Bình Hoa, Chào Anh

Chương 26

Cuối năm, Giản Minh đang bận quay phim tối mắt tối mũi thì nhận được thiệp mời tham dự giải thưởng nghệ thuật Quả Táo Vàng mảng phim truyền hình. Diệp Lan gọi điện thoại bàn với anh, “Anh Minh, lần này cậu có tiếng vang lớn lắm nhé, quản lý của nữ chính trong Cái bóng của nhà vua gọi điện thoại đến định để cô ấy với cậu cùng xuất hiện trên thảm đỏ. Nam nữ diễn viên chính cùng đến, hiệu quả tuyên truyền nhất định rất tốt.”

Sau khi “Cái bóng của nhà vua” phát sóng, Ngô Đại Long được tiếng “có mắt nhìn người”, mấy diễn viên gạo cội như Trần Gia Vận lại càng cật lực khen ngợi Giản Minh, từ thái độ khiêm nhường khi ở phim trường cho đến đối nhân xử thế, ngay đến chuyện tình yêu của anh với Châu Hiểu Ngữ cũng được lôi ra để đùa.

Giản Minh từ chối thẳng thừng, “Không được, tôi có người đi cùng rồi.”

Diệp Lan nghiến răng, “Ai? Sao không báo cho tôi biết? Đãbáocáo với Tiểu Ngữ chưa?”

Giản Minh, “Tiểu công chúa Tây Thành chứ ai!”

Diệp Lan sững một lúc mới hiểu ra, anh đang nhắc đến vai diễn trong “Cái bóng của nhà vua” mà Châu Hiểu Ngữ đảm nhiệm. Ban đầu Giản Minh chỉ đăng cái ảnh hai người trong phim lên Weibo, khiến fan hóng cổ đợi mãi, đến lúc phim chiếu rồi thì rất nhiều người đã ngã gục dưới mỹ sắc và cuộc đời đau buồn của tiểu công chúa Tây Thành.

Thậm chí còn có fan để lại lời bình luận dưới Weibo anh thế này: Xem kết cục của tiểu công chúa Tây Thành trong phim mà đau lòng gần chết, lại nghĩ đến tiểu công chúa Tây Thành trong hiện thực rốt cuộc cũng thành đôi với anh Minh rồi, lại thấy ngọt ngào gần chết, rốt cuộc cũng được an ủi rồi!

Lời bình luận này nhận được vài nghìn lượt like, vô số người ở bên dưới bình luận tán đồng.

Còn có quản lý của công ty giải trí lục lọi danh sách diễn viên, tìm được Weibo của Châu Hiểu Ngữ, muốn ký hợp đồng với cô.

Châu Hiểu Ngữ từ chối khéo hai người xong là tạm thời đưa luôn Weibo cho Diệp Lan quản lý, để chị mình từ chối hộ.

Diệp Lan bên kia bận từ chối các công ty giải trí tìm đến cửa, đầu bên này Lục Tụng cũng đến hỏi, “Ngoại hình em gái cô được đó, có cân nhắc vào làm trong ngành không? Nếu có ý này thì không bằng cô tiện tay ký hợp đồng với cô bé luôn đi?”

“Tiểu Ngữ đồng ý xuất hiện trên thảm đỏ với cậu?!” Diệp Lan bây giờ cũng không rõ Châu Hiểu Ngữ có định tiến vào giới giải trí hay không nữa.

Giản Minh tự tin chạm nóc, “Chuyện này cứ để tôi lo, tôi phụ trách thuyết phục cô ấy.”

Anh cũng xem như hiểu tính cách Mập Mập, cô không thích khoe khoang rầm rĩ, thực tế ngay chuyện công khai hai người yêu nhau cũng khiến cô phiền não một thời gian mới dần quen được. Nhưng lần này anh chỉ dùng một câu là thuyết phục được Châu Hiểu Ngữ.

“Em không phải đi dự thảm đỏ, em là đến tuyên bố chủ quyền. Nếu không vứt anh người yêu đẹp trai ngời ngời như này lên thảm đỏchẳng phải là vứt vào miệng sói sao. Số lượng chị em thèm thuồng nhan sắc bạn trai em không ít đâu đó! Chỉ cần em khoắc tay anh lượn một vòng trên thảm đỏ, cộp dấu của em cái thì về sau không có cô gái nào dám sớ rớ lại gần nữa, chuyện tốt thế còn gì?”

Châu Hiểu Ngữ, “…” Đúng là lý do khiến người khác không từ chối được!

***

Giản Minh thuyết phục thành công, phần tạo hình thế nào thì phải nhờ đến Diệp Lan lo. Tổ tạo hình của công ty xắn tay áo, vỗ ngực đảm bảo trước mặt Diệp Lan, “Bọn này nhất định khiến cho lần đầu tiên anh Minh và Mập Mập chính thức xuất hiện lấp lánh mù mắt mọi người luôn!”

Diệp Lan bóp trán, “Mấy người có chừng mực thôi, trang điểm đẹp quá lỡ Giản Minh không được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất thì mất mặt cỡ nào. Chúng ta phải khiêm tốn, vừa vừa phải phải thôi! Được giải thật thì làm thêm lễ mừng công nữa cũng không muộn!”

Tổ tạo hình của công ty giải trí Tinh Hoàng tuân theo chỉ thị “vừa vừa phải phải” của Diệp Lan, chuẩn bị đồ dự thảm đỏ cho Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ.

Hai người ngồi máy bay đến Thượng Hải tham dự chương trình trao giải Quả Tao Vàng, thay đồ trang điểm ở khách sạn, bên ngoài khoắc áo lông vũ mỏng, đối diện với gió lạnh tháng Chạp đến được hiện trường, Châu Hiểu Ngữ lại hơi hối hận, “Anh Minh, lát nữa em xuống xe, đi lên thảm đỏ liệu có lạnh chảy nước mũi luôn không?”

Giản Minh âm thầm nhét một đôi găng tay vào túi áo lễ phục của mình.

Hiện trường lễ trao giải đãchật kín người của các đơn vị truyền thông trên cả nước, mỗi lần có xe đỗ lại là đoàn người lại kìn kịt chen lên, khiến Châu Hiểu Ngữ lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng này nhũn cả chân, “Anh Minh, hay em ở trong xe đợi anh, anh ra một mình đi?”

Tôn Kỳ bị Diệp Lan điều đến làm trợ lý lâm thời chạy xuống mở cửa xe, Giản Minh xuống trước, giơ tay về phía trong xe, đám người vây đến chẩn bị vũ trang đầy đủ, mong đợi nữ minh tinh nào cùng xuất hiện với Giản Minh.

“Cái bóng của nhà vua” đã chiếu hết, danh tiếng nam chính Giản Minh trong bộ phim lên rất cao, rất nhiều người đều đoán lần này anh sẽ xuất hiện trên thảm đỏ với nữ nhân vật chính. Đây cũng là chiêu thức tuyên truyền thông thường của các bộ phim truyền hình, để nam nữ diễn viên chính cùng chụp ảnh chung, làm ít động tác thân mật để tăng lượng người quan tâm.

Trong ống kính của đoàn phóng viên bên ngoaì và chỗ máy quay của đài truyền hình, một gương mặt xinh xắn ngọt ngào bước ra từ khoang xe, tiểu công chúa Tây Thành trong “Cái bóng của nhà vua” Châu Hiểu Ngữ mặc bộ váy dài kết từ vô vàn những cánh hoa, tóc vấn kiểu công chúa, trâm cài trên tóc cũng cùng một kiểu cánh hoa với váy, thanh thoát tươi mát như tiên nữ, vươn tay nắm tay Giản Minh, sánh vai cùng anhđứng trước ống kính máy quay.

