Hai hàng lông mi của Edric nhẹ nhàng chuyển động. Đầu óc cậu nặng trịch như có trăm ngàn tảng đáđang chất chồng. Trong giấc mơ, cậu cảm nhận rõ từng nỗi đau sâu sắc mà kiếp trước mình đã chịu. Hoá ra cậu yêu anh nhiều như thế, đến mức có thể phản bội cả thế giới chỉ vì anh. Khoé mắt của cậu vẫn còn ướt. Cậu khóc mà không biết rằng mình đã khóc.
Khi Edric đang cố gượng dậy, cậu bỗng phát hiện bàn tay mình đang bị một ai đó giữ chặt. Anh nằm gối đầu lên thành giường, đắm chìm vào giấc ngủ say. Dẫu vậy, đôi tay anh vẫn cố chấp nắm lấy tay cậu.
Edric bất giác lặng người đi. Đây chính là người đàn ông mà cậu từng yêu đến không tiếc mạng sống hay sao?
Những ngón tay của Kelsey bắt đầu cửđộng. Anh cựa mình tỉnh giấc và ngạc nhiên nhìn cậu:
“Em đã tỉnh rồi sao? Em hôn mê suốt hai ngày hai đêm làm anh rất lo lắng.”
“Em xin lỗi.”– Edric nắm lại bàn tay anh mỉm cười nhạt.
“Có phải em rất đói? Em có muốn uống máu không?”– Kelsey ôn tồn hỏi. Bàn tay họ nắm chặt vào nhau, không cần một lời nói nào, anh cũng đủ hiểu thái độ của cậu đã thân thiện hơn trước.
“Không! Không phải!”– Edric sợ Kelsey định bắt người sống về cho mình hút máu nên vội vàng từ chối. –“Em chỉ mệt một chút, giờđã khá hơn nhiều.”
“Trông em xanh xao quá.” – Kelsey sờ lên má cậu với vẻ muộn phiền.
“Em có thể hỏi anh một câu hỏi không?”– Edric ấp úng nhìn anh.
“Ngốc quá, tại sao lại không?”
“Em vẫn là câu hỏi đó. Nếu một mai anh biết em không phải là em trai anh, anh vẫn đối xử tốt với em như vậy? Vẫn lo lắng cho em? Vẫn bảo vệ em suốt đời?”
“Anh từng trả lời rồi đấy thôi, chẳng có bất kỳ ngoại lệ nào cả, thậm chí là chữ nếu.”
“Anh không hề hiểu ý em. Em có thể không phải là em trai anh, cho dù em và em trai anh có quan hệ, nhưng hai người không thuộc về một thế giới. Vậy cũng có thể xem là hoàn toàn khác biệt với nhau.”– Edric cố gắng giải thích cho anh hiểu điều cậu thắc mắc, nhưng chính cậu lại không biết giải thích thế nào cho đúng.
“Giới hạn là tự em đặt ra. Đối với anh, dù em có khác hình hài, dù em có khác giọng nói, dù em có khác tiếng cười, dù em có khác bất kể thứ gìđi chăng nữa, dù là kiếp này, là hiện tại, hay tương lai, chỉ cần em xuất hiện trước mắt anh, anh lập tức có thể nhận ra ngay.”
Bốn mắt họ dán sát vào nhau, tay cầm chắc tay, hai nhịp đập nơi con tim tựa hồđược nối liền trong phút giây.
“Làm sao để anh nhận ra em?”
“Bằng linh hồn và trái tim. Còn em, bất kể anh thay đổi thế nào, em vẫn nhận ra anh chứ?”
Hàng mi dài của Edric hơi hạ thấp.
“Em cũng không rõ. Em xin lỗi.”
“Không sao!” – Anh mỉm cười. –“Anh tình nguyện là người đi tìm em. Em chỉ cần ở yên một nơi và chờđợi anh thìđãđủ.”
“Em hiểu.”– Cậu gật đầu.
