Blue - Neleta

Chương 18

Từ sau ngày hôm đó, cả người Khổng Thu cứ lâng lâng như đang bay bổng trên mây, bởi thời gian đứng dậy của Blue càng ngày càng lâu, không chỉ vậy, nó còn có thể đi từ phòng ngủ đến phòng khách nữa!

Loại cảm xúc hưng phấn này đã trực tiếp giúp cho hiệu suất làm việc của Khổng Thu tăng cao, khiến các đồng sự không tài nào luời biếng được. Blue rất nhanh, rất nhanh nữa thôi sẽ có thể chạy được, nhảy được như những con mèo bình thường khác, ý nghĩ này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Khổng Thu, làm cậu quên mất ngày đó khi Blue liếm cậu, đã gây cho cậu chút cảm giác khác thường.

Kết thúc một ngày làm việc, Khổng Thu theo thói quen vội đi xem Blue, nó vẫn như mọi khi, đang chăm chú dõi nhìn cậu. Đi đến trước mặt Blue, xoa xoa đầu nó, Khổng Thu bỏ máy ảnh vào túi, rồi hỏi: “Đã đói bụng rồi sao? Nhóc hư.”

“Meo meo ô.” Thân thể Blue khẽ giật nhẹ, rồi đứng lên.

Khổng Thu thấy thế liền cười tươi như hoa, cúi người xuống, hôn lên đầu Blue một cái: “Nhóc hư! Cảm giác hôm này thế nào rồi? Tốt hơn chứ?”

“Meo meo.” Tốt lắm. Blue bước ra khỏi cái giỏ mèo, đứng hiên ngang trước mặt Khổng Thu.

“Khổng tiên sinh, Blue hồi phục thật nhanh nha. Vậy mà trước đây tôi cứ lo nó sẽ không thể đi lại được.” Cô trợ lý lại một lần nữa sợ hãi than lên. Khổng Thu cưng chiều ôm lấy Blue, xoa xoa đầu nó: “Đúng vậy, Blue rất kiên cường, nó sẽ nhanh bình phục hoàn toàn thôi.”

“Đúng, nhất định, nhất định là vậy.” Cô trợ lý rất hâm mộ Khổng Thu, bởi cô rất muốn sờ đầu Blue, nhưng mà nó không chịu cho.

Lúc này, điện thoại của Khổng Thu đột nhiên vang lên. Vẫn ôm Blue trên người, Khổng Thu rút điên thoại từ trong túi ra, vừa nhìn thấy tên người gọi, Khổng Thu theo quán tính liếc nhìn Blue môt cái, rồi mới bắt máy. Blue vẫn nhìn chằm chằm cậu, tựa hồ đã đoán ra người nào gọi đến, liền ô ô gầm gừ.

Buông Blue ra, lấy tay ra hiệu không cho Blue nổi giận, xong, Khổng Thu mới lên tiếng: “Mục tổng.”

“Trọng Ni, cuộc hẹn tối nay, cậu còn nhớ không?”

Tối nay? Khổng Thu vô cùng kinh ngạc, tối nay cậu có hẹn sao?

“Ha ha, tôi biết mấy hôm nay bận rộn, thế nào cậu cũng quên mà. Lúc trước tôi đã điện thoại cho cậu rồi đó, đêm nay tôi tổ chức party tại nhà, và cậu cũng đã đồng ý tham dự. Cậu không thể thất hứa đâu nha.”

Hả! Tiêu rồi, cậu thật sự đã quên. Hay nói cho chính xác là khi vừa buông điện thoại xuống thì cậu đã quên sạch sẽ. Khổng Thu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Mục tổng, công việc hôm nay vừa chấm dứt, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại. A, tôi nhớ ra rồi.”

“Meo meo ô…!!!” Gầm nhẹ.

“Tôi nghe thấy tiếng Blue, chân của nó thế nào rồi?”

“À, nó đã có thể đứng dậy và đi được vài bước.”

“Ồ, chúc mừng cậu.”

“Cám ơn.”

“Meo meo ô ô……!!!”

Khổng Thu vội cúi người hôn lên ót của Blue, dỗ dành không cho nó nổi giận. Cậu rất bất đắc dĩ, không hiểu vì cái gì mà Blue lại ghét Mục Tổng đến vậy.