Khoảnh khắc đó, toàn bộ người hâm mộ đang xem truyền hình trực tiếp đần mặt ra, kêu gào không thôi, những người xem trực tiếp trên mạng mở chế độ đọc bình luận trực tiếp trên màn hình suýt  nữa thì bị chữ đè bẹp người.

“Úi trời ơi! Không ngờ anh Minh lại cầm tay Mập Mập xuất hiện, F.A bị tra tấn, mù mắt rồi!”

“Không nhìn nhầm đó chứ, là Mập Mập thật hả? Mập chỗ nào? Nhìn cái vòng eo bé tí đó kìa! Bà đây cũng muốn được gọi là Mập Mập, hãy gọi tôi là Mập Mập!”

“Cảm giác đẹp đôi cực kỳ luôn! Tôi xin lỗi về những lời phát biểu chê bôi Mập Mập không xứng với anh Minh, lúc đấy có mắt không tròng, hai người này xứng đôi cực kỳ, cực kỳ luôn ấy!”

“…”

***

Giải thưởng lớn Quả Táo Vàng năm nào cũng nguyên một dàn sao tiếng tăm lẫy lừng, bất kể là lão làng hay mới nổi, tất cả đều tập hợp đầy đủ. Để được tận mắt nhìn thấy thần tượng nhà mình sớm nhất có thể, phần lớn người hâm mộ đều túc trực trước ti vi hoặc màn hình máy tính xem tường thuật trực tiếp.

Cùng với sự phát triễn của internet, hiện tượng hôm trước phát trực tiếp trên ti vi, ngày hôm sau mới đăng lên mạng đã một đi không trở lại. Hai năm gần đây bắt đầu phát sóng trực tiếp cả trên mạng lẫn trên ti vi, hơn nữa xem trên mạng còn có thể đọc bình luận trực tiếp trên màn hình, thu hút một lượng lớn người xem ở độ tuổi thanh niên.

Bất kể là phóng viên hay những người hâm mộ túc trực trước màn hình xem truyền hình trực tiếp đều không ngờ Giản Minh lại dắt Mập Mập đến thảm đỏ. Phóng viên áp sát lại để phỏng vấn đều bị Tôn Kỳ cản lại, “Lát nữa anh Minh sẽ dành chút thời gian cho mọi người phỏng vấn, phiền mọi người dường đường cái đã!”

Châu Hiểu Ngữ căng thẳng đến độ nói không nên lời, khoác cánh tay Giản Minh đi xuyên qua rừng ống kính ngắn dài đủ loại của giới phóng viên. Giản Minh ôm cô vào lòng, vòng tay giữ lấy vai cô, trong màn hình hiện lên hình ảnh chàng kỵ sĩ áo vest trắng ôm lấy công chúa chàng yêu vào lòng, bảo vệ nàng vượt qua lưới phong tỏa của đoàn phóng viên, người hâm mộ điên cuồng đăng bình luận.

“Nhìn thấy ánh mắt anh Minh chưa? Nhìn thấy chưa?”

“Tôi muốn biến thành bông hoa trên vai Mập Mập, được anh Minh nhẹ nhàng xoa xoa…”

“…”

Người trong cuộc Châu Hiểu Ngữ thì căng thẳng quên cả lạnh, bị Giản Minh nửa kéo nửa ôm bước lên thảm đỏ, fan hai bên gọi tên bọn họ liên tục, có người gọi anh Minh, có người gọi Mập Mập, thậm chí còn có người gọi tên nhân vật tiểu công chúa Tây Thành. Giản Minh nắm tay cô vừa cười vừa bước vào sâu hơn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Mập Mập, cười lên nào. Em mà còn nghiêm mặt nữa thì tiêu đề trang nhất hôm sau sẽ đăng tin phóng viên nghi ngờ trước khi bước lên thảm đỏ chúng ta mới cãi nhau đấy.”

Châu Hiểu Ngữ suýt nữa cười ra tiếng, “Nói dối!”

Fan hai bên thảm đỏ chỉ thấy Giản Minh nghiêng đầu nói nhỏ câu gì với Mập Mập, sau đó cô liền cười rạng rỡ, tương tác giữa hai người trong lúc vô tình lại bắn lên n trái tim màu hồng phấn.

Có fan ôm ngực, “Tôi lại tin vào tình yêu rồi!”

Một cô béo bình thường chẳng có gì đặc biệt sau khi giảm béo xong lại cưa được anh chàng thần tượng số một giới truyền hình, đây chẳng phải là động lực phấn đấu thì còn là gì được nữa?

Còn có fan hét, “Tôi cũng muốn giảm cân!”

Tiết Khởi khoác tay Thi Khải đi tới từ đằng sau. Những fan tinh mắt phát hiện trên tay cô nàng có một chiếc nhẫn kim cương rất to, còn nhận ra người đàn ông  đang khoác tay Tiết Khởi kia là huấn luyện viên thể hình của Giản Minh, ban đầu mọi người còn nhỏ dãi ngắm qua Weibo Giản Minh nữa mà. Thật đúng là không thể tin được, tất cả đều lũ lượt đoán xem Tiết Khởi và Thi Khải có quan hệ gì.

Hai cặp tình nhân gặp nhau ở cuối thảm đỏ, nghi vấn của fan cũng là nghi vấn của Châu Hiểu Ngữ, cô chỉ chiếc nhẫn trên tay Tiết Khởi, “Chị Tiết, chị…”

Tiết Khởi cười tít mắt, “Giống em thấy đó!”

***

Ngày hôm nay có rất nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới điện ảnh truyền hình đến tham gia, giải thưởng Quả Táo Vàng chất lượng vốn rất cao thế nên diễn viên trong ngành cạnh tranh nhau vô cùng dữ dội. Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ vào hội trường còn gặp được mấy vị diễn viên gạo cội đã cùng tham gia trong “Cái bóng của nhà vua” như Trần Gia Vận, Trương Cầm, Cao Toàn Phú và cả đạo diễn Ngô Đại Long.

Đợi mọi người vào hội trường ổn định chỗ ngồi rồi, mở màn là mấy diễn viên lên biểu diễn làm nóng bầu không khí, sau đó lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Fan ngồi trước màn hình và ti vi đều chăm chú nhìn người dẫn chương trình, hy vọng thần tượng của mình được xướng tên. Đặc biệt là fan của Giản Minh còn lên Tieba1 chính thức của anh lập topic, bàn luận sôi nổi về khả năng nhận giải của thần tượng nhà mình.

[1] Tên diễn đàn và mạng xã hội lớn của Trung Quốc.

Đúng như Châu Hiểu Ngữ nghĩ, bọn họ cũng muốn Giản Minh nhận được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất để đập vào mặt bọn anti- fan dám cười nhạo anh không biết diễn.

Lúc người dẫn chương trình tuyên bố hạng mục giải thưởng Quả Táo Vàng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay, ánh đèn lướt qua toàn bộ ứng cử viên, trên màn hình lần lượt xuất hiện tên diễn viên được đề cử và tên bộ phim họ tham gia, Châu Hiểu Ngữ nắm chật bàn tay to của Giản Minh, âm thầm cầu nguyện cho anh được giải.

Bên tai cô vang lên giọng nói ngọt ngào của cô gái dẫn chương trình, “Người đạt giải thưởng Quả Táo Vàng dành cho nam chính xuất sắc nhất là… Giản Minh! Chúc mừng, chúc mừng!”

Châu Hiểu Ngữ quả bất ngờ quay đầu sang bắt gặp ánh mắt dạt dào hạnh phúc của Giản Minh. Anh nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới đứng lên bước về phía bục trao giải. Ống kính máy quay ghi lại chân thực toàn bộ cảnh này đưa đến trước mặt tất cả quần chúng đang theo dõi trực tiếp.

