, năm ngày sau, sẽ giải được độc".
Dương Hạo nhớ câu trả lời của hắn kỹ càng, cất thuốc cẩn thận vào trong túi ngực, rồi mới lên tiếng:
"Nghĩa phụ, Hạo Nhi nghĩ rằng, cho dù đi, đi phải thật thoải mái, không để người khác bịn rịn khó rời. Giờ đã kéo dài quá lâu rồi, hai ngày này, con phải rời đi. Để Lô Lĩnh Châu có chỗ đứng vững chắc là không đơn giản, vẫn còn có rất nhiều mặt chưa tốt, sau khi quan mới lên nhậm chức, con càng không yên tâm giao cho hắn, đành phiền nghĩa phụ quán xuyến mọi việc, cũng may giờ nhiều việc đều đã theo quy củ, lại có nhiều người biết làm, nghĩa phụ không cần quá lao tâm, chỉ cần không để cho tri phủ mới nhậm chức khám thính biết, một vài việc có thể sẽ sinh ra nhiều mối họa".
Lý Quang Sầm cúi đầu nói:
"Vi phụ nhớ rồi, chúng ta ở đây có rất nhiều thôn trại bộ lạc, tương đối độc lập, không giống với thành trì ở Trung Nguyên, vị tri phủ mới nhậm chức kia sẽ không có cách nào mà dò la tin tức đâu. Hơn nữa, tầng lớp quan lại phía dưới, bao gồm hương quan lý chính đều là những người do chúng ta đề bạt lên, muốn dấu chuyện này thì dễ như trở bàn tay thôi, con không cần quá lo lắng".
Hai người bàn bạc một lúc lâu, thấy Lý Quang Sầm hơi mệt, Dương Hạo liền dặn dò hắn đi nghỉ sớm, rồi mới đứng dậy cáo từ. Dương Hạo vừa mới đi, Mộc Khôi từ phía sau đi ra, nhìn theo hướng Dương Hạo đi, thất vọng nói:
"Đại Tống này rõ ràng là minh thăng giám giáng, đoạt đi chức quyền của thiếu chủ, thiếu chủ cam tâm nhận như vậy, vào kinh sao? Thiếu chủ có nhân có nghĩa, là một chủ nhân khiến cho người người khâm phục, tin phục, tiếc rằng không có lòng dạ độc ác, không phải là một nhân vật làm đại sự".
"To gan, thiếu chủ mà ngươi cũng lôi ra để chỉ trích, bình xét, thật không có quy củ gì cả". Theo tiếng quát, Mộc Ân và Na Mộc Hãn, Kỳ Cân ở phía sau đi ra. Hóa ra mấy vị này vẫn chưa đi, nấp ở phía sau nghe câu chuyện của hai cha con.
Mộc Khôi bèn nói:
"Thiếu chủ không lưu luyến quyền vị, thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, mong muốn một đời không bị ràng buộc, ta cũng không biết nói gì hơn. Nhưng Lô Lĩnh Châu này là một tay khổ cực làm nên, chúng ta nhiều người thế này toàn tâm toàn ý theo thiếu chủ chinh chiến khắp nơi, sinh tử không hối hận, thiếu chủ nói đi là đi, lòng ta thấy không thoải mái chút nào".
Lý Quang Sầm mỉm cười nói:
"Lại đây, các ngươi ngồi xuống cả đi".
Mấy người đó ngồi xuống bên cạnh hắn, Lý Quang Sầm đảo qua một lượt, nói:
"Mộc Ân, ta biết, ngươi răn dạy Mộc Khôi, nhưng cách nghĩ trong lòng ngươi, cũng giống với Mộc Khôi".
Hắn hít một hơi thật dài, nói:
"Song, nếu Hạo Nhi là có dã tâm độc ác, làm việc gì cũng không tính toán trước sau thì sẽ thất bại. Các ngươi nghĩ xem, nếu như vậy hắn còn có thể trở thành thiếu chủ của các ngươi sao? Ban đầu, chúng ta chỉ là mối họa và gánh nặng, hắn không có được phú quý quyền uy, hắn nếu như so đo tính toán thiệt hơn, thì làm sao dám mạo hiểm nhận tộc người của chúng ta được? Hắn sẽ vì chúng ta, mà làm mọi chuyện cho dân chúng Lô Lĩnh sao? Hắn chỉ cần an phận là được, ở Lô Lĩnh Châu này cứ nhận sự uy hiếp của các thế lực mạnh, tai họa có đến thì cũng là dân chúng Lô Lĩnh chịu, còn hắn chỉ cần ngồi yên cái vị trí này là được rồi, tương lai cũng sẽ được thăng chức."
