Ở trong những người này, Quan Hạo Vũ lớn tuổi nhất, có kinh nghiệm, lý lịch nhiều nhất, cậy già lên mặt nói vài câu bực tức, mọi người trên cơ bản thấy nhưng không thể trách rồi.
Cục trưởng Cục Đất đai Thân Quốc Chương lên tiếng:
– Dự án cải tổ nhà máy Nghi Biểu đã kéo dài hơn một năm, không ít công ty có ý tham gia đấu thầu bị kéo đến sụp đổ. Cứ càng tiếp tục kéo dài, chi phí chuyển nhượng đất đai và chi phí giải phóng mặt bằng sẽ nước lên thì thuyền lên, các xí nghiệp đấu giá có thể dùng tài chính để an trí cho công nhân viên sẽ càng như trứng chọi đá. Cá nhân tôi cho rằng, kéo dài càng lâu tổn thất càng lớn, quyền lợi của mấy nghìn công nhân viên xưởng Nghi Biểu càng khó có thể bảo đảm.
Phó viện trưởng thường vụ đahi diện bên toàn án đến, sau khi nghe xong Thân Quốc Chương lên tiếng, đưa ra cách nhìn bất đồng, y nói:
– Chi phí nhượng lại đất đai là tăng theo giá nhà đất, các xí nghiệp đấu giá nhìn trúng được giá trị mở rộng đất đai của xưởng Nghi Biểu nên mới hăng hái tham gia. Về lý luận mà nói, giá nhượng tổng thể càng cao, chi phí dùng để an trí cho công nhân viên cũng tương đồng tăng cao.
Bên Cục công an có Phó cục trưởng Điền Chí Cương đến tham dự, ông ta nói:
– Đối với việc cải chế xưởng Nghi Biểu, phía bên công an chúng tôi sẽ dốc sức giúp đỡ. Tuy nhiên, vẫn xin hãy quan tâm chu đáo đến cảm xúc của công nhân viên, nếu không, cục diện một khi bị động, bên công an vị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử. Phòng công an tỉnh đã yêu cầu rõ ràng, khi xử trí sự kiện quần chúng khiếu nại, bên công an phải giảm thiểu tham gia, tránh kích hóa mâu thuẫn…
Đường Dật Phu đột nhiên gõ bàn, cắt đứt lời của ông ta, dùng thanh âm trầm thấp nói:
– Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng coi trọng quyền lợi của công nhân viên chức, mới chuyên môn thành lập tổ lãnh đạo công tác, tập trung suy xét bố trí các vị trí thích đáng cho công nhân viên chức. Một chức trách rất quan trọng của bên công an đó là xây dựng một bức tường hộ giá cho nền kinh tế, cần phải kiên quyết duy trì nhất trí cao độ với Thành ủy và UBND thành phố. Mời mọi người tiếp tục phát biểu.
Đường Dật Phu đã mở miệng, Điền Chí Cương chỉ đành phải câm miệng.
Công nhân viên xưởng Nghi Biểu lên phố chặn đường, truyền thông bóc trần sự kiện Phân cục Công an Bắc Hồ bắt Trương Vĩ, Phòng công an tỉnh đã đưa ra phê bình đối với hành vi kích hóa mâu thuẫn này của Cục công an thành phố. Lời phát biểu vừa rồi của Điền Chí Cương trên thực tế là đang thiện ý nhắc nhở, gắng sức trấn an tốt công nhân viên thất nghiệp, đừng để sự tình ập lên đầu mới lệnh cảnh sát ra quân áp dụng biện pháp cưỡng chế.
Ý tứ ngầm trong lời nói Đường Dật Phu đương nhiên vừa nghe liền hiểu, Điền Chí Cương là đang đề nghị ý kiến với ông ta, vì thế Đường Dật Phu mới không vui mà cắt đứt Điền Chí Cương nói.
Cục trưởng cục Công thương vốn còn muốn phát biểu chút ý kiến bất đồng, nhưng nhìn bộ dáng quyết định của Đường Dật Phu, liền làm bộ yên lặng nhìn tài liệu trước mặt, từ đầu đến cuối đều không có ngẩng đầu lên.
Hội nghị trong quan trường có một quy củ bất thành văn: Nếu như sau khi anh phát biểu còn có lãnh đạo có chức vị rất cao muốn phát biểu chỉ thị quan trọng, thì khi anh nói phải đoán ý qua lời nói và sắc mặt, giữ lại đường sống cho mình. Nếu cán bộ có cấp bậc cao hơn anh trước biểu lộ thái độ thì phương pháp tốt nhất là phụ hoạ theo, nếu thật sự không muốn phụ hoạ theo thì lựa chọn tốt nhất chính là tiếp tục im lặng.
