Số truyện tổng cộng: 12
Có một vài lưu ý như sau:
♥ Cùng hào môn tổng tài đồng thời trọng sinh/不听话 – Bất Thị Phong Động/不是风动 (song trùng sinh, ngược, bệnh tâm lý, tinh tế, ABO, AxO, HE)
Đọc hết truyện này rồi nhìn lên tác giả mới nhận ra… Chà, người quen… Ngược quá chịu không nổi… Truyện bắt đầu từ đoạn Vân Thu mang thai không được chăm sóc tốt nên chết trên bàn mổ. Sau đó Vân Thu sống lại trước đó một năm, trước khi mang thai, và rồi còn phát hiện ra Tiêu Vấn Thủy cũng sống lại. Nhà họ Tiêu là kẻ thù của nhà họ Vân, nhưng trước đây nhà họ Tiêu lại nhận nuôi Vân Thu, một đứa trẻ tự kỷ. Vân Thu được nuôi như chim hoàng yến trong lồng, tới năm 18 tuổi vẫn không hiểu gì mấy, sau khi sống lại cũng chỉ biết là mang thai sẽ chết và Tiêu Vấn Thủy rất xấu xa. Và cái sự ngược bắt đầu từ bệnh tình của Vân Thu và Tiêu Vấn Thủy. Vân Thu mắc tự kỷ, khá vô tâm vô tư dễ vô tình tổn thương người khác. Tiêu Vấn Thủy bị personality disorder rối loạn nhân cách, ngoài ra còn bị bệnh máu trắng (nguyên nhân chết kiếp trước). Đời này sống lại, Tiêu Vấn Thủy muốn Vân Thu tự lập học hành sống như người bình thường, nên đã dạy cho cậu rất nhiều thứ. Vân Thu vừa thích vừa sợ Tiêu Vấn Thủy, nhưng vì không hiểu quá nhiều nên Vân Thu vượt qua ám ảnh quá khứ khá nhanh. Quá trình yêu đương của hai người khá trắc trở. Vân Thu phải học cách yêu, Tiêu Vấn Thủy cũng phải học cách yêu và khống chế bản thân. Tiêu Vấn Thủy chuẩn bị cho cái chết của mình, lại đồng thời yêu Vân Thu quá sâu sắc, hoàn toàn không kiểm soát nổi, thành ra vừa gần vừa xa Vân Thu. Đến cuối cùng khi Vân Thu cuối cùng đã yêu được như một người bình thường, Tiêu Vấn Thủy cố gắng sống sót cũng không còn lo nghĩ quá nhiều, cảm giác như kiểu bãi bể nương dâu cuối cùng đã chờ được ngày này, muốn khóc luôn… Thực ra thiết lập công thụ có rất nhiều vấn đề, với nhiều người chắc là giẫm lôi bùm bùm, song ngoài đời tôi từng tiếp xúc với rất nhiều người bệnh tâm lý tương tự nên có thể thông cảm phần nào. Truyện khá nặng nề, có ngọt có ngược, ngược nhiều hơn ngọt. Tổng thể không tệ lắm.
♥ Gả thay rồi ta cười muốn chết/替嫁后我笑得想死 – Minh Quế Tái Tửu/明桂载酒 (hiện đại, hệ thống, HE)
Ninh Tuy sống ở cô nhi viện từ nhỏ, nhưng đến một ngày cậu mới biết mình vốn là Ninh tiểu thiếu gia, bị tráo đổi từ khi mới sinh. Tuy nhiên, Ninh gia đối xử với Ninh Tuy không ra gì, không công khai thân phận của Ninh Tuy, chỉ cho cậu ít tiền đủ để cậu không cần đi làm thêm nữa. Sau ba năm như thế, tình cảm của Ninh Tuy nhạt dần, không mặn mà với tình thân. Lúc đó Quý gia muốn dùng mệnh cách của Ninh Tuy và Ninh Viễn Minh đi xung hỉ, vì bảo vệ đứa con thật sự, Ninh gia và cả Quý Chi Lâm trên danh nghĩa người yêu Ninh Tuy đều đến cầu Ninh Tuy chấp nhận. Người thừa kế Quý Úc Trình trẻ tuổi tài giỏi bị tai nạn giao thông đã trở thành người thực vật hai năm nay. Khi còn sống, Quý Úc Trình là thiên chi kiêu tử người người theo đuổi, nhưng giờ lại trở thành điều nhiều người lảng tránh. Ninh Tuy thì rất vui vẻ, vì cậu gắn chặt với hệ thống 001, càng tiếp xúc gần với người quyền thế thì càng nhận được nhiều tiền. Ba năm nay Ninh Tuy tiếp cận Quý Chi Lâm cũng là vì thế. Do đó Ninh Tuy cực kỳ vui vẻ nhận nhiệm vụ, còn cậy Quý Úc Trình là người thực vật không có ý thức nên sờ soạng ôm ấp dán chặt để nhận tiền. Tuy nhiên, Quý Úc Trình lại có ý thức và trói buộc với một hệ thống bậc thấp 009, thông qua hút điện từ 001, 009 dần nâng cấp và có vài chức năng trợ giúp được Quý Úc Trình. Quý Úc Trình dần hiểu nhầm Ninh Tuy biến thái bệnh kiều, yêu thích Ninh Tuy, muốn bảo vệ Ninh Tuy.
