Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 158: Gãy cầu

Sự tấn công của kỵ binh vào mấy vạn dân đang đi quả thực là một hồi ác mộng, may mắn thay phần lớn dân chúng đã qua cầu. Ác mộng bây giờ chính là sự gánh vác do La Khắc Địch và những nam nhi đang sục sôi khí thế chiến đấu.

Trận chiến xưa nay là dũng sĩ thắng, trí giả bại. Vì gặp song phương chiến đầu căn bản không kịp đối binh lực, binh chủng tiến hành theo sự phân phối hợp lý, cũng không tài nào bố trí được chiến thuật thỏa đáng nhất, nhưng thế lực lại chênh lệch nhau như vậy, người dũng cảm nhất định có thể chống lại chăng?

Huống hồ quân đuổi theo lại không phải bình thường. Bọn chúng là binh hổ sói, thống soái của chúng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, thể hiện tài năng của mình.

Gió gào thét bên tai, tiếng vó ngựa chạy ra trận nhanh. Thảo nguyên, ánh mắt của Da Luật Hưu Ca nhìn theo không chớp mắt, mưa to khiến cho bọn chúng truy kích thêm phần khó khăn hơn, may mắn là vết tích của mấy vạn dân đi qua không dễ bị nước mưa xóa nhòa, bọn chúng cuối cùng cũng đuổi kịp.

Nhìn về phía dân quân đã qua cầu được một nửa, Da Luật Hưu Ca vội vàng hô, bổ mạnh một đòn về phía trước, bất chấp gió mưa đi đến, gió thổi vù vù, tuy là mùa hè nhưng hắn lại lạnh thấu xương, mặt xanh mét, cổ họng lạnh nên cứng ngắc, hắn kẹp chặt bụng ngựa, đi tới, chiến mã tuy được đổi liên tục, nhưng lúc này nó cũng thở nặng nề, nhưng dù cho thế nào đi nữa, hắn vẫn đuổi đến kịp.

Hắn phải ngăn chặn sự di chuyển của đại quân, hắn còn muốn bắt sống tên kia nữa, tên đó là tên đã làm cho La Đông Nhi yêu say đắm. Hắn là con chim ưng trên bầu trời, văn thao võ lược.

Hắn không tin trên đời này có ai giỏi hơn hắn, hơn nữa còn nói về sự ái mộ của phía nữ. Cây cầu kia như đóa hoa lđn, dựa vào cái gì mà khăng khăng từ chối hắn?

Mưa là lạnh, tim hắn nóng rực lên, tai hắn văng vẳng đoạn đối thoại với lđn.

"Đại nhân, xin ngài rủ lòng thương buông tha cho ta về nước Tống được không?"

"Ở đây có gì là không được chứ? Ta là Khiết Đan đại dịch ẩn ti, là hoàng tộc. Tuy rằng chúng ta nghèo hơn nước Tống, nhưng ta đảm bảo với nàng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, ta thực sự thích ngươi, hơn nữa, bổn đại nhân vẫn chưa có vợ, ta có thể lấy ngươi làm phu nhân của ta".

"Đại nhân, Đông Nhi đã gả cho người ta rồi".

"Ha ha, Có liên quan gì tới chuyện này sao? Đàn ông trên thảo nguyên chúng ta không bằng đàn ông Trung Nguyên các ngươi sao, ta thích một người con gái, thì giống như cưỡi ngựa bắt bằng được con mồi vậy, nhất định phải khiến cho người đó thành người của mình. Còn về phần đã từng gả cho người, có quan trọng gì đâu".

"Đại nhân, Đông Nhi sẽ không yêu ngài được đâu. Khi ta đâm chiếc thoa vào tim, thì là thời khắc trọn đời này ta sẽ là người của người ta rồi, ta không cần biết người đó là hèn mọn hay là anh hùng".

"Nàng biết hay không, theo quy định của Trung Nguyên, người mà ai đó mang về là của người đó, chủ nhân có thể tùy ý xử lý".

"Đại nhân…ta không sợ chết, ta có thể chết ngay bây giờ".

"Nàng…!"

Da Luật Hưu Ca ngẩng mặt lên, nước mưa rơi vào khuôn mặt hắn, hắn ngửa mặt rít gào một lúc.

