Bình Dương Công Chúa

Chương 23: Say Nắng Hay Say Người



Thẩm Hiếu đã đứng bên ngoài phủ Bình Dương công chúa gần ba canh giờ.
Bất luận thế nào, hôm nay chàng nhất định phải gặp được Lý Thuật, hơn nữa còn phải thuyết phục được nàng.
Thời hạn hoàn thành việc gom lương chỉ còn lại một tháng, nhưng còn thiếu những hai mươi vạn thạch, trong thành Trường An người có thể một lúc bỏ ra hai mươi vạn thạch lương vô cùng hiếm hoi, Bình Dương công chúa vừa hay lại là một trong số đó.
Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân Thẩm Hiếu nhằm vào Lý Thuật.
Dù cho Bình Dương công chúa có sống xa xỉ đến đâu, bỏ ra một lần những hai mươi vạn thạch là chuyện nghe thôi đã thấy xót của, huống hồ nàng và mình lại không có giao tình, chẳng có lí do gì để nàng làm chuyện này cả.
Thẩm Hiếu vốn không trông cậy vào Lý Thuật có thể quyên góp chừng ấy lương thực, vấn đề không phải là nhiều hay ít, quan trọng là nàng có góp hay không.
Cho dù chỉ là một vạn thạch cũng đã là một tín hiệu tốt——
Lý Thuật có thân phận đặc thù.

Một mặt, nàng là công chúa được bệ hạ sủng ái, nếu nàng đồng ý góp lương, đồng nghĩa với việc dẫn đầu cho đám hoàng thân quốc thích làm theo; mặt khác, nàng là con dâu đích nhà Thôi quốc công, tuy nói Thôi gia hiện giờ đã xuống dốc, nhưng năm xưa chính là thế gia hàng đầu tại Quan Trung, con rết trăm chân chết cũng không ngã, vậy nếu là con dâu Thôi gia góp lương, cũng có nghĩa là thay đám thế gia đại tộc bên kia đi đầu làm gương.
Có thể nói thái độ Bình Dương công chúa có đổi một chút, tình thế toàn thành bộ Trường An đều lung lay.
Sự tranh đoạt giữa Nhị hoàng tử và Thái Tử ở nan đề quyên lương này đã hoàn toàn bùng nổ, thành công hay không, điểm mấu chốt nằm ở Bình Dương công chúa.
Không phải Thẩm Hiếu cứ nắm Lý Thuật không buông, mà thực sự chàng không thể không nhắm vào nàng.
Chỉ cần Lý Thuật buông lỏng miệng, những hoàng thân quốc thích, thế gia đại tộc kia hơn phân nửa cũng sẽ nhả lương ra.
Không chỉ Thẩm Hiếu, Trường An hiện giờ có vô số đôi mắt cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm động tĩnh ở Bình Dương công chúa phủ.

Lý Thuật trốn lên núi hai tháng nay, không phải chỉ vì trốn một mình Thẩm Hiếu.

Càng giống như trốn mấy lời kêu gọi dò hỏi kia hơn.

Ngày nắng gắt, nhưng Thẩm Hiếu vẫn đứng ngoài phủ không nhúc nhích.
Chàng đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải gặp Lý Thuật.
Không gặp được nàng, sau khi kì hạn đến chàng chỉ còn con đường chết, Thẩm Hiếu trong lòng rất rõ ràng.
Chẳng qua......!Nàng muốn gặp chàng hay không, chàng lại không rõ.
Người như Bình Dương công chúa, chỉ quan tâm quyền lực và ích lợi, máu lạnh tàn nhẫn, là chính khách điển hình.

Lần duy nhất Thẩm Hiếu thấy nàng lộ ra một chút nhân khí là ngày ấy ở kênh Vĩnh Thông, nàng chạy vọt vào trong lán một cách hoang mang rối loạn, quan tâm hỏi Thôi thị lang bị thương ra sao.
Chàng cứ đứng như vậy xin cầu kiến thực sự có tác dụng sao?
Đang lúc Thẩm Hiếu tự hoài nghi mình, cổng son đóng chặt bỗng kẽo kẹt một tiếng, một cái đầu ló ra từ cửa hông, tên giữ cổng thò mặt ra nhìn, thấy Thẩm Hiếu vẫn còn đứng dưới bậc tam cấp.
Tên giữ cổng kêu trời một tiếng, hận không thể đâm đầu vào tường, chấp nhận số phận mà chui từ sau cổng ra —— được, vị Thẩm đại nhân này giỏi chịu đựng thật đấy, kiểu này là liều cái mạng cũng phải gặp công chúa.

