Bình Dương Công Chúa

Chương 64: Nàng còn thích y sao?

Một lúc sau Thôi Tiến Chi mới buông cổ áo Cao quận thủ ra, gã mất đà lảo đảo.

Giá mà y có thể hóa thành một thanh đao, một nhát chém đứt tầng tầng lớp lớp lợi ích đan xen này, thế nhưng chính y còn bị tấm lưới này vây hãm, không thể nhúc nhích.

Triều đình nhơ nhớp đen tối, phụ thân biết tính tình y không chịu sự quản thúc, từ ngày y còn nhỏ đã định không nhập quan trường. Nhưng trời xui đất khiến, y rốt cuộc vẫn phải đắm mình vào nơi y căm ghét nhất, làm bạn với những kẻ y coi thường.

Thôi Tiến Chi nhắm mắt, ngoan tuyệt ra lệnh:

"Tất cả tiền bạc nhà ngươi có, đừng nghĩ lưu lại dù chỉ một đồng, tất cả phải đem đi cứu tế, kho của Lạc Phủ cũng phải vét sạch cho ta, dùng để an trí cho nạn dân ba huyện bị nước lũ nhấn chìm! Lạc phủ mà xuất hiện một lưu dân thôi, hoặc nhà ngươi còn thừa một cắc bạc, ta sẽ ném ngươi xuống Hoàng Hà! "

Cao quận thủ cúi đầu, hỏi thử:

"Thế có cần dâng tấu cho bệ hạ không? Dù sao cũng phải đụng đến kho của Lạc Phủ."

Quận thủ đương nhiên quyền theo tình hình mà cứu tế, có thể di động dùng toàn bộ tiền thuế ruộng ở Lạc Phủ, nhưng vẫn phải bẩm báo bệ hạ. Bằng không cuối năm Hộ Bộ kiểm toán, không khớp thì to chuyện.

Cao quận thủ hỏi câu này, cũng không thật sự định dâng tấu lên, thế thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Gã chỉ muốn xem thái độ của Thôi Tiến Chi thế nào.

Giọng Thôi Tiến Chi theo dòng nước Hoàng Hà ầm ầm phiêu tán:

" Nếu ngươi muốn lôi Đông Cung chết chung, ngày mai có thể dâng tấu xin cứu tế."

Y xoay người lại, một đôi mắt đầy tơ máu nhìn Cao quận thủ, nhưng khóe môi lại hơi gợi ý cười, nhìn qua đầy vẻ tàn khốc:

"Ngươi đừng có giở trò với ta, ta nói gì, ngươi làm cái đó là được. "

Thôi Tiến Chi nắm một lần nữa nắm cổ áo Cao quận thủ:

" Nếu không phải vì Thái Tử, ngươi cho rằng cái mạng chó này của ngươi đáng giá?"

Cao quận thủ rùng mình.

Hoàng Hà vỡ đê vẫn luôn là mối lo của Đại Nghiệp, một khi vỡ sẽ xảy ra nạn lưu dân, lưu dân nhiều dễ dàng sinh bạo loạn. Đọc sử kí tiền triều sẽ biết, chính vì lơ là với nạn dân Hoàng Hà, cuối cùng xảy ra bạo loạn khắp nơi, tiền triều cứ thế diệt vong.

Do đó đế vương nhiều đời của Đại Nghiệp đều vô cùng chú trọng Hoàng Hà, phàm có chút biến đều phải dâng tấu bẩm báo.

Nhưng Thôi Tiến Chi vì giúp Thái Tử che giấu, quyết định không để cho bên trên biết.

Cứu tế ba huyện không tính là khó, kho bạc của Lạc phủ có thể chống đỡ được, chỉ cần ổn định tình hình thiên tai, chờ cuối năm Hộ Bộ quyết toán sổ sách lại nghĩ cách bù lại, chuyện này có thể êm ả trôi qua.

