Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 34: Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi (1)

Mấy ngày nghỉ tết dương lịch nhanh chóng qua đi, thi cuối kỳ đã tới, bảo sao trước kỳ nghỉ ngay cả giáo viên cũng chúc chúng tôi “tiêu đời vui vẻ.” 

Ngay lúc này, tôi đang ngoan ngoãn ngồi ở phòng thi số 1 đọc sách đợi giáo viên coi thi bước vào phòng, với những câu chuyện cười 18+ không ngừng oanh tạc vào tai, phương châm của tôi là không nghe không biết, mặt lì như đá, lấy tĩnh chế động đánh lui những ánh mắt thăm dò không có thiện chí chiếu vào người mình.

“Được rồi, giờ thi sắp bắt đầu rồi, đề nghị cả lớp cho tất cả tài liệu có liên quan vào cặp đem lên để trên bục giảng, tôi chuẩn bị phát đề đây.” Cuối cùnggiám thị đã bước ào, tôi đưa tay gạt một lớp mồ hôi trên trán, aizz, đạo hạnh không đủ, phải chăm chỉ tu luyện thêm mới được.

“Cá ơi, cậu làm bài thế nào?” Vừa ra khỏi phòng thi, Đàm Kiện liền sấn đến.

“Tàm tạm, phần nào biết làm đều đã làm hết.” Cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

“Cá này, nghỉ đông cậu có dự định gì không?” Đàm Kiện cùng tôi xuống cầu thang.

Trong đám đông chen lấn chật cứng, tôi nhìn ra được cậu ấy rất chu đáo che chắn cho mình, cho nên tôi cảm động cười với cậu ấy một cái. Dù tôi không cho rằng bản thân mình là đối tượng cần được bảo vệ, nhưng đây cũng là ý tốt của người ta mà.

“Chưa biết nữa, cũng đâu nghỉ được mấy ngày, trước tết phải dọn dẹp nhà cửa, tết đến phải đi thăm học hàng chúc tết này nọ, sau tết còn phải lập tức học bù, có thể có kế hoạch gì được đây?” Tôi tính toán một chút, cảm thấy cực kỳ không còn gì để nói. 

“Sáng 30 tết bọn mình đến nhà Kiệt tổ chức nướng thịt, cậu đi cùng không?” Cuối cùng Đàm Kiện cũng nói ra mục đích của cậu ấy rồi đấy.

“Không đi, chắc chắn hôm đó ở nhà nhiều việc lắm.” Tuy không biết vì sao Đàm Kiện giúp cậu ấy hẹn mình, nhưng có lẽ đây là hoạt động tập thể của lớp Thực nghiệm 2, tôi không nên đi thì tốt hơn.

“À, ra thế, tiếc quá, có điều nếu cậu thay đổi câu trả lời nhất định phải báo cho bọn mình biết nhé!” Đàm Kiện vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

“Ừ, được, nếu đi sẽ báo cho cậu biết.” Đương nhiên, điều kiện cần là tôi thực sự có ý định này.

“Vậy mình về ký túc xá đã nhé, bye!” Cuối cùng chúng tôi chia tay nhau, ai đi đường nấy.

“Cá, tết cậu có thời gian rảnh không?” Thang Tuyết Phân hỏi tôi.

“Chắc hơi bận chút, nhưng thời gian rảnh có lẽ cũng có, cậu làm sao đấy?” Tôi cũng không dám khẳng định.

“Mịnh định rủ cậu cùng đi nhà sách mua mấy quyển sách bài tập, mình không biết nên mua quyển nào, các cậu ấy bảo chắc là cậu có thời gian.” Thang Tuyết Phân đưa tay chỉ đám người đã bán đứng tôi.

“Nhà sách hả? Mình cũng đi nữa!” Nghiên Bân vừa đúng lúc ghé thăm phòng tôi.

“Vậy khi nào đi? Bàn ổn thỏa trước đi, miễn đến lúc được nghỉ lại tìm không thấy người.” Tôi chỉ có thể nói đồng ý, “đừng sát tết quá nhé, nhà mình nhiều việc lắm.” Ngoại trừ làm chân sai vặt ở nhà, tôi còn phải sang nhà dì nhỏ giúp việc nữa.

“Hay là thứ tư tuần sau, được không?” Nghiên Bân đề nghị.