Mấy người nhìn nhau, không nói được lời nào, Lý Quang Sầm nghiêm nghị nói:
"Các ngươi chớ quên, Hạo Nhi nếu từ đầu đến cuối có dã tâm muốn thành chúa tể một phương kiêu hùng, thì các ngươi làm sao mà ước đoán dã tâm của hắn được?"
Mấy người lúng túng, cúi đầu, Na Mộc Hãn thấp giọng nói:
"Chủ thượng răn dạy phải lắm, nhưng thiếu chủ…mà chúng ta cũng nguyện trung thành đã phụng chỉ triều đình đi kinh thành, chúng ta…phải làm sao đây?"
Lý Quang Sầm khẽ thở dài, giận dữ nói:
"Như vậy các ngươi cho rằng, Hạo Nhi nên làm thế nào đây? Không phụng chỉ sao? Nếu như vậy, tai họa lập tức sẽ ập đến đó, triều đình chẳng lẽ lại không nghĩ đến tình huống nếu hắn không phụng chỉ sao? Chẳng lẽ lại không nghĩ ra cách đối phó khi gặp tình huống như vậy sao? Chiết gia kinh doanh ở khu tây bắc ba trăm năm nay rồi, Chiết Ngự Huân không tiếp thánh chỉ cũng đành thôi, còn Hạo Nhi chúng ta kinh doanh ở đất Lô Lĩnh này còn chưa đầy một nắm, có gan để kháng lại thánh chỉ sao? Hắc, nếu như hắn không phụng chỉ, lập tức sẽ bị giết, các ngươi biết không? Cho nên cần phải đi, không hài lòng với thánh chỉ cũng phải đi, thậm chí còn phải đi với vẻ mặt can tâm tình nguyện nữa".
Mấy người lo sợ nhìn nhau, Kỳ Cân không chịu được, vội nói:
"Thuộc hạ ngu dốt, mong Chủ thượng dạy bảo".
Lý Quang Sầm liếc mắt nhìn bọn họ một lượt, thản nhiên nói:
"Nếu Hạo Nhi thực sự là một người hùng tài thao lược, thì hắn tiếp chỉ xong, sự lựa chọn tốt nhất chính là lập tức thu dọn mọi thứ ở đây, theo lời truyền chỉ của khâm sai mà đi kinh thành, tai mắt của khâm sai sẽ bẩm báo mọi chuyện với Quan Gia, như vậy Quan Gia mới không đề phòng gì, Dương Hạo mới bảo toàn được tính mạng của mình, mới có thể ung dung tính kế tiếp theo.
Anh hùng hào kiệt chân chính không giống với Man Ngưu, mà cần phải biết điều hòa, lúc nên ẩn thì ẩn, lúc nên chịu nhục thì sẽ chịu nhục, kiên nhẫn đợi cho đối thủ lộ ra sơ hở mới tấn công lại, hoặc đợi khi thời cơ có lợi nhất cho mình thì thực hiện kế hoạch lớn.
Giờ chúng ta đã đắc tội với Hạ Châu, nếu như triều đình biết được, thì tất cả những gì vất vả cố gắng mãi mới được chốc lát sẽ thành con số không, các ngươi bảo Hạo Nhi nên làm thế nào đây? Tạo phản sao? Không phụng mệnh của triều đình, vẫn kháng cự lại Hạ Châu, kháng cự lại triều đình sao? Chúng ta giờ có đủ sức mạnh như vậy không, chúng ta kết oán với Hạ Châu, nếu như triều đình lại liên tiếp tạo áp lực, ngươi xem Phủ Châu, Lân Châu, ai còn dám mạo hiểm bảo vệ chúng ta đây?"
