Bình Tĩnh, Anh Có Thể

Chương 11



Diễn thuyết kết thúc, các bạn sinh viên được đoàn làm phim quay "Một ngày cùng ngôi sao" đưa ống kính trong khoảng thời gian này tự nhiên rất vui vẻ, chỉ là mọi ngươi khỏng khỏi tiế nuối.

Cố Hi không ở đây sau khi kết thúc lựa chọn diễn viên, càng không vừa ý sinh viên nào.

Ngay cả những hàng ghế đầu toàn là trai xinh gái đẹp đều rất tích cực trong phiên hỏi đáp, mà Cố Hi rõ ràng không quan tâm đến việc bổ sung thêm hành trình vào hôm nay.

Nhưng mọi người lại nghĩ, Cố Hi đã nói rằng buổi thử vai dành cho mọi người sẽ cần phải mất một thời gian nữa trước khi chương trình tạp kỹ được phát sóng.

Họ tình cờ thừa dịp hiện tại ít người biết mà đến buổi thử vai càng sớm càng tốt.

Vinh Kinh cùng với dòng người đi ra ngoài.

Một đám bạn học sau khi tốt nghiệp không còn tụ họp nhiều như vậy, có người đề nghị buổi tối ra ngoài tụ tập.

Tuy nhiên, vì thời gian quyết định quá gấp.

Nhiều người tạm thời có buổi thử giọng nên phải trở về đoàn phim.

Cuối cùng Kỷ Nhạc Bình đã thống nhất thời gian của mọi người.

Chọn tuần sau, hẹn nhau tổi chức bữa thiệc tối tại phòng ăn Tạ Đài nhà hàngTrân Châu Đen Tam Xuyên.

Nếu nói sao Michelin được đánh giá theo tiêu chuẩn mỹ thực nước ngoài, vậy thì Trân Châu Đen là bữa tiệc thịnh sạon cho những người đam mê món ăn trong nước.

"Tam Xuyên vốn rất khó hẹn, huống chi Tạ Đài trong đó là quan trọng nhất.

Trước tin gọi điện thoại hỏi một chút xem có chỗ không đã."
"Tạ Đài quả thật là doanh nghiệp hot nhất." Kỷ Nhạc Bình gọi điện để đặt chỗ và hỏi trước tình huống, một lúc sau Kỷ Nhạc Bình cúp máy và lắc đầu; "Không còn chỗ nào trong vòng một tuần nữa.

Chỉ có chỗ thì phải chờ một tháng sau."
Mọi người đều có chút tiếc nuối, Vinh Kinh liếc nhìn Kỷ Nhạc Bình: "Tôi có thể có cách."
Vinh Kinh lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi hỏi Tạ Lăng.

Toàn bộ tâm trí của nguyên chủ ban đầu đều đặt trên người Thích Ánh, hơn nữa không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tạ gia., càng xem mình như là cô nhi bên ngoài.

Từ sau khi liên lạc viwus Tạ Lăng, Tạ Lăng phát hiện Vinh Kinh thậm chí không hỏi về công việc kinh doanh nhà mình quá ba câu, thậm chí còn thờ ơ với anh hai mình, hắn đau lòng muốn đem em trai mình ném vào thùng rác lần nữa.

Vinh Kinh gần như bị đè đầu cưỡi cổ, hắn yêu cầu anh phải ghi nhớ tất cả các sản nghiệp mang tên hắn, còn muốn tiến hành ngẫu nhiên kiểm tra.

Trước khi đi.

Tạ Lăng đã yêu cầu trợ lý Chu Hưởng chuẩn bị một báo cáo những sản nghiệp dưới tên mình, sau mỗi sản nghiệp còn có bài giới thiệu ngắn.

Trước khi chưa bắt đầu xem xét, Vinh Kinh chỉ nhìn lướt qua, đối với tên Tạ Đài này có chút ấn tượng.

Nghe Vinh Kinh nói, Cố Hi vừa cảm ơn anh, rốt cuộc Alpha mất mặt cuối cùng tìm cơ hội khinh thường nói: "Cậu có phải làm mất lòng Thích Ánh, xong bị đá không?"
"Lữ Tiến, nói chuyện cẩn thận, sao nói khó nghe như vậy."
Một bạn nữ nói rằng cô không thích Vinh Kinh, người có khuôn mặt vừa sưng vừa béo mà càng không thích người thích khoe khoang khoác lác, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu như Lữ Tiến
Lữ tiến nhún vai, "Tôi chỉ nghĩ sao nói vậy, nhưng có lẽ một số người còn không biết Trân Châu Đen là gì, liên mở miệng nói có cách.