Lợi hại lợi hại, hắn thắng rồi, công chúa đúng là không thể nhìn hắn phơi nắng đến chết ngoài cổng.

Trời nắng thế này, nếu xảy ra chuyện gì, cái nồi ngược đãi mệnh quan triều đình này Bình Dương công chúa phủ không đội không được rồi.
Tên giữ cổng ủ rũ cụp đuôi chạy bước một xuống bậc thang, khom lưng nói với Thẩm Hiếu, vô cùng bất đắc dĩ:
"Thẩm đại nhân, công chúa cho mời."
Thẩm Hiếu được người dẫn vào phủ.
Trên đỉnh đầu mặt trời chói chang, hơn nữa lỗ hổng hai mươi vạn thạch lương như nặng ngàn cân đè trong lòng Thẩm Hiếu, chàng nhắm mắt, cảm thấy trước mặt có chút choáng váng.
Thẩm Hiếu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi mới tiếp tục bước về phía trước.
Phủ Bình Dương công chúa vô cùng rộng lớn, hành lang, tường bao đều được đẽo gọt tinh tế, nếu có một bảng xếp hạng phủ đệ xa hoa đẹp đẽ nhất Trường An, phủ Bình Dương công chúa không xếp thứ nhất thì cũng phải thứ hai, thứ ba.
Thẩm Hiếu mới làm quan được non ba tháng, tai cũng nghe được một vài tin tức nhỏ, ví dụ như mẹ ruột Lý Thuật chỉ là một vũ nữ không có danh phận, xuất thân ti tiện, thời thơ ấu của nàng trải qua trong cung cấm rất khổ sở.

Giờ đắc thế, như thể bù đắp cho ngày bé thiếu thốn, Bình Dương công chúa mỗi ngày đều sống trong hào hoa xa xỉ.
Nói cách khác, sống trong núi tiền, cả người đều tỏa ra mùi tục khí.
Thẩm Hiếu trước còn không tin, dù sao cũng là hậu duệ hoàng gia, sao có thể giống như nhà giàu mới nổi.

Nhưng lúc này nhìn quanh, lại thật cảm thấy......!gu thẩm mĩ của Lý Thuật đúng là....
Hình trang trí trên cột trụ hành lang được vẽ bằng mực trộn vàng, giữa nắng tháng sáu lấp lóa đến mức muốn làm người ta đui mù.

Còn có chỗ cây cảnh góc ngoặt kia, bên dưới là chậu sứ men hoa khổng lồ, cứ như sợ người ta không nhận ra đấy là đồ sứ thượng đẳng từ Quan Diêu.
Thẩm Hiếu không nhịn được, khóe miệng kéo thành một nụ cười lạnh lẽo.

Nghĩ thầm, không ngờ Bình Dương công chúa thoạt nhìn lãnh đạm, sinh hoạt tác phong lại như vậy......!không hề tương xứng với diện mạo của nàng chút nào.
Tương phản nhiều như thế, ngược lại chàng lại thấy nàng ta có chút thú vị.
Càng có vẻ giống con người hơn, Thẩm Hiếu nghĩ.
Trong khoảng thời gian chàng miên man suy nghĩ thì người gác cổng đã dẫn chàng đi qua hành lang gấp khúc, xuất hiện trước mắt là một mặt hồ lớn, nước lấp lánh xao động, Thẩm Hiếu nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo trong đình thủy tạ phía bên kia hồ.
Tên gác cổng duỗi tay về hướng đình, nói: "Thẩm đại nhân, mời ngài đi qua."
Thẩm Hiếu vượt qua thêm một đoạn hành lang khúc khuỷu, cuối cùng tới phía ngoài đình thủy tạ.
Chàng hít vào một hơi thật sâu cho mình bình tĩnh lại, nhẩm lại những lời định nói trong đầu một lần, sau đó mới ngẩng đầu lên chuẩn bị hành lễ, nhưng tư thế mới làm được một nửa, lời vấn an trong miệng lại nghẹn không nói ra được.
Tâm trí chàng trong nháy mắt trống rỗng.

