Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 128: Nhân sinh có bát khổ

Thấy La Đông Nhi nói xong, trong vô số ánh mắt đầy ý tứ, lấy sự dũng cảm trước đây chưa từng có, ưỡn ngực đi ra khỏi sân lớn của Đinh gia, Đinh Hạo lòng xao động, không thể nói ra một câu nào. Trong cái thời khắc cô ấy cài cây trâm lên đầu, đã kéo theo cả lòng dạ của hắn. Có được người vợ như thế thì còn cầu gì nữa? Tất cả những vết thương, những nỗi đau đều thành mây khói bay đi.

Đinh Ngọc Lạc khâm phục La Đông Nhi, người mà bình thường trong mắt Đinh Ngọc Lạc luôn mềm yếu, nhút nhát, giống như một con thỏ có lá gan chuột nhắt, lập tức mang một nụ cười mừng rỡ nói với Đinh Đình Huấn: "Cha cha, bây giờ chân tướng sự việc rõ ràng rồi. Đêm qua, Đinh Hạo đã ở cùng với Đổng tiểu nương tử, Đinh Hạo luôn không chịu nói ra đêm qua ở đâu là vì bận tâm tới danh tiết của Đổng tiểu nương tử, cho nên chấp nhận chịu tội danh oan uổng.

Đinh Thừa Nghiệp liếc nhìn một cái, cưởi khẩy nói: "Lời tỷ không thể nói chắc chắn như vậy, lẽ nào La Đông Nhi lại không thể nói dối?"

Định Ngọc Lạc nói: "Nếu như đêm qua họ không ở cùng nhau, thì Đổng tiểu nương tử có lí do gì mà lại nói ra chuyện đó trước mặt mọi người? Vì tiền hay là vì cái gì? Cho dù là cô ấy có mối quan hệ tốt với Đinh Hạo, có lòng muốn cứu hắn, thì cũng có được lợi gì, cô ấy sẽ vì Đinh Hạo đêm hôm vào nhà sau, làm chuyện bỉ ổi vô sỉ mà giơ đầu ra, bất chấp mình bị thân bại danh liệt sao? Cha, Đinh Hạo nhất định là bị oan, con gái cảm thấy trong đây chắc có ẩn tình, chúng ta không thể làm oan uổng cho người tốt."

Trong phút chốc, Đinh Đình Huấn dường như một chút sức lực cũng không còn nữa. Người ông ta thực ra sớm đã không chống cự được nữa, tất cả đều là dựa vào sự thù hận và cơn thịnh nộ. Bây giờ Đổng tiểu nương tử đứng trước mặt mọi người tự thừa nhận mình có tư tình với Đinh Hạo, thì trước mặt ông ta giống như suối nước trong suốt có thể nhìn thấy, làm sao mà lại có thể không nhìn ra lời cô ta nói là thật hay giả. Nhưng…nếu như tất cả những lời của Đổng tiểu nương tử là thật, vậy…đêm qua kẻ lẻn vào phòng lại có thể là ai?

"Đinh lão gia thông minh nhất thế, ngài chỉ cần suy nghĩ kĩ là có thể biết được ai có lí do hại ta, hà tất còn phải hỏi ta?" Nghĩ lại câu nói này của Đinh Hạo, Đinh Đình Huấn đầu choáng váng, trong lòng lướt qua một ý nghĩ lạnh cả người, nếu như không phải Nhạn Cửu đỡ thì đã ngã tê liệt dưới đất rồi.

Đinh Ngọc Lạc vội vàng nói: "Nói đi cha, cha có nghe thấy lời con gái nói không?"

Đinh Đình Huấn khuôn mặt dần dâng hiện lên vẻ đau khổ khó nói, ông ta đang định mở miệng thì nghe thấy lang trung bên hành lang hổn hển gấp gáp nói: "Lão gia, lão gia thị…Dương Thị…bà ấy…cơ thể bệnh tật lâu ngày, vô cùng suy yếu nay lòng lại nóng như lửa dẫn tới phát tác, đã không thể cứu được nữa rồi."

