Tiếng ‘xèo xèo’ của thịt bò vừa cho vào chảo gang nóng, xộc một mùi thơm lên mũi khiến Hoàng Ân ca thán: “Đói!”
“Từ từ, xong rồi.”
Thư Hoàng bưng lên bàn ăn hai khuôn bò né còn đang sôi dầu. Nhanh tay cho miếng to nhất vào miệng, Hoàng Ân vừa nhai vừa lấy tay quạt: “Ui chao, bỏng lưỡi!”
“Đáng đời lắm!”
Hoàng Ân không thèm chấp câu mỉa mai vừa rồi. Chợt sực nhớ ra gì đó liền hỏi người ngồi đối diện: “Mày không tính giúp con nai vàng kia à?”
“Không phải việc của tao.”
“Còn giở giọng bàng quan. Thế mày bảo tao truy IP tài khoản ảo làm gì?” Hoàng Ân nheo mắt. Anh biết con người lớn lên chung với mình bề ngoài lãnh đạm, nhưng bên trong lại trái ngược hoàn toàn. Tên mặt lạnh này chỉ được cái dối lòng là giỏi.
“Việc tấm hình thì có liên quan đến tao. Bốn năm học IT của mày giờ có đất dụng võ rồi còn gì.”
Hoàng Ân lấy tay vuốt vuốt cằm: “Ồ, thế à?”
“Vậy đã có kết quả chưa?”
“Đương nhiên. Hệt như mày đoán, tài khoản ảo và tài khoản của Ái Vy có cùng địa chỉ IP.”
Vậy ra đúng là con người đó.
Thư Hoàng buông nĩa, im lặng hồi lâu. Cuối cùng lên tiếng: “Ân! Tao muốn nhờ mày thêm một việc.”
-----
Ngọc Lam nằm dài ra bàn. Cả buổi học cô cứ nghĩ đến câu nói của Thư Hoàng ngày hôm qua:
“Dù bạn có là một học sinh ngoan và không dám nói gì thì mọi chuyện tệ hại vẫn không hề dừng lại.”
Cô tự hỏi bản thân hiện tại rốt cuộc đã thay đổi như thế nào trong suốt thời gian vừa rồi.
Ngọc Lam hạn chế giao du với nhiều người, đeo khẩu trang mỗi khi ra đường, chuyện gì cũng lấy tôn chỉ ‘một sự nhịn, chín sự lành’ cho qua, thậm chí đến cả học lực của bản thân cô cũng phải giấu đi để không gây chú ý trong lớp.
Nhưng ‘tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa’. Ngày trước chỉ là tám người, giờ thì xuất hiện một Ái Vy kèm theo cả tập thể nữ sinh.
Bộp!
Cảnh tượng này nếu hôm qua Ngọc Lam xắn tay áo lên hỏi cho ra lẽ, thì hôm nay cô chỉ muốn mặc kệ những trò mèo để tranh thủ chợp mắt trước khi vào tiết.
Bộp! Bộp! Bộp!
Ngọc Lam nhíu nhẹ hàng lông mày, tự trấn tĩnh bản thân bằng cách lặp lại khẩu huyết: Vài mẩu giấy cũng không chết chóc gì.
“Chúng tôi dọn vệ sinh cuối giờ rất cực. Mong các bạn nữ xinh đẹp hãy giữ ý thức.”
Câu nói này khiến Ngọc Lam mở to mắt liền ngồi dậy.
Từng nghe Ái Vy nói rằng Thư Hoàng vốn không quan tâm chuyện không phải của mình. Hôm nay nhất định là ngày mặt trời mọc ở đằng Tây, heo nái cũng biết leo cây! Nếu Ngọc Lam nói ra câu vừa rồi, chắc chắn cô sẽ bị tấn công dồn dập. Nhưng Thư Hoàng đã nói thì lời đúng là có sức nặng, tất cả đều im phăng phắc.
