Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 14



Mặc dù yêu cầu của Tạ Lăng rất kì quái, nhưng mà Chu Hưởng biết Tạ tổng bọn họ không phải là người bình thường
Nhìn thấy cánh tay gầy khỏe của Tạ Lăng duỗi ra, Chu Hưởng hít một hơi thật sâu và véo mạnh.

Thật là đau, không phải mơ.

Vẻ mặt Tạ Lăng không thay đổi, chỉ có ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn thuận miếng đuổi giám đốc dự án đi ra, đồng thời đống ý giải ngân kinh phí, để bù vào những sơ hở của Nhị đệ.

Tạ Lăng liếc mắt nhìn bên ngoài, lấy một chiếc chăn mỏng của mình từ phòng nghỉ ngơi, đi ra ngoài.

Hắn từng rất mong chờ em trai mới, em trai ruột thứ hai không chào đón một anh cảnh như hắn, mẹ lại mất sớm, cha thì chỉ quan tâm đến tình nhân.

Tạ Lăng thật sự mong sự xuất hiện của Tiểu Vinh Kinh.

Nhừng có lẽ từ ngày đầu gặp mặt, trong mắt và dáng vẻ của tiểu Vinh Kinh tràn đầy sợ hãi, đã định kiếp này bọn họ sẽ không là anh em.

Thực tế cũng vậy, mười năm trôi qua, càng ngày càng xa cách, như người dưng nước lã.

Tạ Lăng nhẹ nhàng đắp chăn cho Vinh Kinh, nhìn đứa nhỏ nhà mình quấn trông chăn, trông rất mềm mại, không giống vẻ lạnh nhạt thường ngày, vẻ mặt Tạ Lăng rất phức tạp.

Nếu mà có thể hòa bình ở chung, điều này không quá chân thực.

Sáng nay Vinh Kinh dậy sớm, lúc này thật sự rất buồn ngủ.

Nửa khuôn mặt anh đều chìm vào ghế sô pha, anh cũng không nhận tháy bất kì thay đổi nào bên ngoài.

Nogjn đen trên đầu chiếu vào người anh, bởi vì ngủ say hai má hơi đỏ ửng, đôi lông mi dài đổ bóng dày đặc, khí chất yên tĩnh xa cách ngày thường liền tan biến.

Chỉ là trên ghế số pha không có nhiều chỗ trống, hai chân lại bị quần tây quấn lấy, không khí bên trong không thoải mái, Vinh Kinh nhíu mày.

Tạ Lăng rời bàn trà di chuyển vị trí, để Dung Cảnh có thể thả lòng chân, còn Chu Hưởng thì tắt đèn.

Tạ Lăng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Vinh Kinh lạnh nhạt, bỗng nhiên nói: "Thằng nhóc này thật sự có một chút thay đổi."
Chu Hưởng: "Vậy ngài thích tiểu thiểu gia trước khi thay đổi hay hiện tại?"
Tạ Lăng không trực tiếp trả lời, đều là em hắn làm sao so sánh được.

Có điều...!

"Nếu là Vinh Kinh trước đây, có lẽ tôi sẽ không bao giờ đợi được đến ngày đó."
Vinh Kinh từ từ tỉnh dậy, mỗi lần thức dậy sẽ mất hơn mấy phút vì đồng hồ sinh học của anh phản ứng tương đối chậm.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh mặt trời đang lặn chiếu qua cửa sổ, che khuất một người đàn ông đang làm việc điên cuồng cách đó không xa, đem bóng dáng cô đơn của hăn kéo dài.

Vinh Kinh không cử động, mà chỉ ngây người nhìn mãi đến tận khi ý thức của anh dần hồi phục.

Có lẽ đã phát hiện ra Vinh Kinh tỉnh lại, người đàn ông đi tới, mang theo vẻ cứng rắn lạnh lùng nói: "Ngủ mà không biết lấy chăn đắp sao?" Nói xong đem chăn trên người Vinh Kinh đưa cho Chu Hưởng.

Chu Hưởng làm việc hiệu suất cao, lập tức gọi điện thông báo cho đội tạo hình đã đợi ở tầng dưới rất lâu, ngay lập tức tạo kiểu phù hợp cho hai anh em ở tâng trên rồi chạy nahnh đến địa điểm tổ chức tiệc rượu.

