Với sự giúp đỡ của Goliath, Helen dễ dàng tìm thấy chỗ Hethe bị ngã xuống; con chó, kẻ chạy thong dong hạnh phúc chỉ vài feet trước ngựa của Helen, đã dừng ngay tắp lự tại chỗ đó và ngồi xuống. Ghì ngựa dừng lại, Helen leo xuống và cẩn thận di chuyển về phía trước, cái nhìn của nàng trượt qua chỗ con chó ngồi đến chỗ nó đang đánh hơi. Con đường đầy bụi bẩn được phủ một lớp bụi nâu vàng khắp nơi, nhưng tại chỗ bị nghi ngờ thấm đẫm một vệt màu đậm hơn, màu nâu hơn– máu của Hethe. Quỳ xuống, nàng kiểm tra những chiếc lá và các mảnh vỡ nằm xung quanh, và thấy một vài giọt màu đỏ đã khô.
Helen cảm thấy nước mắt dâng lên ngập mắt nàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Vết máu còn hơn cả lớn. Quá nhiều máu. Nàng đã không biết chàng mất nhiều máu như thế. Nàng bất ngờ nhận ra nàng đã có thể mất chàng. Ý nghĩ này thật đau đớn. Nàng đã dần quen với sự hiện diện của chàng trong cuộc sống của nàng.
Nói đối, trái tim nàng kêu lên. Còn hơn cả nàng đã quen với sự hiện diện của chàng. Nàng thích nó. Nàng thích thú với sự bầu bạn đầy ngạc nhiên và sự nhanh trí của chàng. Sự hiện diện của chàng khiến các cảm giác của nàng bị khuấy động mạnh. Nàng cảm giác như bị điện giật mỗi khi chàng ở xung quanh. Cảm thấy tràn đầy năng lượng như thể ở trong một cơn bão nhỏ bất cứ khi nào chàng ở gần. Chàng khiến nàng cảm thấy sống động. Cho dù họ có những ý muốn khác nhau, hay có một cuộc đấu trí hay làm tình, nàng đều cảm thấy chỉ có duy nhất chàng ở xung quanh. Nàng cảm thấy mình được lấp đầy, xinh đẹp và đặc biệt. Chàng đã khiến nàng cảm thấy điều đó. Chàng nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ và tán thành, và nàng cảm thấy mình như nở bừng dưới ánh nhìn của chàng như một bông hoa dưới ánh mặt trời.
Nàng yêu chàng.
Helen cảm thấy lời thú nhận đó vang dội trong sâu thẳm tâm hồn nàng và biết nó đúng sự thật. Nàng yêu chồng nàng, Hammer của Holden. Nàng không thể mất chàng. Và nàng sẽ không mất, nàng trấn an mình một cách nghiêm nghị. Joan đã cho rằng, sự nguy hiểm đã qua. Chàng sẽ sống sót sau lần tấn công mới nhất vừa qua. Và bản thân Helen chắc chắn sẽ đảm bảo không xảy ra lần tấn công khác nào nữa.
Hít một hơi thật sâu, nàng chậm chãi đứng thẳng lên, vỗ nhẹ lên đầu Goliath, sau đó liếc nhìn xung quanh. Mặt đất phủ đầy bùn vì trận mưa đêm hôm trước khi Hethe đã cưỡi ngựa tới đây. Các dấu vết rất rõ ràng và dễ đọc, ngay cả đối với nàng. Nàng đã thấy bằng chứng của hai con ngựa. Một trong số chúng là của Hethe, đến từ Tiernay; cái khác dường như là từ hướng đối diện, hướng tới Tiernay.
Helen cau mày. Stephen đã dừng lại ở Tiernay một ngày trước đó. Tại sao cậu ta lại đến từ Holden?
Nàng nhìn chăm chú dấu vết ngựa của Hethe, chú ý rằng nó trông giống như thể chàng đã bắt đầu quay trở lại. Có lẽ chàng đã nhìn thấy người sắp tấn công mình và cố gắng để quay lại và chạy đi. Nhưng dường như không phải. Hethe không phải là loại người bỏ chạy khỏi những trận chiến. Những trận chiến bằng mồm mép thì có thể, nàng nghĩ một cách khô khốc, nhưng một trận chiến cơ bắp. Không bao giờ.