Lý Quang Sầm hừ nhạt một tiếng nói:
"Các ngươi chỉ biết càu nhàu, không đủ ý chí, nhưng Hạo Nhi một khi đã nghĩ chín chắn, thì lập tức hành động luôn. Nếu như các ngươi thì tiền đồ của năm vạn quân dân Lô Lĩnh Châu, Lô Hà Lĩnh có phải sẽ lại một lần nữa trở thành một đống đổ nát không người, nếu hắn cũng giống như các ngươi, không tính toán lợi hại hậu quả, chỉ mưu tính ân oán, không chịu khổ được, vậy thì còn gì là anh hùng hào kiệt nữa đây? Một đám ngu xuẩn, ngươi nhìn ba thế lực tây bắc xem, thế lực nào gặp mạnh như xà, gặp yếu như rồng? Các ngươi một lũ thất phu, chỉ có cái dũng bên ngoài, chẳng được tích sự gì".
Mấy người bị Lý Quang Sầm chỉ trích không nói được lời nào, Mộc Ân trầm ngâm một lát, nghĩ ngợi cẩn thận, giờ cũng không có cách lựa chọn nào khác, vã mồ hôi nói: "Chủ thượng, thiếu chủ nếu như đi kinh thành, thế cũng ta nên làm gì đây".
Lý Quang Sầm hơi nheo mắt lại, từ từ nói:
"Từ xưa đến nay ít nhiều anh hùng đều không phải bọn họ muốn xưng vương xưng bá, mà là thời thể đẩy họ lên vị trí đó. Quan Gia Đại Tống lúc trước có dã tâm xưng vương thì sao? Nếu hắn cầm trọng binh, nếu không có triều đình thượng chúa thần cường, bị người đố kỵ, nếu không có đám người Triệu Phổ, Cao Hoài Đức bị giật dây, tạo dựng thanh thế, há có thể theo đuổi cái vị trí đế vương không?
Hơn nữa Đại Đường cao tổ Lý Uyên bị Dương Quảng ức hiếp, lại chỉ cầu chút tàn duyên, là hoàng thân quốc thích, chỉ làm một vệ úy thiếu khanh, làm sao có chí lớn anh hùng được? Nếu hắn không chiếm một tòa thành trước, một cường binh dưới trướng, Dương Quảng thì ngu ngốc không lấy được lòng dân, ở trong tình hình đó lại có Bùi Tịch cấu kết với Diễm Đế Sủng Phi, Lưu Văn Tịch giả mạo công văn của triều đình kích thích dân chúng nổi dậy, Lý Thế Dân, Hứa Thế Tự, Võ Sĩ là ba người giật dây, thì hắn làm sao có thể tung hoành Xa Kỳ tạo phản, bá nghiệp Đại Đường sao?"
Hắn nhìn mấy thân tín của mình, đau lòng nói:
"Thời thế tạo anh hùng, lúc này, chính là thời thế, chính là thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời địa lợi không đến, các ngươi thì không thể có dã tâm được, ngoan ngoãn canh giữ Lô Lĩnh Châu này, thiên thời địa lợi chúng ta có thể sử dụng, nhưng vậy, nhân hòa chính là các ngươi…"
Đám người Na Mộc Hãn vẫn không hiểu lắm, còn Mộc Ân thì đã hiểu.
Lý Quang Sầm dựa vào đệm, từ từ nói:
"Thiên thời chưa tới, địa lợi cũng chưa, giờ chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, đổng phục bất động, âm thầm chiêu tụ lực lượng. Nếu lực lượng không đông, một khi gió nổi mây mưa, thì ngươi sẽ bị cuốn trôi đi, còn làm được chuyện gì đại sự nữa.
Hạo Nhi đã để cho triều đình cảnh giác, nếu ở lại Lô Lĩnh Châu, sẽ càng để cho triều đình chú ý, tìm mọi cách ngăn cản, chúng ta còn phát triển sao được nữa. Giờ Hạo Nhi vào kinh thành làm quan, đó là một sự mạo hiểm, ngược lại chúng ta lại có thể thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chúng ta để nơi này xảy ra chuyện gì, Hạo Nhi ở Khai Phong cũng sẽ không an toàn. Nếu có một ngày, thiên thời đến, địa lợi thành, việc mà Bùi Tịch, Lưu Văn Tịch có thể làm, các ngươi có làm được không? Việc mà Triệu Phổ, Cao Hoài Đức, các ngươi không biết làm sao?"
"Hử?"