Phân biệt đối xử! Dù sao cũng là một chuyện tốt, ít ra cô không còn bị làm phiền.
“Cảm ơn.”
“Tôi chỉ không muốn mình phải nhặt thêm mớ rác vớ vẩn thôi.”
Ngọc Lam gật gù. Một tên kiệm lời như Thư Hoàng đến cả câu ‘xin chào’ có cạy miệng cũng không bật thành tiếng thì sao mà đi lo chuyện bao đồng được. Cô nghĩ quá nhiều rồi.
Bí thư giơ điện thoại lên giữa lớp, giọng phát thanh tần số không nhầm lẫn vào đâu được: “Ê tụi bây, cái tài khoản trong group lớp tự dưng mất tích rồi!”
Sau câu nói, tất cả mọi người đều lập tức mở điện thoại, Ngọc Lam tò mò cũng vào xem thực hư.
Tài khoản ảo kia đã biến mất thật!
Ngọc Lam chớp mắt vài cái. Hình ảnh về cô mấy ngày trước cũng không còn. Cô vào mục Members để tìm kiếm nhưng không thấy, tựa như chưa từng có sự xuất hiện của kẻ nặc danh kia vậy.
Cô cất điện thoại, khi ngước lên bắt gặp những cặp mắt đồng loạt nhìn về phía mình.
Không phải mọi người nghi ngờ cô đứng sau chuyện tài khoản kia ra đi không chút dấu vết đó chứ? Ngọc Lam lấy tay day trán, bội phục sự liên tưởng của những cái đầu này. Nếu cô có năng lực như vậy thì group lớp đừng mong còn tồn tại cho đến tận hôm nay.
Không chỉ riêng cả lớp, đến cả Ngọc Lam cũng tò mò về sự ‘bốc hơi’ một cách kỳ lạ kia. Nếu kẻ đó đã muốn nhắm vào cô thì dĩ nhiên sẽ không tự khóa tài khoản chính mình. Không lẽ… Cô lắc đầu phủ nhận suy đoán.
Tỉnh táo lại đi Lam! Tên kiệm lời kia không rảnh rỗi đến như vậy đâu. Nhất định là do tác động của hai chữ “tôi tin” hôm qua khiến cô suy nghĩ lệch lạc.
Ái Vy tay nắm chặt điện thoại, sau đó buông lỏng, bâng quơ: “Chắc không phải có người sợ hình mình bị đưa lên mạng xã hội nên tìm cách đánh sập tài khoản đó chứ?”
Câu nói vừa rồi như khởi điểm phát súng đầu tiên, kéo theo những họng súng khác hướng về chung một mục tiêu .
“Đúng rồi ha, hôm qua cái hình đẹp quá mà.”
“Tuy che mờ rồi nhưng chắc không phải đâu, chị em cùng giấy khai sinh thôi.”
“Nhìn cái mặt sưng vù thấy cũng tội, mà thôi cũng đáng.”
“Ồn quá!”
Ngọc Lam máu nóng đang dồn lên não bỗng khựng lại khi giữa những lời chỉ trích đột ngột xuất hiện “ồn quá”, mà người nói câu này không ai khác chính là Thư Hoàng.
Thấy mọi người nhìn mình với đôi mắt khác lạ, Thư Hoàng giải thích: “Tôi cần làm bài tập. Hơn một tháng nữa là thi giữa kỳ một.”
Ngọc Lam nghĩ nếu có cuộc phân chia giai cấp trong lớp chắc chắn Thư Hoàng sẽ là vua, một lời nói ra trăm nghìn người nghe theo, còn cô chỉ là một người dân thấp cổ bé họng, mong cầu được bình yên cũng là điều không tưởng. Bằng chứng là chẳng còn ai lên tiếng nữa, kể cả Ái Vy.