“Trọng Ni, nửa tiếng nữa cậu đứng trước cửa công ty đợi tôi nhé, tôi sẽ đến đón cậu.”

“Mục tổng, anh cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ tự lái xe đến.”

“Vẫn còn khách sáo với tôi vậy sao? Tôi sợ cậu lái xe một mình sẽ buồn, nên muốn đến đón cho có bạn có bè thôi mà. Cứ quyết định như vậy đi, cậu chờ tôi đó.”

“Vâng…. được rồi.”

“Vậy lát nữa gặp lại.”

“Lát nữa gặp.”

Điện thoại vừa cúp, Khổng Thu bất đắc dĩ vội lấy hai tay ôm chặt lấy con mèo nào đó đang vô cùng tức giận.

“Blue, không phải mi đã đáp ứng ta sẽ không tùy tiện phát hỏa sao?”

“Meo meo ngao…!”

“Blue….”

Một người một mèo, mặt đối mặt với nhau, sau năm phút, Blue quyết định, cắn một cái thật mạnh lên ngón tay của Khổng Thu, xem như thỏa hiệp. Khổng Thu thở phào nhẹ nhõm, ngay khi đối phương nâng đầu lên, đúng lúc cậu đang cúi người xuống, khóe miệng liền bị lếm.

“Blue, sau khi đến đó phải luôn giữ bình tĩnh, biết không?”

Blue xoay người qua, ánh mắt lộ rõ vẻ xem thường.

“Nhóc hư!”

Cô trợ lý đứng một bên thấy vậy liền che miệng cười trộm, Khổng tiên sinh lúc này nghiễm nhiên lại biến thành một miêu nô, không biết bản thân cậu có phát hiện ra điều này không nữa. Liếc mắt nhìn tất cả mọi người một cái, cô mới tiến lên, nghịch ngợm nói: “Khổng tiên sinh, vừa rồi là Mục phó tổng tài sắc vẹn toàn của chúng ta điện thoại cho ngài sao?”

Khổng Thu quay đầu lại, mỉm cười: “Đúng thế, bộ có chuyện gì sao?”

Cô trợ lý hạ giọng, say mê nói: “Mục phó tổng của chúng ta nổi tiếng là hoàng kim đại nam nhân của toàn công ty, hết 95% nhân viên nữ đều thích anh ấy, còn 5% còn lại thì thầm thương trộm nhớ tôi cũng rất thích Mục phó tổng bất quá, ngoại trừ tổng tài ra, Mục phó tổng đối xử với ai cũng vô cùng khách khí, nói trắng ra là anh ấy lúc nào cũng giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Vậy mà hôm nay Mục phó tổng lại chủ động mời Khổng tiên sinh tham gia party tại nhà.”

Khổng Thu sững sờ: “Hả? Tôi cũng không hiểu vì sao anh ấy lại nhiệt tình với tôi đến vậy?”

“Hì hì…” Cô trợ lý lại cười cười, “Khổng tiên sinh, chắc ngài rất ít khi soi gương đúng không, tất cả nhân viên ở đây đều nhất trí, Khổng tiên sinh ngài chính là một mỹ nhân đó nha. Nếu không phải trong lòng tôi đã có Mục phó tổng, tôi nhất định sẽ theo đuổi ngài đó.”

“Tiểu Trương.” Trên mặt Khổng Thu lúc này đã hiện ba đường hắc tuyến, “Muốn nói gì thì cũng nên xem lại giới tính cùng thân phận của tôi trước đi đã!”

Cô trợ lý lắc lắc tay tỏ ý không cần: “Ai nha, Khổng tiên sinh, người đẹp thì không phân biệt nam nữ đâu.” Nói xong, cô nhăn mặt cau mày: “Bất quá, lúc Khổng tiên sinh mới tới, tôi có cảm giác ngài rất suy sụp, mờ mịt, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác trước, ngài đã vui vẻ lên không ít, người cũng như tỏa sáng nữa.”

“Tỏa sáng?” Số hắc tuyến trên mặt Khổng Thu lại tăng thêm vài đường, “Bộ cô tưởng tôi là bóng đèn sao?”

“Người ta không có ý đó mà, Khổng tiên sinh, ngài khi dễ bằng cấp “lùn” của người ta hả?” Cô trợ lý vò đầu bức tai, cuối cùng cũng nghĩ ra được: “Nói tóm lại, tôi cảm thấy Khổng tiên sinh bây giờ so với lúc vừa đến, cứ như là thoát thai hoán cốt, cả người đều thay đổi, khiến cho ai nhìn vào cũng phải mặt đỏ tim đập. Au!”