Người phụ trách các ban ngành thuộc Viện kiểm sát, bộ Giám sát và người phụ trách các lúc này đều lập tức tỏ thái độ phải ra sức thúc đẩy tác dụng bảo đảm giám sát, các ban ngành khác cũng lần lượt lên tiếng, bày tỏ muốn ra sức ủng hộ việc cải cách doanh nghiệp nhà nước,thúc tiến phát triển kinh tế địa phương, giữ gìn xã hội hài hòa ổn định
Đường Dật Phu đã đưa ra một tổng kết ngắn gọn đối với những lời phát biểu của thành viên tổ lãnh đạo, cuối cùng nhấn mạnh:
– Phương án chuyển nhượng toàn bộ xưởng Nghi Biểu được hình thành qua nhiều lần nghiên cứu và thảo luận, trên cơ bản không có chỗ nào không thích đáng. Trước mặt có dư luận cho rằng, phương án này không thể suy xét đầy đủ về quyền lợi của công nhân viên chức thất nghiệp, đây là một loại hiểu lầm, bộ phận công nhân viên chức thất nghiệp không hiểu điều này cũng rất bình thường. Mọi cuộc cải cách đều có những đớn đau, luôn chạm đến lợi ích thiết thân của một bộ phận người. Nhiệm vụ của tổ lãnh đạo chúng ta là, tận khả năng suy nghĩ đến lợi ích về mọi phương diện, trong thời gian cuối cùng, tìm thấy điểm đột phá trong công cuộc cải cách doanh nghiệp nhà nước ở thành phố ta, thúc tiến nền kinh tế thành phố ta phát triển ngày một nhanh và tốt hơn.
Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư làm nhân viên công tác dự thính, bọn họ không có quyền lên tiếng, nhưng trong lòng bọn họ đều có nghi vấn: Đường Dật Phu làm Phó Chủ tịch thành phố quản lý ngành công nghiệp, vì sao lại vội vã nhượng lại một doanh nghiệp nhà nước như vậy chứ? Trong chuyện này chẳng lẽ chỉ có chính tích quan đang quấy phá sao?
Đường Dật Phu đương nhiên có tính toán của chính mình.
Bí thư Thành ủy Quách Tử Xuân thuyên chuyển sang tỉnh lân cận đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, Chủ tịch thành phố Chu Mẫn Văn tiếp nhận chức vụ Bí thư, chức Chủ tịch thành phố trống ra quả thực rất có sức hấp dẫm với gã.
Thân trong quan trường, ai không muốn thăng chức chứ?
Huống chi, từ Phó chủ tịch thành phố lên Chủ tịch thành phố là một bước nhảy vọt về chất, cũng là một bước không thể thiếu để thăng tiến lên cấp Phó chủ tịch tỉnh.
Cuộc sống vài thập niên trong chốn quan trường, nhìn như rất dài, kì thực rất ngắn, bỏ qua một bước liền vụt mất tất cả.
Đường Dật Phu am hiểu sâu về điều này nên chắc chắn phải cố gắng tranh thủ một phen, cho dù chỉ có một cơ hội rất nhỏ, cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Đường Dật Phu làm Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, thăng lên làm Chủ tịch thành phố cũng không thuộc loại đề bạt đặc cách, tính khả năng không phải là không tồn tại. Nhưng ông ta biết rõ trong cuộc cạnh tranh giữa mình và Phó chủ tịch thường vụ Y Hải Đào, bản thân không chiếm tiên cơ, nếu muốn lực lượng mới xuất hiện, nhất định phải có được đề cử và tán thành của tầng cao trong tỉnh.
Ngay tại thời khắc quan trọng này, ông chủ Vương Trí Viễn của thực nghiệp Côn Bằng đã chủ động tới tìm hiểu, ám chỉ Đường Dật Phu,chỉ cần ông ta phối hợp với thực nghiệp Côn Bằng lấy giá cả hợp lý để lấy được nhà máy Nghi Biểu quý giá này, gã bằng lòng trợ giúp Đường Dật Phu một tay.
Bối cảnh gia tộc của Vương Trí Viễn rất phức tạp, Vương lão thái gia lúc trước còn có thanh danh tốt đẹp của nhà tư bản cách mạng, trong thời kì đặc thù đã cùng vượt qua hoạn nạn cùng với nhân vật cấp cao trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, cùng sống chết với nhau, tình cảm rất thâm hậu.