Diệp Oánh nãy giờ vẫn túc trực trước màn hình ti vi cùng cha mẹ xem truyền hình trực tiếp lúc này nước mắt rưng rưng, “Anh Minh cũng thật là, có để cho người ta sống không vậy. Từ lúc đi thảm đỏ đã bắt đầu mặn nồng thắm thiết, giờ đến lên đài nhận giải cũng quyến luyến không rời! A a a a a, lần sau gặp anh ấy con nhất định phải bảo anh ấy không được tra tấn chó F. A chốn công cộng như thế nữa, quá vô nhân đạo!”

Diệp An Viễn đánh một cái lên đầu con gái, “Nói lung tung gì đó? Nói ai là chó?”

Diệp Oánh thè lưỡi, “Cha, con sai rồi! Con sai là được rồi chứ gì!” Cô bé nhịn không được tính hay khoe, lại nhảy vào nhóm Wechat của các bạn cùng ký túc xá gửi một đống ảnh Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh trong bữa cơm lần trước.

“Nhịn sắp chết tớ rồi! Vừa nói một câu vợ chồng hai người đến nhận giải còn tra tấn chó F. A, thế mà bị cha tớ đánh!”

Mùa thu năm nay cô bé vào đại học năm nhất, quan hệ với bạn bè trong phòng rất tốt, mọi người lập một nhóm trên Wechat. Gần đây nghỉ đông rảnh rỗi cả đám đều ngồi hóng truyền hình trực tiếp lễ trao giải hôm nay.

Có bạn phân tâm vừa nhìn Giản Minh lên đài nhận giải, cúi đầu đã thấy trong nhóm Wechat đang điên cuồng vì bức ảnh chụp hai người mới đăng, “Không phải chứ, Tiểu Oánh cậu khai thật ra mau, đám này chụp trộm ở đâu thế?”

Diệp Oánh, “Đây là chị họ với anh rễ tớ!”

Bạn cùng phòng, “Lừa đảo!”

Diệp Oánh, “Có ảnh làm bằng!”

Bữa cơm lần trước, ngoài đám ảnh chụp trộm ra, Diệp Oánh còn bám lấy Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ chụp chung rất nhiều ảnh, còn có cả ảnh toàn bộ gia đình, sau khi gửi vào nhóm, thông qua kiểm định không photoshop của các bạn xong, Diệp Oánh liền bị cả phòng quây lại thẩm vấn.

Cô bạn giường trên hoàn hồn quay lại xem truyền hình  trực tiếp mới phát hiện Giản Minh đã phát biểu nhận giải xong đi xuống mất rồi, nhất thời cả nhóm gào khóc, “Tiểu Oánh, cậu là đồ chết tiệt, sớm không đăng muộn không đăng, lại nhằm đúng lúc anh Minh lên nhận giải đăng. Giờ cậu yên tâm rồi chứ? Bọn tớ chẳng nghe được anh ấy phát biểu gì lúc nhận giải rồi!”

Diệp Oánh tung một icon lườm trắng mắt, “Anh Minh ngoài hành hạ F. A ra thì còn làm được gì nữa?”

Bên dưới có tới mấy cô bạn đồng lòng, “Nói cũng đúng!” Tối nay bọn họ bị tra tấn đau cả mắt, so với lời phát biểu lúc nhận giải của Giản Minh thì chuyện chị họ Diệp Oánh làm sao trở thành bạn gái Giản Minh còn hấp dẫn hơn nhiều.

***

Giản Minh trong “Cái bóng của nhà vua” đoạt giải Quả Táo Vàng cho hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, dư luận chuyển từ thái độ nghi ngờ lúc trước sang thừa nhận diễn xuất của anh.

Năm nay, bất kể là phương diện nghề nghiệp diễn xuất hay tình cảm, Giản Minh đều có thu hoạch lớn.

Phát biểu nhận giải của anh trong lễ Quả Táo Vàng như thế này, “Xin cảm ơn toàn thể diễn viên và nhân viên trong đoàn làm phim, cảm ơn đạo diễn Ngô Đại Long, thầy Trần Gia Vận, cô Trương Cầm, thầy Cao Toàn Phú đã chỉ dạy và dẫn dắt để hôm nay tôi được đứng đây nhận giải thưởng lớn! Tôi hy vọng bản thân về sau có thể đóng được nhiều tác phẩm tốt hơn nữa. Bạn gái tôi lúc trước có nói, cô ấy thích các ông chú của phái thực lực, em à, anh sẽ tiếp tục cố gắng, trở thành một diễn viên tận tâm, cũng sẽ… trở thành chú già, nhưng những chuyện này đều cần thời gian. Có điều trước khi anh trở thành ông chú già, em có đồng ý gả cho anh không?”

Quần chúng bên dưới đều cười lịch sự chúc mừng người đoạt giải, không ai ngờ lời phát biểu của Giản Minh đoạn đầu nghe nghiêm túc như thế mà đến cuối còn cố vớt thêm câu cầu hôn. Ánh đèn lướt xuống ghế anh ngồi lúc nãy, dừng lại trên người Châu Hiểu Ngữ bên cạnh đang mặt mày ngơ ngác như tiên nữ non cao vô tình lạc vào giữa hồng trần, đặc tả lên màn ảnh lớn càng khiến người khác càng buồn cười hơn nữa.

Người dẫn chương trình len qua các dãy bàn đưa mic đến trước mặt cô, nhiệt tình hỏi, “Xin hỏi cô Châu, cô có đồng ý với lời cầu hôn của người vừa đoạt giải không?”

Châu Hiểu Ngữ nhận lấy mic, tuy không quen trở thành tiêu điểm giữa đám đông, có điều giờ khắc này được Giản Minh cầu hôn rốt cuộc cô vẫn duy trì được phong cách sắc sảo thường ngày của mình, cười nghịch ngợm, “Anh đây là… đang ép hôn à? Anh Minh, em thấy em vẫn thích các ông chú hơn, anh nhanh nhanh già đi nhé!”

Giản Minh sờ sờ cái cằm nhẵn thín của mình, hối hận vô cùng, “Biết thế lúc ra khỏi nhà không cạo râu nữa!”

Toàn trường cười phá lên.

Đoạn nhạc đệm giữa lễ trao giải này được đài truyền hình phát sóng trực tiếp, thu hút rất nhiều ý kiến của người hâm mộ.

Ống kính máy quay lễ trao giải rất hiểu lòng người, theo sau Giản Minh một đường từ bục nhận giải về đến chỗ ngồi, trông thấy anh ngồi xuống xong nhìn sang Châu Hiểu Ngữ bên cạnh, cả hai cùng cười, ánh mắt hai người đều ngọt ngào như ngâm hũ mật, số lượng bình luận trực tiếp trên mạng cũng ào ào như thác lũ.

“Kiếp trước Mập Mập nhất định đã cứu cả giải ngân hà!”

“Nhìn ánh mắt anh Minh mà xem, còn nặng tình hơn cả trong phim truyền hình nữa… Ngọt chết mất!”

“Phía trước nhiều mật, F. A xin chuyển hướng!”

“…”

***

Lễ trao giải vẫn tiếp tục, Châu Hiểu Ngữ cầm giải thưởng của Giản Minh trong tay, nhỏ giọng thì thầm với anh.

“Anh Minh, vừa rồi anh đúng là điên quá, làm gì có ai cầu hôn như anh chứ? Ngay đến nhẫn cũng chẳng có!”

Giản Minh kéo tay cô nhét vào túi mình, “Em sờ thử xem!”

