Lâm Ý đứng trước cổng, lặng yên nhìn chiếc xe ngựa của Trần Bảo Uyển dần khuất bóng. Hắn từ tốn đóng cổng, rồi chậm rãi đi bộ tới vài tiệm sách cũ ở thành Nam.
Đối với Linh Hoang, không phải Lâm Ý không cảm nhận được. Từ sớm đã có những dấu vết khiến cho hắn hoài nghi.
Kể cả trước khi Trần Bảo Uyển xác nhận chuyện này, Lâm Ý cũng đã có những dự định riêng.
Hắn đã tìm đọc rất nhiều sách cổ. Trong lịch sử, mỗi khi thời đại Linh Hoang tới đều khiến cho số lượng người Tu Hành mới giảm mạnh, còn không bằng một phần mười so với bình thường. Mà tuổi thọ của người Tu Hành cũng không dài lâu như trước. Ngoài ra, cơn biến cố này còn mang tới chiến loạn, tranh giành quyền lực, số lượng người Tu Hành sau khi Linh Hoang bắt đầu khoảng hai ba mươi năm giảm tới hơn hai phần ba.
Trong thời đại Linh Hoang, sự phân hóa thực lực của người Tu Hành thành hai cực càng thêm nghiêm trọng.
Một số người Tu Hành có thực lực rất mạnh có thể tranh cướp được những tài nguyên nhất định khiến bọn họ càng mạnh hơn.
Mà những kẻ mới chập chững tu hành như Lâm Ý sẽ có tốc độ tu luyện còn chậm hơn bình thường, thực lực càng lúc càng kém hơn.
Người phụ nữ đánh xe cho Trần Bảo Uyển cảm thấy đáng tiếc chính bởi cho rằng Lâm Ý có thể trở thành người Tu Hành ngay lúc Linh Hoang bắt đầu, chắc chắn hắn không phải kẻ tầm thường. Nhưng tiếp đây, Lâm Ý sẽ rất khó khăn để đạt được tài nguyên tu luyện, muốn nâng cao cảnh giới quả là muôn vàn trắc trở.
Bản thân Lâm Ý cũng hiểu rõ điều này, nhưng nếu như hắn cam chịu số mệnh, than thân trách phận thì sao có thể được Trần Bảo Uyển coi trọng đến thế.
Theo Lâm Ý, cho dù hoang mạc cằn cỗi vẫn có người sinh tồn. Trong thời đại Linh Hoang, linh khí dù mỏng manh nhưng có lẽ cổ nhân vẫn để lại chút ít kinh nghiệm, biết đâu đấy trong những bản sách cổ có những ghi chép hữu dụng.
"Lâm Ý, đến đấy à."
Bình thường hắn cũng thường xuyên đến khu phố có những tiệm chuyên thu mua, bán và cho thuê sách cũ. Hơn nữa hắn còn làm chút việc tay chân, phụ giúp tu bổ một vài quyển sách vũ. Vì thế người ở phố sách cũ thấy hắn đều nhiệt tình chào hỏi.
"Lâm Ý, cậu tới thật đúng lúc. Hôm qua Lý Chính tôi vừa mua được một đống to sách cổ, có vài cuốn tới từ phương Bắc cơ đấy." Trong đó có một ông chủ tiệm sách tỏ ra rất quý mến hắn. Lão nhiệt tình mời hắn vào cửa, vừa nhìn cả người Lâm Ý nhễ nhãi mồ hồi là lão đã biết hắn đã đi một quãng khá xa. Bởi thế lão chu đáo bưng tới một tách trà.
"Cảm ơn Tiết bá." Lâm Ý cảm kích nói.
Ông chủ của hiệu tiệm sách này họ Tiết, là một trung niên tóc đã hoa râm. Mấy năm trước, lão là thư sinh chạy nạn tới Kiến Khang, dựa vào nghề dạy học và bán tranh chữ lâu năm nên lão mới có được một tiệm sách cũ như hiện giờ. Cửa tiệm này cũng chỉ đủ kiếm sống mà thôi, chứ không phải một chỗ kiếm ra tiền. Nhưng ông chủ tốt bụng, lại là một người yêu sách chân chính nên rất quý mến những kẻ thích đọc sách như Lâm Ý. Bình thường, cho dù Lâm Ý đọc sách bao lâu cũng không thu lấy một xu. Mà Lâm Ý cũng thường xuyên phụ giúp lão làm một chút việc vặt để đền đáp.
