Bởi vì làm chuyện xấu bị bắt gặp khiến cho Đạm Dung một thời gian dài ở trước mặt Trương Huệ Nghi không thể ngẩng cao đầu. Mà một đương sự
khác thì ngược lại phi thường bình tĩnh, trước sau vẫn như cũ là tôi của ngày xưa, nửa điểm ngượng ngùng cũng không biểu hiện ra ngoài. Bất quá
bị cự tuyệt lời cầu hôn, người kia nhẫn nại như vậy quả thật khiến cho
Vạn Tuế phi thường buồn bực.
Nắng chói chang, ngày hè đi bước tới gần, ông mặt trời vô cùng rực
rỡ, chiếu rọi dưới mặt đấy, ngoài cửa sổ cũng bắt đầu hắt một vòng ánh
sáng len lỏi vào bên trong.
Ngày thật yên lặng quá, hai người tuy rằng không có ở cùng một chỗ, nhưng cuộc sống vợ chồng ngày càng ngọt ngào hơn.
Mới sáng sớm, khi Đạm Dung đang đánh răng thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn, lúc đầu không để ý sau khi ăn xong bữa sáng tức thì liền ói ra.
Thân là bác sĩ Vạn Tuế phản ứng rất nhanh nhạy, mọi thứ đều không kịp thu thập, lập tức đem nàng đưa đến bệnh viện đi kiểm tra.
Kết quả: Nàng mang thai 6 tuần .
Tin tức này không thể nghi ngờ làm cho hai người cực kỳ vui sướng,
Vạn Tuế nắm lấy kết quả chuẩn đoán trong tay một khắc kích động ngay cả
nói cũng nói không nên lời, có người – nào – đó mãi đến đại sảnh bệnh
viện vẫn đem nàng ôm chặt không buông.
Sau khi xác định mang thai, Vạn Tuế liền trở nên phi thường khẩn
trương. Công tác của nàng toàn bộ lịch trình được sắp xếp đã bị hủy bỏ,
cưỡng chế nàng không được tiếp xúc với máy tính trong thời gian dài,
không được đi làm.
Hắn còn tự mình gọi điện thoại cho Xà Thái Quân, ở mặt ngoài khách
khách khí khí yêu cầu thông cảm, trong lòng thầm ước muốn Xà Thái Quân
nhanh nhanh đem nữ nhân nhà mình cuốn gói ra khỏi công ty đi.
Bước tiếp theo, Vạn Tuế vừa đấm vừa xoa làm cho Đạm Dung đem phòng
trọ trả lại, trở về nhà cùng hắn, để tiện chiếu cố. Đạm Dung tuy rằng
không ý kiến nhưng cũng rất đau lòng. Dụng cụ nơi này cùng đồ điện đều
là mới, hắn thế nhưng nói không cần là sẽ không lấy.
Tin tức cũng chưa chính thức báo cho biết người nhà, bất quá người
nhà Vạn có mắt tinh tầm nhìn vươn cao bay xa, lại thấy Vạn Tuế khắp nơi
che chở nàng đi ra đi vào liền biết được vài phần.
Trải qua thời gian truy vấn, Vạn Tuế mới gật đầu thừa nhận. Xa Thục
Mai thật vui vẻ nha, cuối cùng không uổng phí nàng vụng trộm pha chế
uống có thai cho nàng tắm.
Bất quá dưới hiệp nghị thống nhất giữa hai bên, về chuyện nàng mang
thai trước đừng biểu hiện quá mức hưng phấn, bởi vì thai nhi còn chưa có ổn định, hắn sợ nàng sẽ mang theo áp lực. Người nhà họ Vạn tất nhiên là tương đối thấu hiểu, Đạm Dung cuối cùng đã nhẹ nhàng trải qua thời kỳ
đầu của quá trình mang thai.
Sau khi cuộc sống ở chung khôi phục lại, Vạn Tuế bắt đầu tìm cách
tiến tới quy trình kết hôn. Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là lại đi cầu hôn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn đem nhẫn giấu ở dưới gối đầu, tính chờ nàng đánh răng xong đi ra sau đó lại thực thi kế hoạch cầu hôn.