Tỉnh dậy đương nhiên là lúc khá ngược cho Quý Úc Trình. Vì Quý Úc Trình cố gắng kề sát và kiểm soát Ninh Tuy như Ninh Tuy “muốn”, song Ninh Tuy đâu có thích Quý Úc Trình, còn đâm ra sợ, nhất là từng nảy ra suy nghĩ biến Quý Úc Trình trở về người thực vật. Ninh Tuy đã từng nhiều lần muốn thừa nhận với Quý Úc Trình rồi lại lưỡng lự, cho tới khi Quý Úc Trình tự phát hiện ra, suy sụp rời đi. Bấy giờ Ninh Tuy mới biết mình không nỡ xa Quý Úc Trình, mới đuổi theo Quý Úc Trình rồi bắt đầu tiếp nhận tìm hiểu Quý Úc Trình. Tuổi thơ của Quý Úc Trình khá thảm nhưng không được khai thác sâu, chứ nếu không còn thấy xót Quý Úc Trình hơn. Đoạn giãy giụa nội tâm của Ninh Tuy đọc hơi khó chịu, vì Ninh Tuy tổn thương Quý Úc Trình, song sau đó thấy xử lý tốt hơn, Ninh Tuy đã cố gắng đáp lại tình cảm của Quý Úc Trình. Truyện không có nhiều về vả mặt nghịch tập, đám nhân vật phụ chỉ làm cảnh, không ảnh hưởng nhiều đến tuyến tình cảm và cốt truyện chính. Tổng thể đọc giải trí ổn, ban đầu hài hước, đoạn giữa hơi khó chịu, đoạn cuối ngọt. Tác giả đẩy tiết tấu nhanh để kịp cho Quý Úc Trình tỉnh lại và hai người thật sự yêu đương.
♥ Giết chết nhà ấm hoa/杀死温室的花 – Tam Đạo/三道 (hiện đại, tiểu ngược, HE)
Mạnh Thù nhất kiến chung tình với Thẩm Tân Tầm, nhưng Thẩm Tân Tầm tiếp cận Mạnh Thù vì trả thù nhà họ Mạnh. Hắn có em trai Thẩm Tân Dương bị bệnh tim đang chờ cấy ghép, tình cờ nhận được độ xứng thành công nên rất vui mừng, không ngờ trái tim lại bị cướp đi cho Mạnh Thù, em trai chết, cha ruột cũng chết, do nhà họ Mạnh gây ra. Nhưng cuối cùng Thẩm Tân Tầm yêu Mạnh Thù thật. Mạnh Thù biết rõ chân tướng quyết định chia tay, tuy thừa nhận cha mình gieo gió gặt bão phạm tội tày trời, nhưng Mạnh Thù không chấp nhận được chuyện mình bị lợi dụng lừa gạt, đương nhiên Thẩm Tân Tầm bị ngược. Thẩm Tân Tầm còn bán đứng bạn mình Hứa Lâm Thanh cho tra công Quân Hạc đổi lấy quyền tiền tin tức. Cuối cùng vì cứu Hứa Lâm Thanh khỏi Quân Hạc coi như trả nợ, cũng để Mạnh Thù không lo nghĩ chuyện Hứa Lâm Thanh nữa, Thẩm Tân Tầm bị thương nặng. Và cuối cùng là Mạnh Thù tha thứ cho Thẩm Tân Tầm. Truyện motif cũ, đoạn ngược cũng có ngược… Nhưng chắc do độ dài hạn chế nên mọi thứ sau khi chia tay diễn ra vèo vèo, CP phụ cũng vừa thừa đất diễn vừa nhạt nhòa… Truyện chỉ ở mức tạm.