Gạt sự bí ẩn này sang một bên, trong một khoảnh khắc, nàng cẩn thận nhìn chăm chú những dấu vết. Nàng có thể thấy khá rõ rằng ai đó đã đến từ Holden. Stephen? Những dấu vết này gặp những dấu vết của Hethe, sau đó tiếp tục hướng về phiá Tiernay, bị lún sâu vào mặt đất đầy bùn. Đấy chắc là vì trọng lượng thêm vào của Hethe. Sau đó, một dấu vết thứ ba xuất hiện ở bên trái, cũng đến từ Tiernay. Chúng tiếp tục hướng về phía Holden, nơi Hethe đã hướng đến. Helen cảm thấy sâu trong trong xương tuỷ của nàng rằng chúng là những dấu vết của Stephen, trong chuyến hành trình trở lại của cậu ta.
Túm chặt cương ngựa, nàng đi qua chỗ Hethe đã ngã xuống, kéo cái áo của chàng ra khỏi cái túi mà nàng treo ở bên yên ngựa. Gấp nó lại chỉ để lại mặt sau của chiếc áo, nơi đã vương những vệt máu nàng chắc không phải là của Hethe, nàng gọi Goliath đến và đưa cái áo cho nó. Con chó đánh hơi cái áo một chút, sau đó bắt đầu khụt khịt xung quanh mặt đất. Một vài phút sau, nó sủa vang và bắt đầu đào bới.
Kéo ngựa đằng sau mình, Helen tiến đến bên con chó để xem nó tìm thấy những gì, mắt nàng hẹp lại trước một vệt máu. Nàng đã đoán đúng. Stephen đã bị thương. Cậu ta đã để lại một vệt máu. Quay lại với con ngựa, Helen leo lên và tóm chặt lấy giây cương.
"Đi tìm đi," nàng ra lệnh cho con chó săn từ trên ngựa. "Tìm đi".
Con chó nhập cuộc ngay lập tức, lần theo dấu vết theo cách của nó, sau đó quay sang một con đường nhỏ mà nàng đã không hề chú ý tới. Họ lần theo dấu vết mới này một lúc, và Helen biết họ đã đến đất của Holden khi con đường đột nhiên quang đãng hẳn xung quanh một ngôi nhà tranh nho nhỏ. Phi đến cánh cửa, Goliath kiên nhẫn ngồi xuống và đợi.
Helen nhỏm lên từ yên ngựa, xem xét xung quanh một cách lo lắng. Không có dấu hiệu gì của một con ngựa. Hoặc có người ở. Ngọ nguậy trên yên ngựa, nàng liếc lại đầy lo âu con đường nàng vừa đi qua. Nàng đã không hề sợ hãi khi nàng lần theo dấu vết, cực kỳ kiên định, nhưng bây giờ nàng bất ngờ nhận thức được nàng bị cô lập như thế nào.
Tiếng rên rỉ của Goliath kéo cái nhìn của nàng trở lại. Nàng không ở một mình. Đây là lúc giải quyết việc này, nàng tự nói với mình và trượt xuống khỏi yên ngựa.
Dừng lại một chút, nàng kéo một con dao găm ra khỏi túi – nàng không đi mà không chuẩn bị, đúng không – siết nó thật chặt trong tay, sau đó đi về phía cánh cửa. Dừng lại, nàng tóm lấy cái dây xích cổ của con chó bằng bàn tay còn để không của mình và rón rén mở cửa với bàn tay đang nắm chặt vũ khí của nàng. Đẩy thật nhanh đến nỗi cánh cửa đập sầm vào tường. Ánh sáng tràn vào qua cánh cửa xung quanh nàng, chiếu lên những món đồ nội thất nhỏ của ngôi nhà và chiếu rọi vào người đàn ông đang nhỏm lên từ giường.
"Phu nhân Helen!" Stephen thở hắt ra, sau đó đổ sụp xuống.
