Sở Thiên Thư lấy tay cô ta ở trên mặt xuống, chỉ thấy hai mắt cô ta rưng rưng, trên khóe mắt dán băng gạc, mắt sưng giống như bánh bao thịt, trên mặt có dấu vết xanh tím, trên cổ còn có mấy vết cào, tay áo bị xé rách thành một lỗ hổng, ngón áp út của tay phải còn quấn băng vải.
Khi nhìn thấy, dùng vô cùng thê thảm để miêu tả cũng không quá.
– Con mẹ nó Chu Vượng Tài, ông đây đi tìm gã tính sổ.
Sở Thiên Thư giận không kiềm được, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Hướng Vãn Tình bắt lại tay hắn:
– Sở Thiên Thư, anh bình tĩnh một chút mà được không?
– Con * nó!
Sở Thiên Thư nổi giận đùng đùng mắng:
– Tôi bình tĩnh không được, con mẹ nó, không ngờ lại hạ độc thủ như vậy với một phụ nữ. Thực mẹ nó không phải là đàn ông!
– Thiên Thư, anh đừng kích động, trước tiên làm rõ ràng tình hình đã rồi nói tiếp. Anh không hiểu ra sao đi tìm Chu Vượng Tài tính sổ, anh có chứng cớ à? Gã có thể thừa nhận sao?
Sở Thiên Thư dời cái ghế đến bên cạnh sô pha, dịu dàng nói:
– Vân Đóa, em đừng đau lòng. Nói cho anh biết, là ai làm vậy, anh tuyệt đối sẽ không tha cho người đó.
Bạch Vân Đóa vừa nghe, nước mắt lả tả chảy xuống.
Hướng Vãn Tình đưa cho cô ta mấy tờ khăn giấy, đôi mắt cũng đỏ.
Bạch Vân Đóa đứt quãng mà kể lại chuyện đã xảy ra cho Sở Thiên Thư.
Khoảng ba giờ chiêù hôm nay, Bạch Vân Đóa đang khám bệnh cho bệnh nhân, đột nhiên có vài người đàn ông bộ dạng không đứng đắn xông tới, kẻ cầm đầu là một người đàn ông vạm vỡ, gã cưỡng ép đẩy ra người phụ nữ trung niên đang khám bệnh, chắn trước người của Bạch Vân Đóa.
Bạch Vân Đóa đang viết bệnh án, cô cũng không ngẩng đầu, nhẹ nói:
– Khám bệnh mời xếp hàng.
Người đàn ông vạm vỡ vung tay lên, vài tên hung ác đi cùng với gã đuổi người bệnh ra ngoài.
Bạch Vân Đóa thấy vậy, chất vấn:
– Các anh làm gì vậy? Muốn gây rối thì đến nơi khác, đừng ảnh hưởng đến tôi khám bệnh cho bệnh nhân.
– Mày còn khám bệnh mẹ gì.
Gã đàn ông vạm vỡ lớn tiếng kêu ầm lên:
– Bệnh viện này gạt người, bác sĩ không có lương tâm như mày, tao cho mày biết, hôm nay tao đặc biệt tới tìm mày để đòi lại công bằng đấy.
Bạch Vân Đóa lạnh lùng nói:
– Có việc nói đi, đừng cố tình gây sự.
Gã đàn ông vạm vỡ quơ hai tay với người bệnh bên người, nước miếng tung bay nói:
– Mọi người đừng tin mụ đàn bà này, tháng trước anh của tôi đến khám bệnh ở chỗ cô ta, chính là bị thương ngoài da một chút ở trên đầu, cô ta lại viết hơn mười đơn thuốc, kiểm tra mấy lần từ đầu đến chân, lập tức liền mất hơn mười ngàn tệ đó. Mọi người nói xem, bệnh viện này có phải không có lương tâm hay không, mụ đàn bà này còn có y đức nữa hay không?
Người bệnh vây xem rất nhiều, mọi người đều không rõ sự thật, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, trong đó còn có người ồn ào càu nhàu, nói bậy.
