Xe tải chở Nhi rời đi không lâu thì Thanh Phong tới. Anh bước vô ngôi nhà trống không, chỉ có một tên ngất nằm ngay cửa phòng lầu hai, máu me vương vãi, mà Tinh Nhi bặt tăm. Phong tức giận, trán nổi gân xanh, tay nắm thành quyền, anh nhắm mắt dằn cơn thịnh nộ, móc điện thoại ra gọi cho một người.
- Alo! Gia Khiêm! Tôi cần mượn thế lực của Huyền Long để cứu một người. Đổi lại dự án ở quận hai, tôi giảm giá thi công 10%.
- Ngay cả tập đoàn An Phong không cứu được, thì sao Huyền Long tìm ra. Cậu nên biết Huyền Long mạnh nhất ở Mỹ, còn ở đây cũng chỉ là một phần của hắc đạo.
- Tôi biết anh sẽ có cách, 10%, giá trị đó không thiệt cho Trần Gia đâu.
- Tôi có thể biết đó là ai không? Nếu là nhân vật quan trọng, tôi sẽ suy nghĩ.
- Đó là cô gái rất quan trọng với tôi.
- À!!!!!...., được.... Deal!
- Tôi sẽ gửi ảnh, thời gian địa điểm gần nhất của cô ấy. Anh tìm càng sớm càng tốt. Cô ấy bị bọn buôn người bắt đi. Tôi chưa biết có phải bọn buôn nội tạng hay không?
- Ok! Tôi sẽ tận lực.
Phong cúp máy, gửi ảnh, địa chỉ nơi Nhi vừa mất tích cho Khiêm. Ánh mắt Phong âm trầm, phảng phất buồn. "Anh biết làm sao đây khi tim anh chứa trọn hình bóng em rồi, em gái, còn người hại em lại là mẹ anh"
Phong điện thoại cho Quan:
- Cậu lập tức điều động nhân lực tất cả chi nhánh của An Phong, cho nhân viên hôm nay nghỉ việc, túa ra hang cùng ngõ hẻm, truy tìm cô diễn viên Tinh Nhi. Nếu tìm được, phải đảm bảo đưa cô ấy về an toàn. Và không được cho mẹ tôi biết. Cậu nên biết cậu đang làm việc cho ai, chỉ nên trung thành với người đó.
- Vâng! Tôi hiểu thưa cậu Phong! Tôi lập tức ban bố tin khẩn ngay.
Phong cúp điện thoại thở dài, anh bước từng bước nặng nề ra khỏi ngôi nhà, ánh mắt híp lại, sắc lạnh như chim ưng. Phong lái xe tới thẳng nhà của Thụy Như.
Sau khi nhận hình ảnh từ Thanh Phong, Khiêm điếng người nhận ra đó là Tinh Nhi, anh lập tức truy định vị, điện thoại của cô ở ngôi nhà bên quận hai, nơi Phong gửi vị trí cuối cùng. Khiêm tức giận, vung tay, đập điện thoại xuống bàn. Vậy là bọn này quăng điện thoại của Nhi. Nếu là bọn tép riêu, chúng sẽ tiếc điện thoại đắt tiền, mà giữ lại, chỉ tắt nguồn, vậy sẽ dễ truy hơn. Đằng này chúng bỏ lại, khẳng định đây là bọn chuyên nghiệp. Khiêm gọi cho Minh, huy động toàn bộ Huyền Long tìm kiếm Tinh Nhi.
- Anh hai, tìm người thì dễ, cứu người mới khó. E là huy động cả Huyền Long lẫn Trần Gia cũng khó cứu kịp.
- Em có cách gì không?
- Ngày trước, em nghe nói Thiên Vũ từng cứu vợ cậu ta từ bọn buôn người, có lẽ cậu ấy biết sào huyệt của chúng.
- Anh sẽ gọi hỏi thử.
- Anh hai, em nghĩ nên nhờ bác Lê Sơn, tập đoàn Protec có chi nhánh trải dài khắp nước, truy tìm sẽ nhanh hơn Huyền Long. Em sẽ gọi cho bác ấy.