Y cũng đã hết mình cứu tế, toàn lực tu bổ đê đập, cũng không mặc kệ lưu dân, chỉ thiếu không bẩm báo hoàng đế mà thôi.

Nhưng...... đó là trọng tội khi quân. Nếu bệ hạ phát hiện......

Thôi Tiến Chi siết chặt tay, không muốn nghĩ đến khả năng này. Y lại phân phó:

"Triệu tập dân công tu sửa lại đoạn đê vỡ, sau đó lấy thuế ruộng đi hỗ trợ lưu dân ba huyện kia, nhớ phái cả người đi trấn an."

"Còn nữa, viết thư cho Thái Tử hỏi rõ một chuyện: quận thủ ven sông Hoàng Hà ngoại trừ họ Cao giá áo túi cơm này còn có ai!"

Bao năm nay Thái Tử mượn sức không ít người, khẳng định bên dưới cũng có không ít kẻ hiếu kính gì đó cho Thái Tử. Sợ rằng họ Cao không phải con mọt duy nhất?

Khi phát hiện vấn đề bên ngoài, phía trong sớm đã mục ruỗng.

Cao quận thủ chắc chắn không phải kẻ ngu duy nhất, Thôi Tiến Chi sợ rằng những châu quận khác cũng giống thế này, chẳng qua chưa đến thời điểm không thể vãn hồi mà thôi......

Trước khi Hoàng Hà hoàn toàn không thể khống chế y nhất định phải giấu nhẹm mọi chuyện!

Thôi Tiến Chi bận đến sứt đầu mẻ trán, trong lúc y không chú ý, một con khoái mã đã suốt đêm chạy từ Hà Nam về hướng kinh thành.

*

Tiên Khách Lai.

Thẩm Hiếu đẩy cửa phòng bao, liền thấy Lý Thuật đang đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía mình.

Nghe thấy tiếng Thẩm Hiếu đi vào, Lý Thuật liền xoay người lại, mặt mày rạng rỡ như phủ ánh sáng, nàng chạy hai ba bước về phía chàng:

"Thẩm Hiếu, gần đây Môn Hạ Tỉnh có nhận được tấu chương từ quận thủ Lạc Phủ không?"

Thẩm Hiếu lắc đầu.

Lý Thuật nghe vậy, môi cong lên một nụ cười chế giễu.

Nàng biết Thôi Tiến Chi đang làm gì.

Sáng nay nàng nhận được mật báo, ba huyện ở Lạc Phủ bị chìm, Thôi Tiến Chi vội vã tới Lạc Phủ, vì bảo vệ Đông Cung, nhất định sẽ giấu phụ hoàng tình hình thiên tai tại đó, định lén lút để chuyện trôi qua.

Y muốn giấu á? Lý Thuật càng không cho y giấu!

Thẩm Hiếu nhìn biểu cảm của Lý Thuật, suy tư một lát, phỏng đoán:

"Hoàng Hà vỡ đê ở Lạc phủ?"

Trong mắt Lý Thuật ánh lên tia tán thưởng:

"Thẩm đại nhân thông minh quá."

Nàng đưa cho Thẩm Hiếu một mẩu thư: mấy chữ "ba huyện Lạc Phủ bị chìm" liền xuất hiện trước mắt.

Đáy mắt Thẩm Hiếu tức khắc sáng ngời, Lý Thuật thấy chàng như thế liền biết hai người họ đều nghĩ giống nhau.

"Thẩm đại nhân, chờ thời, thời đã tới rồi. "

"Thái Tử dùng người tùy tiện, dẫn tới Lạc phủ gặp thiên tai, lại phái Thôi Tiến Chi đến đó giải quyết, giấu trên lừa dưới. Nếu chúng ta để phụ hoàng biết được chuyện này, Thái Tử không tránh được bị lột một lớp da! "

Lý Thuật vô cùng kích động, không nghĩ cơ hội lật đổ Thái Tử lại tới nhanh như vậy, quả thực là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Nàng hận không thể lập tức tiến cung nói cho phụ hoàng chuyện này!