Điều này không phải là xúc phạm IQ của tôi à, tôi thực sự không chịu được."
Lời nói của Lữ Tiến được rất nhiêu Alpha tán thành.

Hắn xúc phạm một người bình dân nhỏ bé như Vinh Kinh không thành vấn đề.

Hắn sau nàytrong tương lai cũng là một trong những ông lớn ở ngành giải trí, ai còn để ý gặp mặt với những người bạn cũ.

Cùng tốt nhiệp Học viện Điện ảnh, nhưng họ và Vinh Kinh ở hai thế giới khác nhau.

Một bạn trong lớp nói: "Vinh Kinh, cậu lượng sức mình đi, chúng tối đều biết hoàn cảnh của cậu."
Thực sự không phải là họ xem thường Vinh Kinh, bốn năm đại học Vinh Kinh đều khá keo kiệt, còn kém đến mức không lĩnh được học bổng, nghe nói không có quan hệ tốt với người trong nhà, sống như một đứa trẻ mồ côi, người nhà cũng không quan tâm đến anh.

Nhiều người nhìn thấy anh ấy ăn cơm trắng trong căn tin, và phải làm nhiều công việc để mua túi cho Thích Ánh.

Sự nghèo khó của Vinh Kinh nổi tiếng trong khoa Diễn xuất.

Nếu là người khác, như là người trong đoàn phim thì còn có thể biết, Vinh Kinh là một kẻ lang thang thất nghiệp, thậm chí không đủ tư cách tham gia đoàn phim, chẵng lẽ hy vọng anh có biện pháp?
Những người còn lại cũng phụ họa vài câu, nhưng rồi cũng thôi.

Đều là người trưởng thành, không thích cũng không muốn triệt để trở mặt.

Chỉ là sự chán ghét trong mắt bọn họ so với ban đầu càng sâu hơn, nguyên chủ có khuynh hướng phiền muộn, cảm nhận được điều này nhất định sẽ không chịu được, sẽ càng trầm mặc hơn.

Vinh Kinh lúc này rất vui mừng là hắn có thể chịu đượng được những thứ này.

Vinh Cảnh biết điều tiết bản thân nên chr cười nhạt, cất lại điện thoại không cần hỗ trợ.

Kỷ Nhạc Bình vừa thấy Vinh Kinh lần nữa trở thành tiểu điểm công kích của mọi người, điều này đã xảy ra vô số lần trong ba năm qua.

Lần này chuyện xảy là Vinh Kinh vì mình mà tạo nên, hắn có chút áy náy, lập tức gọi điện tới một nhà hàng danh tiếng tương đối tốt để đặt bàn, rất nhanh liền lên lịch hẹn xong, nói với mọi người: "Được rồi.

Cuối tuần này đi luôn đi/ Mọi người thông báo cho các bạn học chưa biết.

Nếu các bạn trong đoàn phim không đến được thì nói trước.

Đây là bữa tối đầu tiên sau khi tốt nghiệp, mời càng nhiều bạn càng tốt!"
Mọi người đều cho Kỷ Nhạc Bình mặt mũi, không chỉ vì Kỷ Nhạc Bình luôn tinh tế, mà còn vì sau khi tốt nghiệp, ai đó đã hỏi được Kỷ Nhạc Bình là con cháu của gia tộc họ Kỷ.


Tuy chỉ là nhánh phụ nhưng so với bọn họ không quen ai, thì khẳng định quen biết là tốt hơn rồi.

"Sau đó cậu đi đâu?" Có người hỏi Kỷ Nhạc Bình.

"Tôi về ký túc xá một chuyến, xem kết quả của kỳ thi tuyển sau đại học."
"Vinh Kinh cũng có thi hả?" Chỉ những sinh viên có hy vọng vào làng giải trí mới được nhận vào học sau đại học.

"À." Vinh Kinh thản nhiên đáp.

Vinh Kinh cảm thấy từ nãy đến giờ có ai đó đang theo dõi anh.

Đây không phải là một tầm nhìn bình thường, mà mang một chút cảm giác mát mẻ, chăm chú giống như một loại động vật đang tỉ mỉ quan sát, chỉ quan sát, như thể quan sát một mình anh.

