Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 215: Sáng sớm

Đêm đã khuya, tất cả chiến mã đã được uống nước và an no cỏ, thanh thản nằm ngủ trên đám cỏ khô. Trong sơn cốc lặng im, dưới sự bảo vệ của đêm khuya, mặc dù có người đến gần đó, họ cũng không hề chú ý đến trong sơn cốc lại có người, mà số lượng không hề nhỏ: đến những ba nghìn người.

Trong Viêm Đế Cốc chỉ có một chỗ hắt ra ánh lửa, đó chính là một chỗ lõm vào của vách núi, đốt lửa ở đây, trừ phi có người đi hẳn vào trong sơn cốc, nếu không sẽ không chú ý đến chút ánh lửa mờ mờ hắt ra này. Nạp Mộc Hãn, Mộc Khôi, Sĩ Cân đang ngồi vòng tròn vây quanh đám lửa, gặm xương bò khô khốc, uống rượu ngon và thảo luận về những tình tiết cụ thể của hành động đánh Thất Tinh Dịch ngày mai.

Thất Tinh Dịch là quân trấn đứng đầu của Ngân Châu về phương nam. Ở nơi đó có đến hai nghìn một trăm người quan binh, chuyên trách việc trấn an Hoành Sơn Chư Khương. Giờ đây Hạ Châu tranh đấu với phía nam Thổ Phiên, phía bắc Thổ Phiên cũng đang muốn khởi dậy, gần Ngân Châu không ngừng xuất hiện hình ảnh của họ, vì an toàn, Lý Quang Nghiễm đã rút năm trăm binh sĩ trong Thất Tinh Dịch, điều động đến bắc Ngân Châu.

Trước khi Lý Quang Nghiễm bí mật đi đến thảo nguyên giết Dương Hạo, hắn đã điều thêm năm trăm binh sĩ bổ sung cho lực lượng bắc tuyến, giờ đây Thất Tinh Dịch chỉ còn một nghìn một trăm người, lấy hơn ba nghìn người đối đầu với hơn một nghìn người, chỉ cần có thể thuận lợi phá thành, là có thể tiêu diệt tất cả bọn chúng dễ như trở bàn tay. Nhưng giữa hai quân trấn ở Ngân Châu thành, đều có những đài lửa cao dùng để liên lạc, nếu xảy ra sự cố, nhất định sẽ đốt lửa hoặc bắn pháo tín hiệu, nhận được tín hiệu, chắc chắn những Chư Dịch sẽ lập tức đóng cửa, đóng toàn thành, về phía Ngân Châu nhất định cũng sẽ điều động quân ra ứng cứu.

Vì thế đừng thấy Thất Tinh Dịch chỉ có hơn một nghìn quân, dù là một trăm quân, cũng không dễ dàng đánh hạ bọn chúng, trừ phi sau khi đã hạ được Thất Tinh Dịch, thành công xong là bỏ chạy, không tiếp xúc với đại đội địch. Mà Dương Hạo chỉ có chút tiền vốn này, lần này đã đưa ra toàn bộ tiền vốn của mình, cái mà hắn muốn đương nhiên không chỉ là một Thất Tinh Dịch.

Nhưng nếu muốn chiếm được cả Ngân Châu, thì phải cắt đứt sự quan hệ mật thiết giữa các quân trấn với nhau, cô lập chúng trở thành những thành trì đơn độc, hơn nữa không thể phát giác ra được có người đang tiến đánh vào, thế mới có thể công kích được toàn bộ.

Trận này, Dương Hạo không dùng đến người ngựa của Đảng Hạng Thất Thị, đã là đánh nhau thì người ta giành giật thời cơ, nếu Dương Hạo cứ từ từ làm từng bước một, chuẩn bị người ngựa, hai bên cùng xuất binh, đội quân uy hùng đến nơi, đợi đến khi hắn bước vào được Thất Tinh Dịch, người đón đầu hắn ta là tướng sĩ áo giáp sắt, người thống lĩnh nhất định là Lý Quang Nghiễm rồi.