"Thật sao? Cho dù hắn hèn mọn hay là anh hùng, ta muốn bắt hắn, trói vào dây xích, làm con chó giữ nhà cho ta. Ta xem đến lúc đó, nàng có tình nguyện theo con chó đó không hay là hắn còn muốn làm tên đàn ông đầu đội trời chân đạp đất".

Da Luật Hưu Ca thò tay vung trường kích, nước mưa văng khắp nơi, giơ trường kích lên.

"…"

Nếu như lúc này có người nhìn từ trên cao xuống, sẽ nhìn thấy thiết kỵ Khiết Đan đi tới, thế giống như một mũi thên bắn ra. Theo động tác của Da Luật Hưu Ca, tất cả các kỵ sĩ đều chuẩn bị ngựa và dây cương, nghiêm túc dừng ngựa lại ở sau trận. Các kỵ sĩ trong tay có vũ khí, cúi người đi. La Khắc Địch và hơn trăm dũng sĩ phía sau chạy như bay. nguồn Trà Truyện

Hơn trăm dũng sĩ, thân áo vải, tay cầm cương đao, nghênh diện hướng thiết kỵ Khiết Đan.

Chúng đang tự tìm đường chết!

Chúng là một lũ bỏ đi, một đám chiến sĩ không có chí tiến thủ, sứ mệnh duy nhất là hy sinh.

Mỗi dũng sĩ Khiết Đan đều hiểu, dưới sự vọt mạnh của thiết kỵ, không thể hợp thương tự bảo vệ mình, theo sự nghênh diện toán loạn mà xông tới, chính là tự tìm đường chết. Vài tên Tống này vốn không nghĩ chiến thắng, cũng không nghĩ rằng sẽ sống mà trở về, mục đích duy nhất của chúng là kéo dài thời gian. Dũng sĩ! Người người đều thích thập tam nương, dù là địch của chúng.

Không ai hạ lệnh nhưng tất cả các binh sĩ Khiết Đan không hẹn mà cùng giơ binh đao lên, là sự chào hỏi với các võ sĩ quân Tống, cũng biểu thị sự chào hỏi một cách quang minh. Nếu lúc này vạn tên bắn lên, quân Tống xông đến thì sẽ đưa tướng sĩ tới đường chết, không ai sống sót. Nhưng chúng lại không có ý định dùng tên, chúng đường đường chính chính giết chết quân địch.

"Giết!" La Khắc Địch giơ đại đao, đi nhanh về phía trước, khoảng cách chỉ còn ba trượng. Liền đổi thế, quỳ xuống đất, theo đó trượt về phía trước. Cỏ ướt dễ trơn, thấy hắn trượt xuống, mọi người cũng nhanh chóng trượt về phía trước, lúc này thiết kỵ Khiết Đan đến liền va chạm với hắn, một tiếng nện ầm vang trên mặt đất, liền đẫm vào một cái hố ở trên cỏ, nước mưa té lên.

Một tên kỵ sĩ lấy đao định đâm vào cổ họng La Khắc Địch, nhưng binh đao của La Khắc Địch đã đỡ được, bị mẻ một chút. La Khắc Địch quỳ người trượt về trước, người ngửa ra sau, tên kỵ sĩ kia tuy sắp đè ép hắn, nhưng lại đâm phải khoảng không, trượt qua trán hắn, một đao của La Khắc Địch lại đâm vào chân ngựa.

Hắn vốn dĩ không dùng lực bổ về phía trước, chỉ là dùng đao đâm vào đùi ngựa, ngựa vọt về phía trước, đao trượt về sau, chân ngựa bị chém phải.

Chiến mã ngã xuống, tên kỵ sĩ kia ngã xuống theo, lăn bảy tám vòng, bị một con ngựa khác dẫm phải. Kỵ sĩ khác trên lưng ngựa vội vàng ghìm ngựa né tránh, ngựa trượt một chân, ngã xuống, hắn thoát ra không kịp, một chân lập tức bị đè gãy.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, hắn nhìn theo một tên chân đầy bùn đất lấm lét chạy qua, đó là một tên binh sĩ quân Tống, mưa như này nếu đi ủng thì như thêm mười cân đeo vào chân. Bọn chúng chẳng những cởi áo giáp, đến ủng cũng vứt bỏ.

