Chu Vượng Tài tức mà đầu muốn bốc khói, y kéo kính xe lên rồi khởi động xe chuẩn bị chạy.
Sở Thiên Thư nhanh tay nhanh mắt nhấn ga rồi đánh tay lái. “Soạt” một tiếng, xe của hắn đã chắn trước mặt chiếc Birdie.
Chu Vượng Tài vội thắng gấp, chiếc xe Nhật sang trọng suýt nữa tông phải đít xe của Sở Thiên Thư.
Bạch Vân Đóa ló đầu ra ngoài, cười hì hì:
– Chu Vượng Tài, anh còn có sở thích hôn đít xe à?
Sở Thiên Thư không vội khởi động, cũng ló đầu ra nói:
– Nhị sư huynh, có bản lĩnh thì tông đi, tông đít xe là trách nhiệm của anh mà.
Mặt Chu Vượng Tài tái xanh, tức đến toàn thân run lên, chỉ có thể nhấn còi ầm ĩ cho hả cơn tức.
Sở Thiên Thư ngừng lại một chút, sực nhớ đã trễ lắm rồi nên hắn nhấn ga chạy ra khỏi bãi giữ xe của bệnh viện.
Đây là lúc giao thông trong thành phố hỗn loạn nhất.
Sở Thiên Thư lái xe vất vả lắm mới lên được cầu vượt trước bệnh viện. Hắn thở phào nhẹ nhõm, mắt vô tình chạm phải kính chiếu hậu,liền thấy một chiếc xe Nhật màu trắng theo sát phía sau, hắn nhận ra đó là xe của Chu Vượng Tài.
– Tiểu Đóa Đóa, em xem thử, có phải nhị sư huynh đang đuổi theo không?
– Nhanh lên, nhanh lên, để họ đuổi kịp thì không vui nữa đâu.
Thì ra lúc Chu Vượng Tài ra cửa bệnh viện thì gặp đội trưởng bảo vệ, rồi gọi thêm hai bảo vệ đuổi theo Sở Thiên Thư. Y muốn làm cho hả cơn tức khi nãy.
– Vậy được, Tiểu Đóa Đóa, em ngồi cho chắc đi.
Sở Thiên Thư lái xe nhanh như bay, xe không ngừng lạng lách qua lại trong dòng xe, bỏ xa rất nhiều ô tô phía sau.
Chu Vượng Tài vẫn lái xe đuổi sát không tha.
Đèn tín hiệu ở ngã tư đã chuyển màu vàng, Sở Thiên Thư nhấn mạnh ga chạy vượt qua.
Một chiếc xe van tại góc đường khác đã khởi động trước, thấy xe của Sở Thiên Thư lù lù chạy tới thì liền thắng gấp, chắn ngay giữa đường.
Các xe trước sau trái phải đều đồng loạt thắng gấp phát ra tiếng két két rất chói tai.
Sở Thiên Thư lái xe rất nhanh, khi chiếc van đó chắn ngay giữa đường thì hắn có muốn cũng không kịp thắng xe lại.
Bạch Vân Đóa kêu thé lên, liền nghiêng người vịn chặt vai Sở Thiên Thư theo bản năng.
Sở Thiên Thư không hề hoảng loạn, lúc vượt đèn vàng hắn đã chuẩn bị tư tưởng. Hắn lập tức dùng chân phải nhấn ga, hai tay đánh bánh lái, chiếc xe đánh vòng ngoạn mục phía trước xe van. Thừa lúc này, hắn lách ra ngoài từ khe hở giữa hai xe.
Tài xế xe van thấy thế liền vã mồ hôi đầy mình, há hốc miệng thở dốc.
Vượt qua ngã tư, Sở Thiên Thư mới thở phào. May mà sau khi chỉnh sửa xe này thì tính năng còn tốt hơn, bằng không sẽ có tai nạn lớn xảy ra.