Hethe mở mắt và nhìn chằm chằm vào cái đình màn trên đầu. Chàng cảm thấy như địa ngục và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với chàng. Chàng cảm thấy miệng mình khô khốc, cứ như thể nó đã bị nhồi đầy len trong suốt mấy ngày qua. Nó như lần chàng bị hạ gục bởi cơn sốt. Chàng đang ốm? Chàng lục lại bộ nhớ của mình, cố tìm cho ra sự kiện cuối cùng chàng nhớ được, khi một chuyển động kéo cái nhìn của chàng sang một bên.
William đứng một mình quay lưng lại căn phòng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tay cậu ta nắm lại thành nắm đấm và chống vào hông. Vẻ mặt cậu ta– Hethe có thể nhìn thấy nó– thật dữ tợn và một đường nhăn bất mãn hằn lên trán.
"Cậu không hài lòng." Hethe muốn nói lên những từ đó, nhưng chúng phát ra như một tiếng khò khè khô rát. Tôi muốn uống nước, chàng nôn nóng nghĩ. Nhưng, dù thì thầm hay nói to, cậu ta cũng nghe thấy chàng và quay lại một cách sắc lẻm.
"Anh tỉnh rồi." Phụ tá thứ nhất của chàng nghe như giật mình bởi điều đó.
"Phải. Còn hơn cả đáng thương." Hethe bắt đầu ngọ nguậy, sau đó nhăn mặt bởi cơn đau ở vai chàng. Liếc xuống, chàng thấy một đống bông băng ở đó và nhắm mắt lại.Chàng đã bị bắn, chàng nhở lại rồi. Làm thế nào chàng có thể xoay xở để quay lại Tiernay được? Điều cuối cùng mà chàng nhớ được là suy nghĩ chàng sẽ không chết ở rừng mà không bao giờ có thể nói với Helen chàng cảm thấy thế nào về nàng.
William bước đến cạnh giường ngủ, kéo sự chú ý của Hethe khỏi vợ chàng. Phụ tá thứ nhất nhìn chăm chăm vào chàng, một nỗi băn khoăn dường như có trong mắt cậu ấy. Có cái gì đó rõ ràng làm phiền cậu ta. Không nghi ngờ nữa, đó là sự phản bội của Stephen, Hethe quyết định một cách không hài lòng. Họ đã trưởng thành cùng với nhau, ba người bọn họ, gần như là anh em. Chàng nhận ra mình chắc chắn đã tin cậy Stephen như tin cậy một người em. Và trong tất cả những năm qua, đã không hề có một dấu hiệu nào của một tính nết độc ác, hay của một sự phản bội có thể sẽ đến. Không có lấy một. Cậu ta thậm chí còn không thích bạo lực, cậu ta dường như chắc chắn không bao giờ để tâm đếm các trận chiến như William hoặc Hethe đã quan tâm. Cậu ta đã chiến đấu bên cạnh Hethe những khi cần thiết và còn chiến đấu giỏi nữa, nhưng cậu ta luôn thích việc quản lý lâu đài Holden và các trang ấp của nó hơn là các cuộc chiến. Cậu ta dường như không bao giờ ngại bị bỏ lại đằng sau, mỗi khi William và Hethe cưỡi ngựa xông vào các trận chiến. Trên thực tế, cậu ta có vẻ thích nó, nói rằng đánh nhau quá máu me so với sở thích của cậu ta. Liệu Stephen có thực sự thích những hành động tán tận lương tâm gây thương tật cho những nông nô và người hầu vô phương tự vệ hơn là một trận chiến công bằng?
Ngọ nguậy một cách nôn nóng khi chàng bị vây hãm bởi cảm giác bị phản bội đầy chua chát, Hethe bắt đầu đấu tranh chống lại đống vải lanh và lông thú bao quanh người chàng, cố gắng ngồi lên.
William ngập ngừng một chút, tìm kiếm cái gì đó trên mặt Hethe khi chàng chống cự, sau đó với một cố gắng lờ mờ đặt một tay lên vai chàng để ngăn cản. "Anh quá yếu để ngồi dậy. Phải nghỉ ngơi thôi."
Hethe từ bỏ mọi cố gắng để lấy lại nhân phẩm của mình với một tiếng thở dài và cho phép những cơ bắp yếu ớt của chàng thư giãn. Dù sao chúng cũng không thành công, quá run rẩy dù rất cố gắng.