- Để anh gọi cho, ngày trước em đối với Elly....để anh nói tốt hơn.
- Vậy cũng được. Anh có số xe chở Nhi không, em dùng hệ thống truy tìm qua vệ tinh tìm.
- Phong tới nơi thì Nhi đã bị đưa đi, nên cậu ấy cũng không biết xe gì, và đi đâu. Giờ em cấp lệnh khẩn cấp 1 cho Huyền Long, anh sẽ điện thoại cho Bác Sơn và Thiên Vũ.
- Ok anh.
Khiêm điện thoại cho ông Lê Sơn, do có thâm giao lâu năm, nên ông vui vẻ giúp đỡ. Ông cười thật hào sảng
- Hai năm trước, Minh nhờ bác tìm cô gái biệt danh Bướm Đêm, sau này làm vợ nó. Giờ tới cháu tìm cô Tinh Nhi, có khi nào bác lại sắp ăn đám cưới không? Hahaha
- Chỉ có bác hiểu anh em cháu.
- Oh, thật à. Vậy yên tâm! Bác sẽ dốc toàn lực tìm cháu dâu về cho cháu.
- Cháu cảm ơn bác.
Khiêm tiếp tục gọi cho Thiên Vũ
- Cậu lại muốn mua thuốc à?
- Không! Tôi muốn nhờ anh tìm người.
- Hahaha! Huyền Long không tìm được sao lại kêu tôi?
- Chuyện một mình anh xông vào hang ổ bọn buôn người cứu vợ đã thành giai thoại rồi.
- Thì ra là vậy. Cậu muốn biết gì?
- Sào huyệt bọn chúng. Làm sao anh tìm ra ổ bọn chúng để cứu người?
- Tôi nhờ thiết bị định vị vệ tinh, truy tung tích chiếc xe giam người, và tìm tới nơi. Thiết bị đó mua từ Huyền Long.
- Tôi không biết chiếc xe nào chở cô bé. Vậy cậu biết sào huyệt của chúng?
- Tôi phá lâu rồi, nhưng tôi sẽ tìm ra được, vì bọn chúng còn nợ tôi. Nghe cách anh khẩn trương, tôi biết cô gái đó nhất định rất quan trọng. Yên tâm, 2 phút sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời.
Đúng hai phút sau, Thiên Vũ đã gửi cho Khiêm địa chỉ bọn buôn người ở cửa khẩu Tịnh Biên. Vũ còn nhiệt tình đến nổi hạ lệnh xuống toàn tập đoàn AK, phụ tìm tung tích Tinh Nhi. Do Thiên An nghe được anh nói điện thoại với Khiêm, thấu hiểu cho hoàn cảnh giống mình và chồng năm xưa, nên muốn Thiên Vũ giúp, và tất nhiên Vũ Khang nhà ta không thể nào từ chối vợ yêu được.
Trong vòng 30 phút, cả hai giới chính đạo và hắc đạo, tất cả nhân viên đều bỏ việc để truy tìm một cô gái. Họ bàn tán xôn xao, vì An Phong và Trần Gia kiếm có thể cho là anh hùng khó qua ải Mỹ Nhân. Nhưng còn Protect chỉ có cô con gái duy nhất, ông chủ AK đã có vợ, thì lý do gì cũng tìm kiếm cô diễn viên vô danh Tinh Nhi. Cộng đồng mạng lại được dịp tung tin câu like, nữ diễn viên chính phim Em gái à! Anh yêu em bị bắt cóc, rồi mất tích không lý do...đủ tin giật gân.