Châu Hiểu Ngữ mò thấy trong túi anh có chiếc nhẫn cứng cứng, viên kim cương trên đó tuyệt đối không nhỏ hơn viên trên tay Tiết Khởi lúc nãy. Mắt cô tràn đầy ý cười, hai má dần dần nóng lên, ngại ngùng ngoánh mặt tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của Giản Minh, nhỏ giọng làu bàu, “Cảm thấy mình vừa bỏ lỡ mất mấy tỉ, đau lòng quá!”

Giản Minh bật cười, thì thầm vào tai cô, “Không sao, lần này cầu hôn không thành công, anh sẽ càng ngày càng cố gắng!”

Châu Hiểu Ngữ không dám nói với anh, cô thật ra có chứng sợ hôn nhân dạng nhẹ. Chứng kiến cuộc hôn nhân của Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang, cô phát hiện bản thân rất khó xây dựng quan hệ thân mật với người khác, nhưng nếu người đó là Giản Minh… dường như cũng không khó chấp nhận lắm.

Buổi lễ trao giải hôm đó đã khiến fan của Giản Minh chính thức chấp nhận Châu Hiểu Ngữ, thậm chí có rất nhiều fan mới đều đã mê đắm cặp đôi”Minh Ngữ” luôn rồi. Có fan tốt bụng còn cắt hết tất cả các hành động, ánh mắt ngọt ngào từ lúc bước trên thảm đỏ đến lúc nhận giải của hai người ghép lại thành một, bao gồm cả nụ hôn trên trán, phần cầu hôn ở giữa là cực kỳ quan trọng không thể thiếu được, toàn bộ đều là người thật, tên clip đó là: Giáo trình ngược đãi F. A.

Rất nhiều người xem xong clip này đều nhận xét quá ngọt, chạy đến Weibo của Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ bình luận.

Sau lễ trao giải, hai người nhận được vô số lời chúc phúc, ngay đến lượng fan trên Weibo hai người cũng tăng chóng mặt. Mà nam diễn viên chính xuất sắc nhất mới nhậm chức ngược đãi F. A ngay lễ nhận giải tối đó đã lên trên top tìm kiếm, mấy ngày liền vẫn không xuống.

***

Từ lúc biết bạn trai mới của Châu Hiểu Ngữ là Giản Minh thì Diệp An Ninh xưa nay chưa từng để ý tới giới giải trí giờ cũng bất đầu quan tâm tin tức, hơn nữa trông thấy Giản Minh cầu hôn ngay tại hiện trường, gọi điện thoại cho Châu Hiểu Ngữ thì cứ bận liên tục. Nếu không phải cách màn hình ti vi thì bà quả thật chỉ muốn bóp ngay cổ con gái lớn mà hỏi, “Mày bị đần à? Thu nhập của mấy ngôi sao này có thể so sánh với người thường sao?” Còn không mau gật đầu đi, không sợ người ta đổi ý à!

Lần trước bà gọi điện đến bị Châu Hiểu Ngữ dập máy xong còn không chịu thua, chạy đến nhà Diệp An Viễn.

Diệp An Viễn nhìn qua mắt mèo thấy bà, mở cửa chỉ thẳng mặt mắng ngay, “Không có việc chạy tới đây làm gì? Đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa, cút ngay đi cho tôi!”

Diệp An Ninh muốn bấu víu lấy con gái, thấy sang bắt quàng làm họ, nhưng thái độ Châu Hiểu Ngữ kiên quyết, về sau bà cũng có thử gọi vài cuộc điện thoại nhưng đều bị con bé từ chối hết, chẳng thèm nghe máy. Diệp An Ninh hết cách rồi mới chạy đến tìm Diệp An Viễn, “Anh, em xin lỗi, chuyện lần trước đúng là em sai. Nhưng Tiểu Ngữ là con gái em dứt ruột đẻ ra, kiểu gì em cũng vẫn nghĩ cho nó. Nghe nói có bạn trai mới, em còn chưa được gặp đâu.”

Diệp An Viễn xem hết lễ trao giải Quả Táo Vàng, xem đến đoạn Giản Minh đứng trước mặt quần chúng cả nước cầu hôn Châu Hiểu Ngữ thì rốt cuộc cũng yên tâm, vừa mới vui vẻ thay cháu gái được mấy ngày, không ngờ Diệp An Ninh lại tìm đến cửa, tâm tình vui vẻ thoáng chốc rơi xuống đáy vực.

“Cô phá một đám còn không đủ, định phá thêm đám nữa hả?”

Diệp An Ninh cười nịnh bợ, “Anh, anh nói thế sao được, em là mẹ ruột Tiểu Ngữ, sao lại phá hỏng hôn sự của con bé được.”

Diệp An Viễn hiểu quá rõ tính cách của em gái mình, hừ lạnh, “Cô còn có mặt mũi nói mình là mẹ ruột Tiểu Ngữ à? Có bà mẹ nào như cô không? Lúc con còn nhỏ không đánh thì mắng, chẳng khác gì thằng Châu Quốc Bang, nói không lo nữa là dứt áo đi luôn, đợi đến lúc con lớn rồi thì lại bâu lấy cứ như ruồi xanh thấy thịt, có chút sĩ diện nào không? Cô đi đi, về sau đừng có đến nhà tôi nữa, để tôi thấy cô lần nữa tôi hắt nước rửa chân đừng trách!”

***

Sau lễ trao giải Quả Táo Vàng, Châu Hiểu Ngữ nhận được điện thoại của Châu Quốc Bang.

Châu Quốc Bang trước nay vẫn tự cho rằng bản thân ở trước mặt con gái rất uy quyền, đặc biệt là sau khi ông sinh đứa con trai thứ hai, cả nhà đều chiều chuộng thằng bé lên tận trời, đột nhiên lại nhảy ra đứa con gái là vợ người nổi tiếng, trong mắt ông chính là miếng thịt thơm nức mũi.

Thứ ông cần cũng chẳng khác gì Diệp An Ninh, đều báo muốn gặp con rể, thực chất cũng chỉ định kiếm chác ít tiền từ chỗ Giản Minh mà thôi.

Châu Hiểu Ngữ quyết đoán từ chối yêu cầu của ông, giống như đã từng từ chối Diệp An Ninh vậy.

Cô không để ý mấy chuyện này, chặn số ông xong cũng chẳng nói cho ai cả, đến địa điểm quay phim cùng Giản Minh, tiếp tục các công việc chưa hoàn thành.

Giản Minh vinh quy về đoàn, cả đoàn làm phim tổ chức nghi lễ chào mừng nhiệt liệt, Ôn Đồng mời một bữa lẩu xong thì quay về tiếp tục vòng quay cũ.

Có lẽ là bởi nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình, công việc bao nhiêu năm nay của Giản Minh cũng được khẳng định. Lúc quay lại làm việc anh lại càng nổ lực hơn, mỗi ngày đều miệt mài nghiên cứu kịch bản. Quay đến gần cuối, Tiết Khởi nhìn thấy anh là run chân, kéo Châu Hiểu Ngữ sang ca thán, “Lúc trước mắt chị mù nên mới thấy anh Minh đẹp trai, anh ta rõ ràng là mặt người dạ thú! Mập Mập em biết không, tối qua chị còn mơ thấy anh ta mài dao ngay bên tai chị, nói muốn làm thịt chị, chị giật mình tỉnh dậy luôn đó!”

Đó là cảnh quay ngày hôm nay, ngay tối về Tiết Khởi đã gặp ác mộng, tỉnh dậy nửa đêm còn không dám ngủ lại, hôm nay vác nguyên cặp mắt gấu trúc đến trường quay, bộ dạng cực kỳ tiều tụy, rất phù hợp với hình tượng người vợ chịu đòn roi tra tấn tinh thần suốt thời gian dài của ông chồng vũ phu.