"Vậy thì," chàng thở dài, sau một chút thời gian lấy hơi. Chỉ cố gắng ngồi dậy cũng khiến chàng thở dốc. "Sao lại hoang vắng thế này? Tôi sắp chết ư?"
William ngập ngừng, sau đó nhún vai. "Dường như anh lại sống sót lần nữa. Anh là gã con hoang may mắn nhất mà tôi biết."
Hethe nhăn mặt, chẳng cảm thấy đặc biệt may mắn tí nào. Sau khi tất cả, chàng gần như bị nghiền nát, hạ đo ván, ngã lộn cổ xuống cầu thang, bị đập vào đầu, bị đẩy qua tường rào, bị bắn lén trong rừng và bỏ lại cho đến chết. Chàng cho rằng tất cả chỉ là vấn đề thời gian thôi. Cái nhìn của chàng dịch chuyển tới cái tủ cạnh giường, bừng sáng trước cái bình và cốc được đặt ở đó. "Có cái gì uống được không?"
"Được." William tự mình rót nước từ bình ra cốc, sau đó giúp Hethe ngồi dậy, nâng chàng chỉ với một tay và đưa cái cốc vào miệng chàng. Đó là nước, trong sạch và mát rượi. Hethe uống một chút, buộc mình không được nuốt chửng, sau đó vẫy tay rằng chàng đã uống đủ. William hạ chàng nằm lại trên giường và đặt cái cốc sang một bên.
Hethe thở dài. "Vậy thì, cậu đang nghĩ gì khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ? Điều gì khiến cậu trông tàn nhẫn vậy?"
William nhìn chàng một cách nghiêm nghị. Mắt cậu ta cháy bùng lên khi cậu ta thú nhận, "Tôi đã nghĩ rằng đây là lúc cái đống hỗn loạn này cần phải được giải quyết."
"Phải". Hethe cảm thấy như vỡ tung ra trước nỗi buồn khi phải làm những việc cần làm. "Đây là lúc ấy. Lần tới cậu ta có thể sẽ thành công trong việc giết tôi.”
"Cậu ta?"
"Stephen".
Tốt hơn rồi chứ?" Helen hỏi, hạ chiếc cốc xuống khỏi miệng Stephen và cúi xuống nhìn cậu ta chằm chằm đầy lo lắng.
"Vâng". Stephen gật đầu, sau đó nhăn mặt. "Thưa phu nhân, tôi xin lỗi vì tiếp đón cô như thế này." Cậu ta gạt cái chăn lông nàng đã đắp cho cậu ta. "Tôi nghe thấy tiếng ngựa của cô và sợ rằng William đã tìm thấy tôi. Tôi cần phải biết nếu đó là anh ấy."
Helen cau mày trước giọng điệu đầy nghi thức của cậu ta. Cậu ta đã không hành động như một kẻ giết người điên loạn. Nàng quyết định tốt nhất là đi thẳng vào vấn đề. Cậu ta không ở trong điều kiện có thể đe dọa được bất ký ai. Nàng đã nhìn thấy bông băng quấn quanh ngực cậu ta và máu rỉ ra thấm ướt chúng. Cậu ta rõ ràng thật yếu ớt và sốt một chút nữa.
"Cậu là kẻ bắn lén Hethe?"
"Không!" Cậu ta kêu lên, rõ ràng bị sốc trước câu hỏi đó. "Tôi không bao giờ làm điều đó. Tôi đưa anh ấy về cho cô để cô có thể băng bó cho anh ấy."
"Xé toạc những mũi khâu của con và huỷ hoại tất cả những công việc khó khăn của mẹ trong khi con làm thế."
Helen nhìn một cái sắc lẻm trước những lời nói cáu kỉnh này. Một phụ nữ lớn tuổi vẫn còn rất đẹp đứng trước cánh cửa mở, liếc nhìn cậu chàng đang nằm bẹp trên giường với vẻ không hài lòng. Tóc bà màu đỏ, như màu tóc của người đang nằm trong giường, nhưng đã ngả sang màu xám. Khuôn mặt của bà cũng lấm tấm tàn nhan như của cậu ta, và bà cũng có cùng một đôi mắt màu xanh lá cây sáng lấp lánh, mặc dù mắt bà tại thời điểm này đang toé lửa và mắt cậu ta thì mệt mỏi và đờ đẫn. Mẹ của Stephen? Helen tự hỏi. Những từ tiếp theo của cậu chàng trẻ tuổi đã trả lời câu hỏi đấy.
