Bình Hành Tình Nhân

Chương 10

Trữ Tuyên thề, về sau thà rằng đi thang bộ cũng không nguyện đi thang máy.

Đây là lần đầu tiên cậu đi thang máy mà còn nhanh và nguy hiểm hơn cả tàu lửa cao tốc.

Lệ Băng ôm thắt lưng cậu, trực tiếp từ chỗ cao nhảy xuống!

Sau khi đem Trữ Tuyên dọa tới nước mắt dàn dụa, Lệ Băng nâng tay chém đứt dây thừng siêu bền bên trên, gắt gao bám lấy vách tường, ngăn cản hai người tiếp tục rơi xuống.

Hạ tốc độ rồi, Lệ Băng nhảy lên nhảy xuống hết trái lại phải, khi tới cửa lối ra thang máy, ở ngay cửa đặt một quả boom mini, sau đó đá mạnh cửa lớn, làm cho hai người lại bị đẩy ra xa hơn.

Ngay tại khi hai người vừa cách cửa ở khoảng cách xa nhất thì cửa nổ tung, ‘ oanh ‘ một tiếng, và sau đó xuất hiện một lỗ hổng lớn như cái động.

Dây thừng lại một lần nữa đung đưa ở trước cửa vào, Lệ Băng đem Trữ Tuyên ôm vào trong ngực, tiến vào trong  cái động, lăn vài lần trên mặt đất mới dừng lại.

Cùng lúc đó, Lục Đế vừa mới đuổi tới phía trên cửa vào thang máy, anh mới vừa hết đạn đám cương thi đã nhào vô.

“ Nếm thử này!” Anh hừ lạnh, cầm lọ dung dịch trên tay hắt vào đám cương thi.

Đám cương thi phía trước phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, một đám thống khổ vặn vẹo thân thể té trên mặt đất. Thi thể dần dần chồng chất lên, chặn lại đám cương thi phía sau.

Lục Đế dùng hết dung dịch rồi, cũng từ phía trên cửa vào nhảy xuống, giữ chặt sợi dây thừng mà Lệ Băng lưu lại để tuột xuống.

“ Lục Đế!” Trữ Tuyên kinh hỉ nhìn anh hoàn hảo không tổn hao gì hết từ cửa thang máy thượng phá động chui ra, trở lại bên người mình, nhưng không đợi bọn họ dừng lại thở lấy hơi, Lệ Băng liền kéo lấy Trữ Tuyên chạy tới trung tâm căn cứ.

Trữ Tuyên nhận ra nơi này, cậu đã từng tới, thông đạo này đi thông qua phòng thí nghiêm xuyên không.

“ Cậu nghe rõ cho tôi nhé, Trữ Tuyên, tương lai cuối cùng sẽ biến thành bộ dạng thế nào đều hoàn toàn nhờ sức mạnh của cậu đấy.” Lệ Băng cừa chạy, vừa nói “Tôi sẽ dùng máy xuyên thời gian không gian đưa cậu trở về quá khứ 10 năm trước, nhưng cũng không dự đoán được có thành công không. Nghiêm Phi sắp đuổi tới đây rồi, năng lượng của máy xuyên không không đủ dùng, chỉ có thể miễn cưỡng đem cậu đưa về trước 1 giây khi tai nạn xe cộ xảy ra, sau khi cậu trở về sẽ khôi phục ý thức ngay lập tức, cậu phải nhảy ra phía trái ngược lại nhé,cậu nghe hiểu không?!”

“ Hiểu được!” Trữ Tuyên lập tức đáp lời, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Đế đang gắt gao đi theo phía sau bọn họ.

Nếu có thể trở về, nếu có thể tránh khỏi tai nạn xe kia, mình cùng Lục Đế sẽ không sinh ly tử biệt, cậu cũng sẽ không biến thành khoa học quái nhân, chế tạo ra virus gây họa nhân gian.

Mà bọn họ, sẽ không bị chôn vùi ở tương lai 10 năm sau này!