Lần này số sách cũ lão mua được quả thật không ít, ước chừng phải chất vừa nửa gian phòng nhỏ.
Lâm Ý uống xong một tách trà nóng, lau mồ hôi rồi ngồi phệt xuống đất, ngay giữa đống sách cũ ngổn ngang, rồi nhanh chóng xem tới say mê.
Ông chủ tiệm sách không muốn quấy rầy hắn, đến mức dặn người khác không được bước vào nhà kho này để Lâm Ý yên tình, đọc sách một mình.
Người Kiến Khang thường gọi người Bắc Ngụy là "Bắc man". Càng là người đọc sách thì lại càng coi thường Bắc Ngụy hơn. Một là vì người Bắc Ngụy có tính cách hào sảng, không quá trọng lễ nghĩa. Hai là Bắc Ngụy thượng võ mà khinh văn, không coi trọng người đọc sách.
Thói thường nếu đã xem nhẹ người đọc sách thì cũng không quý trọng sách vở.
Đống sách cổ tới từ Bắc Ngụy trước mặt Lâm Ý cũng có thể cho thấy điều này.
Rất nhiều cuốn sách đã không còn hoàn chỉnh. Một phần lớn còn dính vết dầu loang khiến người ta cảm thấy những cuốn sách này được giữ lại không phải để nghiên cứu học vấn, mà là để dùng vào những mục đích khác. Ví như nhóm lửa, lót nồi chẳng hạn.
Có điều nội dung trong những cuốn sách này khác biệt khá nhiều so với những thứ được ghi chép trong những cuốn sách thường thấy ở Kiến Khang. Phần lớn nội dung đều miêu tả về những điều chỉ có ở phương Bắc.
Lâm Ý đọc lướt qua thì nhanh chóng phát hiện những ghi chép khiến hắn thấy hứng thú.
Trong hai cuốn sách cổ đều nhắc tới một người Tu Hành tên là "Đại Câu La".
Truyền rằng Đại Câu La đồng thời sở hữu sức mạnh của Thần Lực Giả và Thánh Giả. Người Tu Hành này chính là kẻ nổi bật trong lần Linh Hoang gần nhất, là kẻ vô địch phương Bắc khi đó.
Hơn nữa người được xưng là Đại Câu La có xuất thân bần hàn. Theo như ghi chép trong hai cuốn sách cổ, người này vốn là lái ngựa ở vùng biên ải.
Nhưng điều khiến cho Lâm Ý cảm thấy kỳ lạ chính là việc người này không hề có kỳ ngộ nào, cũng không được ai giúp đỡ, dường như hắn dựa vào chính bản thân để tu hành, đi sau mà về trước, trở thành người Tu Hành mạnh nhất đất Bắc khi đó.
"Chẳng lẽ người này đã phát hiện phương pháp tu hành nào mới.”
Lâm Ý cau mày, rồi cẩn thận đọc kỹ hai cuốn sách cổ. Hắn nhận thấy rằng dường như tác giả của hai cuốn sách cũng có suy đoán mơ hồ như mình, nhưng đều không dám khẳng định mà chỉ biểu hiện qua một vài câu chữ mà thôi.
Kế tiếp, hắn ngấu nghiến đọc từng quyển sách cổ tới từ đất Bắc, và rồi lại tìm thấy một bản sách còn cổ hơn nữa cũng nhắc tới Đại Câu La. Nhưng trong đó chỉ có mấy câu đại khái như Đại Câu La đã nếm trải không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh, chịu đựng những giản khổ người thường không cách nào nhin được, thì không còn gì hơn nữa.
"Đành phải tới phòng sách ở thư viện Tề Thiên để cầu may vậy."
Lâm Ý nhặt ra toàn bộ những cuốn sách có liên quan tới Linh Hoang thì thấy cũng không có thêm manh mối. Mà ánh nắng từ cửa sổ hắt vào mỗi lúc một gắt nhắc nhở hắn rằng đã gần tới giữa trưa, nếu hắn không đi thì sẽ tới hội đồng môn muộn.
"Tiết bá, cảm ơn."
Lâm Ý không lưu luyến nữa, cảm ơn ông chủ tiệm sách một tiếng rồi đi ra ngoài, rảo bước về phía cầu Tam Nhãn.
Mới được vài trăm bước, một chiếc xe ngựa bỗng vọt lên trước rồi dừng lại ngay cạnh hắn.
"Lâm Ý." Có người gọi hắn.
Lâm Ý dừng lại.