Vinh Kinh nhìn thời gian, biết là sắp đến muộn: "Sao anh không gọi em dậy?"
Tạ Lăng im lặng không muốn nói mình không nỡ đánh thức em trai đang ngủ, chỉ nói: "Anh bận, rảnh rỗi đâu mà gọi em."
Vinh Kinh còn nhớ trước khi đi ngủ, đèn đuốc nơi này sáng choang, hiện tại trờ đã tối rồi, nhưng Tạ Lăng vẫn làm việc như thường, mắt Vinh Kinh có chút cay cay, nước mắt chực trào.

"Anh cả, làm phiền anh rồi."
Tạ Lăng thấy ánh mắt của Vinh Kinh mang vẻ buồn bã, giống như con thú nhỏ đang kiếm chỗ dựa.

Chưa từng thấy một Vinh Kinh người toàn gai góc.

Mắt Tạ Lang dịu lại, xoa đầu em trai mình: "Đã gọi một tiếng anh cả, thì nói lời này làm gì."
Vinh Kinh mỉm cười, anh mỗi lần nói chuyện đều quá độc đoán, thật sự rất dễ gây hiểu lầm.

Đội tạo hình đã đến và đưa quần áo đặt may theo yêu cầu của Tạ Lăng, anh đang đứng chọn lựa.

Nhìn thấy Tạ Lăng đang chọn quần áo nghiêp túc giống như đang chuẩn bị đi đánh trận, các nhân viên xung quanh vô cùng căng thẳng.

Chỉ có Vinh Kinh mỉm cười, anh đi đến một thế giới lạ lẫm, mất đi người thân bạn bè, mà ông trời lại dùng một phương thức khác đề đền bù cho anh.

Tạ Lăng chọn một bộ vest đen được may và ủi kỹ lưỡng đến mức không nhìn thấy nếp nhăm đưa cho Vinh Kinh: "Em mặc bộ này."
Vinh Kinh: "Em mua rồi mà."
Tạ Lăng liếc mắt nhìn, biểu thị em xem anh có đem em ném ra ngoài hay không, hay ném em cùng với đống quần áo em mua ra ngoài.

Mỗi lần Vinh Kinh tiếp xúc với Tạ Lăng, đều cảm thấy nguyên chủ sợ anh mình như vậy tuyệt đối không phải không có lý do.

Anh thật sự nghi ngờ với tính cách này của Tạ Lăng sẽ phải sống cô độc đến cuối đời.

Tạ Lang đã chọn xong cho Vinh Kinh, đến mình thì phải suy nghĩ rất lâu.


Vốn nghĩ là sẽ chọn một bộ lễ phục đen, nghĩ tới Vinh Kinh nói mình mặc thế quá chững chạc, đột ngột chọn một bộ chất vải kaki.

Vinh Kinh thấy bộ do Tạ Lăng chọn rất vừa vặn, như thể làm theo số đo của anh: "Thật vừa vặn?"
Tạ Lăng: "Trùng hợp."
Vinh Kinh: "Ồ."
Chưa nói em là anh cố tình làm vậy
Hai bộ Tạ Lăng chọn chỉ khác nhau về màu sắc, ve áo nhọn, đều từ một bộ sưu tập của thương hiệu nổi tiếng, rất tinh tế và trang nhã chỉ mặc vào những dịp trang trọng.

Bộ anh mua có ve trơn, nhìn đơn giản hơn.

Tạ Lăng nhìn đứa em trai mặc bộ âu phục do mình chọn, vẻ mặt dịu dàng hơn một chút.

Những bộ đồ mới đặt hàng năm, rốt cục cũng có cơ hội đưa đi!
Tạ Lăng hài lòng ngồi lên xe, nhìn Vinh Kinh đang lên xe nói: "Em mặc thế này, nhìn mới giống người."
Vinh Kinh: "..."
Anh à, nói chuyện hay nhỉ.

*
Tiệc tối lần này của nhà họ Tạ chủ yếu là mừng ngày kỉ niệm cưới của người đứng đầu Tạ gia Tạ Chiêm Hoành và phu nhân Hàn Liêm Mỹ.

Gia đình nhà họ tạ là ông trùm bất động sản có tiếng, mỗi năm liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng những gia tộc giàu có của Forbes.