Lục Đế như là cảm nhận được tình cảm mãnh liệt gửi gắm qua ánh mắt Trữ Tuyên, anh ngẩng đầu, trên mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười, cười đến thực ung dung nhưng lại có vẻ miễn cưỡng, như là cứng rắn chống đỡ nặn ra khuôn mặt tươi cười này.

“ Tuyên, cậu nhất định sẽ thành công! Tuy rằng mình không muốn cùng cậu phân ly, nhưng mà…… Đây là cơ hội duy nhất để cậu sống sót……”

“ Không kịp cho các cậu thâm tình cáo biệt đâu, mau, Trữ Tuyên, cơ hội chỉ có một lần!” Lệ Băng mở ra cái ***g thủy tinh của máy xuyên không, sau khi đẩy cậu vào trong đấy thì ông cũng chạy tới bàn điều khiển khởi động máy.

Máy xuyên qua dần dần rung động, thân thể của người ở trong ấy cũng dần dần mơ hồ.

“ Tuyên!” Lục Đế nhảy qua vuốt ve ***g thủy tinh, thần sắc thống khổ hướng tới người yêu đang biến mất, anh rống to “Nhớ kỹ, mình……”

“ Oanh!” Máy xuyên không phát nổ, i-on va chạm lẫn nhau, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Trữ Tuyên đã không thể nghe rõ người ở ngoài ***g thủy tinh nói gì, nhưng từ khẩu hình của Lục Đế, cậu vẫn hiểu được, đối phương một mực thì thầm ba chữ –

Mình yêu cậu……

Nước mắt không tự chủ được mà chảy dài, cậu vươn tay ra, cách thủy tinh, chạm vào đôi tay đang đặt trên ***g thủy tinh của Lục Đế.

Cậu sắp cùng người tâm đầu ý hợp, đến chết không rời này cáo biệt, nhưng mà cậu tin tưởng, cậu rất nhanh sẽ gặp lại anh, nhìn thấy anh của mười năm trước kia –

Lúc này đây, cậu sẽ không để anh phải một mình chịu đựng thống khổ đau đớn.

Nếu có thể lại gặp anh lần nữa,cậu nhất định phải nói cho anh, ba chữ đồng dạng……

Máy xuyên thời không mãnh liệt chấn động, đồng thời, trước mắt cậu hiện lên ánh sáng chói mắt, khiến cho cậu không thể mở hai mắt r.

Sau đó, cậu cảm thấy ý thức của mình chìm vào trong một mảnh bóng tối, bên cạnh xuất hiện vô số ảo ảnh.

Cậu thấy Lục Đế vùi đầu làm thực nghiệm……

Thấy thiếu gia kêu Nghiêm Tuyên bướng bỉnh kia từ sau lưng ôm lấy Lục Đế, lại bị anh hung hăng lôi tay hắn ra……

Thấy Đinh giáo sư tức giận đem báo cáo thực nghiệm của Lục Đế ném ở trên mặt bàn, xanh cả mặt……

Cuối cùng, liền thấy xe thể thao màu đỏ đem thân thể cậu đánh bay ra ngoài, đồng thời Lục Đế xuất hiện ở phố đối diện, phát ra tiếng kêu bi thương……

Nháy mắt — Trữ Tuyên bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình có tri giác lại rồi! Cậu mạnh mẽ mở to hai mắt, phát giác mình đang đứng ở giữa đường.

Sau khi cậu trở về sẽ khôi phục ý thức ngay lập tức, cậu phải nhảy ra phía trái ngược lại nhé,cậu nghe hiểu không?!”

Lời nói của Lệ Băng hiện lên ở trong đầu, Trữ Tuyên lập tức phản ứng, hai chân dùng sức đạp mạnh, thân thể liền lao về phía sau.

Trước mặt ngọn đèn chợt lóe, một đạo hồng ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta nhìn không rõ.

Chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe bén nhọn, mông Trữ Tuyên liền hung hăng chạm đất.

“……” Trữ Tuyên nằm ngửa, tim đập mau đến mức như muốn nhảy ra khỏi ngực, cậu dại ra nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu, cố gắng hít sâu, mượn điều này để bình ổn bối rối của mình.