Cậu không chắc đây là một lời hứa, nhưng thực lòng cậu không muốn từ chối, đúng ra làở trước mặt người đàn ông này, cậu không thể từ chối được điều gì. Đúng như lời Ian nói, kýức sống dậy, tình yêu cũng sẽ sống dậy. Tuy nhiên có một câu hỏi vẫn luôn thường trực trong tâm trí cậu: cậu rung động vì anh bằng trái tim của chính cậu, hay bằng trái tim của Edric Hernandez vẫn chưa nguội lạnh?
——
“Thả ta ra…thả ra nghe không tên khốn?”– Ian giãy bành bạch trong chiếc ***g sắt khoá kín.
Wyatt chẳng buồn nhìn đến cậu, cứ mải mê theo dõi quyển sách đang cầm trên tay.
“Ngươi bịđiếc hả? Ta bảo thả ta ra ngươi có nghe không?”
“Vô dụng thôi, ngươi không thoát ra ngoài được đâu. Chủ nhân không đánh tan linh hồn của ngươi, kể cũng nể tình cậu Edric lắm rồi.”
“Nhục nhã thay cho ngươi. Ngươi có thể gọi bất cứ ai là chủ nhân. Ta thì không. Ta chỉ có một chủ nhân duy nhất và người ấy đã bị kẻ mà ngươi đang gọi chủ nhân hại chết.”– Ian khinh mỉa nói.
Wyatt từ tốn buông cuốn sách xuống giường, thản nhiên nhìn về phía chiếc ***g.
“Mặc kệ ngươi tin hay không, suốt hai trăm năm qua, ta vẫn luôn chờđợi ngày chủ nhân hồi sinh. Cuối cùng ta cũng chờđược.”
“Đừng hòng gạt ta. Ta không phải trẻ con, ta không bao giờ tin vào những lời ngươi nói. Năm xưa khi chủ nhân đang chịu dày vò, khi ta bị Kelsey giết chết, lúc đó ngươi ởđâu?”– Ian hứ lên một tiếng rõ to.
“Ngươi rất trung thành, đáng tiếc ngươi không hiểu được chủ nhân. Nếu ngài muốn bỏđi, sợi xích đó và toà lâu đài này hoàn toàn không thể trói buộc ngài. Thứ duy nhất trói buộc ngài chính là tình yêu mà ngài dành cho ngài Kelsey.”
“Ta không tin. Chủ nhân bị hắn hành hạđến chỉ còn nửa mạng, không lẽ ngươi nói với ta tất cảđều là do chủ nhân tự nguyện? Ngài thậm chí tự nguyện chết vì hắn hay sao? Nhảm nhí!”
“Ngươi chưa từng yêu ai, làm sao ngươi hiểu cảm giác của chủ nhân? Chúng ta có thể hy sinh tính mạng cho chủ nhân, bởi vì chúng ta đều nợơn của ngài. Tình yêu là một dạng không cóân huệ gì, mà sức mạnh của sự hy sinh còn to tát gấp trăm ngàn lần một món nợ.”
Trước thái độ nghiêm túc của Wyatt, Ian có chút dao động. Cậu nghĩ Wyatt cũng không có lý do gì phải lừa dối một người đang bị giam cầm như mình.
“Cứ xem như ngươi nói thật, cũng không có nghĩa là ta xoá cho ngươi cái tội phản bội. Ta không hiểu tình yêu, nhưng ta biết nếu để chủ nhân tiếp tục ở cạnh Kelsey, ngài chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”
Wyatt đứng lên khỏi giường. Khi thấy Wyatt có dựđịnh ra ngoài, Ian bèn hét lên tới tấp:
“Thả ta ra…thả ta ra rồi ngươi muốn đi đâu thìđi. Thả ra ngay.”
“Ngươi có tin vào định mệnh không? Ta thì rất tin. Mọi chuyện cứđểđịnh mệnh sắp xếp.”
Nói xong, Wyatt khép cửa rời khỏi, bỏ mặc Ian náo loạn một mình trong phòng cậu.
——
Wyatt đang đi trên dãy hành lang, chợt có một cánh tay bất thình lình kéo ngược cậu lại từ phía sau. Cánh tay đóép sát cậu vào cây cột cao cạnh bên và tìm đến bờ môi cậu bằng một nụ hôn đê mêđã lâu rồi thiếu vắng.