Châu Hiểu Ngữ cười suýt ngã, nghĩ đến kinh nghiệm bản thân bị dọa phát khóc lúc trước, cực kỳ đồng cảm với Tiết Khởi, bèn mở miệng an ủi, “Chị Tiết, chị phải tin là bản thân đang tẩy trắng hình tượng nữ phụ hiếm ác tiêu chuẩn, đợi đến lúc phim này ra rạp thì chắc chắn mọi người đều chuyển qua thương chị. Anh Minh sẽ bị vạn người chỉ trích, bao nhiêu hận thù của chị xem như được báo hết rồi!”

Cô bây giờ bỗng thấy hơi hối hận lúc đầu đề cử Giản Minh diễn vai này. Từ hình tượng đẹp trai ban đầu sang thằng cha nghiện rượu râu dài mắt đỏ quạch vằn tia máu với quả đầu như tổ quạ, bộ dạng lếch thếch lôi thôi, khuôn mặt hung ác lúc sau quả thật không dám tưởng tượng fan của anh nhìn thấy thần tượng mình như thế liệu có phát rồ lên không.

Cảm ơn trời đất, vụ việc lần trước đã khiến đám fan háo sắc chuyển thành anti- fan, rời anh mà đi rồi.

Tiết Khởi thấy kỳ quái lắm, “Chuyện tình cảm của hai đứa thì sao? Mập Mập, em để anh Minh diễn vai này, chị không tin em yêu anh ấy đâu!”

Châu Hiểu Ngữ ôm ngực, “Con thuyền tình yêu đã chìm xuống đáy biển!” Vừa đúng lúc Giản Minh quay xong một cảnh, tiến lại chỗ cô hôn chụt một cái lên má, “Đang nói chuyện gì đó?”

Tiết Khởi căm hận đập tay lên ngực, “Tin em mới lạ!”

***

Cuối tháng Hai năm sau, bộ phim đóng máy.

Giản Minh đã để râu rất lâu, dẫn Châu Hiểu Ngữ về nhà ở Thượng Hải, bộ dạng nhìn sa sút đến độ Giản Thu Nhạn còn tưởng anh thất nghiệp rồi, “Con trai à, con ở ngoài có chuyện gì cũng đừng lo lắng, còn có cha mẹ đây. Cho dù cha mẹ không lo được thù chẳng phải vẫn còn anh con đấy sao?”

Tần Chính bị lôi ra dọn dẹp hậu quả, “…”

Giản Minh cười hì hì khoe hình tượng mới của mình, “Cha mẹ, có cảm thấy con để râu nhìn chín chắn đĩnh đạc hơn nhiều không? Con thấy hình tượng bản thân bây giờ tốt lắm, không cần thay đổi!”

Giản Thu Nhạn ôm ngực, “Làm mẹ sợ chết khiếp!” Bà kéo Châu Hiểu Ngữ đi dạo phố uống trà chiều, không thèm để ý đến đứa con trai ngu ngốc nữa.

Giản Minh giữ nguyên tạo hình mới đến tham gia tiệc đóng máy, Tiết Khởi trông thấy bộ dạng râu ria xồm xoàm của anh sắp trở thành ám ảnh tâm lý rồi, chạy sang nhờ vả Châu Hiểu Ngữ, “Mập Mập, em có thể bảo trai nhà em cạo râu đi không?”

Châu Hiểu Ngữ là hình mẫu cuồng các ông chú điển hình, “Chị Tiết, chị không thấy tạo hình mới của anh Minh rất đẹp trai à?”

Tiết Khởi cứ như trông thấy ma, “Đẹp trai chỗ nào?” Quả là không hiểu nổi.

***

Phim quyết định công chiếu vào dịp mùng Một tháng Năm. Đúng một tuần trước khi “Tôi không bị thần kinh” công chiếu, có một trang mạng đưa tin: Bạn gái của nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình đang lên nào đó vào được nhà giàu, chẳng hỏi chẳng lo cho cha mẹ ruột.

Bài đăng ngoài câu chữ còn có cả clip phỏng vấn.

Diệp Lan xem đoạn clip này, mặt đen thui.

Cô chưa từng gặp ai vô liêm sỉ thế này, người được phỏng vấn là Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang. Hai vợ chồng cũ này nửa đời trước chỉ hận không thể dùng dao chém chết đối phương, lần này chẳng ngờ lại bắt tay cùng diễn một vở. Trong clip hai người khóc vô cùng thật, tận lực biểu diễn hình tượng ông bố bà mẹ thương yêu con gái thế nào, nhưng lại chẳng vãn hồi được trái tim con.

Lúc trước con gái vẫn thường liên lạc với cha mẹ, nhưng từ lúc có bạn trai mới thì lại lấy cớ cha mẹ ly hôn, từ chối quen biết, còn chặn số điện thoại của hai người.

Trong clip, Diệp An Ninh mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa nói với ống kính, “Tiểu Ngữ, mẹ rất nhớ con, chỉ mong có thể liên lạc được với con, muốn biết con sống có tốt không, con xem được cái này thì nhất định phải liên lạc với mẹ nhé!”

Lời nhắn gởi của Châu Quốc Bang cũng tương tự, có điều tuyến lệ của ông không phát triển bằng Diệp An Ninh mà thôi, “Tiểu Ngữ, cha rất nhớ con, em trai cũng rất nhớ con, con mau về nhà đi!”

***

Đây là quyết định cuối quá trình suy nghĩ cẩn thận của Châu Quốc Bang và Diệp An Ninh sau khi phát hiện mình không liên lạc được với Châu Hiểu Ngữ.

Phóng viên là do Châu Quốc Bang tìm đến, “Bạn trai Tiểu Ngữ là ngôi sao lớn, nghe nói gia thế cũng rất giàu có, người giàu đều trọng mặt mũi, chỉ cần chúng ta khóc lóc thê thảm một chút, còn lo con nhóc chết tiệt kia không bò ngay đến cửa cầu xin à!”

Sau khi Giản Minh nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình, gia thế của anh cũng bị mò ra, thiên hạ đều biết.

Có rất nhiều người bình luận gọi anh là “nhà giàu vượt khó”, đến con trai của đại gia bất động sản còn nỗ lực kiếm tiền, người bình thường còn có lý do gì để không phấn đấu đây?

Châu Quốc Bang và Diệp An Ninh ban đầu còn tưởng anh chỉ là diễn viên bình thường, không ngờ gia thế lại đáng sợ như vậy, khen không ngớt miệng mắt nhìn người của Châu Hiểu Ngữ, “Con nhóc chết tiệt, vớ một thằng không ngờ lại câu được ngay rùa vàng, đúng là bất ngờ!”

Nếu không phải cha mẹ Giản Minh về hưu ít giao du bên ngoài, nói không chừng hai người bọn họ đã đến tận nhà họ Tần nhận thông gia rồi ấy chứ.

***

Tin này làn truyền rất nhanh trên các trang mạng, tạo thành đề tài nóng hổi, đúng là một scandal rất tệ, nhất thời vô số người bắt đầu mắng Châu Hiểu Ngữ khinh nghèo hám giàu, là đồ nịnh hót nô lệ đồng tiền, Weibo cô đầy những lời chửi rủa mắng nhiếc, ép đến độ cô không thể không khóa chức năng đăng bình luận.

Đám anh hùng bàn phím trên mạng vẫn không chịu buông tha, chạy sang cả Weibo Giản Minh khuyên nhủ.