Sau đó, cậu chợt nghe người lái chiếc xe thể thao chạy vội xuống hỏi “Cậu không sao chứ?”

“ Không…… Sao……” Trữ Tuyên thở phì phò, ngã phịch trên đất, sau đó nhìn về phía thân thể không sứt không mẻ của mình.

Không có việc gì, thật sự không có việc gì rồi …… Cậu đã tránh thoát khỏi tai nạn xe này rồi!

Như vậy sự tình mười năm sau cũng không sẽ phát sinh, phải không?

“ Để tôi đỡ cậu đứng lên!” Lái xe đỡ cậu đứng lên, đồng thời, Trữ Tuyên nghe thấy đường cái đối diện truyền đến tiếng gầm lên giận dữ.

“ Tuyên!”

Ánh mắt nhìn lại về phía thanh âm, rốt cục thấy được thân ảnh quen thuộc kia.

Anh đang chạy tới nơi này, mang theo vẻ mặt giận dữ, rất giống biểu tình giận dữ của Lục Đế mười năm sau…… Mà biểu tình như vậy, cậu chưa từng thấy qua trên mặt của người hiện tại.

Nhưng giờ cậu đã biết, Lục Đế hiện tại rất tức giận!

“ Lục Đế!” Trữ Tuyên tránh khỏi người đang đỡ mình, kích động nghênh hướng Lục Đế, cậu giang hai tay ra, hận không thể lập tức lao vào ôm ấp của đối phương.

Nhưng là –

“ Bốp!” một cái tát vang lên thanh thúy làm cho Trữ Tuyên kinh ngạc trừng lớn mắt, ôm hai má bị đánh đỏ hồng.

Lục Đế cư nhiên…… Cư nhiên đánh cậu? Vì cái gì?

“ Cậu rốt cuộc đang làm cái gì?!” Nắm chặt hai vai cậu, Lục Đế vẻ mặt kích động rống giận “Cậu là trẻ con hả? Chẳng lẽ cậu không biết rằng qua đường phải nhìn đèn xanh đèn đỏ hay sao! Cậu có biết vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm hay không? Nếu cậu thật sự bị xe đụng phải…… Nếu thật sự……”

Lục Đế nói xong, hốc mắt liền đỏ lên, thanh âm cũng run run.

“ Nếu cậu có cái gì ngoài ý muốn…… Mình nên làm cái gì bây giờ? Tuyên……” Anh thống khổ làm cho Trữ Tuyên bừng tỉnh đại ngộ, Lục Đế lúc này cùng anh của mười năm sau không hề khác biệt.

Bản thân cậu lại bình thường thật sự không chú ý tới…… Người bên cạnh dùng loại ánh mắt như thế nào để nhìn cậu……

Lục Đế là vì cậu sơ sảy thiếu chút nữa toi mạng mà tức giận, bởi vì anh coi trọng cậu, không muốn thấy cậu phát sinh bất luận chuyện ngoài ý muốn nào, bởi vì anh…yêu cậu nhiều lắm.

Cho tới nay, bởi vì cậu quá mức trì độn, cho nên luôn đem ôn nhu chiếu cố của Lục Đế, cùng với sự ỷ lại của cậu với anh thành hữu tình của thanh mai trúc mã.

Nhưng sau khi trải qua chuyện của mười năm sau, tình cảm mãnh liệt nơi đáy lòng đã trào dâng không cách nào ngăn cản.

“ Thực xin lỗi…… Mình không nên đánh cậu, cũng không nên rống cậu, Tuyên……” Sau khi Lục Đế tỉnh táo lại, thế này mới cảm thấy bản thân vừa rồi quá xúc động, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể kích động nói lời xin lỗi.

“ Mình biết……”Trữ Tuyên mỉm cười, đem tay anh nắm thật chặt “Cậu đang lo lắng cho mình, đúng không?”