5 phút qua đi, trong phòng tắm vẫn như cũ chưa có động tĩnh, hắn cảm thấy cả kinh vội vàng đi gõ cửa.
“Dung, em có ổn không? Như thế nào rửa mặt lâu như vậy ?”
Đang ở bên trong, Đạm Dung nhướng mí mắt, lười đáp lại. Từ khi nàng
mang thai, hắn liền mang theo bộ dáng khẩn trương như thế này. Thời điểm đi làm thì hoàn hảo, một giờ gọi một cuộc điện thoại lải nhải một lần,
muốn nàng đừng mở máy tính, đừng tùy tiện đi ra ngoài, thời điểm đi
đường nếu có người trước mặt mà đến trăm ngàn lần phải đi đường vòng,
đừng để cho người đụng vào thắt lưng dù chỉ một chút. [O*__*O]
Về nhà, chỉ vừa mới rời khỏi tầm mắt hắn vượt quá 3 phút, hắn sẽ đi
khắp chung quanh tìm người. Nàng chính là mang thai, hắn có thể hay
không đừng quá mức mẫn cảm ?
Thấy nàng chậm chạp không có phản ứng, Vạn Tuế nóng nảy. Buổi sáng
nàng thức dậy có chút choáng váng, sẽ không là té xỉu đi? Nghĩ đến khả
năng có loại tình huống này phát sinh, hắn không nói hai lời sẽ tông cửa đi vào.
Làm tốt tư thế chuẩn bị, dùng sức tiến lên, lúc này truyền đến “Đát” một tiếng, cửa bị người kéo ra.
Đạm Dung liền đứng ở phía sau cửa, hắn thu thế không kịp, trong lúc
bối rối quyết định thật nhanh nghiêng thân thể, phần eo va chạm vào mép
bên bồn rửa tay cứng rắn. Đau, hắn buồn bực hừ một tiếng. Nguy hiểm
thật, vừa rồi thiếu chút nữa liền đụng vào nàng .
Đạm Dung thản nhiên nhìn hắn một cái, ” Anh làm gì vậy?”
“Không…” Vạn Tuế lập tức đứng thẳng người, giả bộ không có việc gì. Thật đau, hắn ngượng ngùng nói ra.
Nàng không truy vấn, đi ra phòng tắm miệng thì thào nói: “Lỗ mãng.”
Ai! Hắn cũng hiểu được chính mình gần nhất không quá bình thường! Nhưng là, ai làm cho nàng mang thai? ( Thất Thất nói, không phải là ngươi sao? ) hắn cười khổ, lắc đầu, đuổi theo.
Đạm Dung trở lại trên giường, tắt đèn treo, chỉ để lại đèn bàn nhỏ bên kia của hắn, bị kéo nằm xuống.
Mang thai đã muốn hai tháng, gần đây buồn ngủ vô cùng, mỗi đêm chưa tới chín giờ, ánh mắt của nàng liền không mở ra được.
Vạn Tuế đi thong thả bước đến bên giường, nhìn lại nhẫn ở đầu gối, do dự mà không biết phải như thế nào mở miệng.
“Có chuyện gì ?” Đêm nay hắn thật khác thường.
Hắn ấp úng ngồi vào bên người nàng, hít vào một hơi nói: ” Em có cảm
thấy, chúng ta còn có một chuyện thực trọng yếu chưa có làm hay không?”
” Ừm?” Nàng đôi mắt ánh lên tia nghi vấn.
“Khụ khụ… Chúng ta…” Mới muốn nói ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập
tức vọt tới cách vách thay quần áo, sau khi trở về trong tay cầm một bó
hoa hồng rất lớn.
” Anh…” Đạm Dung kinh ngạc chống nệm ngồi xuống.
Vạn Tuế đi tới nàng trước mặt, đem hoa hồng giơ lên nàng trước mặt, quỵ xuống.
“Dung, gả cho anh đi.” Lần này hắn rất là thành ý .
