Blue & Yellow (Xanh Lam Và Vàng)

Chương 15

Thư Hoàng trở lại lớp sau giờ bồi dưỡng. Ngọc Lam nhân lúc cậu vừa đi ngang qua mình liền lí nhí hai tiếng ‘Cảm ơn’.

Vết viết xóa đã được tẩy gần hết chỉ còn lại vài vệt, tuy không thể về lại nguyên trạng nhưng cũng đỡ hơn tám chín phần. Một tiếng cảm ơn qua tin nhắn với cô có lẽ vẫn không đủ.

Nam sinh nào đấy không trả lời, chăm chú nhìn dáng lưng trước mặt tiện thể dịch ánh mắt sang trái. Trên mặt bàn là những vết loang lỗ màu trắng dù chủ nhân của nó đã ra sức tẩy khéo léo. Trong hộc bàn là chai cồn xanh đã cạn, kế bên là vài mẩu bông gòn còn dư.

Trong đầu cậu bất giác nghĩ đến câu nói của Linh Đan lẫn Ái Vy và Hoàng Ân. Tất cả đều mang hàm ý về sự thay đổi dạo gần đây.

Vì sao bản thân lại giúp kẻ phiền phức kia thêm một lần? Thư Hoàng không tìm được câu trả lời. Chỉ biết từ ngày Ngọc Lam xuất hiện, những ngoại lệ cũng theo đó mà bắt đầu. Có lẽ việc tiếp xúc mỗi ngày với người ngồi trên khiến bản thân không thể làm ngơ khi thấy cô ấy bị bắt nạt?

Điều này thực sự không mang lại cảm giác an toàn chút nào.

Thư Hoàng sau khi đắn đo vài giây quyết định thốt ra một câu vừa đủ để người phía trước nghe thấy:

“Vậy thì hủy bỏ giao kèo trước kia xem như cảm tạ đi.”

Cây bút trong tay Ngọc Lam bỗng chốc rơi xuống đất.

Thì ra cô đã làm phiền người ta đến mức như thế. Trông thấy Thư Hoàng không còn cau có như ngày trước cứ ngỡ giữa hai người không có vấn đề gì. Nhưng mọi sự chỉ là suy nghĩ từ một phía.

Ngọc Lam cúi người nhặt bút lên một cách khó khăn, đầu gật nhẹ hai cái.

“Được."

Dù sao thời gian đã qua lâu, mối lo sợ cũng giảm xuống, về một mình cũng không còn là vấn đề.

Nói là làm, tan học Thư Hoàng là người về sớm nhất. Ngọc Lam chờ đến khi cả lớp không còn một ai mới bắt đầu rời khỏi phòng học. Những ngày sau đó cũng giống hôm nay.

Không ai phát hiện ra điều này, trừ Hoàng Ân.

“Dạo này mày về sớm thế?” Sau câu hỏi là một tràng ngáp dài. Khuya hôm qua để có thể canh đúng giờ chứng khoán tăng mà anh đã thức đến quá nửa đêm.

Người ngồi trên bàn học tay đang miệt mài với mớ bài tập bỗng dưng khựng lại vài giây, sau đó tiếp tục như không có gì.

“Sắp thi cuối kỳ một lẫn thi Hóa cấp quốc gia, cần tranh thủ ôn."

“Thế có cần tao mua cho phần tàu hũ tiếp sức không?” Hoàng Ân tủm tỉm.

Thư Hoàng dời mắt khỏi quyển vở, thở hắt một hơi, càm ràm:

“Không thích thứ đó. Để yên cho tao ôn bài!”

Cuộc đời cậu không thích ăn những món liên quan đến đậu nành. Đó là quy tắc bất di bất dịch.
Nhưng chiều hôm đó, lúc Ngọc Lam mở lời rủ cậu đi ăn khi còn trực nhật chính là hôm cậu thêm một lần làm trái quy tắc bản thân, cắn răng cho từng muỗng vào miệng.

Chỉ cần tiếp xúc với con người phiền phức kia, những ngoại lệ sẽ lại xảy ra.

