*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit. Viên
Hoắc Duẫn đang rất vui vẻ, thấy Kiêu Vương tới liền dẫn hắn đi đến xưởng đóng tàu ở Nghênh Tân Lâu.
Kiêu Vương nhìn một hồi, khẽ do dự nói: ‘Phụ hoàng, thuyền mới xuống nước là chuyện đáng chung vui, nhưng gọi nhiều sứ thần đến...’
Hoắc Duẫn cười nói: ‘Đấy là muốn bọn chúng mở rộng tầm mắt, nhìn xem thực lực của Đại Tề ta, bọn Đông Di ở phía bên kia biển, gần đây bắt đầu ngo ngoe quấy nhiễu hải tuyến, để chúng đến biết mà sợ.’
Kiêu Vương im lặng lắng nghe, đột nhiên nói: ‘Nhưng phụ hoàng, nếu thân thuyền có khiếm khuyết, dù lớn vẫn vô dụng, thì phải làm sao?’
Hoắc Duẫn nghe vậy, sắc mặt âm trầm, nếu lời này do lão tam nói, nói năng không lựa lời, tất nhiên phải mắng một phen. Nhưng trước mắt lại là lão nhị trầm ổn lòng dạ thâm sâu, nếu nói như vậy, chắc chắn là có ẩn ý. Hoắc Duẫn suy tư chốc lát rồi hỏi: ‘Xin nói rõ ràng?’
Vẻ mặt Kiêu Vương như khó xử, do dự mãi mới nói: ‘Có lời này, xin phụ hoàng thứ tội nhi thần trước, nhi thần mới dám nói.’
Hoắc Duẫn nói: ‘Mau nói, bây giờ ngươi cũng nói chuyện do dự ngậm ngừng à?’
Hoắc Tôn Đình cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoảng sợ: ‘Hôm qua nhi thần mới biết Nhị tiểu thư Ngu gia là đồ nhi của Hoàng Thiên Kỳ, trong lòng có chút khiếp sợ, về đến nhà, đưa bản vẽ đó cho tiểu thiếp Uất Trì thị của nhi thần xem, nàng nói... Thuyền này đúng là bút tích của Hoàng Thiên Kỳ, nhưng đại sư Hoàng Thiên Kỳ từng nói nó là phiên bản lỗi, không thể sử dụng.’
Nghe đến đây, mắt báo của Hoắc Duẫn trợn to, vỗ bàn quát: ‘Quân vụ quan trọng thế này, ngươi lại đưa cho một nữ nhân hậu trạch vô tri xem, còn gì là luật lệ quy tắc nữa? Ả lại nói xằng nói bậy gì hả?’
Nghe thế, Kiêu Vương cúi đầu, hơi giương mắt, gằn từng chữ: ‘Bởi vì trắc phi thần... Mới là đại đệ tử duy nhất được đại sư Hoàng Thiên Kỳ chân truyền.’
Hoắc Duẫn nheo mắt, nói: ‘Lão Nhị, chẳng lẽ vì ngươi không thích Nhị tiểu thư Ngu gia nên mới bịa ra chuyện vớ vẩn này?’
Kiêu Vương vội vàng nói: ‘Nhi thần không dám, nếu phụ hoàng không tin, sao không kêu các nàng ba mặt một lời?’
không lâu sau, có tiểu thái giám gọi Hoàng Hậu và Ngu quý phi, Ngu Quắc Phu và Nhị tiểu thư Ngu gia, có cả Uất Trì Phi Yến vào nội sảnh.
Chờ nghe đến nguyên nhân hoàng đế gọi bọn họ vào, người Ngu gia đều giật mình. Bởi vì trong lòng họ làm chuyện mờ ám, giật mình hoảng hốt là chuyện đương nhiên.