Mặc áo ngủ cầu hôn, như vậy nghĩ có bao nhiêu buồn cười thì có bây
nhiêu buồn cười. Đạm Dung muốn cười lại ngượng ngùng cười ra, chỉ có thể cố mân miệng cực lực nhịn xuống.
Vạn Tuế lại đem hoa đưa lên cao một chút, nghiêng đầu ánh mắt nhìn nàng.
Trong không khí, có một cỗ hương nồng đậm chợt nhào vào trong lỗ mũi, Đạm Dung chỉ cảm thấy bụng quay cuồng, cảm giác ghê tởm như nước biển
cuộn tới.
Nàng che miệng đẩy hắn ra, người nhảy vọt vào phòng tắm. Chỉ trong chớp mắt, một trận nôn mửa tràn ngập toàn bộ không gian.
Hoa không tiếng động rơi xuống, Vạn Tuế hoàn toàn dọa ngây người, hắn thậm chí ngay cả nhẫn cũng chưa lấy ra nữa. Hơn nữa ngày, nàng đỡ tường từ phòng tắm đi ra, hắn mới lấy lại tinh thần, đi lên trước chặn ngang
ôm lấy nàng về lại trên giường.
“Không có việc gì đi?” Vừa rồi thanh âm cõi lòng tan nát, hắn thật sự run như cầy sấy.
Đạm Dung lắc đầu, tựa vào giường trên lưng càng không ngừng thở.
Nhìn nàng hé ra mặt bởi vì nôn mửa mà biến trắng, hắn cảm thấy càng
hối hận. Khom người nhặt lên bó hoa hồng, tính ném bên ngoài.
“Ôi chao? Anh làm sao?”
“Vứt bỏ đi, nó hại em ói ra.” Lời này nói được uể oải mà bất đắc dĩ.
“Anh không phải cầu hôn sao?”
“Là… Bất quá…” Vạn Tuế tiến thoái lưỡng nan, thế nhưng vẫn phải phẫn nộ tiêu sái trở về, đem hoa đặt ở chỗ cách nàng xa hơn một chút.
Lau trán, bước tiếp theo nên làm như thế nào? Lúc trước, dực theo
tính toán của hắn thì thời điểm khi hắn quỳ xuống cầu hôn, nàng sẽ cảm
động ôm lấy hắn gật đầu đáp ứng, nói không chừng còn có thể khóc nước
mắt nước mũi một phen. Sau đó hai người hảo hảo ôn tồn một phen, thế nào nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy làm cho người ta vô thố?
Đạm Dung ngẩng đầu lên quan sát hắn sau đó hỏi: “Nhẫn đâu?”
“A?” Hắn lại ngẩn người, ba giây sau bị kích động chạy về đi, từ dưới gối đem nhẫn lôi ra, đeo vào tay nàng.
“Này này ! Em còn không đáp ứng!” Nàng cười giãy dụa.
Vạn Tuế nhẹ nhàng đem nàng áp mềm nhũn dựa vào bên giường, không cho
nàng nhúc nhích, đùa giỡn pha chút vô lại: ” Em không thể cự tuyệt !”
Nói xong, hắn cầm lấy tay phải của nàng. Dưới ngọn đèn mờ nhạt kia,
chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào bên cạnh ngón áp út trắng noãn của
nàng.
Vạn Tuế bả đầu để sát vào nàng, vẻ mặt làm nũng: “Kỳ thật em cũng muốn thật lâu đi?”
“Muốn cái gì?” Nàng xem xét hắn hỏi lại.
“Muốn gả cho anh!”
Nàng cười mà không nói, xem như cam chịu . Cái này Vạn Tuế càng đắc
ý, hôn lên mặt của nàng, nhẹ giọng nói: “Em có phải nên nói cái gì đó
hay không?”
Đạm Dung nhíu mày: “Nói cái gì?”
“Anh yêu em nha.”
Nàng hé miệng lại là cười.” Em biết .”