Thẩm Hiếu nhìn ra Lý Thuật phấn khích, duỗi tay giữ tay áo nàng, lắc đầu.

"Đừng dễ dàng động thủ. "

Thẩm Hiếu rất bình tĩnh, chàng nhíu mày suy tư, nói khá chậm:

" Đông Cung phạm lỗi, quả là thiên thời rất tốt với chúng ta, nhưng nhất định không thể vội vàng."

"Ba huyện Lạc phủ bị nước nhấn chìm mới là ba ngày trước, công chúa làm sao khẳng định bọn họ sẽ che giấu sự việc?"

Lý Thuật sửng sốt:

"Ta đương nhiên hiểu rõ Thôi Tiến Chi! Y vì giữ vững Đông Cung có gì mà không dám làm?"

Thẩm Hiếu nghe vậy nhạt nhẽo "Ồ" một tiếng.

Bao năm phu thê, đương nhiên hiểu rõ đối phương.

Trong lòng có chút ghen tuông, nhưng cũng biết cảm xúc của mình không đúng lúc, vội vàng đè x uống, nói tiếp:

"Suy đoán chưa phải là sự thật. Có thể tấu chương thông báo tình hình thiên tai của Lạc Phủ còn đang trên đường, lộ trình bị mưa lớn làm chậm trễ; lại có thể Thôi thị lang kia đang bận cứu tế nhất thời không kịp viết tấu chương. "

Lý Thuật lập tức phủ định:

" Sao có thể? Chuyện mà đến tai phụ hoàng, Thái Tử còn sợ không ăn đủ à, Thôi Tiến Chi nhất định sẽ giấu nhẹm chuyện đó! "

Thẩm Hiếu giơ tay cắt lời nàng, không nhanh không chậm giải thích:

" Nàng đừng vội, ta không nói nàng đoán sai, thực ra suy đoán của nàng rất chính xác. Nhưng tố cáo không thể chỉ dựa vào suy đoán được, nhất định phải có chứng cứ. Chúng ta để đảm bảo không nên vội vàng báo cho hoàng thượng, vạn nhất mấy ngày sau tấu chương Lạc phủ đến thật, chúng ta lại thành ra làm việc hấp tấp rồi. "

Thẩm Hiếu là người ổn trọng, Lý Thuật bị chàng cảm nhiễm, tâm trí cũng cũng bình tĩnh lại, quay người ngồi xuống ghế.

Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật, chiếc ghế bành rất lớn, nàng ngồi lọt thỏm bên trong, một đôi mắt chăm chú nhìn mình, vô cùng nghiêm túc lắng nghe chàng nói.

Thẩm Hiếu mỉm cười:

"Ta đoán một chút, nửa tháng nữa tấu chương của Lạc phủ nên đến thì phải đến rồi. Chúng ta chờ nửa tháng thôi nhé, nửa tháng sau sẽ dâng tấu buộc tội Đông Cung. "

"Vừa vặn nửa tháng này chúng ta trước tiên thu thập chứng cứ Lạc phủ có nạn vỡ đê, rồi quan hệ của Lạc phủ quận thủ và Đông Cung, và tình hình thực tế thiên tai ở Lạc phủ. "

Chàng thao thao bất tuyệt, liên tục nói mấy lần xưng hô thân mật " chúng ta ", giống như trời sinh chàng và Lý Thuật đã hòa hợp nhất thể. Lý Thuật không phát hiện ra bất thường nhỏ ấy, không những không dị nghị mà còn gật gật đầu.

"Huynh nói đúng. "

Vì cái từ xưng hô nà mà Thẩm Hiếu rất vui vẻ. Cảm xúc lần trước ở Kim Ngọc Các bị Lý Thuật cự tuyệt liền tan biến.

Không còn cách nào khác, chàng chỉ có thể tặng cho bản thân chút an ủi này.