♥ Hậu cung thú hoàng – Tiểu Cố (xuyên sách, dị giới, huyền huyễn, NP, H văn, song tính, HE)
Truyện H nên không mấy nội dung. Dịch Cẩn xuyên đến dị giới, nơi đây có Thú hoàng đứng đầu tất cả, có nhiệm vụ là sủng hạnh hậu cung mới giúp phi tần hậu cung không chết sớm. Người ở nơi đây thuộc tộc thú nhân, có thể biến hình thú hoặc người, đứng đầu là Thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, ngoài ra còn có vô số thị quân khác trong cung. Thế giới này hơi giống nữ tôn, một vợ có nhiều chồng, và phải giao hợp thường xuyên mới sống được, còn không là chết dần chết mòn. Thú hoàng đời trước căm ghét trách nhiệm của Thú hoàng, không chịu thị tẩm, còn tra tấn ngược đãi hậu cung. Cuối cùng vẫn là Thanh Long Tạ Mạch Chương giết Thú hoàng rồi mới có Dịch Cẩn xuyên đến. Đương nhiên giết Thú hoàng có trừng phạt, mà chỉ được kể qua một chi tiết nhỏ, Dịch Cẩn cũng không quan tâm mấy. Tạ Mạnh Chương là Nhiếp Chính Vương cực kỳ tài giỏi, các nhân vật công khác cũng giỏi nhưng không sánh bằng. Dịch Cẩn mới xuyên rất ghét Tạ Mạnh Chương, Tạ Mạnh Chương cũng không hạ mình đi cầu thị tẩm, mãi tới khi sắp chết Dịch Cẩn mới tức tối chạy tới chủ động thị tẩm Tạ Mạnh Chương. Ban đầu Dịch Cẩn kiểu, có hậu cung vô số sủng phi thì không nên thiên vị một bên, phải cân bằng, nhưng thực ra có rất nhiều lần tỏ ra thiên vị, nhất là vì Bạch Hổ tương lai mà cãi cọ chất vấn Thanh Long Chu Tước, làm tôi hơi khó chịu. Sau này thì đỡ hơn nhiều. Tác giả có nói là phát triển đất nước cùng lúc với H, nhưng kỳ thực bàn tay vàng lớn, tuyến sự nghiệp qua loa, nên có cũng không khác không có lắm. Hậu cung mấy chục người, may mà tác giả cũng không đi vào cụ thể từng người, chỉ chọn khoảng chục người tiêu biểu. H không dài dòng, một điều tôi xem như ưu điểm ở đây. Truyện phù hợp đọc giải trí giết thời gian.
♥ Nốt ruồi son trên đầu tim – Tức Sương (hiện đại, tiểu ngược, HE)
Cha Lâm Nguyên ngoại tình với mẹ Sở An Nam, cả hai dẫn nhau bỏ trốn rồi gặp tai nạn, mẹ Sở An Nam mất, cha Lâm Nguyên về sau cũng mất. Lâm Nguyên được nhà họ Sở nhận nuôi. Nhưng Lâm Nguyên bị lợi dụng công sức, chèn ép dạy dỗ với lý do là đây là nợ cha con trả. Lâm Nguyên có tài viết lách nên Sở An Nam bắt Lâm Nguyên viết thay còn mình hưởng thụ thành quả. Lâm Nguyên ngưỡng mộ Giang Dịch Dương, nhưng Giang Dịch Dương lại thích Sở An Nam (một phần đến từ việc yêu thích các tác phẩm Lâm Nguyên viết thay). Tuy nhiên, Giang Dịch Dương cũng coi Lâm Nguyên như “người hầu” của nhà họ Sở, nên không xứng làm công chính. Vai công chính là Thiệu Vân Chu, người tình cờ phát hiện ra bí mật của Lâm Nguyên và Sở An Nam. Thiệu Vân Chu là một đại thần văn học, rất săn sóc cho Sở An Nam vì thích văn (do Lâm Nguyên viết), và vì Sở An Nam sắp lấy em gái của Thiệu Vân Chu, chứ Thiệu Vân Chu không thích Sở An Nam. Sau này Thiệu Vân Chu bị hấp dẫn bởi Lâm Nguyên nên thay cậu ra mặt. Lâm Nguyên… Chắc vì bị ám ảnh tâm lý từ nhỏ nên khá nhu nhược trước Sở An Nam nói chung và nhà họ Sở nói riêng. Tuy rằng trong đầu luôn phản kháng nhưng không hề có hành động gì cả. Về sau xuất hiện Thiệu Vân Chu và nhiều dồn nén uất ức, Lâm Nguyên mới xem như vùng lên được. Truyện không dài lắm nên không nhiều ấn tượng ngoài thiết lập đại thần x viết thay khá lạ.