Không chỉ bởi vì tay bị nắm chặt mà khi nhìn Trữ Tuyên, Lục Đế có điểm tim đập gia tốc, sắc mặt ửng đỏ, còn vì cảm thấy ánh mắt đối phương cùng ngày thường có chút bất đồng, giống như đã thay đổi rất nhiều.

“ Tuyên?” Lục Đế đầy bụng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bạn thân.

Trữ Tuyên kiễng mũi chân, tiến đến bên tai anh nhẹ giọng nói một câu, đỏ ửng lập tức nhiễm lên cả hai tai.

“ Cái gì? Tuyên, cậu, cậu không phải đang nói đùa mình chứ?” Sau khi Lục Đế nghe xong, mặt cũng đỏ lên. Anh không thể tin được, câu nói vẫn bị anh chôn dấu tận đáy lòng kia, thế mà lại được Trữ Tuyên nói ra trước!

Anh vẫn nghĩ rằng Tuyên đối với anh chỉ là tình bạn bình thường, huống hồ buổi chiều hai người còn xảy ra cãi vã.

Chỉ là một buổi tối, vì cái gì lại bỗng nhiên phát sinh biến hóa lớn như vậy?

“ Tuyên, phát sinh chuyện gì sao? Cậu ở vũ hội gặp được người nào à? Hay là bọn Giang Dung đã nói gì với cậu?!”Lục Đế khẩn trương không thôi, mọi vấn đề tới liên tục như đạn pháo mà oanh tạc vào màng tai Trữ Tuyên.

Trữ Tuyên đỏ bừng mặt, khóe miệng hơi hơi run rẩy, chính mình thật vất vả dứt bỏ mặt mũi chủ động tỏ tình, người này chẳng những không cảm động, còn dường như không tin cậu nói thật mà hỏi một đống chuyện!

“ Tin hay không tùy cậu!”Trữ Tuyên nhìn thoáng qua đám người đang xem náo nhiệt bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy thực mất mặt. Cậu đẩy mạnh Lục Đế ra, hừ lạnh một tiếng sau đó chạy về phía Kí túc xá, có vẻ giận dỗi rồi.

Lục Đế thấy thế cũng chạy theo, một đường theo đuôi Trữ Tuyên, không dám lắm miệng hỏi vớ vẩn chọc cậu mất hứng, lại ở trong lòng không ngừng đoán lung tung.

Chẳng lẽ là Giang Dung nhìn ra tâm ý của mình đối với cậu ấy, còn lắm miệng nói cho cậu ấy nghe, Tuyên nghe xong liền thông suốt sao?

Tuyên có phải đang đùa giỡn mình không? Hay là cậu ấy đã hiểu được tình cảm của mình? Cậu ấy thật sự cũng có tình cảm với mình sao? Hay là đang đùa giỡn cho vui?

Lục Đế đắm chìm ở trong đám suy nghĩ rối rắm của mình, bất tri bất giác đi theo Trữ Tuyên tới một ngõ nhỏ heo hút không người.

Thấy bốn bề vắng lặng, Trữ Tuyên bỗng nhiên dừng lại cước bộ, cái tên to cao phía sau vì không chú ý mà va vào sau lưng cậu.

Trữ Tuyên xoay người lại, kéo lấy áo Lục Đế, làm cho anh không thể không cúi đầu.

“ Lục Đế, những lời nói giống nhau mình sẽ không nói lại lần hai đâu!”

Ở khi Lục Đế khiếp sợ, cậu rất nhanh xích gần lại hơn, cắn môi đối phương, đem thân thể đối phương để ở trên vách tường.

“……”Lục Đế trợn to hai mắt, không thể tin tưởng nhìn Trữ Tuyên. Mà người trước mắt dù chỉ bán híp mắt cũng không hề có đùa giỡn trong con ngươi, đó là giống anh, tình cảm quyến luyến……

Nguyên lai, đối phương cũng có tình cảm giống như mình đối cậu …… Khuôn mặt căng thẳng của Lục Đế thoáng cái buông lỏng, thái độ trở nên chủ động, đem Trữ Tuyên ôm sát vào ngực mình.

Trong ngõ nhỏ, dưới đèn đường ấm áp, hai người thâm tình mà ngã vào triền miên.



