TRỌNG TỬ
Tác giả: Thục Khách
Thể loại: Huyễn huyền, tiên hiệp, sư đồ luyến, suýt ngược, HE
Tình trạng: Edit hoàn.
Độ dài: 59 chương + 2 ngoại truyện
—–
Giới thiệu:
Muốn giáo dưỡng người thành tiên, lại bị người dạy trở thành người.
Trên chín tầng trời, ngàn mây lơ lửng, là ai đã đánh mất chính mình, dẫu cho chần chờ, lại không dễ dàng quên lãng.
Dưới tầng hoa Bỉ Ngạn, là ai đã trải qua hai kiếp luân hồi, lại vẫn như trước không dễ gì chấm dứt được một đoạn tình vương mang. Người phương nào, hồn nơi đâu, chỉ một lòng nguyện sớm chiều làm bạn.
Vang danh lục giới, tao nhã tuyệt thế. Hắn là Trọng Hoa tôn giả cao nhất tiên môn, cao cao tại thượng, gánh vác chúng sinh, khiến người người nhìn lên, người người yêu kính, nhưng lại vĩnh viễn chạm không tới, với không qua.
Mờ mờ mịt mịt, nàng ngây thơ đi theo hắn, trở thành đồ đệ của hắn.
Trời sinh sát khí, đã định trước sẽ nhập ma, không thể tu luyện pháp thuật – thì đã sao, chỉ cần có thể sớm chiều bầu bạn cận kề bên hắn là đủ rồi. Nhưng nàng không cách nào có thể ngăn mình yêu hắn, bất lực mà tuyệt vọng. Thấy hắn, không dám ngước nhìn lên, lại không ngăn được rung động trong sâu thẳm con tim mà ngước lên nhìn hắn.
Thầm nghĩ chỉ cần ở bên cạnh hắn, đời đời kiếp kiếp cùng hắn, chỉ thế thôi là đủ. Nhưng ngờ đâu vận mệnh chẳng đủ từ bi, tiên – ma, ân oán trường cừu chưa bao giờ chấm dứt. Tất cả, chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong hội chắc có nhiều bạn đọc truyện này rồi nhưng mình vẫn muốn chia sẻ cảm nhận của mình về một vài nhân vật. Đối với các bạn chưa đọc có lẽ mình review không hay và sẽ có spoil (nhưng mình spoil ít lắm và đây cũng không phải là toàn bộ cảm nhận của mình) nhưng mình đề cử truyện này đến các bạn nếu các bạn yêu thích thể loại: huyền huyễn, sư đồ luyến, tiên – ma, ngược (thật ra theo mình thấy truyện đa phần sủng nhiều hơn). Cuối cùng là xin cám ơn nhà MDH vì đã làm ra bộ truyện hay nhưu vậy, mình rất thích đọc giọng văn của các bạn, rất cảm xúc. ?
Trọng Tử: nhân vật chính của truyện, kiếp thứ nhất là một cô bé ăn mày có sát khí trời sinh, có lẽ cô bé sẽ vẫn tiếp tục là ăn mày nhưng tới một ngày cô bé được một vị thần tiên ca ca cứu giúp, từ đó cô bé quyết định lên Nam Hoa để tu tiên học đạo. Đáng tiếc, ba vị tôn giả của Nam Hoa có mặt tại đó đều cảm nhận được sát khí trời sinh của bé nên đều không nhận bé làm đệ tử bởi vì ma tôn Nghịch Luân – một kẻ đã gây nên trận chiến tiên ma nhiều năm trước – cũng có sát khí trời sinh giống bé. Nguyên do là họ sợ rằng con bé sẽ nhập ma, rồi lục giới sẽ có một thiên ma mới. Đến lúc tưởng chừng hết hy vọng, thì vị Trọng Hoa tôn giả Lạc Âm Phàm quyết định nhận con bé làm đồ đệ.