Lúc trước khi có được bản vẽ này, nghe nói Hoàng Thiên Kỳ kia đã biến mất, có lẽ không còn trên đời. Dù cho thật sự có đồ đệ của Hoàng Thiên Kỳ thì thế nào? Chẳng lẽ người đó có thể cam đoan cả đời đại sư không nhận đồ đệ thứ hai ư?
Ngu Quắc Phu liếc xéo Ngu Ngọc Oánh, dùng mắt ám chỉ nàng ta hãy bình tĩnh lại, đừng có lộ sơ hở. Năm đó tổng cộng lấy được sáu bảy bản vẽ của Hoàng đại sư, bên trong ngoại trừ thuyền chiến, còn có thiết bị thủy lợi, không thì Ngu Quắc Phu xử lý sông Hoàng Hà thuận lợi như vậy.
Mà những thứ đó, Ngọc Oánh đều thuộc lòng khắc sâu vào đầu. Vẽ lại dễ như trở bàn tay. Muốn làm rõthế nào? Dù sao thiết kế có cao có thấp, dù cho bản lĩnh không bằng ai, cũng không thể nói Ngọc Oánh là giả mạo?
Hoắc Duẫn lạnh lùng đánh giá Uất Trì Phi Yến.
Trong ấn tượng của lão, nữ tử này tồn tại như không khí, tuy rằng là nữ nhi của danh tướng tiền triều, nhưng ngoại trừ dung mạo có phần xinh đẹp, biết làm chút đồ ăn ngon ra, cũng không có gì tài hoa hơn người nào khác, chân trước lão Nhị định cưới tài nữ, sau lưng nàng cũng biến thành đồ đệ của Hoàng Thiên Kỳ?
Ngu Ngọc Oánh giương mắt nhìn Uất Trì Phi Yến, trong lòng thầm châm biếm chửi một phen, thứ đàn bà ngu ơi là ngu, còn học theo Hàm Đan [1]!
[1] học theo Hàm Đan; học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trênngụ ý chớ nên đua đòi rởm)
Lúc nhỏ nàng có một khoảng thời gian sống ở Huy Đông, bái sư học nghệ hoài toàn hợp lý, nhưng cả đời Uất Trì thị này chưa từng bước qua Huy Đông.
Năm đó thuyền chiến của Hoàng đại sư ở Huy Đông là một sự chấn động xôn xao, có lẽ Uất Trì thị có phụ thân là võ tướng nên cũng hiểu biết chút ít, nhưng năm đó thuyền đã bị đốt sạch, nếu không có bản vẽ, dù cho tận mắt nhìn thấy cũng không thể hiểu kết cấu bên trong. Uất Trì thị bị ghen ghét che mờ lý trí à?
sự việc trọng đại, không thể bằng lời lẽ suông, Hoàng đế lại cho gọi tổng quản giám sát đóng thuyền tới, ở trong phòng đứng đợi.
Vẻ mặt Ngu đại nhân cố kiềm nén tức giận nói: ‘Hoàng Thượng, trắc phi của Kiêu Vương vu cáo muội muội của thần là kẻ mạo danh, không biết nàng ta có bằng chứng gì.’
Lúc này Ngu Ngọc Oánh cũng tức giận nói: ‘Đều nói giấy trắng mực đen, ta và ngươi hãy vẽ ra bản thiết kế thuyền chiến. Thuyền chiến cấu tạo phức tạp, chi tiết tinh xảo. Tuy hôm qua ngươi đã xem qua nhưng nếu chỉ bằng trí nhỏ vẽ lại, tất nhiên sẽ không thể giống hoàn toàn. không biết trắc phi có dám tỷ thí với ta?’
Ngu Ngọc Oánh nói thật hợp tình hợp lý không chút sơ hở, thứ nhất nàng ta nhớ rõ từng chi tiết trênbản thiết kế, nàng ta không tin Phi Yến có thể thắng mình. Thứ hai, dù cho trí nhớ của Phi Yến cực kì tốt vẽ ra chính xác, nhưng nàng ta có thể nói lúc trước Kiêu Vương đã mang về cho Phi Yến xem. Vì vậy, dù có vẽ ra, cũng chỉ là bắt chước bừa. nói xong, nàng ta hất cằm, bình tĩnh mỉm cười nhìn Uất Trì Phi Yến.