Khi Vinh Kinh còn nhỏ, cha mẹ anh muốn quay một bộ phim bom tấn Hollywood.

Địa điểm là trong một khu rừng mưa nhiệt đới, chủ để là trăn.

Tất nhiên, bản thân con trăn được tạo hình ở giai đoạn hạu kỳ, những phần khác đều được quay tại chỗ.

Bởi vì bố mẹ Vinh Kinh ko lắng cho sức khỏe thể chất và tinh thần của Vinh Kinh vì lúc nhỏ phát hiện bảo mẫu đánh đập ngược đãi anh, liền luôn mang theo Vinh Kinh bên người.

Bọ họ đều có công việc nên không cách nào xem chừng anh mọi lúc mọi nơi, chỉ có thể để nhân viên công tác hỗ trợ chăm nom.

Họ không nghĩ tới rừng nhiệt đới lại xuất hiện không ít bất ngờ, nhân lực không đủ, nhân viên công tác phải đi hỗ trợ.

Vì vậy chỉ căn dặn cậu bé năm tuổi đợi tại chỗ.

Vinh Kinh tuy rằng nhỏ tuổi nhưng không khó dạy, ngoan ngoãn gật đầu, chờ đợi nhân viên công tác đưa về.

Nhưng không ngờ nhân viên công tác cuối cùng quen mất, Vinh Kinh đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, xung quanh bầu trờ tối dần, xung quanh không ai đáp lại.

Thực sự không thể chờ thêm, tiểu Vinh Kinh chỉ có thể lấy ra miếng sô cô la cuối cùng mà ăn, một bên lau nước mắt trong khi chờ đợi.

Hiss ——
Khi Tiểu Vinh Kinh nghe thấy âm thanh, cậu liên sợ hãi tìm kiếm nguồn gốc
Cách đó không xa, một con rắn lớn phun ra lưỡi đỏ đang nhìn cậu, không biết đã nhìn cậu bao lâu.

Vinh Kinh từ nhỏ đã thích những con vật nhỏ, nhưng không nghĩ rắn sẽ thân thiện với cậu.

Có lẽ quá ấn tượng với những con vật máu lạnh, Vinh Kinh luôn ghi nhớ loại cảm giác nguy hiểm kia, như thể nó sẽ cắn mình bất cứ lúc nào.

Điểm khác biệt duy nhất so với khi còn nhỏ là cảm giác tầm mắt này không còn hung dữ, chỉ có mùi vị sảng khoáng, chắc là không có ác ý.

Nhưng không biết ai xung quanh đang nhìn mình, có chuyện gì vậy?
Một vài Alpha muốn xem trò đùa của Vinh Kinh, liền nói mọi người cùng đến thư viện, lúc đó sẽ đến ăn tối để cùng nhau chúc mừng luôn.

Họ vẫn nhớ rằng vào ngày thi, Vinh Kinh đã chặn Thích Ảnh, nhưng Thích Ảnh tủy tiện tìm một Alpha làm bẽ mặt Vinh Kinh.

Nhiều người đã nhìn thấy vào thời điểm đó, vấn đề này cũng được kể lại trên diễn đàn của trường.

Trong tình huống ngày hôm đó như vậy, thành tích của Vinh Kinh tuyệt đối không thể qua.

Khi Kỷ Nhạc Bình vừa nhìn, vừa muốn lôi Vinh Kinh vào phòng ngủ của mình để xem, nếu như không đậu thì nó cũng là chuyện riêng.

Có nữ sinh nói mình còn notebook không mang theo, không bằng đứng dưới kí túc xá chờ cô ấy một chút.

Lúc nãy ở tại khán phòng cô không cẩn thận lỡ lời, có chút ngượng ngừng với Vinh Kinh liền giúp giải vậy.

Vinh Kinh từ chối bọn họ, nhìn Alpha muốn làm anh xấu mặt, vẫn là phải giải quyết thôi, nếu không ai cũng tưởng anh là Hello Kitty.

Vinh Kinh nhớ lại tình hướng trả lời bài thi trước của nguyên chủ.

Theo quan điểm của hắn thì trả lời không sai, nguyên chủ vẫn rất chăm chỉ trong kỳ thi tuyển sinh sau đại học.

Các bạn học khác đều đi hết, chả có ba nghiên cứu sinh và Lữ Tiến đi theo Vinh Kinh
"Vừa nãy xung đột là do tôi, nhưng cậu có biện pháp hẹn trước ở Tạ Đài không?" Kỷ Nhạc Bình không cảm thấy Vinh Kinh là người nói suông.