Phong tới tìm Như, ả vẫn đang hí hửng bơi lội trong nhà, thấy anh tới, lại ỏng ẹo nằm xoài ra ghế, nhờ Phong sức kem chống nắng. Mặt Phong lạnh băng, nện từng tiếng "cộp....cộp" khô khốc trên nền xi măng, ngồi xuống sau lưng ả, bóp kem chống nắng ra tay xoa xoa lên lưng Như. Cô ta nhếch môi khoái chí "không có con ranh kia, anh chỉ thuộc về riêng em". Đột nhiên, Phong rút nút thắt của áo Bikini, cô nàng giả bộ thẹn thùng ôm ngực, cho áo khỏi tụt xuống, nũng nịu
- Anh kì quá! Muốn gì thì lên phòng, ở đây lỡ ai thấy thì sao.
Phong âm trầm nhìn ả, môi nhếch lên khinh bỉ, một tay anh nâng mặt Như lên, tay kia của anh gỡ hai tay đang che ngực ả xuống. Anh nhìn cặp ngực trắng nõn, đồ sộ với hai núm hồng hồng bé xíu, rồi lại nhìn lên gương mặt Như, sáp tới gần. Như tưởng anh hôn mình, nhưng không, anh chỉ thì thầm "anh không chơi đồ giả"
Như thẹn quá hóa giận, cong môi nói "anh sờ xem giả hay thật?". Cô ta vừa nói, vừa cầm tay anh chạm vào ngực mình. Phong để yên cho Như làm, còn vui vẻ hợp tác. Anh xoa nắn, vặn vẹo, bóp rất nhiệt tình, khiến mặt Như biến sắc vì đau. Cô ả rên khe khẽ, nhìn Phong đê mê thèm thuồng
- Ah, á...h, anh nhẹ thôi, đau em...á
Phong đè Như xuống ghế, tay vẫn xoa nắn hai quả đồi, mặt anh đanh lại, đôi con ngươi đen lạnh lùng, giọng nói trầm thấp:
- Em đưa Tinh Nhi đi đâu?
Vừa hỏi xong, tay anh cũng bóp mạnh "quả bưởi", làm cô ta đau, nhưng đau trong khoái lạc. Ả lại rên "á..h", hai tay Như choàng qua cổ Phong, nở nụ cười mê hoặc, ả rướn cổ, thổi hơi vào lỗ tai anh
- Chỉ cần chúng ta "sướng", anh muốn sao, em cũng chiều, muốn biết gì, em cũng chỉ.
- Thật????
Khiêm tức tốc lái xe đến Tịnh Biên, nơi địa chỉ của Thiên Vũ. Trong căn biệt thự giáp ranh biên giới, Nhi bị quăng chung với nhóm các cô gái trong căn phòng rộng dưới hầm. Muốn vô tới đây, phải qua nhiều cơ quan và nhiều lớp cửa. Nên dù có chó nghiệp vụ cũng không thể đánh hơi. Căn phòng khá to, có tủ đựng toàn quần áo thiếu vải, có luôn nhà vệ sinh, dùng nhốt gái đi khách. Riêng Nhi sẽ được bán qua biên giới. Nhi tỉnh lại với cơ thể bầm dập và đuối sức. Cả ngày cô chỉ ăn đòn, nước cũng không được uống, phần bụng vẫn đau lâm râm, máu chảy ra ướt đẫm quần jean của cô một mảng. Những cô gái khác thấy vậy, liền chạy tới đỡ Nhi, cho cô uống nước. Có người lấy băng vệ sinh cho Nhi lót, họ nghĩ chắc Nhi đến tháng, bọn chúng không "chơi", không bán được nên đánh đập cô.
Nhóm Protect theo địa chỉ Khiêm đưa, lập tức bao vây ngôi biệt thự, quan sát tình hình, chờ chỉ thị. Tầm sáu giờ chiều, AK và Huyền Long cũng xuống tới nơi, ba nhóm bao vây ngôi nhà. Huyền Long cài thiết bị cho người của AK đột nhập vô trong, Protect lo vòng ngoài. Huyền Long dẫn đường, lo phần chi viện. Lực ngồi trên chiếc xe Limousine, điều khiển hack hệ thống camera, tắt hệ thống đèn trong nhà. Dạ Long cùng vài người đồ đen đeo kính hồng ngoại đột nhập vô trong. Lực quan sát sơ đồ ngôi nhà trên laptop, chỉ đường đi cho Dạ Long. Nhóm AK túa ra tìm khắp các phòng, hạ từng tên canh gác mà không thấy Tinh Nhi. Khiêm và Lực nhìn nhau, lòng anh nóng như lửa đốt, mà trán Lực cũng đang rịn mồ hôi. Lực di di chuột, xem xét mọi nơi, không có phòng nào nhốt người, không lẽ Nhi không bị đưa tới đây? Khiêm âm trầm, nhìn mảnh grap giường dính máu, đã được ép plastic cẩn thận, rồi cất vô túi áo ngay tim.