Vậy nên càng ít giao thiệp, càng tốt.

***

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết, nhưng đường phố đã tràn ngập mùi bánh mứt, sắc đỏ trên những tờ liễn khiến người ta nhìn vào lại có cảm giác nôn nao, thời tiết cũng chuyển giao từ đông sang xuân trở nên vô cùng ấm áp.

Thời điểm này mọi thứ đều tất bật. Người lao động chạy doanh số để lấy thưởng cuối năm, học sinh thì vùi đầu vào thi cử trước khi đón kỳ nghỉ dài tận một tuần.

Ngọc Lam ôn tập cực kỳ chăm chỉ, nhất là ngoại ngữ. Ban đầu dự tính sẽ nhờ Thư Hoàng kèm cho, nhưng khi thấy lịch thi Hóa cấp quốc gia diễn ra chỉ sau thi học kỳ một tháng thì quyết định không làm phiền cậu. Dạo này tên đó cũng ít nói chuyện hơn, cảm giác giữa hai người không còn tự nhiên như lúc trước nữa. Cô đành đăng ký khóa luyện thi buổi tối ở trường. Sau tiếng chuông lúc năm giờ chiều, chỉ cần kiếm đại món gì đó bỏ bụng rồi đợi đến bảy giờ là vào học để đỡ mất thời gian.

Lớp luyện thi buổi tối bao gồm học sinh của nhiều trường khác nhau, miễn đóng tiền là vào được. Ngọc Lam chọn cho mình chỗ ngồi cuối góc phòng nơi sát cửa ra vào để tránh ánh nhìn của lớp.

Vậy mà có người vẫn nhận ra.

Hôm đó khi giáo viên đang tổng kết phần ngữ pháp trọng điểm thì một mẩu giấy từ bàn bên trái ném sang, nội dung bên trong khiến người đọc giật mình:

‘Bạn là người lên báo hơn một năm trước phải không?’

Như kẻ trộm bị phát hiện, Ngọc Lam lập tức hướng sự chú ý về phía chủ nhân mảnh giấy. Một nam sinh mặc đồng phục trường khác, tóc cắt ngắn hai bên với phần mái xoăn gợn sóng, đôi mắt có phần hơi giống Thư Hoàng đang nhìn cô. Tổng thể ngoại hình khiến người đối diện liên tưởng đến những nam ca sĩ trẻ bên Trung, Hàn được yêu thích hiện nay.

Tình cảnh này làm cô nhớ đến ngày đầu chuyển trường cũng quen biết Ái Vy giống như vậy.

Ngọc Lam đăm chiêu giây lát sau đó xé mẩu giấy trong tay, vờ như chưa thấy gì rồi dõi mắt lên bục giảng.

Người nào đó khẽ giật giật đôi lông mày, năm đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn theo nhịp trông có vẻ rất hứng thú, miệng tính nói điều gì nhưng thấy giáo viên đang giảng đến phần kiến thức quan trọng cũng liền chăm chú theo cả lớp.

Đến khi kết thúc cũng đã chín giờ.

“Lúc nãy sao bạn không trả lời tôi?” Nam sinh tò mò thắc mắc khi cả hai cùng đi đến bãi giữ xe.

Ngày trước bị Thư Hoàng bảo phiền, Ngọc Lam liền không đồng tình. Bây giờ bản thân ít nhiều lại đồng cảm với tên kiệm lời đó. Kẻ lạ hoắc này cứ đi theo hỏi từ chỗ giữ xe ra đến tận cổng trường bất chấp sự ngó lơ từ cô.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu hắn không theo cô về đến tận nửa đường.

Ngọc Lam bắt đầu phát cáu, sự nhẫn nhịn đã chạm đến giới hạn, cô gắt lên:

“Sao bạn cứ đi theo tôi vậy hả?”

“Đây là đường về nhà tôi mà. Không ngờ chúng ta cùng đường đó!” Người bên cạnh nhe răng cười.