Trận này hắn càng không thể nói với Lân Châu, Phủ Châu để mượn binh, Phủ Châu chỉ đồng ý là sẽ viện trợ để bảo vệ Lô Lĩnh Châu, chứ không đồng ý xuất binh vì hắn. Nếu lần mạo hiểm này mà thất bại, Hạ Châu nhất định sẽ làm hòa với Thổ Phiên, cắt đất chia nhau, từ đó có thể bảo vệ được uy quyền của hắn.

Vì thế hắn chỉ có thể dựa vào chính sức mình, mặc dù rất mạo hiểm, nhưng những gì đạt được cũng rất lớn, nếu mọi sự thành công, thì không chỉ có thể bỏ được mối lo trước mắt của Lô Lĩnh Châu, được bình yên trong thời gian hai ba năm, mà còn có thể đạt được sự tôn trọng và giúp đỡ của Phủ Châu, Lân Châu. Những điều giành được từ trận này thật sự rất lớn lao, xứng đáng để Dương Hạo mạo hiểm.

Nạp Mộc Hãn nghe mọi người thảo luận, nói lớn lên: "Ngày mai đánh trận Thất Tinh Dịch, việc làm đầu tiên là phải chiếm lĩnh đài lửa, ngăn chặn việc thông tin liên lạc của chúng. Bích Túc đã vào thành rồi, lại có Mộc Khôi tiếp ứng, ta thấy....ít nhất cũng có bảy phần nắm chắc trong tay. Mộc Khôi, đài lửa này, mỗ giao cho ngươi rồi, nếu không thể khống chế được đài lửa thì cũng không cần về đây nữa."

Mộc Khôi lớn tiếng đáp lại, Nạp Mộc Hãn cười nói: "Thời gian công kích thì theo như thiếu chủ nói, định vào sáng sớm ngày mai, bà nó chứ, mấy năm rồi không được cầm dao giết người, bàn tay này đã ngứa cả rồi, giờ Tào Mỗ phải giết cho nó sướng tay mới được." Sĩ Cân cười ha ha.

Đã rất muộn rồi, những người Hán Tử đã theo Lý Quang Sầm trong suốt cả những cuộc hành trình khó khăn nhất vẫn còn đang nói nói cười cười, nhìn ra xa, chỉ thấy họ đang ăn thịt uống rượu, nói cười vui vẻ, không thể nghĩ đến việc họ đang thảo luận chính sự, mà đó lại là một trận đánh kẻ chết người sống. Một trận sống còn, đối với họ, cũng chỉ nhẹ nhàng như "nhấp chén rượu" mà thôi...

※※※※※※※※※※※※※※※※� �� � �※※※※※※※※※※※※※

Sáng sớm thức dậy, Dương Hạo vẫn cảm thấy đầu hơi đau, tối qua Tô Ca vì hoan nghênh tri phủ Lô Lĩnh Châu là Dương Hạo và đoàn thương nhân đến, đã mở một cuộc đại hội linh đình, cuộc đại hội này giống như lần trước hắn ở bộ lạc Tế Phong Thị, Ngũ Liễu Thư đã khoản đãi hắn vậy, trên thảo nguyên có rất nhiều người vây quanh đống lửa ngồi thành một vòng tròn, ở bên cạnh có đồ ăn, mọi người đứng đầu đều được ăn thịt rất thịnh soạn, thiếu nam thiếu nữ nhảy múa hát ca trong vòng tròn, vô cùng vui vẻ.

Dương Hạo đặt chân xuống đất, chỉ cảm thấy đầu hơi nằng nặng, mặc quần áo nhìn vào góc phòng, không thấy đồ vật nào để đánh răng rửa mặt cả, Dương Hạo bèn nói lớn: "Diệp đại công tử, chỗ này của ngươi không có gì để rửa mặt ư?" vừa nói hắn vừa kéo tấm màn trước lều.

Vừa kéo tấm màn lên, Dương Hạo ngớ người. Trước cửa là một người, cúi gập lưng, ánh mắt trời chiếu vào mắt hắn, hắn nheo mắt mới nhận ra cô gái này. Đã nghe Đường Diễm Diễm nói chuyện, cô gái này hình như bị cha bán cho Diệp Chi Tuyền để bù tiền rượu, lại được Đường Diễm Diễm giữ lại để làm tiểu nha hoàn, mấy ngày nay hắn bận việc gặp những người đứng đầu bộ lạc, đi sớm về muộn, đến Đường Diễm Diễm cũng không gặp được, đừng nói gì đến người này, nên không quen gì với cô bé cả.

