Bình Đạm Như Thủy

Chương 24

CHƯƠNG 24.

Kỳ Vân đã nghỉ học mấy ngày nay rồi, nếu giờ không đi Lưu mập sẽ sửa trị cậu. Trước mắt La Tĩnh Hòa lái xe không gặp vấn đề gì, nhưng Kỳ Vân đau lòng anh, không cho anh nhúc nhích. La Tĩnh Hòa cũng không nỡ để Kỳ Vân sáu giờ mỗi sáng rời giường chạy xuống núi đón xe buýt, nên đã thuê công ty taxi mỗi ngày đưa đón cậu. Kỳ thật nể mặt La Tĩnh Hòa, Lưu mập đối với Kỳ Vân coi như không tệ.

Hôm nay vừa bước vào cửa, Kỳ Vân chợt nghe thấy một âm thanh rất mềm yếu non nớt. Nghe rất giống tiếng thở dài của em bé, đáng yêu vô cùng. Kỳ Vân ngó nghiêng khắp nơi, phát hiện La Tĩnh Hòa khoác áo ngồi trên sô pha, trên chân đặt chiếc gối đệm, một quả bóng nhỏ lông lông trắng như tuyết cuộn mình trên đó, cái đuôi be bé ngăn ngắn cứ phe phẩy suốt.

“Ôi chao đáng yêu thật đấy, mèo nhỏ ở đâu ra thế này?” Kỳ Vân thích thú ngồi xuống cạnh La Tĩnh Hòa, vươn tay cẩn thận vuốt ve mèo nhỏ. Thật sự là rất nhỏ, có khi còn chẳng to bằng bàn tay của La Tĩnh Hòa nữa. Thân mình nhỏ mềm, nóng hầm hập ấy, hãy còn run rẩy nhè nhẹ.

“Hôm nay lúc đi tản bộ, anh nhặt được cạnh thùng rác đấy. Có lẽ là chủ nuôi mèo vứt đi, xem chừng chỉ mới sinh chưa lâu.”

Kỳ Vân vừa nghe, nhất thời thật đau lòng, bưng đệm đặt lên đầu gối mình, dùng mũi nhẹ nhàng cọ cọ mèo con. Mèo con meo meo hai tiếng, cọ mũi lại với cậu.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Một sinh mệnh bé nhỏ, mềm mại, tín nhiệm mà tựa vào lòng bàn tay cậu, yêu thích hưởng thụ độ ấm của cậu. Dáng vẻ vừa thoải mái vừa thích thú. Bỗng dưng cảm thấy giá trị bản thân cũng được nâng cao lên, đáng tín nhiệm và nương tựa.

“Mèo con vẫn chưa cai sữa. Anh nghĩ cách đút nó chút nước cơm ấm, giờ hẳn là no rồi.” La Tĩnh Hòa cười nói: “Nó có vẻ đặc biệt thích em đấy.”

Kỳ Vân cũng cười. Bất chợt nhớ đến gì đó: “Thanh Hòa không phải anh không thích nuôi thú cưng sao? Sao giờ lại kiếm một chú mèo con về thế?”

Trước đây Kỳ Vân quan sát La Tĩnh Hòa, thấy anh có vẻ không thích vật nuôi cho lắm, hơn nữa đối với mấy người xem vật nuôi còn quan trọng hơn con cái thực sự rất phản cảm. La Tĩnh Hòa có không ít bạn bè làm ăn quan hệ khá tốt, có người trong nhà nuôi một con chó toàn ăn thịt bò cao cấp. Tên ngốc kia khoe với họ chó của hắn ta phân biệt được thịt bò bình thường với thịt bò cao cấp nhập khẩu, không được ăn thịt bò cao cấp sẽ dỗi mà nhịn ăn, Kỳ Vân nhìn ra La Tĩnh Hòa thực sự rất tức giận.