Che trán lại, cô trợ lý hai mắt rưng rưng mấy giọt lệ ủy khuất, đau quá nha. Khổng Thu cố nén ý muốn cốc đầu cô thêm cái nữa, vờ cả giận nói: “Càng nói càng thái quá. Hai tháng nay ngay cả tóc tôi còn chưa đi cắt đây này.”

“Ô… Khổng tiên sinh càng ngày càng đẹp thật mà… Không phải tôi nói trước đây ngài không đẹp, nhưng mà hiện tại so với trước đây còn đẹp hơn gấp trăm lần…”

“Coi bộ tháng này cô không cần lĩnh lương nữa nhỉ?”

“A! Tôi đột nhiên nhớ ra còn có chút việc phải báo cáo lại với chị, vậy Khổng Thu tiên sinh, tôi đi trước nha. Ngày mai tôi sẽ điện thoại lại cho ngài.” Cô trợ lý không nói hai lời, vội vàng xách túi đứng dậy, chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.

“Nha đầu kia, xem ra bình thường ta đã quá dễ dãi với cô ấy.” Sờ sờ cằm, Khổng Thu lẩm bẩm, “Bất quá cô ấy nói cũng đúng, lâu lắm rồi ta không soi gương.” Quay đầu lại nhìn con mèo nào đó, cậu hỏi, “Blue, bộ bây giờ nhìn ta không giống trước đây sao?”

Hai chân trước túm lấy áo của cậu, Blue đứng lên, ngẩng đầu rất cao. Hiểu được ý của nó, tim Khổng Thu không hiểu sao lại loạn nhịp, xoa xoa đầu Blue, cậu nói: “Nhóc hư, không cho phép mi bôi nước miếng lên miệng ta nữa.”

“Meo meo!” Nhanh lên.

“Hư quá đi!” Do dự một chút, mặt cậu có chút nóng nóng.

“Meo meo meo meo!” Nhanh lên nhanh lên.

“Nhóc hư!” Có phải cậu nên đuổi nó xuống không nhỉ?

“Meo meo ngao ô!!!”

“Nhóc hư…”

Từ từ hạ đầu xuống, trên môi bỗng xuất hiện cảm giác ướt át, mang theo vị chocolate thơm ngon.

“Nhóc hư, không phải ta đã nói không được phép…”

Khổng Thu trợn to hai mắt, môi đột nhiên bị gặm cắn, không đau, nhưng lại thân mật đến cực điểm.

RẦM!

Trong nháy mắt, đầu óc cậu như trống rỗng, cậu vội đứng bật dậy, thở hồng hộc, trân trối nhìn Blue, tay vô thức mà che lên miệng, còn tim thì như nhảy ra khỏi ***g ngực.

“Meo meo…” Đôi mắt lam to tròn chăm chú nhìn Khổng Thu.

“Blue… Nhóc, nhóc hư… lần sau, không cho phép…”

“Meo meo.” Blue tỏ vẻ không đồng ý.

Áp chế bối rối trong lòng, Khổng Thu không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, cậu vội nhét Blue vào cái giỏ, rồi với tay cầm lấy mấy tấm ảnh cậu chụp chung với nó ở studio, trong lòng thầm hạ quyết tâm: Không thể để Blue hôn cậu lần nữa, không thể, tuyệt đối không thể.

Ở trong giỏ, Blue ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Khổng Thu, khẽ liếm liếm miệng.

Không để ý bản thân đã ra hơi sớm, đứng trước cửa công ty, khuôn mặt Khổng Thu tràn đầy kinh ngạc cũng sững sờ. Mãi cho đến khi có người chụp lấy vai cậu, Khổng Thu mới hoàn hồn trở lại. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Dã, cũng thấy rõ vẻ mặt lo lắng của y.

“Có chuyện gì vậy? Tôi kêu nãy giờ mà cậu chẳng có phản ứng gì là sao?”

“À, không, không có gì. Chỉ là có chút chuyện nghĩ không ra thôi.”

Khổng Thu chật vật quay đầu sang một bên, cậu không dám đối diện với Mục Dã, sợ đối phương sẽ nhìn ra sự khác thường của cậu, lại càng không dám nhìn Blue.