– Bệnh viện bây giờ rất tệ, chỉ biết đến tiền mà thôi.
– Đúng vậy, mặc kệ là bệnh nặng hay bệnh nhẹ, đi khám thì kiểm tra hơn mười loại, còn chưa khám bệnh mà đã mất vài ngàn rồi.
– Đầu năm nay, vì muốn có thêm tiền lại dám trái lương kiếm tiền ác độc.
– Ôi, nhân dân thật không đủ tiền chữa bệnh đâu.
Bạch Vân Đóa đứng lên, lớn tiếng nói:
– Mọi người đừng nghe gã nói xằng nói bậy.
– Ông đây nói xằng nói bậy sao? Là cô không dám thừa nhận mới đúng.
Gã đàn ông lấy một quyển bệnh án từ trong túi ra, hung hăng đập xuống bàn:
– Ông đây có bệnh án, cô mở to mắt ra mà nhìn, có phải là cô khám bệnh hay không?
Bạch Vân Đóa cầm lên xem, bệnh án đúng là cô viết. Cô nghĩ tới, tháng trước khám một bệnh nhân, trên đầu bị ngoại thương, bởi vì lo lắng y tổn thương bên trong nên để y đi chụp CT, sau đó không thấy có vấn đề gì, liền khâu lại miệng vết thương cho y, sau một tuần thì cắt chỉ.
Bạch Vân Đóa ném trả bệnh án lại cho gã đàn ông, thản nhiên nói:
– Bệnh nhân này một tháng trước đã bình phục rồi.
– Bình phục cái rắm. Tao cho mày biết, anh ấy đã chết rồi, bị mày chữa chết rồi.
Gã đàn ông vạm vỡ quơ tay, lớn tiếng rít gào nói.
Hả? Trong đám người một trận xôn xao.
Kỹ năng diễn xuất của gã đàn ông vạm vỡ thật sự là cao, mới vừa rồi còn là bộ dáng kiêu ngạo, chỉ trong chớp mắt là vẻ mặt bi thương, gã nghẹn ngào nói:
– Sau khi anh của tôi về nhà, mỗi ngày đều nói đau đầu. Tối hôm qua đau đến thật sự không chịu nổi, đưa đến bệnh viện kiểm tra, xuất huyết sọ não, không đợi đến giải phẫu liền đi rồi. Tất cả đều là do bọn này làm chậm trễ, anh của tôi thật thê thảm, bỏ lại chị dâu và đứa bé, bọn họ làm sao mà sống đây?
Những gã đi theo mồm năm miệng mười hùng hổ, có một gã lấy một biểu ngữ từ trong túi ra: “Bạch Vân Đóa là tội phạm giết người có giấy phép.”
Đầu năm nay, mâu thuẫn chữa bệnh thật sự rất nổi bật.
Mặc kệ là thật là giả, chỉ cần náo loạn ầm ĩ thì người bệnh và người nhà đều có thể chiếm được sự đồng tình của công chúng.
Xung đột xảy ra giữa người bệnh và bác sĩ gần như mỗi ngày đều có, vì thế sinh ra một nghề nghiệp “Y náo”.
Đám người này mỗi ngày canh giữ ở cửa bệnh viện, chuyên môn trợ giúp người nhà của người bệnh quấy rối, lúc đầu chỉ là khóc sướt mướt, sau lại thủ đoạn không ngừng đa dạng, phát triển đến bày linh đài ở bệnh viện, mở nhạc buồn, làm ách tắc giao thông vân vân. Chỉ có một mục đích, đó chính là huyên náo càng lớn càng tốt, làm ầm ĩ, thường thường bệnh viện sẽ chịu không được áp lực của dư luận và chính phủ, đành phải bồi thường tiền cho xong việc, y náo sẽ nhận được một khoản tiền từ khoản tiền bồi thường đó.