Địa điểm lần này tổ chức không phải ở nhà họ Tạ mà là ở biệt thự ngoại ô.

Đây là một lâu đài cổ xây dụng theo phong cách Nga, phải đi qua thảm cỏ dài mới đến được địa điểm tổ chức tiệc.

Có vô số khách mời, tất cả khách mời cần phải cầm thiệp theo và chỉ có thể mang theo một người đồng hành mới được vào trong.

Khi Vinh Kinh đến thì đã hơi muộn, hầu hết khách mời đã sớm đến sảnh.

Ngay khi Tạ Lăng bước vào, rất nhanh chóng anh bị những người quen biết vây quanh, nhiệt tình chào hỏi và chúc mừng cuộc hôn nhân hạnh phúc của cha anh.

Các khách mời đều biết đây là người thừa kế hàng thứ nhất nhà họ Tạ, Thuy chỉ mới 33 tuồi những đã có rất dự án thu mua thành công, và là ứng cử viên kim cương cho vị trí con rể được người trong giới ca tụng.

Đương nhiên, Vinh Kinh hoàn toan bị phớt lờ, nguyên chủ chưa từng xuất hiện trước công chúng, mọi người chỉ biết phu nhân nhà họ Tạ có mang đến một đứa có riêng, nhưng chưa ai từng thấy người thật.


Vinh Kinh đương nhiên không quá thích mấy dịp như thế này, nhìn xung quanh, anh thực sự nhìn thấy một vài người quen, ở chiếc bàn dìa, người thah niên đang ăn bánh và thì thầm điều gì đó vào điện thoại di động, khá giống như Kỷ Nhạc Bình đã gặp ở trường.

Xa một chút, Vinh Kinh không nhìn thấy quá rõ, chẳng qua thấy người này không phù hợp với buổi tiệc, giông với anh như đi lạc giữa rừng.

Anh vẫn chưa thấy mẹ của nguyên chủ, Hà Liêm Mỹ, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, chắc bà vẫn ở phòng trang điểm chuẩn bị.

Nghĩ đến việc đối mặt với mẹ của nguyên chủ có thể vạch trần anh bất cứ lúc nào, nhịp tim của Vinh Kinh là đập nhanh một chút.

Vinh Kinh thấy Tạ Lăng bị lôi kéo, không có thời gian để ý tới mình, anh âm thầm hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình.

Anh liền ra khỏi sảnh, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ đi dọc theo con đường lát đá cỏ xanh, đèn dọc đọc đường sáng rực trước mát, thiêu thân bu quanh đèn, Vinh Kinh hít thở mùi cỏ xanh bên ngoài cảm thấy thư thái và sảng khoái.

Vinh Kinh đi không được bao lâu, liền nghe thấy tiếng cười to của một đám người, nhớ trới trước đây có bể bơi, là nơi Tạ nhị thiếu, cũng là anh hai thích dẫn người đến đó vui chơi.

Chỉ là hôm nay không thấy Tạ nhị thiếu gia, chỉ có một đám nam nữ trẻ tuổi, hẳn là khách mời của nữa tiệc này.

Một số vị khách trẻ tuổi chưa quen với không khí của bữa tiệc, sẽ có người phục vụ sẽ đưa đến đây để thư giãn.

Ánh sáng xanh mờ ảo chiếu xuống năm bể bơi bơi lấp lánh, trên thềm bê bơi có vài chiếc ô lớn, nam nữ thanh niên đang nhảy nhót trêu đuồi ám muội bên bể bơi.

Chỉ là trong đó xen lẫn với tiếng rên rỉ không được hài hòa lắm.

Có một Alpha đang ở trần, tóc vàng mặc quần bơi đang túm lấy tóc của một cậu bé mảnh khảnh nhưng không hề yếu ớt.

Cậu bé đang mặc đồng phục của người phục vụ tiệc, nhìn thì có vẻ bị kéo tới.

Thiếu niên Hoàng Mao kéo tóc cậu và ấn xuống nước, miệng vẫn không ngừng la hét: "Tôi nhìn trúng cậu, là vinh hạnh của cậu.

Đừng thấy cho thể diện mà không cần, nói cậu cởi cậu không thể không cởi.

Nếu không chịu cởi thì còn nhiều thứ kích thích hơn chờ cậu!"
Hoàng Mao tính thời gian, thấy cậu thiếu niên sắp ngạt thở, mới kéo cậu ra, cậu thiếu niên lại bị ấn vào trong nước trước khi kịp lấy hơi.