"Ừm."
"Vậy là thế nào, có phải cậu có người quen không?"
"Không."
Thấy không thể hỏi điều gì, Kỷ Nhạc Bình bỏ qua.

Bây giờ hắn lại thích ở cùng với Vinh Kinh, Chẳng qua là cảm thấy ở rất thoải mái, không phải vì để làm quen với ai.

"Đừng nổi giận với đám người đó, nó không đáng.

Năm nhất đại học, một người cô của Lữ Tiến trong tổ ánh sáng, đã gọi đạo diễn xem báo cáo diễn xuất lúc đó.

Tình huống lúc V
Vinh Kinh cười như không cười, hiểu thấu suy nghĩ của Kỷ Nhạc Bình nói: "Tôi nhớ, sau đó mấy nắm kế lớp chúng ta báo cáo diễn xuất cũng không tệ nhưng Lữ Tiến thì không nổi bật."
Kỷ Nhạc Bình lúng túng gật đầu, hắn phát hiện Vinh Kinh tuy trầm tính nhưng không hề ngốc ngếch.

Bọn họ chỉ là không thể chấp nhận thất bại của mình, nhiều năm như vậy đều đổ lỗi tất cả những sai lầm cho Vinh Kinh, dưới tình huống có người dẫn dắt, mà bất tri bất giác xa cách Vinh Kinh bốn năm.

Kỷ Nhạc Bình không muốn làm người hòa hoãn nữa: "Ừ, có oán gì, mấy năm nữa sẽ bù đắp lại."
Vinh Kinh liếc nhìn ánh mắt khiêu khích của Lữ Tiến: "Họ chỉ muốn tìm một nơi trút giận, mà lại quên mất một câu nói.


Người xuất sắc luôn có cơ hội, nếu trao cơ hội cho người không nổi bật không phải là điều vô ích." Đây là những gì bố mẹ anh từng nói với anh ở kiếp trước.

Lữ Tiến vừa ngầng đầu đến gần nghe họ nói chuyện, không thể nhịn được tìm chỗ.

Hắn hiện tại chỉ có thể đóng vai phụ nhỏ trong một số phim truyền hình.

Từ dại học năm nhất đến bâu giờ đã hơn ba mưa đoàn phum, hắn không tìm thấy một tia hy vọng, nhất thời cảm thấy Vinh Kinh đang chế giễu mình, nhất thời giận dữ.

Alpha có rất nhiều tính xấu, động một chút là xung đột, Lữ Tiến cảm thấy chính mình tính cách cũng không tốt.

Nghe Vinh Kinh nói, muốn dạy dỗ cho anh một bài học khó quên, cho hắn biết đừng dễ dàng gây chuyện với Alpha.

"Vinh Kinh, tất cả mọi người đều là bạn cùng khóa, tôi cũng không muốn bắt nạt câu, chúng ta đánh cược một cái thế nào?" Hơi thở cao vút dồn dập về phía Vinh Kinh.

"Đánh cược gì?" Vinh Kinh dường như không cảm nhận được gì.

Kỷ Nhạc Bình bó tay toàn tập, mới vừa rồi còn tốt, sao trong nháy mắt giờ lại nổi điên rồi!
Vinh Kinh, không phải bình thường tính cậu rất tốt sao? Tự dưng cùng hắn thả rắm làm gì?
Vinh Kinh chậm rãi liếc về phía sau, như thể muốn nói Alpha chung ta tính khí không quá tốt.

Kỷ Nhạc Bình không nhịn được che mặt, tôi điên rồi, sao cảm thấy Alpha này rất tốt, rất dễ thương vậy.

"Chỉ cần đặt cược vào kết quả của cậu sau này, nếu cậu không vượt qua, cậu khỏa thân chạy ra sân chơi.

Nếu cậu vượt qua, tôi sẽ khỏa thân chạy.

Nhớ, là khỏa thân chạy!" Lữ Tiến đặc biệt giải thích với Vinh Kinh về ý nghĩa của việc khỏa thân chạy.

Để Vinh Kinh biết thua mà bỏ chạy.

Kỷ Nhạc Bình bất mãn nói: "Lữ Tiến, cậu mấy tuổi rồi!"
"Kệ tôi, Vinh Kinh tình nguyện là được.