Thẩm Hiếu cuối cùng tổng kết:

" Đã muốn ra tay, thì không thể đánh hụt. Nhất định phải một kích thấy máu, không để lại cho chúng cơ hội trở mình. "

Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu rồi cười một cái.

Trước mặt nàng Thẩm Hiếu có hai gương mặt, một gương mặt trầm ổn nghiêm túc, thậm chí lạnh lùng, nói đến triều sự đều đầy đạo lí.

Một gương mặt khác lại rất ấu trĩ, luống cuống tay chân, mặt đỏ tai hồng, bối rối không biết làm sao.

Lý Thuật bỗng nghĩ, gương mặt thứ hai của chàng có phải chỉ ở bên nàng mới có hay không.

Thẩm Hiếu không biết Lý Thuật nghĩ gì, chàng nhanh nhẹn duyệt qua phương án trong đầu một lần: Quan trọng nhất chính là thu thập chứng cứ, nhưng Lý Thuật nhiều tuyến tin tức ngầm, đây không khó, chỉ cần chứng cứ tới tay không sợ Đông Cung trốn thoát.

Chẳng qua......

Chuyện này mà lộ ra, Thôi Tiến Chi đi thị sát Hoàng Hà, lại dối trên gạt dưới, tội danh này không nhỏ. Bệ hạ với Thái Tử có tình cha con, nhưng lại giận vì rèn sắt không thành thép, đến lúc đó oán khí của ông ta với Đông Cung sẽ phát ti3t hết lên người Thôi Tiến Chi cho xem.

Cứ cho là Thôi Tiến Chi có Đông Cung và thế gia khăng khăng bảo vệ, chỉ sợ cũng sẽ bị trục xuất khỏi quan trường.

Thẩm Hiếu nghĩ đến đây, chợt nói: "Công chúa, Thôi thị lang...... "

Trong giọng nói còn mang theo ý thăm dò, lời không nói hết, một là vì chính sự, hai là vì chính mình.

Lý Thuật nghe chàng hỏi thì quay đầu, trong đáy mắt không mang theo chút cảm xúc nào khác:

" Mối liên hệ giữa y và Đông Cung rất chặt, không có khả năng tránh thoát. "

Lý Thuật biết Thẩm Hiếu đang thử nàng, nàng im lặng một lát, nói:

" Thẩm Hiếu, ta không phải người sống theo tình cảm. "

Thẩm Hiếu vuốt lòng bàn tay, không đầu không đuôi hỏi một câu:

" Nàng còn thích y sao? Chỉ nói đến tình cảm, không nói đến lập trường chính trị. "

Còn thích y không?

Nếu không phải chính kiến bất đồng, không có Thanh La, không có An Lạc, không có gì cả, nàng còn thích y không?

Lần đầu tiên sau khi hòa li, Lý Thuật chân chính nhìn thẳng vào nội tâm của mình.

Nàng im lặng rũ mắt, cho đến khi Thẩm Hiếu nghĩ nàng sẽ không trả lời, Lý Thuật mới nói:

" Không thích. "

"Rất nhiều lần, Thôi Tiến Chi lựa chọn tạm thời từ bỏ ta, để chọn lấy thứ quan trọng với y hơn. "

Tình yêu không nên như vậy. Tình yêu nên là bất chấp thiên địa, bất chấp sinh tử, cho dù phải đứng giữa lựa chọn khắc nghiệt thế nào, y đều phải không do sự đưa tay cho nàng, chọn bảo vệ nàng.

Lý Thuật từ nhỏ đến lớn không có tình thương từ cha mẹ, nội tâm vô cùng khát vọng được yêu, được nâng niu, bao bọc.

Nhưng...... thứ tình yêu như vậy, chắc chỉ có trong sách.

Lý Thuật cười ảm đạm, thu hồi ý nghĩ không nên có của mình:

"Vậy ta trở về phái người đi thu thập chứng cứ."

Dứt lời nàng liền rời khỏi phòng bao.

Thẩm Hiếu nhìn bóng dáng nàng rời đi, đáy mắt sâu thẳm.