Bốn mặt của đình hóng gió treo bốn bức mành lớn mỏng như cánh ve, Bình Dương công chúa hôm nay không mặc hoa phục, mà chỉ khoác hờ một chiếc áo ngoài màu trắng mộc mạc trên vai, mặc bên trong là chiếc yếm* nhạt màu.

Bên dưới lớp sa mỏng mơ hồ có thể nhìn thấy bờ vai thon gầy, tôn lên cần cổ nõn nà thanh thúy.
Nàng không cài trang sức quý trọng, chỉ có một con chiếc kim thoa cũ kĩ cắm nghiêng, vài sợi tóc dài dọc theo vành tai rũ xuống cổ, rồi rơi xuống ngực, phong cảnh còn lại đều đã bị chiếc kha tử che mất.
Trước giờ không để ý, thì ra nàng lại trắng như vậy.
Dân phong Đại Nghiệp cởi mở, phụ nữ thích khoe ngực, phong cách lưu hành nhất thời gian gần đây là chỉ mặc bên trong yếm cùng váy đơn, bên ngoài khoác áo sa mỏng.

Thẩm Hiếu thường ngày gặp Lý Thuật đều ở những sự kiện quan trọng, nàng luôn mặc xiêm y nghiêm cẩn gọn gàng, cũng không thích khoe da thịt, hiếm khi gặp được nàng với vẻ tùy ý thường ngày như thế này.
Thẩm Hiếu làm quan được ba tháng, cũng đã đi theo Nhị hoàng tử tham gia không ít yến hội quý tộc, đã nhìn quen bọn ca cơ vũ nữ ăn mặc hở hang.

Những người phụ nữ đó dù có phóng đãng hơn nữa, lộ da thịt nhiều hơn nữa thì chàng cũng không mảy may dao động.
Nhưng giờ phút này, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Bình Dương công chúa một thân sa y, tùy ý ngồi trong đình hóng gió, Thẩm Hiếu không biết sao lại cảm thấy......hơi choáng váng.
Mặt trời trên đỉnh đầu như thiêu đốt, trước mắt lại như hoa lên, chàng hoảng hốt nhớ đến khung cảnh đêm ấy nàng gọi mình thị tẩm —— khắp giường phủ vải đỏ, mỹ nhân như ngọc......
Thẩm Hiếu cắn răng, muốn kéo tâm trí về, nhưng lại chợt thấy môi trên ươn ướt, lấy tay sờ thử thì cả tay toàn là máu.
Máu mũi.
"Rầm".
Một người to đùng như vậy lại ngang nhiên ngã sấp xuống trước mặt Lý Thuật.
Lý Thuật: "......"
Nàng còn đang tính toán trong lòng xem đuổi Thẩm Hiếu thế nào để chàng nhanh biến đi, tốt nhất là khiến chàng hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ xin lương từ chỗ mình.

Ai mà biết Thẩm Hiếu lấy bất biến ứng vạn biến, trực tiếp đến làm lễ dập đầu rồi.
Thẩm đại nhân thật là......!khách khí quá.
Trong đình thủy tạ ngay lập tức loạn thành một đoàn, Hồng Loa vội vàng gọi một tên sai vặt nhanh nhẹn đi mời y quan.
Thẩm đại nhân chẳng lẽ chết rồi?
Hồng Loa hoảng lên, ngài ấy mà chết trong phủ, công chúa có chín cái miệng cũng cãi không được.

Bình Dương công chúa mưu sát mệnh quan triều đình, tin tức này sẽ chấn động đến mức nào.
Hồng Loa hốt hoảng nhìn Lý Thuật, nàng lại không đổi sắc mặt, chỉ ngồi xổm xuống kiểm tra mũi của chàng.
Hô, còn sống.
Lý Thuật yên tâm, thấy sắc mặt chàng ửng hồng, máu mũi giàn giụa, đoán chắc vì phơi lâu quá, bị say nắng.

Nàng ra lệnh: "Dìu vào phòng cho khách đi, để trong phòng thêm mấy chậu băng nữa."
Chuyện gì đây trời, chính sự còn chưa kịp nói nửa chữ, mình lại còn phải cho chàng ta cả một gian phòng, Thẩm Hiếu đến là để ăn vạ à?
*
Thẩm Hiếu mở bừng mắt.
Chàng nhớ vừa rồi mình ngất xỉu, nhưng giờ lại êm đẹp đi đứng bình thường, trước mặt vẫn là đình thủy tạ, mặt hồ lấp lóa ánh nước, gió nhẹ hiu hiu, thổi mành lụa trong đình khẽ dao động, lộ ra bên trong một bóng người mặc sa y.
Người ấy ngồi trên ghế, khuỷu tay đặt trên bàn, chống trán mơ màng ngủ.
Đây là đình thủy tạ Bình Dương công chúa tiếp kiến chàng, Thẩm Hiếu vô cùng xác thực, không thể nghi ngờ ngẫm nghĩ, nhưng vì sao xung quanh lại hông có người, những thị vệ, hầu nữ, sai vặt kia đi đâu hết rồi.
Sao lại để nàng một mình ngồi đó?