Tôi suy nghĩ một chút, nói: “Chắc không thành vấn đề.”

“Mình cũng ok, vậy cứ thế nhé, 10 giờ gặp nhau trước cửa nhà sách.” Thang Tuyết Phân lập tức quyết định.

“Ừ.” Tôi hơi mất tập trung, ngày nghỉ thì không được gặp cậu ấy rồi.

Sáng thứ tư tuần sau.

Tôi vừa xuống xe bus, liếc mắt nhìn đồng hồ, mới 9 giờ rưỡi, tôi quyết định vào trong vừa đọc sách vừa đợi hai cậu ấy.

“Hi!” Âm thanh quen thuộc vang lên, tôi quay đầu lại, thật đúng là muốn ngửa đầu than trời: đời người nơi đâu cũng là gặp gỡ!

“Cậu cũng đến mua sách à?” Vẫn là câu hỏi hết sức dư thừa.

“Ừ, đi cùng bạn.” Cậu ấy chỉ một bạn nam đang đứng đọc sách cách đó không xa, “còn cậu?”

“Mình cũng thế, có điều các cậu ấy vẫn chưa đến.” Tôi nhún vai.

“Kiệt, lên lầu đi!” Bạn nam đó đi đến vỗ vai cậu ấy, ánh mắt cậu ấy kín đáo quét qua người tôi đánh giá. Đừng nghi ngờ vì sao tôi lại biết, bởi vì tôi cũng thường xuyên làm thế mà, haha.

“Ừ, vậy bọn mình đi trước nhé.” Cậu ấy có chút khó xử nhìn tôi.

“Ừ, mình cũng đi xem sách nấu ăn đây, bye!” Tôi chỉ giá sách bên cạnh, sau đó nhìn theo người nào đó quay lưng lên lầu.

“Này!” Bởi vì tôi quá chăm chú nên bất thình lình bị người khác đập một phát vào vai, tôi sợ đến nhảy dựng lên.

“Bánh bao mập chết tiệt, muốn hù chết người ta hả?” Tôi đưa tay vuốt ngực, biết ngay cậu ấy thích nhất trò này mà, tôi hung ác trừng mắt với cậu ấy.

“Haha,” Cậu ấy không chịu nổi ánh mắt đấu tố của tôi, vội vàng tìm chuyện để nói, “Tuyết Phân đâu? Chưa đến hả?” Cậu ấy nhìn đồng hồ, “10 giờ rồi này.”

“Chắc sắp đến rồi, ai biết lịch chính xác của xe bus đâu.” Cho nên bình thường tôi luôn chủ động đi sớm để tránh trễ giờ.

“Vậy bọn mình đợi thêm lát nữa.” Nghiên Bân cũng tiện tay cầm một quyển sách mở ra xem.

“Mình đến rồi!” Không lâu sau, con người thần kinh thô nào đó hét tướng lên ở cửa nhà sách.

“Bánh bao, bọn mình không biết người đó là ai, đúng không?” Mất mặt muốn chết.

“Ừ ừ, hai đứa mình lên trên đi.” Nghiên Bân cũng một vẻ thần thiếp chịu không nổi.

“Ê, hai cậu sao thế hả? Tẩy chay mình nữa kìa!” Người nào đó lại không thèm để mắt đến hình tượng hét lên.

“Đúng đấy, bọn mình đang tẩy chay cậu, còn không vặn nhỏ âm lượng lại nữa?!” Tôi đỡ trán, còn chê chưa đủ mất mặt hả?

“Được rồi.” Thế là người nào đó liền bày ra dáng vẻ của bà vợ nhỏ đầy oan uổng, cun cút đi theo sau tôi và Nghiên Bân.

Lúc chúng tôi lên lầu, tình cờ đi ngang qua bạn nam lúc nãy đi cùng La Trạc Kiệt. Cậu ấy chuẩn bị về sao? Thôi kệ đi, liên quan gì đến tôi đâu.

“Cá ơi, mình định mua sách bài tập môn Chính trị với Vật lý, mau chọn giúp mình xem thử quyển nào được!” Đến khu vực sách giáo khoa, người nào đó lại bắt đầu ồn ào trở lại.

“Im đi kìa, nếu không không giúp cậu đâu!” Cái còi báo động ầm ĩ này, làm sao mới chịu im lặng một chút đây?