“Đủ rồi Zerah.”– Wyatt bèn xô người cậu ta ra để tìm kiếm hơi thở.
“Tớ nhớ cậu quá, đã ba tháng cách biệt rồi còn gì.”– Zerah sờ vào má Wyatt đầy âu yếm.
“Cậu hoàn thành xong nhiệm vụ chưa?”
“Dĩ nhiên. Tớ không sợ chết hay sao mà dám trở về khi chưa làm xong, nhưng chủ nhân đãđi vắng rồi. Hay là chúng ta hãy…”
Zerah tức tốc luồn tay vào áo trong của Wyatt và lấp lại bờ môi khô khan kia bởi một nụ hôn nóng bỏng khác. Wyatt không hề chống cự, thực tình thì cậu cũng nhớ hắn lắm. Hơn nữa, toà lâu đài này bình thường vốn vắng lặng, chẳng ai rảnh rỗi màđi ra dãy hành lang để chứng kiến họđang tình tự.
Tuy nhiên, Wyatt đã lầm. Edric thụt lùi lại mấy bước vì không muốn làm phiền cuộc vui của người khác. Quái lạ thay, mặt dây chuyền của cậu vẫn nằm im trên giường, nhưng cậu gọi mãi không thấy Ian trả lời. Lo lắng rằng Ian đãđi lạc nơi đâu nên cậu mới bước lòng vòng tìm kiếm.
Edric chán nản tựa lưng vào thành tường. Khuôn mặt hốc hác trĩu nặng vẻưu tư.
Sau rất nhiều sự thật không thể chối cãi, cậu cảm thấy sự xuất hiện của mình ở thế giới này dường nhưđã có sắp đặt từ trước. Đây không phải là một trường hợp ngẫu nhiên. Nếu thế, người sắp đặt chuyện này là ai? Kelsey hay Galvin? Giữa họ có quan hệ gì? Hai người phải chăng chỉ là một?
Ngay khi cậu vừa sinh ra, Galvin đã bế cậu đi. Lúc hắn trả cậu về, trên cổ tay cậu xuất hiện dấu ấn của hoa hồng gai. Kelsey lại nói rằng chính anh ta, chứ không ai khác là người xăm dấu ấn này cho cậu. Cảm giác mà Kelsey mang lại cho cậu hoàn toàn giống hệt Galvin. Một người là thuỷ tổ của tộc vampire, và một người là con cháu ngàn đời sau của ông ta, tại sao lại liên kết được với nhau?
Bất ngờ, cậu thấy có một đoàn năm người đang khuân những chiếc thùng to tiến về phía vườn hồng. Họ không nhìn thấy cậu, vì cậu đứng khá khuất ở bên trong hành lang. Ban đầu, Edric nghĩđó là những thùng nước tưới cây nên không mấy đểý cho đến khi khứu giác của cậu nhận diện được một mùi vị quen thuộc.
“Là máu người phải không?”
Một kẻ vừa học làm vampire như cậu không dám chắc chắn lắm vào độ tinh nhạy của khứu giác. Dẫu rằng cậu xuất thân từ gia tộc hunter danh tiếng, nhưng đến đời của cậu, vampire đã biến mất sạch, chẳng có dịp để cậu luyện tập mấy kỹ năng săn mồi. Vậy cũng tốt, Edric chưa bao giờ hào hứng với cái nhiệm vụ hunter. Một cuộc sống thảnh thơi mới làđiều cậu mong mỏi.
Kể ra, cậu có khả năng kiềm chế khá cao trước máu. Lần trước, vô tình nếm phải vị máu trong cánh hoa hồng, cậu chỉ thấy hơi dao động, không đến nỗi mất hẳn đi sự kiểm soát. Cậu thầm nghĩ nếu tất cả vampire đều có một nửa dòng máu thuần chủng, tộc hunter sẽ không cần đánh đổi cả mạng sống để tiêu diệt chúng. Thế nhưng, chính điều này cũng đang khiến cậu băn khoăn. Từ lúc nào cậu lại trở thành Edric Hernandez?
