Bình Đạm Như Thủy

Chương 19

CHƯƠNG 19.

Nhìn Lý Húc Phi bị nện trúng máu chảy đầy mặt, La Tĩnh Hòa bị dọa đến choáng váng, chỉ hoảng hoảng hốt hốt nhớ mỗi việc mở xe chạy đến bệnh viện, hoàn toàn quên mất lễ cưới của Lý Húc Phi căn bản vẫn chưa kết thúc, Lý gia một đại gia tộc đều đứng trong hội trường, đặc biệt là cha mẹ đôi bên của Lý Húc Phi và Lâm Cầm. Chờ anh trấn tĩnh lại mà nhớ đến, Lâm Cầm đã trấn an tốt cô dì cậu mợ hai bên rồi. Bình thường nhìn Lâm Cầm có hơi lãnh đạm, kỳ thật là một người phụ nữ rất giỏi giang, năng lực hạng nhất chính là đã lo liệu chu toàn phía thân thích này kia. Lý gia nghiệp đại gia đại nhiều người lắm miệng, quan hệ giữa người với người chẳng khác gì một xã hội thu nhỏ. Người làm vợ mặc dù không đến mức nhất định phải thông minh tháo vát như Vương Hy Phượng (1), nhưng nếu không phải là một người phụ nữ khéo léo xử sự sẽ khó đứng vững trong Lý gia. Có thể thấy rõ, Lâm Cầm thực phù hợp với hết thảy điều kiện.

Hai ngày sau Lý Húc Phi không có biểu hiện khác thường nào, bác sĩ rốt cuộc cho đi. Ngày xuất viện vẫn như cũ có rất nhiều thân thích đến thăm Lý Húc Phi, đem người ngoài là La Tĩnh Hòa và Kỳ Vân ngăn cách thật xa. Trận địa khổng lồ, nhân số đông đảo, hơn nữa đây đã là kết quả Lâm Cầm cố gắng ngăn cản trở về một số đông. Bình thường một đống người thịnh tình lại đây thăm người bệnh, đều chẳng phải luôn làm người ta vui mừng. Người khỏe mạnh thoải mái dĩ nhiên sẽ chẳng cảm thấy có gì không đúng, nhưng người bệnh có khi lại nghĩ sao mấy người còn chưa cút để tôi được nghỉ ngơi chốc lát. Vì bị chấn động não nhẹ, Lý Húc Phi luôn thấy hoa mắt, có khi còn buồn nôn vô cùng. Đám thân thích nhiệt tình tràn trề hỏi này kia đều là nhờ Lâm Câm trả lời thay, không có gì không thỏa đáng.

“Chị Lâm thật là giỏi.” Kỳ Vân cảm thán.

“Đúng đấy. Trận này cũng chỉ có cô ấy là ứng phó nổi.” La Tĩnh Hòa khoác chiếc áo gió dài lên cánh tay cười nói: “Qua lại hai ngày, anh cũng mệt mỏi thật. Về nhà thôi.”

Kỳ Vân theo La Tĩnh Hòa một trước một sau rời khỏi phòng bệnh. Lý Húc Phi liếc mắt nhìn ra cửa, cũng chỉ liếc mắt một lần mà thôi.

.

.

Về nhà thay áo đổi giày, hai người ngã lên sô pha. La Tĩnh Hòa mặc một chiếc áo may ô lông cừu, êm ái mềm mại, Kỳ Vân ra sức cọ cọ mặt, thoải mái mà “Ưm~” một tiếng, âm cuối kéo thật dài, uể oải biếng nhác. La Tĩnh Hòa vuốt ve mặt cậu, nhắm mắt lim dim. Kỳ Vân tựa vào anh, chăm chú quan sát lá cây long huyết cạnh sô pha. Hai ngày nay chăm sóc sơ sài, nhưng sắc xanh vẫn không bị hao tổn, lá hình kiếm hẹp dài, trật tự rủ xuống. Cửa sổ không mở, nhưng chốc chốc lại cảm giác như lá cây đang khẽ động. Ánh nắng trong ly nước chiếu rọi lên trần nhà, óng ánh như mặt hồ vằn nước.

Kỳ Vân nhớ đến ánh mắt Lý Húc Phi và Lâm Cầm lúc đối diện nhau. Lâm Cầm quan tâm Lý Húc Phi, Lý Húc Phi cảm kích Lâm Cầm. Chỉ là vẫn khiến người ta cảm thấy thiếu một chút gì đó. Ánh mắt thản nhiên đến khiến người ta khó chịu. Lão Từ từng nói ánh mắt của cậu với La Tĩnh Hòa đến mấy nơi công cộng nhớ thu lại bớt, đặc biệt là lúc hai người nhìn nhau, thật vô cùng buồn nôn.