Vinh Kinh, cậu sẽ không bỏ chạy chứ?"
Lữ Tiến hằn học nhìn kẻ dám khiêu khích Alpha.

Trong ba năm qua, họ đã cười nhạo Vinh Kinh rất nhiều lần, nhưng kẻ hèn này không dám đáp lại.

Tại sao hôm nay cậu ta đột nhiên cứng rắn vậy?
Hắn sẽ không để Vinh Kinh khiêu khích quyền uy của mình, anh ta không sĩ diện sao.

"Sẽ không." Vinh Kinh thẳng thắn đồng ý, sau đó liền lấy điện thoại di động ra và bật chức năng quay phim, "Để hai bên không chói cãi, quay video làm bằng chúng, bây giờ chúng ta nói lại lần nữa."
"Để thoát khỏi những người bạn học cũ sau này gây phiền phứ, Vinh Kinh không hề nao núng"
"Chủ yếu là anh lười, không muốn chia việc ra giải quyết nhiều lần, nếu được thì muốn giải quyết một lần dút điểm."
Đây là thân thể do nguyên chủ để lại, nếu đã thừa kế thì đương nhiên cũng phải gánh chịu những rắc rối tương ứng.

Lữ Tiến trọn tròn mắt, nhìn thấy Vinh Kinh thật sự muốn quay video làm bằng chứng, này là không tin hắn sao/
Hắn cảm thấy mình đã bị trào phúng một cách yên lặng, và Vinh Kinh đang nắm chắ phần thắng như đang cười nhạo mình.

Được, tức quá!
Để xem ai hối hận!
Lữ Tiến nói lại lần nữa và nói với Kỷ Nhạc Bình: "Cậu là trọng tài! Gửi cho nhóm và mọi người xem!"
Vinh Kinh ngăn cản: "Trong nhóm thì thôi đi."
Lữ Tiến: "Cậu sợ à??"
Vinh Kinh: "Ờ, rất sợ."
Cái thái độ thờ ơ này.

Lữ Tiến: "..." Tức giận đến muốn nổ tung!
Kỷ Nhạc Bình và một vài bạn học thấy Vinh Kinh bình thản nói chậm rãi mấy câu, khiến mặt Lữ Tiến tím tái, muốn cười chỉ có thể nhịn xuống.

Luôn cảm thấy Vinh Kinh đang đem đối phương xoay mòng mòng.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Vinh Kinh rất bình tĩnh, ánh mãi như trông tỗng, sao có thể quyệt như vậy.

Chậc, Kỷ Nhạc Bình mày không thể nghĩ bạn cùng lớp mình tệ đến vậy.

Có cá cược, đám người không tự chủ bước nhanh hơn.

Vốn là xem thành tích rất căng thẳng, nhưng giờ lại càng hưng phấn.

*
Bên cửa sổ, Cố Hi đang chăm chú nhìn xuống.

Đôi mắt của cậu luôn lạnh lùng khi nhìn chằm chằm vào người đó, đôi mắt như được che một lớp sương mỏng, tựa như động vật máu lạnh.

Cho người ta ảo giác, mềm mại đáng yêu bên trong lộ ra tia quyến rũ mê hoặc.

Ở dưới lầu chính là Vinh Kinh và bạn cùng lớp, bởi vì khoảng cách khá xa, Cố Hi hoàn toàn không nghe được bọn họ nói gì.

Chỉ có thể cảm nhận được những người này phần lớn không thân thiện lắm với Vinh Kinh.

Nếu chỉ vài người khó chịu thì không nói rõ được vấn đề gì.


Mà nếu như phần lớn đều chán ghét, thì có thể nói nhân phẩm có vấn đề.

Nhớ lời vừa rồi ở dưới khán đài, tình huống có phần tương tự.

Cố Hi nghĩ đến đối phương không biết kia quan sát tỉ mỉ, vẫn thật lòng nhắc nhở cậu về bữa sáng.

Cậu chỉ muốn nhân cơ hội nghe giọng nói của đối phương một chút, không ngờ tới người đó lại tỉ mỉ như vậy, một người như thế làm sao có thể bị nhiều bạn học chán ghét như vậy?
Vẫn là nên quan sát thêm chút nữa.

Cố Hi đứng bên cửa sổ trầm tư, mặt trời chói chang chiếu vài luồng vào Cố Hi.

Anh mát cậu trong như lưu ly, Tuân Gia Thụy đi tìm cậu thì nhìn thấy cảnh này.

