Tất cả văn kiện của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước đều do phòng Hồ sơ phụ trách đóng dấu đăng ký, lúc ba bốn giờ chiều,văn bản đã được phát ra, Tề Đại Quang một mình chạy đến phòng Tổng hợp chúc mừng Sở Thiên Thư.
Tề Đại Quang tỏ ra rất chân thành, Sở Thiên Thư khống chế Khổng Nhị Cẩu ở khách sạn Khải Toàn, trở về nghe Triệu Bình Nguyên nói vô cùng kì diệu, lại tận mắt nhìn thấy khả năng một mình hoá giải nguy hiểm của hắn, tất cả điều này chứng tỏ Sở Thiên Thư có lai lịch lớn, đối địch với người như vậy thì quả không sáng suốt rồi.
Sở Thiên Thư đảm nhận chức Phó Chủ nhiệm văn phòng, chủ trì công việc, Tề Đại Quang muốn không phục cũng không được, anh ta đồng thời vừa đố kỵ vừa ngưỡng mộ, còn hiểu rất rõ,chàng trai này được coi trọng như vậy, tương lai tất nhiên rất sáng lạng, tạo mối quan hệ tốt với hắn cũng xem như sự đầu tư lâu dài.
Phạm Diệc Binh dẫn Lưu Xuân Na và Tiền Mỹ Hoa đi thu dọn văn phòng của Điền Khắc Minh, vừa hay trong phòng Tổng hợp chỉ có một mình Sở Thiên Thư.
Sắc mặt của Tề Đại Quang thay đổi nhanh chóng khiến Sở Thiên Thư nhất thời khó thích ứng, sau khi anh ta bắt tay chúc mừng, còn nhỏ giọng tự phê bình mình, nói trước đây có những việc làm không đến nơi đến chốn, vẫn phải xin chú em đừng tính toán, sau này mọi người đều là người của văn phòng, sau này phải đồng tâm góp sức cùng nhau tiến bộ.
Nói được mấy câu, Tề Đại Quang liền chào tạm biệt, trước khi đi còn nói, Chủ nhiệm Sở, chức lên cao rồi, cậu phải mời anh em uống rượu đó.
Sở Thiên Thư khách sáo mấy câu rồi đồng ý đại.
Theo lệ, cán bộ mới được đề bạt, một mình phải tiến hành đối thoại thông lệ.
Sở Thiên Thư một mình ngồi đối diện Quan Hạo Vũ, trong lòng hồi hộp lo lắng, phản ứng đầu tiên khi thấy văn bản bổ nhiệm không phải vui mừng mà là kỳ lạ, hôm qua nghe Giản Nhược Minh nói hy vong đã tan tành, sao qua một đêm chuyện vui lại từ trên trời rơi xuống chứ?
Quan Hạo Vũ dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười mà nói:
– Tiểu Sở, đối với việc đề bạt cậu, có chút ý kiến phản đối, nhưng bản thân tôi một là một hai là hai, trước giờ nói lời giữ lấy lời.
Thấy Quan Hạo Vũ nói rất chân thật, không có lời khách sáo như hàng ngày, Sở Thiên Thư lúc này mới thầm yên tâm, hắn đỏ mặt và nói;
– Cảm ơn sự quan tâm và bồi dưỡng của Chủ nhiệm.
Quan Hạo Vũ rút ra một điếu trong gói thuốc, Sở Thiên Thư liền đứng dậy châm lửa cho ông ta.
Quan Hạo Vũ rất hài lòng sự lanh lợi của Sở Thiên Thư, ông ta hít chậm mấy hơi mới trầm giọng mà nói:
– Tiểu Sở, về công việc, cậu có ý kiến gì không?
– Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của Chủ nhiệm!
– Tốt, Tiểu Sở à, cậu còn trẻ, lại xuất thân chính quy, không thể luôn làm việc vặt vãnh trong Uỷ Ban, thời gian dài tinh thần sẽ cạn kiệt.Gần đây nhiệm vụ cải cách của doanh nghiệp nhà nước rất nhiều, sau khi cậu ngồi vào vị trí, phải chú tâm vào mặt này, phải hỗ trợ lãnh đạo quản lý nhiều hơn, tham gia phối hợp tổ chức công tác nghiệp vụ của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước. Đương nhiên, điều này đối với cậu mà nói là sự kiểm nghiệm quan trọng, cũng là cơ hội khó có được, hy vọng cậu đừng lo lắng gì hết, yên tâm mạnh dạn triển khai công việc đi, tôi ủng hộ cậu.