"Gì cơ?" Đinh Đình Huấn thất kinh, cũng không biết sức mạnh đột nhiên đến từ đâu, vội vàng chạy tới trước mặt Dương Thị, Đinh Hạo nghe tin liền căng thẳng hét lên: "Mẹ, mẹ làm sao thế?"

Chỉ nhìn thấy Dương Thị nằm liệt dưới đất, hơi thở thoi thóp, Đinh Đình Huấn không tự chủ được mà ngồi phục xuống đất. Thần sắc hốt hoảng kêu: "Dương Thị…"

"Cô gia tử…e rằng là…không xong rồi…"

"Dương Thị…". Nửa đời này, Đinh Đình Huấn ghét nửa đời này, chỉ hận bà ấy không sớm chết đi. Bây giờ nghe những lời này lại thấy trong lòng hoảng loạn. Hình như ngực bỗng nhiên bị lấy đi một thứ gì đó, trống trải vô cùng.

"Cô gia. Nô tì xin lỗi ngài. Nếu như nô tì…ban đầu nghe lời ngài. Không…không lưu lại Đinh phủ. Phu nhân sẽ không phát hiện…bà ấy sẽ không…đi, cũng sẽ không chết…đây là…đây là nghiệp chướng do nô tì tạo ra. Cả đời này…cũng không bù đắp hết…"

Đinh Đình Huấn nghe những lời này thì mũi có chút cay cay. "Cô gia" cái tên xưng hô này thoắt cái đưa ông ta về lại kí ức thời trẻ của mình. Tuổi thanh xuân, cái buổi đi chơi trong tiết thanh minh, cô gái dịu dàng xinh đẹp, đi bên cạnh là cô nha hoàn hoạt bát đáng yêu, mọi thứ của ngày xưa hiện lên rõ mồn một, cảm giác vô cùng chua xót trào dâng trong lòng. Đinh Đình Huấn há to mồm, nhưng lại không biết nói gì với người phụ nữ trước mặt.

Đinh Hạo dùng hết sức giằng lấy dây trói, hét lớn: "Mẹ tôi làm sao rồi. Thả tôi ra! Thả tôi ra! Mẹ…"

Dương Thị khoé miệng nở ra một nụ cười: "Cô gia, thực ra…nô tì…chỉ muốn ở lại hầu hạ cô gia thôi, không…không muốn hại mọi người, nếu như sớm biết sẽ có…kết quả như thế này, nô tì nhất định sẽ đi, nhất định sẽ đi…"

Bà ấy quay đầu lại một cách khó nhọc, nhìn đứa con trai đang lo lắng hướng về bà ấy, cúi đầu nói: "Cô gia, xin ngài…tha cho nó đi, thân phận nô tì…ti tiện, nhưng…rốt cuộc trên người nó cũng chảy dòng máu của ngài, xin ngài…cầu xin ngài…cô gia!"

Dương Thị bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Đinh Đình Huấn, Đinh Đình Huấn vô cùng ngạc nhiên, trong tiềm thức thì như muốn gạt ra, nhưng cổ tay khi vừa động một chút thì lại như có quỷ sứ níu lại. Nhưng Dương Thị cũng chỉ nắm một cái, chỉ đúng một cái, rồi sau đó cánh tay không còn sức buông ra, mềm nhũn rủ xuống. Đinh Đình Huấn ngước mắt lên nhìn, Dương Thị đã đột ngột qua đời, khoé miệng vẫn còn một nụ cười chua xót. Trái tim Đinh Đình Huấn lập tức như rơi xuống vực sâu không đáy.

"Mẹ…", Đinh Hạo tuy không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể, nhưng từ thần sắc của mọi người, liền biết chuyện gì đó đã xảy ra, hắn không chịu nổi khóc lên những tiếng khóc xé tim xé ruột, nước mắt tuôn trào. Trong sân yên tĩnh lại, mấy trăm người lạnh ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Đinh Hạo.