“Cái vị nhà cậu ấy, xem ánh mắt lúc nhìn cậu, là biết được thực lòng thích cậu ngay.” Lão Từ cười hì hì lau ly tách: “Lo mà sống tốt đi, nhóc con. Người may mắn thì khiến người ta ganh tị, còn người có phúc mà không biết hưởng sẽ khiến người ta căm thù.”

Đang miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy La Tĩnh Hòa nhéo nhéo cằm cậu.

“Nghĩ gì thế?”

“Ngủ trên sô pha đau cả người, còn dễ cảm lạnh nữa.” Kỳ Vân đáp.

La Tĩnh Hòa giương mắt nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều. Nên đi công ty xem sao, nhưng toàn thân thật sự mỏi nhừ. Gọi điện cho thư ký hỏi sơ tình hình, cũng may không có việc gì. Công ty hoạt động theo quỹ đạo, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy. Kỳ Vân thình lình nhảy dựng lên, chạy vào bếp vắt hai ly nước chanh mang ra, đưa cho La Tĩnh Hòa một ly.

“Bổ sung lượng đường. Máu trong đường huyết mà giảm thì tâm tình sẽ trở nên buồn bực.”

La Tĩnh Hòa nhận lấy, uống một hớp lớn, quả nhiên bỏ không ít đường: “Ngọt thật đấy.”

Kỳ Vân ngồi xếp bằng bên cạnh anh. Quanh sô pha trải một tấm thảm rất dày, lông mềm, nhìn thôi đã ấm cả người. Kỳ Vân đặc biệt thích ngồi trên thảm dựa vào sô pha gõ máy tính, mặt trời lên cao thì nghỉ ngơi chốc lát. Lúc vừa dọn vào nhà mới có vẻ hơi trống trải, nói chuyện đều có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng vang. Dần dần, trong nhà bỏ thêm nhiều đồ hơn. Bốn bức tường nhiễm hơi thở cuộc sống, vật dụng mới đặc biệt có mùi cũng đã tiêu trừ.

Đây là nhà của mình. Kỳ Vân thầm nghĩ.

“Thanh, Thanh Hòa, có một chuyện em cảm thấy nên nói cho anh biết…”

“Ừ?” La Tĩnh Hòa mỉm cười nhìn Kỳ Vân, kiên nhẫn chờ.

“Cái, cái đó, em là nói, kỳ thật, Lý Húc Phi, anh ta, anh ta, anh ta…”

“Cậu ấy thế nào?” La Tĩnh Hòa cười hỏi.

Kỳ Vân nhìn nét cười của anh, chợt lâm vào trầm mặc. La Tĩnh Hòa vẫn mỉm cười như cũ, nhìn cậu.

“Anh… biết rồi.” Dùng câu khẳng định.

La Tĩnh Hòa vươn tay, búng nhẹ lên trán cậu.

Giây lát trầm mặc ngắn ngủi. Kỳ Vân cảm thấy đặc biệt khó khăn, như lúc tiểu học chờ nhận điểm thi cuối kỳ vậy, không biết kết quả, thấp thỏm bất an.

“Anh nghe được ngoài cửa. Những lời Húc Phi nói với em.”

Kỳ Vân rũ mắt, vẫn không nhúc nhích.

“Nhưng tụi anh chỉ có thể làm anh em., vĩnh viễn chỉ có thể làm anh em. Dù anh đã biết được, cũng không có gì thay đổi cả.” La Tĩnh Hòa dịu dàng cười, vuốt ve khuôn mặt Kỳ Vân: “Em vẫn phiền não vì chuyện này đấy à?”

Kỳ Vân vẫn im lặng bất động, sau tai đỏ lên.

“Chắc em không biết nhỉ, lúc anh và Húc Phi lên trung học, cậu ấy không phải họ Lý. Cậu ấy họ Cao.” Môi của La Tĩnh Hòa rất mỏng, lúc mỉm cười căng ra, khóe miệng nhẹ nhàng ôm lấy.

“Bố cậu ấy ở rể, mẹ cậu ấy vì muốn được chia gia sản nhiều hơn, đã sửa họ cho cậu ấy, nhưng ông ngoại cậu ấy vẫn chưa chịu thừa nhận cậu ấy là người của Lý gia. Cậu ấy phấn đấu được tới bây giờ phải trả giá rất nhiều, hơn nữa thành công ngay trước mắt, chẳng lẽ có thể dễ dàng tha thứ bản thân thất bại trong gang tấc sao.” La Tĩnh Hòa càng nói càng nhỏ giọng: “Sẽ không.”