Dương Hạo ngước đầu rồi nói: "Ừm, ngươi...ngươi tên là gì ấy nhỉ, Ni...Ni Mã Đức?"

Cô bé đó cúi gập người, thấp hơn của mười đọ, không biết đứng ở đó từ lâu hay là nghe thấy tiếng Dương Hạo mới bắt đầu hành lễ, lúc này nghe hắn hỏi, lập tức lại khom người thấp hơn chút nữa, rồi cung kính đáp: "Tì nữ tên là Cách Ni Mã Dịch, thưa lão gia."

Cách xưng hô tì nữ và lão gia này là được học từ Đường Diễm Diễm hôm qua, sau khi Đường Diễm Diễm mang cô bé về từ chỗ Diệp Chi Tuyền, cô bé mới biết hóa ra thiếu chủ tuấn tú đó thực ra là một cô nương xinh đẹp. Tối hôm qua, Đường Diễm Diễm vui vẻ học nhảy múa, nàng vui đến độ kéo cả Dương Hạo cùng nhảy với mình, lúc đó cô bé mới biết quan hệ của Dương Hạo và Đường Diễm Diễm. Chủ nhân của một gia đình chỉ có thể là đàn ông, vì thế cô bé bắt đầu cung kính với chủ nhân này của mình, con cái nhà nghèo, thường hiểu biết sớm hơn một chút.

"Ừm ừm, đúng rồi, Cách Ni Mã....Dịch...."

"Đường cô nương đã đặt một tên khác cho con, lão gia."

"Ừm? Tên là gì?"

"Gọi là Tú Tú, thưa lão gia."

"Tên có rồi còn phải đổi làm gì nữa?"

"Đường cô nương nói, tên kia đọc rất khó, hơn nữa lại giống như một câu chửi người vậy, thưa lão gia."

Dương Hạo sờ sờ mũi, nói: "Ừm, đổi rồi thì thôi, cái tên Tú Tú cũng hay lắm, có điều ngươi không cần phải uốn lưng thế đâu, cũng không cần phải trả lời mỗi câu của ta là phải thêm hai chữ "lão gia" vào như thế, gọi là "đại nhân" được rồi."

"Vâng, đại nhân."

"Ngươi đứng ở đó làm gì?"

"Đợi mặc áo, rửa mặt cho ngài, đại nhân."

Dương Hạo xua tay định nói là không cần, tay vừa đưa lên không trung, định nói nhưng lai nuốt lời vào trong, thế giới này là như vậy, không để cho cô ấy làm những việc này, thì có thể để cô ấy làm việc gì?

Dương Hạo không nói gì thêm nữa, quay người đi vào phòng, Tú Tú đã chuẩn bị xong nước, để ở ngoài, giờ vội vàng bê chậu nước đi theo hắn vào trong, hầu hạ hắn rửa mặt mặc quần áo, động tác rất nhanh nhẹn.

"Đường cô nương vẫn chưa dậy ư?" Dương Hạo giơ hai tay, để Tú Tú thắt thắt lưng cho mình, rồi thuận miệng hỏi.

Tú Tú cung kính đáp: "Đường cô nương tối qua uống rượu, vừa nãy vốn đã dậy rồi, nhưng lai thấy đau đầu nên ngủ tiếp, thưa đại nhân."

Dương Hạo cười, thắt lưng đã thắt xong, tay hắn vừa buông xuống, lại nghe thấy tiếng tù và u u thổi lên, hình như âm thanh truyền vào từ ngoài trại, Dương Hạo lắng nghe, không hiểu ý của âm thanh đó là gì, rồi lắp bắp tự hỏi: "Kỳ lạ thật, mới sớm tinh mơ, ai đang thổi tù và vậy nhỉ?"

Tú Tú lại nghe hiểu âm thanh này, nên vội nói:"Đây là âm thanh biểu thị người đúng đầu có thân phận cao đã đến rồi, tiếng tù và báo cho những người đứng đầu trong trại ra đón tiếp, thưa đại nhân."

Mắt Dương Hạo chợt sáng lên, hắn bỗng nhanh nhẹn nói: "Người có tư cách lớn đến thế trước mặt tộc trưởng Dã Ly Thị, để ông ấy phải đích thân ra tiếp đón, người đó là ai?"