Lý Quang Sầm nói xong, mấy người Na Mộc Hã bỗng đứng hết cả dậy, cung kính nói:
"Thuộc hạ hiểu tồi!" Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Lý Quang Sầm gật đầu, mỉm cười nói:
"Tuy Trình Đức Huyền ở Lô Lĩnh Châu vẫn ngấm ngầm chịu đựng, luôn cung kính trước mặt Hạo Nhi, song ngoài luật pháp của Lô Lĩnh Châu ra hắn cũng không biết cái gì cả. Lô Lĩnh này mọi thứ từ không đến có, hắn đều thấy, một khi tri phủ mới nhậm chức đến, ai dám chắc hắn không nói những chuyện ấy ra. Việc này cấp bách, nên chúng ta phải dẹp được cái họa ngầm này đã. Còn về những chuyện khác…rồng đi mây, hổ đi gió, cái mà giờ Hạo Nhi thiếu chính là sự kết hợp của gió và mây, các ngươi chỉ cần kiên nhẫn làm tốt việc của mình, còn việc gió và mây, đó là… việc của Hạo Nhi".
Trong mưa tuyết, ở dãy núi nhấp nhô, tuyết tràn xuống tất cả các vùng quê, len lỏi vào những bụi cỏ lau, tất cả cảnh vật tràn ngập màu trắng toát. Dương Hạo mặc áo khoác, đứng ở tầng thứ ba của một cái tháp sắt mới xây được một nửa, quan sát hết thảy cảnh vật Lô Lĩnh Châu.
Con người hắn, đứng yên không động đậy, thắt lưng dắt một thanh đoản đao, xung quanh không một bóng người.
Dương Hạo giờ cần phải ra đi, hắn không để các quan lại trong phủ Châu đi tiễn, lúc hắn đi cũng không ai biết.
Dân chúng chỉ mơ hồ biết vị tri phủ đại nhân được thăng quan, cần phải đi Khai Phong làm quan, còn ngày nào tri phủ đi thì lại không biết. Dương Hạo không muốn dân chúng giữa trời tuyết rơi phải đi tiễn hắn, nếu như dân chúng đi tiễn gào khóc trước mặt hắn, thì cũng không hay chút nào.
Một mình hắn ra đi, hắn chỉ muốn một mình đứng lặng trên cao nhìn về nơi ấy, nhìn mảnh đất mà hắn không nỡ rời đi. Từ nơi đây quan sát toàn bộ Lô Lĩnh, bốn bề tuyết rơi phủ kín, tuyết rơi chất chồng trên những ngọn núi, tuyết trắng phủ dài theo từng dãy núi, phủ kín những rặng cây rậm rạm, ở giữa là Lô Lĩnh Châu, được dãy núi vây quanh, tuy bị tuyết bao trùm, nhưng không có tiếng khóc kêu gào…
Phách Châu Đinh gia, cho tới bây giờ không phải là nhà của hắn nữa, nhưng đó là nơi khiến hắn khó quên nhất, vì ở đó hắn có ân có oán. Còn nơi này, lại là nơi mà hắn một tay dựng lên, nơi này có non có nước, nơi này có dân chúng và binh lính, những cái đó đều từ không mà có, một tay hắn làm nên, tình cảm cũng vì thế mà sâu đậm.
Hắn đứng rất lâu ở đó, mưa tuyết phủ kín người hắn, hắn như một người tuyết vậy, nhìn tuyết rơi lã tã xuống, Dương Hạo cảm thấy thật thanh thản, nỗi đau cũng nhạt dần đi, hắn cảm nhận được điều ấy, nhưng lại không khổ sở đau đớn. Hắn lưu luyến nhìn mỗi nơi mà hắn đã đi qua, hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình: "Đi!"
Từng bước chân của hắn hằn lên tuyết, men theo núi đi xuống, một chiếc xe ngựa sớm đã đỗ ở đó, bảy tám võ sĩ dắt ngựa đi, tuyết đã phủ đầy đỉnh đầu của họ, vai bọn họ, nhưng họ vẫn không nhúc nhích.
Dương Hạo cười với những thuộc hạ tận tâm và trung thành, khi ánh mắt hắn nhìn cỗ xe ấy, hắn đột nhiên ngây người ra, đây là xe ngựa vô cùng lộng lẫy, hắn nghĩ đến xe ngựa Đinh gia, nhìn bên ngoài trang trí, thì biết nó bên trong đẹp thế nào, bên trong có giường có ghế, có thể ngồi đọc sách, còn có rượu và thức ăn ngon, giống như một cái phòng di động.