Edric lặng lẽ bước theo họ. Khi đến vườn hồng, họđặt những chiếc thùng khuân trên vai xuống và hất lần lượt từng cái vào các luống hồng. Cậu trông thấy rất rõ và khẳng định không thể lầm lẫn: họđã dùng máu tưới hoa hồng.
Một rừng hoa hồng đung đưa trong gió sớm, rạo rực chuyền những giọt máu vương hết cành này đến cành nọ. Ít phút sau, tất cả máu đều bị hút vào trong thân cây. Vườn hồng lại trở vềvới dáng vẻ trinh nguyên ban đầu, dễ khiến người lầm tưởng chưa từng có cảnh tượng kinh hãi như thế xảy ra.
“Dùng máu tưới hoa hồng.”– Edric đứng chết lặng sau một hàng cột cao. Rốt cuộc cậu đã hiểu vì sao trong cánh hoa lại có vị máu.
Edric định quay người đi, chẳng ngờ bất cẩn đụng trúng một pho tượng gần đó ngảđổ vào hàng cột. May mà cậu kịp thời chụp lại nên không gây ra tiếng động lớn. Ngay lúc cậu trả bức tượng về vị trí cũ, trên đầu bức tượng chợt rỉ ra những vệt máu dài.
Edric đưa tay lên che miệng, đôi mắt trợn tròn không dám tin vào sự thật khủng khiếp.
Những tiếng kêu cứu bíẩn.
Vết thương có thể chảy máu.
“Không lẽ…những bức tượng này đều là người thật???”– Edric thốt lên sau khi đã xâu chuỗi lại các chi tiết kỳ hoặc vẫn còn bỏ dở cho tới nay.
Bờ môi cậu mím chặt. Trong phút chốc, cậu chẳng biết phải nói lời gì.
Kelsey thật quáđộc ác. Anh không chỉ giết chết Ian, còn nhẫn tâm cho nhện độc ăn đi xác của nó. Anh dùng máu tươi tưới hoa hồng, biến con người trở thành tượng đá. Đây chỉ là những việc cậu có thể nhìn thấy và nghe thấy. Đằng sau những việc cậu chưa thể nhìn thấy và nghe thấy, bàn tay của anh chắc chắn còn thấm đẫm nhiều máu tươi hơn thế. Dù vẫn biết thế giới vampire không hề có tình người, bởi vampire khác xa con người, nhưng mỗi lần nghĩđến tội lỗi nơi anh, cậu khó lòng ngăn lại sự kinh tởm trào dâng.
——
Fowk ngồi yên lặng một mình dưới ánh trăng, tâm tình mơ hồ rối loạn. Cậu không biết hiện tại Edric đang ởđâu, càng không biết Edric có gặp phải chuyện bất trắc gì chăng? Điều khiến cậu băn khoăn nhất là ngay cả khi cậu phá vỡ luật răn của giới hunter, cũng chưa chắc sẽ tìm được Edric.
“Fowk, con lại cãi nhau với Edric sao?”– Một giọng nói ngọt ngào chợt vang lên từ phía sau khiến cậu lật đật đứng dậy.
Người thanh niên vừa gọi cậu đứng ngược sáng với ánh trăng, ẩn mình tài tình vào một góc tối nên chẳng thể trông thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết vài sợi tóc lơ thơ phủ trước trán của anh có màu lam nhạt.
“Lần này thì không phải. Dù con có muốn cãi, cũng không còn cậu ấy để cãi.”
“Edric đã xảy ra chuyện gì?” – Người thanh niên lộ vẻ khẩn trương.
“Cậu ấy mất tích rồi. Theo lời Natalie, cậu ấy đã bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ, có lẽ là một không gian khác.”
“Sao cơ???”– Anh nhíu lại đôi hàng mi thanh mảnh. –“Hèn gì mấy hôm nay ta cảm nhận được sức mạnh của người ấy.”