Trường kích vung lên, chặt đứt một cái chân ngựa, quân Tống vốn không hơi đâu lấy cái kích của tên kỵ binh ngã ngựa, lập tức lăn lộn mà vào, hai chân của ngựa bị chặt. Chúng không muốn thắng, không muốn giết người, hôm nay chỉ muốn giữ lũ chiến mã ở tại đây.

Những tên võ sĩ Khiết Đan rớt khỏi ngựa rút đao ở thắt lưng đuổi theo quân Tống, nhưng chúng không đuổi được, chúng không để ý tới đao thương đang múa may phía sau, chúng bổ phải chém trái, mục tiêu duy nhất là: chặt chân ngựa.

Cậy khỏe mạnh, Da Luật Hưu Ca đưa một kích nghênh diện đánh bọn quân Tống vọt tới, hắn khinh khỉnh nhìn quân Tống một cái, rồi thúc mã phóng về phía trước. Lúc này không hơi đâu theo cùng trận chiến, mục đích của hắn không nằm ở mấy thứ vứt đi này.

Nhưng, có một tốp vứt đi này lại xông đến, người lên trước cầm đại đao, uy phong lẫm liệt, không hề sợ hãi, chính là đông bắc Chiết phủ chỉ huy Hách Long Thành.

Da Luật Hưu Ca dựng mày, trường kích nhằm hướng cổ họng của Hắc Long Thành, không ngờ…cự ly là ba trượng, Hách Long Thành bèn cuộn người lăn trên đất, trong lúc một người một ngựa lộn xộn, hắn bèn nhảy người quỳ, vung đao giết.

Mấy trăm đồ bỏ đi ấy, mấy trăm đao thương ấy, mục tiêu đều là chân ngựa.

Dân chúng ở đầu cầu lao như điên về phía trước. Nỗi sợ hãi không phải là đao kiếm đơn thuần, mà là đao kiếm đánh úp ngay trước mắt. Chúng giờ theo bản năng hốt hoảng xông lên.

Hai chiếc xe ngựa tắc ở đầu cầu, dân chúng chỉ có thể nhích từng bước theo phía trước, có người trượt chân, liền ngã xuống nước sông cuồn cuộn, âm thanh kêu chưa dứt đã không thấy người đâu nữa.

Dương Hạo la hét khản cả giọng, vốn không một ai nghe lệnh hắn. Tướng sĩ quân Tống dùng máu tươi và sinh mệnh làm thời gian để tận dụng cơ hội, chúng sắp bị chôn vùi ngay chỗ này, Dương Hạo rút đao xông lên.

"Phốc! Phốc!" Máu tươi bắn tung tóe, hai tên dân đang bon chen ở đằng kia bị hắn cho một đao. Một tên là thanh niên, một người là phụ nhân thập tam nương.

Mắt thấy khâm sai điên lên cầm đao giết người, dân chúng đều ngây người ra.

"Đẩy xe đi, nhường đường, không được chen chúc nhau, không thì ta sẽ giết chết bất luận tội".

Dương Hạo lớn tiếng quát: "Nhưng nếu còn có một người dân chưa từng qua cầu, bổn khâm sai sẽ không đi nửa bước. Nghe rõ chưa? Đẩy xe đi nhường đường". Dương Hạo bị nói vậy, già trẻ trai gái đều hợp sức đẩy xe, Dương Hạo đứng bên cạnh quan sát.

Mau chóng lên cầu theo thứ tự.

"Dương Tấn Thành, đứng lại!"

Dương Hạo thấy trong đám người có vài tên hoang mang rối loạn đi về phía trước, chúng mặt bộ quần áo quan, là nha sai từ Quảng Nguyên tới. Mấy tên nha sai này chưa từng xông pha trận mạc, tuy cũng có kinh nghiệm truy bắt, nhưng lại không thể so sánh với chiến trường, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, bọn chúng giờ sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch.

"Khâm…khâm sai đại nhân…" Dương Tấn Thành đứng lại lắp bắp nói.

Dương Hạo lạnh lùng nói: "Để cho huynh đệ của ngươi đi trước, ngươi đi cuối cùng. Lại đây, lương thực không cần nữa, gỡ hết dây thừng xuống, cột vào hòn đá ở đầu cầu".