Cũng có rất nhiều cư dân mạng nhiệt tình bắt đầu tiến hành công cuộc đào bới tìm kiếm thông tin về Châu Hiểu Ngữ, kết quả càng đào sâu lại càng kinh ngạc.

Bạn học và thầy cô giáo cô từ thời tiểu học cho đến cấp ba đều bị đào lên, thậm chí cả hàng xóm cũng không thoát. Quát trình trưởng thành của một cô bé cô độc cha mẹ ly hôn xong bị bỏ rơi hiện ra rành rành trước mặt quần chúng.

Bạn tiểu học của cô còn nhớ lúc nhỏ cô đến lớp lúc nào trên người cũng có vết thương, nghe nói là bị cha mẹ đánh đập, có những lúc còn mạng bụng đói tới lớp,

Bạn học tiểu học ở cùng khu nhà với cô nói rất chắc chắn, “… Lúc nhỏ cậu ấy rất đáng yêu, có điều cha mẹ quá hung dữ, hai ba ngày lại đánh nhau. Mẹ tôi cũng từng đến can ngăn, lúc về nghe mẹ kể cậu ấy đáng thương lắm, quan hệ giữa cha mẹ không tốt đều bị lôi ra trút giận.Lúc trước còn thấy có lần cậu ấy mặt mũi bầm tím sưng vù đến lớp, hỏi cũng chẳng nói gì. Bây giờ trông thấy cậu ấy ở bên cạnh anh Minh cười ngọt ngào đáng yêu, đúng là không thể tưởng tượng được cậu ấy lớn lên trong hoàn cảnh như thế, trông cứ như chẳng có chút ám ảnh thời nhỏ nào vậy.”

Bên dưới có người hỏi, “Cô nói thật hay giả thế? Không phải là đến gỡ tội cho cô nàng nô lệ đồng tiền kia chứ?”

Bạn học tiểu học, “Chuyện này toàn bộ hàng xóm cũ quanh khu đều biết.Về sau cha mẹ ly hôn chẳng ai muốn nuôi cậu ấy, bán cả nhà luôn. Cậu ấy được bác đón đi mất, không gặp lại nữa. Chẳng ngờ nhiều năm sau lại nhìn thấy trên thời sự, không ngờ cậu ấy bây giờ sống tốt thế.”

Chuyện tương tự cũng diễn ra với bạn cùng lớp cấp hai của Châu Hiểu Ngữ.

Sợ mọi người không tin, bạn học cấp hai còn tìm lại ảnh tốt nghiệp năm đó. Trong ảnh là một cô bé hơi mũm mĩm, đường nét trên mặt chẳng hề thay đổi, chỉ là thần thái u buồn trên gương mặt cô bé khi ấy và thần thái rạng rỡ bây giờ trái ngược nhau mà thôi.

Bạn học cấp hai còn ghi thêm, “Thật ra… khóa năm đó bọn tôi còn có lan truyền một tin dồn, nghe nói Châu Hiểu Ngữ gặp chuyện, phải đến đồn cảnh sát. Cậu ấy vốn rất gầy, từ sau khi gặp chuyện thì càng lúc càng béo lên. Lúc trước cậu ấy xinh lắm, nhìn nư búp bê ấy, không ít năm sinh lớp tôi thích cậu ấy đâu.”

Quần chúng hóng hớp không tin, “Gặp phải chuyện gì? Định lừa bọn này à?”

Bạn học cấp hai, “Có người nói cậu ấy suýt bị hàng xóm xâm hại, có người nói là bị xâm hại rồi, hình như còn đánh người khác bị thương nên mới phải đến đồn cảnh sát. Lúc ấy trong lớp tôi có một bạn có cha là trưởng đồn đó, biết chuyện này còn bảo cậu ấy đáng thương lắm, cha mẹ ly hôn rồi chẳng ai muốn nuôi, cậu ấy sống một mình nên… bị tên hàng xóm xấu xa kia để ý.”

“Trời ạ! Đáng sợ quá!”

“… Đáng thương quá!”

“Rốt cuộc cô ấy đã bị xâm hại chưa?”

“Cô ấy… nếu là thật thì có phải không xứng với anh Minh không?”

Bên dưới lập tức có người đáp ngay, “Đại Thanh đã tàn, não cô hỏng rồi hả? Mập Mập là người bị hại!”

Đám người không sợ trời không sợ đất trên mạng làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu sau quá khứ của Châu Hiểu Ngữ đã bị đào ra hết. Giản Minh đăng lên Weibo:  Tôi chưa từng hối hận vì yêu cô ấy @Hồ Ngôn Loạn Ngữ, người tôi yêu là cô gái lương thiện nhất, đáng yêu nhất trên thế giới này. Bất luận có bao nhiêu lời châm chọc mỉa mai, cho dù bão táp cuồng phong đều có anh bên em, Mập Mập đừng sợ!

Đằng sau là một hàng trái tim.

***

Ngày xem được bài báo kia, Châu Hiểu Ngữ đã lặng lẽ rời khỏi Giản Minh, quay về cái ổ nhỏ của mình.

Giản Minh đến tìm, cô không chịu mở cửa, chỉ bảo mình muốn yên lặng suy nghĩ, nói anh về.

Diệp Lan nhận được điện thoại của Giản Minh cũng rối như tơ vò.

Tim Diệp An Viễn không tốt, lần trước bị Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang chọc tức còn phải nhập viện, Diệp Lan cũng chẳng dám hé miệng kể ông biết chuyện này, chỉ sợ ông tức quá nguy hiểm đến tính mạng mất.

Chị đích thân đến tìm Châu Hiểu Ngữ nhưng cũng chẳng được mở cửa tiếp đón.

Một ngày trước khi bộ phim công chiếu là kỷ niệm mười năm của tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy, người phụ trách Ngụy Mẫn Chi đăng một bài dài đầy cảm khái viết lại tất cả những vất vả khó khăn suốt mười năm qua khi đi làm tình nguyện, đằng sau còn có rất nhiều ảnh kỷ niệm trong mười năm này. Có bạn đọc tinh mắt nhận ra có đến năm, sáu năm đều nhìn thấy gương mặt Châu Hiểu Ngữ

Gần đây nhất là một tấm hình cô mặc áo khoác quân đội ngồi xỏm trước bếp lò vùng nông thôn gặm khoai lang nướng, miệng mũi đều là tro đen nhưng vẫn cười rạng rỡ, so với ảnh một năm trước thì người gầy đi rất nhiều, khuôn mặt bánh bao đã trở thành mặt trái xoan, ngũ quan cũng như đổi thành người khác, trên người là áo khoác quân đội xanh lục, nhìn chẳng khác gì dân tị nạn.

Bên dưới ảnh còn có chú thích rõ thời gian và địa điểm chụp, còn ghi là hoạt động tình nguyện năm nào.

Có cư dân mạng trông thấy bức ảnh này, mò xem lại thời gian bức ảnh đầu tiên của trợ lý mập xuất hiện và thời gian bức ảnh bạn gái Giản Minh được công khai, suy đoán một hồi, cuối cùng rút được kết luận kinh hồn: Trời ạ trời ạ, mau lại đây! Xem tôi phát hiện ra chuyện gì này?!

Phát hiện của người này thu hút rất nhiều cư dân mạng khác.

Lịch trình của Giản Minh lúc nào cũng được phóng viên theo dõi, có bạn gái rồi thì lại càng sát sao hơn. Rất nhiều người ban đầu không chấp nhận được việc Châu Hiểu Ngữ từ béo thành gầy, có người cho là cô đi phẫu thuật chỉnh hình hút mỡ, về sau vì có tấm ảnh lúc nhỏ để so sánh mới thôi. Nhưng quá trình Châu Hiểu Ngữ gầy đi thế nào vẫn còn là câu đó.