“Người ấy nào vậy thầy?”– Fowk ngạc nhiên hỏi.
“À…không gì…Con định sẽ tìm Edric bằng cách nào?”
“Mở cánh cửa không gian.”
“Nếu tuỳ tiện giết người, phép thuật của con sẽ giảm đi phân nửa.”
“Con biết.”
“Mục tiêu của con là giết chết Galvin, nhưng với phép thuật như vậy, ta e người bị giết là con.”
“Con cũng biết.”– Cậu thở dài.
“Biết mà vẫn làm, con thật là ngốc.”
“Có lẽ con cũng chẳng thông minh gì.”– Fowk nhìn lên ánh trăng đêm huyền ảo, một nỗi buồn mênh mang đang xâm chiếm đôi đồng tửđen láy.
“Ta nghĩ không liên quan đến cánh cửa không gian.”– Anh đưa tay sờ quanh cằm. –“Nếu cánh cửa ấy khởi động, không chỉ một mình Edric, rất nhiều người khác sẽ bị cuốn theo.”
“Con chưa hiểu ý thầy.”
“Có người đã cố tình tạo ra một kết giới riêng biệt và hút Edric vào trong.”
“Làm thế nào biết được nơi kết giới đã giăng?”– Fowk sốt ruột.
“Fowk, con có tin tưởng thầy không?”
Cậu nhìn anh một cách khó hiểu:
“Con sao lại nghi ngờ thầy? Từ sau khi cha ruột con qua đời, con xem thầy giống hệt người cha thứ hai. Bất kểđiều gì thầy nói, con cũng sẽ nghe theo.”
“Vậy hãy giao việc tìm kiếm Edric cho thầy. Thầy bảo đảm với con bảy ngày sau sẽ mang một Edric bình an và lành lặn trở về.”
“Con dĩ nhiên tin thầy, con có thể làm gì giúp thầy?”
“Ta không tiện xuất hiện bằng khuôn mặt thật. Do vậy, ta muốn mượn xác của con trong bảy ngày này.”
“Mượn xác của con???”– Fowk lặp lại đầy ngạc nhiên.
“Con thấy không tiện sao?”– Anh hỏi với vẻ thấu hiểu.
“Không…không phải!”– Cậu vội giải thích. Nếu cậu đã nói là tin tưởng anh, thiết nghĩ không nên hỏi anh quá nhiều mà chi. Anh tất có nguyên do khi làm vậy. –“Con chấp nhận. Nhưng trước khi thầy đi tìm Edric, hãy thay con báo một tiếng với Natalie. Con sợ cô bé sẽ lo lắng.”
“Được, ta hứa với con.”– Anh mỉm cười chỉ tay lên mặt trăng cao vời vợi. –“Ta chợt nhớđã lâu lắm rồi chưa được cùng con ngắm chung một vầng trăng.”
“Chắc đã bốn năm, kể từ lần cuối con và thầy, và cả Edric nữa ngắm trăng trong chuyến dã ngoại tại Cambridge. Vầng trăng đêm ấy đặc biệt sáng chứ không lu mờ nhưđêm nay.”
“Trăng có lúc tròn lúc khuyết, vận mạng con người có lúc êm đềm, lúc bão giông, thật khóđể lường trước.”
“Chỉ mong sau khi cơn bão giông đi qua, vầng trăng sẽ tròn lại như ngày xưa.” – Fowk cười buồn.
“Thằng nhóc này!!!”– Anh xoa đầu cậu rồi cười an ủi:
“Chắc chắn sẽ tròn lại.”
——
Edric mệt mỏi ngảđầu vào thành cửa sổ ngắm nhìn những bụi cây nhỏ mọc cạnh đó. Tâm tình của cậu rối loạn không yên. Trên tay cậu cầm một đạo bùa được xếp thành hình tam giác. Rất lâu trước đây, thầy của Fowk đã tặng nó cho cậu và dặn rằng khi nào gặp chuyện hiểm nguy, chỉ cần cậu đốt nó, anh ấy sẽ lập tức đến cứu cậu.