Bạch Vân Đóa vẫn bấu chặt tay của Sở Thiên Thư, sắc mặt trắng bệch.
Sở Thiên Thư vỗ cánh tay của Bạch Vân Đóa, đùa:
– Buông tay đi, còn nắm nữa thì áo anh rách mất.
Bạch Vân Đóa chẳng những không buông mà còn dùng hai tay siết chặt tay hắn.
Sở Thiên Thư lại đùa tiếp:
– Ầy, Tiểu Đóa Đóa, có phải muốn ói không, mà đừng ói lên người anh đó. Anh còn phải đi gặp bạn nữa, em ói dơ đồ anh thì sao anh gặp bạn đây?
– Quá đã luôn, em phục anh quá.
Bạch Vân Đóa khen Sở Thiên Thư với giọng đầy sung bái. Cô lại nhìn ra sau, vội nói:
– Mau lên, mau lên, họ lại đuổi tới rồi.
Không thể không thừa nhận tính năng tăng tốc của xe Birdie chẳng hề kém cạnh.
Tốc độ xe Nhật hơn hẳn xe của Sở Thiên Thư, nó đột ngột đổi hướng ép Sở Thiên Thư phải dừng lại.
– Hừm, muốn chơi với tao à.
Sở Thiên Thư thầm cười lạnh. Hắn nắm rõ tâm lý không dám đánh cược của Chu Vượng Tài, chẳng những không hề dừng xe mà còn nhấn ga mạnh hơn, lao thẳng về phía xe Nhật.
– Mẹ nó, thằng này điên rồi.
Trong xe, mặt Chu Vượng Tài trắng bệnh, y thấy rõ xe của Sở Thiên Thư đang xông tới.
– Mau tránh, mau tránh, tránh lẹ đi.
Hai bảo vệ hét lên, nếu tông phải thì kẻ chịu trận trước tiên là hai người họ, sau đó mới là hai xe Nhật này.
Trị giá xe này rất dắt, Chu Vượng Tài không nỡ để nó tông phải xe của Sở Thiên Thư. Hơn nữa căn cứ theo nguyên tắc xử lý sự cố giao thông, bên cưỡng hành đổi làn phải chịu trách nhiệm chủ yếu, như thế thì tổn thất quá nặng rồi.
Chu Vượng Tài đành vụng về đánh bánh lái trở về làn xe của mình.
Sở Thiên Thư nhấn ga lao đến trước xe Nhật. Lúc vượt qua xe Nhật hắn còn đưa ngón giữa với Chu Vượng Tài.
– Mẹ kiếp!
Chu Vượng Tài nổi cơn lôi đình, tức đến mức cũng chửi Hán gian. Y nhấn ga đuổi theo xe Sở Thiên Thư sít sao.
Sở Thiên Thư lái xe lạng qua lạng lại trên đường vượt qua dòng xe cộ. Tuy tốc độc xe Nhật nhanh nhưng vẫn có phần kiêng dè, chỉ có thể đuổi theo mà không kịp.
– Hay quá, hay quá.
Bạch Vân Đóa vỗ tay khen hay với Sở Thiên Thư.
Xe chạy đến đường lớn ven sông, Sở Thiên Thư rất rõ địa hình ở đây.
Hắn làm một cú rẽ gọn đẹp ở đường phía trước, xe chạy vào một ngõ nhỏ không rộng lắm.
Tuy trong ngõ không có nhiều người, nhưng vì đường hẹp nên xe không thể không giảm tốc độ.
– Xem mày còn chạy đi đâu!
Chu Vượng Tài chớp lấy cơ hội, nhất định lần này y phải đuổi kịp, chà đạp đôi nam nữ đó một phen cho đã.
Xe Nhật liền tăng tốc, chớp mắt đã ép sát xe của Sở Thiên Thư, hai xe chỉ còn cách nhau hai, ba mét.
Thấy sắp đuổi kịp, đột nhiên xe trước quẹo phải vào một ngõ nhỏ khác.