Cứ như vậy làm đi làm làm lại, những nam nữ thanh niên say rượu xung quanh dường như không nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ xem như là trò vui, mỉm cười quay mặt đi chỗ khác.

Ngô Phất Dục thản nhiên năm trên ghế dựa, xung quanh là những nam nữ đang cùng hắn cười đùa.

Hắn vẫn đang miêu tả hương vị của Omega thơm nhất mà hắn ngửi thấy ở trung tâm mua sắm Mây ngày hôm đó, hắn rút ra một điếu thuốc, một Omega liền tiến tới và châm thuốc cho hắn.

Ngô Phất Dục tràn đây dư vị, liếc mắt nói: "Các người không biết mùi vị đó quyến rũ thế nào dầu, hôm đó suýt nữa tôi đã té xỉu."
Tất cả mọ người đều cười haha, không tưởng tượng ra được: "Thái tử tả diễn tả lại đi."
Lúc này, cậu thiếu niên kia đã bi Hoàng Mao đè xuống bể bơi, toàn bộ đầu đều chìm suống, trông như sắp chết.

Ngô Phất Dục vừa muốn nhắc nhở Hoàng Mao đừng đùa quá lố, trong tiệc kỉ niệm cưới mà có người chết thì khó coi lắm.


Ngô Phất Dụnc đột nhiên dừng cười nói, hắn nhìn thấy người mặc vest đen đứng đằng sau Hoàng Mao, toàn thân tinh xảo từ đầu đến chân.

Ngô Phất Dục nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt mở to, thậm chí không cảm nhận được tàn thuốc rơi trên đùi.

Vinh Kinh đứng đằng sau, Hoàng Mao vẫn không biết gì, giống như sứ giả đến từ địa ngục.

Nhấc Hoàng Mao lên, đạp thẳng hắn vào bể bơi, ôm thiếu niên đang thoi thói, bị nước vào cả mũi lẫn miệng, ho dữ dội mà yếu ớt dựa vào trong ngực anh, nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Hoàng Mao rơi vào trong nước, bọt nước bắn lên tạt vào cơ thể của đám nam nữ kia.

Tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn chằm chằm vào Vinh Kinh như khách không mời mà đến.

Bên kia, Tạ Lăng vì không nhìn thấy em trai mình, liền lệnh cho Chu Hưởng đi tìm người, tránh cho anh bị người khác bắt nạt.

Chu Hương đi tìm mộpt vòng, cuối cùng cũng thấy Vinh Kinh đang đứng ở bể bơi, chưa kịp nhìn thấy gì đã phát hiệu tiểu thiếu gia của bọ họ trực tiếp đá người Hoàng Mao xuống bể bơi.

Tạ tổng, tiểu thế gia, có thể, chắc không dễ bị bắt nạt đâu.

Chỉ có cậu ấy đi bắt nạt người khác thôi.

Lúc này, Ngô Phất Dục vừa phản ứng lại đột nhiên từ trên ghê tựa nhảy dụng lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Hưởng đi tới.

Chỉ vào Vinh Kinh, tức giận hét lớn: "Chu Hưởng, chính là hắn!"
Chính hắn!
Đi tìm khắp nơi mà không thấy, cái tên khốn này lại tự nhiên dâng mình tới cửa!
Chu Hưởng còn chưa kịp phản ứng, cậu không biết Ngô Phất Dục đang nói gì.

Mà trợ lý ưu tú có thể học một hiểu mười
Gì!
Tiểu thiếu gia chính là Godzilla mà cậu ta muốn kiếm à!?
Mọi người đều tập trung vào Vinh Kinh và Ngô Phất Dục, không ai để ý đến cậu thiếu niên đang trong vòng tay của Vinh Kinh.

Cậu yếu ớt mở mắt ra, mờ mịt nhìn Vinh Kinh.

Cậu đã mạo hiểm cải trang để đến đây, còn chưa kịp đạt mục đích của mình liên bị đám con ông cháu cha này bắt được, vừa nãy suýt chút nữa là bại lộ thân phận.

Xác xuất 79.

9999%c ó thể tăng lên tới 99.

9999%.

Cậu đã tìm thấy người đó!.