"Con không thể để anh ấy nằm lại giữa đường, mẹ."
Miệng của người phụ nữ mỏng lại, nhưng bà chỉ lắc đầu và bước tới gần lò sưởi để thả rơi những khúc gỗ bà đang ôm. Hình như bà đã ra ngoài nhặt củi khi Helen đến.
"Nếu không phải là cậu, vậy thì ai là người bắn anh ấy?" Helen hỏi, liếc nhìn Stephen. Cái nhìn của nàng hẹp lại khi cậu ta tránh ánh mắt của nàng.
"Tôi không nhìn thấy. Tôi định đến Tiernay để nói chuyện với Hethe. Tôi tìm thấy anh ấy nằm trên đường… đã bị thương rồi." Cậu ta nhìn nàng một cách vô tội không hề có tí sức thuyết phục nào hết.
"Cậu có thể không nhìn thấy, nhưng cậu có một ý tưởng đó là kẻ nào", nàng đoán. Khi cậu ta lưỡng lự, nàng biết nàng đã đúng. "Ai?"
Stephen lắc đầu. "Tôi phải nói chuyện với Hethe trước đã."
"Ai?"
"William". Câu trả lời không đến từ người phụ tá thứ hai của Hethe.
"Mẹ!" Cậu ta hét lên, và Helen liếc người phụ nữ sắc lẻm khi bà đứng thẳng dậy sau khi thêm củi vào lò sưởi. Cái nhìn của họ gặp nhau và bà gật đầu. "Nó luôn là đứa hư trong ba đứa."
"Anh ấy không hư," Stephen phản đối. "Anh ấy chỉ…"
"Xấu tính," mẹ cậu kết thúc. "Đầy hằn thù. Luôn luôn bắn nạt những kẻ bé hơn nó."
"Anh ấy luôn luôn là đứa bị bắt nạt," Stephen lập luận. "Những đúa trẻ khác trong làng luôn cười nhạo anh ấy - bởi vì mẹ anh ấy là gái điếm. Họ ghen tị, vì cha của chúng tôi, vì chúng tôi đang được học tập với Hethe."
"Nhưng tôi nghĩ rằng mẹ cậu mới là gái…" Helen dừng ngay tắp lự khi nàng nhận ra mình đang nói cái gì và đang nói trước ai. Khi Stephen cau mày với nàng, nàng đỏ mặt và xin lỗi, "William nói với tôi rằng mẹ cậu ấy là con gái ông thợ rèn."
"Tôi mới là con gái ông thợ rèn," Mẹ Stephen thông báo một cách khô khốc.
"Oh." Helen liếc từ người này đến người khác, sau đó cảm thấy sợ hãi một chút. Nếu Stephen không phải là cái gã ham mê quyền lực điên cuồng, kẻ đã gây ra bao nhiêu chuyện sai trái..." Hethe có ra lệnh cho cậu trừng phạt George bằng cách cắt chân cậu ta hay không?"
"Tôi không biết."
Helen bị giằng xé giữa bị sốc và khó chịu. "Cậu có ý gì, cậu không biết? Anh ấy có ra lện hay không?"
"Tôi đã nhận được những lệnh đó, phải. Và chúng đã được ký bởi Hethe."
Helen cảm thấy như thể trái tim nàng vỡ vụn ra. Nàng nghe tiếng được tiếng mất khi nàng thì thầm, "Vậy thì, sau cùng những lệnh đó là do anh ấy ban ra."
"Những lệnh đó được viết trên giấy báo có chữ ký của Hethe," cậu ta lặp lại cẩn thận.
Helen lắc đầu đầy bối rối. "Vậy thì, anh ấy phải…"
"Trừ khi William viết xuống những gì anh ấy muốn được thi hành, những gì Hethe không ra lệnh."
"William? Tại sao William lại viết hộ Hethe những mệnh lệnh gửi cho cậu?"
"Hethe không biết viết. Anh ấy cũng không biết đọc."