♥ Quan sơn nguyệt/关山月 – Hoa Quyển/花卷 (cổ đại, cung đình, ngược, sinh tử, song tính, HE)
Thất hoàng tử Nguyên Trưng lỗ mãng chơi bời, bị Hoàng đế đưa đi biên cảnh Tây Bắc theo tướng quân Sầm Dạ Lan. Sầm Dạ Lan nghiêm túc chính trực, đã cho quân đánh Nguyên Trưng một trận đòn roi, khiến Nguyên Trưng mất mặt, rất tức giận muốn trả thù. Qua qua lại lại nhiều lần, Nguyên Trưng phát hiện Sầm Dạ Lan là người song tính, nảy lòng cưỡng ép Sầm Dạ Lan. Nhưng dần dà Nguyên Trưng lại thích Sầm Dạ Lan thật. Còn Sầm Dạ Lan, tuy bị hấp dẫn bởi ngọn lửa nồng nhiệt của Nguyên Trưng, nhưng vì có quá nhiều thứ trói buộc nên Sầm Dạ Lan giấu giếm tâm tư rất kỹ. Thực ra đôi khi cảm thấy rất thương Nguyên Trưng, yêu là nói, thích là lao tới, dâng nguyên một trái tim ra trước mặt Sầm Dạ Lan, đổi lại là gặp nhiều lần phũ phàng tổn thương từ Sầm Dạ Lan. Đương nhiên Nguyên Trưng cần trải qua biến cố để trưởng thành chín chắn hơn, song nhiều chuyện vẫn cảm thấy hơi quá mức chịu đựng. Nhất là từ đoạn Sầm Dạ Lan nặng lời với Nguyên Trưng để cắt đứt nghiệt duyên, sau đó Nguyên Trưng phải về kinh suốt đêm, bị ám sát rơi vách núi, thương nặng thoi thóp, phụ hoàng mất, hắn phải giả điên nằm gai nếm mật. Sầm Dạ Lan có trở lại kinh, vẫn là điều quan trọng nhất trong lòng Nguyên Trưng, nhưng thái độ của Sầm Dạ Lan cũng không khác nhiều… Chắc điều rõ ràng nhất chứng minh tình cảm của Sầm Dạ Lan là việc y giữ lại đứa bé trong bụng, dù cũng có thể giải thích rằng đó là con y, y cũng định mang con nuôi một mình không cho Nguyên Trưng biết luôn mà. Cảm giác Nguyên Trưng chẳng quan trọng bằng bất kỳ điều gì trong cuộc đời Sầm Dạ Lan. Sầm Dạ Lan cũng không tin tưởng Nguyên Trưng và khả năng của hắn, chỉ tìm cách gánh một mình, tự bỏ đi. Thực ra vẫn có thể nhìn ra Sầm Dạ Lan yêu Nguyên Trưng, nhưng cách nghĩ của y, cách bày tỏ tình cảm của y, cách y suy nghĩ nhiều, trốn tránh mãi, làm Nguyên Trưng biến thành phe yếu phe yêu nhiều hơn trong mối quan hệ này, và người đọc cảm thấy chắc có lẽ Sầm Dạ Lan không yêu Nguyên Trưng nhiều như thế. Cuối cùng cũng là Nguyên Trưng nhường Sầm Dạ Lan, chịu thả y tự do, chỉ hy vọng y không tránh mình. Đến đứa con gái cũng mang họ Sầm, chỉ vì Sầm Dạ Lan không muốn nó được nhận vào hoàng tộc và Nguyên Trưng nghe theo. Nói chung hành văn khá ổn, mà cảm giác tình yêu không cân bằng nên khá đáng tiếc.
