Sở Thiên Thư lờ đờ mở mắt ra, vừa xem điện thoại là Giản Nhược Minh gọi tới, trong lòng dấy lên một tia hi vọng.
Hắn bắt máy, giọng nói dịu dàng: – Chủ nhiệm Giản, chào chị!
Giản Nhược Minh giọng điệu lạnh như băng: – Sở Thiên Thư, cậu vẫn còn chưa hồ đồ, biết tôi là ai à?
Sở Thiên Thư vội vàng nói: – Đâu có, đâu có, chủ nhiệm Giản, chị có dặn dò gì?
Nghe giọng điệu Giản Nhược Minh vô cùng bất mãn: – Sở Thiên Thư, bây giờ tôi còn có thể chỉ thị cho cậu hay sao?
– Chủ nhiệm Giản, chị là lãnh đạo, không những được chỉ thị, còn có thể phê bình.
– Tiểu Sở, tôi cũng lười phải phê bình cậu. Giản Nhược Minh không chút khách khí nói: – Gặp phải chút khó khăn liền chán nản suy sụp không dậy nổi rồi, không đến cơ quan làm việc, có gì bất mãn cũng không để trong lòng. Cứ với cái kiểu như của cậu, coi như là ở lại Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, cũng sẽ không khá lên được.
Đây là thế nào, tôi cũng chỉ đắc tội tên Điền hói, cũng không có trêu chọc Giản Nhược Minh chị mà?
Sở Thiên Thư không hiểu ra sao, cũng không nhớ ra nổi Giản Nhược Minh đã bảo mình làm chuyện gì, giơ điện thoại không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngơ ngác một hồi lâu, Sở Thiên Thư mới chợt hiểu ra.
Buổi sáng, ở trong phòng làm việc Điền Khắc Minh đã bảo, trước đại sảnh có để một cái rương của Giản Nhược Minh, để sau khi tan tầm Sở Thiên Thư mang qua đó; giữa trưa lại xảy một chuyện lớn vậy, tâm trạng suy sụp ngồi mãi trong quán cà phê, đã sớm đem chuyện này quăng lên chín tầng mây rồi.
Sở Thiên Thư vội vàng giải thích: – Chủ nhiệm Giản, thật xin lỗi, buổi chiều tôi cùng người bạn đi ra ngoài uống hơi nhiều rượu, nên đã quên đem đồ qua cho chị.
Giản Nhược Minh căn bản không nghe Sở Thiên Thư giải thích, phê bình liên thanh: – Hừ, tuổi vẫn còn trẻ đấy, kích động không nói rồi, lại còn uống rượu hỏng việc. Một việc cỏn con cũng làm không tốt, sao có thể làm được việc lớn? Một người đàn ông, phải cầm được thì cũng buông được, hiểu không?
– Đúng, đúng, lãnh đạo phê bình rất đúng. Những lời này, Sở Thiên Thư ở trước mặt phần đông lãnh đạo đã nói rất nhiều lần, nhưng hôm nay mới là lời thật lòng.
Đúng vậy!
Xưa nay người làm được việc lớn, ai chưa từng gặp phải suy sụp và đả kích?
Bình thường Sở Thiên Thư vô cùng chú ý lý lịch của các quan to, trong số các cán bộ cấp tỉnh đương nhiệm, đa số bọn họ đều đã lên núi xuống nông thôn trải qua khốn khó, dài nhất phải bảy tám năm, ngắn thì cũng có hai ba năm, bản thân mình cũng chỉ là một năm “Nhập xã ở thôn”, ngã một cái như vậy mà đã không dậy nổi sao?
Giản Nhược Minh nói quá đúng, năng lực chịu đựng tâm lý như vậy, làm sao gánh nổi trọng trách?!
Trống tốt không cần búa tạ!
Giản Nhược Minh nói một hồi, đúng thực là lời nói thấm thía, chân thành hơn nữa lại đúng trọng tâm, Sở Thiên Thư chợt hiểu ra, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên Thư phấn chấn hẳn lên, vội bày tỏ thái độ với Giản Nhược Minh, lập tức đến trụ sở làm việc, đợi lát nữa sẽ đem rương đưa qua cho cô.
Cúp điện thoại, kêu nhân viên phục vụ tính tiền.