Biết bản thân bị hớ, Ngọc Lam im lặng tập trung vào tay lái, mặc kệ tên lạ mặt kia nói nhăng nói cuội. Đến khi chỉ còn cách nhà gần 2km chợt hắn gọi to:

“Lam!”

Kéttt!

Người vừa được gọi tên đột ngột thắng gấp tạo nên âm thanh chói tai. Cô tròn mắt hỏi nam sinh bên cạnh:

“Tại sao bạn biết tên tôi?”

“Phù hiệu.”

Cái…

Ngọc Lam lấy tay day trán, điệu bộ hệt như lúc Thư Hoàng hay làm trên lớp. Sáng nay cô đã bước chân nào ra khỏi nhà trước nhỉ? Có nên ăn trứng vịt lộn để xả xui không?

Liếc thấy đồng hồ đã gần chín giờ ba mươi. Ngọc Lam hạ giọng, quyết định xử lý dứt điểm ‘cục nợ’ này.

“Rốt cuộc bạn muốn gì?”

“Tôi đã hỏi trước đó rồi đấy thôi?” Nam sinh lạ giữ nét bình tĩnh.

Vì sao tên trước mặt lại muốn biết điều này đến vậy? Ngọc Lam thật sự thắc mắc. Chẳng lẽ hắn và vụ việc năm đó có khúc mắc gì với nhau? Cô bắt đầu nâng cao sự cảnh giác.

“Chuyện đó liên quan gì đến bạn?”

Rõ ràng là một câu thăm dò, nhưng trong giọng nói lại chứa đựng sự bất an lẫn không tự tin.

Kỳ lạ là sau khi dứt lời, khóe môi tên đó lại cong lên, giọng điệu cũng trở nên thoải mái hơn.

“Tôi chỉ muốn xác nhận một người quen thôi.”

Người quen?

Dù trí nhớ Ngọc Lam có hơi cá vàng, nhưng sự việc động trời như vậy cô không cách nào quên được, ngược lại còn nhớ rất kỹ từng chi tiết. Kẻ đang đứng trước mặt cô hoàn toàn chưa gặp lần nào.

Trời đã tối mịch, dây dưa cũng không phải cách. Ngọc Lam quyết định lật bài ngửa:

“Tôi chưa từng gặp bạn.”

Cặp mắt có nét giống Thư Hoàng kia sáng rực. Khẽ lấy tay vuốt ngược mái tóc ra sau, hắn cười rạng rỡ:

“Vậy là đúng bạn rồi! Không ngờ tụi mình có duyên ghê.”

Thấy cô tròn mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nam sinh kia giải thích:

“Bạn còn nhớ người tri hô hôm đó ở đoạn đường vắng không?”

Ngọc Lam chợt ‘A’ lên một tiếng. Dáng vẻ căng thẳng cũng biến mất.

Hôm đó khi cô bị đánh đến gần như bất tỉnh, cứ tưởng bản thân lần này không xong rồi chợt nghe được giọng nói ‘Có đánh nhau!’, nhờ vậy mà thoát khỏi tám người.

“Là bạn?”

“Là tôi!”

Trên đời này có những cuộc gặp gỡ thật kỳ lạ. Cứ ngỡ giáp mặt một lần rồi thôi, xác suất tương phùng giữa dân số hơn chín mươi triệu thực sự rất nhỏ. Nhưng người trước mặt lại chính là ví dụ cho phần thiểu số này.

“Cảm ơn! Lần đó nếu không có bạn là tôi tiêu rồi!” Ngọc Lam cảm kích, nhất thời xúc động nên giọng có chút run.

“Việc nên làm. Chỉ là không ngờ trái đất tròn. Bạn…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời người nói. Ngọc Lam nhìn số gọi đến liền đổi sắc mặt.

“Alo”

“Vâng! Con sắp về đến rồi.”

Vừa cúp máy, cô vội vàng nhìn đồng hồ. Kém mười lăm phút nữa là mười giờ.

“Trễ rồi! Tôi phải nhanh chóng về nhà.”

