Bình Tĩnh Tiểu Thư

Chương 3

Bởi vì trên tay còn đang có các hạng mục khác cần phải hoàn thành, hơn nữa Vạn Tuế vẫn chưa có gọi tới, nên Đạm Dung nghĩ có lẽ anh ta đã quên. Thẳng cho đến khi kết thúc ca làm buổi chiều thứ bảy, anh ta mới gọi điện tới.

“Ngày mai đi xem phòng, buổi sáng chín giờ.”

“Cái gì?” Ngày mai là chủ nhật nha—là cơ hội duy nhất để nàng có thể ngủ nướng mà.

“Nhưng bác sĩ Vạn, ngày mai là ngày nghỉ, tôi có việc rồi!” Cùng với Chu công tử đánh cờ là việc rất quan trọng, nên nàng kiên quyết cự tuyệt.

Tuy nói rằng khách hàng là thượng đế, bản thân dù sao cũng phải nhượng bộ chiều theo họ, nhưng nàng cũng chỉ là người làm công hưởng lương đáng thương cho mấy kẻ tư bản hút máu, chứ nàng không có bán mạng cho họ.

“Tôi chỉ có thời gian vào sáng ngày mai.” Bị cự tuyệt ngay lập tức như vậy, giọng nói của Vạn Tuế không hờn giận.

“ Các người không có làm tăng ca sao?”

“Bác sĩ Vạn chủ nhật có khám bệnh không?”

“Cái gì? Tôi không có ca trực vào ngày chủ nhật.” Bị hỏi một vấn đề khác một cách đột ngột, Vạn Tuế đơ ngốc mà trả lời.

“Vâng, cho nên Bác sĩ Vạn sẽ không vì một bệnh nhân mà tăng ca đúng không?”

Vạn Tuế bị đánh bại không thể thốt nên lời: “Hẹn được cô cũng thật khó khăn!” Thật lâu sau đó anh ta mới phun ra một câu như vậy rồi cắt máy.

Tính tình không tốt, còn không biết lễ phép, Đạm Dung nhìn điện thoại nhún nhún vai.

Thu dọn mấy thứ rồi đứng lên vận động cái thắt lưng mỏi nhừ, xương cốt kêu khanh khách, xem ra là ngồi lâu quá rồi.

Hôm nay quyết định nghỉ sớm một chút, đi tìm cái gì đó ngon ngon ăn mới được.

Mới đi ra khỏi phòng thiết kế, đã bị Xà Thái Quân bắt lại.

“Tiểu Dung Dung, em…”

“ Anh ta nhanh như vậy đã cáo trạng lên anh rồi à?” Xà Thái Quân còn chưa nói xong, Đạm Dung đã chặn họng hắn trước.

“Ai nha, cái gì mà cáo trạng chứ, cậu ấy chỉ là muốn xác nhận với anh là có thật sáng mai em không có một chút thời gian rảnh nào không thôi.”

“Ngày mai là chủ nhật.” Đạm Dung nhắc lại.

“Anh biết.” Xà Thái Quân do dự vài giây.

“ Ngày mai tính là em tăng ca, chi phí tăng ca gấp hai.”

Đạm Dung lắc đầu : “Sư huynh, máy móc làm việc lâu cũng cần nghỉ ngơi, nếu không sẽ nhanh chóng hư hỏng.”

“Ai việc này sư huynh biết!” Xà Thái Quân giữ lấy vai nàng.

“ Bất quá em thông cảm một chút, cậu ấy bình thường cũng sắp xếp được thời gian rảnh rỗi, còn nữa buổi chiều chủ nhật cậu ta còn tham gia chữa bệnh từ thiện, cho nên chỉ có buổi sáng là rảnh rổi thôi.”

“Chữa bệnh từ thiện ?” Đạm Dung nhíu mày, đầu năm nay cư nhiên còn có trò chơi này.

“Đúng vậy, cậu ấy có một phòng khám nhỏ, bình thường là bà nội cậu ấy xem bệnh giúp một số láng giềng, buổi chiều chủ nhật thì cậu ấy tới hổ trợ.” Xà Thái Quân giải thích tường tận.