Nhân viên phục vụ ai nấy đều thấy kỳ quái, người này ủ rũ ngồi đến trưa, vừa nghe điện thoại xong, còn giống như đã nghe một trận phê bình, cả người thay đổi hẳn, so với lúc mới vào sự mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn, tự tin tăng lên gấp bội.
Sở Thiên Thư vén màn, cất di động, ra ngoài thuê xe thẳng đến Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Rương của Giản Nhược Minh để ở sảnh, cũng không giống Sở Thiên Thư tưởng tượng là quà biếu đơn vị cấp dưới đưa tới nhân ngày lễ, mà là các loại giầy Giản Nhược Minh bình thường vẫn hay đi. Ngày hôm qua sai người theo từ thị xã Lâm Giang mang tới, tạm thời để ở sảnh Ủy ban, Điền Khắc Minh nhìn thấy, liền bảo Sở Thiên Thư khi nào tan sở thì mang về giúp cô.
Giản Nhược Minh là người phụ nữ rất chú trọng phong vị cuộc sống, ngay cả dép lê thường dùng cũng có nhiều loại, có loại dùng khi đi tắm, loại dùng để đi trong phòng, còn có loại để đi khi tắm xong lên giường.
Sau khi tan tầm trở về nhà, bỗng nhiên không có dép thường đi, thật đúng là cảm giác không được thoải mái.
Nghĩ đến quần áo mặc đi ra ngoài ngày mai, một đôi giày để phối hợp cũng không có, nghĩ cũng thấy không thoải mái, liền gọi điện thoại cho Sở Thiên Thư, mượn cớ nói chuyện của mình mà răn dạy hắn một chút.
Sở Thiên Thư chạy tới Ủy ban, lập tức trợn tròn mắt, cửa hàng rào bình thường mở rộng nay đóng lại rồi, hắn dùng tay đẩy một chút cũng không động, liền khum tay lên trán nhìn qua kính, trước đại sảnh trống rỗng, không chỉ có không thấy cái rương nào, mà ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy.
Không bình thường! Đúng theo quy định quản lý nội bộ của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, cho dù trong ngày nghỉ lễ, thì nhân viên lễ tân cũng nhất định phải trực hai mươi tư giờ như bình thường tại quầy lễ tân.
Nhân viên lễ tân trước sảnh là do Sở Thiên Thư sắp xếp, hắn nhớ rõ rất rõ ràng, hôm nay hẳn là cô nàng tên Trịnh Tiểu Mẫn phụ trách.
Sở Thiên Thư lại nhìn ngó xung quanh một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mẫn.
Trịnh Tiểu Mẫn này, năm nay hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp ba thi đỗ vào trường đại học loại hai, bởi vì không đóng nổi tiền học phí đắt đỏ nên bỏ. Cha cô là công nhân thất nghiệp của nhà máy cơ khí ở thị xã Thanh Nguyên, ở gần chợ rau mở sạp làm đồ tể bán thịt, nghe nói Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cần tuyển nhân viên tiếp tân, liền ghi danh cho con gái.
Theo Tiền Mỹ Hoa nói, cùng ngày phỏng vấn, ông Trịnh ngăn Điền Khắc Minh ở trên đường, đám người Âu Dương Mỹ Mỹ, đều được tặng miếng sườn lợn to ngon, Trịnh Tiểu Mẫn mới có thể giành được vị trí đó giữa bao nhiêu người cạnh tranh, chỉ không biết là thật hay giả.
Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Mẫn là con nhà nghèo, khéo léo chịu khó, miệng ngọt xớt, nhan sắc cũng xinh đẹp, chỉ là quá coi trọng vật chất so với các cô gái khác.
Sau khi đi làm, cũng học được tiểu xảo, mượn cơ hội làm việc và đưa báo cáo, dụ dỗ được vài người lãnh đạo rất vui vẻ, như Điền Khắc Minh, đám người Âu Dương Mỹ Mỹ cũng không cần phải nói, ngay cả vài người Sở Thiên Thư, Lưu Xuân Na cũng gọi “Anh, chị” rất thân thiết, làm cho mọi người vô cùng yêu thích.