"Cái gì?" Nàng kêu lên đầy kinh ngạc.
"Đó là lý do tại sao cha đưa chúng tôi vào cùng học với anh ấy," cậu ta giải thích. "Hethe không biết đọc. Cha chúng tôi cho rằng đó là vì lười biếng. Giáo viên đã cố gắng nói với cha rằng ông ấy đã gặp trường hợp này trước đây, nó không phải là do thiếu nỗ lực, rằng Hethe cần những bài học đặc biệt, rằng anh ấy thỉnh thoảng nhìn chữ bị lộn ngược, những thứ đại loại như vậy và cần sự giúp đỡ... Nhưng Ngài Holden đã không nghe. Ông cố gắng dùng chúng tôi để chống lại anh ấy." (Hethe bị mắc chứng khó đọc (tiếng Anh:Dyslexia) Đây là chứng tật bẩm sinh. Người bị tật này thiếu khả năng đọc và viết mặc dầu đã phát triển đầy đủ trí thông minh, hiểu biết. Chứng này là do bất thường tại tầng lớp trên của vỏ não- làm mất khả năng ghi nhận và hiểu đường nét của chữ và ký hiệu. Phần lớn người bị chứng khó đọc có trí thông minh bình thường; có người có chỉ số thông minh cao hơn trung bình.)
"Vì thế hai người che dấu cho anh ấy," Helen thì thầm, ghi nhớ những gì William và Hethe đã kể cho nàng. Tuy nhiên, không một ai nói rằng Hethe không thể đọc hay viết, chỉ nói anh ấy gặp khó khăn với nó.
"Phải. William hay tôi đã luôn ở bên cạnh anh ấy. Một người trong chúng tôi đọc hay ghi. Anh ấy chỉ việc ký tên mình."
"Anh ấy có thể viết tên mình?"
"Phải. Anh ấy cũng có thể đọc một chút, nhưng nó khiến anh ấy mất một thời gian dài và rất vất vả. Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng tôi làm điều đó."
"Vì thế anh ấy thật ra chưa bao giở thực sự viết bất kỳ một mệnh lệnh nào cho cậu?"
"Không. William viết."
"Lạy chúa." Nàng chìm xuống chỗ ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ. "Toàn bộ là do William."
"Tôi cũng lo như vậy." Cậu ta thở dài có vẻ không hài lòng. "Khi những mệnh lệnh bắt đầu đến với những việc như thế, tôi... Vâng, đối với tôi nó không có vẻ giống Hethe. Nhưng tôi không bao giờ có thể hỏi anh ấy. Anh ấy rất hiếm khi ở Holden, và khi anh ấy ở đó, anh ấy thường hay mệt mỏi sau những trận chiến và đuổi tôi đi. Sau đó, anh ấy sẽ rời khỏi, hoặc ngay lập tức, nói tôi viết thư nếu tôi có thắc mắc gì, hoặc William sẽ gửi cho tôi những nhiệm vụ này khác…" Cậu ta nhún vai một cách tuyệt vọng. "Anh ấy luôn giữ những mệnh lệnh đến từ Hethe. Tôi không thể từ chối. Tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng William đã cố ý giữ chúng tôi tách khỏi nhau khi mọi việc nằm ngoài vòng kiểm soát."
Helen nhướn lông mày, và cậu ta giải thích. "Buổi sáng đầu tiên sau khi Templetun đưa cô, sau đó Hethe, quay lại Holden, William trở lại. Anh ấy đã gửi tôi vào làng với một vài nhiệm vụ nhỏ nhặt ngay sau khi anh ấy về tới. Sau đó anh ấy lại xuất hiện và dừng tôi lại trên đường về lâu đài. Anh ấy lo ngại về tình trạng tâm thần của Hethe, rằng anh ấy ngày cáng trở nên độc ác. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn nói chuyện với tôi. Tôi nghĩ rằng chúng tôi cuối cùng cũng giải quyết được mọi việc. Anh ấy đề nghị chúng tôi cưỡi ngựa một chút và thảo luận về tình hình, và tôi đồng ý. Chúng tôi cưỡi ngựa không xa thì anh ấy tấn công tôi. Tôi không nhìn thấy nó đến." Cậu ta lắc đầu. "Anh ấy bỏ lại tôi nằm trong rừng cho đến chết."