“Ngay trước mặt anh mà, tốt xấu gì cũng là một cái mạng, anh có thể làm ngơ sao.” La Tĩnh Hòa than khẽ một tiếng: “Nếu không phải làm gì giờ. Để mặc nó chết bên thùng rác sao.” Anh mang kính, ánh mắt sau tròng kính vừa dịu dàng vừa ấm áp: “Nên đành mang về nhà. Chờ nó lớn rồi nói không chừng còn có thể giúp chúng ta bắt chuột này kia ấy.”

Kỳ Vân cười đùa: “Giống Tom và Jerry nhỉ.”

Mèo con khẽ nhúc nhích trên gối, mở to mắt, ngắm nhìn chung quanh. Kỳ Vân gãi gãi cằm nhỏ của nó, nó quay đầu nhìn chăm chăm Kỳ Vân. Cặp mắt màu vàng thực sự là vừa tròn vừa to, ngập nước nữa.

“Tên nhóc này nhìn gì vậy nhỉ.” Kỳ Vân nhẹ giọng hỏi La Tĩnh Hòa: “Ngây ngơ như thế?”

“Chắc nó muốn xin em đặt tên đấy. Gọi là gì đây?”

Mèo con được tắm xong chưa lâu, lông trắng xù lên, giống một quả cầu bằng lông màu trắng. Gọi là Tiểu Cầu đi, nhưng phòng sách của La Tĩnh Hòa đã có một chú nhím nhỏ tên Tiểu Cầu rồi. Vậy gọi là gì đây.

“Không bằng gọi là Mèo Nhỏ cũng được ấy.” Kỳ Vân bế mèo con lên hôn nhẹ: “Ngắn gọn giàu sức sống, lại rõ ràng nữa. Đúng không nào, Mèo Nhỏ?”

La Tĩnh Hòa cười đến hiền hòa, Kỳ Vân ôm Mèo Nhỏ hỏi anh: “Sao anh lại mang kính?”

La Tĩnh Hòa đáp: “Lúc tắm cho mèo con muốn kiểm tra xem nó có rận không. Vài ngày nữa mang nó đi chích ngừa, sau đó mua một vòng cổ.”

Kỳ Vân đặt Mèo Nhỏ sang bên cạnh, nắm bàn chân bé xíu của nó mà vẫy nhẹ, một mặt thì bắt chước giọng bé con mà nói: “Cám ơn chú ạ ~”

La Tĩnh Hòa cười đến khoan dung bất đắc dĩ: “Cả hai kể ra giống nhau thật đấy.”

Mèo Nhỏ cuộn tròn trên chiếc gối, cái đuôi nhỏ che trên cái mũi nhỏ. Vốn chỉ là một chú mèo to chưa bằng bàn tay, cuộn lại càng nhỏ hơn. Một cục tròn tròn be bé nằm trên chiếc gối đệm, xung quanh hơn trũng xuống.

“Tư thế ngủ cũng giống nữa.” La Tĩnh Hòa chợt cười đến có phần trêu chọc: “Cuộn tròn thành như thế, hơn nữa thế nào cũng phải ngủ ngay giữa giường.”

Kỳ Vân đỏ mặt. Trước kia cậu ngủ không được ngoan cho lắm, nửa đêm thường xuyên lăn vào lòng La Tĩnh Hòa, lại còn cướp hết chăn, cuộn tròn nằm ngay giữa giường, may mà giường lớn, La Tĩnh Hòa không đến nỗi rớt xuống đất. Đôi khi lại còn ngủ ngang giường, gối lên bụng La Tĩnh Hòa, trong cơn say ngủ nhíu mày lại, chê chiếc gối này không đủ mềm, khiến La Tĩnh Hòa thật dở khóc dở cười. Sau lại La Tĩnh Hòa bị thương, dù là chấn động nhỏ thôi cũng không chịu nổi, Kỳ Vân sợ anh buổi tối đột nhiên khó chịu, nên ngủ không sâu giấc. Hiện tại dù ngủ say cũng không quậy phá mấy, ngoan ngoãn dán sát La Tĩnh Hòa mà ngủ.

“Còn phải mua thức ăn cho mèo nữa.” La Tĩnh Hòa lại thêm một câu.