Mục Dã nhìn Khổng Thu một lúc, không hỏi gì, chỉ đặt tay lên vai Khổng Thu, đẩy cậu về phía trước: “Đi thôi, lên xe nào.”

Khổng Thu lặng yên theo sát Mục Dã, bước lên xe của y, mắt thấy Blue đang ló đầu ra khỏi cái giỏ, cậu vẫn như mọi khi, đặt nó lên đùi. Tựa hồ nhớ tới lời cam kết, Blue không gầm gừ với Mục Dã như mọi khi, chỉ nhắm mắt ghé vào đùi Khổng Thu, tỏ vẻ buồn ngủ.

Xe chạy được một đoạn, Mục Dã quay đầu lại, liếc nhìn Khổng Thu một cái, thấy bộ dáng suy tư của cậu, y có chút bối rối, ho nhẹ mấy tiếng để thu hút sự chú ý, sau đó mới lên tiếng: “Có chuyện gì thế? Công việc gặp phiền toái gì sao?”

Hay tay Khổng Thu đang đặt bên người Blue có chút nắm lại: “…Không có.”

Mục Dã mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Là Blue xảy ra chuyện gì sao? Tôi thấy hình như tinh thần nó không được tốt cho lắm.”

Khổng Thu khẩn trương nhìn Blue, lúc này Blue đã mở mắt, chỉ là nó không thèm để ý tới Mục Dã, mà chỉ ngẩng đầu nhìn Khổng Thu, meo meo hai tiếng.

Trái tim nằm yên trong ***g ngực, không hiểu sao lại trở nên loạn nhịp.

“Nó hôm nay… hơi mệt…”

Liếc nhìn Khổng Thu lần nữa, Mục Dã ôn nhu nói: “Trọng Ni, chúng ta là bạn bè mà, có lẽ bây giờ cậu vẫn chưa xem tôi là bạn, nhưng đối với tôi, cậu chính là người bạn “thân thiết” nhất. Mặc kệ là có chuyện gì, cậu cũng có thể tâm sự với tôi. Tôi hứa…” Quay đầu về phía Khổng Thu, y làm động tác kéo khóa miệng, còn nháy mắt mấy cái, “Nhất định chỉ có vào, không có ra.”

Khổng Thu bị bộ dạng này của y chọc cười, thần sắc thả lỏng được phần nào, khẽ nói: “Không có gì. Có thể là hai tuần nay công việc nhiều quá, trước giờ tôi chỉ quen làm việc bán thời gian, nên nhất thời vẫn chưa thích ứng được, qua một thời gian ngắn nữa chắc sẽ không sao đâu.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Thanh âm của Mục Dã khiến người nghe bất giác trầm tĩnh trở lại, y chuyển tay lái, mắt nhìn về phía trước, nói: “Kỳ thật nếu được quyền lựa chọn, tôi căn bản không muốn làm phó tổng gì hết, tôi chỉ thích vùi đầu vào vẽ những gì mình thích vẽ, làm những việc mình thích làm. Nhưng thực tế trên đời này, chúng ta vốn không có nhiều lựa chọn. Thế sự nhân tình, có rất nhiều chuyện phải lo lắng, khiến mọi người không thể không khuất phục.”

Câu nói của y khiến Khổng Thu không khỏi tò mò: “Mục Tổng làm việc ở đây từ khi công ty thành lập sao?”

Khóe môi của Mục Dã khẽ cong lên: “Có thể nói như vậy. Tập đoàn vừa thành lập chi nhánh ở Trung Quốc, tôi đã bị Trương Lượng kéo đến đây. Cậu ta là bạn học đại học của tôi, lúc chúng tôi còn du học ở nước ngoài, cậu ta đã giúp đỡ tôi không ít. Nên khi cậu ấy lên tiếng nhờ tôi giúp đỡ, tôi không thể không nhận lời. Vừa mới bắt đầu, chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, khi đó ngành công nghiệp giải trí trong nước chưa phát triển tân tiến như bây giờ, làm cái gì cũng phải thông qua tầng tầng lớp lớp xét duyệt, có một số việc tôi nghĩ chắc cậu cũng biết mà.”

Khổng Thu hiểu y muốn nói gì, nên chỉ gật gật đầu, cũng hiểu vì sao hễ có chuyện, tổng tài đều tìm Mục Dã, thì ra là vì giữa hai người đã có giao tình từ trước.