Đinh Hạo khóc thảm một hồi lâu, lớn tiếng rít gào: "Đinh Đình Huấn, ông… lão thất phu! Chuyện tốt ông làm trời này đất này và tất cả những người trong sân đều là nhân chứng của ta: hôm nay ông đổ oan cho tôi, đến một ngày nào đó tôi sẽ trả từng thứ từng thứ một. Hôm nay làm chuyện trái với lương tâm thì cuỗi cùng cũng sẽ gặp phải báo ứng của tôi!"

"Cẩu nô tài, lại dám ngạo mạn như thế, dám nói ra những lời đe doạ đó!"

Đinh Thừa Nghiệp nổi giận, xông tới định tạt tai hắn, Đinh Đình Huấn nghiêm giọng quá: "Dừng tay!"

"Cha, cha…"

Đinh Đình Huấn nói: "Cởi dây trói ra, thả nó xuống."

Nhạn Cửu, Liễu Thập Nhất đều sợ hãi, đồng thanh nói: "Lão gia…"

Tinh thần của Đinh Đình Huấn có lẽ vì cái chết của Dương Thị mà chấn động đã hồi phục lại sự ung dung, lãnh đạm nói: "Ta Đinh Đình Huấn cả đời này sóng gió nào mà chưa từng trải qua, lẽ nào lại sợ một đứa nhóc miệng còn hôi sữa như nó sao? Thả nó ra!"

Liễu Thập Nhất lòng không cam tâm, liên tục nói: "Lão gia, Đổng tiểu nương tử có tư tình, tất cả những lời đó chưa chắc đã là sự thực. Chuỵên này… phải tra ra rõ ràng mới được, chúng ta thả hắn ra như vậy sao?"

Đinh Đình Huấn nhếch mắt lên, điềm nhiên nói: "Đinh gia này vẫn là còn lão phu làm chủ không?"

Liễu Thập Nhất trong lòng lạnh toát, không dám nói gì nữa, vội vàng lùi hai bước, vẫy vẫy tay, mấy tên gia đinh lập tức bước lên trước cởi dây trói cho Đinh Hạo.

Dây trói vừa cởi ra, Đinh Hạo liền chạy bổ tới ôm Dương Thị, lại khóc ầm lên. Người phụ nữ cả một đời lận đận, nói đúng ra thì không phải là mẹ của hắn. Nhưng từ khi hắn đến thời đại này, người quan tâm chăm sóc hắn nhất chính là người phụ nữ này.

Trong lòng Dương Thị, có lẽ người mà bà ấy thương nhất chính là người trước kia

Nhưng người cảm nhận được trái tim như từ mẫu của bà ấy chính là Đinh Hạo ở trước mắt. Hắn đã xem Dương Thị như người mẹ ruột của mình. Bản thân lại không thể mang lại mấy ngày tốt đẹp cho bà ấy, ngược lại còn vì mình mà mất đi tính mạng, việc này làm Đinh Hạo không biết lấy gì để bù đắp.

Đinh Ngọc Lạc nghe một đại nam như khóc chua xót như vậy, đứng một bên nước mắt lã chã, mấy lần cô ấy định bước lên trước để khuyên, nhưng…tất cả những người khởi xướng chuyện này chính là người của Đinh gia cô ấy, làm sao còn mặt mũi để bước đến an ủi hắn?

Đinh Hạo gục vào thi thể khóc lớn, một hồi lâu sau, bỗng nhiên đứng dậy, Đinh Ngọc Lạc vô cùng ngạc nhiên, chỉ lo hắn trong lòng oán hận, muốn làm hại phụ thân mình, liền xoay mình đứng cản trước phụ thân.

