Nhưng Hạo Hào nắm rất chặt, tôi không dám dùng sức quá sợ làm thằng bé thức giấc.
"Anh ôm Hạo Hạo, em từng chút một đem áo lấy ra." - Trần Thâm nói.
Anh nhìn không chớp mắt, chỉ tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của Hạo Hạo.
Tôi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, thật cẩn thận lấy áo từ trong tay Hạo Hạo ra.
Chỉ có mười phút, nhưng tôi cảm thấy như đã qua cả thế kỷ.
Chờ Trần Thâm ôm Hạo Hạo đi ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thắt hết nút áo lại, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nên về phòng đổi thành áo ngủ khác, không có nút.
Chuyện xấu hổ vừa rồi, tôi cũng không muốn bản thân mình gặp phải thêm một lần nào nữa.
"Được, tôi biết rồi."
Ngoài cửa vừa vang lên thanh âm của Trần Thâm, anh liền đẩy cửa tiến vào.
Tôi vội vàng giả vờ ngủ.
Trần Thâm đi vào đóng cửa lại, sau đó cầm đồ ngủ mà vào phòng tắm tắm rửa, cuối cùng nằm xuống bên cạnh tôi, một loạt động tác đều rất nhẹ nhàng.
Mẹ ơi, nam thần nằm ngay bên cạnh con!
Tôi cứng đờ người.
Cũng không thể trách tôi quá kích động, tôi không nhớ mình đã kết hôn với nam thần hay sinh con.
Nhưng tôi không nói chuyện vì tôi không biết phải nói gì.
Nếu tôi nói với anh ta, tôi đã vượt qua thời gian 10 năm để đến đây, e rằng anh ấy sẽ đưa tôi vào một bệnh viện tâm thần ngay lập tức.
"Hoắc Vân nói, em bị mất trí nhớ, nhưng chỉ nhẹ."
"Hoắc Vân?"
"Cô ấy là bạn thân của em."
Nói thật, tôi không có chút ấn tượng nào với Hoắc Vân, phỏng chừng là mười năm sau quen biết.
"Đừng căng thẳng."
Anh quay người, vươn tay ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai tôi, trong giọng nói mang theo khí chất quyến rũ, mơ hồ mà mê hoặc, quen thuộc như nước len lỏi vào hô hấp của tôi, hòa cùng gió đêm mát rượi, tôi không khỏi nhắm mắt lại dần dần thư thái.
Anh hứa: “Anh sẽ mang về kỉ niệm tình yêu của chúng ta.”