Đạo bùa này vẫn được Edric giữ kỹ trong lòng bàn tay. Lúc mới vừa đến đây, cậu đã nghĩ ngay tới nó, nhưng lòng vẫn chần chừ chưa biết nên dùng hay không. Và bây giờ, với cùng câu hỏi đó, cậu càng thấy do dự thêm. Cậu không muốn mang nợ từ ai, huống chi hiện tại Ian đã không còn bên cậu. Làm sao cậu có thể từ bỏ nó mà trở về một mình?
“Cậu Edric, cậu cóở bên trong không?”– Tiếng của bà Rhoda vang lên khiến Edric thức tỉnh khỏi dòng tâm sự.
“Cháu ra ngay.”
Edric vừa mở cửa, bà Rhoda liền dẫn theo một cậu béăn mặc tươm tất bước vội vào trong. Cậu nhìn kỹ mới phát hiện đó là cậu bé bịđem rao bán ở buổi đấu giá mấy hôm trước.
“Cậu Edric, nó tên là Piso. Vì cậu đã mua nó nên chủ nhân bảo lão dẫn nóđến cho cậu sai việc.”
“Cháu không cần người hầu. Bác thả cậu béđi đi.”– Edric nhìn Piso với vẻ cảm thông. Piso cũng lén mắt nhìn lại cậu. Nó không dám tin những lời cậu nói là sự thật.
“Em đi đi, bất kể nơi nào em muốn.”– Cậu khẳng định lại lần nữa để cậu bé thêm tin tưởng. Dáng vẻ của nó vừa sợ hãi, vừa bất lực, khiến cho cậu cảm thấy tội làm sao. Có lẽ nóđãđược răn dạy theo cách phục tùng mà mọi nô lệ phải có, nên rõ ràng dù rất muốn, cũng chẳng còn ý thức phản kháng.
“Lão nghe theo lời cậu.”– Bà Rhoda định dẫn cậu bé ra ngoài, nhưng đôi mắt của nó vẫn cứ lưu luyến mãi Edric.
“Em có gì muốn nói với anh sao?”– Cậu đến gần nó, ân cần hỏi.
“Em làm người hầu cho anh được không? Dù anh có thả em đi, em cũng không có nhàđể về.”– Nó bẽn lẽn nói.
“Tên đầy đủ của em là gì?”– Cậu nắm tay cậu bé dẫn lại chiếc ghế sofa vàđẩy nhẹ nó ngồi xuống.
“Piso Mines…” – Ngập ngừng một lúc nó lại tiếp. –“Em có thể biết tên của anh không?”
“Edric Hayes… à không…Edric Hernandez.” – Edric cười gượng.
“Anh có đến hai họ sao?”
“Không phải. Anh nói nhầm, họ của anh là Hernandez.”– Cậu giải thích và ngồi xuống cạnh nó. – “Anh không cần bất kỳ ai hầu hạ. Anh đã quen tự lo cho mình. Tuy nhiên, em cứở lại đây với anh hơn là phải lang thang khắp nơi. Còn một chuyện, anh không phải chủ nhân nơi này. Do vậy, muốn làm điều gì em phải hỏi ý người lớn trước, xem cóđược làm hay không. Nếu em làm sai, anh không có khả năng bảo vệ cho em đâu.”
“Em biết, em sẽ rất ngoan nhưng xin anh đừng đuổi em đi.”–Đôi mắt cậu bé long lanh một màu nâu.
“Đừng lo. Trong giới hạn anh có thể, anh hứa không đuổi em đi.”– Edric cười với cậu béđể nó an tâm thêm một chút, dẫu rằng cậu cũng đang trong tình cảnh ở nhờ người khác và không thể biết được chừng nào mình sẽ bịđuổi đi.
——
“Loại trà này được nhập từ Bristol. Hương thơm rất thanh khiết, em uống thử xem.”– Kelsey mỉm cười nhìn Edric rồi nâng tách trà của mình lên.