Não hắn xẹt qua một suy nghĩ, mặt Dương Hạo lộ ra một nụ cười, hắn nói: "Lý Quang Nghiễm! Quả nhiên là hắn đã đến rồi!"

Hắn kéo chiếc thắt lưng, chiếc áo bào vừa mặc lên người giờ rơi xuống đất: "Đã có người đứng đầu đầy quyền uy đến chốn này, thì ta cũng phải đích thân ra đón, nào, Tú Tú, ngươi mang công phục của ta đến đây!"

Thất Tinh Dịch, khi ánh mặt trời đã chiếu những tia sáng vàng lên cổng thành, những binh sĩ đứng gác mới ngẩng đầu nhìn ra mọi hướng, lười nhác xuống dưới tường thành, mở cổng thành.

Trước cổng thành không có ai bảo vệ, không có cầu, cổng thành dùng một tấm của cứng tạo thành, cũng không chắc chắn là mấy. Mở cổng thành, mấy người binh sĩ giơ súng lên, nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến, đằng sau là một người Đại Hán một tay cầm đao, một tay cầm cương ngựa, cao giọng nói: "Vội vàng gì cơ chứ, đứng cho vững, đứng cho vững, xếp hàng vào, chuẩn bị cho tử tế thuế qua thành, còn có cả dẫn đường nữa."

Lúc này lão bách tính ở ngoài thành vội vàng đứng ngay ngắn vào, có người còn đẩy xe nhỏ, vác ổ gà nữa, còn có người còn mang quang gánh đi bán rau, thực là đều là bách tính ở những thôn nhỏ quanh đó. Nơi này thôn trấn rất ít, khoảng cách giữa những nơi đó đều không gần nhau, lúc này những thương nhân từ những thành trấn khác đến vừa đi không lâu, phải đến đây chờ tới lúc trưa.

Vì lúc này người vào thành đều là người quen thường xuyên đến Thất Tinh Dịch làm ăn buôn bán, vì thế không cần phải chứng minh thân phận của mình, vất mấy văn tiền thuế qua thành lên bàn là có thể vào thành. Đúng lúc này, ở đằng xa có mười mấy con ngựa chạy đến, viên quan trên ngựa nheo mắt, rồi trừng mắt với tên binh sĩ đang rướn cổ ra nhìn mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, kỳ lạ gì chứ, mới mười mấy người, chẳng lẽ họ là người vào thành để đoạt thành hay sao? Hừ!"

Hắn đi lên trước mấy bước, ròi đứng ở giữa đường, hai chân dang ra, hai bên giày da trâu đứng vững trên mặt đất, hai tay chống nạnh, mũi nghểnh lên trời, đợi những người đó đến. Một lúc sau, đám mười mấy con ngựa đó đã đến trước mặt hắn ta.

"Đứng lại!" Viên quan thò tay ra trước mặt, hét lên: "Đây là chỗ nào mà để các người có thể tự ý qua được? Các người là ai, báo danh mau!"

"U!!!!" một người Đại Hán trên ngựa thắng ngựa lại, rồi dùng roi quất ngựa chống chiếc mũ trên đầu lên, lộ ra hai hàng lông mày đậm và mấy lọn tóc bện, rõ ràng là cách ăn mặc của người Khương, hắn nhìn tên quan này, rồi cười mắng: "Ái chà, tiểu tử nhà ngươi cũng to gan thật, có biết chúng ta là ai không?"

Tên quan đó ưỡn ngực, ung dung nói: "Bổn quan là người canh cửa Thất Tinh Dịch Mã Khôn, các ngươi là ai? Mau xuống ngựa cho ta, ngoan ngoãn báo danh!"

Mấy người Đại Hán trên ngựa cười ha ha, người ở trước xì một tiếng, dùng roi quất ngựa đập đập vào vai hắn rồi mắng: "Lão tử ta đi cả ngày cả đêm đến đây, vừa khát vừa mệt, làm gì còn hơi đâu mà đôi co với nhà ngươi, cứ canh cổng cho tốt đi, lão tử vào nghỉ ngơi, hồi lại chút mạch máu rồi lên đường tiếp."

"Các....các ngươi là...?" Mã Khôn há to miệng, nói lắp bắp.