Quan Hạo Vũ nói rất thấm thía, đây quả thực là lời nói chân tình suy nghĩ cho sự phát triển lâu dài của Sở Thiên Thư. Không tham gia vào công tác nghiệp vụ, người hầu hạ ngày ngày trong văn phòng, muốn tiếp tục tiến bộ trong Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, cơ hội tương đối ít hơn chút so với người phụ trách công việc văn phòng nghiệp vụ. Đây cũng là vấn đề khó mà Điền Khắc Minh và Âu Dương Mỹ Mỹ khi leo lên vị trí này đã từng gặp phải.
Sở Thiên Thư lập tức cảm thấy nóng rực, vội đứng dậy bày tỏỏ:
– Em nhất định không phụ sự tín nhiệm và kỳ vọng của Chủ nhiệm.
Quan Hạo Vũ dặn dò việc chính xong thì vẫy tay Sở Thiên Thư, ra hiệu hắn kéo ghế đến trước bàn, rồi lại tận tay pha ly trà, nhẹ nhàng nói:
– Hôm qua thư ký của Phó thị trưởng Y đích thân gọi điện đến hỏi thăm tình hình của cậu, xem ra Phó thị trưởng Y rất quan tâm cậu đấy!
Sở Thiên Thư thấy Quan Hạo Vũ cười như không cười mà nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy đây mới là điểm mấu chốt tồn tại của bước ngoặt giữa đêm, hắn linh cơ vừa động, vội nói:
– Hôm qua em mới lần đầu tiên gặp được Phó thị trưởng Y, cho dù cá nhân em đã làm chút công việc vừa đủ năng lực, thì đó cũng là kết quả mà Chủ nhiệm bồi dưỡng, là công lao của toàn thể nhân viên Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
Ý của Sở Thiên Thư rất rõ ràng, tôi là người của Quan Hạo Vũ ông, có thành tích cũng là một tay của ông, là của tập thể Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước này.
Cho dù thái độ của Sở Thiên Thư rất chung quy, nhưng sắc mặt của Quan Hạo Vũ lại khó coi, ông ta cho rằng Sở Thiên Thư đang giấu diếm chuyện gì đó, không chịu yên tâm thổ lộ với mình, chỉ nói lời đường hoàng cho có lệ.
Quan Hạo Vũ phất tay, nói:
– Tốt, vậy nói đến đây thôi, cậu đi đi.
Nói xong, Sở Thiên Thư theo thường lệ phải đi cảm ơn các lãnh đạo ủy khác.
Đi lắng nghe lời dạy bảo của Hoàng Như Sơn, lại đi cảm ơn Đoàn Thanh Sơn, Sở Thiên Thư cuối cùng đã đến văn phòng Giản Nhược Minh.
Vừa nhìn thấy Sở Thiên Thư, Giản Nhược Minh cười híp mắt mà hỏi:
– Tiểu Sở, bất ngờ không?
– Bất ngờ, quá bất ngờ!
– Cậu có phải đã về nhà ngủ vì Chủ nhiệm Quan không, lại nghĩ đến lời hứa của ông ấy với cậu phải không?
– Rất có thể.
Sở Thiên Thư ngồi lên ghế đối diện Giản Nhược Minh, và hỏi:
– Chủ nhiệm Giản, chị cảm thấy không phải như thế sao?
– Tôi đương nhiên không thấy vậy.
-Sao thế, chẳng lẽ chị có thể tính trước được?
Giản Nhược Minh cười nói;
– Ha ha, tôi không biết bóp cũng không biết tính, nhưng mà, tôi biết chiều hôm qua, thư ký của Phó thị trưởng Y Vương Thiếu Lỗi đã gọi điện cho Quan Hạo Vũ.
– Vương Thiếu Lỗi, tôi hoàn toàn không biết anh ấy, Chủ nhiệm Giản sao biết thế?
– Đây không phải chuyện cậu cần quan tâm, tôi trong cơ quan trực thuộc Tỉnh lăn lộn mấy năm nay, vẫn còn mấy người anh em ở đấy.
Sở Thiên Thư bừng tỉnh:
– Ồ, thì ra là vậy, thảo nào Chủ nhiệm Quan lúc nãy tìm tôi nói chuyện, thần bí nói với tôi rằng Phó thị trưởng rất quan tâm tôi.