Đinh Hạo từng bước từng bước đi tới trước, đi tới trước Đinh Ngọc Lạc cách khoảng hai bước thì đứng lại, nhìn Đinh Đình Huấn qua bả vai cô ấy. Đinh Ngọc Lạc lúng túng nói: "Đinh…Đinh Hạo…"

Đinh Hạo cũng không nhìn cô ấy mà chỉ đưa tay ra, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Đinh Đình huấn nói: "Đưa ra đây!"

Đinh Đình Huấn sửng sốt hỏi: "Cái gì?"

Đinh Hạo nói từng chữ một: "Khế ước bán thân!"

Đinh Đình Huấn lặng người một hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đinh Hạo giận dữ nói: "Sao cơ, ông muốn nuốt lời?"

Đinh Đình Huấn khuôn mặt nhăn lại, một hồi lâu mới hạ giọng nói: "Khế ước bán thân…, cái khế ước bán thân đó 19 năm trước đã bị lão phu thiêu huỷ rồi…"

Đinh Hạo hét lớn: "Ông còn dám lừa ta!"

Đinh Đình Huấn ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên mang dòng máu của mình nhưng chưa từng một ngày làm con trai mình, trên mép Đinh Hạo còn có một ít râu mềm của thiếu niên, nhưng thần sắc trong con ngươi cương nghị, lạnh lùng của hắn đã rất giống mình lúc gần ba mươi tuổi, mang một chút tang thương

Khuôn mặt già nua của Đinh Đình Huấn không khỏi lộ chút cảm thương: "Lão phu không lừa ngươi. Khế ước bán thân của bà ấy sớm đã bị đốt từ 19 năm trước rồi. Lão phu…vì làm chuyện hồ đồ, nên đã cho bà ấy một số tiền, và còn đốt khế ước bán thân trước mặt bà ấy, hi vọng bà ấy có thể rời đi, nhưng…bà ấy không chịu…"

Bàn tay Đinh Hạo chầm chậm, không sức lực đưa trở lại người, hắn có thể nhìn ra những điều Đinh Đình Huấn nói là sự thật, Đinh Đình Huấn cũng không cần phải giữ lại khế ước bán thân của một người đã chết làm gì.

Hắn ở lại Đinh phủ lâu như thế cũng là vì muốn lấy lại thân phận tự do cho mẹ. Nhưng bây giờ hắn mới biết, tờ khế ước đó sớm đã không tồn tại, sớm đã bị đốt thành tro bụi từ 19 năm trước. Mẹ của hắn sớm đã tự do rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi Đinh phủ.

Nhưng tờ khế ước bán thân đó lại không có bị thiêu huỷ, nó vẫn luôn ở trong lòng Dương Thị. Vì một người đàn ông mà bà ấy ngưỡng mộ, hay vì một loại tình cách của nô tì ẩn sâu trong xương cốt, cũng có thể là do áy náy mà tình nguyện ở lại Đinh gia, điều đó bây giờ cũng không thể nào hiểu rõ được. Hắn chỉ biết, tờ khế ước bán thân đó ngoài Dương Thị ra thì không có ai có thể huỷ được

Hắn im lặng một hồi lâu, gật gật đầu, bước lùi vầ phía sau mấy bước, từ từ cởi thắt lưng, cởi bỏ bộ quần áo phải mặc khi làm việc ở Đinh gia ra, hai cánh tay mở rộng, cả người đều đã bị đánh đến bầm dập, máu loang lổ rơi xuống mặt đất.

Đinh Ngọc Lạc nhìn những động tác kì quái của hắn, không khỏi vừa lo vừa sợ, với võ công của cô ấy, nếu như động thủ thì có ba Đinh Hạo hợp lại cũng không phải là đối thủ của cô ấy, nhưng cô ấy lại có chút sợ hãi, lùi về phía sau hai bước, miệng lắp bắp nói: "Đinh Hạo, ngươi…ngươi định làm gì?

Đinh Hạo không nói một lời nào, giơ hai cánh tay nổi đầy gân lên, cởi bỏ chiếc khăn buộc trên đầu, một mái tóc dài buông xuống, hắn lại đá hai chiếc ủng đi, chỉ còn mặc một chiếc áo nhỏ, quay người ôm lấy thi thể mẫu thân, đi về phía cửa phủ.

Đinh Ngọc Lạc vội vàng đuổi theo, hỏi: "Đinh Hạo, ngươi đi đâu vậy?"

Đinh Hạo không dừng lại, hiên ngang nói: " Ta…muốn tìm một nơi nào đó, tìm một nơi không có họ Đinh, an táng mẹ ta!"

Đinh Hạo từng bước từng bước ra khỏi phủ, những người dân trong thôn, gia đinh như thuyền vỡ đầu, dần dần tản ra, yên lặng nhìn theo Đinh Hạo đầu tóc bù xù, toàn thân đẫm máu đang ôm thi thể Dương Thị từng bước từng bước đi mất.

Đinh Ngọc Lạc không biết làm thế nào lại gọi một tiếng: "Đinh Hạo…"

Đinh Hạo ôm thi thể Dương Thị, đứng một chân bên ngoài một chân bên trong cửa trầm giọng nói: "Kể từ hôm nay, đừng gọi ta là Đinh Hạo, từ bây giờ Đinh Hạo chỉ có họ Dương…"

Trên ngọn núi mào gà, mảnh đất trước đây Đinh Hạo vì mẹ mà đi hái rau dại đã từ một màu xanh um tùm biến thành một màu xanh mướt trải khắp núi đồi, tiếng thông reo cùng gió, cây cổ thụ xanh biếc đong đưa đong đưa, tiếng chim hót côn trùng kêu, một mảnh đất đầy sự sống.

Mười đầu ngón tay của Đinh Hạo đều nứt toác ra, máu tươi chảy ra từng giọt một, đau ở ngón tay, càng đau ở trong lòng.

Hắn dùng hai tay đào một cái hố, nhẹ nhàng đặt thi thể Dương Thị xuống, cởi chiếc áo dính đầy máu của mình ra nhẹ nhàng đắp lên mặt Dương Thị.

Đinh Hạo quỳ xuống trước bà ấy, nước mắt đã chảy cạn

Quỳ một lúc lâu, đầu hắn gục xuống nói: "Mẹ, con trai bất hiếu, khi mẹ sống con không thể cho mẹ hưởng phúc, chết rồi ngay cả một phần mộ tử tế cũng không có. Hôm nay, lại để mẹ ở giữa chốn núi non sông nước này…"

Từng giọt nước mắt lăn xuống, hắn nắm chặt hai đống bùn, nức nở nói: "Nơi đây…sơn thuỷ tú lệ, khi mẹ buồn có thể đi khắp nơi ngắm cảnh. Nơi đây, không còn là đại viện của Đinh gia, sẽ không bao giờ…phải chịu sự trói buộc ức hiếp của chúng nữa."

Hắn giơ cổ tay lên lau nước mắt, nói từng từ một: "Mẹ…sẽ có một ngày con quay lại thăm mẹ, đợi đến một ngày những người đã nợ chúng ta, con sẽ bắt họ phải bồi hoàn gấp mười lần một trăm lần! Mẹ hôm nay một cái áo quan mỏng cũng không có, phần mộ đơn độc cũng không có, đợi khi con trở về, nhất định sẽ làm đại tang cho mẹ. Con trai có tiền đồ lớn bao nhiêu, thì sẽ làm cho mẹ một phần mộ to bấy nhiêu! Xây mộ xây lăng…, chỉ cần con trai có bản lĩnh đó!"