Mục Dã tiếp tục nói: “Tôi vốn là kẻ thích tự do, khi đó tôi đã nghĩ chờ công ty ổn định sẽ từ chức. Kết quả cứ lần lữa mãi đến tận bây giờ, còn bị Trương Lượng nham hiểm chụp lên đầu cái mũ phó tổng. Nếu không phải tôi uy hiếp sẽ tuyệt giao thì e là giờ không phải là phó mà đã lên thành chính rồi.”

“Ha ha. Tổng tài cũng chỉ vì thưởng thức tài năng của anh, cho nên mới không muốn anh rời đi thôi.”

“Cậu ta hả, là không muốn tôi nhàn nhã thì có.” Mục Dã bất đắc dĩ cười cười, “Ngày trước mỗi khi học thi cậu ta luôn nói ‘Mục Dã à, vì cái gì cậu luôn thảnh thơi hơn tôi? Chẳng lẽ là do tôi học chuyên ngành khác cậu sao? Không được, sau này dù có mệt chết, tôi cũng phải bắt cậu theo làm cái đệm lưng cho tôi’ Aiz, đây chính là hậu quả của việc kết giao nhầm bạn ‘tốt’ đó.”

Khổng Thu cười thành tiếng, bỗng trái tim lại nhói đau, mối quan hệ của Mục tổng và tổng tài phần nào cũng giống với quan hệ của cậu và Dư Nhạc Dương.

“Cuối cùng cậu cũng chịu cười rồi.”

Nụ cười trên môi của Khổng Thu chợt cứng lại, hai mắt trợn tròn.

Mục Dã giành cho cậu một nụ cười sâu sắc: “Nhiếp ảnh gia luôn phải duy trì trạng thái tốt nhất, mới có thể cho ra những shoot hình hoàn mỹ, cho nên, Trọng Ni, cậu không thích hợp nhăn mặt nhăn mày đâu.”

Trong lòng Khổng Thu như được một dòng suối ấm áp chảy qua, cậu chân thành đáp lại: “Mục Dã, cám ơn anh.” Y nói những lời này là để làm cho cậu vui lên sao?

Mụ Dã nhíu nhíu mày: “Làm bạn của Trọng Ni, tôi đủ tư cách rồi chứ?”

“Tôi rất vui khi có được một người bạn tốt như anh.” Khổng Thu chủ động bắt tay với Mục Dã.

“Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi nhận được hôm nay đó.” Mục Dã thu tay lại, cười đến thỏa mãn.

Khổng Thu sửng sổt: “Hôm nay là sinh nhật của anh sao?”

Mục Dã nháy mắt mấy cái: “Tôi chưa nói cho cậu biết à?”

“Không có!” Khổng Thu đỏ mặt tía tai, sao cậu lại có thể tay không mà đi dự sinh nhật của Mục Dã được kia chứ! Cáí này! Cái này! Cái này…

Mục Dã cười khúc khích, vỗ vỗ Khổng Thu: “Tôi cố ý mà.’

“Mục Dã…”

“Ha ha….”

Đôi mắt mèo màu lam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người đang nói chuyện, mà nói đúng hơn là nhìn cái kẻ đang trêu Khổng Thu đều mức vừa cười vừa giận kia. Blue bung vuốt ra, liếc nhìn hai chân trước của mình, trong mắt hiện lên sự lo lắng, nhưng vừa thấy Khổng Thu, đôi mắt nó lại hiện lên vài tia cô đơn, theo sau là sự kiên quyết.

“Meo meo ngao ô ngao ô!!”

“Blue?”

Lực chú ý của Khổng Thu liền bị mấy tiếng gào của Blue kéo về.

“Meo meo ngao ô ngao ô!!!”

“Blue.”

Xoa xoa đầu Blue, gãi gãi cằm nó, rồi lại sờ bụng nó…. Khổng Thu dùng hết tất cả những gì mà mình biết cũng không tài nào khiến Blue an tĩnh lại được. Nó dùng hai chân trước leo lên áo Khổng Thu để đứng thẳng dậy, toan liếm lên miệng cậu một cái.

“B….” Môi bị ngậm cắn, trái tim Khổng Thu một lần nữa lại chấn động, còn Mục Dã ngồi bên cạnh thì nhíu mày.