Không ngờ bức ảnh kỷ niệm mười năm của tổ chức công ích bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy lại hé mở quá trình giảm cân của Châu Hiểu Ngữ.

Rất nhiều người chạy đến theo dõi Weibo của tổ chức công ích Nhụy Nhụy, gởi tin nhắn riêng cho Ngụy Mẫn Chi hỏi về việc Châu Hiểu Ngữ, vì tin nhắn đến quá nhiều, tổ chức công ích Nhụy Nhụy không thể không cho biết: Tôi biết một tình nguyện viên tên Châu Hiểu Ngữ.

Châu Hiểu Ngữ lúc nhỏ gặp chuyện chẳng lành, cho dù chưa tổn hại thể xác nhưng e rằng nó đã trở thành ám ảnh tâm lý nặng nề trong đầu cô. Một mình cô đơn trưởng thành, về sau tham gia làm tình nguyện với tổ chức công ích Nhụy Nhụy, nhờ đó giúp đỡ rất nhiều bé gái. Cũng giống như Giản Minh nói trên Weibo, cô ấy là cô gái lương thiện nhất thế gian.

Bây giờ quay ngược lại xem clip của Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang, chỉ có thể nói cặp cha mẹ này thật quá vô liêm sỉ?!

Rất nhiều người chạy đến mắng mỏ bên đăng tải bài này đầu tiên là bọn lợi dụng công chúng, chỉ quan tâm giật tít gây chú ý mà không thèm kiểm chứng sự thật, định bôi nhọ Châu Hiểu Ngữ, quả thật là làm trái nguyên tắc nghề nghiệp của người làm báo.

Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang vốn còn dương dương tự đắc đợi Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang liên hệ, chạy đến cửa cầu xin tha thứ. Chẳng ngờ bọn họ chỉ nhận được một tin nhắn của Châu Hiểu Ngữ, hơn nữa nội dung cũng chẳng liên quan gì đến xin tha thứ cả.

Cô chỉ viết một câu, “Cha, mẹ, con không có tiền. Bất kể hai người  có gọi bao nhiêu phóng viên đến thì cũng đừng hy vọng lấy được một món kếch xù nào từ con. Tiền của anh Minh không liên quan đến con, càng không liên quan đến hai người, đừng có mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.”

Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang tức điên, lại gọi cho tay phóng viên lần trước, bị đối phương mắng xối xả một trận, “… Chưa thấy ai mặt dày như hai người, đã bỏ rơi con gái rồi còn có mặt mũi đến đòi tiền. Danh dự hai người chẳng ra gì đã đành, còn hại tôi mất việc, về sau đừng có đến tìm tôi nữa!”

***

Buổi tối hôm đó, Châu Hiểu Ngữ xa rời thế giới mạng đã lâu vốn cũng chẳng biết sự tình đã đảo ngược hoàn toàn, cô đứng trước gương lục lại chiếc váy lúc trước tham gia tiệc cuối năm của công ty mặc lên người, lại phát hiện… rộng quá.

Cô sờ sờ vòng eo đã gầy đến độ sắp không thấy đâu của mình, bắt đắc dĩ đành phải đổi sang bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái, khoác lên người xong thì bộ dạng giống hệt lần đầu gặp anh Minh.

Đến giờ cô mới phát hiện, chỉ có quần áo thể thao là không kén người, mập lên gầy đi đều chẳng làm sao.

Cô tiện tay búi tóc lên, bôi thêm chút son để bản thân trông tươi tỉnh hơn một chút.

Tối nay là buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim điện ảnh do Giản Minh thủ vai chính. Mấy hôm nay nhốt mình trong nhà cô đã nghĩ rất nhiều, rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm chuẩn bị chủ động đến tìm Giản Minh.

Lúc phim chiếu thử, clip của Diệp An Ninh và Châu Quốc Bang vẫn chưa xuất hiện, hai người bọn họ còn mặn nồng tình cảm tham gia buổi chiếu thử, không ngờ hôm nay vật còn người mất, khiến cô nhất thời hiểu được cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Lúc đứng trước cửa nhà Giản Minh, tim Châu Hiểu Ngữ đập thình thịch.

Mấy hôm trước Giản Minh có đến tìm cô, nhưng hai ngày nay thì không thấy, ngay đến tin nhắn cũng chẳng có, chẳng biết có phải đang giận cô không nữa.

Ngay lúc tiếng chuông cửa vang lên đã nghe thấy giọng nữ ngọt ngào đáp lại, “Đến đây, đợi chút…” Cô còn tưởng mình nhầm nhà.

Cửa lớn mở, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế trông rất sành điệu thò đầu ra, nhìn thấy Châu Hiểu Ngữ còn hỏi, “Xin hỏi cô tìm ai?”

Châu Hiểu Ngữ cúi đầu nhìn bộ quần áo thể thao rộng thùng thình và đôi giày của mình, tóc búi cao, môi có chút son đã nghĩ bản thân trang điểm rồi, nhưng đến khi so sánh với cô gái trước mặt thì xấu hổ đến độ chỉ muốn chui xuống đất, cô cúi đầu nửa ngày vẫn chẳng thốt được một câu, “Tôi… tôi tìm…”

“Mập Mập? Mập Mập!” Giọng nói đầy kích động dường như không thể tin nổi lọt vào tai.

Châu Hiểu Ngữ ngẩng phắt đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ mặt Giản Minh thì đã bị anh ôm vào lòng, “Mập Mập, rốt cuộc em cũng đến rồi! Anh còn tưởng em quên cái hẹn của chúng ta chứ!”

Sau hôm tham dự buổi chiếu thử, hai người còn hẹn ngày phim chính thức công chiếu sẽ cùng đến rạp để đích thân cảm nhận phản ứng của người xem.

Không ngờ vì tin tức kia mà Châu Hiểu Ngữ nhốt mình trong phòng mấy ngày không để ý đến ai.

Châu Hiểu Ngữ bất giác cũng ôm ngang thân người gầy gầy của Giản Minh, cực kỳ xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, “Em chỉ thấy mình thật có lỗi với anh!”

Giản Minh còn tưởng cô đọc được những lời mình đăng trên Weibo nên mới tới tìm anh, sờ sờ gương mặt nhỏ của cô hôn thật sâu, mãi đến khi hai người đều thở không ra hơi mới chịu thả cô ra, kéo vào nhà, quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn đầy ý cười, “Sao em lại mặc bộ đồ lúc gặp nhau lần đầu thế này?”

Châu Hiểu Ngữ kéo kéo bộ đồ rộng tới nỗi sắp tuột luôn xuống, lúng túng vô cùng, “Em… hết quần áo mặc rồi.”

Từ lúc làm trợ lý cho Giản Minh cô hầu như không về nhà mình, tất cả quần áo đều để ở nhà Giản Minh cả, đặc biệt là quần áo mới mua một năm đổ lại đây. Trong nhà cô chỉ có quần áo lúc còn béo, làm sao có bộ nào vừa người được?

Cô gái đứng xem bên cạnh bật cười ra tiếng, lúc này Châu Hiểu Ngữ mới phát hiện ngoài cô gái đó và Giản Minh ra, trong nhà chẳng có ai nữa cả, thần sắc cũng trở nên hơi khác.

Giản Minh nhìn theo ánh mắt cô,lập tức hiểu bạn gái mình đang nghĩ gì, vội vã giải thích, “Mấy ngày nay em không ở đây, chị Diệp phái cô bé này đến làm trợ lý tạm thời cho anh. Nếu em đã trở lại thì cô ấy có thể đi được rồi.” Xong quay sang cô gái kia nói rất khách khí, “Mời!”