Đinh Hạo nói xong, lại nặng nề dập đầu ba cái, sau đó rưng rưng nước mắt nắm từng nắm bùn lấp hố lại…

...Đinh gia, trong phòng ngủ của Đinh Đình Huấn, ông ta mệt mỏi nằm xuống giường, xua xua tay nói: "Đều ra ngoài đi, ra ngoài, không cần nói bất kì điều gì với lão phu nữa, lão phu muốn yên tĩnh một lát, tất cả ra ngoài hết cho ta…" truyện được lấy tại Trà Truyện

"Lão gia…" Nhạn Cửu muốn nói lại thôi, ầm thầm nhìn về Đinh Thừa Nghiệp. Đinh Thừa Nghiệp vội vàng nói: "Cha, vậy cha nghỉ ngơi đi, Dư đại y sĩ nói rồi, cha bây giờ cần yên tĩnh. Ông ấy vào thành lấy một số thứ cần thiết, ngày mai khi trời sáng sẽ quay lại, để ông ấy lại điều trị cho cha."

Nói xong, hắn đưa đám người rón rén lui ra ngoài. Đinh Ngọc Lạc vẻ mặt u ám kéo đắp chiếc chăn cho Đinh Đình huấn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy nói: "Cha, cha cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức nhé, Đinh gia bây giờ không thể thiếu bàn tay chống đỡ của cha. Con gái ra ngoài sẽ gọi người vào hầu hạ cha…"

Khi cô ấy chưa nói xong thì hai con mắt Đinh Đình Huấn ở to ra, đôi mắt như rộ lên, có lẽ những sự uể oải, suy sụp tinh thần không quét mà biến mất, Đinh Ngọc Lạc ngạc nhiên vô cùng, cô ấy chưa nói hết thì Đinh Đình Huấn đã nắm chặt lấy cổ tay cô ấy, sức lực lớn đến mức làm cho Đinh Ngọc Lạc có thể cảm thấy nó.

"Cha, cha…"

"Chớ có lên tiếng!"

Đinh Đình Huấn liếc mắt nhìn ra cửa, thấp giọng nói: "Con mang theo kiếm, nhanh chóng đi tìm Đinh Hạo."

Đinh Ngọc Lạc đôi mắt hạnh nhân mở to, kinh ngạc nói: "Cha, cha điều này là…"

"Cha bây giờ ngoài con ra thì không còn tin ai nữa."

Đinh Đình Huấn buồn bã cười, lại nói: "Con nhất định phải cẩn thận, ngay cả Đinh Hạo cũng không cần gặp, tránh lộ hành tung, chỉ khi có người đuổi giết Đinh Hạo, thì cha muốn con lập tức bảo vệ Đinh Hạo, an toàn cứu nó trở về, bất luận như thế nào cũng không thể để nó chịu tổn thương nào."

Đinh Đình Huấn ánh mắt như thiêu đốt, nhìn làm cho người ta sợ hãi, giống như đang thiêu đốt toàn bộ sức sống, Đinh Ngọc Lạc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng nhìn thấy ánh mắt như thiêu đốt của cha, cô ấy chỉ có thể gật đầu: "Cha yên tâm, cho dù phải liều chết, con gái cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nhưng…cha rốt cuộc là có ý gì?"

Đinh Đình Huấn nói: "Con không cần hỏi, chỉ cần làm theo sự dặn dò của cha. Sự phiền muộn trong lòng cha chỉ khi hung thủ muốn giết Đinh Hạo hiện thân mới có thể giải trừ. Đến khi Đinh Hạo không còn hiềm nghi gì, thì lúc đó cha mới không phải phiền muộn nữa. Con nhớ kĩ, nếu như có người truy sát Đinh Hạo, bất kể đó là ai, con nhìn thấy cũng không cần phải ngạc nhiên. Tên hung thủ đó bắt được thì bắt, nhưng việc đầu tiên là phải mang Đinh Hạo về đây cho cha!"

Đinh Ngọc Lạc vội vàng đồng ý đáp: "Con gái nhớ kĩ rồi!"