Sở Thiên Thư nghĩ rằng, Trịnh Tiểu Mẫn có lẽ tạm thời có việc rời khỏi chốc lát, liền tựa vào bên tường chờ một lát, nhưng qua mười phút cũng không thấy cô trở về, trong lòng thấy kỳ quái nghĩ: Loại nhân viên làm tạm thời không có biên chế như Trịnh Tiểu Mẫn này, nếu vô duyên vô cớ dám không đi làm, Điền Khắc Minh có thể ngay lập tức cho cô nghỉ việc.
Nhớ rõ Tiền Mỹ Hoa còn nói, Trịnh Tiểu Mẫn cố gắng biểu hiện như vậy, là muốn lấy được thiện cảm của các lãnh đạo, tranh thủ có cơ hội có thể vào biên chế. Dưới loại tình huống này, đang êm đẹp sao cô lại làm việc không có trách nhiệm như vậy? Cho dù không khoẻ hoặc là trong nhà có việc gấp, cũng sẽ chào hỏi và đổi lại ca với các chị em.
Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sở Thiên Thư lo lắng, trong bụng hơi khẩn trương.
Buổi tối hôm qua, Sở Thiên Thư xem tin tức chuyên mục “Hiện trường đầu tiên” chiếu trên kênh vệ tinh truyền hình Thanh Nguyên, nói có một đám trộm cắp vùng khác đang nhắm vào trụ cở cơ quan chính phủ, nhiều lần gây án, đề nghị các đơn vị nâng cao cảnh giác, tăng cường phòng bị.
Bọn trộm này có phải lại chạy đến tòa nhà Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước hay không đây?
Sở Thiên Thư ngẩng đầu nhìn lên hướng cửa sổ văn phòng lãnh đạo, cũng không phát hiện cái gì khác thường, liền bước nhẹ nhàng, lặng lẽ đi tới trước phòng nghỉ của nhân viên lễ tân, không đợi hắn lại gần, liền nghe thấy bên trong có tiếng động khác thường.
Sở Thiên Thư càng thêm cẩn thận dè dặt, hắn thấy trên cửa sổ phòng nghỉ tuy rằng treo bức mành, nhưng bên cạnh vướng cái giá báo, nên lộ ra một khe hở to như bao thuốc. Hắn ngồi xổm ngay dưới cửa sổ nghiêng tai lắng nghe, một hồi tiếng thở gấp hổn hển truyền ra.
Âm thanh này tại sao nghe có phần kích thích? Sở Thiên Thư không tự chủ được liền nghĩ đến vẻ dâm đãng của Âu Dương Mỹ Mỹ.
Đồ chó hoang,… tên này con mẹ nó không ra cái gì cả rồi, không những giật tiền, lại còn cướp sắc!
Sở Thiên Thư lấy điện thoại di động ra tính báo cảnh sát, lại nghe được tiếng nói chuyện của Trịnh Tiểu Mẫn từ trong khe hở cửa sổ truyền ra.
– Đừng nóng vội, anh chờ chút đi.
Cái gì? Cái này cũng có thể thương lượng cùng kẻ cướp sao?
Sở Thiên Thư vô cùng khó hiểu, nâng người đứng dậy một chút, nheo một mắt, theo khe hở nhìn trộm trong phòng.
Đập vào mắt đầu tiên chính là một cái đầu trọc lớn bóng loáng, sau đó mới là một tấm lưng nhẵn bóng.
Trong phòng nghỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, Điền Khắc Minh nằm sấp ở trên giường, ở dưới người lão ta, là hai cái chân thon dài trơn bóng mịn màng đang siết chặt lại với nhau.
Chỉ thấy Điền Khắc Minh luống cuống tay chân hết gặm lại sờ, đầu trọc bóng loáng đang ủi đến ủi đi từ trên xuống dưới, âm thanh hổn hển thở gấp chính là từ dưới thân thể của lão ta phát ra.
Trịnh Tiểu Mẫn ô ô khẽ nức nở, hai cái tay nhỏ bé ôm lấy cái đầu trọc kia, cuối cùng tránh miệng ra khỏi cái đầu trọc, cô thở hồng hộc nói: – Chủ nhiệm, tôi sợ
Điền Khắc Minh ngừng động tác, không nhịn được mà quát khẽ: – Đến lúc này rồi, cô còn sợ cái gì?