Trong lòng rung động mãnh liệt, ai mà không thể rung động trước vẻ đẹp mê hồn thế kia.

"Cố Hi, em tìm anh..." Ánh mắt hắn nhìn Cố Hi có chút si mê.

Cố Hi bình tâm trở lại và dịu dàng trước người khác.

Cảm nhận được ánh mắt nhớ nhung của Tuân Gia Thụy, lông mày cậu cau lại một chút.

Không phải là ảo ảnh, mà là có chút dung tục!
Cố Hi, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

"Hôm nay anh đến đây có đi tàu điện ngầm không?"
"Làm sao em biết xe của anh hôm nay bị chết máy? Tôi tạm thời cùng nhân viên đi tàu điện ngầm " Suýt là bị người khác nhận ra, cũng may đi vào giờ cao điểm, Tuân Gia Thụy buồn bực nghĩ.

Cố Hi dừng lại, và hỏi: "Tối hôm qua anh ở đâu?"
Tuân Gia Thụy không ngốc, hỏi liên tục hai vấn đề chứng tỏ Cố Hi giống như đang xác nhận điều gì đó.

Hắn cảm thấy Cố Hi không phải tìm mình, vì vậy hắn không trả lời trực tiếp.

"Tối qua từ 8 giờ đến 9 giờ, anh ở đâu?" Cố Hi hỏi một lần nữa.

Cố Hi không định tìm người bằng cách kỳ quái, người kia không xuất hiện sau khi phun sương xong.

Điều này nói rõ đối phương không có ý định yêu cầu bất cứ điều gì, nhưng Cố Hi muốn biết để giúp đỡ người ta.

Lần mất kiểm soát đó, không được xử lý tốt có thể khiến Alpha trong trung tâm thương mại phát điên, cũng là thảm họa với cậu.

Nếu đối phương chỉ xem như bèo nước gặp nhau thì cậu cũng chỉ muốn đáp lại tình cảm này mà khồn làm phiền anh ấy.

Tất nhiên nếu hắn không từ chối, thì tìm đến.

Cũng là câu của mình thôi, đặc biệt muốn xem đó là giống loài gì.

Ai mà nghĩ đền, vừa xuất hiện thì tự nhiên lại thành ra hai người không biết ai thật ai giả.

Hay là có khả năng khác, cũng không phải không thể, người mình nên cảm ơn cũng không có ở nơi này?
Cố Hi tự nói với mình, việc này không gấp.

Sự giúp đỡ như vậy rất đáng giá, cậu nên dùng tâm để phân biệt.

Tuân Gia Thụy đột nhiên được khai mở huyệt đạo.

Xem bộ dáng của Cố Hi, tuyệt đối không có ý với mình.

Nhưng sau này hắn phát hiện paparazo chụp mấy bức ảnh mập mờ, lại có nhiều người đồn thổi tin đồn với Cố Hi, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy
Cố Hi tại sao muốn hỏi như vậy?
Kỷ thực, ngay từ khi bắt đầu nhìn thấy mình, Tuân Gia Thụy nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng trong thoáng chốc của Cố Hi nhận ra rằng dường như cậu đang tìm kiếm người nào đó.

Nếu như hỏi hai vấn đề này, có thể thấy rất quan trọng.

Tuân Gia Thụy đương nhiên biết cách tranh thủ thời cơ, sự nổi tiếng của hắn cũng là đi đường tắt.

Hắn bước lại gần Cố Hi hai bước, trước khi Cố Hi rời đi, hắn nhìn thấy có paparazzo đã chụp lại vài tấm ảnh rồi mới về vị trí ban đầu, cười nói: "Tối hôm qua tôi đến Maya mua sắm, còn nhìn thấy em đang giới thiệu sản phẩm mới."
Tuân Gia Thụy đã ở cùng với tình nhân của mình vào tối qua, nhưng hắn nhớ rằng hôm qua Cố Hi đăng weibo vài tiếng thì lên hotsearch,.

Bên trong có nói đến hành trình của Cố Hi, hắn nhanh chóng nghĩ ra câu trả lời.

Cố Hi cũng nhận ra ánh mắt của Tuân Gia Thụy vừa rồi và nhìn chỗ ngoạt một chút, dường như cảm giác được điều gì.

"Được, tôi biết rồi."
Nụ cười của Cố Hi rất nhẹ nhàng phảng phất như một làn gió.