♥ Sau khi ta bị sư huynh chứng đạo – Tam Thiên Phong Tuyết/三千风雪 (cổ đại, tiên hiệp tu chân, huyền huyễn, kiếp trước kiếp này, HE)
Phần giới thiệu ban đầu rõ lừa đảo. Ghi Thích Trác Ngọc giết Phượng Tuyên rồi ngược nọ ngược kia, nhưng thực ra đó chỉ là phần được viết ra từ cha ruột Phượng Tuyên là Phượng Lịch. Do tính ra được Phượng Tuyên sẽ gặp kiến nạn hủy nguyên thần, Phượng Lịch quyết định để con mình xuống trần gian trải qua tình kiếp này trước rồi triệt để chặt đứt, viết sơ lược nội dung ra để Phượng Tuyên tránh khỏi kết cục thảm thiết ấy. Phượng Tuyên, thái tử điện hạ, thượng thần tộc Phượng Hoàng, thích ăn nằm hơn là tu luyện. Được cưng chiều từ bé nên Phượng Tuyên cũng có tính cách thú vị, ngây thơ vô tư nhưng không vô tâm. Phượng Tuyên xuống nhân giới trở thành Tiểu Thất, đạo lữ của đại sư huynh Thích Trác Ngọc của Phiêu Miểu Phủ. Thích Trác Ngọc đóng vai người tốt quá giỏi, khiến ai cũng nghĩ hắn tốt thật, không ngừng tiếc hận thay Thích Trác Ngọc phải lấy một phàm nhân. Nhưng Phượng Tuyên biết Thích Trác Ngọc không phải tốt như thế, mà là đại phản diện cực xấu hủy diệt thế giới. Thích Trác Ngọc ban đầu cũng không thích Phượng Tuyên, mà sau khi tiếp xúc lâu dần, cả hai người đều thích nhau. Đoạn giết thê chứng đạo thực ra cũng là hai bên bảo vệ nhau. Tất cả những đoạn ngược trong truyện toàn là ngược hoàn cảnh, chứ hai người đều yêu thương nhau rất nhiều. Kể cả khi Phượng Tuyên tan vỡ thần hồn, Thích Trác Ngọc tìm kiếm suốt hai trăm năm, gặp lại Phượng Tuyên ở hình dáng thật vẫn có thể dựa vào nguyên thần nhận ra Phượng Tuyên, bắt đầu theo đuổi Phượng Tuyên lần nữa. Phượng Tuyên có Tuyệt Tình châu trong người quên mất quá khứ nhưng vẫn yêu Thích Trác Ngọc, đau khổ khi Thích Trác Ngọc tan biến, và đúng lúc đó mới lấy lại được trí nhớ cũ. Chính ra đoạn nguyên thần Phượng Tuyên tan vỡ không nhằm nhò gì với đoạn ngược ở gần cuối. Song đó vẫn chỉ là ngược hoàn cảnh, hai người có tương tác cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc.
Tuy nhiên truyện vẫn có nhiều điểm hơi đáng tiếc. Thứ nhất, có vẻ do đoạn cuối ngược dồn dập quá nên xử lý bị vội, Thích Trác Ngọc đầu thai có một năm là lấy được ký ức rồi lại phi thăng thành thần (Thích Trác Ngọc vốn là thần từ thời phụ thần của Phượng Tuyên). Dù có đủ các loại giải thích thì tôi vẫn thấy vội, ngoài ra có cả chi tiết Phượng Tuyên xen vào chuyển thế của Thích Trác Ngọc, dùng pháp thuật không bị hạn chế, đẩy nhanh tiết tấu cuối truyện. Thứ hai, truyện cổ đại tu chân thần tiên mà văn phong quá hiện đại, dùng nhiều từ slang mạng hiện đại để cố phù hợp yếu tố hài hước ngọt ngào, hoặc do tác giả thích thế… Vấn đề này hẳn là quan điểm cá nhân, nhưng thực sự tôi khá tiếc, cốt truyện ngược kiểu này mà viết văn phong thuần cổ đại hoặc buồn man mác sẽ rất hay. Thứ ba, giới thiệu quá lừa đảo, đây hẳn là tác giả có mục đích đấy, nhưng thực sự đọc khá hẫng vì tôi vốn đang tìm truyện ngược máu chó lại vớ phải quyển ngọt, đọc mãi không thấy ngược công đâu. Song cũng may tổng thể tác giả xây dựng không tệ, khiến tôi có thể đọc hết được bộ này. Có vài điểm không ưng ý lắm, nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm, tôi thấy truyện đọc vẫn rất ổn, ít nhất đoạn ngược hoàn cảnh ở cuối thật sự thấy sầu, và có rất nhiều đoạn ngọt đáng yêu.