"Tự mình xem đi!" một người Đại Hán nói, đưa tay tháo miếng lệnh bài trên eo, rồi dúi vào lòng hắn. Mã Khôn nhận được tấm lệnh bài, chỉ thấy bên trên có khắc vài hoa văn kỳ lạ, mặt sau có một con chim gì gì đó được khắc nổi lên, vô cùng tinh xảo. Mã Khôn nheo mắt lại, lại nhìn tấm lệnh bài cẩn thận một lần nữa, lúc này mới lo lắng hỏi: "Các vị....là hộ vệ của Phòng Ngự Sử đại nhân sao?"

"Hừm!" Một người Đại Hán khom lưng, giật lại chiếc lệnh bài trong tay hắn, rồi nói: "Tên khốn không có trí nhớ, mấy ngày trước hai trăm người của chúng ta còn từ đây đi đến phía nam, ngươi có biết không?"

Mã Khôn chợt tỉnh ra, "A" lên một tiếng rồi nói: "Hóa ra là các ngài, các vị đại nhân...Việc đó đã hoàn thành rồi sao?"

Đại Hán ở trên ngựa cười nói: "Việc này ngươi cũng hỏi được sao? Không biết điều phép gì hết, các huynh đệ, đi thôi, chúng ta đi tìm Một La Mai Bố để lấy rượu uống."

Một La Mai Bố là trấn tướng của Thất Tinh Dịch, nghe những người ở trước mắt nói tự nhiên đến thế, chức quan có lẽ không ở dưới Một La Mai Bố được, Mã Khôn không dám ngăn thêm nữa. Đại Hán đó thúc ngựa đi qua hai bước, còn quay lại dặn dò: "Đại đội người ngựa của chúng ta còn ở đằng sau, một lúc sau mới đến được đây, còn có người đã bị thương, cần phải cứu chữa kịp thời, ngươi dọn dẹp cổng thành một chút, đừng để mấy người dân này cản trở chúng ta vào thành."

Nói xong câu đó, mười mấy người đi thẳng vào thành, Mã Khôn nhìn theo đám khói bụi dưới chân ngựa, bực bội nhìn sang đám dân đang đứng đó, thấp giọng chửi: "Cái thá gì chứ, chỉ biết ra oai với lão tử thôi, đúng là....Bà nó chứ!"

※※※※※※※※※※※※※※※※� �� � �※※※※※※※※※※※※

Nghe nói Lý Quang Nghiễm đến, Tô Ca giật mình. Giờ đây đã kết đồng minh, có kế hoạch tích lũy lực lượng, bây giờ không thể có xung đột gì với Hạ Châu, trong lòng có chút lo lắng, bèn đánh mất duệ khí. Nên gặp mặt hành lễ cẩn thận, giả vờ rất kính trọng Hạ Châu, hay là cố tình lờ đi không gặp, đúng là không biết làm thê nào, nên vội vàng chạy đến tìm Dương Hạo.

Dương Hạo chỉ nói một câu: "Gặp, từ giờ, ta là khách của ngài, hắn...cũng là khách của ngài, ngài nên làm thế nào thì làm như vậy!"

Thế là, đội quân do Tô Ca đứng đầu không khuất phục trước ai giờ đã ra đón. Đại đội người ngựa đến cửa, hai bên ngớ người ra. Lý Quang Nghiễm không ngờ Tô Ca lại làm ra một thế đón tiếp long trọng thế này, còn về phía Tô Ca cũng không ngờ, Lý Quang Nghiễm chỉ mang đến hai mươi ngựa.

Dương Hạo thấy vậy ngầm bái phục, Lý Quang Nghiễm giờ có khoảng 150, 160 người, nếu sự hợp mưu của Dã Ly Thị và Dương Hạo bất lợi với hắn, hắn đã mang toàn bộ quân đến để giết rồi. Nhưng hắn chỉ mang theo hai mươi người ở bên cạnh, điều đó cho thấy hắn đã quyết định rồi.