Trên chiếc xe ngựa có ba người, hai nam một nữ, đều là đồng môn ngày xưa của Lâm Ý.
Người cất tiếng gọi là cô gái tên Tiêu Tố Tâm. Tiêu là họ vua, nhưng dòng họ Tiêu Tố Tâm lại là dòng dõi tiền triều, là kẻ địch của Lương Vũ Đế. Dù hoàng đế hiện tại không đuổi cùng giết tận, nhưng vẫn có thể đoán được cảnh ngộ sáu năm nay của cô ra sao.
Trước đây, gia thế của Tiêu Tố Tâm và hắn không kém nhau bao nhiêu. Bậc cha chú có qua lại, trong học viện cũng thường gặp mặt, so với đám đồng môn khác thì có quen biết nhiều hơn.
Khi đó Tiêu Tố Tâm hồn nhiên, lãng mạn, làm việc tùy ý đúng như những gì vẫn thấy ở một thiếu nữ. Thế nhưng hiện tại, Lâm Ý lại thoáng thấy nét thành thục, một vài nếp nhăn nho nhỏ nơi khóe mắt, và sự tiều tụy hơn xa người cùng trang lứa nơi gương mặt cô. Còn đâu nữa cái bóng dáng bướng bỉnh khi xưa.
Lâm Ý mỉm cười chào lại ba người.
Hắn cũng nhớ rõ tên của hai chàng trai khác. Người cao gầy ngồi cạnh Tiêu Tố Tâm là Lưu Kiệt Thạch, trước đây cha gã là một nhà buôn giàu có. Nhưng sau khi Lương Vũ Đế lên ngôi, nghe nói vị này đã kiếm được chức quan chuyên trông coi việc chuyển muối, địa vị đã hơn hẳn khi xưa.
Người còn lại có vóc dáng bình thường, hai hàng lông mày đen rậm, tên là Diệp Thừa Vũ, là con trai quan Thị Lang Thượng Thư, so với trước thì không khác mấy.
"Lâm Ý, sao lại chạy tới vã mồ hôi thế, đi họp hội đồng môn mà vẫn không quên rèn luyện thân thể sao?" Lưu Kiệt Thạch đáp lễ bằng một nụ cười nhạt nhưng Diệp Thừa Vũ lại cất tiếng trêu chọc.
Năm đó, rất nhiều đồng môn đều thi nhau nịnh bợ Lâm Ý. Nhưng giờ đây vật đổi sao rời, thái độ nay cũng đâu còn như xưa.
Lâm Ý thực sự không buồn để ý, chỉ tếu táo đáp: "Chỉ bởi tôi không có xe ngựa nên đành dựa vào đôi chân thôi. Mà xe ngựa của các cậu cũng bé quá, ngồi ba đã khá chật rồi. Bằng không còn có thể cho tôi quá giang một quãng đấy."
Lời của Lâm Ý cũng bóng gió nói cái xe ngựa của Diệp Thừa Vũ chẳng phải thứ cao sang gì. Tính cách hắn vốn ôn hòa, không xem thường người khác, nhưng nếu người ta đã gây hấn thì hắn sẽ không nhún nhường cho dù địa vị của đối phương rất ghê gớm.
Tiêu Tố Tâm nghĩ tới tình đồng môn nên lên tiếng giảng hòa, nhưng sắc mặt Lưu Kiệt Thạch và Diệp Thừa Vũ thì đanh lại.
"Cỗ xe ngựa này của tôi quả là hơi chật, vậy thì chúng ta đi trước vậy." Diệp Thừa Vũ lạnh nhạt đáp, rồi sai người đánh xe cho xe chạy tiếp.
"Đã tới mức này rồi mà còn làm bộ làm tịch, cứng đầu, cứng cổ, sớm muộn gì cũng ăn quả đắng..." Từ rất xa Lâm Ý vẫn nghe tướng tiếng Lưu Kiệt Thạch.
Đối với thái độ của hai người này, Lâm Ý không hề tức giận. Dù sao mấy năm qua, hắn đã gặp nhiều người như vậy, hơn nữa người ta cũng chẳng có gì hay ho để hắn phải để ý.
Tức giận với những kẻ như thế chỉ làm hắn phiền lòng mà thôi.
Bình thường Lâm Ý rất đúng giờ. Nhưng xem ra mấy người này sẽ không tới sớm, hơn nữa người hắn thật sự muốn gặp cũng chỉ có một hai. Vì vậy Lâm Ý đi chậm hẳn lại, cũng để đỡ phải hít bụi đằng sau xe ngựa.