“Ừ. Bạn đi cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại ở lớp.”

Nam sinh kia gật đầu, sau đó quay xe ngược hướng với Ngọc Lam, trước khi mất hút trong màn đêm còn vọng lại bốn chữ:

“Tôi tên là An!”

Vì sự gặp gỡ tối qua mà hôm nay Ngọc Lam đến lớp trong tâm trạng phấn khởi, khóe môi cong nhẹ tận hai tiết đầu cho đến khi Thư Hoàng bước vào. Vẫn là vẻ mặt lãnh đạm với cả thế giới, nhưng hôm nay dưới mắt xuất hiện quầng thâm.

Thức khuya sao?

Ngọc Lam dự tính sẽ hỏi han vài câu, nhưng nhớ đến những biểu hiện lạ thời gian gần đây của tên này bèn chọn cách im lặng.

Có lẽ do hắn ôn thi nhiều quá!

Nhưng sao cả lớp lại lấy sách Sử ra? Tiết thứ ba là môn Toán mà?

Ngọc Lam quay xuống phía sau. Đến cả Thư Hoàng cũng lấy tài liệu Sử ra để lên bàn. Suy nghĩ ngại ngùng khi nãy bị vứt ra khỏi đầu, cô hoang mang hỏi:

“Giờ sắp tới không phải môn Toán hả? Vì sao mọi người lại lấy sách Sử ra hết thế?”

Mí mắt Thư Hoàng giật nhẹ, khuôn mặt không nhìn ra được biểu cảm, trả lời:

“Trên group lớp hai ngày trước có thông báo hôm nay Toán và Sử sẽ chéo tiết với nhau.”

Group lớp?

Không đúng! Mỗi tối Ngọc Lam đều vào trang tin của lớp để cập nhật lịch học đề phòng có sự thay đổi, mới nhất là hôm qua cũng không hề thấy bất cứ thông báo nào. Để kiểm chứng, cô mở điện thoại ra truy cập vào group lớp. Bài đăng cuối cùng là vào ba tuần trước.

“Bạn có chắc không? Group lớp đâu có gì mới?” Cô giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Thư Hoàng để xác thực.

Đôi mắt phượng quét nhanh qua hai giây, sau đó im lặng một lúc. Cuối cùng lên tiếng:

“Thông báo do Mỹ Linh đăng. Kiểm tra lại danh sách.”

Ngọc Lam nghe đến hai chữ ‘Mỹ Linh’ liền làm theo lời Thư Hoàng vào mục Thành Viên để xem. Kết quả không tìm thấy tài khoản của lớp trưởng. Đúng thật là bị con người kia chặn rồi!

Giáo viên bộ môn Sử nổi tiếng là người có năng lực hắc ám với truyền thuyết được đàn anh đàn chị khóa trên kể lại rằng có một lần muỗi bay vo ve quanh cô, sau đó tự đâm đầu vào áo dài của cô rồi…chết. Câu chuyện được truyền từ niên khóa này sang niên khóa khác, dần dần đồn đại khắp cả khối 12.

Chỉ năm mười phút nữa là hết giờ chuyển tiết. Phải làm sao đây?

Đúng rồi! Có thể đi mượn sách lớp khác mà!

“Bạn có biết lớp nào hôm nay cũng học Sử không?” Ngọc Lam gấp gáp nhìn Thư Hoàng. Ngoài người này ra hiện tại cô không còn biết hỏi ai giữa gần bốn mươi đôi mắt đang nhìn với vẻ hả dạ.

“12A1”

Dứt lời thì Linh Đan là cái tên đầu tiên Ngọc Lam nghĩ đến. Cô tranh thủ chạy sang phòng kế bên, trong lòng nghĩ lần này được cứu rồi. Nhưng đáp lại là vẻ mặt đầy bối rối của ‘Thánh chiến Hóa học cấp quốc gia’.

“Xin lỗi nha! Bên mình cũng chéo tiết nên hôm nay không có đem Sử.”