Chiếc xe vô cùng kiên cố, khoang xe rộng rãi, bốn con ngựa khỏe kéo xe, các thị vệ đang ngồi trước càng xe, nếu có lệnh là lập tức chạy, trong quãng đường dài, ngồi xe này chắc chắn sẽ không bị lắc lư mấy. Nhưng chiếc xe này không phải là chiếc mà hắn chuẩn bị dùng để đi đường xa.
"Chiếc xe này là sao?"
"Đại nhân, chiếc xe này là Đường cô nương đưa tới cho đại nhân đi đường xa đó ạ".
Tên thị vệ chắp tay nói, tuyết đọng trắng xóa trên vai hắn rơi lã tã xuống.
Tám tên thị vệ đều là những tráng sĩ chiện chiến mà Mộc Ân đã lựa chọn tỉ mỉ, người nào cũng thông minh, nói giỏi tiếng Hán, để cho tiện, mỗi người đều có một cái tên người Hán.
"Đường cô nương…"
Dương Hạo thấy trong lòng mình ấp áp hẳn lên, mấy ngày nay hắn bận quá, ngày nào cũng phải vội vội vàng vàng lo liệu mọi chuyện, còn phải tìm người thân tín giao phó lại một vài vấn đề cần phải chú ý nên không có thời gian quan tâm đến Đường Diễm Diễm. Dạo trước Đường Diễm Diễm tránh không đến gặp, hắn biết Đường Diễm Diễm đang lo lắng điều gì, lúc ấy cũng thừa cơ mà làm, cố ý lạnh nhạt, không để lại dấu tích gì, tuy nói cách làm của Đường Diễm Diễm hắn biết nguyên nhân, cũng có thể lý giải, nhưng Tử Du lại đi rồi, không một lời trách móc, hơi lạnh nhạt, tính tình của nàng không hẳn là/không phải là không có mặt tốt, cũng có lợi cho chuyện về sau của hai người.
Nhưng sau khi nhận thánh chỉ, việc cần làm còn nhiều, càng không có thời gian đi gặp cô ấy, lần này đi kinh thành, cũng chỉ chỉ bảo Mẫu Y Kha nói qua với cô ấy, rằng mình đi kinh thành, đợi sắp xếp ổn thỏa mọi việc thì sẽ bàn bạc đến chuyện thành thân với cô ấy, giờ cô ấy vẫn là một đại cô nương chưa ra khỏi khuê phòng, không thể tùy tiện đi cùng được. Có những lời này, sẽ khiến nàng yên tâm, song bản thân lại nhờ người nói lại, theo tính cách của nàng thì sẽ giận rỗi mình, không ngờ nàng lại còn chuẩn bị cho mình một cỗ xe ngựa đẹp đẽ thoải mái như vậy, cô nàng này thật là thay đổi nhiều quá.
Dương Hạo hít một hơi dài, cười nói: "Lên xe, đi thôi".
Đạp vào bàn đạp, cầm lấy tay vịn đu người lên, Dương Hạo lại ngẩn người ra.
Trong khoang xe đủ rộng, vừa mở cửa thì có một khí nóng xộc vào mặt, dưới chân là thảm lông mao mềm mịn, hắn nhìn thấy một thiếu nữ ở trên xe chỉ mặc một bộ quần áo xanh mỏng, mái tóc đen mượn, thấy hắn tiến vào, cúi người, nói nhẹ:
"Lão gia".
"Đứng lên, đứng lên đi. Mẫu Y Kha, sao ngươi lại ở đây?"
Cô gái thướt tha đứng lên, khuôn mặt trái xoan, mũi thẳng dọc dừa, hai mắt sáng, nét dịu dàng khiến trái tim người ta xao động, khuôn mặt còn hơi non nớt, đúng là cô gái mà trước đây Hoa Vô Nguyệt tử hình vì tròng ghẹo và giết cha nàng, rồi chính Dương Hạo sắp xếp cho thiếu nữ người Khương này đến nhà Đường Diễm Diễm làm nha hoàn.
"Lão gia, Đường cô nương biết lão gia cần phải đi kinh thành xa xôi, sợ bên người lão gia không có ai chăm sóc hầu hạ, cho nên bảo hầu gái này đi theo lão gia, chăm sóc hầu hạ cho lão gia".