“Không phải mèo con thì uống sữa hay ăn cơm sao?” Kỳ Vân chưa nuôi mèo bao giờ.

“Anh tìm hiểu thử thì thấy mèo với người không giống nhau, nhiều đồ không ăn được. Có người nói mèo con có thể uống sữa, có người nói không được, vậy uống nước cơm đi. Cai sữa rồi thì mua thức ăn cho mèo là tốt nhất.” La Tĩnh Hòa nói.

Mèo Nhỏ rất yếu. Không biết đã phải chịu đói bao lâu ngoài trời lạnh rồi, lại chỉ là một chú mèo con bé xíu chưa cai sữa, tình hình càng gay go. Vậy nên mèo con sau khi làm quen với Kỳ Vân xong liền chỉ nằm trên đệm ngủ, không động đậy gì nữa. Kỳ Vân tìm một nơi nhiều nắng đặt đệm xuống, Mèo Nhỏ thoải mái mà meo một tiếng.

“Dù sao cũng phải tìm một chỗ cố định cho nó.” La Tĩnh Hòa cười nói: “Không thể lúc nào cũng đặt lên sô pha được. Một cái sô pha màu trắng lại đệm nhung, sau này trước khi đặt mông xuống còn phải nhìn xem là đệm hay Mèo Nhỏ, nhiều người ngồi sẽ không ổn.”

Kỳ Vân bật cười: “Cũng đúng, dùng quần áo cũ làm cho nó một cái ổ. A đúng rồi Mèo Nhỏ còn phải đi vệ sinh nữa, phải dạy nó chỗ vệ sinh.”

La Tĩnh Hòa chỉ vào một góc phòng khách, một hộp giày được đổ cát lưng nửa: “Anh lấy chút cát ngoài vườn vào, trước dùng tạm, sau này sẽ mua cát cho mèo.”

Một chú mèo con bé xíu từ trên trời rơi xuống, hai người con trai đột nhiên bận rộn hẳn lên. Bàn bạc cho mèo ta ăn gì, bàn bạc mèo ta sẽ ở chỗ nào, bàn bạc mèo ta sẽ đi vệ sinh thế nào.

Kỳ Vân nhoài đến hôn nhẹ mèo con, đúng là một sinh vật phiền toái đáng yêu.

Lý Húc Phi vẫn không tới lại. Nhớ đến phải thăm hỏi La Tĩnh Hòa, liền gọi một cuộc. Đại khái là dư âm đáng ghét của việc được nhiệt tình thăm hỏi đợt trước vẫn còn lại, nên anh ta tận lực không làm phiền La Tĩnh Hòa. Kỳ thật La Tĩnh Hòa đã gần như khỏe hẳn rồi, nhưng Kỳ Vân vẫn kiên quyết bắt anh phải ở nhà tĩnh dưỡng, La Tĩnh Hòa an nhàn ở nhà chẳng có gì làm. Lúc Mèo Nhỏ vừa tỉnh ngủ thì tinh thần tốt nhất, đung đưa tay trước mặt nó, nó sẽ vươn mấy chiếc móng vuốt nho nhỏ dè dặt mà chộp lấy. Lúc muốn đùa nó thì sẽ lập tức giơ tay lên, không cho nó chộp lấy. Lần thứ hai lại chìa ngón tay ra trước mặt mèo con, mèo ta sẽ không chộp nữa, ngẩng đầu, mở to mắt ấm ức mà nhìn người, lỗ tai bé xíu còn khẽ động, người ta thấy thế liền mềm cả lòng. Nên mèo con luôn thích nghịch ngón tay của Kỳ Vân nhất, dùng hai bàn chân bé xíu mà chộp, sau đó mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy, chơi đùa đặc biệt thích thú.

“Càng ngày càng thấy em với Mèo Nhỏ giống nhau thật đấy. Rốt cuộc là em học nó hay là nó học em vậy?” La Tĩnh Hòa cười vươn tay nhéo mặt Kỳ Vân: “Nếu có đôi tai mèo tình thú thì hay. Cho em đội.”