“Mẹ già nhà anh với bà nội cậu ấy rất thân thuộc, ngàn lần dặn vạn lần dặn muốn anh giúp đỡ cậu ấy sửa sang lại nhà cửa.

Cậu ấy đối với trang trí nội thất cái gì cũng không biết, cho nên em có thể bỏ thêm nhiều tâm tư một chút được chứ.”

“Tốn thêm nhiều tâm tư là có ý gì ?” Những lời này không phải là lần đầu tiên sư huynh nói, Đạm Dung nhíu mày càng sâu.

“Chậc chậc, chính là cái gì cậu ấy cũng không rõ, cho nên chúng ta phải hổ trợ cậu ấy mua thêm một số vật dụng như sàn nhà, gạch men sứ, đồ gia dụng, vật trang trí…” Xà Thái Quân càng nói càng nhỏ, chỉ vì Đạm Dung đang trừng mắt nhìn hắn.

“Anh biết như vậy thực sự có chút phiền phức, nhưng sư huynh thực sự tin tưởng vào thực lực của em, em có thể chịu trách nhiệm với nó nha!” Xà Thái Quân vỗ mạnh vào vai nàng.

Đạm Dung đánh bay cái tay ma quỷ kia. ”Sư huynh, trên đầu ta còn có mấy cái hạng mục, cho dù buổi tối có tăng ca cũng không có làm xong.”

Anh biết, anh biết, cho nên sư huynh quyết định, đem một hạng mục của em chuyển qua cho Tam Kiếm làm.”

“Tam Kiếm đang cùng bạn gái cãi nhau, bởi vì cậu ấy quá bận.”

“Cái cũ không đi, cái mới sao có thể đến.” Xà Thái Quân vẫy vẫy tay. [TNN: đồ tư bản hút máu người, phá vỡ HP của người ta]

“Vậy đem hạng mục của bác sĩ Vạn chuyển qua cho Tam Kiếm đi.” Đạm Dung lập tức nói.

“Ai nha, Tam Kiếm chắc chắn là không được rồi.” Xà Thái Quân vỗ vỗ cái trán của mình, có chút bất đắc dĩ.

“ Đừng nói là Tam Kiếm, sư huynh thừa nhận bản thân cũng chưa chắc làm cậu ta hài lòng. Cậu ta… nói như thế nào nhỉ ? Có chút bướng bỉnh lại hay cáu bẳn, lại rất thích soi mói, anh nghĩ đại khái chỉ có em mới có thể làm cho cậu ta ngoan ngoãn được.”

“Em đây cũng làm không nổi.” Đạm Dung khẳng định.

Xà Thái Quân vuốt cằm: “Có thể, có thể, tiểu Dung đưa cho em xử lí là tốt nhất, nhiều khách hàng khó tính như vậy đều bị em thu phục còn gì !”

Thấy chính mình nịnh bợ không có hiệu quả, nàng vẫn không đả động gì, Xà Thái Quân có chút đau lòng tiếp tục nói : “Nếu không, lần này hoa hồng tăng gấp hai !”

“Gấp ba !” Đạm Dung khóe môi cong cong.

“Oa, em….tính! Gấp hai. Không bỏ đi cái nhỏ, thu không được cái lớn. Chi phí thiết kế thấp, xây dựng công trình mới là lớn.

“Bốn lần!” Khóe miệng lần này lại gợi lên một chút lạnh lùng.

“Tiểu Dung Dung.” Xà Thái Quân kêu lớn.

“ Nói lần nữa là năm lần.” Ai kêu hắn lại tính toán như vậy, còn nói chỉ có nàng mới có thể thu phục được anh ta?

“Được ! Xem như em lợi hại! Vậy gấp ba! Tiền của tôi thật là quá đáng thương mà!” Xà Thái Quân chỉ biết trưng ra vẻ mặt đau khổ còn nàng thì vỗ tay hân hoan. Không thể tưởng tượng được, hắn là ông chủ, thế nhưng vào đường cùng bị mình ép chấp nhận thoả hiệp.

Đạm Dung còn chịu đựng nghe hắn nói thêm một vòng, rốt cuộc cũng đuổi được cục nợ ấy đi. Quay đầu gọi điện cho Vạn Tuế, nghe thấy thái độ của anh ta vô cùng đắc ý, lại ra lãnh đạm hỏi, “Cô không phải bảo ngày mai không có thời gian sao?”