Cô gái kia cười hì hì đáp lời, “Biết rồi anh Minh, chị dâu xuất hiện là chê em chướng mắt chứ g?”

Đợi cô ta đi rồi Giản Minh mới ca thán, “Thật không hiểu anh Lục nghĩ gì, đưa em gái ruột đến làm trợ lý cho anh, anh nào dám sai sử gì tiểu thư nhà họ Lục chứ.”

Hai người đã mấy ngày không gặp nhau, nghẹn đầy một bụng chưa nói được. Châu Hiểu Ngữ vừa mở miệng là nhận tội bản thân không nên trốn tránh ngay, “Anh Minh, em sai rồi. Mấy hôm nay em đã nghĩ rất rất nhiều, từ lúc chúng ta quen nhau tới giờ anh chưa từng chê em phiền phức, em phải tin tưởng anh mới phải. Em xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa!”

Giản Minh xoa đầu cô, “Em không cần lo lắng, mọi việc đều đã qua cả rồi.”

Châu Hiểu Ngữ gật đầu, “Ừ, dù sao mặc kệ bọn họ có tìm bao nhiêu phóng viên nữa tới em cũng chẳng bận tâm. Em đã gửi tin nhắn cho bọn họ rồi, bọn họ muốn tung tin gì thì tung!” Cô mở điện thoại cho Giản Minh xem đoạn tin nhắn gửi cha mẹ mình.

Giản Minh thấy điện thoại cô tắt toàn bộ kết nối mạng mới tiện tay mở ra, kết quả nháy mắt máy đã treo cứng.

Châu Hiểu Ngữ, “… Anh Minh, anh làm gì điện thoại em thế?”

Giản Minh vừa tức vừa buồn cười nhìn cô, “Mấy hôm nay… lẽ nào em không mở mạng à?”

Châu Hiểu Ngữ chỉ đọc bình luận bên dưới vào ngày bài báo kia đăng lên, toàn những người chạy đến Weibo cô mắng chửi, cô đóng chức năng bình luận trên Weibo xong thì cũng chẳng mở lại mạng nữa, chỉ giữ lại chức năng nghe gọi cơ bản.

“Mở ra xem người ta chửi gì em à?”

Giản Minh thần sắc phức tạp nhìn cô, “Nói thế là em cũng chưa đọc Weibo của anh mà đã tự mình tìm tới rồi?”

Mặt Châu Hiểu Ngữ trắng bệch, “Lẽ nào anh công khai chia tay trên Weibo rồi?” Cô giật điện thoại định nhìn, Giản Minh lại hơi xấu hổ, giữ lấy không chịu để cô xem, hai người giành giật một chiếc điện thoại, giành tới giành lui ngã phịch xuống xô pha, điện thoại cũng chẳng biết rơi đâu mất, chỉ còn hai đôi mắt nhìn nhau.

Giản Minh cúi đầu hôn cô, trợ lý béo ôm lấy cổ anh, chủ động làm nụ hôn sâu thêm, có những lúc chỉ cần một đốm lửa là đủ để đốt cháy cả cánh rừng.

***

Ngày hôm đó rốt cuộc hai người không đi xem phim được, rúc trong phòng Giản Minh cả ngày, tới lúc tỉnh lại đã là hoàng hôn.

Ánh sáng trong phòng Giản Minh cực tốt, ánh chiều tà đỏ vàng làm ấm cả căn phòng, giống như những gì Châu Hiểu Ngữ từng mong đợi nhiều năm về trước, có một ngày tỉnh dậy, bên cạnh là người yêu cô mà cô cũng yêu người đó, trong lòng bình yên đủ đầy.

Giản Minh vốn đang nằm ôm lấy cô trên giường, thấy cô tỉnh lại rồi bèn đứng lên lục tìm dưới đất. Châu Hiểu Ngữ quấn chăn hiếu kỳ thò đầu lên hỏi, “Anh Minh, anh đang tìm gì thế?”

Giản Minh luống ca luống cuống cả nửa ngày mới lục được thứ gì đó sáng lấp lánh ở một góc lên, quỳ một chân xuống đưa lên trước mặt cô, “Mập Mập, em có đồng ý gả cho anh không?”

Châu Hiểu Ngữ nhìn người đàn ông anh tuấn đầu tóc rối bù, mặt để râu dài còn đang mặc bộ đồ ngủ lôi thôi lếch thếch trước mặt, tựa như một người đàn ông thông thường trong mỗi câu chuyện tình yêu, khi đứng trước mặt người mình thích là tay chân lúng túng chứ không phải ngôi sao lớn sáng rực đẹp đẽ trên mặt báo ti vi. Anh giơ nhẫn đợi không được hồi âm còn dám buông một câu, “Mập Mập em mà không chịu trách nhiệm anh sẽ về nhà mách mẹ cho xem!”

“Phụt ha ha ha ha ha… Em đồng ý với anh là được chứ gì? Xin anh đừng có về báo với bác Giản!”

Có ai thế không! Làm gì có ai cầu hôn không thành còn về nhà mách mẹ cơ chứ!

… Cũng đâu phải học sinh mẫu giáo!

Không thể xem thường khả năng sát thương của bà Giản Thu Nhạn, đối phó với bạn nhỏ không nghe lời, bà có tuyệt chiêu riêng đó.

Tần Chính với Giản Minh từ nhỏ đã lĩnh giáo, luyện được một tâm hồn cứng rắn kiên cường, chỉ có Châu Hiểu Ngữ là mới tiếp xúc với mái ấm gia đình theo kiểu “chuyện gì cũng quản” này, hoàn toàn không có sức chống đỡ, gần như bà Giản bảo gì nghe nấy.

Giản Minh đeo nhẫn vào tay Mập Mập, cao hứng nhảy xuống gọi điện thoại, ngay khi bên kia nhấc máy, câu đầu tiên là, “Mẹ,chuẩn bị đi, con sắp cưới vợ rồi!”

Châu Hiểu Ngữ quấn chăn rúc trên giường ngượng nghịu, “… Anh Minh, thế có nhanh quá không?”

Giản Minh quay đầu lại cười, “Không đâu không đâu, lỡ như mang thai rồi thì phải tranh thủ làm lễ cưới trước đi, nếu không em định bụng to rồi mới mặc váy cô dâu à?”

Đầu bên kia Giản Thu Nhạn suýt nữa thì ngất, “Con… con trai, ý con là mẹ sắp được bế cháu à?”

Kỹ năng nắm bắt trọng điểm của bà Giản Thu Nhạn quả thật rất điêu luyện.

Dập điện thoại rồi hai người ngồi đối diện nhau cười ngốc, rất lâu sau Châu Hiểu Ngữ mới không nhịn được mà lên tiếng kháng nghị, “Anh Minh, hay anh cạo râu đi?”

Giản Minh nhìn cô đầy cảnh giác, “Em định làm gì? Không phải bảo thích các chú già sao? Anh để râu không đẹp trai à?” Đâu còn hình tượng bình hoa tự yêu bản thân khi trước nữa?

Châu Hiểu Ngữ trịnh trọng tuyên bố, “Thật ra bây giờ em mới phát hiện, em vẫn thích mấy chàng trẻ tuổi non tơ hơn!”

Giản Minh gào khóc thảm thiết, “Anh càng ngày càng già, em lại bắt đầu thích trai trẻ! Em là cái đồ không chung thủy!” Anh bổ nhào lên giường ôm cô vào lòng, hai người quấn thành một khối.

Rất lâu sau Châu Hiểu Ngữ mới thò đầu ra khỏi chăn, đỏ mặt nhỏ giọng than, “… Râu cọ đau lắm!”