♥ Sau khi thế thân sống lại – Hồ Bất Quy W (ABO, AxO, ngược, song trùng sinh, HE)
Quý Hoài làm thế thân ba năm, từ bỏ sự nghiệp tôn nghiêm, nhưng khi trăng sáng Trang Diệp Lâm trở về, Quý Hoài bị đuổi ra. Sau này phát hiện có thai, đồng thời phát hiện ra bệnh bạch cầu, bị Trang Diệp Lâm hãm hại chết không nhắm mắt. Sống lại một lần nữa, Quý Hoài muốn tránh xa Đàm Dực, không để bị lừa gạt làm thế thân. Nhưng Đàm Dực lại xử lý Trang Diệp Lâm rất nhanh, hóa ra lúc trước Quý Hoài chết làm Đàm Dực điều tra mới biết được những chuyện xấu xa mà Trang Diệp Lâm. Trang Diệp Lâm luôn tỏ ra là tiểu vương tử cao quý nhưng kỳ thực rất bẩn tính xấu xa. Vì Đàm Dực không muốn đưa Trang Diệp Lâm về buổi tối sớm do đang trò chuyện vui vẻ với bạn bè, Trang Diệp Lâm sau đó lại xảy ra chuyện tuyến thể bị tháo xuống. Đàm Dực phần lớn là áy náy, và mộng tưởng hão huyền về quá khứ. Trang Diệp Lâm ra nước ngoài mười năm, Đàm Dực tìm thế thân. Nói chung Đàm Dực chẳng tốt đẹp gì, Trang Diệp Lâm cũng thế. Sau này đương nhiên là đeo bám theo đuổi và cuối cùng HE, không quá ngược, cảm giác Quý Hoài vẫn khá ỡm ờ.
♥ Thâm dục/深欲 – Bạch Giới Tử/白芥子 (hiện đại, tiểu ngược, HE)
CP chính: nhìn như phong lưu tùy tính kì thực sâu yêu sâu sắc một lòng lãng tử công x mặt ngoài cứng nhắc ghét đồng tính thực tế muộn tao đến mức tận cùng đồng tính ẩn thụ.
Trong một lần ngồi máy bay, Lục Cảnh Thâm gặp lại Phong Tứ, người đàn ông mình gặp bảy năm trước. Bảy năm trước, Lục Cảnh Thâm đã ở châu Phi trong ba tháng, có một mối quan hệ nồng nhiệt và sâu sắc với Phong Tứ, nhưng sau đó Lục Cảnh Thâm lại lựa chọn rời đi. Phong Tứ tìm Lục Cảnh Thâm khắp thế giới rồi cuối cùng mới bắt gặp y ở Trung Quốc. Lục Cảnh Thâm vẫn né tránh Phong Tứ, né tránh khỏi cuộc sống buông thả (theo như bề ngoài Phong Tứ thể hiện), né tránh khỏi ba tháng tự do phóng khoáng. Lục Cảnh Thâm luôn là một tổng giám đốc rất tài năng, song y trói buộc mình bằng rất nhiều quy tắc. Cuối cùng y vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của Phong Tứ mà thuê hắn làm trợ lý, hai người bắt đầu một mối quan hệ ngầm. Dẫu rằng y rất áy náy với Phong Tứ về những gì mình đã làm với hắn, về bảy năm kiên trì tìm kiếm của hắn, nhưng y vẫn không vượt ra khỏi bóng ma quá khứ được. Đúng thế, tuy Lục Cảnh Thâm đối xử với Phong Tứ không ra sao, nhưng có ám ảnh quá khứ, dù chẳng bao biện thay được rằng Lục Cảnh Thâm tổn thương Phong Tứ rất nhiều. Cuối cùng Phong Tứ lựa chọn sang Anh, rời khỏi Lục Cảnh Thâm, y mới thực sự tìm cách chữa bệnh cho mình, để mình vượt qua được nỗi ám ảnh mới cứu vãn được mối quan hệ với Phong Tứ. Lục Cảnh Thâm cũng đích thân sang Anh, thử gia nhập vào giới xã giao của Phong Tứ, chờ Phong Tứ trong đêm, tặng hoa,…v..v.. Không tính là gì so với bảy năm tìm kiếm của Phong Tứ, nhưng ít nhất Lục Cảnh Thâm biết sửa đổi bản thân, biết cố gắng. Phong Tứ hoàn toàn trái ngược với Lục Cảnh Thâm, sống buông thả, tự do, nhưng chưa bao giờ lăng nhăng ăn chơi, mà thực tế lại rất chung tình. Việc hắn tìm Lục Cảnh Thâm khắp thế giới rất cảm động, hắn cũng còn yêu Lục Cảnh Thâm và biết Lục Cảnh Thâm yêu mình, không muốn đánh mất tình cảm này, nên việc theo đuổi của Lục Cảnh Thâm không gặp nhiều khó khăn. Cuối cùng đương nhiên cả hai đều hạnh phúc. Tuy nhiên truyện không hợp sủng công công khống vì hy sinh của Phong Tứ cho mối tình này. Nhưng tôi đánh giá cao ở cách hành văn của tác giả, những đoạn nóng bỏng đọc rất kích thích, câu từ khá tinh tế và giàu tình cảm.