Thẩm Hiếu không tự chủ tiến lên vài bước, đi tới bên cạnh bàn.
Chàng khom lưng ngắm nhìn người kia đang ngủ.

Lớp sa mỏng rơi khỏi đầu vai nàng từ lúc nào, nửa kín nửa hở lộ ra một bên bờ vai trắng trẻo.
Vượt qua bờ vai, Thẩm Hiếu nhìn đến trước ngực nàng, nơi được chiếc yếm che đậy hơi phập phồng, khi nàng hô hấp, lớp vải không thể che kín được hết, lộ ra ở giữa một khe hở.
Nếu ánh mắt có thể di chuyển, nhất định nó sẽ đi theo khe hở đó tìm xuống dưới.
Thẩm Hiếu không biết mình đang nghĩ gì nữa, đột nhiên người kia mở mắt, đôi mắt sắc lạnh nhìn lên: "Thẩm Hiếu, ngươi đang làm gì vậy?"
Ngữ khí lãnh đạm.
Thẩm Hiếu hồi thần, liên tục lùi về phía sau vài bước:"Ta......!Ta......!Vi thần......"
Lắp bắp nửa ngày, mãi mới nặn được một câu hoàn chỉnh: "Bẩm công chúa, hạ quan không......!không làm gì cả."
Bình Dương công chúa từ trên ghế đứng dậy, đôi mắt híp lại, hoài nghi nhìn chàng.
Nàng dường như không nhận ra bản thân lúc ngủ, y phục trang dung đều có vẻ không đoan chính.
Tóc mai có chút loạn, sa mỏng cũng tuột khỏi vai từ lâu, dọc theo hai cánh tay vô tri vô giác rơi trên mặt đất.

Vì thế trước mặt Thẩm Hiếu lúc này, nàng chỉ mặc duy nhất một chiếc yếm bọc lấy bầu ngực, bên dưới là chiếc váy dài mỏng manh.
Dù là yếm hay là váy, bởi vì mới vừa ngủ, cả người nàng toát ra vẻ lả lơi, y phục tán loạn......!như thể chỉ cần kéo nhẹ một cái là cởi ra hết được.
Ý nghĩ này như mọc rễ nảy mầm trong tâm trí Thẩm Hiếu.
Cách vài bước chân, Thẩm Hiếu thu hết hình ảnh lúc này của nàng vào mắt.
Chàng cho rằng nàng luôn cài thoa hoàn lóng lánh, một thân hoa phục diễm áp tứ phương, cao cao tại thượng, lạnh lùng lại kiêu ngạo.

Nàng vĩnh viễn ngự trên ngôi cao, vĩnh viễn cũng không chạm tới được.
Nhưng hóa ra nàng không phải như vậy.

Nàng cũng có thể mặc tố y mộc mạc, cài trâm thoa cũ kĩ, thì ra những lúc không còn hoa phục trang sức, nàng ấy lại trông thật......!hao gầy.
Nàng như vậy đứng giữa phủ lớn thênh thang, kiến trúc lộng lẫy, đình đài lầu các, như bé con đi lạc vào khố phòng, dường như có được tất thảy, nhưng thật ra lại không ăn khớp chút nào.
Thẩm Hiếu chợt hoảng hốt, cảm thấy nàng ấy có chút đáng thương.

Nhưng nàng thì có gì phải đáng thương, nàng rõ ràng có tất cả mọi thứ, quyền lực, tài phú, địa vị, cái gì cũng có.

Nhưng sao nàng vẫn ôm dáng vẻ khó chịu, thất tình lục dục không đến được nội tâm.
Chàng nhìn bờ vai trần trụi của nàng, nghĩ, không biết lúc ôm nàng thì có cảm giác gì.
Nghĩ đặng, chàng bước lên, dứt khoát duỗi ra tay ôm siết nàng vào lồng ngực..