Cô thấy có chút cảm kích Thư Hoàng lại chua xót cho bản thân. Đến cả bảo vệ không gian học của mình cũng phải để một người khác giải vây.
***
“Tôi đúng là làm phiền bạn thật.”
Ngọc Lam ngồi bệt xuống bục giảng, tay vân vê tờ giấy đã ném cô lúc sáng. Trước đây Thư Hoàng bảo cô phiền, cô không để tâm điều đó. Nhưng khi Thư Hoàng lên tiếng, cô bất giác nhận ra mình đã mang đến phiền phức theo đúng nghĩa đen cho con người này.
Nếu cô không chuyển đến đây, có lẽ mọi thứ đã khác.
Thư Hoàng đặt tấm khăn lau bảng lên bàn rồi ngồi xuống đất cách cô một ô gạch, im lặng một lúc lâu.
“Bạn sẽ ngày càng rúc sâu vào cái vỏ ốc của mình nếu cứ nghĩ như vậy.”
Ngọc Lam đột ngột nhìn sang người ngồi cạnh mình. Không lẽ cậu ta bị rối loạn nhân cách hay vừa gặp phải cú sốc gì khiến tâm tính thay đổi?
“Bạn không phải lúc nào cũng chê tôi phiền phức sao?”
Thư Hoàng thở một hơi, nhìn sang cô bạn đang tràn đầy tự ti. Khi mới chuyển trường, cô ấy không ngại bị chê là phiền, không để tâm lời nói của cậu. Bây giờ lại trở nên nhạy cảm với mọi câu nói, hành động của người khác. Thư Hoàng thật sự có chút không quen.
“Vì sao bạn lại phải để ý lời nói của người khác như vậy? Khi bạn vui, họ không vui cùng. Khi bạn buồn, họ cũng không buồn thay bạn chưa kể có phần hả hê. Cuộc đời là của bạn, sao cứ phải sống dựa vào cảm xúc của người khác? Nếu một ngày nào đó không còn ai trút cảm xúc lên bạn nghĩa là bạn không có nơi để dựa vào, bạn sẽ ra sao? Chết ư?"
"Đừng để bản thân bị lung lay bởi bất kỳ yếu tố nào từ người khác, điều bạn có thể dựa vào duy nhất chính là bản thân mình, vì có khả năng một ngày nào đó khi người bạn ỷ lại bỗng nhiên biến mất, bạn sẽ phải thích nghi để vượt qua.”
Cậu lại nhớ đến buổi tối định mệnh hôm đó, từ một đứa bé hay đòi mẹ mua kẹo cho giờ phải tự lo lấy mọi thứ.
Thư Hoàng cái gì cũng biết, chỉ có tình thân là không.
Thấy Ngọc Lam nhìn mình chăm chú, cậu nhận ra bản thân đã luyên thuyên quá nhiều bèn tiếp tục công cuộc đang dang dở.
Sau câu nói của Thư Hoàng, Ngọc Lam nhìn thấy trong đôi mắt đối diện chứa đựng nỗi bi ai. Cô không biết có phải do mình ảo giác hay không, nhưng giây phút đó, nơi con người hờ hững này toát lên nỗi bất cần xen lẫn thống khổ một cách khó tả.
Ngọc Lam thấy một Thư Hoàng lãnh đạm với tất cả hôm nay bỗng đáng thương lạ lùng.
Cô đổi ý, cảm thấy muốn làm phiền tên trước mặt nhiều một chút.
“Nếu tôi mặc kệ lời nói của bạn rồi lại làm phiền bạn, bạn sẽ không để tâm chứ?”
“Tôi vừa nói câu gì? Quên rồi.”
Khóe miệng Thư Hoàng có chút động đậy. Ngọc Lam cũng bắt tay vào việc của mình. Thi thoảng cô lại nhìn sang kẻ kiệm lời kia.
“Hoàng! Tôi biết gần đây có quán tàu hũ rất ngon. Tí về ghé thử đi.”