Vì hiểu rất rõ lẫn nhau, nên cuộc đời này chỉ có làm anh em mà thôi.

Kỳ Vân từng nhắc nhở bản thân, không nên vì thái độ dịu dàng của La Tĩnh Hòa mà hiểu lầm. Đối với một người đàn ông không có bối cảnh gì, đi đến được vị trí như bây giờ, sao có thể là một người lương thiện được.

Anh kỳ thật, là loại người giống với Lý Húc Phi. Chỉ khác anh có năng lực vì bản thân đánh bạc hết thảy, còn Lý Húc Phi chắc gì chịu vì anh mà bỏ qua miếng thịt cướp được từ con sói khác.

Lợi. Ích. Tổn. Hại.

Lý Húc Phi. La Tĩnh Hòa.

Là người nào trong lòng mơ hồ đây.

Kỳ Vân đột nhiên lấy tay che mắt, cười rộ lên. Có lẽ bản thân chỉ là may mắn hơn Lý Húc Phi một chút mà thôi, chẳng có gì để mà không thể vứt bỏ. Nhưng Lý Húc Phi thì khác. Anh ta là một người cực kỳ có dã tâm. Không thể chiếm được cả hai, nỗi bi ai này cứ tuần hoàn liên tục liên tục, có người từng hỏi, cá và chân gấu, ngươi muốn thứ nào?

Ngươi muốn thứ nào?

Lý Húc Phi nằm trên giường bệnh, quay đầu nói với cậu, tuổi trẻ thật tốt.

Có thể không e dè gì, có thể không kiêng nể gì. Trên người Lý Húc Phi và La Tĩnh Hòa đều mang theo hơi thở mệt mỏi thật sâu. Lúc nhìn thấy họ cười, chán ngán như thế, lại mệt mỏi như thế.

“Anh cũng có nỗi lo riêng đấy chứ.” La Tĩnh Hòa nắm lấy tay Kỳ Vân, đặt lên ngực: “Em hiện tại mới tuổi hai mươi, còn anh đã sắp bốn mươi rồi. Cả đời người, qua ba mươi là cứ như đã qua hơn nửa đời. Có lẽ ngày nào đó em sẽ hối hận, lùi lại, nhưng anh đã không còn thời gian để quay đầu lại nữa… Lần đầu tiên nhìn thấy em, ma xui quỷ khiến thế nào muốn đem em về đặt trong nhà, ngày ngày nhìn thấy em. Anh vốn vẫn nghĩ nhất kiến chung tình là lừa người, không ngờ lại là thật.”

Trời chiều khiến người ta mệt rã rời. Nhà khoa học nói giấc ngủ là lúc đại não đang sắp xếp lại thông tin, vậy còn những giấc mơ thì sao. Có tính là kết luận trực quan đại não cho ra không. Kỳ Vân thường xuyên gặp ác mộng, ra sức tìm kiếm thứ gì đó, tìm kiếm thứ gì, bản thân cũng không biết, nhưng lại cứ dốc sức mà tìm. Mỗi lần đều không thể mơ đến cuối cùng, không biết bản thân trong mơ có tìm được không, hay là vẫn liên tục đảo quanh một chỗ, lo sợ nghi hoặc không thôi. Thầm nghĩ lại ngủ tiếp một giấc thật ngon, một hồi mộng tỉnh lại, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.

Kỳ Vân trèo lên sô pha, vùi mình vào lòng La Tĩnh Hòa. Thanh Hòa, có thể gặp được anh thật tốt. Thật đấy. Em trước kia thường hỏi ông trời vì sao cứ luôn xui xẻo như thế. Hiện tại mới biết được, có lẽ vận may cả đời này của em, chính là dùng để, gặp được anh.

————————————————————————————————————

(1) Vương Hy Phượng: Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng. Vương Hy Phượng vốn là tiểu thư Vương phủ, một trong những đại gia bậc nhất đất Kim lăng, là cháu ruột của Vương phu nhân, vợ Giả Chính và là mẹ của Giả Bảo Ngọc, gả làm chính thất của Giả Liễn, con trai cả của Giả Xá và Hình phu nhân, nên cũng được gọi là mợ hai của Vinh quốc phủ. Phượng thư là một cô gái có dung nhan vô cùng lộng lẫy, quý phái, thông minh sắc sảo, giỏi tính toán, xứng đáng vào bậc nữ lưu hào kiệt trong phủ, ngày ngày cai quản mọi việc vô cùng khéo léo, thông thạo, là người nắm quyền hành thực tế trong phủ Vinh.