- Lực! Tìm thử ngôi nhà này có tầng hầm hay không? Người Việt nổi tiếng về đào hầm làm địa đạo.
Lực sáng mắt, lập tức truy xuất camera, quả nhiên còn một camera ở một nơi anh không thấy trong căn nhà, có lẽ là tầng hầm. Lực gọi cho Dạ Long, xem xét các bức tường, tìm lối dẫn xuống hầm. Lực mở sóng siêu âm, thăm dò lòng đất, tìm nơi rỗng. Căn phòng nằm giữa nhà, ngay phòng khách. Dạ Long biết vị trí, không tìm được lối vào, anh bực bội, nói vào tai nghe Bluetooth.
- Các anh Protect dọn cỏ bên ngoài nhé, tôi đốt cỏ đây, tìm mất thời gian quá, cô Nhi gì đó sợ chờ không nổi.
Lực nhìn Khiêm, anh lập tức gật đầu. Lực ra hiệu cho Protect diệt hết lính canh, và lùi ra xa ngôi nhà. Lực nói qua Camera
- Alo! alo! Chúng tôi tới giải cứu các cô đây. Xin hỏi có Tinh Nhi ở đó không?
Mấy cô gái mừng rỡ, cùng nắm tay nhau, họ nhìn lên camera gật đầu. Lực điều chỉnh, mở đèn căn hầm, mấy cô gái hiểu ý, tránh ra cho camera quan sát thấy Nhi. Cô đang nằm dựa vào một cô gái, tay chân, mặt mũi bầm tím, vết thương ở vai được băng bó bằng băng vệ sinh, dán băng keo đục. Khiêm nhìn Nhi trong màn ảnh, anh liền đứng bật dậy, nhanh chóng đi vô trong biệt thự. Lực tiếp tục nói qua Camera
- Các cô có biết cửa vô ở đâu không?
Mọi người lắc đầu, họ nói mỗi khi tiếp khách sẽ bị bịt mắt dẫn lên trên, nên họ không biết cửa ở trên đó. Trong biệt thự, Dạ Long đặt khối thuốc nổ xuống nền nhà, lui ra khoảng cách an toàn và bấm nổ. Tiếng "brum...um" rung chuyển, gạch đá văng tứ tung. Nhóm cô gái bị nhốt cũng cúi gập người ôm đầu. Một lỗ hổng to vừa lọt một người được tạo ra trên trần nhà, ánh sáng dưới sàn lọt lên phòng khách, Dạ Long nhếch mép hài lòng.
- Không tìm ra cửa thì tạo ra thôi, dễ mà.
Khiêm bước vô, nhìn Dạ Long cảm ơn, Dạ Long nhìn anh, nháy mắt trêu chọc, vỗ vỗ vai Khiêm
- Dọn đống này đi, tôi về ngủ đây.
Dạ Long phủi phủi đất cát trên người, đi ra ngoài. Khiêm nhanh chóng nhảy xuống miệng hố, anh đi tới chỗ các cô gái đang tập trung, họ biết ý tách ra, nhường chỗ cho anh tới chỗ của Nhi. Nhìn cô nằm thoi thóp trơ trọi, quần áo rách nát, thân thể bầm dập, trong mắt anh hằn lên tia căm phẫn, như nổi đau của đàn ông mà thể thốt thành lời. Anh cởi áo vest, chòang lên người Nhi, siết cô trong lòng, như sợ mất đi bảo vật.