Kiếp thứ nhất, bởi vì sát khí trời sinh không thể che giấu, Trọng Tử không được học pháp thuật, cơ bản là chỉ có thể biết ngự kiếm mà bay, sau bao nhiêu năm tháng bên cạnh sư phụ dần nhận ra mình yêu hắn. Tình yêu của nàng ở kiếp này làm cho nàng hèn mọn tới nỗi nàng không cần thành danh, không mong gì hơn, chỉ mong có thể mãi mãi ở bên cạnh sư phụ, chôn chặt đoạn tình cảm loạn luân này ngày đêm ở trong đại điện mài mực, pha trà, rót trà cho người, chỉ cần như thế Trọng Tử đã mãn nguyện rồi. Kiếp thứ hai, lần này Trọng Tử là một cô bé xinh đẹp, có học vấn và một lần nữa nàng trở thành đồ đệ của sư phụ, nàng lại dần dần nhận ra tình yêu của mình đối với sư phụ, chỉ là lần này, nàng cố chấp hơn, không thể kiềm chế bản thân, không tiếc làm tổn thương bản thân để mong sư phụ không đuổi nàng ra Trọng Hoa cung. Hai kiếp thầy trò trải qua nhiều biến cố, đến cuối cùng nàng cũng chỉ mong có thể sớm chiều ở bên sư phụ mãi mãi.
Lạc Âm Phàm: vị tôn giả có thể coi là mạnh nhất tiên giới lúc bấy giờ, mang trên vai trọng trách bảo vệ chúng sinh, bảo vệ lục giới. Từ kiếp thứ nhất đến kiếp thứ hai, mỗi lần ra tay trừng phạt Trọng Tử không bao giờ chàng không đau lòng. Mỗi lần Trọng Tử gặp biến cố gì, ở bên ngoài, chàng lạnh lùng đưa ra những quyết định tàn nhẫn, nhưng không ai biết ở bên trong chàng đều tìm mọi cách để cố giữ mạng sống cho nàng, ngay cả khi đồ đệ nhập ma, chàng vẫn luôn cố gắng thuyết phục nàng theo chàng về sư môn nhận tội, vào Côn Luân chịu hình phạt chứ không thể nào ra tay giết nàng nữa. Đối với Lạc Âm Phàm, chúng sinh ở trong lòng, nhưng trái tim thuộc về Trọng Tử. Một tình yêu như thế thì làm sao mà có thể nói Âm Phàm ngược Trọng Tử được. Đó là lý do mình nhìn nhận đây cũng là một truyện sủng.
Sở Bất Phục: vị thần tiên ca ca thanh toát, dịu dàng, cứu giúp Trọng Tử khi nàng là một đứa bé ăn mày, biến cố xảy ra, Sở ca ca thần tiên không còn là Sở ca ca như ngày nào, ấy thế mà đến cuối cùng, dù đã xảy ra chuyện gì, thì tâm tiên của Sở ca ca vẫn luôn tồn tại vĩnh hằng. Sở ca ca dùng hết lời khuyên ngăn Trọng Tử tránh không cho cô bé nhập ma, rồi lại dùng chút tàn hồn trên thân kiếm để bảo vệ hồn phách cho cô bé. Một Sở Bất Phục như thế, hỏi làm sao không khiến người khác đau lòng khi rõ mọi sự thật về chàng.
Âm Thuỷ Tiên – Tuyết Lăng: tình yêu thầy trò có gì sai, nàng yêu sư phụ như thế, không màng bản thân quyết định nhập ma để có thể giúp cho sư phụ một lần nữa sống lại. Ngăn cản người ở kiếp này không tu thành tiên cốt, hao tổn sinh lực để có thể giúp người kéo dài tuổi xuân, đến khi nàng buông tay, chỉ mong người có thể quên nàng đi để không còn đau khổ, những chuyện nàng làm đều vì chàng như thế, sao có thể không làm cảm động Tuyết Lăng cho được? Đến cuối cùng, cũng may Thục Khách cũng không quá tàn nhẫn khi đã cho đôi này một kết thúc có hậu.
Còn nhiều tuyến nhân vật khác cũng làm cho mình cảm động và phải suy nghĩ như tình yêu của Tần Kha, Trác Hạo, như bản chất của Mẫn Tố Thu, Văn Linh Chi, Dục Tử Ma, Yến Thực Châu, như trọng trách của Thiên Chi Tà. Kết truyện có thể coi là viên mãn, ai cũng có hạnh phúc nhưng mình vẫn thấy day dứt cho Sở Bất Phục và tiếc nuối cho Thiên Chi Tà.