"Tuy nhiên, cậu không chết," Helen nói.
"Không. Tôi đã leo lên ngựa và đi tới đây."
"Nó đã gần chết khi nó đến đây," mẹ cậu ta nói to lên. "Tôi đã không nghĩ rằng nó có thể sống sót."
"Nhưng con đã sống, nhờ có mẹ." Cái nhìn của Stephen hướng về phía mẹ với tình thương và lòng biết ơn một lúc, sau đó tiếp tục. "Khi tôi đã đủ lành lặn để trở về Holden…"
"Con chưa đủ lành lặn," mẹ cậu quát lên.
"Mẹ tôi nghe tin rằng Hethe đã đưa cô đến Tiernay", Stephen tiếp tục, lờ câu gắt của bà đi.
"Vì vậy, cậu cũng đến Tiernay."
Lông mày Stephen nhướn lên. "Làm sao cô biết?"
"Maggie nhận ra cậu trong quán rượu."
"Maggie." Cậu ta thở dài, rõ ràng nhớ bà. "Bà ấy thế nào? Bà ấy vẫn làm việc tốt chứ? "
"Phải. Bà ấy vẫn khoẻ. Tại sao cậu lại đến Tiernay? Để nói chuyện với Hethe?"
"Vâng." Cậu ta cau mày. "Nhưng tôi được một người thuê nhà cũ ở Holden cảnh báo rằng Hethe đang tìm kiếm tôi. Rằng anh ấy nghĩ tôi là kẻ đã thực thi những hình phạt không được phê chuẩn. Việc mà thôi thực sự cho rằng tôi cũng đã làm." Cậu chàng đó trông thật phiền muộn đến nỗi Helen phải dành một chút thời gian để xoa dịu cậu ta, mặc dù nàng cũng đang nôn nóng muốn nghe phần còn lại của cậu chuyện.
"Cậu không biết điều đó. Bên cạnh đó, chúng đã được phê chuẩn. Chữ ký của anh ấy thậm chí đã ở trên đó dù anh ấy không biết mình đã chấp thuận những gì."
"Vâng." Cậu ta tặng nàng một nụ cười biết ơn sau đó chuyển thành ngượng ngiụ khi cậu ta thú nhận "Dù sao, tôi cũng rời đi. Chạy trốn trong khi hoảng sợ, tôi đoán thế. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình gần như cùng lúc đó và định quay trở lại, nhưng tôi quyết định tôi cần một kế hoạch. Nhưng khi tôi quay lại vào buổi sáng hôm sau, tôi nghe rằng anh ấy bị ngã cầu thang và phải nằm im trên giường. Tôi quyết định chờ một vài ngày cho anh ấy hồi phục trước khi quay lại. Lần tiếp theo tôi tới Tiernay tôi tìm thấy anh ấy nằm im trên đường. Anh ấy bất tỉnh và bị thương rất nặng. Tôi biết tôi phải giúp đỡ anh ấy, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ chết. Vì vậy, tôi kéo anh ấy lên ngựa."
"Và làm vỡ vết thương của con," mẹ cậu ta thêm vào cáu kỉnh.
"Well, con không thể cứ bỏ mặc anh ấy ở đấy," Stephen lặp lại một cách yếu ớt, và Helen nghi ngờ rằng cậu ta đã nói câu đó hàng trăm lần để trả lời những câu phàn nàn của mẹ.
"Vậy thì tại sao cậu lại mang anh ấy đến Tiernay? Holden gần chỗ anh ấy bị ngã hơn."
"Tôi nghi ngờ William là thủ phạm. Tôi khó có thể mang Hethe lại đó cho William kết thúc công việc, vì vậy tôi mang anh ấy đến cho cô."
"Nhưng William ở Tiernay. Không phải ở Holden. Điều gì khiến cậu nghĩ rằng anh ta ở Holden? "
Cậu ta dường như ngạc nhiên trước tin tức này. "Tôi chỉ giả định rằng Hethe cho anh ấy hành động như một quản lý."