Lúc này Phi Yến không vội không vàng mà nói: ‘Năm đó khi sư phụ truyền dạy tài nghệ từng nói bản vẽ là chết, thiết bị vẽ trên giấy chỉ khi trở thành vật thật, phải hoạt động bằng mô hình thực tiễn, rồi chỉnh sửa bản vẽ cho phù hợp. Thế nên, không cần vẽ bản vẽ, đích thân rắp thuyền chiến đại pháo thì tốt hơn.’
nói xong, Phi Yến gật đầu ra hiệu, tì nữ bưng một cái hộp lớn lên, mở ra, bên trong là một chiếc thuyền mô hình hoàn chỉnh, và có rất nhiều linh kiện. Lại còn thu nhỏ theo đúng tỉ lệ thuyền thật.
Ngay cả Hoàng Thượng và những người khác cũng không ngờ nàng sẽ đem những vật tinh xảo thế này đến. Hoàng Hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế, lúc đầu không hiểu Phi Yến có ý gì, thầm nghĩ: Lão Nhị lại làm cái quỷ gì?
Đến khi Phi Yến lấy ra các phụ khiện thuyền chiến, bà ta chợt chợt nhớ đến hôm qua nữ nhi Nhạc Bình từng nói chuyện Phi Yến bình tĩnh đối phó địch, trong lòng khẽ động: nói không chừng kẻ thiếp thất này có chút bản lĩnh.
Nghĩ vậy, bà khẽ liếc xéo Ngu quý phi đang xanh mặt, mở miệng nói: ‘Cái này so với thi vẽ còn hay hơn. Nếu thật sự là đồ đệ Hoàng đại sư, rắp mấy món đồ chơi nhỏ này như cưỡi ngựa xem hoa.’
Lời này của Hoàng Hậu tất nhiên chặn đường lui của Ngu Ngọc Oánh. thật ra nàng ta định nói: ‘Cái mình học chỉ là học thiết kế bản vẽ, chưa từng làm những việc lao động cực nhọc như đóng tàu.’ Nhưng, bây giờ bị Hoàng Hậu chèn ép, nếu nói không biết, chẳng phải sẽ bị cho rằng là kẻ giả mạo?
Hoàng đế vẫn ung dung thản nhiên, nhìn hộp linh kiện, nói: ‘Hai người các ngươi ráp trước?’
Hoàng đế vừa nói, Ngu Ngọc Oánh lập tức khom lưng thi lễ, nói: ‘Năm đó Ngọc Oánh theo sư phụ học nghệ là học cách vẽ bản thiết kế. Mặc dù chưa từng thật sự làm ra máy móc gì, nhưng quá trình cũng hiếu biết chút chút. Nhưng mô hình thuyền chiến này không phải do Ngọc Oánh tự mình giám sát chế tạo, cũng không biết những thứ này của trắc phi có thật sự đúng như bản vẽ hay không. Ngọc Oánh bất tài, xin thử một phen, mắt thấy tai nghe. Đến lúc đó ai thật ai giả, xem liền hiểu ngay.’
Phi Yến đương nhiên biết tại sao Ngu Ngọc Oánh lại nói như thế, làm người thiết kế ra thuyền chiến, nàng ta cũng đến xưởng đóng tàu xem xét không ít lần, cũng xem như người quản lý, đến lúc đó chỉ cần ráp từng linh kiện theo bản vẽ là được. Nàng gật đầu, đồng ý Ngu Ngọc Oánh làm trước.
Lúc này tì nữ bưng một mâm bằng vàng ròng khắc hoa, phía trên phủ một lớp lụa hồng, đặt lên bàn trước mặt Ngu Ngọc Oánh. Lấy lụa hồng ra, bên trong đựng thuyền chiến và còn những linh kiện rời rạc không rõ tên.