Mười năm sau, hội trường của quốc gia khoa học kỹ thuật.

Ngọn đèn rực rỡ ánh sáng sau khi chiếu đảo qua người ngồi ở dưới, lại tụ lại ở trên lễ đài.

“ Giải thưởng kế tiếp là giải thưởng về sự cống hiến cho quốc gia khoa học kỹ thuật, xin mời người trao giải — chủ tịch công ty Bethogier sinh vật y dược, ngài Nghiêm Phi!”

Ở trong tiếng vỗ tay, Nghiêm Phi mặc áo khoác bành tô đen đi tới bục trao giải, mở ra phong thư màu đỏ mà người dẫn chương trình đưa qua, nhìn xuống khán giả dưới đàn mà cười nói “Người đoạt giải thưởng về sự cống hiến cho quốc gia khoa học kĩ thuật là……”

Ánh đèn của màn hình lớn vụt sáng, trên đó xuất hiện hình ảnh của hai người con trai trẻ tuổi anh tuấn.

“Trữ Tuyên tiến sĩ cùng với Lục Đế tiến sĩ của viện nghiên cứu virus quốc gia!” Dưới đài lập tức vang lên một trận vỗ tay ủng hộ.

Nghiêm Phi lớn tiếng nói “Trữ Tuyên tiễn sĩ cùng Lục Đế tiến sĩ ở trong quá trình nghiên cứu virus miễn dịch, phát hiện có thể phá hủy tổ chức kết cấu virus của siêu vi khuẩn gần nhất lưu hành ở Phi Châu, vì giới y học làm ra cống hiến trọng đại! Bọn họ là của kiêu ngạo chúng ta, là hy vọng của chúng ta, các bạn ở đây xin hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh bọn họ!”

Tiếng vỗ tay bốn phía lại một lần nữa vang lên, đồng thời, ở hàng ghế đầu tiên có hai người đàn ông mặc tây trang đứng lên, bọn họ mang theo tươi cười ôn hòa, đi dọc theo thảm đỏ hướng về lễ đài.

Đây là quang vinh lớn nhất mà Lục Đế cùng Trữ Tuyên đạt được cho tới nay, phát hiện của bọn họ khiến họ trở thành người đoạt giải thưởng về sự cống hiến cho quốc gia khoa học kĩ thuật trẻ nhất.

Trữ Tuyên thường suy nghĩ, chỉ là một giây thời gian, thế nhưng có thể đem Lục Đế, mình, Nghiêm Phi, còn có toàn bộ thế giới thay đổi, thật giống như những chuyện phát sinh sau tai nạn xe cộ kia cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Nghĩ đến đây, cậu trộm liếc nhìn ngắm nghía người bên cạnh, lại phát hiện Lục Đế cũng đang nhìn về phía câu, chỉ đành cười ngượng, tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ thật, cậu rất muốn nói cho Lục Đế, cảm giác đi ở trên thảm đỏ, thật giống như cùng Lục Đế sánh bước đi vào trong lễ đường.

Vừa nghĩ thế, trên tay liền truyền đến độ ấm quen thuộc, Trữ Tuyên không nhìn về phía người bên cạnh, mà chỉ gắt gao nắm chặt lấy đôi tay Lục Đế vươn ra.

Ăn ý giữa bọn họ không cần ngôn ngữ. Lục Đế hiện tại nhất định cũng cậu suy nghĩ giống nhau! Đây là điển lễ thuộc về riêng họ.

Khi bọn họ bước lên bậc thang cuối cùng, đi lên bục trao giải, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ.

“ Tôi thay mặt đồng sự của tôi, gửi lời cảm ơn tới các vị khách quý ở đây……” Tiếp nhận cúp thưởng rồi đứng ở trên đài đọc diễn văn, Trữ Tuyên có vẻ khẩn trương, mà Lục Đế vẫn luôn trộm nắm lấy tay cậu, như là đang tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

Tin tưởng cùng sức mạnh truyền qua đôi tay hai người đang nắm chặt, từ tim Lục Đế truyền đến tim Trữ Tuyên, làm cho cậu có thêm dũng khí, thông thuận nói ra lòng biết ơn và sự cảm tạ với mọi người vì sự ủng hộ với bọn họ.