“Bác sĩ Vạn, ngày mai tôi còn có một cuộc hẹn quan trọng, nếu không thì một giờ rưỡi buổi chiều, chúng ta có thể hẹn gặp nhau” Đạm Dung nói dối mà mặt chẳng đỏ tim không loạn, không có cả nữa điểm xấu hổ muốn đối phương cho mình thời gian ngủ nướng.

Nàng vốn tăng ca suốt năm ngày liền, nên chủ nhật cần phải được nghỉ ngơi nha. Nếu không phải do anh ta gọi điện thoại hẹn, kế hoạch ngày mai của nàng là ngủ nguyên cả ngày.

“Một giờ rưỡi chiều thì quá muộn !” Vạn Tuế do dự một chút, cuối cùng quyết định.

“Mười hai giờ rưỡi, hai tiếng có thể đủ xem xét đi ?”

Đạm Dung từ chối nãy giờ,nghĩ lại thiếu ngủ một giờ, hai giờ có thể về nhà ngủ bù. “Vậy được rồi, tôi chờ anh ở dưới sảnh.”

“Được”.

Cố gắng làm cho mình đúng mươì một giờ bốn mươi lăm tỉnh lại, Đạm Dung phải đặt đến hai cái đồng hồ báo thức, hơn nữa còn đặt hơi xa một chút.

Báo thức của di động vang lên, nàng nghiêng người lấy gối che đầu, cố chờ cho nó ngừng kêu sau đó qua vài phút thì có một cái báo thức khác vang lên.

Đó là loại đồng hồ báo thức cho những người lười nhác hết nói nỗi, khi nó đã vang lên, nếu bạn không ấn ngừng, nó sẽ lăn từ trên bàn xuống, sau đó thì lăn khắp nơi, lăn vào một gốc nào đó, rồi cứ kêu không ngừng, thẳng cho đến khi bạn phiền đến không nướng được nữa thì thôi.

Sự thật chứng minh, Đạm Dung là một người chịu đụng rất giỏi, đến cả cái đồng hồ báo thức kia kêu đến rung vách tường nhà nàng cũng không hề mảy may lê lết cái thân dậy.

Phần lớn mọi người đều cả tuần đi làm, để dành cho chủ nhật ngủ nướng. Lại bị cái âm thanh rung trời từ phòng nàng làm cho nổi đóa, nhảy từ trên giường xuống dùng sức muốn đá sập cửa phòng của nàng.

Đạm Dung cuối cùng đau lòng cho cánh cửa kia, mới miễn cưỡng cố gắng đứng lên. Tiếng đạp cửa kết thúc, ở trên giường cố tìm cái đồng hồ báo thức, nhìn giờ đã chỉ con số mười hai, nàng không khỏi thở dài.

Vội vàng vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ngay cả ăn cũng chưa đã lên xe ngồi.

Nhà của Vạn Tuế ở khu gia uyển Hải Hữu – một khu cao cấp. Trước cửa chính khu nhà này có một đài phun nước, Đạm Dung từ xa đã thấy anh ta đứng chờ sẵn, tay dắt trong túi quần, tao nhã đứng bên đế đài, thành công tạo nên một cảnh tượng chói mắt.

Nàng xuống xe đi qua đó, Vạn Tuế thấy nàng liếc mắt một cái, “Cô đến muộn hai phút.”

Đạm Dung nâng tay xem, ”Đồng hồ của tôi bị chậm.”

Trong mắt Vạn Tuế xuất hiện một tia sáng kì quái, xoay người dẫn đường vào khu nhà.

Anh ta xuất ra thẻ quẹt qua máy, bảo an ở cửa liền cúi đầu chào, Đạm Dung theo anh bước vào.

Tiểu khu này cùng với các nơi khác không khác biệt lắm, bốn phía là tầng lầu cao vây quanh một hoa viên khá rộng rỗi, Đạm Dung cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, ngẩng đầu lên thấy bầu trời chỉ là một cái hình tròn trên cao.