Mẫu Y Kha nói, rồi giúp hắn cởi áo khoác bám đầy tuyết ra, rồi nhẹ nhàng phủi tuyết, vì trong xe rất ấm, không cần mặc đến áo khoác dày, nên nàng lại giúp Dương Hạo cởi bỏ áo bông, Dương Hạo nhướn mày nói:
"Ta đi kinh thành, không cần có người hầu hạ đâu, Đường cô nương cũng thật là…hay là ngươi về đi".
Mẫu Y Kha nghe vậy liền quỳ sụp xuống:
"Lão nha, xin lão nha đừng đuổi Nguyệt Nhi này đi, đây không chỉ là ý của Đường cô nương, cũng là…nguyện vọng của Nguyệt Nhi nữa. Lão gia là chủ của Nguyệt Nhi, lão gia đã chém chết cái tên nham hiểm giết chết lão phụ, lăng nhục Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi khắc cốt ghi ơn lão gia, lão gia là đàn ông, lần này đi núi cao đường xa, bên người không có hầu gái chăm sóc thì sao được, xin lão gia để ta ở lại".
Dương Hạo thấy nàng liên tục dập đầu, lời nói khẩn thiết, bất đắc dĩ xua tay nói:
"Thôi, ngươi đứng lên đi. Ta nhớ ngươi tên là Mẫu Y Kha phải không, ngươi đã sửa tên rồi sao?"
"Đúng vậy lão gia, họ Y Kha trong tiếng Khương có nghĩa là mặt trăng. Đường cô nương nói, sửa thành tên Hán gọi cho dễ".
"Ồ".
Dương Hạo nhún vai, nàng liền cởi trường bào bông cho hắn, đi đến bên giường ngồi xuống, cạnh cửa sổ có một cái bàn, trên bàn đặt một bộ ấm trà, Mẫu Y Kha treo áo choàng lên tường, rồi pha trà giúp hắn.
Chiếc xe này thiết kế vô cùng cẩn thận, khi đi vào chỗ mấp mô, nó cũng chỉ hơi lắc lư, nước trong chén trà cũng không bị văng ra, tiếng bánh xe chạy êm ru. Khoang xe rộng, cô nương đó đứng ở một bên, cặp mắt to tròn nhìn hắn, làm Dương Hạo không được tự nhiên.
Hắn không phải là loại thế gia công tử, thiếu gia công tử từ nhỏ đã quen có người bên cạnh hầu hạ, không coi nha hoàn ra gì, có thể sinh hoạt chuyện vợ chồng thậm chí bậy ngay trước mặt bọn họ, hoàn toàn không có cảm giác gì, mà Dương Hạo thì lại không thể như vậy được, bị nàng nhìn, thấy mất tự nhiên vô cùng.
Hắn ngồi trong khoang xe, nhìn thấy một cuốn sách cổ để trên hộp sách, Mẫu Y Kha nghĩ hắn muốn đọc liền lập tức qua đó lấy sách cho hắn, mắt hắn nhìn vào chén trà, nàng ngay lập tức đi pha trà, nếu hắn cúi đầu, thì nàng liền ngồi xuống trước mặt, đấm bóp chân cho hắn, khiến Dương Hạo dở khóc dở cười, nói:
"Nguyệt Nhi à, quãng đường còn dài lắm đấy, ngươi không cần như vậy đâu, nó khiến ta mất tự nhiên lắm, đi ra kia nghỉ ngơi đi, có gì cần ta sẽ gọi ngươi".
"Vâng".
Mẫu Y Kha lên tiếng, rồi đi nhẹ sang một bên quỳ trên thảm, Dương Hạo thấy liền lắc đầu, không biết nói gì nữa, liền vén rèm cửa sổ, nhìn tuyết bên ngoài. Tuyết rơi vừa nhanh vừa nhiều, tuyết rơi thành lớp dày trên mặt đất, tuyết xốp xốp, không còn nghe thấy tiếng bánh xe ngựa chạy nữa, giống như đang chạy xe trên thảm vậy.
Cảnh vật quen thuộc bắt đầu hiện ra trong tuyết, theo lời hắn dặn dò, các quan lại Châu phủ không có ai đến tiễn, không biết dân chúng trong cơn mưa tuyết này có ở trong nhà không, lúc này, cũng không biết có mấy người thấy chiếc xe này chạy.