Chờ Trữ Tuyên nói xong, Nghiêm Phi lại mỉm cười hướng mọi người bổ sung “Kỳ thật, tôi đã sớm quen biết hai bị tiến sĩ đây, là họ đã cứu người vợ yêu quý của tôi, nhân đây, tôi cũng xin gửi lời cảm tạ tới bọn họ! Cảm tạ hai vị đã cứu người quan trọng nhất cuộc đời tôi, cũng cám ơn sự cố gắng của hai vị, cứu giữ mạng sống của vô số người quan trọng nhất trong tim của vô số người trên thế giới này!”

Nói xong, Nghiêm Phi cúi người, hướng Lục Đế cùng Trữ Tuyên cảm ơn, dọa hai người sợ tới mức vội vàng nâng dậy ông chủ lớn của hàng trăm xí nghiệp trên thế giới này.

Kế hoạch cứu vợ Nghiêm Phi là do Trữ Tuyên đưa ra, khi đó cậu đã đem câu chuyện của mười năm sau nói cho Lục Đế, Lục Đế tuy rằng đối cậu chuyện này cảm thấy khó tin, lại vẫn tin tưởng Trữ Tuyên.

Hai người tìm được Nghiêm Phi cùng vợ của hắn, nói cho bọn họ hết thảy chuyện này, ngay từ đầu Nghiêm Phi cũng không tin tưởng, không cho là đúng, thẳng đến ba năm trước đây Nghiêm phu nhân ra ngoài bị xe tông, là Lục Đế cùng Trữ Tuyên đúng lúc đuổi tới mà ngăn trở hết thảy……

Từ đó về sau, Nghiêm Phi cảm kích đầy cõi lòng với hai người này, vẫn muốn cám ơn bọn họ, lại đều bị hai người xin miễn.

Cho nên hôm nay Nghiêm Phi mới có thể nương theo trường hợp đặc biệt này, trước mặt mọi người nói ra lời cảm tạ hai người, khiến Trữ Tuyên cùng Lục Đế trở tay không kịp.

Điển lễ trao giải chấm dứt, sau đó là tiệc rượu mừng công, Lục Đế cùng Trữ Tuyên về thẳng nhà của hai người, thẳng đến lúc này, bọn họ vẫn còn có điểm kích động.

“ Lục Đế, chúng ta làm được rồi!”Trữ Tuyên đem cúp thưởng ôm ở trong ngực, như là không muốn buông ra “ Mình vẫn luôn mơ rằng có một ngày bọn mình sẽ lĩnh được giải thưởng này, đây là khẳng định lớn nhất cho cố gắng của chúng ta!”

“ Tuyên, nếu không phải nhờ cậu, có lẽ mình sẽ không thể làm được chuyện gì, mình muốn cảm ơn cậu……” Lục Đế đi tới ngồi ở bên người cậu, còn nghiêm túc nói như thế.

“ Đó đương nhiên! Không có mình á, cậu sẽ biến thành một quái nhân khoa học.” Trữ Tuyên vui cười vươn tay muốn búng ót Lục Đế, lại bị cầm chặt lấy.

Trữ Tuyên thu lại tươi cười, lẳng lặng nhìn Lục Đế, nhìn anh đem tay cậu đặt lên trên bờ môi, nhẹ nhàng hôn xuống.

“ Tuyên, mình yêu cậu……” thanh âm Lục Đế phi thường trầm thấp, một câu này mặc dù anh đã nói mười năm, vẫn như cũ làm cho Trữ Tuyên cảm thấy êm tai.

Lục Đế vươn tay kia ra, cầm lấy cúp thưởng trong ngực Trữ Tuyên, đem cúp thưởng phóng tới một bên, sau đó kéo cậu ngã vào trên giường.