Đợi đến khi Sở Thiên Thư kể hết một lần tình hình nói lúc nãy, Giản Nhược Minh cau màu:
– Nói như thế, Quan Hạo Vũ để cậu đảm đương chức Phó Chủ nhiệm rất có dụng ý đó.
– Trong buổi họp Đảng tổ hôm nay đã tiến hành phân công lại cho lãnh đạo ủy, đã giao chuyện thay đổi chế độ doanh nghiệp cho tôi quản lý. Hiện tại, công tác thay đổi chế độ của nhà máy Nghi Biểu đã đến thời điểm quan trọng nhất, Quan Hạo Vũ và Hoàng Như Sơn bỗng nhiên đều lui lại hậu trường, đáng để suy nghĩ lắm.
Sở Thiên Thư lập tức phản ứng lại:
– Điều này nói rõ bọn họ xem việc thay đổi chế độ nhà máy Nghi Biểu thành một củ khoai nóng bỏng tay, ai cũng không chịu đụng đến cục than này.
Đây là một nguyên nhân, nhưng chỉ là ý kiến.
Nét mặt của Giản Nhược Minh bắt đầu nghi ngờ, cô trầm ngâm một lát rồi nói:
– Theo tôi được biết, việc thay đổi chế độ nhà máy Nghi Biểu đã vượt khỏi ý nghĩa cải cách doanh nghiệp nhà nước và đang biến thành một lợi thế của đấu tranh chính trị giữa Đường Dật Phu và Y Hải Đào, họ muốn bo bo bảo vệ mình nên đã đẩy tôi và cậu đến trước sân khấu.
Sở Thiên Thư hưng phấn nói:
– Điều này rất tốt, chúng ta vừa hay có thể sử dụng cơ hội này, thực hiện kế hoạch lấy thời gian đổi lấy không gian, giành thắng lợi lớn nhất cho công nhân viên chức nghỉ việc.
Giản Nhược Minh lắc đầu:
– Chuyện này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, tôi chỉ là Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, quyền quyết định vẫn nằm trong tay Quan Hạo Vũ. Cậu có để ý không, giới truyền thông cả thành phố lại giữ sự im lặng đối với cái chuyện trọng đại tập thể công nhân viên mất việc của nhà máy Nghi Biểu, điều này cũng quá khác thường.
Qua lời nhắc nhở của Giản Nhược Minh, Sở Thiên Thư toát mồ hôi lạnh.
Xem ra sự nhạy cảm chính trị của mình vẫn còn kém xa Giản Nhược Minh.
Chuyện khiếu nại của tập thể công nhân viên mất việc không có chuyển biến, trạng thái yên tĩnh này chỉ có thể nói rõ, phương án chuyển nhượng toàn thể nhà máy vẫn đang từng bước đẩy mạnh, Giản Nhược Minh bị đẩy đến trước sân khấu, chẳng qua là kế sách vẹn toàn bo bo giữ mình của Quan Hạo Vũ, bất luận sau này đắc tội đến bên nào, Giản Nhược Minh đều sẽ là một kẻ chịu tội thay rất tốt.
Đồng thời, Quan Hạo Vũ cho rằng Sở Thiên Thư có quan hệ với Y Hải Đào để đề bạt chức danh, tiện tay ném hắn vào chiếc xe chiến này.
Thật là đáng sợ!
Sở Thiên Thư ngồi vào chức Phó Chủ nhiệm Uỷ Ban, trong ngày đầu tiên chính thức bước vào danh sách cán bộ, liền cảm thấy sự phức tạp, sự tàn khốc và hiểm ác trong đấu tranh chính trị.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên Thư lo lắng nói:
– Chủ nhiệm Giản, kỳ thực chị cũng có thể nước chảy bèo trôi, thuận theo tự nhiên, không cần phải dấn thân vào vũng nước đục này.
– Không.
Giản Nhược Minh lắc nhẹ đầu, nói:
– Tiểu Sở, chúng ta đã bị cột trên cùng một chiếc xe chiến, tôi cũng không giấu diếm cậu gì nữa, đi đến bước này, tôi đã không thể lui nữa.Về công, chúng ta phải vì lợi ích của công nhân viên nghỉ việc, tất nhiên sẽ làm hại lợi ích phải có của một số người, về tư, tôi không muốn làm việc sống qua ngày ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, càng không thể để ai đó cho rằng tôi cũng chỉ là một bình hoa quan trường.