Nhưng sau này hai người một người thành công trong quan trường, một người đắc ý trên thương trường, bên ngoài cũng rất ít xuất hiện cùng nhau. Nhất là những năm gần đây, tuổi tác của lão gia đã cao, làm người lại khiêm tốn, ảnh hưởng của ông ta trên chính đàn mọi người đều biết.
Vương Trí Viễn du học ở nước Mỹ trở về, không có hứng thú với con đường làm quan, nhưng lại hứng thú với việc tích luỹ của cải. Trong mấy năm ngắn ngủi, thực nghiệp Côn Bằng một hơi đã lấy được nhiều hạng mục phát triển tại các thành phố tỉnh Đông Nam, tốc độ phát triển trở thành thực thể kinh tế chạy song song với tập đoàn Vân Nam công ty có trên thị trường chứng khoán nổi tiếng.
Đường Dật Phu và Vương Trí Viễn thông qua việc thuê khách sạn Khải Hoàn mà quen biết nhau, ông ta cảm giác được trong người trẻ tuổi này ẩn chứa năng lượng rất lớn, ông ta suy tính một buổi tối, liền đưa ra quyết định, đặt cược trên người của Vương Trí Viễn.
Vương Trí Viễn rất nhanh sắp xếp cho Đường Dật Phu gặp mặt bí mật với Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hà Thiên Ảnh.
Hà Thiên Ảnh là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tiếng hô nhiệm kỳ sau tham gia thường vụ làm Phó Bí thư Tỉnh ủy rất cao, nhưng không ngờ Vương Trí Viễn vừa mời đã tới, hơn nữa trong lời nói Hà Thiên Ảnh còn hàm ẩn ý vị muốn Vương Trí Viễn giúp đỡ, điều này càng khiến cho Đường Dật Phu cảm thấy hướng đi của mình là đúng.
Gặp phải áp lực tiền lãi rất lớn và mạo hiểm tài chính, các công ty cạnh tranh không chịu nổi, nhưng có rất ít người có thể nghĩ đến, thực sự chịu không nổi còn có một người là Đường Dật Phu.
Đường Dật Phu thông qua cắt đứt lời của Cục trưởng Công an, làm nhạc dạo cho toàn bộ hội nghị, hội nghị tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi.
Rất nhanh, tổ lãnh đạo thống nhất tư tưởng, phải vượt qua khó khăn này, phải đẩy mạnh cải cách nhà máy Nghi Biểu.
Nhưng, không ai bàn về phương án cụ thể thực thi và biện pháp đẩy mạnh.
Mọi người lên tiếng xong, Đường Dật Phu rốt cục chú ý tới góc sáng sủa nhất hội trường Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư đang ngồi,ông ta nghiêng đầu hỏi Quan Hạo Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiết, nói:
– Tiểu Giản, cô được điều xuống từ Ủy ban Quản lý Giám sát tỉnh, cải cách doanh nghiệp các thành phố cấp ba khác không có kinh nghiệm đáng tham khảo, cô có thể giới thiệu qua với mọi người một chút được không.
Đột nhiên bị Đường Dật Phu điểm danh, Giản Nhược Minh cũng không kích động, bởi vì đầu giờ chiều hôm qua thông báo họp, cô ta và Sở Thiên Thư đã tiến hành ngâm cứu phán đoán tình thế sẽ xảy ra.
Giản Nhược Minh khẽ mỉm cười, nói:
– Phó Chủ tịch thành phố Đường, bởi vì các loại hình xí nghiệp khác nhau ở các thành phố trong tỉnh, vị trí địa lý khác nhau, không thể rập khuôn giống nhau ở các thành phố cấp ba. Doanh nghiệp nhà nước thành phố Thanh Nguyên phải hình thành nét đặc sắc riêng của mình.
Đây là một câu nói nịnh bợ rất có nghệ thuật.
Đường Dật Phu nghe xong, liên tiếp gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Giản Nhược Minh nói tiếp:
– Tôi làm Phó chủ nhiệm phụ trách công tác thường nhật trong văn phòng tổ lãnh đạo, nhất định sẽ phục vụ các vị lãnh đạo tốt nhất, làm tốt các hạng mục sự vụ cụ thể.
Giản Nhược Minh bày ra bộ dáng hoàn toàn nghe theo sắp xếp của lãnh đạo, cũng là trốn tránh vấn đề thực chất.