Vạn Tuế không quan tâm, đi vào phía tòa lầu lớn nhất, quay lại vẫn thấy ai đó đang sửng sờ đứng giữa con đường nhỏ trong hoa viên, nhìn lên phía trên mặt có vẻ mê mang.

Non nớt như vậy mới tương xứng với tuổi của nàng. Anh nhìn lên phía trên, chả có gì đặc biệt “ Cô đang nhìn cái gì vậy ?”

Đạm Dung chợt tỉnh lại, cuống quýt đuổi theo. “ Ngại quá, trời thật xanh, cho nên lơ đãng nhìn một chút.” Nàng thật lâu không nhìn thấy bầu rời xanh như vậy, mỗi ngày đều làm việc đến quên cả thời gian, cứ giống như con quay xoay mãi không ngừng nghỉ.

Chủ nhật lại ngủ thẳng một hơi cũng chẳng bước ra khỏi cửa. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, tuy rằng công việc thành công cũng làm cho nàng cảm thấy một chút thỏa mãn nhưng hình như nàng càng cách xa thế giới thiên nhiên lâu lắm rồi vậy.

Khi nào thì nàng có thể tự do bay lượn, không có gì trói buộc.

“Bầu trời xanh nhìn từ nơi này thì có cái gì đẹp chứ ? Muốn nhìn cũng là phải đi ra thế giới mới đúng.” Vạn Tuế bỏ lại một câu, nhấn nút thang máy, Đạm Dung nhíu mày, lời này có ý tứ gì nha.

Thang máy đang lên lầu 11, Đạm Dung đi theo anh ra ngoài, nhưng ngoài ý muốn phát hiện thang máy này thẳng lên phòng anh.

Xa xỉ a, hủ bại a, chỉ là một căn phòng thương phẩm nho nhỏ, thế như lại có đến thang máy chuyên dụng.

“Nơi này chính là như vậy, căn hộ này khá rộng, đến chừng hai trăm m2 , cô xem làm như thế nào để không lãng phí.” Vạn Tuế chỉ vào không gian bên trong.

“ Phòng bếp, tôi muốn mở rộng một chút nữa, còn có vị trí thư phòng, xem phải giải quyết như thế nào.”

Đạm Dung nhìn bốn phía một vòng, phòng trong cái gì cũng chưa có, nhìn có chút trống rỗng.

“Để tôi đo một chút trước đã.” Nói xong liền lấy ra thước dây trong túi xách, bắt đầu đo đạc ghi chép.

Vạn Tuế ở một bên nhìn , nhịn không được mở miệng , “Phòng ngủ ở gian bên này có thể hay không hướng phòng khách dời sang một chút ? Làm sao để phòng ngủ nhìn rộng một chút ? Còn có tôi muốn toàn bộ sàn nhà đều được trải thảm có được không ?

Tôi chỉ có một mình, nên muốn dùng thảm, thoạt nhìn có vẻ hài hòa, gạch men thì sẽ lạnh. Nhưng dùng như vậy thì có vẻ quá xa hoa, lại còn dể bị cũ lại sờn bề mặt, mà lại không thể để nó dính nước. Cô là người chuyên nghiệp, cho tôi một ít ý kiến đi.”

Khi Đạm Dung đang đo đạc, kỳ thật rất sợ có người bên cạnh càm ràm nhiều chuyện. Bởi vì ồn ào, dễ dàng làm nàng phân tâm, có khả năng là ghi sai số liệu. Bất đắc dĩ nàng đành phải dừng lại.

“ Theo tôi phòng ngủ của anh nên thông với phòng nhỏ bên cạnh, đừng hướng ra phía phòng khách. Mà mặt khác nếu anh lo lắng sàn nhà dùng chất liệu gì thì có thể dùng sàn bằng gỗ, nó khá bền mà nhìn cũng rất đẹp.

“ Thế sao !? Vạn Tuế kéo dài câu trả lời, đột nhiên nói : “Nhưng mà sàn gỗ không đủ xa hoa.”

Đạm Dung dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp : “Trên đời này không có cái gì là thập toàn thập mĩ, hãy nghĩ xem nếu anh muốn gì đó, thì dù cho nó có chút khuyết điểm anh vẫn sẽ chấp nhận.”