Sau khi xe kia biến mất, Chu Vượng Tài mới phát hiện phía trước là một bức tường mới dựng không lâu, mà xe Nhật đang chạy rất nhanh,có muốn dừng xe lại cũng không kịp. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, sau đó gạch đổ vương vãi, mảnh kính vỡ văng tứ phía, lẫn vào là tiếng gào khóc thảm thiết.
Sở Thiên Thư dừng xe lại, quay ra nói với Bạch Vân Đóa:
– Đi, xuống xe xem chuyện vui.
Hai người rời xe, quẹo vào ngõ khi nãy rồi đến gần bức tường xem thử. Chỉ thấy tường đã bị xe tông đổ nát, nửa chiếc xe kẹt cứng trong tường không chút động đậy, phần động cơ chổng lên cao.
Chu Vượng Tài ngồi trên ghế lái, mặt xanh mét như cha mẹ chết.
Bạch Vân Đóa vỗ tay kêu vui quá.
Sở Thiên Thư đi vòng quanh chiếc xe Nhật, thấy bọn Chu Vượng Tài không hề bị thương, cửa xe kẹt cứng trong tường, bọn họ tiến thoái lưỡng nan, ngồi không được mà ra cũng không xong.
Chu Vượng Tài khóc không ra nước mắt, y giận tím mặt, há miệng phun đàm ra.
Sở Thiên Thư nhanh nhẹn ôm Bạch Vân Đóa vào lòng, khó khăn lắm mới thoát khỏi “công kích” của Chu Vượng Tài.
Bạch Vân Đóa thuận thế ngã vào lòng của Sở Thiên Thư, bàn tay trắng nõn ôm lấy cổ của hắn. Bộ ngực nở nang lộ ra không sót thứ gì,mái tóc đen nhánh tỏa ra hương thơm động lòng người.
– Ông Chu, ông chống mắt chó của ông mà nhìn, tôi chơi cho ông xem.
Đoạn cô cố ý nắm tay của Sở Thiên Thư đặt lên ngực mình.
Cách một lớp áo mỏng, Sở Thiên Thư có thể cảm nhận được hương thơm truyền từ da thịt của Bạch Vân Đóa từ lòng bàn tay, hắn không khỏi choáng váng.
Thấy cảnh tượng thân mật trước mắt, Chu Vượng Tài tức muốn nổ ngực, khí nóng xộc thẳng lên từ cổ họng. Y nuốt ực nước miếng, miệng đầy lời miệt thị.
– Bạch Vân Đóa, cô là đồ lăng loàn, con đĩ không biết nhục mặt…
Chu Vượng Tài nổi tính lưu manh đầu đường xó chợ, còn Bạch Vân Đóa không làm gì được, tức đến mặt đỏ gay.
Sở Thiên Thư đẩy Bạch Vân Đóa ra, nói;
– Tiểu Đóa Đóa, mượn giày cao gót của em một chút.
Tuy không biết Sở Thiên Thư định làm gì, nhưng Bạch Vân Đóa vẫn cúi người tháo chiếc giày màu nâu của mình ra.
Sở Thiên Thư cầm chiếc giày đến phía trước xe, gõ mạnh gót giày vào đèn trước của xe.
Rắc! Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, đèn bên trái đã bị gót giày nhọn đập vỡ.
Sở Thiên Thư lại đến đầu bên kia của xe ra tay nhanh gọn lần nữa.
Rắc! Lại một tiếng vỡ gọn gàng, đèn bên phải cũng bị vỡ nát.
– Mẹ kiếp! Tao không tha cho mày đâu…
Chu Vượng Tài ngồi trong xe chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe yêu dấu bị giày cao gót chà đạp, ngoại trừ mạnh miệng chửi bới thì không còn cách nào khác.
Sở Thiên Thư thây kệ y, lại xoay qua đưa giày cho Bạch Vân Đóa đang vô cùng ngạc nhiên, hắn cười hì hì: