Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 36: 36 Tuyệt Đối Không Nhân Nhượng


Dám đến quán bar Thiên Long gây chuyện, đây là địa bàn của Mã Thiên Long đó.

Choang!
Nhân viên pha chế đập vỡ một chai rượu trong tay, chỉ vào Tần Cao Văn mắng: “Rốt cuộc hôm nay anh có trả tiền không?”.

“Câu này phải là tôi nói với anh mới đúng, hai trăm triệu không được thiếu một đồng”.

Một đám người mặc đồ đen núp xung quanh từ trước nhảy ra, trong tay cầm vũ khí nóng, bao vây lấy Tần Cao Văn.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ.

Không ít khách khứa lộ ra vẻ hả hê trên khuôn mặt, rõ là xem anh như một kẻ điên.

Lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám chạy đến quán bar Thiên Long gây chuyện, cũng to gan lắm.

“Tên này rốt cuộc là ai?”.

“Chắc là trốn trại tâm thần ra đây mà”.

“Anh ta thảm rồi”.

……
Nhân viên pha chế ánh mắt hằm hằm nói: “Rốt cuộc anh có trả không?”.

“Tôi cho anh thời gian ba phút, nếu như không có hai trăm triệu, tôi sẽ san bằng cái quán này”.

Biểu cảm của anh rất cương quyết, ngồi xuống ghế, châm một điếu thuốc, rồi bắt đầu nhả khói.

Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn đám người xung quanh.

Nhân viên pha chế vô cùng tức giận.

Chỗ rượu đó cộng lại tổng cộng khoảng trên một trăm triệu, là đồ để tiếp đãi khách hàng.

Nếu Tần Cao Văn ăn quỵt mà bị Mã Thiên Long biết được, anh nhất định sẽ bị rút gân lột da.

Hắn nhất định phải bắt anh nôn tiền ra.


“Là anh tự chuốc lấy đấy nhé!”.

Sau đó nhân viên pha chế lạnh giọng nói: “Ra tay đi!”.

Tất cả khách khứa đều tự giác tìm chỗ để trốn, mười mấy người mặc đồ đen này mà ra tay thì sẽ tạo ra một uy lực rất lớn.

Chỉ cần bọn họ sơ sẩy, rất có khả năng sẽ bị vạ lây.

Vũ khí trong tay những người này bắt đầu hoạt động, những tiếng pằng pằng vang lên không dứt.

Tiếp theo đó là những làn đạn dày đặc như vũ bão, bắn thẳng về phía Tần Cao Văn.

Nhân viên pha chế tức giận tung ra hai nắm đấm.

Hắn nhất quyết muốn cho Tần Cao Văn nhừ đòn.

Làm việc ở đây mười mấy năm, trước giờ chưa có ai dám đến gây phiền phức, cho dù là người của gia tộc có quyền chức cũng phải nhượng bộ Mã Thiên Long vài phần.

Anh là cái thá gì chứ?
Pằng pằng pằng!
Âm thanh chói tai vang lên liên tiếp không ngừng.

Nhưng sau đó, một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc vô cùng đã xảy ra.

Thân thể của Tần Cao Văn thế mà tránh được tất cả mọi viên đạn, trong chớp mắt đã lao đến trước mặt mấy tên áo đen.

Bốp bốp bốp!
Mỗi tên một đấm, không lâu sau, mười mấy tên áo đen đó dần dần bị bay ra xa, đập vào bàn bên cạnh, đập vào tường, vào cửa sổ…
Chỉ trong vỏn vẹn thời gian mười mấy giây, tất cả bọn họ đều bị Tần Cao Văn đánh ngã ra đất.

Nắm đấm của Tần Cao Văn nhìn thì có vẻ rất tầm thường, nhưng mỗi một chiêu đều mang một sức mạnh vô cùng dũng mãnh, đánh bọn họ nằm ra đất, mất đi năng lực phản kháng.

Bọn họ ngã trên đất rên rỉ thảm thiết.

Cả quán bar trở nên yên tĩnh, lặng như tờ.

Ánh mắt của bọn họ đổ dồn về phía Tần Cao Văn, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.

Người này là ai thế?
Đánh nhau giỏi quá thể.

Mười mấy con người mà trong chớp mắt đều bị ngã ra đất.

Sức mạnh đáng sợ quá.

Toàn thân của nhân viên pha chế cứng đờ tại chỗ, cứ như người gỗ vậy, hắn nhìn Tần Cao Văn, nhất thời không biết nên nói gì.

Tên này rốt cuộc là ai?
Tốc độ còn nhanh hơn cả đạn dược.

“Mau nộp hai trăm triệu ra đây!”.

Tần Cao Văn đi đến trước mặt nhân viên pha chế, dùng giọng ra lệnh nói.

Nhân viên pha ché khẽ run lên, hắn lắp bắp trả lời: “Anh… anh định làm gì?”.