“ Ưm….. Lục Đế……” Ở sau cái hôn thật dài thật sâu, hai gò má Trữ Tuyên hồng rực, có vẻ phá lệ gợi cảm.

Lục Đế cởi bỏ nút áo sơ mi của Trữ Tuyên, nhẹ nhàng hôn xương quai xanh lõa lồ của cậu.

Trữ Tuyên thoáng nhích qua tránh đi, có chút ngượng ngùng lẩm bẩm “Thực giảo hoạt! Mỗi lần nói cái câu dọa người kia đều muốn làm, ba mươi rồi còn giống tên sắc lang……”

“ Nhưng người làm mình biến sắc lang là cậu nha!” Lục Đế cười nhẹ, nhẹ nhàng nhu lộng nhũ thủ của Trữ Tuyên, vừa lòng nhìn cậu bởi vì chịu không nổi khoái cảm mà run nhè nhẹ “Đều đã ba mươi rồi, thân thể của cậu lại vẫn mẫn cảm như vậy, hơi chút kích thích liền biến thành như vậy ……”

“ Khốn…khốn nạn! Cậu đừng nói hưu nói vượn.”Trữ Tuyên khởi động thân mình trừng mắt Lục Đế, sĩ diện phủ nhận “ Mình mới không hạ lưu như vậy!”

“ Tuyên……”Lục Đế nở nụ cười, bộ dáng Trữ Tuyên thế này làm cho anh tự đáy lòng cảm thấy quá khả ái, cho dù đối phương cùng mình giống nhau, đều là đàn ông gần trung niên 30 tuổi rồi.

“ Là bởi vì cậu quá đáng yêu thế này, mới có thể vẫn hấp dẫn mình đấy.” Anh cởi bỏ dây lưng Trữ Tuyên, bàn tay lạnh lẽo thâm nhập vào trong quần đối phương, cầm thứ ở giữa hai chân.

Nắm chặt lấy cái tay đang làm càn kia, Trữ Tuyên đỏ mặt thấp giọng phủ nhận “Ai…… Ai khả ái ……”

Lục Đế cười khẽ hôn hai má nóng bỏng của cậu, bàn tay càng thêm ra sức vuốt ve.

“ A…… Chờ đã…… Ngu ngốc…… A……” Âm điệu Trữ Tuyên trở nên mềm mại đáng yêu, hai chân kẹp chặt tay Lục Đế.

“ Tuyên, mình yêu cậu……” Đầu lưỡi đụng chạm vào lỗ tai đã phiếm hồng của Trữ Tuyên.

Đôi tai mẫn cảm bị nhẹ nhàng khiêu khích, khoái cảm lập tức truyền khắp toàn thân của cậu, hai chân kẹp chặt lại bắt đầu từ từ tách ra

“ Tuyên, mình yêu cậu……” Lục Đế không ngừng lặp lại lời nói đồng dạng, mỗi một câu đều chạm vào tâm linh Trữ Tuyên, làm cho linh hồn cậu cũng run rẩy lên.

“ Đừng…… Đừng nói lời mất mặt như vậy……” Trữ Tuyên không thể nhìn thẳng vào người yêu đang nói ra lời tình cảm ngọt lịm như thế, bởi vậy nghiêng người né đi bờ môi anh.

“ Cậu chỉ được cái mạnh miệng, đến bây giờ còn không chịu thừa nhận cậu có bao nhiêu thích mình.”Lục Đế cười, dán lên tấm lưng của người yêu, ở trên cổ cậu khẽ cắn mút.

“ Mình…Không phải đã nói rồi sao……” Trữ Tuyên co rụt cổ lại, nhưng lửa nóng dưới thân lại dần dần ở trong tay đối phương gắng gượng đứng lên.

“ Còn chưa đủ, mình muốn nghe được càng nhiều lời như thế từ trong miệng cậu.”Lục Đế bỗng nhiên dừng lại động tác, ở bên tai đối phương thấp giọng hỏi “Tuyên, cậu thích mình không? Yêu mình không?”