Helen lắc đầu. "Hethe nói William không có đủ kiên nhẫn để đảm nhận vị trí như vậy. Anh ấy bổ nhiệm Johnson làm quản lý."
Stephen điều đó một chút, sau đó gật đầu phê duyệt. "Johnson là một lựa chọn tốt. Chờ đã! Cô nói là William ở Tiernay? "
"Phải.”
"Một mình với Hethe?"
"Không, tất nhiên là không. Hiện có hàng trăm người ở đó. Dì tôi, những người hầu, các…" nàng đột ngột cau mày, “Dĩ nhiên William sẽ không thử làm bất cứ điều gì khi có người xung quanh, đúng không? "
"Có ai đó ở với Hethe không? Để bảo vệ anh ấy?"
"Có. Dì tôi ngồi với anh ấy. Tôi đã nói với bà không để cho bất cứ ai lại gần anh ấy, ngoại trừ...William." Helen rên lên và nàng thấy nỗi kinh hoàng của mình được phản ánh trong mắt Stephen. Nàng đứng bật dậy gần như cùng một lúc. "Tôi phải quay về với anh ấy."
"Tôi cũng đi." Stephen tuyên bố, xô cái chăn sang một bên và trượt ra khỏi giường.
"Bước qua xác mẹ đã!" Mẹ cậu ta gầm lên, lao tới để dừng cậu ta lại. Helen bị tạm dừng để liếc lại phía sau khi bà thêm vào, "Mẹ sẽ không khâu vết thương lại cho con đâu. Quay lại giường mau!"
Nhưng Stephen không nghe lời bà. Cậu ta kéo cái quần chẽn vẫn dính đầy các vệt máu lên. Có khả năng một số trong chúng là máu của Hethe, nàng nhận ra một cách khó chịu. "Có lẽ mẹ cậu nói đúng, Stephen. Cậu không ở trong tình trạng để…"
"Tôi sẽ đi", Stephen khăng khăng, co rúm lại và trượt chân về phía nàng khi cậu ta nhặt cái áo cũng đầy máu lên.
"Nhưng," Helen bắt đầu thì mẹ cậu ta quát, "Đừng có ngốc nghếch! Quay lại…”
"Mẹ buộc ngựa con ở đâu, mẹ?" Stephen lờ cả hai người đi.
Mẹ nhìn cậu ta một cách vô vọng một chút, sau đó chùng xuống và vội vã tiến ra cửa. "Mẹ dấu nó sau nhà. Mẹ sẽ dẫn nó ra cho con. Đi đôi ủng chết tiệt của con vào.”
Helen ngập ngừng khi nàng theo dõi người phụ tá thứ hai của Hethe tìm và sau đó là "chiến đấu" với đôi ủng của cậu ta. Nàng muốn bỏ cậu ta lại đó và cứ thế đi, nhưng không thể. Lầm bầm trong hơi thở của mình, nàng lao tới giúp cậu ta. Nàng túm lấy chiếc ủng của cậu ta và tháo dây ra một cách nhanh chóng, nhưng mẹ cậu ta còn nhanh hơn. Bà đã mang ngựa ra và thắng yên kỹ càng khi họ ra khỏi căn nhà.
"Mẹ đang làm gì đấy?" Cậu ta sủa ăng ẳng khi thấy bà.
"Mẹ cũng đi. Phải có ai đó giữ con trên con ngựa to vật vã này chứ."
Stephen định mở miệng để tranh luận, nhưng sau đó có vẻ nghĩ tốt hơn là nên im lặng và chỉ đơn giản là tiến về phía trước. Với mẹ kéo từ trên yên ngựa và Helen đẩy từ dưới đất, họ cũng xoay sở để đưa được cậu ta lên yên. Helen sau đó vội vã vòng qua con ngựa của nàng và leo lên. Nhớ đến Goliath, nàng liếc quanh. Nàng đã để con chó ở ngoài khi thấy rằng Stephen quá yếu để có thể đe dọa. Chẳng thấy nó ở xó xỉnh nào cả. Helen gọi nó, huýt sáo, và cuối cùng nhẹ cả người khi con chó phóng ra từ bụi cây.
"Đi nào," nàng ra lệnh, giật cương con ngựa của nàng. Và với điều đó, họ lên đường.