Kỳ Vân đỏ mặt đến bốc hơi, ngồi trên người La Tĩnh Hòa, cắn môi không lên tiếng. La Tĩnh Hòa vươn tay, dọc theo cần cổ cậu, nhẹ nhàng trượt đến xương quai xanh, một đường thẳng xuống dưới, đảo một vòng bên ngực trái, đầu nhũ nho nhỏ run nhẹ, sau đó tiếp tục đi xuống, xuống chút nữa, chậm rãi vuốt ve làn da trơn mịn của cậu. Hai người đã thử qua nhiều loại tư thế, chỉ duy tư thế Kỳ Vân ở trên là chưa. Kỳ Vân cứ cảm thấy thật ngượng ngùng, dù có gắng ngồi xuống cũng không dám động, chân tay luống cuống nắm chặt ra giường. La Tĩnh Hòa mà cười, cậu liền càng căng thẳng hơn, phía sau càng thu chặt lại khiến La Tĩnh Hòa khó lòng chịu nổi. Mãi đến lúc La Tĩnh Hòa bị thương, dù là xoay người cũng khó khăn, muốn làm chuyện này chỉ có thể như vậy. Kỳ Vân đỏ mặt đến tím tái: “Vậy, em động đây?”

La Tĩnh Hòa cười nói: “Động đi.”

“Lạ, là lạ thế nào ấy.”

“A, anh cũng thấy thế.” La Tĩnh Hòa trêu: “Có điều thế này càng nhìn rõ được em hơn.” Ánh mắt quét nhìn cậu trên dưới tới lui: “Thế này càng đáng yêu hơn ấy.”

“Anh, anh anh anh anh…” Kỳ Vân ho khan một tiếng, thình lình chộp lấy gối đầu đè lên mặt La Tĩnh Hòa: “Không cho nhìn!” Thân thể La Tĩnh Hòa rung lên, cười không kiềm lại được. Kỳ Vân cắn răng, chết thì chết vậy, bắt đầu chuyển động lên xuống.

“Thực nhiệt tình mà, bảo bối à.” Giọng La Tĩnh Hòa trầm ồm truyền lên từ dưới gối: “Nơi đó của em cũng thật giỏi, nhẹ một chút, ngoan.”

Thời điểm như này mà còn kháng nghị sao. Kỳ Vân vừa động thôi tinh thần trí tuệ gì cũng đã bị quăng ra xa, La Tĩnh Hòa nằm không nhúc nhích, hai tay vuốt ve tới lui đùi Kỳ Vân, chậm rãi trượt sang bụng dưới của cậu.

Kỳ Vân rốt cuộc cũng kêu lên.

.

.

.

Nhà Mễ Hi Huy.

Chương trình Thế giới động vật. Bác sĩ Mạch đang cầm điền khiển từ xa, gian tà cười nói với Út cưng: “Út cưng coi coi, một con sư tử, vì sao phải cưỡi lên mình một con sư tử khác nào?”

Út cưng ôm đồ chơi bằng vải lông, suy nghĩ nửa ngày: “Chúng nó đang đánh nhau.”

Bác sĩ Mạc đong đưa ngón tay: “Sai sai sai, chúng nó không chỉ đơn giản là đang đánh nhau, chúng nó là đang vật lộn quyến rũ nhau, cái này gọi là đánh yêu, thường thường là cùng người yêu tiến hành đâm thủng cơ thể, trao đổi ở nơi sâu nhất trong linh hồn…”

Đang lúc bác sĩ Mạch mặt mày hớn hở mà rằng, Mễ Hi Huy đang ngồi cạnh xem báo chợt chen vào một câu: “Anh nhầm rồi.”

Bác sĩ Mạch thở phì phì vặn: “Nhầm chỗ nào!”

Mễ Hi Huy lướt nhìn Út cưng, Út cưng hoang mang chỉ vào màn hình: “Đích thực chỉ là hai con sư tử đang đánh nhau thôi. Tư thế đánh nhau với *** không giống nhau nha.”

Bác sĩ Mạch hóa đá.

Mễ Hi Huy gật đầu hài lòng, tiếp tục xem báo.