Edric lạnh nhạt cầm lấy tách trà nóng. Trong phòng cậu hiện giờ chỉ có hai người. Lúc trước, cậu không đểý rằng sự riêng lẻ này khiến cho cậu rối bời đến thế, bởi vì dù sao đi nữa, vẫn còn có Ian đồng hành cùng cậu.
“Đúng là rất dễ chịu.”– Cậu miễn cưỡng trả lời.
“Edric, ngày mai có một buổi dạ hội rất quan trọng, em đi cùng anh được không?”– Anh từ tốn đặt tách trà xuống và cất lời.
“Em thấy mệt trong người, lần khác đi anh.”
“Hôm nay em gặp chuyện không vui sao? Thái độ của em lãnh đạm với anh quá.”
“Em có một chuyện nghĩ hoài cũng không hiểu.”– Cậu nhìn thẳng anh bằng một ánh mắt có dụng tâm. Cậu không định nói ra chuyện này, nhưng không nói lại thấy bứt rứt trong lòng.
“Nói anh nghe thử, anh sẽ góp ý cùng em nếu anh biết.”– Anh tinh tế nhận ra, dẫu vậy vẫn điềm nhiên đáp trả.
“Sư tửăn hươu vì sinh tồn, hươu ăn cỏ vì sinh tồn, dù khác hình thức vàđối tượng, thực chất chỉ có chung một mục đích, đó là sinh tồn. Hai chữ sinh tồn rất dễ hiểu, mà thật khóđịnh nghĩa. Thế nhưng, trên thế giới này vẫn tồn tại những kẻ không vì sinh tồn riêng, vẫn thản nhiên đi tổn hại sự sinh tồn của kẻ khác. Tại sao?”–Ánh mắt Edric tràn trề căm phẫn. Cậu khôn ngại thể hiện sự căm phẫn đóđối với kẻđang ngồi cạnh mình.
“Anh không thích suy đoán vòng vo. Hình như em đang nhắm tới anh. Vậy thì cứ nói thẳng xem anh đã làm gì khiến em không hài lòng?”
“Tại sao anh lại tuỳ tiện biến người sống thành tượng? Tại sao lại dùng máu người tưới hoa hồng? Anh có nghĩđến cảm nhận của họ, của những người thân thuộc với họ hay không? Ai cũng có cha mẹ sinh ra cơ mà? Ai cho anh cái quyền tước đoạt mạng sống của kẻ khác?”– Edric tức giận hất văng tách trà của mình xuống mặt sàn.
Đôi hàng mi của Kelsey có chút cau lại. Anh biết mình khó lòng làm cho cơn giận này nguội đi.
“Anh không ưa trò giải thích. Đó là thú vui của anh. Em không thấy những cánh hoa hồng do anh trồng đặc biệt dày và mềm mại hơn loài hoa hồng bình thường sao? Anh thích chúng như vậy.”
“Dùng mạng người làm trò vui? Anh còn có trái tim không?” – Edric đứng hẳn lên, cậu không tin nổi vào những gì mình vừa nghe.
“Đừng thuyết giảng với anh mớđạo lý nhàm chán. Cả hai chúng ta đều biết nó vô dụng thế nào.”– Anh đưa tay bóp nát tách trà trên mặt bàn rồi nhìn cậu với nụ cười ung dung.
Có lẽ là vô dụng thật.
Edric ngước mắt lên trời tự cười mình quá ngốc khi lại muốn người đứng đầu gia tộc Hernandez học cách trân trọng mỗi một sinh mạng hiện hữu trên cõi đời này. Anh thuộc về một thế giới hoàn toàn khác xa với thế giới của cậu. Thật bẽ bàng nhưng cậu phải thừa nhận người cóđịa vị quan trọng trong lòng anh là Edric Hernandez chứ không phải cậu. Sớm muộn cậu cũng phải trở về thế giới hiện đại, và tất cả mọi chuyện từng xảy ra nơi đây, bao gồm đoạn hồi ức hư hư thực thực về Edric Hernandez, bao gồm anh nữa, đều bị cuốn sạch theo dòng thời gian. Ấy vậy mà, trái tim cậu rất đau. Cậu không muốn anh trở thành một kẻ máu lạnh vô tình.