"Khâm…khâm sai đại nhân…người…"

Dương Hạo nhìn dũng sĩ đang ngăn cản kỵ binh địch, gằn giọng quát: " Gẫy cầu".

Chiến sĩ quân Tống đang giao chiến với người Khiết Đan bị ngã xuống từng tên từng tên một, Dương Hạo lòng đau như cắt. Dân chúng đều đã qua cầu, lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng thế nào, ai làm gẫy cầu? Cầu phải gẫy, bằng không tướng sĩ quân Tống sẽ hi sinh vô ích, nhưng…ai làm gẫy cầu?

Ánh mắt của Dương Hạo nhìn về hơn mười tên nha sai, nói: "Đi! Nhanh qua cầu!"

"Vâng, vâng, vâng". Dương Tấn Thành cùng đám người như được đại xá, lập tức bổ nhào qua cầu. Dương Hạo nhìn về phía đầu cầu, cây trường dao từ đầu chí cuối chưa rơi xuống, mỉm cười, đi lại đó nhặt lấy một chiếc roi ngựa mà người ta vứt bỏ.

Cán thật dài, roi thật dài, hắn đã từ lâu chưa cầm roi ngựa.

Tướng sĩ quân Tống dường như không còn bị đuổi bắt nữa, có vài tên bị người Khiết Đan bắt. Da Luật Hưu Ca đã dẫn đại quân đánh tới đầu cầu.

Dương Hạo quay đầu nhìn Dương Tấn Thành đang đợi đám người đang bổ nhào về đầu cầu đối diện. Phần đất bên ngoài mấy chục mét có rất nhiều người đứng ở trên đầu cầu đối diện, nhìn thẳng vào hắn, ở đó có mặt Lý Quang Sầm, có Mộc Ân, có Đường Diễm Diễm, có Bích Túc, có Diệp công tử, còn có Trần Đức Huyền nữa.

Tiếng sóng ào ào, hơi nước đầy trời, ở phía sau hắn là dũng sĩ Khiết Đan như sói như hổ xông đến. Lúc nhìn thấy Đường Diễm Diễm đang chạy về, Dương Hạo vội vàng chỉ tay về phía nàng, chỉ lên trời, chỉ xuống đất, chỉ chỉ…

Hắn nghiêm túc thủ thế, hắn không hiều ngôn ngữ của người câm người điếc, chỉ là dùng vài thế có thể đủ giải thích, biểu đạt điều mình muốn nói: "Chủ ý là do ta đưa ra, trong lòng ta vốn có chuyện chưa dứt, nhưng hiện tại đã không còn quan trọng nữa rồi. Sứ mệnh của ta đã hết, nhưng ta không làm cho quân dân thất vọng. Trời đất bao la, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp nhau ở kiếp sau…"

Đường Diễm Diễm đứng ở bờ bên kia, mấy tên nha sai đều đã qua cầu, Dương Hạo lại một mình ở lại đầu cầu, nàng cũng hiểu hắn sẽ làm gì. Lòng nàng đột nhiên đau không nói thành lời, mắt nàng dàn dụa nước mắt.

Nàng nhìn Dương Hạo, chăm chú nhìn Dương Hạo. Lúc hắn chỉ chỉ vào bản thân, lại chỉ vào nàng, lòng nàng run lên. Nàng cố gắng lý giải những lời bộc bạch: "Kỳ thực, lòng ta cũng đã có nàng. Ta sẽ không quên nàng, mấy ngày quen nàng, cùng đồng hành trên thảo nguyên, ta rất vui. Nếu có duyên, chúng ta kiếp sau gặp lại".

Nàng đã có tình với Dương Hạo, nhưng lúc này khi tháy Dương Hạo lúc sắp chết thổ lộ tâm tình của mình với nàng, cảm xúc của nàng dâng trào, không là chính mình nữa, Đường Diễm Diễm khóc òa.

Nàng lần đầu thích một người đàn ông, chính là người đàn ông này…sắp chết! Lòng nàng vỡ vụn. Nước mắt không kìm được tuôn trào, hai mắt đẫm lệ, thấy Dương Hạo chuyển người bổ nhào về phía thiết kỵ Khiết Đan.