Cô ấy vội vàng đứng dậy, lại nhìn Đinh Đình Huấn một lần nữa, nói: "Cha, cha nghỉ ngơi cho khoẻ, con gái đi đây"

Cô ấy quay người bước hai bước lại quay lại, mắt sáng lên, nhẹ nhàng hỏi: "Cha đã tin Đinh Hạo không phải là kẻ trộm muốn gây bất lợi cho Đinh gia ta?"

Đinh Đình Huấn nằm ở đó, im lặng một lúc rồi cay đắng cười: "Đêm qua cha chỉ thấy hắn không phải là kẻ trộm, hôm nay…cha lại chỉ thấy hắn là kẻ trộm…"

Tuy là Đinh Ngọc Lạc thông minh hơn người, nhưng những lời dặn dò cổ quái của cha lại vẫn không thể hiểu. Nhưng rõ ràng đối với Đinh Hạo đã hết nghi ngờ, hơn nữa lại có ý bảo vệ, trong lòng cô ấy tất nhiên là vui mừng, lúc này không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng đồng ý một tiếng, rồi chạy như bay ra khỏi phòng ngủ của phụ thân.

Đinh Hạo để trần lưng, chỉ mặc một cái khố, đôi tất vải đã dẫm đất đến nỗi đen kịt, đầu tóc bù xù đi thẳng từ trên núi xuống thôn.

Trên người hắn giăng khắp nơi đều là những vết thương do roi quất, những người trong thôn nhìn thấy đều bị doạ đến mức trốn hết sang một bên, ngay cả những người bình thường thân thiết với hắn cũng không dám đáp lời.

Đinh Ngọc Lạc bên trong lớp áo dưới eo mang một thanh kiếm, mặc bộ quần áo nam nhi, trên khuôn mặt thì dùng cây gừng vàng vẽ râu, đội một chiếc mũ có vành to che ánh sáng mặt trời, xa xa đi dưới bóng cây bên đường. Nếu như không phải là người quen biết bắt gặp thì rất khó có thể nhận ra thân phận của cô ấy, hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều đang chú ý đến Đinh Hạo, lại càng dễ che giấu.

Tận mắt nhìn thấy những vệt máu loang lổ chảy ra từ những vết thương chằng chịt của Đinh Hạo, trong lòng Đinh Ngọc Lạc cũng rất đau xót, nhưng khi nghĩ đến nếu có thể tẩy bỏ hiềm nghi cho hắn, cha con nhận nhau, trở về tốt đẹp thì trong lòng cô ấy lại cảm thấy vui mừng vô hạn

Cô ấy vốn còn lo lắng khi Đinh Hạo làm tang cho mẹ trở về, sẽ đến Đinh phủ làm loạn, như vậy hung thủ cũng sẽ không xuất hiện, Đinh gia và Đinh Hạo càng không biết phải chung sống với nhau như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy hắn đi đến đầu lối rẽ lại rẽ về bên trái, đi men theo tường Đinh gia.

Đinh Ngọc Lạc lúc này mới thấy yên tâm: "Đúng rồi, hắn đi tìm Đổng tiểu nương tử. Đổng tiểu nương tử đã đứng trước mặt mọi người tự thừa nhận đêm qua đã ở cùng hắn, trở về nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt của mẹ chồng, Đinh Hạo đến đó thì nhất định những kẻ thô bạo của Lý gia sẽ xông lên ra tay, đến lúc đó mình có nên hiện thân không? Nếu như lộ diện, vạn nhất có người muốn gây bất lợi cho Đinh Hạo trong bóng tối nhìn thấy, nhất định sẽ cảnh giác, há chẳng phải là đã phá hỏng đại sự của phụ thân sao. Nhưng nếu không lộ diện, hắn bây giờ không phải là quản gia của Đinh gia nữa, những tên nhà Lý gia sẽ không kiêng nể gì, còn không đánh hắn bị thương sao?"