♥ Trọng sinh thành đế vương trong tay kiều – Tứ Mặc/四默 (cổ đại, trùng sinh, sinh tử văn, cung đình, HE)
Hạ Triều Sinh kiếp trước một lòng u mê Thái tử Mục Như Kỳ, bất chấp tất cả lấy Mục Như Kỳ, cuối cùng phát hiện mình chỉ là một thế thân, còn bị Mục Như Kỳ lợi dụng, sau đó cả Hạ gia bị hại chết cũng không làm được gì. Hạ Triều Sinh tức giận uống thuốc độc do Mục Như Kỳ ban cho, còn dùng đao cắt cổ tự vẫn. Nhưng Hạ Triều Sinh không đi đầu thai mà trở thành một hồn ma, chứng kiến Cửu Vương gia Mục Như Quy tạo phản xông vào lãnh cung mang xác mình ra rồi đưa vào hoàng lăng, chứng kiến Mục Như Quy trả thù thay mình, chứng kiến Mục Như Quy chết dần chết mòn vì mình. Trải qua ba mươi năm như thế, khi mở mắt ra, Hạ Triều Sinh trở về thời điểm Lương Vương mới hạ thánh chỉ tứ hôn cho mình và Mục Như Quy, mình mới quỳ ngoài Kim Loan điện đến kiệt sức, và còn uống cả thuốc thay đổi cơ thể (để sinh con, nhưng tác dụng phụ là cơ thể rất yếu). Người người đều cho rằng Hạ Triều Sinh yêu Mục Như Kỳ điên cuồng và hận chết Mục Như Quy, Mục Như Quy cũng thế. Hạ Triều Sinh phải cố gắng thể hiện qua hành động lời nói, đồng thời phải tìm cách thành công lấy được Mục Như Quy. Tuy nhiên, vì cái quan điểm Hạ Triều Sinh yêu Mục Như Kỳ ăn sâu vào suy nghĩ rồi nên ai cũng cho rằng Hạ Triều Sinh vẫn yêu Mục Như Kỳ (kể cả Mục Như Kỳ), và cũng vì vướng bận nhiều do hoàng đế chưa chết, Thái tử như hổ rình mồi, nên Hạ Triều Sinh khá vướng tay vướng chân. Tuy đây là điều dễ hiểu với đủ các lý do giải thích, nhưng bởi tác giả cứ lặp đi lặp lại mấy ý đó, nên lết qua nửa đoạn đầu mà không thấy sảng gì hết, chỉ thấy phiền. Hạ Triều Sinh vẫn phải ra vẻ xa cách với Mục Như Quy, chưa thể thực sự vả mặt phản diện bôm bốp. Hơn nữa do uống thuốc thay đổi thể chất, Hạ Triều Sinh rất yếu, chốc lại ho chốc lại hộc máu, mà còn là kiểu mải ho không nói kịp khiến người khác hiểu nhầm,..v…v..