Tuân Gia Thụy khổng thể không mở lời: "Buổi ghi hình của em kết thúc thì chúng ta ra ngoài uống nước nhé?"
Cố Hi từ chối không cần suy nghĩ: "Lần sau đi, tôi còn lịch trình vào buổi tối."
Thấy Cố Hi chuẩn bị rời đi, Tuân Gia Thụy không cam lòng, nếu thế đến tim hắn chỉ vì hỏi một cậu như vậy thôi à?
Hắn bước tới tóm lấy cổ tay Cố Hi, cảm giác dưới lòng bàn tay tinh xảo và mịn màng, mát lạnh như một viên ngọc bích tuyệt đẹp.

Nhưng trước khi kịp cảm nhận rõ, Cố Hi đã quay lại không cho hắn phản ứng gì, khóa cổ tay của Tuân Gia Thụy và vặn.

Ngay khi cánh tay của hắn nâng lên, cậu lại vặn cổ tay theo hướng ngược lại và ấn hắn xuống đất.

Tuân Gia Thụy rên rỉ vì đau, thấy cổ tay mình bị vặn một góc khó tin, toàn bộ cơ thể không nhúc nhích được.

Hắn cảm thấy được Cố Hi so với các Omega khác mạnh mẽ hơn nhiều.

Sắc mặt hắn trắng bệch: "Thả, buông tay ra."
Cố Hi thu lại ánh mắt lạnh lùn, sau khi buông lỏng ra, lòng tràn đầy áy náy: "Xin lỗi Tuân tiền bối, tôi phản xạ theo điều kiện."
Tuân Gia THụy vặn cái khớp đau trở lại, nghĩ đến nhiều nhân viên xung quanh không thể thật sự đụng tới Cố Hi thật.

Nhỏ giọng nói: "Không, không có gì, lẽ ra anh không nên đột nhiên chạm vào em.

Em vừa nãy định làm gì, đánh nhau à?"
Vào lúc bị Cố Hi áp chế, toàn thân hắn không còn sức lực nào, nhưng sau khi Cố Hi buông hắn ra, liền cảm thấy cơ thể mình không bị thương.

Khi Cố Hi tấn công, cậu dùng cbieejn pháp xoay ngược áp chế, đối phương sẽ rất đau nhưng không tổn thương đến người ta.

Đây là lời cảnh báo của cậu.


Cố Hi ánh mắt trong sáng, tựa hồ không biết mình vừa làm gì: "Thế bắt của Hình Ý Quyền, khi anh diễn không có sư phụ dạy võ sao?" Đây là võ thuật cổ đại Trung Quốc vốn đã xuống dốc từ lâu, Cố Hi cũng tự cho mình chỉ học được bên ngoài.

Tuân Gia Thụy trợn tròn mắt, ai làm phim mà thật sự còn đi học cái này, thì diễn xuất trước ông kính không phải tồi.

Tuân Gia Thụy đầy tự giận và chán nản, nhưng nhìn Cố Hi có vẻ muốn khóc mà không thể tức giận nổi, duy trì phong độ mà rời đi.

Bị một O áp chế, thât là mất mặt đến không muốn nói gì.

Khi không thấy bóng lưng hăn, biểu tình nhu nhược của Cố Hi biến mất.

Thời gian, địa điểm, dáng người và giọng nói của Tuân Gia Thụy về cơ bản là trùng khớp.

Cố Hi lấy cuốn sổ nhỏ mang theo bên mình, so với điện thoại di động đôi khi cậu thích phương pháp này hơn.

Tôi đang tìm người, muốn căn cứ khoa học, viết vài chữ vào sổ
Tuân Gia Thụy:
Giọng nói: √
Địa điểm: √
Thời gian: √
Vóc người: 50%(quá mơ hồ)
Ngũ quan:???
Tính cách:??? (hơi dung tục)
Trực giác: Không
Tổng hợp tính khả thi: 40%
Sinh viên thần bí Học viện Điện ảnh:
Họ tên:???.

Cập nhật truyện nhanh tại — ТRUMtr uyen.

oгg —
Giọng nói: √
Địa điểm:???
Thời gian:???
Vóc người: 50%(quá mơ hồ)
Ngũ quan:???
Tính cách:??? (tỉ mỉ)
Trực giác: Thoạt nhìn thì thấy giống
Cố Hi tại tổng hợp tính khả thi rồi dừng một chút, viết đến 79.

99999%.

Tại sao còn nhiều dấu chấm hỏi và không chắc chắn như vậy mà có thể đánh điểm cao tới vậy.