Ngu Ngọc Oánh nhìn một chút, cũng bình tĩnh trở lại, những linh kiện này giống hết trên bản vẽ, chỉ cần ráp theo trí nhớ là được. Vì vậy liền cầm lấy các linh kiện lắp ráp theo thứ tự, đến khi ráp đến khung đặt pháo, trong lòng càng thêm tự tin. âm thầm may mắn mình đoạt cơ hội trước, dù cho lát nữa Phi Yến có ráp được thì ở trong mắt mọi người, cũng chẳng qua là học theo mình mà thôi!
Đúng lúc này, Ngu quý phi cũng yên tâm hơn, vẻ mặt tủi thân nói với Hoàng đế: ‘Hoàng Thượng nên tin tưởng Ngọc Oánh thật sự hiểu rõ về cơ quan máy móc, nói không chừng có lẽ trắc phi cũng từng học qua, nhưng mà Ngọc Oánh nhà chúng ta là đồ đệ của Hoàng Thiên Ngạn cam đoan không phải giả...’
Hoàng Hậu ung dung thông thả, uống ngụm trà rồi nói: ‘Quý phi thật quá nóng lòng, dù muốn Hoàng đế lên tiếng thì cũng phải chờ trắc phi ráp xong chứ?’
Hoàng đế vẫn không nói gì, nhưng khóe mắt liếc nhanh về về phía Kiêu Vương. Mà Kiêu Vương vẫn bình tĩnh ngồi một bên xem Ngu Ngọc Oánh.
Ngu Ngọc Oánh lúc này đã ráp xong mười mấy linh kiện, càng làm càng thuận tay, hoàn toàn yên lòng, cố ý làm chậm rãi, cân nhắc kỹ càng hơn.
Ráp linh kiện, càng đến khúc giữa càng phức tạp khó khăn. Nếu một linh kiện ráp sai thì càng mắc nhiều lỗi, càng về sau càng khó ráp, đặc biệt là các linh kiện nhỏ phức tạp.
Lúc này Ngu Ngọc Oánh đã cảm thấy khó khăn, thời gian suy nghĩ ngày càng dài, trong long buồn bực, hối hận vừa rồi hành động quá nhanh, không suy xét kỹ càng, bây giờ nàng ta chợt cảm thấy mình dường như ráp không đúng, nhưng lại không cam lòng làm lại từ đầu, đành nhìn bản vẽ, tiếp tục lắp ráp.
Đợi ráp sắp hết các linh kiện, Ngu Ngọc Oánh cũng thở phào một hơi.
Nàng ta vội vàng tăng tốc độ, nhưng năm cái linh kiện cuối cùng có ráp thế nào cũng không vào. Nhưng mà trong lòng nàng ta đã có cách, buông linh kiện xuống, đứng dậy nói với Hoàng đế: ‘Khởi bẩm bệ hạ, Ngọc Oánh đã ráp xong, nhưng mà có mấy cái linh kiện trắc phi làm được không chính xác, trong lúc nhất thời, có vài cái ráp không vào, nhờ thợ sửa lại là được...’
thật ra khi làm thuyền cũng có những linh kiện ráp không vào được, các công nhân đến xin chỉ thị, Ngọc Oánh cũng lật rất nhiều sách về máy móc ra xem để tìm cách xử lý.
Người thợ đứng ở một bên nhìn, cũng vội vàng khởi bẩm Hoàng Thượng, chứng minh lời Ngọc Oánh là thật, lúc trước có mấy linh kiện phải cắt sửa mới ráp vào được.
Ngay thời điểm họ nói chuyện, Phi Yến đã bước lên trước, chậm rãi tháo từng linh kiện mà Nhị tiểu thư Ngu gia đã ráp, sau đó sắp xếp lại, nhắm mắt, lẳng lặng một lúc thì bắt đầu ráp.