Khi Đinh Ngọc Lạc còn đang lo lắng cho Đinh Hạo, thì Đinh Hạo đã đến trước cửa nhà họ Đổng, trên đường có rất nhiều người theo đến, Đinh Hạo đi đến trước cửa Đổng gia, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã đóng chặt, đưa tay ra đẩy, "kẹt.." một tiếng kêu vang lên rồi cánh cửa mở ra, Đinh Hạo bước những bước lớn vào trong, ở góc sân có mấy con gà đang tìm thức ăn ngẩng cổ lên điềm nhiên như không nhìn, vỗ vỗ đôi cánh rồi lại tiếp tục cúi đầu bới đất. Chiếc chậu gỗ ở giữa sân vẫn còn đấy, bên cạnh là một đống quần áo đang đợi giặt.

Đinh Hạo trong lòng chua xót, lớn tiếng gọi: "Đông Nhi, Đổng Lý Thị!"

Trong sân trống trải, không có người trả lời, rất nhiều người trong thôn tò mò đứng chật trước cửa nhìn, Đinh Ngọc Lạc không dám tiến sát đến, đứng xa xa nghe động tĩnh trong sân, trong lòng lo lắng nhưng lại không có cách gì.

Đinh Hạo sốt ruột, vội vàng bước về phía trước đẩy cửa phòng, lúc này mới phát hiện trên cửa có cài then, liền chạy tìm một vòng xung quanh, ngay cả trong kho củi cũng không thấy nửa bóng người, Đinh Hạo vội vàng ra khỏi sân, đứng trên bậc cửa mà lòng lo sợ

Vừa nhìn thấy Đinh Hạo khắp người là máu chạy ra, dân chúng sợ hãi vội vàng lùi ra sau, lại có một đứa bé khá lớn không biết sợ là gì, nhìn thấy dáng vẻ Đinh Hạo toàn thân là máu, sát khí đùng đùng lại sùng bái vô cùng, hỏi: "Đinh Hạo thúc, thúc muốn tìm Đổng gia tiểu nương tử à?"

Đinh Hạo mừng rỡ, vội vàng chạy đến, cúi người xuống hỏi: "Đúng, Đinh Hạo thúc muốn tìm Đổng gia nương tử, Tiểu Chân, cháu có biết cô ấy đi đâu không?"

Tiểu Chân trả lời: "Đinh Hạo thúc, khi cháu đang chơi ở trong thôn thì nhìn thấy Đổng lão quát…"

Trong lúc vô ý đám người lớn đã bảo bọn trẻ con đặt một biệt danh cho Đổng Lý Thị, Tiểu Chân lè lưỡi ra, có chút ngại ngùng: "Nhìn thấy mấy huynh đệ của Đổng đại nương rất hung tợn bắt Đổng tiểu nương tử đi về hướng kia, Đổng đại nương tức giận đi theo sau, nói muốn mở từ đường, gia phả gì đó…"

Đinh Hạo nghe xong lập tức kinh hãi, hướng Tiểu Chân chỉ chính là vị trí của Lý gia trang, cách Đinh gia trang không xa lắm. Đó là cái thôn mà do những người họ Lý sống tụ tập tạo thành, trong thôn họ Lý chiếm bảy tám phần, cho nên Lý gia cho dù chưa có người làm quan, thân sĩ lưu danh, nhưng trên cái đất đó cũng có không ít danh thế, rất ít người dám đến gây sự với người họ Lý. Lý gia đã không có một người thực sự có tài dẫn dắt, trong thôn xóm lại hoành hành bá đạo, hơn nữa lại hình thành cái tính hoành hành dã man, không coi ai ra gì, cho dù là con gái bình thường trong tộc như Đổng Lý Thị, cũng kiêu ngạo điêu ngoa từ nhỏ, dã man không biết lí lẽ.

"Đổng điêu phụ bắt trói Đông Nhi về Lý gia trang ư? Bà ta muốn làm gì?" Đinh Hạo trong lòng hoảng sợ, không nghĩ ngợi nhiều nữa, vội vàng nói lời cảm ơn, rồi chạy nhanh theo hướng Lý gia trang.