“ Cậu……”Trữ Tuyên cơ hồ sắp đạt tới cao trào, nhưng Lục Đế lại cố ý thờ ơ nơi đó để cậu lâm vào quẫn bánh, muốn vươn tay an ủi nơi đó của mình, lại bị đối phương bắt được đôi tay, kéo về phía sau lưng.

“ Buông!” Cậu xấu hổ quẫn bách rống giận, nhưng không cách nào giãy khỏi Lục Đế.

“ Tuyên, cậu thích mình không?”Lục Đế ở bên tai cậu cười khẽ, như là cố ý trêu đùa cậu.

“Đáng chết! Lục Đế…… Cậu hư hỏng!”Trữ Tuyên tức giận mắng mỏ, một bên ảo não chính mình quá sơ suất. Mười năm làm cho cậu thấy rõ người kia có bao nhiêu âm hiểm.

Bình thường anh vẫn thật sự nghiêm cẩn, bất cẩu ngôn tiếu, ở trước mặt cậu mới có thể biểu hiện ôn nhu săn sóc, thậm chí có đôi khi còn làm cậu có ảo giác mình cưới được một cô vợ siêu tốt.

Nhưng cái ‘cô vợ siêu tốt’ này mỗi lần tới thời điểm thân thiết, liền trở thành sói đói, có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp bức bách cậu thốt ra lời yêu anh.

Trữ Tuyên đặt tên cho cái phương pháp ‘bức cung’ này của lục đế là – Sàng hình nghiêm khắc của Lục tiến sĩ.

“ Tuyên, nếu cậu thật sự không thích mình, không thương mình…… Mình sẽ không thể cùng cậu làm loại chuyện này.” Lục Đế cố ý thở dài. Nhiệt khí phun ở trên cổ Trữ Tuyên, mang đến một cỗ sợ run khó thể hình dung.

“A……” Trữ Tuyên lại rụt cổ thêm lần nữa, có điểm thở gấp.

Đáng giận! Lục Đế muốn nhìn cậu khó chịu sao?

Chính cậu đã không để ý ánh mắt ngoại nhân cùng gia trưởng trách cứ vì cùng là đàn ông mà sống chung với anh mười năm, nay anh lại còn truy vấn loại chuyện rõ như ban ngày này! Nếu không thương anh, sao có thể để anh bắt nạt suốt mười năm nay!

“ Vô lại……” Thanh âm Trữ Tuyên trở nên khàn khàn, nước mắt ủy khuất đã trào ra hốc mắt, nhưng cậu quyết không cho nó chảy xuống.

“ Cậu rốt cuộc……” Lục Đế đang định tiếp tục truy vấn, lại phát giác người dưới thân đã nghẹn đỏ ửng hai mắt, lập tức đình chỉ ép hỏi, cũng buông lỏng tay Trữ Tuyên ra.

Kỳ thật anh vẫn biết, người yêu của anh trọng mặt mũi nên chết cũng không nói ra…… Chỉ là anh nhịn không được muốn dùng phương thức này bức đối phương nói ra miệng, muốn cho đối phương chính miệng nói lại lời kia một lần nữa với mình mà thôi.

“ Tuyên, mình yêu cậu nhất.” Anh đau lòng cúi người liếm đi lệ nơi khóe mắt cho Trữ Tuyên.

Trữ Tuyên được ôn nhu hôn môi, tức giận cùng ủy khuất nhất thời bộc phát ra “Cậu cách mình xa ra, mình một xíu cũng không yêu cậu đâu!”

“ Bộ dáng cậu tức giận thật đáng yêu mà……” Né tránh quả đấm bay qua, Lục Đế cúi đầu lén hôn lên môi người kia.

“ Mình không thương cậu đâu!”

“ Không sao, mình yêu cậu là được……” Có tên lại đánh lén khóe môi thành công.

“ Trên thế giới này, mình ghét nhất là cậu, tên vô lại!”

“ Có thể khiến cậu ghi hận cả đời cũng tốt……” Lục Đế cười nói, hai tay lại một lần nữa mò lên thân thể đối phương, làm cho thanh âm tức giận mắng mỏ biến thành một loại động lòng người khác……

HẾT