Ở đó còn có những người đứng đầu đến từ Chư Khương Hoành Sơn, bọn họ từ trước đến giờ đều là cỏ trên tường, hai mặt đổ rồi, trừ phi Tô Ca quyết tâm đánh một trận ra trò với Lý Thị, nếu không thì dưới con mắt thiên hạ, vẫn không dám có nhất cử nhất động gì không có lợi với hắn, không chỉ không dám làm điều gì bất lợi với hắn, mà còn nghĩ mọi cách bảo vệ sự an toàn cho hắn, không để hắn xảy ra bất cứ việc gì trong bộ lạc của mình, vì thế đừng nói là chỉ đem mười người, dù hắn chỉ đơn thân độc mã tiến vào, thì cũng không phải sợ gì. Lý Quang Nghiễm đoán rằng Tô Ca sẽ không dám làm gì hắn, giờ thấy những gì mình nghĩ đã đúng, nên trên mặt Lý Quang Nghiễm lộ ra một nụ cười.

Vừa thấy Lý Quang Nghiễm, Tô Ca cũng cười rất tươi, ông già gầy còm này ngày hôm nay mặc áo bào dài màu trắng, gió thổi qua, như là trong chiếc áo ấy chỉ có một cành trúc vậy, bay dập dềnh đến trước mặt Lý Quang Nghiễm.

"Ha ha ha, Lý Quang Nghiễm đại nhân, ngọn gió nào đã đưa đại nhân giá đáo bộ lạc của ta thế này."

"Ta..."

Lý Quang Nghiễm vờ cười mở miệng, chưa kịp nói hết câu, Tô Ca đã vội vàng bước lên đằng trước dang hai tay ôm chầm lấy hắn. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ấy..." Lý Quang Nghiễm chưa kịp hồi lại, Tô Ca lại quay người, lấy một sợi Ha Đạt màu đỏ từ tay Kham Mạt Nhi, nhiệt tình nói: "Lý Quang Nghiễm đại nhân, dải Ha Đạt này tượng trưng cho thành ý chân thật nhất của Tô Ca ta, nó giống như chuỗi ngọc như ý, tượng trưng cho sự tôn kính trong như ngọc của Tô Ca, và sự thăm hỏi nồng hậu nhất của ta. Mong đại nhân nhận sự chúc phúc và lòng tôn kính của lão Tô Ca này dành cho ngài."

Khương đỏ Tạng trắng, đây là món quà gặp mặt cao quý nhất rồi. Tặng một sợi Ha Đạt đỏ, là lễ tiết cao quý nhất tiếp đón khách của người Khương, Lý Quang Nghiễm dở khóc dở cười, đành theo thói quen của người Khương khom lưng xuống, để Tô Ca đem sợi đây thắt lên trán mình, sau đó thắt một nút, giờ đây trên đầu có màu đỏ, trông như là chú rể vậy.

Những người đến bộ lạc Dã Ly Thị để làm ăn giờ dù có đang nghĩ gì cũng chạy đến đón tiếp, họ không bị cảm động bởi tấm thình tình của hai bên, mà đang chăm chú nhìn Tô Ca đại nhân và Phòng Ngự Sử Ngân Châu Lý Quang Nghiễm diễn kịch.

"Quang Nghiễm đại nhân, ngài đến thật đúng lúc, đến đây nào, Tô Ca giới thiệu cho ngài một người khách quý."

Tô Ca vừa quay người, Dương Hạo đã cười tươi đi ra. Hắn đội mũ trên đầu, mặc áo bào, eo thắt thắt lưng, dưới chân đi một đôi ủng, mặt cười tươi như hoa, lúc la lúc lắc đi đến đón, mào đầu là hành lễ: "Lô Lĩnh Châu tri phủ, Châu Đoàn luyện sử, gì gì đó Vệ Dương Hạo, đã từng gặp Phòng Ngự Sử Lý đại nhân."

Lý Quang Nghiễm lại đơ người, nếu không phải Dương Hạo hành lễ của quan cấp dưới gặp quan cấp trên, thì hắn quên hẳn mình và Dương Hạo cùng làm quan cùng triều, cùng xưng là thần rồi. Nhưng, ở địa giới Tây Bắc, chức quan Đại Tống chỉ là một cái lệnh thôi, lúc cần thì đem ra bày, lúc không cần thì đem vất vào một xó, dùng cái tên hiệu đại nghĩa này là có thể khống chế được Lý Quang Nghiễm ta ư?