“A?” Bị nàng bộ dáng như đoán trước hết mọi chuyện, Vạn Tuế giơ lên
quyền đầu làm bộ muốn gõ xuống. Đạm Dung kéo đầu của hắn xuống, hôn hôn
môi của hắn, thì thào nói: “Em yêu anh, vạn tuế gia.”
Qua vài ngày, hắn bồi nàng trở về quê nhà một chuyến, gặp qua phụ mẫu nàng, sau khi trở về lôi kéo nàng đi dân đến cục chính làm thủ tục. Hai người nguyên bản không hề quan hệ, bởi vì một tờ giấy kết hôn nho nhỏ,
rốt cục cũng chặt chẽ cùng một chỗ.
Chính là…
“Chúng ta khi nào thì cử hành hôn lễ? Tháng sáu rất tốt đi? Làm tân nương tháng sáu không sai.”
“Không vội.” Nàng đang nhìn bộ sách có liên quan phụ nữ có thai, lật một tờ, không yên lòng trả lời.
“Vì sao không vội? Qua tháng sáu sau cũng rất nóng, em sẽ chịu không
nổi. Khi đó cục cưng đã qua mười hai tuần, tương đối có vẻ ổn định. Ai
nha, chỉ còn hơn nửa tháng, có thể hay không thực vội?”
“Hãy chờ xem.” Lại là không vội không nóng nảy một câu, Vạn Tuế sắp
phát điên. Trong khoảng thời gian này mấy lão trong nhà càng không ngừng thúc giục, mấy ngày nay liền đều định tốt lắm, cố tình đương sự này bộ
dáng luôn không vội không hoãn.
Hắn dùng đại chưởng một phen giật lấy cuốn sách trong tay của nàng,
nghiêm túc hỏi: “Nói cho anh biết, là cái nguyên nhân gì khiến cho em
không muốn gả ?”
Nàng ánh mắt vô tội: “Chúng ta không phải đã thống nhất sao?”
“Kia bất đồng? Anh phải biết rõ ràng là khi nào!”
Đạm Dung khẽ cắn môi, đơn giản lật sang tờ bên cạnh, do dự một hồi,
vẻ mặt có chút rối rắm: “Nếu… Chúng ta không cần mời rượu, liền như vậy
đi, anh thấy được không?”
“Ách? Vì sao?” Nữ nhân không đều thích mặc một bộ áo cưới sao?
“Ừm, bớt việc.”
Vạn Tuế vỗ trán.” Anh cảm thấy, các nàng sẽ không đáp ứng .”
“Đó là…” Đạm Dung rất thất vọng .
Vạn Tuế xem xét nàng, tổng cảm thấy sự có kì quái.
“Nói cho anh biết, em đang lo lắng cái gì?”
“A? Nga…” Đạm Dung sờ sờ cằm sau nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy họ của chúng ta không tốt.”
“Ôi chao?”
“Anh ngẫm lại, nếu chúng ta cử hành hôn lễ, tiệc rượu kia sẽ trở thành liên hôn đâu? Anh không biết là…”
“Ngừng!” Vạn Tuế còn thật sự nghĩ nghĩ, Vạn —- Đạm… Ánh mắt đột nhiên trừng trắng.
Đạm Dung biết hắn lĩnh hội, vỗ vỗ vai hắn, một lần nữa giơ quyển sách lên mở ra: ” Em thực không nghĩ kết hôn, liền biến thành ‘Xong đời’ .”
Khóe miệng run rẩy một chút, Vạn Tuế im lặng. Dĩ nhiên là loại nguyên nhân này, đầu hắn cảm thấy thật choáng váng.
“Kia cũng không có biện pháp!”
“Ừm, trước kia không lưu ý đâu. Sớm biết rằng như vậy, chúng ta ngay
từ đầu kết giao nên thận trọng.” Nói nghe vân đạm phong khinh ( nhẹ nhàng thong thả ), hoàn toàn không phát hiện có người sắp bạo rồi.
Hơn nữa ngày, hắn mới âm trầm thật sâu rút ra tổng kết: “Em đã không có cơ hội hối hận!”
Là nha, ngay cả cục cưng cũng đã có, Đạm Dung ngươi liền nhận mệnh đi.