Ngọc Lam tiu nghỉu quay về lớp. Trông thấy cô tay không về chỗ ngồi, Thư Hoàng cũng không hỏi han gì. Chốc chốc lại nghe tiếng than thở từ bàn trên:

“Sao hai lớp lại rủ nhau chéo tiết Sử chung ngày vô nhân đạo như vậy chứ!”

Điều gì đến cũng đến. Tiết ba bắt đầu.

Giáo viên bộ môn hiển nhiên không chấp nhận việc học sinh quên cả sách lẫn vở nên phạt Ngọc Lam đứng ngoài cửa lớp. Cứ cách năm mười phút lại có người đi ngang qua nhìn khiến cô không dám ngẩng mặt lên.

“Thật ra đâu phải lỗi của mình!” Đúng là có chút không cam tâm.

Bốn mươi lăm phút đối với một tiết học không gọi là dài, riêng Ngọc Lam lại thấy như gần cả nửa ngày trôi qua. Cũng may kết thúc tiết Sử là đến giờ giải lao. Cô lê từng bước nặng nề về chỗ ngồi, những tiếng cười khúc khích của bạn cùng lớp hiện tại không ăn nhằm gì so với sự đau nhức nơi bàn chân.

Kỳ thi tốt nghiệp mau mau đến đi! Sự nhẫn nại của cô sắp chạm đáy giới hạn rồi!



Tại phòng bồi dưỡng học sinh giỏi quốc gia.

“Hôm qua lớp Đan vốn không chéo tiết Sử.” Thư Hoàng mắt nhìn vào bảng nguyên tố tuần hoàn hóa học, miệng hờ hững.

Giáo viên bộ môn của 12A2 chéo tiết do bận việc gia đình hoàn toàn không liên quan đến người giảng dạy của 12A1. Đổi lịch trùng hợp đến như vậy khả năng lớn là nói dối.

Người ngồi kế bên tay vuốt nhẹ mái tóc, đề thi thử trước mặt đã hoàn thành gần xong.

“Mình không thích cho người lạ mượn sách.”

“Tưởng hai người biết nhau từ trước?”

“Chỉ gặp duy nhất một lần.”

Thư Hoàng không hỏi thêm gì nữa. Không khí cũng theo sự im lặng mà trầm xuống.

“Bạn ấy nói chuyện này với Hoàng à?”

Nếu Ngọc Lam không nói, Thư Hoàng làm sao biết được nội dung cuộc nói chuyện? Không gọi là mách lẻo thì dùng từ gì mới hợp lý đây?

“Là mình bảo bạn ấy đi mượn Đan. Thấy bạn ấy tay không về lớp nên đã hỏi.”

Câu trả lời này xem như đã đáp ứng được sự thắc mắc của Linh Đan. Cô giấu sự khó chịu vào lòng rồi tập trung vào đề thi thử trước mặt. Đến khi hai tiết bồi dưỡng kết thúc, lúc Thư Hoàng chuẩn bị về lớp liền kéo áo cậu đề nghị:

“Chủ nhật mình muốn làm nốt phần đề còn lại. Có thể qua nhà Hoàng không?”

Đôi mắt phượng chớp nhẹ hai cái, chưa đến hai giây liền lắc đầu:

“Đề này không vội. Thứ hai tiếp tục cũng được.”

“Lâu rồi mình chưa gặp Ân, cũng muốn vừa ôn thi vừa ghé thăm anh ấy.”

Thấy Thư Hoàng đắn đo không trả lời, Linh Đan tiếp tục: “Đâu phải mình chưa từng đến nhà Hoàng!”

“Được.”

Dù sao cả ba cũng cùng lớn lên ở cô nhi viện, đã gần một năm không họp mặt từ lúc Linh Đan được gia đình tìm thấy sau thời gian dài thất lạc, chắc cũng không vấn đề gì.

Chưa kể Hoàng Ân nếu biết được chắc chắn rất mong chờ.

P/s: Được sự hối thúc từ vài độc giả. Mình sẽ cố gắng nâng lịch đăng lên 2 chương/tuần. Cảm ơn mọi người.