Lý Quang Nghiễm không còn giữ nụ cười trên mặt, nhưng rồi hắn lại vội vàng đi lên trước, cười hà hà nói: "Hóa ra là Lo Lĩnh Dương đại nhân, đã ngưỡng mộ từ lâu, bổn quan ở Ngân Châu cũng đã nghe danh tiếng đại nhân, không ngờ lại gặp nhau ở đây, không biết....Dương đại nhân đến bộ lạc Dã Ly Thị này để làm gì?"

Dương Hạo cũng vờ như lần đầu gặp mặt vậy, cười đáp: "Lô Lĩnh vừa mới xây dựng lên, bách tính là từ Bắc Hàn chuyển đến, Lô Lĩnh Châu chỉ được cái tên thôi còn kỳ thực chẳng có gì. Hạ quan được các quan trên tín nhiệm, đã nhậm chức tri phủ đại nhân, thì phải làm thế nào cho ra dáng quan phụ mẫu, nên phải tìm cách bảo đảm cho nhân dân có cơm ăn áo mặc. Giờ đến thăm hỏi Tô Ca đại nhân, họp cùng các bộ lạc Chư Khương ở Hoành Sơn, chính là để nghĩ các phát triển kinh doanh, cùng hợp tác có lợi với các bộ lạc Chư Khương. Làm quan phải nghĩ cho dân, thế mới đúng đạo làm quan mà."

Lý Quang Nghiễm cười ha ha, nói: "Tốt lắm, Ngân Châu của ta không gần lắm so với Lô Lĩnh Châu, bổn quan muốn đi thăm Dương đại nhân quả thực chẳng dễ dàng gì. Hôm nay bổn quan đi săn đến đây, chợt nhớ đến Tô Ca đại nhân nên tìm đến thăm, không ngờ lại gặp Dương đại nhân ở đây, xem ra đúng là ý trời rồi."

Dương Hạo nhìn hắn, cười nói: "Ồ? Lý đại nhân đi săn ở đây ư? Đúng là có nhã ý, sao....không nhìn thấy có con vật săn nào cả, dựa vào tài săn bắn của Lý đại nhân, lần này ra tay mà lại không thu được gì về sao?"

Lý Quang Nghiễm cười đáp: "Chim óc hổ báo đều là những vật bình thường rồi, làm sao được bổn quan để ý đến. Hai ngày trước, bổn quan đi săn ở gần đây, nhìn thấy một con hồ ly lông đẹp, trong lòng ta vô cùng thích thú, muốn bắn một mũi tên hạ gục nó, để lột da nó ra, làm chiếc khăn quàng cho phu nhân của ta, ngày đông rét mướt còn có thể làm vật giữ ấm. Không ngờ con hồ ly đó vô cùng giảo hoạt, nó còn lẩn vào trong đám sương mù, trốn khỏi lưới của ta, giờ đây đã thoát khỏi mũi tên của ta rồi."

"Đáng tiếc đáng tiếc, thật là đáng tiếc" Dương Hạo tiêc nuối nói: "Hạ Quan cũng rất thích hồ ly, dù là con hồ ly giảo hoạt đến đâu, trước mặt hạ quan cũng phải hiện nguyên hình, Lý đại nhân đã thích có một con hồ ly, thì hạ quan nhất định phải tự tay đi săn một con hồ ly để dâng cho đại nhân, ý đại nhân thế nào?"

Ánh mắt của Lý Quang Nghiễm sắc như dao, cười lạnh lùng rồi nói: "Ha ha, không cần đâu, còn hồ ly đó dù giảo hoạt đến mấy, nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của bổn quan đâu. Mặc dù nó đã chạy thoát được rồi, nhưng bổn quan đã biết sào huyệt của nó nằm ở đâu, con hồ ly này, sớm muộn gì cũng nằm trong tay ta!"

"Vậy thì hạ quan xin chúc mừng đại nhân."

Dương Hạo mìm cười ngước đầu nhìn lên bầu trời, đang đúng lúc sáng, thế là hắn càng cười vui vẻ hơn: "Ôi chà, hạ quan sao lại nói chuyện dông dài với đại nhân thế này, đúng là hạ quan gặp được đại nhân nên đã vui quá trớn rồi, Tô Ca đại nhân đã chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp, nào, Lý đại nhân, mời!"