♥ Truy thê hỏa táng tràng HE sau, song trọng sinh/追妻火葬场HE后,双重生了 – Ngọc Sơn Li/玉山狸 (song trùng sinh, vườn trường đến xã hội, HE)
Truyện vốn không ngược, ngược hẳn phải là phần trước khi sống lại. Tuyến thời gian đại khái là: Triệu Thuấn và Phương Lăng học cùng một trường cấp ba, Phương Lăng thích Triệu Thuấn, theo đuổi Triệu Thuấn suốt 10 năm, nhưng Triệu Thuấn khá phũ không đồng ý. Kiếp trước Phương Lăng thậm chí còn che chắn Triệu Thuấn khi cả hai gặp tai nạn giao thông. Rồi khi Triệu Thuấn nhận ra mình thật sự thích Phương Lăng, muốn bày tỏ tình cảm với Phương Lăng, y lại quyết định từ bỏ, rời Trung Quốc đi Anh du học. Trên đường đuổi theo ra sân bay, Triệu Thuấn gặp tai nạn bị thương chân, về sau còn cứu Phương Lăng mà bị súng bắn vào chân, suýt què. Dù vậy Triệu Thuấn vẫn đuổi theo Phương Lăng đi khắp thế giới, hình như mất khoảng ba năm. Hai người cuối cùng thành công kết hôn, cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Vào năm 55 tuổi, Phương Lăng sống lại thời cấp ba. Vì đã lớn tuổi, Phương Lăng cũng không còn sức theo đuổi Triệu Thuấn nồng nhiệt như thời trẻ, nhưng đồng thời cũng quyến luyến hạnh phúc mình từng có. Cho nên Phương Lăng vừa gần vừa xa, cũng ngày càng tỏa sáng, hấp dẫn Triệu Thuấn.
Cảm giác phần sống lại này chủ yếu là để bù đắp cho Phương Lăng. Phương Lăng cứu mẹ không bị tai nạn giao thông, cứu cậu không hy sinh trong nhiệm vụ, thành công đạt Trạng Nguyên đi học đại học mình mong muốn. Đương nhiên do đã quá lâu không học nên Phương Lăng vẫn phải lăn lộn ôn tập chăm chỉ mới đạt được thành quả đó. Triệu Thuấn cũng còn lâu mới trùng sinh. Phương Lăng hấp dẫn Triệu Thuấn đời này trước, để Triệu Thuấn đời này theo đuổi một thời gian đến khi thi xong đại học mới đồng ý, đúng lúc này Triệu Thuấn lại có ký ức của kiếp trước và mất đi kiếp này, tưởng có người khác xuyên vào thân thể mình đi tán Phương Lăng. Sau đó nữa Triệu Thuấn mới phát hiện Phương Lăng cũng sống lại, và có cả ký ức cả hai đời. Triệu Thuấn thực ra không tính là tra, mà là dạng thần kinh thô, kiếp trước còn bị “bạn bè quý hóa” tìm đủ mọi cách thọc gậy bánh xe lợi dụng nên mới chậm trễ nhận ra tình cảm của mình. Cảm giác Triệu Thuấn giống con husky. Đọc tương tác công thụ khá vui vẻ dễ thương. Dàn phụ phản diện xử lý khá nhanh gọn lẹ, không dây dưa nhiều. Tuy nhiên điểm trừ lớn ở tác phẩm này là tác giả tập trung quá nhiều vào cuộc sống học đường, tức là quá cặn kẽ chi tiết đến mức dài dòng. Nhiều sự kiện thừa thãi một cách khó hiểu. Xét tổng thể thấy đọc giải trí ổn, cốt truyện khá lạ, hơi tiếc chút.
♥ Xuyên nhanh nâng cấp hệ thống trà xanh – Nghịch Thế/逆世 (xuyên nhanh, hiện đại, HE)
Câu chuyện xoay quanh Lê Tử Ngôn bị trói buộc với một hệ thống trà xanh, phải đóng vai trà xanh (dù thực ra tôi thấy thi thoảng giống bạch liên hoa hoặc hắc liên hoa hơn…). Vai chính công (thi thoảng là thụ) luôn bị hấp dẫn bởi Lê Tử Ngôn, rồi họ thành đôi. Truyện không nhiều khó khăn trắc trở gì lắm, Lê Tử Ngôn cũng không cần phải giả vờ nhiều, đa số là thể hiện bản thân rồi nhiệm vụ tự hoàn thành. Vì không có điểm gì nổi bật nên truyện cũng không lưu được ấn tượng sâu sắc. Đọc giải trí ổn nhưng không nhớ lâu.