Xe càng chạy về phía trước, hắn càng cảm thấy nao lòng. Nhìn mỗi bông tuyết rơi, lòng hắn càng nặng trĩu. Nụ cười trên mặt cũng đã tan biến, hắn bùi ngùi thở dài, lưu luyến nhìn tất cả cảnh vật.
Tòa thành Lô Lĩnh Châu cao lớn, rắn chắc, cửa thành rộng mở cho xe hắn đi qua, xe của Dương Hạo khi đi qua cửa thành, một cơn gió tuyết thổi đến, tám tên kỵ sĩ, Mục Vũ ngồi ở ghế phụ xe ngựa, chiếc mũ da trùm kín bảo vệ chặt đôi tai, khăn dày che mặt, mũi. Nhưng trong gió tuyết lại có mấy chục tên binh lính đang làm nhiệm vụ, xếp hàng dài đứng đó, gió tuyết thổi vào mặt bọn họ, nhưng bọn họ không hề nhắm mắt, như những chú người thép.
Nhưng khi xe ngựa đi đến, bọn họ liền quỳ sụp xuống lớp tuyết xốp, tay trái giữ chặt thương, thay phải đặt vào ngực, toàn thân bất động, ánh mắt nhìn theo chiếc xe ngựa. Chắc chắn đó là binh lính canh cửa biết người nào trong xe ra đi trong cơn mưa tuyết.
Dương Hạo nhìn qua khe hở cửa sổ, lòng rạo rực, hắn muốn vén màn kiệu đi ra, nhưng hắn vẫn nhịn lại được, nhưng ngón tay thì không kìm được vén rèm sang một bên.
Dương Hạo nhìn thấy có càng nhiều binh lính đi ra, đông nghìn nghịt những chiến sĩ đã đứng trong cơn gió tuyết, cùng quỳ gối, chắp tay hành lễ. Tuyết rơi phủ đầy người bọn họ, bọn họ như một khối đồng vững chắc trong gió tuyết.
Mắt Dương Hạo ươn ướt, hắn buông rèm, nghiêng đầu sang một bên, thấy Mẫu Y Kha quỳ gối, cười thản nhiên với hắn, dịu dàng nói:
"Dân chúng biết đại nhân không muốn bọn họ tiễn, cũng sợ bọn họ sẽ tranh giành nhau đi tiễn, sẽ làm đại nhân khó xử, bọn họ không tới, nhưng lòng bọn họ vẫn niệm một ý tiễn đại nhân, trên dưới Lô Châu, không biết có bao nhiêu người tin yêu lão gia. Lão gia muốn lặng lẽ rời đi, không muốn mọi người ở Lô Châu nhớ nhung người, nhưng Lô Châu có ai có thể quyên được ân đức của ngài cơ chứ, mọi người đều kính phục đại nhân, Nguyệt Nhi…cũng vậy".
Dương Hạo nhẹ vén rèm lên, ánh mắt lại nhìn ra ngoài, thì thào lẩm bẩm:
"Dương Hạo..."
Cách Ni Mã Trạch mặc một áo bào to, nhìn về phía xa, nhìn thấy một cỗ xe đi tới, lập tức chạy xuống, từng bước chân chạy nhanh, miệng kêu to:
"Cô nương, cô nương, Dương đại nhân tới rồi".
Một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng cạnh bụi cỏ lau vén màn kiệu, Đường Diễm Diễm nhô đầu ra, nét ngọc mày ngài nở nụ cười quyến rũ. Nàng mở to hai mắt, vội nói:
"Chàng đến rồi sao? Ngồi xe gì vậy?"
Cách Ni Mã Trạch vui vẻ nói:
"Chính là cỗ xe ngựa mà cô nương sắm cho".
Đường Diễm Diễm tự nhủ:
"Chàng chắc chắn ngồi xe mà ta tặng chứ? Như vậy…không giận ta nữa rồi chăng?"
Cách Ni Mã Trạch cười nói:
"Cô nương tốt với đại nhân như vậy, đại nhân nào nỡ giận cô nương. Mà Dương đại nhân hiền từ lắm, nhất định sẽ không giận cô nương đâu".
Đường Diễm Diễm liếc mắt hừ một tiếng nói:
"Chàng nhỏ mọn mới đúng".
Miệng nàng nói như vậy, nhưng lại vui ra mặt, nàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, dặn dò:
"Ta đi ra phía trước đón chàng, các ngươi ở đây, không cần đi theo".