“Tôi muốn làm gì à? Lẽ nào còn chưa đủ rõ ràng?”.

Tần Cao Văn ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác.

“Tôi nói cho anh biết, đây là quán bar của Mã Thiên Long, nếu anh dám chọc tức anh ta, thì anh xong đời rồi”.

Tần Cao Văn trả lời với vẻ thờ ơ: “Lần trước anh ta nợ tôi sáu trăm triệu, lần này lại nợ hai trăm triệu nữa, tổng cộng là tám trăm triệu”.

Trong mắt nhân viên pha chế, Tần Cao Văn giống như kẻ điên đang nói mớ, Mã Thiên Long một năm thu nhập chỉ có một, hai trăm triệu.

Bảo hắn đưa ngần ấy tiền cho anh?
Đùa chắc?
“Tôi nói cho anh biết, anh…”.


Phập!
Nhân viên pha chế chưa nói xong, dao găm của Tần Cao Văn đã vung xuống, cắt đứt mấy ngón tay của anh ta, máu tươi tuôn xối xả.

Nhân viên pha chế rống lên một tiếng thảm thiết.

Hắn bịt vết thương bên tay phải của mình, nghiến răng nói: “Thằng khốn, đại ca sẽ không tha cho mày đâu”.

Xoẹt!
Lại một tiếng nữa vang lên, lần này cánh tay phải của nhân viên pha chế bị chặt đứt luôn.

Cảnh tượng đẫm máu trước mắt khiến rất nhiều người không dám nhìn, lần lượt quay mặt đi chỗ khác.

Quá tàn nhẫn và đáng sợ.

Nhân viên pha chế chịu cơn đau kịch liệt như vậy, toàn thân ngã xuống đất, máu tuôn ra như suối.

Tần Cao Văn ngồi xuống, kề dao vào cổ hắn nói: “Giờ anh có hai sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn bảo Mã Thiên Long trả tôi hai trăm triệu, hoặc là… tôi lấy đầu của anh”.

“Mày… mày dám!”.

Biểu hiện của hắn còn bất khuất hơn mấy tên tay sai của Vương Bưu.

Dù đã bị Tần Cao Văn làm cho ra nông nỗi này, hắn vẫn không chịu thỏa hiệp, hắn cho rằng đối phương không có cái gan dám thực sự giết hắn.

Nếu làm như vậy thật, có nghĩa là anh và Mã Thiên Long sẽ bước vào cục diện một sống một còn.

Với cái thế lực của tên đó, anh nhất định có thể dễ dàng trấn áp hắn.

“Có gì mà không dám?”.

Xoẹt!
Đầu của hắn bị chém lìa khỏi cổ, máu tươi xối ra ào ạt.

Nhân viên pha chế nhắm mắt, không còn hơi thở.

Mọi người đều bị đả kích mạnh.

Ai cũng ngây người đứng đờ ra, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.

Bọn họ không nghĩ rằng Tần Cao Văn dám ra tay với người của quán bar Thiên Long.

Mã Thiên Long sẽ không tha cho anh.


Đưa tay lên day day trán, Mã Thiên Long đặt quyển sách trên tay xuống.

Hôm nay ngồi đây đọc sách cả ngày trời, cũng đến lúc nên ra ngoài vận động rồi.


Mã Thiên Long mở cửa phòng ra, đang định đi ra ngoài, thì em trai hắn là Mã Thiên Hạo chạy đến.

“Anh!”.

Mã Thiên Hạo có vẻ gấp gáp, trán ướt mồ hôi, thở hổn hển.

“Cái gì thế?”.

Mã Thiên Long mặt không biểu cảm hỏi.

“Có người gửi một thùng quà đến”.

Mã Thiên Long từ chối thẳng thừng như đinh đóng cột: “Đừng có mang mấy thứ đó về đây”.

Mã Thiên Long có dã tâm hại người, cũng có lòng phòng bị, lần trước hắn đã dùng cách này để đối phó với Tần Cao Văn, tuyệt đối không thể để đối phương nhân cơ hội phản đòn.

Mã Thiên Hạo cười nói: “Anh yên tâm, em không ngu thế đâu”.

“Đồ để ở đâu rồi?”.

Mã Thiên Long tò mò hỏi.

Mã Thiên Hạo đáp: “Đồ đó em để ngoài cửa rồi, hay là cả hai chúng ta cùng đi xem”.

“Được”.

Không lâu sau, hai anh em đã về đến nhà, bên ngoài có một chiếc thùng màu đen rất to đặt ngay trước mặt.

Mã Thiên Long lùi lại, nói với em trai: “Mở cái thùng này ra cho anh, nhớ phải cẩn thận một chút”.

“Vâng”.

Nói rồi Mã Thiên Hạo lùi sang một bên, lấy một thanh gỗ bậy cái thùng ra.

Không có gì bất thường cả.

.