“Khục, haha...” Âm thanh tiếng cười bị đè lại truyền vào tai tôi.

Ba người chúng tôi vội vàng nhìn về phía tay phải. Là cậu ấy à?! Tôi ngẩn người. Thôi xong, lần này hình tượng bị vứt ra xa một vạn tám nghìn dặm luôn rồi.

“A! Trai đẹp, là cậu à! Còn nhớ mình không? Cậu là bạn học cũ của Cá đúng không? Lần trước đi siêu thị với Cá mình gặp cậu một lần rồi, cậu nhớ không?” Đợi lúc tôi có phản ứng trở lại liền phát hiện bạn nữ háo sắc nào đó thiếu chút nữa đã dính lấy người ta luôn rồi.

Tôi lại đưa tay đỡ trán, quả nhiên không có mất mặt nhất, chỉ có mất mặt hơn!

Nguyên nhân sự khác thường của Thang Tuyết Phân dĩ nhiên tôi có biết: vào một buổi tối trước khi nghỉ lễ, trong chương trình trò chuyện đêm khuya của phòng, Vương Doanh Chi khích bác cậu ấy sau này không lấy được chồng, người nào đó sau khi chịu đả kích liền lập chí đem mình sell ra ngoài, hơn nữa tiêu chuẩn của cậu ấy lại là: mập mập trắng trắng, không đeo kính. Bây giờ, trước mặt cậu ấy đang xuất hiện một người đúng như thế, cậu ấy không bổ nhào đến mới là lạ!

“Ha ha, xin lỗi nhé, gia đình bất lực.” Tôi hết sức kéo bạn nữ háo sắc nào đó về.

“Ha ha, không sao, bạn của cậu rất, đáng yêu.” Hiển nhiên, lời nói của cậu ấy có chút miễn cưỡng. Thật ra cậu không cần miễn cướng đâu, thật đấy.

“Trai đẹp, mình tên là Thang Tuyết Phân, cậu tên gì thế? Có bạn gái chưa vậy?” Bạn nữ háo sắc nào đó đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tôi thật sự rất muốn... đập chết cậu ấy.

“Ha, mình tên La Trạc Kiệt, chưa có bạn gái, có điều,... mình có người thích rồi.” Này, cậu nói với kẻ háo sắc kia mà, nhìn mình làm gì thế? Với lại, lời này của cậu có ý gì hả? Mình được quyền giả vờ không hiểu không?

“Ồ... tiếc ghê.” Đúng là Thang Tuyết Phân thường xuyên lên cơn, nhưng cũng không ngốc, bây giờ cậu ấy đang dùng ánh mắt bừng tỉnh đảo qua đảo lại liên tục trên người tôi và La Trạc Kiệt.

“Cậu không mệt đầu hả? Quay qua quay lại, mình nhìn cũng thấy phiền!” Cho nên lòng bàn tay tôi tiếp tục cường độ mạnh, tốc độ cao đánh ra sau ót của cậu ấy một cái, hình tượng cái khỉ gió gì, không có thì không có, dù sao trước mặt người quen, trước nay nó đều là mây bay trên trời. Với lại trước mặt cậu ấy, việc thế này cũng không phải mới chỉ lần một lần hai.

“Ha ha...” Sau lưng tôi là bạn học Nghiên Bân nãy giờ bận đóng vai khán giả xem kịch, đang cười đến không thở nổi. Cho nên tôi nhanh chóng hạ quyết tâm kéo những kẻ gây họa này đi hết.

“Không phải vừa nãy hai cậu định chọn sách bài tập Vật lý à? Để mình góp ý cho.” La Trạc Kiệt gọi chúng tôi lại, nói với bạn nữ háo sắc rõ ràng không muốn bị kéo đi kia: “Mình học ban Tự nhiên mà.”

“Ừ được, quá tốt, môn Vật lý của Cá thảm lắm!” Thế là người nào đó liền lập tức vùng ra khỏi tầm kiểm soát của tôi.

Nếu môn Vật lý của mình bị đánh giá là thảm trong lớp, vậy thì môn Vật lý của cậu đã đi nhảy lầu từ lâu rồi! Tôi thầm nghiến răng nghiến lợi.

“Hai đứa mình đi chung đi.” Nghiên Bân thấu hiểu vỗ vỗ vai tôi, ý bảo nhìn hai người nào đó đang nói chuyện đến là vui vẻ trước mặt kia mà xem.