Bạch Vân Đóa hiểu, hôm nay gặp được y náo, cô ta tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng hỏi:
– Xin hỏi dựa vào cái gì nói tôi chữa chết anh của anh? Tôi căn bản cũng không quen anh.
– Không biết à, ông đây hôm nay sẽ cho mày biết rõ.
Nói xong, gã đàn ông vạm vỡ cầm cái chặn giấy trên bàn ném tới Bạch Vân Đóa.
Lúc ấy Bạch Vân Đóa ngây ngẩn cả người, còn không kịp phản ứng đã bị đập trúng cái trán.
Lập tức, phòng chờ khám bệnh lý lâm vào hỗn loạn, các bệnh nhân sợ tới mức đều chạy ra ngoài trốn.
Gã đàn ông vạm vỡ cầm lấy bệnh án, quạt mạnh vào mặt của Bạch Vân Đóa, vài gã còn lại ngăn lại bác sĩ y tá bên ngoài muốn xông vào khuyên giải, thuận tay cầm lấy cái gì đập cái đó.
Gã đàn ông vạm vỡ vẫn tiếp tục đánh Bạch Vân Đóa, hơn nữa đặc biệt tập trung đánh vào mặt.
Bạch Vân Đóa chỉ phải dùng hai tay bảo vệ mặt, dựa vào chân tường.
Chủ nhiệm khoa ngoại thấy tình hình không tốt, lập tức chạy vào phòng trực ban, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Chỉ chốc lát sau, ngoài bệnh viện liền truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Hai cảnh sát vội vàng vọt vào phòng chờ khám bệnh, ngăn lại gã đàn ông vạm vỡ hung ác.
Khóe mắt Bạch Vân Đóa chảy máu, mắt sưng đỏ, khuôn mặt tím xanh.
Nhìn khắp phòng, trong phòng chờ khám bệnh đã là một mảnh hỗn loạn.
Tên cảnh sát già kéo Bạch Vân Đóa qua một bên, hỏi:
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Vân Đóa khóc không thành tiếng, có một bác sĩ đang giúp cô ta kiểm tra miệng vết thương.
Gã đàn ông vạm vỡ còn không thuận theo không buông tha xông tới chỗ Bạch Vân Đóa.
Tên cảnh sát trẻ vội vàng lôi kéo gã.
Gã đàn ông vạm vỡ rống to với tên cảnh sát trẻ:
– Cậu kéo tôi làm gì, cô ta chữa chết anh trai tôi, tôi muốn tìm cô ta tính sổ.
Cảnh sát trẻ cũng nhìn không được, nói:
– Anh ra tay đánh thương người còn nói nữa sao? Ra tay đánh một người phụ nữ, còn xứng là đàn ông nữa không?
Cảnh sát già cũng đi ra hoà giải:
– Được rồi được rồi được rồi! Các người có chuyện gì thì có thể giải quyết thông qua con đường bình thường, không thể áp dụng phương pháp bạo lực này!
– Đồng chí cảnh sát, anh nghĩ tôi muốn làm như vậy sao? Cô ta chữa chết anh trai tôi, tai nạn lớn như vậy chúng tôi không nên tìm cô ta hay sao?
Gã đàn ông vạm vỡ vỗ cái bàn, không vui nói.
Nghe nói đã chết người, cảnh sát cũng không nhiều lời, liền hỏi một y tá đứng bên cạnh:
– Lãnh đạo của các cô ở đâu?
Các y tá nhìn chủ nhiệm khoa ngoại.
Chủ nhiệm khoa ngoại cúi đầu.
Lúc này, ở cửa phòng chờ khám bệnh, lộ ra khuôn mặt tràn đầy mụn nhọt của Chu Vượng Tài.
Chủ nhiệm khoa ngoại vội vàng giới thiệu nói:
– Đây là Phó viện trưởng Chu của bệnh viện chúng tôi.
Cảnh sát trẻ trào phúng nói:
– Tôi nói thật với các anh, ầm ĩ đến mức này, lãnh đạo các anh còn bình tĩnh như vậy.