Đừng hỏi, hỏi chính là trực giác.

Có đúng là phải sử dụng công cụ đi kiểm tra xem độ chính xác của việc nhận dạng này không? Cậu cảm thấy chắc là được.

Cố Hi cất cuốn sổ nhỏ vào, và quên rằng những gì lúc trước nghĩ phải có cơ sở khoa học.

Nhìn xuống phía dưới lần nữa, sinh viên thần bí kia đã đi mất từ lâu.

Nhân viên ở lối vào hành lang đến gọi cậu, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, phải chụp tiếp tục hành trình tiếp theo.

*
Một nhóm người vội vàng đến thư viện, bởi vì bên trong không ít Alpha đẹp trai, nên thu hút sự chú ý của các hậu bối.

Khi Vinh Kinh quẹt thẻ đi vào, liền nhìn thấy một dãy ghế sinh viên nguòi đang ngồi đọc sách hoặc ngủ bù, toàn bộ thư viện đều yên lặng.

Thủ thư nhìn thấy Vinh Kinh thì hỏi thăm: Thi xong rồi mà, còn tới đọc sách? Thật là chăm chỉ."
Vinh Kinh mỉm cười gật đầu.

Thư viện làm việc 24 giờ, buổi tối còn có sinh viên đến nghỉ đêm.

Nguyên chủ ban đầu thường ở đây cả đêm trong kỷ thì tuyên sinh sau đại học, vì vậy thủ thư biết hắn.

Thủ thư vốn dĩ rất tốt tính với một học sinh giỏi như Vinh Kinh, nhưng mà nhìn thấy mấy người Lữ Tiến, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Không có gì khác, chẳng qua Lữ Tiến đã từng cướp môt sinh viên năm nhất với Alpha, đánh nhau trong thư viện, làm hư hỏng các thiết bị công cộng không nói, còn vô tình làm bị thương người quản lý đã đến ngăn cản hắn.

Lữ Tiến nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ vào thư viện nên không xem đó là chuyện quan trọng.

Mà quản lý lại cho hắn biết một đạo lý, thù không phải không báo mà vẫn chưa đến lúc.

"Chờ đã, vị bạn học này, các bạn đến đây là để xem sách sao?" Thủ thư hỏi.

Lữ Tiến dĩ nhiên không phải đến xem sách, hắn đến để xem chuyện cười của Vinh Kinh.

Thấy mấy người Lữ Tiến không trả lời, thủ thư liền nóiL "Đây là ngồi đền của trí thức, nếu không đến đây học thì mời các bạn ra ngoài rẽ phải."
"Tôi là sinh viển ở đây, tôi muốn đến lúc nào cũng được, đến xem sách thì không được sao!" Lữ Tiến lòng tràn lửa giận, nhưng nghĩ đến chi phí y tế mà mình phải trả, hắn cố chịu đựng.

"Bạn học, có phải quên rằng mình đã tốt nghiệp không? Muốn tới thì tới, ai nói vậy?"
Vẫn còn vài người theo dõi xung quanh Lữ Tiến, không phải là sẽ không vào được chứ?
Đối với Vinh Kinh thì tốt như ông già KFC, đối với tôi là súng, thuốc, nòng súng?
Tất cả là Alpha, ai cũng nóng tính, không phải vì cá cược thì xem ai cao quý hơn ai!
Mắt thấy hai người chuẩn bị cãi nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Vinh Kinh thấy một ít sinh viên đang ngủ thì bị đánh thứ, mở mắt ra nói: "Cậu ta cùng tôi đi xem kết quả của kỳ tuyển sinh sau đại học.

Tôi là một trong số đó, tôi rất sợ đó."
Lữ Tiến khổng thể chịu được nhìn thẳng, xem thành tích có gì là sợ? Lý do này ai tin.

Có lẽ khuôn mặt của Vinh Kinh quá lừa tình, thủ thư thực sự để cho bọn họ vào.

Lữ Tiến: "..."
Có phải thủ thử chỉ nhìn mặt không?
Lữ Tiến hoài nghi nhìn sau gáy Vinh Kinh, luôn cảm thấy Vinh Kinh có chút khác biệt, nhưng hắn không thể nói khác chỗ nào.

Như thể chưa từng quen biết nhau.

Vinh Kinh đột nhiên quay đầu lại, ấm ức nói: "Cậu không nói cám ơn sao?"
Quái!.