“Bọn mình lựa sách của mấy môn khác trước đi, mình không muốn mất mặt thêm lần nữa đâu.” Tôi kéo Nghiên Bân đang chuẩn bị bước đi lại.

“Chắc không đấy?” Ánh mắt nhìn tôi đầy dấu hỏi.

“Chắc một trăm phần trăm!” Tôi quả quyết nói. Mắt không thấy không phiền, người ta nói thế còn gì?

“Ha ha, trong giờ học lớp các cậu ồn ào như thế thật à?” Tiếng cười của kẻ háo sắc nào đó không ngừng truyền sang từ giá sách bên cạnh, so với giá sách yên tĩnh bên này, âm thanh đó cực kỳ chói tai, tôi nghe mà thấy phát phiền.

“Cậu thấy quyển này thế nào?” Nghiên Bân chìa sách bài tập Toán ra trước mặt tôi.

“Cũng được, có điều cuối sách không có đáp án à?” Tôi tùy tiện lật ra xem, căn bản là xem không vào.

“Cậu bị ngố hả? Đáp án đề nào nằm ngay sau đề đó còn gì, rốt cuộc cậu có xem thật không đấy hả?” Thế nên, người nào đó nổi điên với tôi rồi.

“Ha ha, ngại quá đi, vừa nãy không để ý.”Tôi ngượng ngùng cười lấy lòng.

“Muốn sang đó thì cứ đi đi, dè dặt từng li từng tí đáng bao nhiều tiền chứ?” Nghiên Bân hơi bực bội nhét sách lại vào giá.

“Đừng mà, để mình xem.” Tôi cứu lại quyển sách đáng thương trong tay cậu ấy.

“Mình với cậu ấy không phải như các cậu nghĩ đâu.” Tôi nhẹ giọng nói, đại khái các cậu ấy đều cho rằng tôi với cậu ấy đang yêu nhau, thực ra tôi giữa với cậu ấy chẳng có gì với nhau cả.

“Vãi, phải hay không trong lòng cậu khắc biết, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc đi tìm mình, mình không thèm để ý đến cậu đâu!” Nghiên Bân giận dỗi nói.

“Cậu có nỡ không?” Tôi vui vẻ hơn một chút, cho nên giả vờ thê thảm chọc cậu ấy.

“Bớt bớt đi, cậu cũng đâu phải loli, khó coi muốn chết!” Nghiên Bân ghét bỏ.

“Này, quả nhiên là cậu bỏ rơi mình, nhớ năm đó hai đứa mình trước hoa dưới trăng, núi xanh biển xanh chứng giám... bây giờ mình không còn là loli nữa, cho nên, cậu mới vứt bỏ mình, hu hu...” Haizz, thiếu mất khăn tay, đành diễn đại hình ảnh lấy khăn tay lau nước mắt vậy.

“Cậu đi chết đi!” Tôi thành công chọc người nào đó bùng nổ.

Chẳng qua chúng tôi quên mất ở đây là nhà sách, cho nên dưới ánh mắt đuổi giết của quần chúng không có nhu cầu xem diễn, hai đứa đành ngại ngùng thè lưỡi.

“Chọn xong chưa? Bọn mình phải đi ăn cơm bây giờ đây.” Tôi và Nghiên Bân ôm theo một chồng sách đi sang giá bên kia tìm người.

“Ai ya, mình quên lấy sách bài tập môn Chính trị rồi, mình đi liền giờ đây, đợi mình 10 phút nhé, không, 5 phút thôi!” Người nào đó chuẩn bị chạy ngắn 100 mét.

Tôi kéo cậu ấy lại, rút từ chồng sách nặng đang ôm trên tay ra một quyển, “đây!”

“Cá ơi, mình yêu cậu!” Bạn nữ háo sắc nào đó chồm cặp môi của mình qua.

“Yêu mình thì mời mình ăn cơm đi.” Tôi vừa đẩy cậu ấy ra, vừa kéo tay Nghiên Bân rồi nói tạm biệt với người nào đó, sau đó mới bước lên trước được mấy bước đã phải quay đầu lại: “Vẫn chưa đi theo à?”

“Á! Không cho bỏ rơi mình!” Thế là người nào đó lại la oai oái lên.